10.
Nhậm Giai Giai ngồi ở trên sàn nhà khóc, giống như uất ức mấy năm nay đều được phát tiết. Trên thực tế, đã rất lâu rồi nó không khóc đến mức thương tâm như vậy. Nó luôn cảm thấy bản thân so với những bạn nhỏ cùng tuổi độc lập, trưởng thành hơn một chút. Nó vừa khóc vừa nói: "Đánh nhau không được đánh đầu bếp oa oa oa..."
Trước khi vào đoàn làm phim, Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng tận dụng thời gian ở bên cạnh Nhậm Giai Giai. Đây là lần đầu tiên Nhậm Giai Giai phải xa Nhậm Dận Bồng lâu như vậy cho nên có chút luyến tiếc, lại bởi vì hiểu chuyện, biết ba mẹ đều phải làm việc, chỉ có thể ôm Nhậm Dận Bồng không buông tay. Trương Gia Nguyên xoa đầu Nhậm Giai Giai, "Giai Giai muốn ra ngoài ăn hay là ăn ở nhà?"
"Ăn ở nhà, ăn cơm ba mẹ nấu."
"Vậy thì ba làm cho con. Con còn chưa được ăn cơm ba con làm đúng không? Mẹ con năm đó khen không dứt miệng," Trương Gia Nguyên hỏi Nhậm Dận Bồng, "Giai Giai có ăn cay được không?"
"Có thể ăn một chút."
Trương Gia Nguyên đi vào trong phòng bếp bận rộn, Nhậm Dận Bồng yên lặng tiến vào phòng bếp giúp Trương Gia Nguyên thái rau. Trương Gia Nguyên nhìn Nhậm Dận Bồng, không ngừng tán thưởng: "Ồ, Bồng Bồng biết cả nấu cơm sao?"
"Sau khi cậu xuất đạo có học một chút. Sau khi sinh Nhậm Giai Giai phải làm nhiều hơn. Dù sao cũng không thể mỗi ngày dắt Nhậm Giai Giai đi ăn cơm hộp được."
Trương Gia Nguyên nhìn Nhậm Dận Bồng không biết từ khi nào có chút ra dáng hiền thê lương mẫu, nhịn không được từ sau lưng ôm lấy eo của Nhậm Dận Bồng, hôn một cái lên sườn mặt. Nhậm Dận Bồng đang giúp Trương Gia Nguyên thái rau bị giật mình, lực thái rau bỗng nhiên mạnh lên, "Cậu còn tiếp tục động chân thì thứ tôi băm không còn là đồ ăn nữa đâu."
Nhậm Giai Giai nhìn đồ ăn đầy bàn, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác vừa có cha vừa có mẹ.
Khi mới bắt đầu phản nghịch, nó cực kì chán ghét Nhậm Dận Bồng nấu cơm không thể ăn. Nhậm Dận Bồng cố gắng dỗ nó ăn nhiều mấy miếng nó đều không muốn, có một lần bị nói đến phiền, nó buột miệng thốt lên một câu "Thật sự rất khó ăn, đừng có ép con nữa được không!"
Người mẹ đơn thân trẻ trung xinh đẹp của nó sửng sốt một lúc, ánh mắt lập tức trở nên cô đơn. Nhậm Giai Giai quá nhỏ không hiểu chuyện, lời nói của trẻ con luôn trực tiếp chọc thẳng vào nỗi đau. Nhậm Dận Bồng im lặng thu dọn chén đũa, Nhậm Giai Giai xoay người trở về phòng. Thật ra nó cũng ý thức được mình không nên nói như vậy. Nó nhìn Nhậm Dận Bồng ở trong phòng bếp vụng về nấu cơm cho mình, thậm chí còn có đầy đủ thịt rau. Nó trở về phòng nằm trên giường khóc thật lâu. Nhậm Dận Bồng nghe được tiếng khóc của nó, lịch sự không bước vào phòng, chỉ đứng ở cửa nói, "Con đói bụng thì nói cho mẹ một tiếng, mẹ nấu cho con một bát mì."
Nhậm Giai Giai càng khóc to hơn, nó lặng lẽ đẩy cửa muốn nhìn Nhậm Dận Bồng đang làm gì. Nhậm Dận Bồng khoanh chân ngồi trên sô pha châm một điếu thuốc. Nó biết rằng mẹ của nó không hút thuốc, cho nên nó nhìn thấy mẹ của nó thử hút một hơi, sau đó sặc đến ho khan, lại như đang suy tư điều gì mà dập điếu thuốc ném vào thùng rác. Anh nhìn thấy cái đầu của Nhậm Giai Giai thò ra ngoài đang nước mắt lưng tròng nhìn mình, dùng tay vẫy không khí muốn cho mùi khói thuốc tan đi, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, "Đói rồi à?"
"Vâng."
Nhậm Giai Giai vừa xoa mũi vừa ăn bát mì nhạt nhẽo mà mẹ nó nấu. Mẹ của nó còn bỏ thêm vào một quả trứng rán cùng rau xanh. Nhậm Dận Bồng ngồi đối diện với Nhậm Giai Giai, suy nghĩ thật lâu, "Mẹ cũng biết là rất khó ăn."
"Không khó ăn." Nhậm Giai Giai lau lau nước mắt, Nhậm Dận Bồng cầm khăn giấy lau nước mũi cho nó, "Cơm Nhậm Dận Bồng nấu là ngon nhất."
"Không được gọi cả họ cả tên."
"Con phải gọi."
Mâu thuẫn giữa Nhậm Giai Giai cùng Nhậm Dận Bồng không hiểu vì sao nhờ một chén mì mà biến mất. Nhậm Giai Giai nhìn đôi tay kéo đàn cello của mẹ, nghĩ rằng mẹ của nó đáng ra phải cầm cung kéo đàn chứ không phải không cẩn thận bị dao cắt trúng tay phải dán lên băng gạc màu nâu xấu xí.
Rất nhiều năm sau Nhậm Giai Giai nhìn thấy Trương Gia Nguyên vừa biết nấu cơm vừa biết hút thuốc mới biết rằng buổi tối hôm đó mẹ của nó châm một điếu thuốc là đang nhớ đến ai, là vì ai mà khổ sở.
Nhậm Dận Bồng có lẽ không phải là một người mẹ hoàn hảo, nhưng Nhậm Dận Bồng là mommy tốt nhất của Nhậm Giai Giai.
Cho nên khi bà nội của nó đến thăm thuận tiện đánh nghiêng bàn cơm, Nhậm Giai Giai ngồi trên sàn nhà khóc đến tê tâm liệt phế, "Đánh nhau không được đánh đầu bếp có biết không?!"
Bữa cơm Trương Gia Nguyên nấu ăn rất ngon, món ăn không chỉ phong phú hơn Nhậm Dận Bồng, trình độ nấu ăn cũng cao hơn rất nhiều. Nếu phải tìm một cái gì để so sánh, đại khái chính là kĩ thuật bán hủ của Trương gia cụ thể hóa đa dạng hóa hợp lý hóa, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có lúc thất bại nhưng bản chất vẫn là có kĩ thuật, cùng với Nhậm Dận Bồng vừa vặn tương phản. Kĩ thuật nấu ăn của Nhậm Dận Bồng cũng không khác gì kĩ năng bán hủ.
Nhậm Giai Giai khó khăn lắm mới được ăn bữa cơm gia đình do Trương Gia Nguyên nấu, lại bị bà nội một cái tát ném đi bát cơm. Nhớ tới buổi tối hôm đó Nhậm Dận Bồng nấu cơm cho nó, nó không trân trọng nhìn Nhậm Dận Bồng đổ cơm đi, lại càng khó chịu.
Trương Gia Nguyên cũng tức giận, nói với bà nội của Nhậm Giai Giai, "Cơm này là do con trai các người làm, các người đem nó đổ đi là muốn đánh mặt ai!"
Bà nội Nhậm Giai Giai tức giận đến mức trừng mắt nhìn ba người Trương Gia Nguyên Nhậm Dận Bồng Nhậm Giai Giai một lượt, quay sang nói với Nhậm Dận Bồng, "Vẫn là không muốn mở mic, nhưng nhìn thấy Trương Gia Nguyên bị ảnh hưởng tôi thật sự nhịn không được nói một câu, Nhậm Dận Bồng, cậu có tài đức gì, có tài đức gì a!", nói xong đạp cửa bỏ đi, trước đi còn đá thùng rác một cái. Nhậm Giai Giai nhìn người mẹ mặt mày đen thui như núi lửa sắp phun trào còn người cha với vẻ mặt đau đầu đang thu dọn tàn cục, chạy tới dựng lại thùng rác.
Làm sao bây giờ, nhà bị bà nội nháo cho long trời lở đất, nhưng thời gian còn dài, hậu quả để lại có chút khó khăn.
Nhậm Giai Giai bị gửi nuôi ở nhà Trương Hân Nghiêu, bắt đầu cuộc sống Douyin. Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng vào đoàn phim. Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên bởi vì bữa cơm ngày đó ầm ĩ một trận, Nhậm Dận Bồng bỏ lại một câu: "Mặc kệ cậu yêu đương ra làm sao, con mẹ nó, lão tử không chơi với cậu, cậu cho rằng tôi không biết cậu ở Into1 hai năm trở về biến thành con gái sao? Người tính cách khó chịu như tôi làm gì có tài đức gì để xứng với cậu."
Trương Gia Nguyên vẫn luôn kiên trì làm mãnh nam bực bội không ít, "Anh đừng có đem suy nghĩ của bà nội Giai Giai áp lên người tôi."
"Bà nội của Giai Giai tất cả đều cảm thấy cậu là nữ, cậu còn muốn cãi cái gì!"
"Cho dù ở trong mắt mọi người tôi là nữ, nhưng thời điểm ở bên anh con mẹ nó tôi đều là nam. Anh cho rằng bà ngoại Giai Giai là thứ tốt đẹp sao? Bọn họ không phải vẫn luôn không có việc gì cũng đâm bị thóc chọc bị gạo, cười nhạo tôi chưa từng học đại học, tôi không phải đều nhịn hay sao?"
"Trước kia tôi đã nghĩ rằng mùa hè năm đó đã chết." Nhậm Dận Bồng nói với Trương Gia Nguyên, "Hiện tại tôi lại cảm thấy chúng ta đều đã chết ở mùa hè năm đó, không phải mùa hè năm đó thay đổi, là chúng ta đã không phải là dáng vẻ ban đầu nữa."
Bọn họ quyết định chiến tranh lạnh một thời gian. Những cảnh phim đầu tiên cũng không cần hai người phải yêu nhau đến chết đi sống lại. Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng đều không muốn thừa nhận, kể cả khi hai người là kẻ thù thì đứng cạnh nhau vẫn đẹp đôi đến mức người ta muốn xúc Cục Dân Chính chở đến cho hai người họ.
Nhậm Dận Bồng nghỉ ngơi ở phim trường, có người cầm một quả quýt tới, Nhậm Dận Bồng khách sáo cười, sau đó từ chối nói không ăn. Trương Gia Nguyên ngồi ở bên cạnh cầm quả quýt. Trợ lý ngồi giữa hai người, nhìn thấy Trương Gia Nguyên thành thạo bóc quả quýt, bẻ một nửa trực tiếp vươn tay đưa cho Nhậm Dận Bồng trước mặt gã. Nhậm Dận Bồng vừa mới nói không ăn nhận lấy nửa quả quýt trong lòng bàn tay Trương Gia Nguyên nhét vào trong miệng. Trợ lý nhìn dáng vẻ híp mắt ăn quýt của Nhậm Dận Bồng, nghĩ rằng quả quýt này hẳn rất ngọt.
Nhưng toàn bộ quá trình cả hai đều không nói một câu dư thừa nào.
Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng duy trì một loại quan hệ vừa xa cách vừa thân mật một cách vi diệu
Trương Gia Nguyên sử dụng chế độ auto thêm ảnh của weibo, tấm ảnh kia Trương Gia Nguyên đã dùng rất nhiều năm*. Nhậm Dận Bồng biết hẳn là bởi vì hắn ghen với Hồ Vũ Đồng.
Trương Gia Nguyên chỉ để ý duy nhất Hồ Vũ Đồng. Hắn khí thế hung hăng đem quả bóng của Hồ Vũ Đồng dẫm nổ, thẳng thắn hỏi Nhậm Dận Bồng, có phải anh không muốn dẫm anh ấy hay không. Buổi tối Nhậm Dận Bồng nói với Trương Gia Nguyên, chỉ là một trò chơi thôi mà, lần sau không cần phản ứng quá khích như vậy. Trương Gia Nguyên tăng cao âm lượng, trả lời Nhậm Dận Bồng, "Em cứ thích thế đấy, em phải thắng."
Nhậm Dận Bồng thường xuyên sẽ bị tình cảm nhiệt liệt của Trương Gia Nguyên thiêu đến bỏng rát. Anh chỉ là một người bình thường lớn lên xinh đẹp, tình cờ tham gia một chương trình, bị bắt trở thành người không bình thường. Cuộc sống của anh với Trương Gia Nguyên vốn dĩ chính là hai con đường, giống như Nhậm Dận Bồng ngồi trong phòng học làm hết bài tập mới kéo đàn, Trương Gia Nguyên lại là người ngoại trừ học tập thì cái gì cũng làm, biết vẽ tranh, biết đánh đàn, quay video up lên Douyin. Nhậm Dận Bồng làm một người bình thường đôi khi cũng sẽ mẫn cảm tự ti bởi vì mình ở trong Minh nhật chi tử giống như một tờ giấy trắng. Anh không giống những người khác, có nhiều người học chuyên ngành âm nhạc, có nhiều người còn có chút danh tiếng trong ngành. Anh cái gì cũng không có, chỉ đơn giản là một nam sinh viên ngành thủy điện.
Nhậm Dận Bồng không phải bởi vì mất đi mà hoảng sợ, anh là người bởi vì nhận được mà bất an.
Trương Gia Nguyên không hiểu vì sao Nhậm Dận Bồng đã là người xinh đẹp số một số hai trong Minh nhân vậy mà lại thích làm đẹp hơn hẳn những người khác. Nhậm Dận Bồng nói cậu không hiểu. Trương Gia Nguyên vừa thở dài lẩm bẩm nói Nhậm Dận Bồng giống như thiếu nữ vừa giúp anh bôi kem che khuyết điểm.
Trương Gia Nguyên có lẽ có đôi lúc không thể nào hiểu được Nhậm Dận Bồng, nhưng hắn không nghi ngờ Nhậm Dận bồng cũng sẽ không phản đối Nhậm Dận Bộng. Kể cả khi có một ngày nào đó Nhậm Dận Bồng đột nhiên khí huyết dâng trào giết người phạm pháp, Trương Gia Nguyên cũng có thể đứng ở bên cạnh luyên thuyên một hồi tiếng Đông Bắc, giúp Nhậm Dận Bồng rút dao, chờ đến khi Nhậm Dận Bồng chém chết người, Trương Gia Nguyên sẽ rút ra khăn giấy từ trong túi áo giúp Nhậm Dận Bồng lau đi vết máu không cẩn thận làm bắn lên tay.
Trương Gia nguyên ngồi ở bên cạnh đọc thơ cho Nhậm Dận Bồng nghe. Nhậm Dận Bồng dựa vào Trương Gia Nguyên nằm ở trên giường, bị Trương Gia Nguyên ôm vào trong ngực, Trương Gia Nguyên biết rằng sợi dây thần kinh thiếu nữ đỏng đảnh của Nhậm Dận Bồng lại hoạt động rồi.
"Tẫn quản kiên cường dũng cảm ba, na tài thị lộ.
Tùy tiện thập yêu sự tình đô yếu cảm tác cảm vi, yếu hữu đại dũng, cảm vu bị nhân sở ái."
(Làm bất cứ việc gì cũng phải dũng cảm mới tìm ra đường, chấp nhận tình yêu cũng là một loại dũng cảm.)
"Bồng Bồng, mọi người thích anh đương nhiên là có nguyên nhân. Thay vì lãng phí thời gian hoài nghi bản thân có đáng giá để được yêu thương hay không, hưởng thụ tình yêu không phải tốt hơn sao?"
Nhậm Dận Bồng đem mặt chôn ở trong ngực Trương Gia nguyên, nhỏ giọng nói một câu được.
Trương Gia Nguyên không ngờ rằng lần chiến tranh lạnh này lại kết thúc bởi vì kỳ phát tình của Nhậm Dận Bồng tới.
Nhậm Dận Bồng khi ở phim trường trạng thái không được tốt, sau khi kết thúc cảnh quay liền vội vàng chạy về khách sạn nghỉ ngơi. Trương Gia Nguyên trở về phòng lăn qua lộn lại, trong đầu đều là vẻ mặt tái nhợt của Nhậm Dận Bồng, cuối cùng vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh vỗ mặt, nhận sai trước thì nhận sai trước, không khi đại học thì không thi đại học, chỉ cần không thi đại học cả đời hắn hai mươi lăm phần trăm cơ hội đều không có. Trương Gia Nguyên hít sâu một hơi sau đó đi tìm Nhậm Dận Bồng.
Vừa đến trước cửa phòng Nhậm Dận Bồng, hắn đã cảm thấy có gì đó không đúng. Tin tức tố gỗ đàn hương lạnh thấu xương của Nhậm Dận Bồng tràn ngập trong không khí, rõ ràng là dấu hiệu của kỳ phát tình. Nhưng Trương Gia Nguyên nhớ kỳ phát tình của Nhậm Dận Bồng rõ ràng không phải bây giờ, thế nào lần này lại tới sớm như vậy.
Hắn vội vàng ấn chuông cửa, chiến tranh lạnh gì đó đều vứt hết ra sau đầu, lại bởi vì lo lắng paparazzi cùng tư sinh theo đến tận khách sạn chụp được cho nên không dám lớn tiếng gọi tên Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng trong phòng giả chết sống chết không mở cửa. Trương Gia Nguyên căng thẳng đến mức xoay qua xoay lại, gọi điện thoại cho Nhậm Dận Bồng lại bị Nhậm Dận Bồng tắt máy. Cuối cùng hắn mặc kệ paparazzi cùng tư sinh, "Nhậm Dận Bồng! Mở cửa!"
"Anh không mở cửa tôi lập tức đi tìm quản lý khách sạn lấy chìa khóa dự phòng!"
Nhậm Dận Bồng cuối cùng cũng mở cửa, cả người ướt đẫm giống như khúc gỗ đàn hương chết đuối trong nước, khóe mắt hồng hồng, gương mặt không có biểu cảm nhìn Trương Gia Nguyên. Trong giây phút cánh cửa mở ra, Trương Gia Nguyên cảm nhận được tin tức tố của Nhậm Dận Bồng giống như đang bắt Nhậm Dận Bồng trói lại, ép Nhậm Dận Bồng đến mức không có cách nào hô hấp. Hắn ôm lấy Nhậm Dận Bồng gần như sắp ngã xuống, nhanh chóng đóng cửa lại.
Trên đất rải rác đầy thuốc ức chế cùng miếng dán, còn có các loại thuốc an thần, thuốc rối loạn, còn có cả những loại Trương Gia Nguyên chưa thấy bao giờ. Trương Gia Nguyên đỡ Nhậm Dận Bồng đi tới trên giường. Nhậm Dận Bồng cố gắng nhắm chặt đôi mắt đẫm nước, cắn môi không dám phát ra tiếng khóc thút thít.
Trương Gia Nguyên lúc này mới phát hiện chiếc áo sơ mi in hoa hắn đã từng dùng để đắp cho Nhậm Dận Bồng ngủ đến mơ hồ, hiện tại dúm dó một cục nằm ở bên góc giường. Trương Gia Nguyên dễ dàng đoán được Nhậm Dận Bồng vừa mới ôm quần áo của mình để an ủi. Hắn muốn cùng Nhậm Dận Bồng xác nhận rốt cuộc đã xảy ra cái gì nhưng trạng thái hiện tại của Nhậm Dận Bồng giống như không thể nói rõ ràng bất cứ điều gì.
Nếu nói về chiếc sơ mi in hoa này kì thật có rất nhiều chuyện để kể. Tỷ như khi hắn mặc chiếc áo này cùng Nhậm Dận Bồng ngồi ở trong xe, thời điểm dừng lại nghe thấy fans gọi "Bồng Bồng, mama yêu con.", Trương Gia Nguyên trêu chọc Nhậm Dận Bồng, nói với Nhậm Dận Bồng, "Bồng Bồng, bạn trai anh yêu anh.", sau đó nhanh nhẹn hôn một cái lên sườn mặt. Khi xuống xe, Nhậm Dận Bồng cơ hồ chạy như điên mà trốn đi, Trương Gia nguyên theo sau chậm rì rì đi xuống, nhìn cái ót của Nhậm Dận Bồng mà cười trộm.
Còn có một chuyện buồn cười khác, ngày đó lịch luyện tập của Into1 và Hệ Ngân Hà trùng nhau, hắn cố ý mặc chiếc áo này, Nhậm Dận Bồng cùng hắn quả nhiên tâm linh tương thông, tuy rằng không mặc cái gì đặc biệt nhưng lại trang điểm vô cùng xinh đẹp, một ngày luyện tập bình thường bị Nhậm Dận Bồng biến thành mỹ nữ dạo phố.
Trương Gia Nguyên xem ảnh đi làm của Nhậm Dận Bồng, nhịn không nổi muốn bày tỏ sự tôn trọng với lớp trang điểm của bạn gái cũ, cho nên đứng dậy đi tới phòng tập của Hệ Ngân Hà tìm Nhậm Dận Bồng. Vũ Tinh nói Bồng Bồng ra ngoài tản bộ. Trương Gia Nguyên tim một vòng, lại ở cửa phòng tập của Into1 tìm được Nhậm Dận Bồng đang "tản bộ".
Nhậm Dận Bồng nhìn thấy áo của Trương Gia Nguyên không tránh được cứng người một lúc, cố gắng nói một tiếng 'hi' với Trương Gia Nguyên, chuẩn bị nhanh chân rời đi lại bị Trương Gia Nguyên cản lại, "Bồng Bồng, anh ra đây tản bộ hả?"
"Đúng rồi, hơi chán nên ra ngoài hít thở không khí," Để chứng minh lời nói của mình là thật, Nhậm Dận Bồng còn cố tình nới lỏng cổ áo sơ mi, "Phòng luyện tập rất chán..."
"Tản bộ cũng xa thật đấy, tản bộ đến tận chỗ bọn này."
Trương Gia Nguyên đặt tay lên vai Nhậm Dận Bồng vừa lúc Lâm Mặc đi ra ngoài, "Các cậu ở đây nói chuyện? Không phải hai người không được phép tiếp xúc sao? Nói chuyện trong nhà vệ sinh cho đỡ bị người ta nhìn thấy, cẩn thận một chút."
"Anh nói đúng, em đã lâu không gặp Bồng Bồng, bọn em đi ôn chuyện một lát."
Nhậm Dận Bồng cứng người bị Trương Gia Nguyên kéo về phía nhà vệ sinh. Lâm Mặc ở phía sau nhắc nhở, "Đừng có ôn chuyện lâu quá nha!"
Trương Gia Nguyên vươn tay ra sau lưng, giơ ngón cái với Lâm Mặc.
Quy đầu của Trương Gia nguyên vừa chạm đến đầu lưỡi, Nhậm Dận Bồng theo bản năng cảm thấy ghê tởm muốn nôn khan, lại bị côn thịt liên tục thâm nhập đẩy trở lại, chỉ có thể híp mắt, nước mắt nhanh chóng bị hơi nước biến thành một mảnh mê mang.
Nhậm Dận Bồng cảm giác khoang miệng của mình không ngừng co rút, lại bị côn thịt áp bách chảy ra một lượng lớn nước bọt. Mà anh lại dâm loạn giương miệng, ngay cả nước bọt đều trào ra khỏi miệng cũng không bận tâm. Trương Gia Nguyên thương tiếc dùng tay lau đi nước mắt trên khóe mắt Nhậm Dận Bồng, "Làm sao bây giờ, trôi hết phấn rối."
Nhậm Dận Bồng bị lấp đầy khoang miệng không có cách nào đáp lại Trương Gia Nguyên, nôn khan một cái, đầu lưỡi vòng quanh côn thịt của Trương Gia Nguyên liếm một vòng. Biểu tình của Nhậm Dận Bồng mang theo thống khổ cùng mê mang, đầu lưỡi lại theo bản năng mà di chuyển, hương vị xạ hương nam tính lấp đầy mũi miệng. Trương Gia Nguyên rút di động ra, đối diện với gương mặt đang khẩu giao cho hắn của Nhậm Dận Bồng chụp một tấm. Nhậm Dận Bồng liều mạng lắc đầu, Trương Gia Nguyên ấn đầu Nhậm Dận Bồng xuống, nơi mẫn cảm nhất của nam nhân bị chiếc lưỡi ẩm ướt kích thích, quy đầu bị khoang miệng ấm áp bao lấy. Trương Gia Nguyên hung hăng động thân bắn ra. Nhậm Dận Bồng bị sặc đến ho khan, nôn ra tinh dịch của Trương Gia Nguyên, chạy nhanh đến bồn rửa mặt súc miệng.
Trương Gia Nguyên nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Nhậm Dận Bồng, tươi cười đem ảnh chụp Nhậm Dận Bồng ánh mắt mê ly trong miệng ngậm dương vật của hắn gửi cho Nhậm Dận Bồng, vui vẻ huýt sáo trở về. Lâm Mặc nhìn thấy hắn, nói, xong việc nhanh vậy.
"Đừng có suy nghĩ bậy bạ, hôm nay tâm trạng đại gia tốt, anh không phải muốn nhảy cái vũ điệu ngu ngốc kia sau, tới nhảy."
Đương nhiên hiện tại không phải là lúc nhớ lại hồi ức, Nhậm Dận Bồng đang phát tình trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất.
Trương Gia Nguyên chỉ có thể phóng thích tin tức tố hương bạc hà của bản thân để trấn an Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng run rẩy nói quá lạnh. Trương Gia Nguyên không biết Nhậm Dận Bồng có sốt không, vén tóc mái dùng trán của mình áp vào trán của Nhậm Dận Bồng thử nhiệt độ. Trương Gia Nguyên cảm thấy Nhậm Dận Bồng đang sốt nhẹ, muốn vào phòng vệ sinh dùng khăn mặt lạnh lau mặt cho Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng duỗi tay túm lấy tay áo của Trương Gia Nguyên, lắc đầu không cho Trương Gia Nguyên đi, ngón tay không có chút sức lực nào lại cố chấp nắm lấy tay của Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên nhéo cằm của Nhậm Dận Bồng, làm Nhậm Dận Bồng đang cố cắn chặt môi phải thả lòng, da môi rách, có chút tơ máu. Màu môi của Nhậm Dận Bồng vốn dĩ đã hồng, sau khi cắn rách càng hồng. Anh ngẩng cổ, Trương Gia Nguyên cúi người hôn lên, cả hai đều nếm được vị rỉ sắt.
"Đừng đi..."
"Em không đi, em ở đây, bất cứ nơi nào cũng không đi."
Cont.
*Mình không hiểu ngữ cảnh lắm nhưng bà nội bà ngoại Giai Giai trong truyện đều là nhắc tới fan only của Nguyên và Bồng
*Bức ảnh được nhắc tới là là bức ảnh được Nguyên sử dụng ở chế độ auto của Weibo. Ảnh này giống với ảnh Hồ Vũ Đồng từng đăng được Bồng comment.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro