Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.


Nhậm Dận Bồng chạy trốn nhiều năm như vậy, để làm chính bản thân hết hy vọng, cũng là để cho Trương Gia Nguyên hết hy vọng.

Ngay khi vừa tới sân bay, Tỉnh Lung đã nhìn thấy Nhậm Dận Bồng một tay kéo bao đàn cello màu đen, một bên nắm lấy tay Nhậm Giai Giai, dựa vào bên tường, nhìn thấy Tỉnh Lung thì nhếch miệng cười,

Tỉnh Lung tiến tới giúp xách hành lý, hành lý của hai người họ không có quá nhiều. Nhậm Giai Giai ở bên cạnh nhìn Tỉnh Lung bằng ánh mắt hết sức tò mò. Giây phút đó Tỉnh Lung đột nhiên cảm thấy có chút nghẹn ngào, anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi, như là vì sao khi trước lại giấu diếm mọi người không từ mà biệt, vì sao khi trở về lại đem theo một bé gái nói rằng đây là con gái mình. Nhưng một câu anh cũng không thể nói ra khỏi miệng, chỉ lặp đi lặp lại một lời, "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Nhậm Dận Bồng vỗ vai Nhậm Giai Giai: "Gọi chú Tỉnh Lung đi nào."

"Anh không phải mẹ em sao? Thế nào, đi hai năm trở về đến mẹ cũng không nhận?" Tỉnh Lung giận dỗi, "Lâu như không gặp như vậy, anh cũng đã quên rằng em cao như vậy, ra đường cũng không cần đem theo miếng độn."

Tiệc mừng, là thứ tất nhiên phải có.

Nhậm Dận Bồng thong thả ung dung lột vỏ tôm cho Nhậm Giai Giai, đôi bàn tay kéo đàn cello cùng thịt tôm đỏ tươi vụng về dây dưa bên nhau. Cam Vọng Tinh nhìn động tác của Nhậm Dận Bồng, lo lắng không chịu được phải chạy lại giúp đỡ. Những người khác nhìn Nhậm Giai Giai lại nhìn Nhậm Dận Bồng, trông ai cũng có vẻ muốn nói lại thôi.

Nhậm Giai Giai lớn lên thật giống Nhậm Dận Bồng, chỉ là so với mẹ nó hồi còn trẻ hoạt bát hơn nhiều. Cam Vọng Tinh lột vỏ tôm, đút cho Nhậm Giai Giai, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng, "Bồng Bồng, anh kết hôn rồi?"

Không thể nào chưa kết hôn mà đã có thai được.

Bọn họ đều biết rõ con người của Nhậm Dận Bồng. Trước kia thời điểm phản nghịch cũng chỉ đơn giản là phản kháng một vài yêu cầu nghiêm khắc của gia đình, cho dù Nhậm Dận Bồng không chịu thừa nhận thì anh vẫn là đứa nhỏ ngoan ngoãn của bọn họ, cũng là đứa nhỏ rất nghe lời mẹ. Trên người Nhậm Dận Bồng không có mùi hương của alpha, đằng sau cổ dán một miếng dán màu trắng, thoạt nhìn tựa như một omega độc thân xinh đẹp hiền dịu.

"Chưa kết hôn đâu." Nhậm Dận Bồng thở dài, "Nhậm Giai Giai, đừng ăn nhiều quá."

Tất cả mọi người đều không hẹn mà khiến bầu không khí lâm vào trầm mặc, trong anh mắt ai cũng đem theo sự tò mò, đại khái là không biết làm sao để mở miệng hỏi Nhậm Dận Bồng rốt cuộc những năm qua ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, vì sao sinh đứa nhỏ rồi lại vẫn độc thân, là ly hôn hay còn có tình huống khác.

Cuối cùng là Nhậm Giai Giai phá tan không khí ngại ngùng, nó chỉ vào Cam Vọng Tinh: "Tại chú lột tôm cho con ăn, con không có ăn nhiều mà.

"Giai Giai sao lại xấu như vậy." Cam Vọng Tinh nói, "Giống hệt Bồng Bồng."

Nhậm Dận Bồng thay đổi rất nhiều, lại giống như chưa từng thay đổi. Trương Hân Nghiêu nói muốn lái xe đưa Nhậm Dận Bồng cùng Giai Giai trở về. Nhậm Dận Bồng nhẹ nhàng từ chối, nói rằng một lát nữa Vũ Tinh sẽ tới đón bọn họ, hiện tại bọn họ đang ở tạm trong nhà Vũ Tinh. Trương Hân Nghiêu biết Vũ Tinh là hát chính có quan hệ rất tốt với Nhậm Dận Bồng cho nên cũng chỉ có thể gật đầu nói: "Vậy thì có chuyện gì cứ việc tới tìm bọn anh."

"Được, em sẽ không khách khí đâu, Giai Giai chào các chú đi con."

Nhậm Giai Giai thật ngoan ngoãn mà vẫy tay tạm biệt.

Việc đầu tiên sau khi Vũ Tinh nhìn thấy Nhậm Dận Bồng là ôm lấy Nhậm Dận Bồng thật chặt, sau đó xoa đầu của Nhậm Giai Giai, "Chưa tìm được phòng tốt thì cứ ở tạm nhà của anh đi, anh ở bên này cách trường tiểu học khá gần, cũng tiện cho Giai Giai đi học."

Nhậm Dận Bồng cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Vũ Tinh là một beta bình thường không có mùi hương. Tin tức tố alpha của Cam Vọng Tinh và Trương Hân Nghiêu không tính là quá nồng, bọn họ cũng không cố ý phóng thích, tuy nhiên Nhậm Dận Bồng trước đó đã loáng thoáng cảm thấy không khỏe, đau đớn truyền tới từ tuyến thể, đầu của anh đó có chút choáng váng, cố gắng kìm ném tới khi một nhà ba người rời đi mới dám thở phào một hơi.

Vũ Tinh liếc mắt về phía ghế sau. Nhậm Dận Bồng mệt mỏi dựa vào cử sổ xe, sắc mặt có vẻ không ổn, Giai Giai dường như đã ngủ rồi, hai mắt nhắm chặt, gối đầu lên đùi của Nhậm Dận Bồng, tay nhỏ còn nắm chặt áo sơ mi của Nhậm Dận Bồng khiến cho góc áo chỉnh tề nhăn nhúm.

"Bồng Bồng, sao vậy? Không thoải mái sao?"

"Hình như là kì phát tình tới sớm rồi." Nhậm Dận Bồng hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ, "Không có việc gì đâu, em nghỉ ngơi một lát là được rồi."

Thật ra thì nghỉ ngơi một lát căn bản không có khả năng khỏe lại, nhưng Nhậm Dận Bồng những năm nay dần dần học được cách nhẫn nại, có đau cũng không nói ra, dù cho anh có kêu lên đi chăng nữa, ở trong căn phòng trống rỗng cũng chỉ có âm thanh con gái anh ngủ say cùng tiếng hít thở trầm thấp của chính mình, không có lí do để cảm thấy xấu hổ.

"Gia Nguyên... Có biết em trở về không?" Vũ Tinh

Trên gương mặt không cảm xúc của Nhậm Dận Bồng cuối cùng cũng xuất hiện một chút dao động, anh đưa mắt nhìn Nhậm Giai Giai đang trở mình trong lòng: "Không biết, anh cũng đừng có nói cho cậu ấy, đều đã là chuyện của quá khứ, không cần dây dưa thêm nữa."

Anh cùng Trương Gia Nguyên, cả hai bọn họ đều chưa từng nhắc tới việc ở bên nhau, chỉ là không hiểu vì sao vào một buổi chiều vô cùng bình thường, hai người họ trao nhau nụ hôn đầu tiên trong phòng luyện tập. Đôi mắt cả Trương Gia Nguyên luôn tỏa sáng lấp lánh, bên trong đáy mắt hắn ngập tràn hình ảnh Nhậm Dận Bồng kéo đàn. Nhậm Dận Bồng cảm thấy âm thanh trái tim mình thật rộn ràng, khiến cho anh không thể nào bình tĩnh suy nghĩ thông suốt mọi việc, chỉ có thể để mặc cho Trương Gia Nguyên ôm lấy khuôn mặt mình hôn lên.

Người ta nói rằng nam sinh trung học có thể chữa khỏi tất cả bệnh tật. Nhậm Dận Bồng ở mùa hè năm đó tự cho rằng bản thân có được nam sinh trung học chỉ thuộc về chính mình.

Nụ cười của Trương Gia Nguyên vô cùng mê hoặc lòng người. Hắn nói tiếng Đông Bắc, cười lên thật sự rất ngốc nghếch. Khi đó Nhậm Dận Bồng thật sự cho rằng Trương Gia Nguyên là đứa ngốc, cuối cùng phát hiện ra chính mình mới là kẻ ngu xuẩn.

"Gia Nguyên, tại sao lại không đánh dấu anh?" 

Giường của bọn họ nối liền với nhau, Trương Gia nguyên chỉ cần lật người là có thể lăn lên giường của Nhậm Dận Bồng, chui vào trong chăn của Nhậm Dận Bồng.

"Hiện tại vẫn chưa phải thời điểm, sao lại vội vàng vậy, Bồng Bồng?"

Nhậm Dận Bồng không hiểu khi nào mới là đúng lúc, tại sao mới chỉ đánh dấu tạm thời cho anh. Nhậm Dận Bồng rõ ràng mang trên người mùi tin tức tố của Trương Gia Nguyên, chỉ cần tiêu tán một chút lại bị Trương Gia Nguyên dồn về góc tường cắn một cái. Nhậm Dận Bồng cảm thấy đây có lẽ là dục vọng chiếm hữu của nhóc con thuở dậy thì.

Bọn họ không biết trời cao đất dày âu âu yếm yếm, càng che càng lộ. Nét cưng chiều của Trương Gia Nguyên đối với Nhậm Dận Bồng chỉ hận không thể viết hết lên mặt, đong đưa cánh tay cố ý để thua trước Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng trong nháy mắt trông thấy bản thân mình không phải đang chơi vật tay mà giống như đang ngồi sửa đập, mà con đập lớn trước mắt chính là Trương Gia Nguyên.

"Em ấy, lần sau đừng có thả tay như thế, lộ liễu quá."

"Em thích là được nè Bồng Bồng, qua thơm em một cái đi."

"Lộ lắm luôn ấy."

"Lại đây lại đây, em dạy anh, trò này cũng cần có kỹ xảo mà."

Sau đó Nhậm Dận Bồng sử dụng chiêu mà Trương Gia Nguyên chỉ dạy để thắng Hồ Vũ Đông, anh cố ý ngân cao giọng giống như làm nũng: "Em dạy tốt thật đấy."

Anh là người Trương Gia Nguyên yêu nhất, là người đầu tiên được ăn dưa hấu Trương Gia Nguyên bổ bằng tay không, Nhậm Dận Bồng tin chắc trong lòng là như vậy.

Tận cho đến khi bọn họ bị loại, kỳ nghỉ hè vui vẻ của anh kết thúc, anh lại không nghĩ tới tình yêu màu hồng của mình cũng sẽ giống như bong bóng bị chọc vỡ nát. Có lẽ cái liếc mắt cuối cùng của Trương Gia Nguyên hướng về anh, sau đó cúi đầu che giấu nước mắt biểu thị một điều gì đó, chỉ là Nhậm Dận Bồng không biết, cũng không nhìn thấy được.

Trương Gia Nguyên là một người thông minh, thiên phú dị bẩm có tài bán hủ. Sau này Nhậm Dận Bồng mới phát hiện bản thân cũng không phải chưa từng có tâm tư với chuyện này. Tựa như có đôi khi anh sẽ hồi tưởng về sáu phút Tấn Giang thần kỳ kia, nếu như anh đồng ý, nói một câu "được", liệu rằng chuyện xưa có phải sẽ đi theo một hướng khác hay không. Nhưng nếu như vậy, anh làm sao có thể gặp được tay guitar fingerstyle của Ngân Hà. Những ý tưởng không nên có này xuất hiện ở trong đầu anh sẽ nhanh chóng bị phủ định, phủ định rồi lại xuất hiện. Anh chán ghét suy nghĩ này của mình, rồi lại không tìm được cách nào để ngừng nghĩ về nó.

Nhưng anh không biết phải làm sao để có thể tiếp thu Trương Gia Nguyên như vậy.

Nhậm Dận Bồng quá mức tin tưởng rằng Trương Gia Nguyên thật lòng thích mình, anh đương nhiên cảm thấy tình yêu của Trương Gia Nguyên đối với mình trong sáng không tạp chất. Nhưng thời điểm tất cả sự thật được mổ xẻ cặn kẽ ngay trước mặt, anh vẫn không muốn thừa nhận thật ra bản thân ở trong lòng Trương Gia Nguyên không quan trọng đến thế, Trương Gia Nguyên yêu anh, đồng thời cũng lợi dụng anh. Nhậm Dận Bồng không thể phân rõ ràng, anh không hiểu được đánh dấu tạm thời của Trương Gia Nguyên là vì chiếm hữu, hay là để cho đám nữ sinh cầm camera trên đường tan làm ngửi được tin tức tố thuộc về Trương Gia Nguyên trên cơ thể anh.

Nhận ra Trương Gia Nguyên hai lòng giống như đột nhiên bị người ta cho một cái bạt tai, anh lung lay sụp đổ, lần mò kí ức bắt đầu phân tích, đem mỗi hình ảnh của mình và Trương Gia Nguyên trong hồi ức đều lấy ra, sau đó tự mình kết luận: Trương Gia Nguyên xác thật không yêu anh nhiều như anh nghĩ.

Nhậm Dận Bồng bắt đầu né tránh Trương Gia Nguyên, dây dưa lúc mặn lúc nhạt. Nhưng Trương Gia Nguyên quá tốt. Anh mỗi lần đều chạy trốn chín mươi chín bước, chỉ thiếu một bước nữa là được tự do lại nản lòng từ bỏ, một lần nữa quay lại khởi điểm có Trương Gia Nguyên bên cạnh.

Thời điểm Trương Gia Nguyên mặt mày xám xịt tới tìm anh, Nhậm Dận Bồng vừa mới tắm rửa xong, tóc còn chưa sấy khô. Thấy Trương Gia Nguyên ở trong phòng mình, giống như bị người ta trách phạt, anh cảm thấy bản thân mình không nên chột dạ như vậy, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Trương Gia Nguyên, anh lại nhịn không được mà sợ hãi.

"Bồng Bồng, anh thấy tôi ghê tởm ở chỗ nào?" Trương Gia Nguyên khi không cười thật ra rất lạnh lùng. Nhậm Dận Bồng biết rằng Trương Gia Nguyên là một con sói nhỏ có tính chiếm hữu. Chỉ là anh đã quen nhìn dáng vẻ vẫy đuôi ngoan ngoãn của Trương Gia Nguyên, sớm quên rằng hắn không phải một con cún nuôi trong nhà, mà là sói có thể cắn ngược lại chủ nhân.

Nhậm Dận Bồng cắn môi, không nói lời nào, xoay đầu lại không muốn nhìn Trương Gia Nguyên. Anh ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Trương Gia Nguyên, lục lọi vali hành lí tìm chiếc máy sấy mà mình đã dùng rất nhiều năm, công suất cao, gió thổi mạnh, âm thanh cũng lớn.

Lần này khi cắn môi không nói lời nào, Trương Gia Nguyên không tới bên cạnh an ủi, không giống như một con cún con hận không thể liếm láp lòng bàn tay của Nhậm Dận Bồng chỉ để cho Nhậm Dận Bồng cười một tiếng. Hắn nắm lấy cổ tay của Nhậm Dận Bồng, đem Nhậm Dận Bồng từ trên mặt đất kéo lên. Nhậm Dận Bồng bị đau đến mức kêu "a" một tiếng, bị Trương Gia Nguyên ném lên giường.

Nhậm Dận Bồng không nín được nước mắt, dùng cánh tay che khuất đôi mắt, trên cổ tay là vệt đỏ Trương Gia Nguyên vừa làm ra. Anh sinh ra đã trắng, vệt đỏ trên tay càng trở nên rõ ràng. "Ghê tởm, tất cả về cậu tôi đều thấy ghê tởm."

Trương Gia Nguyên cưỡng bách kéo cánh tay của Nhậm Dận Bồng ra, thật dịu dàng mà hôn lên khóe mắt đẫm lệ của Nhậm Dận Bồng. Trong khoảnh khắc đó Nhậm Dận Bồng cảm thấy Trương Gia Nguyên ngoan ngoãn vâng lời trước kia lại trở về rồi, không tự chủ được là vòng tay ôm cổ của Trương Gia Nguyên.

"Bồng Bồng, nếu tất cả mọi thứ đều làm anh ghê tởm." Trương Gia Nguyên cởi áo trên, bởi vì tập luyện quanh năm cho nên so với Nhậm Dận Bồng mặc dù gầy nhưng vô cùng rắn chắc, "Vậy thì tôi có thể làm gì cũng được đúng không."

Mỗi lần làm tình cùng với Trương Gia Nguyên Nhậm Dận Bồng đều vô cùng hưởng thụ. Anh được Trương Gia Nguyên nâng niu như bảo bối, có đôi khi nguyện ý nhận thiệt thòi về chính mình cũng không muốn làm Nhậm Dận Bồng quá đau. Chỉ là lúc này, mặc cho Nhậm Dận Bồng khóc lóc xin tha, nói xin lỗi đến mức cổ họng khàn đặc, Trương Gia Nguyên vẫn không đáp lại, chỉ có mười ngón tay đan vào nhau càng ngày càng chặt. Khoang sinh sản chưa từng có ai tiến vào bị cưỡng ép mở ra. Nhậm Dận Bồng liều mạng giãy dụa muốn trốn, cho đến khi bị ép tới đầu giường, không có chỗ để trốn, anh bị bao phủ bởi cái bóng của Trương Gia Nguyên, giống như sơn dương đợi làm thịt.

Trương Gia Nguyên lòng đầy ác ý chậm rãi ma sát, từ trên cao nhìn xuống Nhậm Dận Bồng bị làm đến mức không còn thần trí, "Bồng Bồng, bắn vào bên trong có được không?"

"Không được, không được..." Nhậm Dận Bồng sợ hãi mở to hai mắt.

"Bồng Bồng nói không được, tôi càng muốn làm. Dù sao thì tôi cũng là một đứa trẻ phản nghịch, anh càng cảm thấy ghê tởm, tôi càng phải làm."

Nhậm Dận Bồng cơ hồ đã khóc không ra nước mắt, khóe mắt phiếm hồng. Trương Gia Nguyên ở trong khoang sinh sản của anh thành kết bắn tinh. Anh cảm giác bản thân bị rót đầy, bụng dường như cũng phồng lên. Dương vật rút ra còn vang lên tiếng nước dâm đãng, bên cạnh một đỗng nhão nhão dính dính đều là dịch thể của bọn họ. Trương Gia Nguyên đưa ngón tay vào sâu bên trong Nhậm Dận Bồng móc đào hai cái, lỗ nhỏ bị thao không khép lại được chảy ra tinh dịch trắng đục.

Anh bị Trương Gia Nguyên đánh dấu hoàn toàn.

Buổi sáng khi Nhậm Dận Bồng tỉnh lại, Trương Gia Nguyên đã thức dậy từ lâu, đang ngồi ở bên giường nhìn anh, tâm trạng trông có vẻ rất tốt. Nhậm Dận Bồng đem thân thể rúc vào trong chăn ấm, chỉ để lộ đỉnh đầu nho nhỏ. Trương Gia Nguyên cảm thấy buồn cười, đem chăn kéo ra, Nhậm Dận Bồng không còn nơi để trốn tránh.

Trong khoảnh khắc đó, Nhậm Dận Bồng rõ ràng nhìn được, Trương Gia Nguyên không phải phong độ nhẹ nhàng giống như anh từng nghĩ, cũng không phải cún con lúc nào cũng sủa gâu gâu với anh, càng không phải cái gì mà nam sinh ngập tràn hơi thở thanh xuân. Hắn chưa thành niên, hút thuốc, xăm mình, trong đầu có vô số ý tưởng hoang đường, không hơn không kém đám lưu manh vô lại. Hắn là alpha trong lòng ngập tràn dục vọng chiếm hữu, Nhậm Dận Bồng chạy không thoát, trốn không lại, thậm chí còn bệnh hoạn mà say mê hắn.

Nhậm Dận Bồng nghĩ, là Trương Gia Nguyên biến anh thành kẻ tâm thần.

Nhậm Dận Bồng không phải chưa từng làm khùng làm điên. Ở vô số lần mà anh tự cho rằng là lần làm tình cuối cùng trước khi chia tay kết thúc, anh cầm toàn bộ chăn gối ném về phía Trương Gia Nguyên. Ban đầu Trương Gia Nguyên còn bất ngờ không kịp phòng bị, sau này lại chặn lại dễ như trở bàn tay, cười nói với Nhậm Dận Bồng: "Bồng Bồng, anh đang nói linh tinh cái gì thế, chúng ta cũng chưa từng bên nhau, làm sao có thể chia tay được?"

Nhậm Dận Bồng bởi vì những lời này mà tức giận đến mức không nói ra lời, anh không biết phải phản bác như thế nào. Giữa hai bọn họ chỉ có một mình anh đem những tháng ngày ái muội ở Vô Tích tưởng thành tình yêu say đắm. Ở trong mắt Trương Gia Nguyên, tất cả chỉ là chiêu trò để thu hút người hâm mộ mà thôi.

Hai cái gối đầu đều bị anh ném vào Trương Gia Nguyên. Những đồ vật khác anh không dám ném, sợ thật sự làm đau Trương Gia Nguyên. Anh muốn mặc quần áo để chạy, nhưng Trương Gia Nguyên đã đem hết quần áo bẩn của bọn họ ném vào máy giặt, chi để lại cho Nhậm Dận Bồng một chiếc áo sơ mi của hắn. Nhậm Dận Bồng mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của Trương Gia Nguyên, hai chân trần trụi ngồi ở trên giường, chỉ cần cúi đầu là có thể thấy bên trong hai đùi của mình thảm không nỡ nhìn. Trương Gia Nguyên thích làm tình bằng chân. Hắn sẽ vỗ mông của Nhậm Dận Bồng bắt Nhậm Dận Bồng kẹp chặt, tiến gần nói bên tai Nhậm Dận Bồng: "Lần đầu tiên nhìn anh kéo đàn mở ra hai chân, tôi đã muốn thử rồi. Bồng Bồng của chúng ta lớn lên thật đẹp, mông đùi đều đầy đặn."

Trương Gia Nguyên vừa nhìn gương vừa lấy phấn đắp lên cổ "Bồng Bồng, lần sau không cần cố ý cắn vào cổ, để fan thấy nhiều cũng không tốt?"

"Ảnh hưởng tới cậu cùng người khác bán hủ sao?"

"Anh còn như vậy lần sau toiysẽ làm chết anh,tôi nói được thì sẽ làm được." Trương Gia Nguyên đóng hộp phấn lại, quay đầu nhìn Nhậm Dận Bồng, mỉm cười nói: "Làm đến mang thai thì thôi."

Cont.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro