2.
Nhậm Dận Bồng sống dở chết dở ghé vào đầu giường kí túc xá. Trương Gia Nguyên cảm thấy bộ dạng này của Nhậm Dận Bồng giống như một con thỏ đang hấp hối, nhịn không được luồn tay vào xoa lưng Nhậm Dận Bồng: "Hôm nay ở trên douban em đọc được một chuyện rất thú vị, mấy cô gái đó nói rằng con thỏ bị sờ lưng sẽ mang thai giả."
"Haha... là xem số Pi (viên châu luật) của cậu, hay vẫn là ngắm phong cảnh núi rừng (phong cảnh viên lâm)?" Nhậm Dận Bồng trở mình, "Mau về đi, bị người ta chụp được không tốt đâu."
"Tôi xem "chỉ có cậu ta hưởng thụ còn tôi ghê tởm", xem cái lần chúng ta hai mắt chạm nhau, vài giây anh mới không chịu nổi mà nhìn ra chỗ khác."
Nhậm Dận Bồng đột nhiên bật dậy ngồi thẳng lưng, tươi cười ghé sát vào người Trương Gia Nguyên, "Nghe nói ở số Pi cậu là 0, lại còn mang thai đúng không?"
Ở cái nơi nhỏ bé như Sáng Tạo Doanh, thiên tài bán hủ như Trương Gia Nguyên quả thật hiếm có khó tìm. Nhậm Dận Bồng luôn cảm thấy con số hơn một trăm người vẫn còn hạn chế tài năng của Trương Gia Nguyên lắm. Với tư cách là bạch nguyệt quang có nhiều gian tình nhất, tác oai tác quái nhất kiêm người yêu cũ, anh đương nhiên cũng biết trên douban có những gì, thậm chí xem xong còn cảm thấy thú vị. Nhậm Dận Bồng giống như một cái gai trong mắt các đối tượng sao tác của Trương Gia Nguyên, cái gai này mang tên vợ cũ.
Nhậm Dận Bồng xác thật cùng hai cp này có quan hệ gần gũi. Học ngành kỹ thuật, anh đương nhiên biết số pi là gì, còn có thể cầm cưa máy san bằng hết viên lâm. Cũng không biết Trương Gia Nguyên có thể trở thành hai con gấu lớn* tới ngăn cản anh chặt cây hay không.
Liệu rằng Loạn thế Gia Nhậm có đang dần dần trở thành Phương Bắc có Gia Nhậm, Nhậm Dận Bồng không biết nói sao cho phải, nhưng anh nhận thức được rằng mình và Trương Gia Nguyên ngày càng khôn ngoan trong mối quan hệ này. Hai người họ ban ngày giả vờ như không quen biết, ban đêm lén lút gặp nhau, tìm nơi không có cameras làm tình. Trương Gia Nguyên vừa hút thuốc, vừa thu dọn tàn cục, đem giấy ăn trong túi ra lau tinh dịch, hoặc là buổi tối tay không đi vào, khi trở ra lại ôm theo khăn trải giường bọn họ làm dơ, trốn trong nhà vệ sinh giặt sạch sẽ rồi phơi khô.
Nhậm Dận Bồng có đôi khi lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, anh cũng không biết trong đầu mình nghĩ cái gì, cuối cùng lại lần mò chạy đi tìm Trương Gia Nguyên đang giặt khăn trải giường, đến nơi cũng không hỗ trợ, chỉ đứng ở bên cạnh nói mát, khen Trương Gia Nguyên nữ công gia chánh tài giỏi. Trương Gia Nguyên lười tới bịt mồm anh lại, chỉ là lực tay đang chà khăn trải giường càng mạnh thêm. Nhậm Dận Bồng tin chắc rằng nếu như không phải đánh người sẽ bị quản lí phát hiện, nhất định khăn trải giường trong tay Trương Gia Nguyên sẽ biến thành chính anh.
Trương Gia Nguyên suy đi tính lại mãi cũng không biết được trong đầu Nhậm Dận Bồng có thứ gì. Trên thực tế, hắn từng có một khoảng thời gian rất dài tự đấu tranh với bản thân, giống như một thiếu niên đang tuổi dậy thì trằn trọc trên giường. Khi đó trong đầu hắn tất cả đều là Nhậm Dận Bồng.
Hắn chưa từng gặp được người con trai nào giống như Nhậm Dận Bồng, cho nên hắn muốn dùng tất thảy những ngôn từ xinh đẹp nhất trên đời để miêu tả anh. Kể cả khi Nhậm Dận Bồng kéo đàn cello giống như kéo cưa, cũng là cầm cưa cưa trái tim đang đập thình thịch của Trương Gia Nguyên thành dáng hình của tình yêu. Trương Gia Nguyên cam tâm tình nguyện trở thành cây dương nhỏ bị Nhậm Dận Bồng cầm cưa đốn hạ.
Quá đáng yêu, rất muốn một mông ngồi chết cái người đáng yêu này.
Hắn cho rằng Nhậm Dận Bồng là một đoá hoa nhỏ thanh thuần, đến cả nói chuyện cũng lắp bắp, giống như một omega thẹn thùng. Ai lại chưa từng yêu thầm đàn chị trong trường học không những thành tích học tập tốt lớn lên còn xinh đẹp. Huống chi Trương Gia Nguyên chỉ là một nam sinh cấp ba chưa từng nhìn thấy đủ dạng omega. Tuy rằng hút thuốc, xăm mình, nói lời thô tục, nhưng hắn vẫn là một thiếu niên ngây thơ.
Vì vậy, hắn nhanh chóng lao đầu vào đại dương tình yêu mênh mông mang tên Nhậm Dận Bồng. Đại dương này có một xoáy nước rất lớn, đem hắn hút vào không chịu nhả ra. Trương Gia Nguyên nghĩ ngay từ ban đầu Nhậm Dận Bồng đã không muốn buông tha hắn.
Rốt cuộc cũng có một ngày, đàn cello của hắn, đàn cello không thuộc về bất cứ ai chỉ thuộc về riêng hắn, run rẩy nhắm hai mắt lại, đến cả lông mi cũng nhẹ nhàng rung động. Trương Gia Nguyên hưng phấn chết đi được, chỉ muốn chạy vòng quanh khu nhà đem tất cả mọi người gọi dậy, sau đó bắt Diêm Vĩnh Cường thổi một điệu suona tuyên bố rằng: Hắn cùng Nhậm Dận Bồng hôn môi.
Lại còn là hôn kiểu Pháp.
Sau đó, hắn trải qua quãng thời gian yêu sớm tươi đẹp nhất cuộc đời. Hắn có thể không kiêng nể gì ôm Nhậm Dận Bồng lăn qua lăn lại. Mặc dù đôi khi sẽ bị chân nhỏ của Nhậm Dận Bồng đá văng, nhưng chỉ cần giả vờ đau đớn một chút là có thể đổi lấy sự áy náy của Nhậm Dận Bồng, khiến anh chủ động thân mật. Nhậm Dận Bồng nằm ở trong lồng ngực hắn, hỏi: "Tại sao lại không đánh dấu anh?"
Trương Gia Nguyên đầy một bụng kịch bản muốn nói cho Nhậm Dận Bồng. Tỷ như hắn muốn vào sinh nhật lần thứ 18 tuổi đánh dấu hoàn toàn Nhậm Dận Bồng, tỷ như hắn muốn trước khi đánh dấu đàn cho anh nghe một đoạn "Biển vũ trụ" vẫn còn chưa hoàn thiện, sau đó hắn sẽ tỏ tình bằng mấy lời ngọt ngào lãng mạn học trên douyin, dùng tiếng phổ thông nghiêm túc nói rõ ràng từng câu từng chữ. Cuối cùng, trong bầu không khí tràn ngập tình yêu, Nhậm Dận Bồng sẽ che miệng ngại ngùng như thiếu nữ mà rơi nước mắt, trả lời: "Yes, I do."
Con người giỏi nhất là mơ mộng viển vông. Một câu "chỉ có cậu ta hưởng thụ còn tôi thấy ghê tởm" của Nhậm Dận Bồng giống như chậu nước đá lạnh căm dội lên đầu Trương Gia Nguyên, đánh thức hắn khỏi mớ ảo tưởng hão huyền. Trương Gia Nguyên nghĩ, nếu như không chỉ thân thể, mà tinh thần cũng có thể sinh bệnh thì hiện tại hắn đã sớm sốt cao tới bất tỉnh nhân sự. Hắn đương nhiên sớm biết rằng Nhậm Dận Bồng không phải một đoá sen trắng theo đúng ý nghĩa truyền thống, cũng không ôn nhu điềm tĩnh, cùng thánh mẫu Maria hào quang chiếu khắp thế gian một cọng lông cũng chẳng liên quan. Hắn chỉ cảm thấy Nhậm Dận Bồng giống như mấy cô em nữ sinh Trùng Khánh bụng nam mô miệng một bồ dao găm, là kiểu nữ sinh mặc áo quây bên trong rồi lại cảm thấy ngượng ngùng mà tròng thêm chiếc áo khoác chống nắng trong suốt bên ngoài. Nhậm Dận Bồng là sự tồn tại lương thiện nhất thế gian, lời hắn nói thật lòng xuất phát từ nội tâm.
Trương Gia Nguyên phát hiện rằng mình đã nhìn Nhậm Dận Bồng qua một lớp filter còn dày gấp đôi filter mà hắn thường xuyên dùng để chụp hình tự sướng.
"Tại sao lại như thế này chứ Bồng Bồng?"
Nhậm Dận Bồng mỉa mai một câu: "Đừng giả vờ ngu ngốc nữa Trương Gia Nguyên."
Trương Gia Nguyên từng nghe qua câu nói của Nhậm Dận Bồng, tôi không tốt đẹp như mọi người nghĩ, cũng không xấu xa như mọi người tưởng tượng, đây quả là đánh giá đúng đắn nhất. Thoát khỏi tầng tầng lớp lớp filter hồng phấn của tình yêu, Nhậm Dận Bồng cũng chỉ là một người đàn ông hết sức bình thường, không phải người tốt cũng chẳng phải người xấu. Trương Gia Nguyên bắt gặp được triết lí lớn nhất trong mười mấy năm cuộc đời mình: Rốt cuộc là hắn yêu Nhậm Dận Bồng xinh đẹp trong ảo tưởng của hắn, hay là cái người trên mặt viết đầy chữ đáng ghét này đây. Dù sao thì có lý giải theo cách nào đi chăng nữa, hắn vẫn muốn một mông ngồi chết Nhậm Dận Bồng.
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã giận quá mất khôn, xem như nửa cưỡng chế mà đánh dấu hoàn toàn Nhậm Dận Bồng. Không có "Biển vũ trụ", cũng không có hoa hồng, chỉ có đôi mắt ngập tràn nước mắt giống như biển hồ cùng đôi môi sưng đỏ của Nhậm Dận Bồng. Âm thanh phát ra chỉ có những tiếng rên rỉ đứt quãng, hoàn toàn không có một câu cam tâm tình nguyện "Yes, I do." Trương Gia Nguyên nghĩ, liệu rằng có phải ông trời cảm thấy hắn quá đáng thương, cho nên mỡi miễn cưỡng để lại cho hắn một nửa. Hắn cùng Nhậm Dận Bồng, không có "yes" chỉ có "do".
Trương Gia Nguyên mang theo trạng thái thoả mãn có chút bệnh hoạn, nhìn Nhậm Dận Bồng bị mình lăn lộn đến mức chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, giọng nói bị hắn làm đến mức khàn đặc, không còn có thể nói ra điều gì khiến cho hắn khó chịu nữa. Trương Gia Nguyên đột nhiên muốn hút một điếu thuốc, tận hưởng chút thời gian thảnh thơi nhàn rỗi này. Ngón tay của Nhậm Dận Bồng vẫn còn run rẩy, Trương Gia Nguyên dùng bàn tay của mình bao trọn lấy bàn tay anh.
Hắn nâng một chân của Nhậm Dận Bồng lên, vươn đầu ngón tay ấn nhẹ vào lỗ nhỏ bị làm cho không khép được. Hắn bắn ở bên trong Nhậm Dận Bồng, điều này khiến cho Trương Gia Nguyên cảm thấy vô cùng thoả mãn, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao đàn ông khi xem phim con heo thường yêu thích thể loại tình tiết này.
Trước đây hắn coi Nhậm Dận Bồng là ánh trăng không thể chạm tới, treo cao trên bầu trời, trước khi làm điều gì đều phải hỏi một câu: "Em có thể xé nó cùng anh không?" "Anh có muốn kết nối với loa của em không?". Nhưng hiện tại hắn chỉ muốn hái ánh trăng giả này xuống kéo vào vũng bùn, nhả ra sương khói làm vấy bẩn anh.
Không phải giả vờ cũng thật thoải mái. Trương Gia Nguyên cuối cùng cũng có thể không cần che giấu tình cảm đối với Nhậm Dận Bồng, cũng không cần phải làm bộ ngoan ngoãn. Cẩn thận nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa chỉ khiến cho Nhậm Dận Bồng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu. Trương Gia Nguyên dần dần ý thức được rằng Nhậm Dận Bồng, cái loại người này, chỉ có bị đè lên giường làm một trận mới có thể trở nên an phận thủ thường.
Nhưng Trương Gia Nguyên không muốn nhận thua, hắn đem những hành động chân tình trước mặt Nhậm Dận Bồng biến thành bán hủ, hắn cảm giác nếu làm như vậy thì sẽ không bị rơi xuống thế hạ phong. Nhìn dáng vẻ tức giận của Nhậm Dận Bồng hắn liền cảm thấy vui vẻ. Xem đi, không phải anh cho rằng tôi không nghiêm túc với mối quan hệ này hay sao.
Thời điểm dùng răng xé vỏ dừa, Trương Gia Nguyên nói: "Khoái cảm của đàn ông chính là chinh phục." Sau đó hắn ngẫm lại, sự việc thành ra như ngày hôm nay chính là bởi vì khi trước hắn không quyết đoán làm cho Nhậm Dận Bồng phục tùng, nghe lời.
"Cậu cùng tôi trở về mỗi khi tan làm là để bán hủ?"
"Đúng rồi." Cái con mẹ nhà anh nữa, hắn chờ Nhậm Dận Bồng căn bản là để có thể quang minh chính đại đi phía sau Nhậm Dận Bồng , ngắm nhìn cái gáy cùng mấy sợi tóc bay lên của anh.
"Liều mạng giẫm nổ quả bóng đó cũng là để bán hủ?"
"Đúng rồi." Trương Gia Nguyên ở trong lòng thầm mắng Nhậm Dận Bồng ngu ngốc. Hắn để ý Hồ Vũ Đồng giống như mẹ cưa*, mẹ má* để ý giữa hai người bọn họ có quan hệ không đứng đắn hay không. Hắn từng giẫm rụng một nhúm tóc của Hồ Vũ Đồng, vội vàng nhận lỗi chính là lo lắng Hồ Vũ Đồng thật sự cảm thấy hắn lấy việc công trả thù tư, nhân danh nghĩa không cẩn thận làm rụng tóc để chèn ép tình địch.
"Vì sao cậu... vì sao cố tình lại là tôi?"
"Ai bảo khi đó anh nói guitar fingerstyle mình muốn là Trương Gia Nguyên? Dù thế nào thì cũng là do trước kia chính anh đưa tôi đến Ngân Hà, muốn trách thì trách chính bản thân mình đi."
Người đáng trách là Nhậm Dận Bồng, không phải Trương Gia Nguyên hắn. Hắn chỉ vô tình phạm phải sai lầm mà bất cứ nam sinh trung học nào đều mắc phải, yêu một người không nên yêu.
Hai người bọn họ được sắp xếp để tránh mọi hiềm nghi, hoàn toàn không có tương tác gì với nhau. Trương Gia Nguyên có chút buồn cười mà nghĩ, Nhậm Dận Bồng có phải hay không đã được như ý nguyện, lại ngoài ý muốn phát hiện Nhậm Dận Bồng ghen tuông muốn chết. Tin tức tố của anh giống như cây gỗ đàn hương rơi vào biển dấm, vậy mà lại tự cho là không để bụng, nghĩ rằng chuyện hắn bay nhảy sao tác khắp nơi khiến cho anh buồn nôn.
Trương Gia Nguyên cũng không phải bạc hà trộn dấm sao? Hắn cảm thấy bực bội vô cùng mỗi khi Nhậm Dận Bồng cùng người khác nói cười thân mật. Nhưng Nhậm Dận Bồng vẫn luôn không thành thật, đè lên giường lăn lộn vài trận vẫn không thành thật. Một ngày trước khi Tỉnh Lung bị loại, hắn cuối cùng cũng bắt được Nhậm Dận Bồng, ở tầng giường dưới đem Nhậm Dận Bồng làm một trận.
Nhậm Dận Bồng cắt chặt chăn không chịu hé miệng, chỉ có âm thanh giường dưới rung lên nhè nhẹ vì động tác thọc vào rút ra của Trương Gia Nguyên. Đêm khuya trong căn phòng yên tĩnh loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nước dâm mĩ. Nhậm Dận Bồng cũng không biết phải làm thế nào, thân thể anh đã quá quen thuộc với Trương Gia Nguyên, chỉ cần Trương Gia Nguyên sờ lên eo anh, bên dưới đã đầm đìa nước chảy. Anh bị Trương Gia Nguyên đánh dấu hoàn toàn, cũng bị Trương Gia Nguyên hoàn toàn chi phối.
Trương Gia Nguyên giật nhẹ chăn trong miệng Nhậm Dận Bồng, Nhậm Dận Bồng lại cắn càng chặt. Trong đầu Trương Gia Nguyên bỗng nhiên nổi lên ác ý, cố ý ma sát cửa khoang sinh sản. Nhậm Dận Bồng chỉ cảm thấy bên trong ngứa ngáy, hư không muốn chết, thịt mềm bên trong không ngừng mút lấy côn thịt của Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếm ngực của Nhậm Dận Bồng: "Chỗ này cứng lên rồi Bồng Bồng."
"Đừng có lên tiếng." Nhậm Dận Bồng sợ hãi thì thầm. Chăn bị Trương Gia Nguyên lấy ra từ trong miệng, Nhậm Dận Bồng cắn môi, ngẫu phiên phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
"Bồng Bồng nghe lời một chút, tôi lập tức không nói gì nữa, được không?"
Nhậm Dận Bồng cuối cùng cũng tình nguyện ngoan ngoan hơn, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên hầu kết của Trương Gia Nguyên, chủ động vươn ra đầu lưỡi cùng Trương Gia Nguyên môi răng giao triền, lại rất nhanh cảm thấy có gì không đúng. Âm thanh trao đổi nước bọt trong phòng kín vang lên cực kì rõ ràng. Nhậm Dận Bồng nghiêng đầu kết thúc nụ hôn. Trương Gia Nguyên có chút buồn cười, vươn tay giúp anh lau khóe môi, sau đó nhìn Nhậm Dận Bồng bằng vẻ mặt vô tội.
Hắn đang muốn ép Nhậm Dận Bồng làm chuyện khác để lấy lòng hắn.
Nhậm Dận Bồng đương nhiên có thể hiểu được ý muốn của Trương Gia Nguyên, chỉ có thể chủ động ưỡn ngực lên đón nhận. Thời điểm vừa bị cắn núm vừa vừa bị bắn bên trong, Nhậm Dận Bồng nghĩ, liệu có chảy ra sữa không, lỡ như ngày mai sưng lên thì sao.
"Để tôi giúp anh kiểm tra xem Tỉnh Lung có ngủ không." Trương Gia Nguyên không đợi Nhậm Dận Bồng từ chối, đã đứng dậy nhìn lên giường trên, vừa đúng lúc đối diện với Tỉnh Lung đang trợn tròn hai mắt, giống như một cảnh trong phim hành động. Nhìn khẩu hình miệng của Tỉnh Lung, đại khái là mắng một câu "Súc sinh". Trương Gia Nguyên đặt ngón trỏ ở trước miệng, "Suỵt".
Sau đó Tỉnh Lung nghe được tiếng sột soạt phát ra từ giường dưới, Trương Gia Nguyên nói, không biết là để cho ai nghe, "Không sao đâu Bồng Bồng, Lung ca ngủ rất say."
Tỉnh Lung ngủ ở giường trên của Nhậm Dận Bồng, bị Trương Gia Nguyên nói rằng ngủ rất say, ngày hôm sau đứng trước mặt Nhậm Dận Bồng với hai quầng thâm mắt đen xì, nói lời chào tạm biệt. Trương Gia Nguyên cùng những người khác đứng ở một góc cảm nhận được ánh mắt của Tỉnh Lung. Hắn nhìn thoáng qua Tỉnh Lung. Tỉnh Lung thật nhanh đảo mắt sang nơi khác, giống như muốn khuyên Nhậm Dận Bồng cái gì, lại cảm thấy chuyện này quá mức xấu hổ khó có thể mở miệng, chỉ có thể xách theo vali, trước khi đi trừng mắt lườm Trương Gia Nguyên một cái.
Trương Gia Nguyên tắm trong cơn mưa pháo giấy lấp lánh, từ tay guitar fingerstyle của Dải Ngân Hà trở thành lão bát của INTO1. Hắn liếc thoáng qua Nhậm Dận Bồng, Nhậm Dận Bồng ở nơi không người chú ý, bước xuống một bậc thang yên lặng vỗ tay. Trương Gia Nguyên hít sâu một hơi, nghĩ, Nhậm Dận Bồng có phải hay không cũng giống như hắn, vừa yêu vừa hận.
Dường như quỹ đạo nhân sinh từ khi đó phân nhánh. Trương Gia Nguyên nghĩ, mặc kệ Nhậm Dận Bồng lựa chọn đi hướng nào, hắn vẫn sẽ đứng ở giữa đường ray xe lửa, Nhậm Dận Bồng chỉ có hai lựa chọn, tiếp tục nổ máy chèn nát người hắn, hoặc là khẩn cấp nhấn phanh vì hắn dừng lại.
Những người khác cũng tới chúc mừng hắn. Hắn ôm Nhậm Dận Bồng, theo thói quen mà không dám đặt cằm lên vai anh. Hắn cho rằng Nhậm Dận Bồng cũng nghĩ giống hắn, ở nơi đông người như vậy không thể thất thố, lại không ngờ được vai của mình bỗng nhiên trầm xuống, Nhậm Dận Bồng đem cằm đặt trên vai hắn, ôm chặt như những đêm mà hai người họ làm tình. Trương Gia Nguyên nhắm chặt hai mắt, ngửi thấy từ gáy Nhậm Dận bồng nhẹ nhàng tản ra mùi gỗ đàn hương trộn lẫn hương bạc hà lạnh lẽo.
Nhậm Giai Giai đeo cặp sách nhỏ đứng ở cửa hàng quà vặt đối diện trường tiểu học đợi nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Nhậm Dận Bồng đâu. Nó dùng đồng hồ thông minh gọi điện thoại cho Nhậm Dận Bồng, người mẹ không đáng tin cậy của nó nói rằng kẹt xe, vì vậy nó lại phải đợi thêm lát nữa.
Nhậm Giai Giai độc lập tự chủ thở dài một tiếng, xoay người bước tới gian hàng quà vặt để mua vài thứ. Nó cầm bút chì bấm màu hồng cùng một ít đồ ăn vặt đặt lên quầy thanh toán, vừa định lấy tiền ra từ trong túi đã thấy một bàn tay cầm di động từ phía sau vươn tới quét mã QR Alipay thanh toán cho nó.
Nó quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân, đeo khẩu trang cùng mắt kính gọng vuông, vóc dáng rất cao. Thấy Nhậm Giai Giai quay đầu, bàn tay to lớn vỗ lên đầu nói, khiến cho hai búi tóc của nó loạn cào cào cả lên.
"Chú là ai thế?" Nhậm Giai Giai cùng người đàn ông kia bước ra khỏi cửa hàng quà vặt. Nó lấy tiền từ trong túi định đưa trả lại cho người đàn ông, nó nghĩ rằng chẳng lẽ là do mình lớn lên quá đáng yêu cho nên người đàn ông này mới giúp nó thanh toán tiền sao. Nhưng nó không cần, mẹ từng nói rằng không thể tùy tiện chiếm tiện nghi của người khác.
Người đàn ông cao lớn mặc một thân đen ngồi xổm xuống, kéo khẩu trang xuống dưới, để lộ ra một gương mặt khiến cho Nhậm Giai Giai suýt nữa thì trực tiếp hô lên đẹp trai quá, "Cái búa, con đang đợi mẹ tới đón à?"
Thành tích môn ngữ văn của Nhậm Giai Giai không tệ, nhưng những lời mà người đàn ông đẹp trai nói ra, một chữ nó cũng không hiểu: "Cái búa là gì? Cháu đang đợi mẹ tới đón, chú cũng tới đón con sao? Cháu trả lại tiền cho chú này, nếu như mẹ cháu biết được thì cháu sẽ bị mẹ mắng mất."
"Cái búa là biệt danh mà bà nội bà ngoại* của con đặt cho, à, đúng rồi, tự giới thiệu một chút, chú là Trương Gia Nguyên, ba của con."
Cont.
*熊大熊二: Nhân vật trong phim hoạt hình
*Cưa: Biệt danh của Nhậm Dận Bồng, ý chỉ Nhậm Dận Bồng kéo đàn khó nghe như kéo cưa.
Má: Biệt danh của Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên vẫn chưa trưởng thành nên hai má núng nính, ý chỉ Trương Gia Nguyên là đồ ranh con.
Mẹ cưa mẹ má là fan only của Nhậm Dận Bồng và Trương Gia Nguyên. Bà nội bà ngoại của Giai Giai cũng là chỉ fan only của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro