Chương 1
[ Nước là nguồn gốc của sự sống, nhưng tôi lại có một sự sợ hãi với nó ]
Cốc cốc cốc
" Lưu đội trưởng, mau đi thôi"
" Mấy người các cậu không ai được đi hết"
" Lão đại à, vẫn còn một.."
" Đá cậu ta xuống, sống hay không là tùy thuộc vào bản lĩnh của cậu ta"
...............
Lưu Vũ mở to mắt, thở hổn hển
" Lưu đội trưởng, anh tỉnh rồi!"
" Lâm Mặc? Tôi đang ở đâu?" Lưu Vũ nhìn xung quanh
" Té xuống đất một cái liền trở nên ngốc nghếch á, anh đang ở bệnh viện". Lâm Mặc vươn tay rờ trán Lưu Vũ
" Tôi không phải đang ở dưới biển sao? Không phải tôi đã chết rồi sao? Đồng đội của tôi đâu?" Lưu Vũ kích động hỏi, tay nắm lấy cổ áo Lâm Mặc.
Lâm Mặc hiếm khi trầm mặc lại dần im lặng không nói gì. Lúc này, Long cục trưởng đẩy cửa vào , nói:
"Họ đã anh dũng hy sinh. Cậu là người duy nhất còn sống sót trong đội, mà cậu cũng đừng cảm thấy có lỗi. Hãy nghỉ ngơi thật tốt trong thời gian này, tôi sẽ tìm một bác sĩ tốt cho cậu. "Long cục trưởng vỗ về Lưu Vũ.
"Lâm Mặc, cùng tôi đi phân tích vụ án này."
Lưu Vũ lắc đầu. Ngay sau đó một bác sĩ bước vào.
" Xin chào, tôi là Châu Kha Vũ, tôi là bác sĩ tâm lý của cậu".
Lưu Vũ định thần lại và gật đầu, "Xin chào."
Hai người đều im lặng.
" Cái đó..ừm bác sĩ Châu, tôi không nghĩ mình cần trị liệu tâm lý." Lưu Vũ phá vỡ sự im lặng.
" Không sao, lúc nào cần có thể tìm tôi, bất cứ lúc nào cũng được, cho dù không phải về phương diện tâm lý". Châu Kha Vũ cười dịu dàng đưa danh thiếp cho Lưu Vũ, " Tôi vẫn còn có việc, cậu nghỉ ngơi chút đi, tôi đi trước"
Châu Kha Vũ, một bác sĩ tâm lý, có chút tài năng, Lưu Vũ thầm nghĩ rồi cất danh thiếp đi.
Lưu Vũ hồi phục rất nhanh, không lâu sau đã xuất viện. Lưu Vũ về đến nhà, đổ nước vào bồn tắm, anh muốn tắm rửa sạch sẽ, sau khi dọn dẹp rồi trở lại phòng tắm, nhìn thấy bồn tắm đầy nước, dường như anh nhìn thấy một dòng nước xoáy. Lưu Vũ bắt đầu run rẩy, bắt đầu sợ hãi, bắt đầu thở hổn hển
"Hừ ... hừ" Lưu Vũ đóng cửa lại, vuốt nhẹ tim để điều chỉnh hô hấp. Anh quay lưng về phía cửa, từ từ trượt xuống, ôm lấy đầu, anh biết có gì đó đã thay đổi. Đột nhiên, hình ảnh của Châu Kha Vũ xẹt qua tâm trí, Lưu Vũ nhanh chóng đứng dậy, mò mẫm toàn thân, cuối cùng tìm được danh thiếp.
Lưu Vũ bấm dãy số điện thoại ghi phía trên, " Alo...bác sĩ Châu phải không? Tôi là Lưu Vũ...thật ngại quá, muốn như vậy rồi vẫn làm phiền anh...ừm...tôi cần sự giúp đỡ của anh..bây giờ à?...Ừm được.."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro