Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Quán kem trong con hẻm rẽ trái khỏi trường học đã đóng cửa. Bà chủ lôi ra những chiếc túi dệt màu xanh lam, trắng, đỏ để đựng những chai lọ và lon vào trong. Cô con gái trọc đầu bị đẩy đi ba vòng trên chiếc sofa rách rưới vì rất nhiều món tráng miệng bị làm đổ.

Cửa hàng hoa mới khai trương. Những bông hồng có gai đỏ rực được cắm trong những chiếc xô to, cố gắng nở cho đến khi các cánh hoa cuộn lại.

Chàng trai đến từ Trùng Khánh, mang trên vai một chiếc bao bố, đi qua những con hẻm ẩm thấp của Dương Thành giữa tiếng ve kêu râm ran cuối tháng Tám.

Tháng 9 năm 1999, mùa thu nóng bức cuối cùng của thế kỷ XX. Nhậm Dận Bồng mặc một bộ đồng phục học sinh ngắn tay, đạp trên chiếc xe đạp quên bôi dầu để đến trường. Tiếng dây xích vang lách cách, tiếng chuông yếu ớt cũng vang lên.

Người trực tuần ngăn anh lại, nói anh đã đến muộn bảy phút. Hắn nhìn tên anh trên bộ đồng phục học sinh, dùng giọng Quảng Đông hỏi anh ở lớp nào. Nhậm Dận Bồng đáp lại hắn bằng tiếng Trùng Khánh. Khi tiếng nói chấm dứt, anh nghe thấy tiếng loa trường cũ rích vang lên rin rít.

Loa phát thanh truyền đi: Mùa thu và tháng 9, lại một mùa thu hoạch, là học sinh chúng ta phải chăm chỉ học tập để có thể gặt hái được những kết quả tốt.

Người trực tuần để anh đi. Nhậm Dận Bồng ném chiếc xe đạp vào nhà kho sơn màu xanh lam, đeo trên lưng cặp sách vội chạy đến tòa nhà dạy học. Lúc đi ngang qua sân tập, anh hét lên: "Chào cuộc sống mới vàng son của tôi."

Nhậm Dận Bồng từ Trùng Khánh đến Quảng Đông, từ miền núi đến đồng bằng. Anh biết ơn vì cuộc đời đã cho anh một cơ hội để thoát khỏi người cha người mẹ bị thần kinh của mình. Điều duy nhất anh không thể buông bỏ là bà nội, nhưng bà nói bà đã bị sương mù ở thành phố núi che mờ mắt rồi, không thể rời xa được. Bà bảo anh đừng lo lắng cho cuộc sống mới của bà.

Cô của anh đặt cho anh một vé tàu ghế cứng. Đây là lần đầu tiên anh ra khỏi Trùng Khánh, ngồi cả đêm cho đến khi lưng đau nhức, mới lảo đảo tới Dương Thành.

Dương Thành còn thịnh vượng hơn cả Trùng Khánh, ga xe lửa đông nghẹt người. Nhậm Dận Bồng không tìm được cô của mình, anh nắm chặt tấm vé thành một quả bóng đẫm mồ hôi, vì vậy chữ in lớn "Trùng Khánh" trên tay anh biến thành màu đen. Quê hương và tuổi thơ của anh cũng bị nhòe theo.

Người cô đưa Nhậm Dận Bồng đến một toà nhà, là Đồng Tử Lâu*. Một cầu thang gỗ dốc và hẹp dẫn đến tòa nhà làm bằng bê tông. Những ngôi nhà san sát nhau, từ trong mặt trời ngày nắng vạch ra một góc tối âm u.

Họ bước lên, những bậc thang gỗ phát ra tiếng kêu cọt kẹt. Nhậm Dận Bồng vụng về đi theo sau người cô cùng với gói hàng mà bà anh buộc bằng ba vòng dây.

Đây là cách một cuộc sống mới bắt đầu.

Bài phát biểu của giáo viên ở trường mới mang đậm vị Quảng Đông. Nhậm Dận Bồng nghe chữ được chữ không. Anh khắc lên trên bàn học. Chiếc thước thép mới mua lướt trên mặt bàn gỗ, các góc nhọn được bo tròn, xỉ gỗ đọng lại ở cuối nét tạo thành một núi mùn cưa nhỏ.

Anh khắc một chữ: Vàng.

Vào một ngày đầu thu năm 1999, Nhậm Dận Bồng - người sắp bước sang tuổi mười bảy - thấy mọi thứ đều mới mẻ và vàng rực.

Lấy ra bữa trưa mình mang theo, Nhậm Dận Bồng mở hộp cơm bằng sắt do cô của anh sắp xếp, có màu đỏ tươi. Bạn cùng bàn nhìn thấy, nuốt nước bọt hỏi liệu có được nếm thử hay không.

Nhậm Dận Bồng dùng đũa gỗ lấy một miếng ớt, đặt vào bát của bạn cùng bàn. Chiếc đũa có mùi mốc thoang thoảng giống mọi thứ ở miền Nam. Bạn cùng bàn đưa vào miệng, nước mắt chảy ròng ròng, hắn không nói cay, chỉ nói nóng quá nóng quá.

Nhậm Dận Bồng lúng túng vặn nắp chai nước, đưa chai nước hình tròn màu xanh quân đội cho người bạn cùng bàn, hắn uống một hơi cạn sạch cho bớt rát lưỡi.

Bạn cùng bàn vỗ vỗ miệng, sợ hãi nói không bao giờ ăn nữa, cả lưỡi bỏng rát, tê dại.

"Đây là đặc trưng Trùng Khánh của cậu sao? Tôi dẫn cậu đi nếm thử đặc trưng Quảng Châu, cũng không đốt người." Bạn cùng bàn nói.

Họ ra khỏi trường lúc chập choạng tối, rẽ trái vào con hẻm cũ. Một chiếc máy điều hòa không khí mới được treo trên bức tường bên ngoài khu trò chơi cũ. Bạn cùng bàn dẫn anh vào hành lang rồi đi xuống, qua cửa hàng băng đĩa, cửa hàng xăm, cửa hàng đồ điện cũ.

Họ ăn bát chè nửa tệ trong tiệm chè với những tấm vải mưa màu đỏ và trắng. Nhậm Dận Bồng dùng mặt sau thìa nghiền nhuyễn những hạt đậu đỏ có trong Song Bì Nãi*.  Những chiếc quạt trong tiệm quay mệt mỏi. Nhậm Dận Bồng học cách dùng vị ngọt để chống lại cái nóng. Sau đó, anh nhìn thấy một người bước xuống từ tòa nhà đối diện.

Chiếc áo sơ mi trắng đồng phục học sinh không cài cúc khoác trên người, lộ ra một tầng mồ hôi đầu mùa thu ở Quảng Đông. Chàng trai mang theo một chiếc túi bẩn, dùng một tay mở cánh cửa sắt sơn màu xanh lá ở lối vào của tòa nhà. Người đó đi qua trước mặt Nhậm Dận Bồng, anh nghe thấy tiếng ngâm nga bài hát "Mùa mưa 17 tuổi". Người đó hát, "mùa mưa năm 17 tuổi, chúng ta có chung những mong đợi, cũng đã từng ôm chặt lấy nhau." Nhậm Dận Bồng cũng nhìn thấy cái tên ngoằn ngoèo được thêu phía ngực trái trên đồng phục học sinh người đó mặc. Anh nhẹ nhàng đọc bằng phương ngữ Trùng Khánh, Trương Gia Nguyên.

Nhậm Dận Bồng đạp chiếc xe lách cách trở về nhà cô của mình, mặt trời đã lặn. Anh khóa xe đạp, mò mẫm trong bóng tối đi lên cầu thang.

Cô có cái một máy ghi âm, là bảo bối. Cô nói giá cả vài trăm đồng. Ngày đầu tiên Nhậm Dận Bồng đến đây, anh đã nghiên cứu cái máy này rất lâu. Cô đã chỉ cho anh, muốn nghe bài hát nào chỉ cần đặt băng nhạc hướng vào trong, bấm bắt đầu là có thể nghe được.

Hiện tại, Nhậm Dận Bồng đang nằm trước tủ đặt những cuộn băng nhạc bên cạnh máy ghi âm. Anh đang tìm băng nhạc của Lâm Chí Dĩnh.

Cuối cùng, nụ cười hoàn mỹ của Lâm Chí Dĩnh hiện ra trước mắt. Nhậm Dận Bồng đặt cuộn băng vào máy, nghe hết câu này đến câu khác, cuối cùng cũng nghe được câu: "Mùa mưa năm mười bảy tuổi, chúng ta có chung những mong đợi, cũng đã từng ôm chặt lấy nhau."

Nhậm Dận Bồng nằm trên sàn gỗ, chân lắc lắc theo nhịp, cửa sổ gỗ đóng chặt, ánh trăng không chiếu vào nên chỉ có một mình ngọn đèn sợi đốt bằng dây tóc carbon trên đầu thắp sáng.

Bạn cùng bàn nói với Nhậm Dận Bồng rằng cửa hàng hoa mới mở gần trường có rất nhiều hoa đẹp. Nhậm Dận Bồng từ từ rẽ vào con hẻm bằng chiếc xe đạp của mình. Hôm qua là sinh nhật anh, anh đã mong chờ đến tuổi 17. Nhậm Dận Bồng nằm trên sàn nghe "Mùa mưa 17 tuổi" rất nhiều lần, tưởng tượng rằng ngày 17 tuổi của mình sẽ là một cơn mưa rào hoặc một cơn mưa bão.

Trước cửa tiệm hoa, những bông hồng lớn màu đỏ hé mở. Nhậm Dận Bồng bước vào tiệm, chọn cho mình một bó hoa làm quà mừng tuổi 17.

Sương mù ở thành phố núi khiến người ta không thể nhìn thấy mặt trời, vì vậy Nhậm Dận Bồng lúc nào cũng thích nhất ngày nắng to, càng thích hơn khi anh cùng hoa hướng dương đuổi theo những tia nắng vô hình.

Nhậm Dận Bồng chỉ vào những bông hoa hướng dương trong thùng sắt rỉ sét, hỏi ông chủ: "Cái này bao nhiêu?" Ông chủ mỉm cười, trả lời bằng tiếng phổ thông đậm vị Quảng Đông: "Cậu bé Trùng Khánh, nửa đồng một cành, cậu có thể mang đi."

Nhậm Dận Bồng nghe không hiểu, anh nắm chặt hai tay trong túi, chỉ nói rằng đang xem hoa. Một người dùng đồng phục học sinh làm áo choàng bước vào hét lớn bằng phương ngữ Đông Bắc: "Hoa hồng ở ngoài này bao nhiêu tiền? Mua để theo đuổi các cô gái nên rẻ hơn một chút đi." Ông chủ ra giá 10 đồng 3 cành. Trương Gia Nguyên nghe không hiểu, hỏi Nhậm Dận Bồng: "Bạn học, ông chủ lấy ít tiền hơn sao?"

(Ông chủ dùng "蚊鸡" chỉ "đồng/tệ" trong tiếng Quảng Đông, tiếng phổ thông nghĩa là con gà/con muỗi, 一蚊鸡 = 一元钱)

Người Trùng Khánh, người Đông Bắc và người Quảng Đông ngơ ngác nhìn nhau, khoa tay múa chân suy đoán về số tiền.

Nhậm Dận Bồng ra ngoài xe để cắm hoa hướng dương vào giỏ, Trương Gia Nguyên đuổi theo, hỏi: "Anh ở Quảng Đông bao lâu rồi?" "Khi mùa hè năm nay sắp kết thúc", Nhậm Dận Bồng đẩy chiếc xe đạp từ từ về phía trước. Trương Gia Nguyên đi theo hai bước, hỏi: "Sao anh lại mua hoa hướng dương, anh cũng theo đuổi các cô gái sao?"

Nhậm Dận Bồng siết chặt tay lái. Với một người xa lạ mà nói, thế này là quá nhiệt tình rồi. "Là một món quà cho sinh nhật hôm qua của tôi", anh nói.

Hoa hồng của Trương Gia Nguyên không còn dành cho các cô gái nữa, những bông hồng đỏ rực cuộn tròn được đưa cho Nhậm Dận Bồng. "Vậy thì em cũng chúc anh sinh nhật vui vẻ", cậu nhìn chằm chằm vào bảng tên trên đồng phục học sinh của anh, "Nhậm Dận Bồng".

Cuối tháng 9 là mùa bão ở Quảng Đông. Trong giờ nghỉ trưa, cô chủ nhiệm bước vào lớp, thông báo rằng đài phát thanh nói bão sắp đổ bộ, học sinh mau về nhà càng sớm càng tốt.

Nhậm Dận Bồng đến nhà kho sơn màu xanh để lấy xe đạp. Ở Trùng Khánh không có bão, Nhậm Dận Bồng nhìn bầu trời xám như tro, cảm thấy những đám mây đen như đang đè lên, khiến anh khó thở. Anh nghe thấy ai đó gọi mình, "Nhậm Ý Bồng!" Cơn gió mạnh trước khi bão lướt qua làm mái tóc của anh xù lên, anh nheo mắt nhìn lại người đó.

"Nhậm Ý Bồng, nhà anh có xa trường học không?" Dưới bầu trời xám đen, trước mắt có một bóng người đang di chuyển. Sau đó, Nhậm Dận Bồng nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang chạy về phía mình, bóng dáng gầy gò đung đưa trong gió.

Nhậm Dận Bồng nghĩ rằng vẫn ổn, nhưng anh lại nói: "Có chút xa."

Trương Gia Nguyên đứng trước mặt Nhậm Dận Bồng, đặt tay lên ghế xe đạp của anh, thở hổn hển. "Về nhà em đi, lát nữa anh gặp gió trên đường sẽ rất nguy hiểm." Sau đó cậu chỉ vào chiếc xe đạp, thận trọng hỏi: "Em có thể giúp anh đẩy nó không? Xe đạp bị bỏ lại trong hành lang của chúng ta sẽ bị thổi bay."

Trời còn rất tối, tiết trời oi bức lâu nay bỗng chốc bị gió thổi lạnh. Cuối tháng chín, Quảng Đông còn đang mặc áo ngắn tay, gió lùa vào cổ tay áo hôn lên da thịt. Nhậm Dận Bồng ôm lấy cánh tay đi bên cạnh Trương Gia Nguyên. Họ cùng nhau đi vào con hẻm rẽ trái từ trường. Máy lạnh không còn nước nhỏ giọt, chữ "Mễ" được dán trên cửa kính của mỗi hộ gia đình.

Nhậm Dận Bồng theo Trương Gia Nguyên đi vào cánh cửa sắt màu xanh lá cây. Nhậm Dận Bồng đột nhiên muốn nói với cậu rằng lần đầu tiên anh thấy cậu là ở đây.

Hành lang tối om om. Trương Gia Nguyên dắt xe đạp vào khe hở dưới cầu thang, kéo cổ tay Nhậm Dận Bồng. "Mấy ngày nay đèn hỏng, anh mau đi theo em."

Căn nhà của Trương Gia Nguyên rộng từ 20 đến 30 mét vuông, một phòng cộng với một nhà vệ sinh. Trong phòng khách chỉ có một bàn ăn, bếp lò chất đống trên lối đi trước cửa phòng, ánh đèn trong phòng nhấp nháy khi vừa mới bật rồi từ từ ổn định thành ánh sáng vàng mờ mờ. Trương Gia Nguyên nói mẹ cậu đang đi làm ở Thâm Quyến, còn cậu hiện đang sống một mình.

Họ ngồi trên tấm khăn trải giường màu xám mà Trương Gia Nguyên đã giặt sạch. Trương Gia Nguyên hỏi Nhậm Dận Bồng lý do đến Quảng Đông. Nhậm Dận Bồng ngồi co ro trong góc giường, anh nói: "Cha mẹ tôi điên rồi, tôi đến Quảng Đông để trốn."

Cha mẹ của Nhậm Dận Bồng là những sinh viên đại học có tài. Sau khi sinh Nhậm Dận Bồng ở Trùng Khánh, họ gấp gáp tiến về phía Đông theo tiếng kèn phát lệnh cải cách và hạn chế cấm vận.

Nhậm Dận Bồng được bà ngoại chăm sóc từ nhỏ, bà thường làm bánh gạo nếp đường nâu cho anh, nhìn anh cười khúc khích với hai bàn tay đầy đường nâu, bà cười lên làm nếp nhăn trên mặt ngày càng nhiều. Lúc ấy, Nhậm Dận Bồng mười lăm tuổi.

Năm 1997, Trùng Khánh được phê duyệt là thành phố trực thuộc Trung ương, cha mẹ của Nhậm Dận Bồng về lại Trùng Khánh. Vị ngọt của tình yêu đã bị phai nhạt bởi sự thất bại trong kinh doanh, sự thay đổi của thời thế và những vụn vặt trong cuộc sống. Cha mẹ anh ở trong sân của ngôi nhà cũ ném chậu đập bát, vung tay mà đập.

Tiếng ve kêu khiến Trùng Khánh vào tháng 7 càng nóng hơn. Nhậm Dận Bồng nắm tay bà nội không dám vào sân. Bà dỗ anh ngủ trưa. Khi tỉnh dậy thì trời đã tối, mẹ anh ngồi bên song cửa mà khóc.

Sau đó, cha anh đến bên anh, mang theo một túi hoành thánh cay*. Trong khi anh đang vùi đầu vào bát ra sức để ăn, ông vỗ đầu, hỏi anh thích cha hơn hay thích mẹ hơn. Nhậm Dận Bồng tê tái đến mức liên tục hít thở, vừa hít thở vừa nói: "Con, con thích bà nội."

Khi trời bắt đầu đổ tuyết, cha đưa Nhậm Dận Bồng và bà đến sống ở thành phố trung tâm. Nhậm Dận Bồng sống ổn định ở đó một năm. Vào ngày Tết năm 1999, cha dẫn về một người phụ nữ bụng to. Bà nội thở dài, làm thêm một cái bánh trôi.

Mẹ anh biết chuyện, đến cửa cự cãi với cha, hai người lại xảy ra cãi vã. Nhậm Dận Bồng không biết việc này. Sau khi tan học, anh chỉ biết rằng dì mới của anh đã nhập viện và không mang theo em gái trở về.

Cha mẹ anh hoàn toàn điên loạn. Cha anh nhậu nhẹt ở nhà, sau khi nhậu xong đã tát con, bà nội đến can ngăn thì bị cha dùng tay đánh ngã xuống đất. Mẹ mang người đến để cướp Nhậm Dận Bồng về, cha lao ra với con dao làm bếp trong tay, đâm người máu chảy thành vũng. Nhậm Dận Bồng trốn trong phòng, không ngừng khóc. Sau đó anh chạy trốn đến tận Dương Thành.

Thở một hơi dài, Nhậm Dận Bồng 
nằm xuống giường. "Nhưng tôi vẫn không thoát. Đồng Tử Lâu không mở cửa sổ. Tháng 8 trời oi bức như khi tôi ở Trùng Khánh, nên tôi chỉ có thể nằm xuống sàn gỗ cho mát, trời nóng thì trở mình nằm chỗ khác. Trong cái nóng oi ả, hình như chiều hôm ấy tôi lại thấy cha mẹ cãi nhau trong căn nhà cũ."

Anh quay đầu lại hỏi Trương Gia Nguyên: "Còn cậu, cậu đến Quảng Đông khi nào? Sao lại đến Quảng Đông?"

"Em cũng ở đây để trốn." Trương Gia Nguyên nói.

Mẹ của Trương Gia Nguyên là lứa thanh niên có học thức cuối cùng khai hoang Bắc Đại Hoang. Năm 1976, chuyến tàu đưa những thanh niên 16, 17 tuổi lên phía bắc, nhìn những cánh đồng lúa mì và đất đen dọc đường. Mẹ của Trương Gia Nguyên đã gặp cha của Trương Gia Nguyên ở đó. Cô gái miền Nam nói tiếng Đông Bắc đã cười, một bài hát "Ô Tô Lý thuyền ca" khiến cô gái miền Nam va phải tình yêu.

Sau khi phong trào xuống nông thôn kết thúc, mẹ của Trương Gia Nguyên ở lại vùng Đông Bắc, lúc đó bà đang mang thai anh trai của Trương Gia Nguyên. Sau khi anh trai chào đời, cha của Trương Gia Nguyên bắt đầu kinh doanh cùng bạn bè và mở một cửa hàng quần áo nhỏ ở phía Đông Bắc. Những chiếc áo khoác bông sặc sỡ được bày bán từ cửa hàng, những tờ tiền đỏ được nhét vào túi của ông.

Trương Gia Nguyên sinh năm 1982, trong những ngày tuyết rơi dày đặc thế giới. Cha của Trương Gia Nguyên trở về từ một thị trấn, ôm lấy cậu con trai nhỏ của mình không nỡ rời.

Cuộc sống của gia đình Trương ngày càng tốt hơn. Dân làng đồn thổi rằng cha mẹ của Trương Gia Nguyên là người biết quan sát, biết nắm bắt cơ hội.

Năm 1998, vào sinh nhật lần thứ 15 của Trương Gia Nguyên, cha cậu gọi điện nói rằng ông và anh trai sẽ trở về từ ngoại thành để tổ chức sinh nhật cho cậu. Trương Gia Nguyên đã dành cả đêm trong sân để làm một người tuyết lớn, treo chiếc túi cũ của cha mình trên cánh tay làm bằng cành cây. Tết Nguyên Đán đang đến gần, nhiều người đã treo lên đèn lồng đỏ, Trương Gia Nguyên hào hứng chọn những chiếc đèn lồng đỏ từ hàng hóa năm mới do mẹ chuẩn bị, treo chúng trên cánh tay còn lại.

Nhưng cha và anh trai không thể tổ chức sinh nhật cho cậu vào ngày hôm đó. Điện thoại di động mới mua của mẹ nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, mẹ cầm túi xách vội vã ra ngoài. Trương Gia Nguyên ngồi trên giường đất, ôm gối cho đến khi ngủ thiếp đi. Cả cha, mẹ và anh trai của cậu đều không quay lại. Khi tỉnh dậy, cậu thấy mẹ vẫn còn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, ngồi trên đầu giường, đôi mắt đỏ hoe. Ai cũng nói cha cậu may mắn khi lấy được con dâu miền Nam. Để sống đúng câu nói này, mẹ cậu luôn cố gắng chăm chút cho bản thân. Nhưng bây giờ, bà chỉ ngồi đó, nhếch nhác. Bà nói: "Nguyên Nguyên, gia đình của chúng ta kết thúc rồi."

Cha và anh trai của Trương Gia Nguyên trở thành kẻ giết người. Người ta nói rằng họ đã giết một người đàn ông cùng làm ăn với họ ở làng bên ngoài. Không ai biết tại sao, nhưng mọi người đều biết rằng Trương Gia Nguyên có cha và anh trai là kẻ giết người.

Cha mẹ khác dặn con cái không được chơi với Trương Gia Nguyên nữa, cũng đừng đến gần Tiểu Dương Lâu* nhà họ Trương. Nói rộng ra, đừng đến gần người trong thành phố, người trong thành phố đều là người xấu, lừa gạt người ta.

Trương Gia Nguyên đã bỏ học và trốn ở nhà trong một năm. Không ai nhắc đến sinh nhật lần thứ mười sáu của cậu. Ngày sinh nhật của cậu đã trở thành ngày kiêng kỵ nhất, nhưng cậu vẫn không thể thoát khỏi những người trong làng và ngoài làng. Họ đã cầm pháo đá ném vào Tiểu Dương Lâu.

Mẹ cậu không thể chịu đựng được nữa. Bà bắt cậu lên chuyến tàu đi về hướng nam trong đêm, không mang theo gì hết. Bà nói, chúng ta có bàn tay và cái đầu, chúng ta có thể sống mà không cần bất cứ thứ gì ở thôn này.

Mẹ nói muốn ở xa nơi này nên họ lặn lội xuống tận Quảng Đông xa nhất. Họ thuê một căn nhà ở Dương Thành với số tiền duy nhất mang theo. Bà đi tìm việc làm, bà nói bà đã đi học, là một thanh niên có học thức. Đối phương chỉ hỏi, có thể làm vệ sinh hay không, họ cần người dọn dẹp. Bà chỉ có thể gật đầu.

Sau đó, có người ở nơi bà làm việc nói với bà Thâm Quyến bây giờ là một nơi tốt, mọi người đều có thể trở thành ông chủ lớn khi đến đó. Vì vậy, bà đã rời khỏi Trương Gia Nguyên, người đang tiếp tục học ở Dương Thành, một mình đến Thâm Quyến.

Trương Gia Nguyên từ trên giường đứng dậy. Cơn bão quét qua, cửa sổ nhỏ bị làm rung, hạt mưa nặng nề rơi vào kính. Nhậm Dận Bồng chưa bao giờ nhìn thấy bão, vì vậy anh ngồi co ro trong góc tường. Trương Gia Nguyên nắm lấy vai Nhậm Dận Bồng, cậu nói: "Đừng sợ, Bồng Bồng."

Nhậm Dận Bồng nghĩ rằng thật kỳ lạ. Rõ ràng hai người chỉ mới gặp nhau hai lần mà lại có thể ngồi tâm sự với nhau, rõ ràng là mới gặp nhau hai lần mà cậu ta gọi anh là "Bồng Bồng."

Nhậm Dận Bồng nói: "Cậu có thể hát cho tôi nghe một bài hát không? Để tôi không nghe thấy tiếng gió thổi qua cửa sổ."

Trương Gia Nguyên hỏi anh muốn nghe gì. Nhậm Dận Bồng nói muốn nghe "Mùa mưa 17 tuổi" của Lâm Chí Dĩnh. Trương Gia Nguyên ngạc nhiên mà nói: "Anh cũng thích bài hát này sao?" Nhậm Dận Bồng có chút chột dạ, nhưng Trương Gia Nguyên không hỏi lại. "Được rồi", cậu nói.

"Khi tôi còn nhỏ, trước cửa có rất nhiều hoa nhài, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Khi tôi dần dần lớn lên, những bông hoa nhài trước cửa đó từ từ khô héo không còn nảy mầm nữa."

Trương Gia Nguyên bắt đầu hát.

Một thanh niên mười bảy tuổi cùng một thanh niên sắp mười bảy tuổi sau khi kể lại cuộc chạy trốn của mình, rúc vào nhau như hai con vật bị thương trong ngày bão táp, hát về mùa mưa mà họ chưa trải qua. Sau bao giông bão, họ khao khát một tuổi mười bảy vàng vọt trong ánh nắng và mưa phùn.

"Mùa mưa năm mười bảy tuổi, chúng ta có chung những mong đợi, cũng đã từng ôm chặt lấy nhau." Giọng của Nhậm Dận Bồng vang lên, anh bước tới, ôm lấy Trương Gia Nguyên.

"Cầu mong tất cả chúng ta có một tuổi mười bảy tuyệt vời."

Lúc 8 giờ, mưa nhẹ dần, Trương Gia Nguyên đưa Nhậm Dận Bồng xuống lầu. Đi qua hành lang tối, Nhậm Dận Bồng chủ động nắm lấy cổ tay Trương Gia Nguyên. Họ mất một lúc lâu để bước lên cầu thang. Nhậm Dận Bồng cho rằng là do trời quá tối. Khi đến tầng cuối cùng, tay của Nhậm Dận Bồng từ từ trượt xuống khỏi cổ tay Trương Gia Nguyên, ngay lúc nó chui vào lòng bàn tay cậu, tay anh đã bị giữ lại dễ dàng.

"Về nhà cẩn thận." Trương Gia Nguyên giúp Nhậm Dận Bồng dắt xe đạp ra ngoài.

Cô giáo chủ nhiệm cầm theo hộp sơn acrylic đến lớp tuyên truyền. Để chào đón thế kỷ XXI, nhà trường đã tổ chức vẽ tranh chủ đề thiên niên kỷ lên bức tường ở góc Tây Nam, mời học sinh đăng ký.

Nhậm Dận Bồng cúi đầu tính toán các bài toán vật lý. Anh từ trước đến nay vẫn không có năng khiếu hội họa.

Tan học, Nhậm Dận Bồng đi lấy xe đạp. Đến gần nhà kho, anh nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang ngồi xổm trong bóng tối thổi cỏ đuôi chó. Trương Gia Nguyên cao giọng hỏi anh: "Nhậm Dận Bồng, ngày mai anh cùng em đi vẽ tranh không?" 

Bầu trời trong vắt cực kỳ sáng sủa, tất cả ánh sáng mặt trời đều đổ xuống. Trương Gia Nguyên bước ra từ trong bóng tối, như được mạ một lớp vàng.

Nhậm Dận Bồng bước tới, dắt chiếc xe đạp ra ngoài, nói: "Tôi không biết vẽ."

"Em có thể dạy cho anh, hoàn toàn miễn phí, chỉ là không đảm bảo trọn gói." Trương Gia Nguyên nói đùa, chậm rãi đi phía sau Nhậm Dận Bồng, bước lên bóng lưng dài của anh trong ánh hoàng hôn. "Hay là nói, em chỉ muốn có anh bên cạnh." Nhậm Dận Bồng dừng bước.

Anh nói: "Lúc cậu vẽ, tôi sẽ tới xem." Trương Gia Nguyên vui vẻ tăng tốc độ để cùng sánh bước với anh." Buổi chiều mai", cậu nói, "ở bức tường góc Tây Nam, đừng nhớ nhầm đấy."

Hai người bước đi dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Mọi thứ trước mắt đều là một màu vàng xen cam. Họ cũng được bọc trong ánh cam, ấm áp như bánh mì mới nướng trong lò.

Buổi chiều ngày hôm sau, Nhậm Dận Bồng đi đến bức tường góc Tây Nam tìm Trương Gia Nguyên.

Một vài học sinh cũng đăng ký, đang vẽ nguệch ngoạc lên bức tường bên cạnh. Họ dùng bút dạ lớn để vẽ phác thảo từng nét một. 

Nhậm Dận Bồng nhìn họ vẽ thế kỷ XXI với những tòa nhà cao tầng, nhiều xe cộ qua lại, những bức tường phủ màu vàng tươi và xanh da trời. Anh nghĩ, đối với mọi người mà nói, thế kỷ XXI mới này đầy tươi sáng, thịnh vượng và là biểu tượng của hy vọng. 

Trương Gia Nguyên vẫy tay với Nhậm Dận Bồng. Cậu cầm một chiếc cọ thô lớn trong tay, vẫy vẫy làm văng một vài giọt sơn ra ngoài.

Nhậm Dận Bồng hỏi cậu muốn vẽ gì. Trương Gia Nguyên nói muốn vẽ dải Ngân Hà, muốn vẽ một vùng biển vũ trụ. Trong thế kỷ XXI, tàu vũ trụ của chúng ta nhất định có thể bay ra khỏi dải Ngân Hà.

Nhậm Dận Bồng ngồi dưới bóng cây, lấy cuốn sách tiếng Trung ra đọc những bài thơ cổ, đọc từ "Khổng tước đông nam phi, ngũ lý nhất bồi hồi" đến "Đa tạ hậu thế nhân, giới chi thận vật vong". Khi anh ngẩng đầu lên nhìn Trương Gia Nguyên và biển vũ trụ của cậu ấy, mặt trời sắp lặn sau bức tường.

Các học sinh khác đã về nhà trước. Nhậm Dận Bồng đến gần bức tường. Trương Gia Nguyên đang dùng cọ quét lớp sơn trắng lên tường, những ngôi sao như đang thực sự phát sáng.

Một vài giọt sơn bắn lên mặt Trương Gia Nguyên. Nhậm Dận Bồng chọc vào vai, nhắc cậu. Trương Gia Nguyên hỏi: "Ở chỗ nào?" Nhậm Dận Bồng đưa tay ra chỉ, tiến lại gần muốn giúp cậu lau đi, nhưng khi sắp chạm vào liền vội dừng lại. Anh nói: "Đây rồi." 

Trương Gia Nguyên ồ lên một tiếng. Sau đó cậu mặc kệ vết sơn trên mặt, xoay người tiếp tục vẽ. 

"Bồng Bồng anh xem, đây là dải Ngân Hà, đây là Trái Đất, cũng là em."

"Tại sao cậu lại là Trái Đất?" Nhậm Dận Bồng nhướng mày. "Bởi vì Trái Đất là nhà của chúng ta, và em cũng là Gia Nguyên của anh!" Trương Gia Nguyên ngạo mạn đáp.

Nhậm Dận Bồng cười hì hì, khóe miệng nhếch lên cao, anh hỏi: "Vậy tôi là hành tinh nào?" Trương Gia Nguyên nghĩ nghĩ, nói: "Anh là sao Thiên Vương, bởi vì anh là siêu sao trong lòng em!" Nhậm Dận Bồng cười rộng hơn, nheo mắt nói: "Sao Thiên Vương rất đẹp."

Trương Gia Nguyên tiếp tục giới thiệu: "Đây là vũ trụ bên ngoài dải Ngân Hà, giống như một vùng biển vô định."

Nhậm Dận Bồng hỏi Trương Gia Nguyên: "Cậu đã nhìn thấy biển chưa?" "Tất nhiên rồi." Trương Gia Nguyên nói. "Làng của chúng em cách cửa biển không xa. Khi không có băng, sẽ có tàu chở hàng lớn đậu ở cảng." Nhậm Dận Bồng có chút tiếc nuối. "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy biển. Nơi tôi sống chỉ có những ngọn núi nhìn mãi cũng không hết." Trương Gia Nguyên gãi đầu, hứa: "Sau này em sẽ đưa anh đi ngắm biển."

Trương Gia Nguyên nói cũng sẽ vẽ một bông hoa hồng và một bông hoa hướng dương ở cả hai bên của dải Ngân Hà. Điều này có ý nghĩa rằng cách một dải Ngân Hà xa xôi, chúng ta vẫn sẽ gặp được nhau. Đó là một điều đã được định sẵn sẽ xảy ra.

Cậu hỏi Nhậm Dận Bồng: "Anh có muốn cùng em vượt dải Ngân Hà, cùng em đi đến biển vũ trụ không?"

Nhậm Dận Bồng siết chặt góc quần áo của mình, hoảng sợ khi nhìn thấy khuôn mặt của Trương Gia Nguyên đang chầm chậm đến gần.

Mặt trời khi ấy đã lặn hẳn, thế giới chìm trong bóng tối. Họ ở trong bóng tối hôn nhau.

Nhậm Dận Bồng chưa bao giờ nhìn thấy biển, nhưng anh đã từng đi bơi ở sông Gia Lăng với bạn khi còn nhỏ. Kỹ năng bơi của anh không tốt, xuống nước chưa được bao lâu đã bị sặc. Anh muốn kêu cứu nhưng càng ngày càng chìm sâu hơn, cảm thấy mình sắp bị chết ngạt. Khi chìm xuống, anh thấy những túi ni lông dùng một lần nổi trên mặt nước, những nhãn mác chai nước khoáng đã mục nát, chân của các bạn trong lớp đang chuyển động dưới nước, hoảng sợ cứu mình.

Trong bóng tối, Nhậm Dận Bồng cảm thấy như thể anh sắp chết chìm trong nụ hôn của Trương Gia Nguyên, trong tình cảm mãnh liệt của Trương Gia Nguyên và trong biển vũ trụ mà Trương Gia Nguyên đã tạo ra cho anh. Lần này, những gì anh thấy là Trương Gia Nguyên - người đẩy cánh cửa sắt màu xanh lá cây, Trương Gia Nguyên - người tặng anh một bông hồng đã nở rộ và Trương Gia Nguyên - người cô đơn trong cơn bão sau khi kể xong câu chuyện của mình. Anh chỉ có thể nhìn thấy Trương Gia Nguyên.

Anh muốn nói với Trương Gia Nguyên: "Hãy mau cứu anh." Anh đã ôm chặt Trương Gia Nguyên. 

Anh muốn nói: "Cảm ơn em, Trương Gia Nguyên, vì đã cho anh một ánh vàng trong cuộc đời rác rưởi này."

Sự khởi đầu của một mối quan hệ luôn vui vẻ.

Trương Gia Nguyên ngồi xổm trong bóng tối của nhà kho sơn màu xanh lam đợi Nhậm Dận Bồng, quần áo của cậu đã thay đổi từ loại ngắn tay sang áo khoác đệm bông dày. Họ sánh bước về nhà trong ánh hoàng hôn, nắm tay nhau, nhét vào trong túi áo khoác bông. Trương Gia Nguyên luôn đưa Nhậm Dận Bồng đến ngã tư cuối cùng gần nhà. Trên phố có một vài ngõ cụt, họ trốn trong ngõ cụt không ánh sáng hôn tạm biệt nhau.

Mùa đông ở Quảng Đông trời hiếm khi mưa, nhưng trời mưa bất ngờ suốt ngày hôm qua, thậm chí hôm nay trời vẫn mưa nhỏ giọt.

Nhậm Dận Bồng đẩy xe đạp, cùng Trương Gia Nguyên đến cổng trường. Không khí ướt át mùi tanh sau cơn mưa. Trương Gia Nguyên nói: "Hôm nay em sẽ đưa anh đến một nơi."

Trương Gia Nguyên đưa Nhậm Dận Bồng rẽ vài khúc quanh trong con hẻm, đến một cánh cổng màu vàng lớn, trên tấm biển mạ vàng bên cạnh cửa có chữ: Trường mẫu giáo Hoa Hoa.

Nhậm Dận Bồng đẩy vai Trương Gia Nguyên, nói: "Em đến nhà trẻ làm gì?" Trương Gia Nguyên nói: "Dẫn anh đi xem biển." 

"Cất xe đi, chúng ta từ bên này trèo qua."

Nhậm Dận Bồng nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên. "Em có vấn đề hay anh có vấn đề, trèo qua tường của trường mẫu giáo để thấy biển?" 

Trương Gia Nguyên cười toe toét, để xe đạp của Nhậm Dận Bồng xuống cầu thang bên cạnh.

Trương Gia Nguyên trước tiên giẫm lên khoảng trống giữa những viên gạch, leo lên đỉnh tường, đưa tay về phía Nhậm Dận Bồng. "Bước bên trái trước."

Hai người trèo qua tường, cẩn thận đi nép vào tường. Trương Gia Nguyên nắm tay Nhậm Dận Bồng, đi vòng ra phía sau tòa nhà. Đây là một công viên còn hoạt động, trên cầu trượt và xích đu nhỏ vẫn còn đọng những giọt nước. Đi qua bên dưới cầu trượt, Nhậm Dận Bồng nhìn thấy một vùng nước rộng hình chữ nhật. Vào mùa đông, hoàng hôn vẫn còn sớm, nhưng mặt trăng sau trận mưa thì lại sáng sủa lạ thường. Ánh trăng đổ xuống như nước, chiếu rọi cả người Nhậm Dận Bồng và Trương Gia Nguyên, rồi chảy thành dòng.

Trương Gia Nguyên nói: "Ban đầu đây là hố cát cho trẻ em chơi, hai ngày qua trời mưa nên em nghĩ chắc có nước tích tụ. Anh xem, đây cũng giống như biển, có cát và nước."

Nhậm Dận Bồng cười nói: "Anh sẽ chấp nhận cảnh biển thu nhỏ này." Anh quan sát một lúc rồi nói: "Chúng ta lấy cát làm thành một hòn đảo nhỏ."

Anh ngồi xuống bên cạnh hố cát, bới một ít cát dưới đáy nước, rồi chất lên, khuấy động ánh trăng. Trương Gia Nguyên cũng ngồi xổm xuống tham gia cùng anh. Chẳng mấy chốc cát đã chất lên thành đống khỏi mặt nước.

Nhậm Dận Bồng chỉ vào bãi cát, nói nó giống như một bông hoa trên biển. Anh nói: "Chờ hai người chúng ta lớn lên, kiếm được nhiều tiền, sau đó sẽ tự mình xây một hòn đảo hải hoa. Chúng ta sẽ sống ở đó, chỉ hai chúng ta, không cần phải sống trong Đồng Tử Lâu không mở cửa sổ, cũng không cần phải ở trong bóng tối mới có thể hôn nhau."

Trương Gia Nguyên siết chặt tay anh, nói: "Phải, chúng ta cùng nhau cố gắng."

Nhậm Dận Bồng nhìn vào mắt cậu, lần này anh nói: "Cảm ơn, Trương Gia Nguyên."

Thế kỷ XXI đang ngày một đến gần.

Bạn cùng bàn hỏi Nhậm Dận Bồng có muốn đi thuyền đêm qua sông Châu Giang đón thế kỷ không, sẽ mất hai giờ đi xe buýt để đến bến tàu. Nhậm Dận Bồng đồng ý, nghĩ nghĩ một chút lại nói: "Để tôi hỏi bạn tôi xem cậu ấy định làm gì."

Trên đường về nhà, Nhậm Dận Bồng hỏi Trương Gia Nguyên nghĩ thế nào về việc đến sông Châu Giang cùng nhau đón thế kỷ, Trương Gia Nguyên nói được. Đặt tay Nhậm Dận Bồng vào túi, cậu nói: "Em muốn hôn anh đến thế kỉ 21." Nhậm Dận Bồng mặt đỏ bừng trong gió. Trương Gia Nguyên cúi đầu xoa xoa tóc của anh trên cổ, Nhậm Dận Bồng cười đẩy cậu ra. 

Ngày cuối cùng của thế kỷ XX vẫn phải đến trường.

Học sinh không quan tâm đến việc học, nhiều người đang viết những lời chúc mừng thế kỷ mới cho nhau. Nhậm Dận Bồng đến gặp Trương Gia Nguyên trong giờ giải lao của tiết học đầu tiên, đưa cho cậu một tấm thiệp mừng năm mới trước cửa lớp. Nhậm Dận Bồng nói: "Nhớ vui vẻ vào ngày cuối cùng của thế kỷ này, buổi chiều gặp lại em ở cổng trường, hôm nay anh không đi xe đạp." Trương Gia Nguyên cầm lấy thiệp chúc mừng, ở đây không thể hôn được, vì vậy cậu nắm lấy cánh tay của Nhậm Dận Bồng. "Cảm ơn anh" nói rồi ghé sát tai anh. "Thật vui khi được ở bên anh mỗi ngày."

Ít ra trường đã cho tan học sớm hơn thường lệ, các học sinh khá hài lòng. Đúng 3 giờ, Nhậm Dận Bồng và một số bạn học trong lớp cùng Trương Gia Nguyên đến cổng trường.

Trạm xe buýt cách trường học không xa, vài người ồn ào đi phía trước. Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng tụt lại phía sau. Cậu lặng lẽ thò tay vào túi Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng nghĩ rằng cậu muốn nắm tay, những ngón tay lạnh lẽo của anh co lại, liền sờ thấy một tấm thiệp chúc mừng. Cái lạnh của ngón tay khiến Trương Gia Nguyên giật mình. Cậu nắm tay Nhậm Dận Bồng thổi thổi, nói: "Sao tay anh lại lạnh thế này. Đúng rồi, chúc mừng năm mới." 

Nhậm Dận Bồng học được từ Trương Gia Nguyên lúc sáng, ghé vào tai cậu, nói: "Cảm ơn bảo bối, thật vui khi được ở bên em mỗi ngày." Nhưng Trương Gia Nguyên lần này lại ngượng ngùng nhét tay Nhậm Dận Bồng vào túi áo.

Trên xe buýt, Nhậm Dận Bồng và Trương Gia Nguyên ngồi cạnh nhau. Nhậm Dận Bồng hà hơi vào cửa sổ, vẽ một trái tim lớn trong lớp sương, đặt "Nguyên" và "Bồng" vào trái tim, viết: "Ngày 31 tháng 12 năm 1999" dưới trái tim. Anh kích động vỗ vỗ Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên gối đầu vào vai anh, đùa rằng trái tim tình yêu này trông giống như củ khoai tây to, bị Nhậm Dận Bồng gõ vào đầu.

Các bạn học ngồi phía sau ho nhẹ một tiếng. Trương Gia Nguyên vội vàng ngồi thẳng lưng. Anh và Nhậm Dận Bồng nhìn nhau, cả hai đều có chút sợ hãi. Họ không dám làm gì vượt quá giới hạn một lần nữa.

Sau khi đến ga, đoàn sẽ đến phố đi bộ trước. Nhiều cửa hàng trên phố bày bán đồ ăn vặt, người thợ dùng siro viết lên đĩa số "2000" như rồng bay phượng múa. Sau khi từ Trùng Khánh đến Dương Thành, Nhậm Dận Bồng không dám tiêu nhiều tiền, nhưng anh vẫn rất thích, anh mua một cái, tự mình ăn "20", rồi bí mật đưa "00" cho Trương Gia Nguyên ăn. Anh thì thầm, để hai ngàn năm chúng ta luôn bên nhau.

Phố đi bộ có rất nhiều người. Họ ăn một chút ở quán nhỏ cuối phố rồi đi ra ven sông, mới nhận ra dòng người ven sông còn đông hơn. Những con tàu du lịch lớn nhỏ với những chiếc đèn lồng sặc sỡ phủ kín dòng sông. Họ di chuyển từ đám đông ra ven sông. Bạn cùng bàn giơ chiếc đồng hồ mới của mình lên để báo giờ, 10 giờ 40, tức hơn một giờ trước thế kỷ XXI.

Họ dựa vào lan can để trò chuyện. Trương Gia Nguyên và bạn học trong lớp của Nhậm Dận Bồng nói huyên thuyên suốt buổi. Nhậm Dận Bồng cười cười, nhéo vào lòng bàn tay của Trương Gia Nguyên.

Ai đó hét lên: "Một phút đếm ngược." Đám đông lại bắt đầu không yên, mọi người chen chúc về phía sông. Trương Gia Nguyên muốn nắm lấy tay Nhậm Dận Bồng, nhưng bị một người đàn ông trung niên đang ôm con gái chặn lại. Cậu vội vàng đến bên cạnh anh, bạn cùng bàn lớn tiếng thông báo vẫn còn ba mươi giây nữa. Nhìn thấy sự sốt ruột của Trương Gia Nguyên, Nhậm Dận Bồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói không sao cả.

Đám đông bắt đầu đếm ngược. Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một! Pháo hoa nổi lên ở phía bên kia sông, đám đông hò reo. Nhậm Dận Bồng dùng khẩu hình miệng nói với Trương Gia Nguyên: "Anh yêu em."

Thế kỷ XXI đang ở đây, không ai có thể ngăn cản.

Khi đến nhà ga, trời có mưa phùn. Một vài người chạy lên. Những đồ trang trí mang đặc trưng của thiên niên kỷ ở ven đường đều được thắp sáng, trên cửa sổ dán số "2000" lớn. Nhậm Dận Bồng vừa cười vừa chạy. Anh và Trương Gia Nguyên nhìn nhau, Trương Gia Nguyên cũng bắt đầu cười. Nhậm Dận Bồng hét lên: "Chúng ta thực sự ở bên nhau trong thế kỷ 21 rồi!" Bạn bè nghe thấy đều vui mừng. Chỉ Trương Gia Nguyên và Nhậm Dận Bồng mới biết rằng "chúng ta" này có một sự ngọt ngào độc nhất vô nhị.

Trên xe trở về, Nhậm Dận Bồng dựa vào Trương Gia Nguyên ngủ. Tất cả mọi người đều mệt mỏi, cũng không ai quan tâm đến chút ám muội này. Hai tay nắm dưới lớp quần áo, Trương Gia Nguyên thì thầm với Nhậm Dận Bồng trên vai: "Tối nay em chưa nói, em sẽ làm cho xong ngay. Bồng Bồng, em yêu anh."

Sau Tết Dương lịch là sinh nhật của Trương Gia Nguyên. Nhậm Dận Bồng  không biết có nên nhắc đến ngày này hay không.

Ngày sinh nhật đến gần, Trương Gia Nguyên không có biểu hiện gì bất thường. Ngày nào cũng kể chuyện cười tiễn anh về nhà, đòi hôn hôn lúc tạm biệt, thậm chí còn cởi áo khoác, cắn vai anh qua bộ đồng phục học sinh.

Sau khi tan học vào ngày 7, Trương Gia Nguyên đưa Nhậm Dận Bồng đến ngã tư cuối cùng. Khi đang chờ đèn đỏ, cậu nói: "Tối mai anh đến đón sinh nhật với em nhé."

Nhậm Dận Bồng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cậu, nói: "Được, anh sẽ mang quà cho em."

Trương Gia Nguyên đảo mắt, nói: "Anh chính là một món quà rồi."

Vào chiều ngày 8, sau giờ học, Nhậm Dận Bồng tìm Trương Gia Nguyên và đợi ở cửa lớp của cậu. Khi Trương Gia Nguyên bước ra, trên mặt cậu đầy những vết thương. Một lượng lớn thuốc đỏ từ phòng y tế được bôi lên mặt, trông rất dọa người. 

Nhậm Dận Bồng không thể nói lời chúc mừng sinh nhật, mày cau lại như thắt nút. Anh sử dụng câu trần thuật: "Em đã đánh nhau." Trương Gia Nguyên gật đầu. Nhậm Dận Bồng thở dài. "Tại sao?" anh hỏi. Trương Gia Nguyên tâm tình không tốt đáp lại, cả người giống như một con chó con bị ướt.

Nhậm Dận Bồng nắm lấy cổ tay Trương Gia Nguyên, anh nói: "Quên đi, chúng ta về nhà trước." Đến nhà kho, Nhậm Dận Bồng đẩy chiếc xe đạp ra, trên vai đeo thêm một hộp đàn màu đen, nhưng anh không nói chúc mừng sinh nhật, cũng không đề cập đến quà sinh nhật. Anh và Trương Gia Nguyên đi bộ dưới màn đêm u ám đầu mùa đông. Những đồ trang trí năm mới trên phố vẫn không hề thay đổi. Những chiếc đèn lồng màu đỏ, cam và vàng treo bên ngoài cửa hàng, nhưng dưới màn đêm trông nó thật trống trải và hoang vắng.

Nhậm Dận Bồng đẩy cánh cửa sắt màu xanh lá cây, để xe đạp dưới cầu thang, kéo cổ tay Trương Gia Nguyên lên lầu trong bóng tối. Nhậm Dận Bồng bật đèn, ánh sáng lóe lên, anh nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt Trương Gia Nguyên.

Anh nói: "Vào phòng đi." Tay anh nắm chặt tay Trương Gia Nguyên. Vào phòng, Trương Gia Nguyên ngồi xuống giường. Nhậm Dận Bồng đặt hộp đàn bên cạnh, cũng ngồi trên giường ôm lấy Trương Gia Nguyên.

Nước mắt Trương Gia Nguyên rơi xuống, cậu nói: "Em vẫn không thể quên được."

"Không quên được cha và anh trai, không quên được sinh nhật năm 15 tuổi cô đơn của mình, không quên được vô số lần bị gọi là con trai của một kẻ giết người, cũng không quên được những viên đá ném vào em và mẹ vào ngày sinh nhật thứ 16."

Nhậm Dận Bồng ôm chặt hơn, anh nói: "Em không cần ép mình phải quên, nhưng em phải biết rằng, đó không phải là lỗi của em."

Chúng ta có lẽ đã từng sống một cuộc đời rác rưởi, nhưng chúng ta có quyền từ chối những thứ không thuộc về mình.

Trương Gia Nguyên nói mệt và muốn ngủ. Nhậm Dận Bồng nói chúc ngủ ngon, đứng dậy muốn tắt đèn, nhưng lại bị Trương Gia Nguyên kéo lại. "Đừng tắt đèn, em sẽ sợ, anh ôm em một chút đi."

Khi Trương Gia Nguyên tỉnh dậy, đầu cậu tựa vào cằm Nhậm Dận Bồng, người như được chôn trong vòng tay của anh. Cả thế giới của cậu đều ngập mùi hương xà phòng trên quần áo Nhậm Dận Bồng. Cậu muốn đặt cánh tay đang cuộn tròn trước ngực của mình lên cánh tay anh nhưng anh cũng đã tỉnh dậy.

Nhậm Dận Bồng muốn hỏi cậu còn khó chịu không, nhưng Trương Gia Nguyên đã chặn lời anh. Trương Gia Nguyên thò tay vào túi áo khoác của Nhậm Dận Bồng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Nhậm Dận Bồng lại đỏ mặt, dùng chân đá Trương Gia Nguyên, hai mắt long lanh như sắp khóc.

Vậy là cậu bé mười bảy tuổi Trương Gia Nguyên đã nhận được món quà sinh nhật đầu tiên của mình.

Món quà sinh nhật thứ hai là một cây đàn guitar Nhậm Dận Bồng đã mua từ một cửa hàng bán nhạc cụ cũ. Cả hai quấn trong chiếc chăn bông lộn xộn nghiên cứu cây đàn mới. Có một vết nứt trên cây đàn nhưng ông chủ nói dán băng dính lại sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng âm thanh. Nhậm Dận Bồng kể, khi dùng ngón tay chạm vào băng keo đen trên cây đàn, anh đã vụng về vẽ lên hai trái tim trông giống như củ khoai tây.

Nhậm Dận Bồng nói rằng lần đầu tiên nghe cậu hát "Mùa mưa 17 tuổi", anh đã nghĩ cậu nên có một cây đàn guitar. Anh nắm hai tay Trương Gia Nguyên từ phía sau, dạy cậu chơi đàn. Đây là nốt La, đây là nốt Sol.

Trương Gia Nguyên nhanh chóng ổn định lại, cậu tắt đèn, ngồi ở đầu giường, để Nhậm Dận Bồng đàn dưới ánh trăng. Anh hát: "Mùa mưa năm 17 tuổi ấy, chúng ta có chung những mong đợi, cũng đã từng ôm chặt lấy nhau." Ánh trăng chiếu vào, như hôn lên trán Nhậm Dận Bồng. Trương Gia Nguyên liền cúi xuống, thay ánh trăng mà hôn anh.

Trước Tết Nguyên Đán, Nhậm Dận Bồng kéo Trương Gia Nguyên cùng đi mua đồ mừng năm mới. Họ đi chợ hoa. Cửa hàng nào cũng lấy máy ghi âm phát "Thần tài đến". Hoa lan, hoa thủy tiên, cây quýt Tết, hoa bách hợp được trưng khắp các con đường từ cửa hàng đến trung tâm phố.

Cô anh dặn đừng mua quá nhiều thứ, mua một chậu quýt Tết và một chậu thủy tiên, cô đã chuẩn bị sẵn những câu đối Tết và kẹo. Nhậm Dận Bồng dự định mua một cặp câu đối Tết cho Trương Gia Nguyên .

Họ dừng lại trước cửa hàng câu đối. Ông chủ hỏi họ muốn viết gì. Trương Gia Nguyên so sánh các câu đối đã được dán từ trước. "Nhật nhật tài nguyên thuận ý lai, niên niên phúc lộc tùy xuân đáo, Tân Xuân may mắn" (Hàng ngày tiền tài thuận ý vào, Hàng năm phúc lộc theo xuân đến). Cậu cho rằng lòng thực dụng quá nặng. "Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa, xuân lai giang thủy lục như lam, Điểu ngữ hoa hương" (Mặt trời mọc, hoa trên sông đỏ hơn lửa, mùa xuân đến, nước trên sông xanh như chàm), cậu nói tính nghệ thuật rất mạnh mẽ. 

Nhậm Dận Bồng chỉ vào cặp câu đối ở ngoài cùng bên phải. "Ngày đẹp thư thái như ý, nhà đẹp hạnh phúc bình an, gia đình hạnh phúc." Anh nói lấy câu này đi, vì có một "gia đình" trong đó. Trương Gia Nguyên vẫn lắc đầu, cậu nói: "Gia đình của em không còn nữa, em có thể vui vẻ ở đâu?" Nhậm Dận Bồng véo eo cậu. "Anh là gia đình của em, hai chúng ta đều phải vui vẻ."

Nhậm Dận Bồng nói với ông chủ câu đối đó. Ông chủ đã viết bằng một cây bút lớn: "Gia đình hạnh phúc."

Đêm giao thừa, Nhậm Dận Bồng ăn tối với gia đình cô. Cô nói dạo này đầu tư có vấn đề nên mọi việc giản tiện hơn. Có một đĩa cá và thịt trên bàn, xung quanh là một vài món ăn kèm. Nhậm Dận Bồng cảm thấy vậy là thoả mãn rồi.

Sau bữa cơm tối giao thừa, cô em họ ôm đống đồ ăn vặt xem Xuân Vãn, người lớn dọn bàn chơi bài, hạt dưa được xếp vào giữa. Nhậm Dận Bồng nói rằng sẽ tìm bạn để cùng xem Xuân Vãn, anh đi ra ngoài sau khi nhận những phong bao lì xì người lớn tặng.

Nhậm Dận Bồng chạy một mạch đến nhà Trương Gia Nguyên. Trên đường đi thì hối hận vì không đi xe đạp, tay chân lạnh ngắt. Trương Gia Nguyên đợi ở tầng dưới, ôm anh vào lòng ngay khi gặp. "Lạnh chết anh rồi", Nhậm Dận Bồng phàn nàn. Trương Gia Nguyên thổi vào tai anh như để làm cho anh ấm lên.

Trương Gia Nguyên mua pháo nổ và pháo hoa nhỏ, mang theo một túi nhựa màu đỏ, cùng Nhậm Dận Bồng chạy ra bãi đất trống ở cổng trường. Sau 8 giờ không có nhiều người đốt pháo, họ đốt một tràng pháo. Cả thành phố dường như vang dội.

"Ông chủ nói với em hộp pháo hoa này đốt lên có màu xanh lam và màu cam." Trương Gia Nguyên chọn một hộp pháo hoa. "Là biển vũ trụ và hoa hướng dương của chúng ta."

Đèn trong toà nhà cuối cùng cũng được sửa trước giao thừa. Ánh đèn vàng ấm áp rất nhiều nhưng bọn họ vẫn nắm chặt tay nhau đi lên lầu.

Hai người nằm trên giường, nói về thời thơ ấu, đó là khoảng thời gian ấm áp trước khi cuộc sống trêu đùa họ.

Nhậm Dận Bồng kể rằng vào mùa hè, bà nội bắt ve sầu cho anh. Bà leo lên cây được nhưng không xuống được. Anh đã khóc, chạy sang hàng xóm cầu cứu, mở miệng ra liền nói bà sắp chết trên cây. Hàng xóm vội chạy sang sân nhà, sau đó người hàng xóm nhắc lại lời này với bà. Anh liền bị bà đánh mắng vì tội ăn nói xui xẻo.

Trương Gia Nguyên kể rằng khi còn nhỏ, cậu cùng cha đi mua hàng. Trên bàn rượu có rất nhiều người, cậu không hiểu được lời của người lớn nên đã ngồi trên ghế đặt biệt danh cho mọi người. Cậu nhớ đã đặt tên cho một chú bụng phệ với hàm răng vàng là "Kim Tiện Tiện" (Vàng bụng phệ). Cha nói cậu chào tạm biệt các chú đi. Cậu đã nói mà không để ý: "Tạm biệt chú Kim Tiện Tiện." Cậu cũng bị đánh khi về đến nhà. Nhậm Dận Bồng nói: "Em thực sự vô tâm."

Cả hai trốn dưới chiếc chăn bông cười. Pháo hoa bắt đầu nổ lách tách bên ngoài. Đã mười hai giờ.

Họ bắt đầu hôn nhau. Sau khi ném quần áo xuống giường, Trương Gia Nguyên đột nhiên nghiêm túc nói: "Đây là lần đầu tiên sau hai năm em có thể vui vẻ nhớ lại thời thơ ấu của mình. Bồng Bồng, cám ơn anh."

_____________

Đồng Tử Lâu: Loại nhà với hành lang dài, nhà bếp và nhà vệ sinh đều là công cộng. Mỗi phòng đơn có diện tích khoảng chục mét vuông.

Song Bì Nãi: Double skin milk. Món tráng miệng làm từ lòng trắng trứng, sữa tươi và đường.

Hoành thánh cay : bản gốc là 老麻抄手

Tiểu Dương Lâu: kiểu nhà trệt 1 tầng có sân vườn và nhà để xe hoặc nhà 2 - 3 tầng, các chức năng sinh hoạt bên trong hoàn thiện, trang trí sang trọng, nguồn cung cấp điện và sưởi ấm luôn sẵn có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro