Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Seokjin x Yoongi | Yoongi yêu dấu

Prompt 7 từ Ary

.

Lấy cảm hứng từ bộ phim Love, Rosie

.

Yoongi luôn biết Seokjin rất đẹp trai. Bảnh tỏn. Lấp lánh. Tất cả mỹ từ đáng ghét nhất có thể. Nhưng cậu không thể không thừa nhận, Seokjin trong bộ lễ phục chú rể là hoàn hảo nhất. Khán phòng hàng trăm người, vô số diễn viên, ca sĩ, idol và người mẫu, nhưng chẳng ai đánh bại được gương mặt của anh. Trong lúc thời gian đem đến cho những gã đàn ông khác bụng bia, ria mép thì nó chỉ làm cho anh càng thêm quyến rũ.

Yoongi bước lên bục làm lễ, càng lúc càng gần hơn với Seokjin. Quả thật là một vị trí có view đẹp nhất để ngắm chú rể. Yoongi rút trong túi áo ra một tờ giấy, gõ micro hai cái để mọi người tập trung, "Chú rể và cô dâu của chúng ta..."

Tiếng vỗ tay hưởng ứng vang lên rào rào.

Yoongi chẳng hiểu tại sao Seokjin muốn mình làm MC đám cưới cho anh, anh quơ đại cũng có cả tá lựa chọn khác hay ho hơn Yoongi. Yoongi thở dài, cậu ra hiệu bật video lên, video này Jungkook và Taehyung đã chuẩn bị, chủ yếu ghép hình chú rể và cô dâu vào, thêm nhạc và vài hiệu ứng hường huệ.

Nhưng cái mặt bự chảng say rượu của Seokjin đang nằm chình ình trên màn hình, sau lưng là khung cảnh căn hộ bừa bãi của hội đàn ông nhậu nhẹt và giọng cười hước hước của Seokjin.

"Min Yoongi", giọng của Seokjin lạnh lùng vang lên.

Chết tiệt, nhầm clip rồi, Yoongi vội vã vẫy tay hô cắt với bên âm thanh, nhưng thằng nhóc chỉnh clip đã biến đi đâu mất. Trên màn hình Seokjin đã bắt đầu hát bằng tông giọng cá heo và quan khách đang rì rầm xen lẫn khúc khích cười.

"Min Yoongi", Seokjin lặp lại, có dấu hiệu sắp nổi bão.

Rầm. Bằng ba bước nhảy đến giữa khán phòng, Yoongi đá bay cái máy chiếu, nó ngã chỏng gọng và ngửa mặt lên trần nhà, đoạn VCR chạy tiếp trên đó, quan khách cũng vô thức ngửa cổ theo. Yoongi bồi thêm một cú đạp nữa, ống kính gãy lìa, hình ảnh kết thúc. Tuyệt, giờ không ai chú ý đến nó nữa, họ tập trung sự chú ý lên cậu rồi. Có trời đất chứng giám, cậu chẳng hề muốn đối xử thô bạo với cái máy chiếu như vậy, nhưng dám cá cô dâu sẽ chẳng thích thứ được chiếu ra một giây tiếp theo đâu.

Yoongi bình tĩnh cúi xuống lụm cái tàn tích còn sót lại của cái máy chiếu, với cái micro trên tay, cậu chuyên nghiệp hoàn tất công việc của MC, "Hãy cùng nâng ly vì cô dâu chú rể!"

Trong tiếng cheer của quan khách, Seokjin lạnh nhạt nói với Yoongi, "Em cố tình."

Đằng nào thì ngày mai Yoongi cũng sẽ lên báo với tiêu đề "Min PD ghen ăn tức ở say xỉn phá phách đám cưới", nếu bây giờ cậu đấm vào bản mặt đẹp trai của anh thì chắc cũng không tệ hơn nữa đúng không? Nhưng không cần thiết. Cậu không tức giận. Không một chút nào.

Cậu chỉ cần nhanh chóng ra khỏi đây, tìm bọn Jungkook và Taehyung tính sổ.

***

Yoongi tỉnh dậy khi bị ánh nắng chiếu vô mặt. Đầu đau như búa bổ, Yoongi chẳng biết mình đang ở đâu nữa. Đêm qua cậu ở tiệc đám cưới của Seokjin, tẩn Jungkook và Taehyung một trận, mở party rượu cùng một đám người, điều cuối cùng cậu nhớ là có một gã cao ráo đến tán tỉnh cậu.

Yoongi cử động tay nhưng không được, giống như hai tay của cậu đang bị trói lên cao bằng băng keo. Này, không phải tên đó có sở thích SM đó chứ? Quả nhiên không nên đẩy đưa với trai trẻ mà.

Có tiếng rên nhẹ bên cạnh làm Yoongi nhìn sang. Ai đó cũng bị trói hai tay như cậu, đang cọ quậy khó chịu. Quỷ thần ơi, còn thêm một người nữa sao, chơi lớn dữ vậy.

"Yoongi?". Tiếng gọi kéo cậu về thực tại. Trước mặt cậu không ai khác hơn chính là người đáng lẽ đang cùng cô dâu vi vu ở Vancouver hưởng tuần trăng mật.

"Anh đang làm cái quái gì ở đây?", giọng Yoongi vẫn còn lè nhè lắm.

"Anh nghĩ ý em là chúng ta đang làm gì ở đây", Seokjin nói, "giọng điệu của em như thể đang hỏi tại sao anh lại ở trên giường của em vậy".

Yoongi quá đau đầu chẳng muốn đôi co với Seokjin, cậu nhìn một vòng xung quanh. Họ đang ở trong một cái phòng tắm cũ kỹ, hai tay bị trói bằng băng keo quấn vào cái bệ rửa mặt.

"Chúng ta không chơi trò gì không nên chơi đấy chứ?" Yoongi hỏi.

"Yoongi! Chúng ta đang bị bắt cóc!"

"Bắt cóc", mất mấy phút để não bộ Yoongi vận hành lại như bình thường, "cô dâu của anh đâu?"

"À, đừng nhắc", Seokjin nhăn mặt.

"Sao lại đừng nhắc, anh không lo lắng sao?"

Cánh cửa bật mở, một cô gái mặc váy cưới cầm cái gậy đánh bóng chày đứng ngay cửa. Cô ta vụt cái chày vào tường một cú làm cái bóng đèn neon lung lay.

"Làm ơn im lặng các ngài, mới 5h sáng thôi, chưa đến lúc chết đâu!"

Một gã đàn ông mập mạp thò đầu vào phía sau cô.

"Bọn chúng làm em không ngủ được", cô nàng méc.

"Không sao đâu honey, để anh", gã ta nịnh nọt cô ả sau đó quay sang hai người Seokjin đe dọa, "Thêm một tiếng động ồn ào nữa là ăn đòn nhé".

Cô ả ta sập cửa lại đánh rầm, lúc này cái đèn rụng luôn.

"Cổ đó", Seokjin nói, "là kẻ bắt cóc chúng ta, em thấy anh có cần lo lắng không?"

"... bắt cóc chúng ta để làm gì cơ?", Yoongi nửa ngày mới từ cơn hoảng hốt tỉnh lại.

"Đòi tiền chuộc. Nhưng tiếc là toàn bộ người chúng ta quen đều đang say rượu rồi nên phải chờ đến sáng mai ả mới kiếm được một người hiếm hoi tỉnh rượu để mà đòi tiền."

Yoongi há hốc miệng không biết phải nói gì nhìn Seokjin. Seokjin rất kiên nhẫn chờ cậu hết shock.

"Anh là một tên ngốc, hyung." Yoongi rặn ra được một câu.

"Gì cơ?"

"Anh nói với em là anh muốn cưới một cô nàng chết tiệt mới quen hai tháng tại một bờ biển chết tiệt nào đó ở Busan và khăng khăng nó là tình yêu sét đánh là định mệnh đời anh và kết cục là tình yêu chết tiệt của anh là một tên bắt cóc và cái chết tiệt gì em lại mắc mớ tới anh?!!!!"

"Em đang rap đấy à?", Seokjin phì cười, "thế em nói xem thay vì cưới một cô nàng mới quen hai tháng anh nên làm gì, cưới một người anh em mười năm hay sao?"

"Im đi Seokjin, em nên biết anh là một cục nợ từ lần đầu tiên nhìn thấy anh."

"Không chắc à nha, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau em ...."

***

Lần đầu tiên gặp nhau, Yoongi đang cầm một cái xẻng, đứng vọc cát còn sót lại sau khi người ta xây cây cầu nối liền hai bờ sông.

Cây cầu giống như một nét bút vụng về nối liền thế giới của người giàu và người nghèo. Ba mẹ của Yoongi cùng các cô bác bên khu bình dân đã hùng hổ kéo nhau qua bên kia sông "thị uy", ngược lại đầu bên đây cây cầu cũng đón một vị khách lạ.

Yoongi cùng đám "đàn em" ngồi chồm hổm nhìn thằng nhỏ áo quần gọn gàng, đầu tóc láng bóng công tử bột trước mặt. Bụp bụp bụp, vô số đất cát vèo vèo bay về phía "sinh vật lạ". Nó chạy đi trong tiếng cười ác ý của cả bọn.

Buổi tối hôm đó, Min phu nhân sau khi trở về từ bờ bên kia sông xách lỗ tai Yoongi mắng xối xả. Thật là oan uổng cho Yoongi, làm sao Yoongi biết được ba của thằng nhỏ đó có bồ nhí và sắp bỏ mẹ con nó chứ. Yoongi tức giận cào cào cát trên mặt đất, mẹ lúc nào cũng hiểu nó nhất, bà chỉ cần ném ra mấy câu để cái lương tâm chết tiệt của nó tự làm việc. Mà nó mới mười tuổi thôi, tại sao nó phải có lương tâm cơ chứ?!

Yoongi bước lên cầu trong ánh mắt tròn mắt dẹt của lũ trẻ.

"Này", nó nói với tên nhóc kia, nhưng cậu ta chẳng thèm nhúc nhích, chỉ buồn bã nhìn nước sông đục ngầu trước mặt.

"Hyung", Yoongi cắn răng la lên, lúc này tên đó mới chịu nhìn nó.

Quả là một tiếng hyung tràn đầy hối hận của nhiều năm sau này.

Seokjin mười một tuổi đứng dậy, theo sau Yoongi đường hoàng bước lên bờ. Điều đó có nghĩa là Seokjin đã nhận được sự đồng ý của đại ca, không còn đứa nào dám bắt nạt Seokjin nữa.

Một tuần sau đó, nhóc Yoongi mỗi ngày đều rình mò bên khu nhà giàu rồi chạy về gào thét với mẹ. Ba Seokjin ngày nào cũng về nhà! Ngày nào cũng đưa Seokjin đi học bằng ô tô! Là ô tô, ô tô, ô tô! Mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày!

Min phu nhân dịu dàng xoa đầu Yoongi, bảo, cút, không thấy mẹ mày đang bận muốn chết hay sao.

Yoongi mười tuổi một đêm đã trưởng thành.

Nhưng tất cả mới chỉ là mở đầu của một cơn ác mộng. Chỉ ngắn ngủi một tuần, Seokjin đã biến toàn bộ đàn em của Yoongi thành của cậu ta, kể cả Yoongi. Nói gì thì nói, Yoongi mới chỉ mười tuổi thôi, dù là một đứa nhỏ mười tuổi hết sức có lương tâm, nó làm sao cưỡng lại được sức hấp dẫn của một đàn anh biết cả lố trò vui chứ. Cuộc chuyển giao quyền lực diễn ra hết sức hòa bình, Yoongi vẫn là đại ca của tụi nhỏ, còn Seokjin là đại ca của Yoongi.

***

"Thiệt là nhớ hồi nhỏ, em lúc nào cũng ngoan ngoãn chạy theo gọi hyung ơi hyung à...", Seokjin cảm thán.

Yoongi xoay sở tháo được một chút băng keo khỏi cái lavabo, hạ thấp giọng, "Anh tính ngồi đây ôn chuyện tới lúc nào nữa? Bộ đang nghỉ mát hay sao?"

Seokjin giật một cái, thanh nối giữa lavabo và vòi rửa rớt xuống, anh nhanh nhẹn đỡ lấy bằng hai chân bị trói. Seokjin nhìn Yoongi đắc ý. Yoongi tức giận ngồi bệt xuống sàn.

"Hồi nhỏ anh còn chỉ cho em quá trời trò vui..."

"Xong rồi ai là người đi giải quyết hậu quả của mấy trò vui đó hả?", Yoongi cáu.

"Nhưng mà lúc bày trò thì em hào hứng nhất. Haizzz, anh nói gì cũng nghe, không như bây giờ."

Yoongi bắt đầu tháo băng keo ở chân nhưng phải bỏ cuộc vì nó quá cứng.

Seokjin tận dụng lợi thế chiều cao của mình đứng lên nhìn ra ngoài cửa thông gió.

"Bên dưới là một con sông. Khung cảnh không tệ. Nếu chúng ta nhảy ra ngoài này thì có 50% cơ hội trốn thoát đấy."

"50% còn lại là ngỏm củ tỏi hay sao?"

"Năm mươi phần trăm còn lại là chúng ta sẽ lên báo, chủ tịch Jinhit Ent và Min Yoongi PD, được phát hiện trôi lềnh phềnh giữa sông sau khi bỏ trốn khỏi đám cưới."

Seokjin khoa trương trêu chọc. Xì, lại đùa nhạt, Yoongi chẳng thèm phản ứng. Chỉ là ánh nắng sớm chiếu lên bộ comple và nụ cười của anh làm cậu chói mắt quá phải quay mặt đi.

"Nhóc con háo sắc", Seokjin cười.

Hai tai Yoongi đỏ lựng, "Nói vớ vẩn gì đấy!"

Seokjin vòng hai tay bị trói của mình qua vai Yoongi tạo thành một gọng kìm kẹp cậu lại, Yoongi đang ngồi bệt trên sàn nên chẳng thể tránh đi đâu được. Anh thì thầm vào lỗ tai đỏ lựng của cậu.

"Thừa nhận đi, em thích gương mặt anh. Từ nhỏ, lúc hai đứa chơi game, em lúc nào cũng lén ngắm anh."

Yoongi tránh mãi cũng không thoát, quạu quọ nói, "Ừ đấy, em thích ngắm những anh chàng đẹp trai đấy, thì đã làm sao nào?"

"Giống như Jung Hoseok sao?", Seokjin tự nhiên mất hứng. Anh đột giở tay lên làm Yoongi mất điểm tựa ngã ngửa trên mặt đất.

"Lúc em theo đuổi thằng đó là đáng ghét nhất", Seokjin càm ràm.

Yoongi thật sự không hiểu nổi cấu tạo não của Seokjin, phút trước phút sau đã chạy xa vạn dặm.

"Đây là phiên điều trần đấy à? Ôn lại chuyện cũ? Không thấy lo lắng mà đang làm gì đấy?"

"Cùng lắm thì chết chung!", Seokjin cương quyết, sau đó lại ỉu xìu, "đừng tưởng anh không thấy em đi dự đám cưới chung với Hoseok. Lúc em theo đuổi Hoseok, em chỉ còn biết có mình nó thôi. Lúc nào cũng nhìn nó cười tít mắt, hở ra là chạy theo nó..."

Yoongi nghiến răng nghiến lợi nhìn trần nhà, được lắm lại còn dám nhắc đến Jung Hoseok.

***

Yoongi theo đuổi Hoseok vào năm thứ hai trung học. Căn cứ vào việc cậu ta không phải mẹ của con trai anh, đương nhiên, thì có thể đoán được công cuộc theo đuổi của Yoongi chẳng đi đến đâu.

"Xin lỗi hyung, em không thích con trai", Hoseok ái ngại nói với Yoongi. Lúc ấy Yoongi còn nhớ rõ tuyết đầu mùa đang rơi từng bông xuống nền sân bóng rổ, quả là một khung cảnh tuyệt đẹp cho một lời từ chối.

"Anh biết", Yoongi nói, "nhưng em có thể giả vờ đi chung với anh tới hết giáng sinh không?"

Hoseok ngạc nhiên. Yoongi lén chỉ về phía xa xa chỗ Seokjin đang đứng cùng hội học sinh.

"Giả vờ cho Kim Seokjin nhìn thôi. Anh ta cá 10000 won là anh không thể tán được em. Năm mươi năm mươi?"

Hoseok nhìn Kim Seokjin đang đứng đằng xa, nhìn những bông tuyết vương trên mái tóc đen của Yoongi, rồi vung tay cho Yoongi một đấm ngã lăn quay ra nền tuyết.

Nửa học kỳ sau, Yoongi dành thời gian chạy theo Hoseok hỏi nguyên nhân tại sao lại đánh mình, rốt cuộc hỏi tội không ra hỏi tội lại giống như đang cố gắng làm lành.

**

"Còn không phải tại trò cá cược ngu ngốc của anh hả?" Yoongi nhớ lại vẫn thấy gò má đau vô cùng.

"Đúng thật là ngu ngốc", Seokjin cũng nằm xuống sàn song song với Yoongi, "em không biết khoảng thời gian sau đó anh hối hận như thế nào đâu".

Yoongi không muốn đào sâu vào ẩn ý trong đó, cậu đánh trống lảng, "Nhưng mà tại sao em lại cảm thấy có lỗi, trong khi nó từ chối em, còn đánh em nữa chứ!"

Seokjin ngạc nhiên nhìn Yoongi, "Em không biết thật à?"

Yoongi nhìn lại Seokjin, lắc đầu, biết gì cơ?

Seokjin phá lên cười, Yoongi phải gặng hỏi mãi anh mới chịu ngừng cười, vừa trả lời cậu vừa thở.

"Anh nhìn thấy từ bên kia sân bóng, khẩu hình miệng của cậu ta rõ ràng là Em không thích con trai", nửa câu sau Seokjin thì thầm, "nhưng em có thể thử."

Yoongi há hốc miệng nhìn Seokjin.

"Vậy mà em không nghe thấy, ha ha ha, đáng đời nó!"

Yoongi vẫn còn chưa hồi phục sau cơn choáng.

"Im đi Seokjin, em giống hệt một tên khốn, hèn chi nó đánh em. Phải làm sao đây..."

Seokjin chống tay trên cùi chỏ, nhìn Yoongi từ trên xuống.

"Còn muốn làm gì nữa? Hoseok có người cậu ta yêu rồi", Seokjin nhấn mạnh, "mà em cũng vậy".

Yoongi lăn người qua một bên đứng dậy để né tránh ánh mắt Seokjin, giả vờ đi xem xét bên ngoài cánh cửa.

"Chạy trốn khỏi căn phòng này rồi em muốn chạy trốn đến đâu nữa?"

Thật là một câu hỏi hay. Tokyo. Venice. Thượng Hải. Bất cứ thành phố nào mà không phải Seoul, không phải dòng sông và cây cầu đó. Đi đủ lâu, đến khi nào Seoul không còn làm cậu đau đớn khi gặp lại nữa.

**

Lần bỏ nhà đi đầu tiên của Yoongi là vào năm mười một tuổi. Mẹ mua cho cậu một cây đàn piano cũ, nhưng cậu không chịu chăm chỉ tập đàn, bị mẹ mắng nên quyết tâm bỏ nhà đi... nửa ngày.

Lần thứ hai là vào năm mười lăm tuổi, ba đánh cậu vì cậu muốn làm nhạc sĩ. "Tao không mua cây đàn để mày mơ mộng viển vông". Lần này Yoongi đi lâu hơn chút, một ngày một đêm.

Những người lớn trong nhà cậu, họ lúc nào cũng tràn đầy mâu thuẫn.

Lần nào cũng là Seokjin tìm thấy cậu, dắt cậu về nhà, nhìn cậu ăn đòn rồi an ủi cậu.

Yoongi hứa với ba mẹ sẽ lo học, không chơi nhạc nữa, quả thực là không chơi nhạc, thay vào đó cậu suốt ngày đi chơi với bọn đầu gấu trong trường.

Suốt cả tháng trời không thấy mặt, Seokjin rốt cuộc tự tìm tới chỗ bọn Yoongi đang tụ tập. Ở cầu thang lên sân thượng, Yoongi ngồi giữa một đám đầu xanh đầu đỏ, nghiêng đầu châm thuốc, không thèm để ý đến Seokjin.

Seokjin cũng chẳng buồn nói chuyện. Anh đạp mạnh vào cái ghế gần chân mình, nó va vào chân bàn Yoongi đang ngồi làm cậu lảo đảo. Không ai nghĩ một học sinh gương mẫu như Seokjin lại dám động thủ, cả đám xung quanh lúc này mới kịp phản ứng, nhưng anh nhanh hơn, chỉ với hai bước anh đã xáp lá cà với Yoongi. Dĩ nhiên là cậu đánh nhau rất giỏi, nhưng mà Seokjin biết tất cả những điểm yếu của cậu. Một cú đạp lên chân trái, bẻ tay phải, thế là Seokjin đã đá văng Yoongi ra khỏi cửa lên sân thượng, chốt lại, mặc kệ đám lôm côm đang đập cửa rầm rầm.

Yoongi đang dùng những từ ngữ bậy nhất cậu biết để chửi anh.

Seokjin cởi áo khoác đồng phục, xắn cổ tay áo lên. Yoongi nhìn gương mặt trầm tĩnh của anh, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Anh thì biết cái gì. Không có âm nhạc em chẳng là ai trong cuộc đời này cả. Anh làm sao hiểu được, cuộc đời em đâu có được trải hoa hồng, em đâu phải ngậm thìa vàng lớn lên như anh. Yoongi nghẹn ngào, lời nên nói lẫn lời không nên nói đều phun ra hết, nước mắt vô dụng nhất không cần thiết nhất lăn dài trên gương mặt.

Seokjin năm đó vẫn còn là thiếu niên. Dưới ánh mặt trời chói mắt, anh nói vậy thì đến Boston cùng anh đi, đến đó theo đuổi âm nhạc mà em thích nhất. Cùng anh chạy trốn khỏi Seoul này.

Yoongi năm đó cũng vẫn còn là thiếu niên ngây thơ, cậu đã đóng gói đồ đạc sẵn sàng cho lần bỏ nhà đi thứ ba.

Nhưng lần này cậu không đi được nữa.

**

Nguyên nhân sâu xa bắt đầu từ bữa tiệc sinh nhật của Seokjin. Đêm sinh nhật ấy ánh đèn trang trí trên những cành cây của khu vườn sáng tới mức chiếu rọi cả một khoảng sông phía trước.

Yoongi ôm hộp quà nho nhỏ đi giữa những con người đến từ bờ bên kia sông, cũng là bờ bên kia cuộc đời, vòng ngoại giao mà những người như cậu chẳng thể nào chạm tới được.

Có hẳn một ban nhạc nho nhỏ đang chơi. Trong nhà người lớn tay bắt mặt mừng, ngoài sân lũ trẻ quây quần với nhau, khi không còn mặc đồng phục nữa mới thấy được sự khác biệt giữa những đứa học sinh mà mỗi ngày cậu đều gặp ở trường. Nhân vật chính mặc chiếc áo sơ mi trắng và khoác ngoài một chiếc comple rộng rãi, bờ vai rộng đã hiển lộ ra, gương mặt đẹp trai với những lọn tóc rũ xuống trán. Anh đứng bên cạnh một cô gái rất xứng đôi. Thỉnh thoảng khi nhạc chậm lại, đôi môi cô ấy sẽ khẽ chạm lên gò má anh.

Sự không hài hòa duy nhất của toàn bộ khung cảnh chính là Yoongi, mà cậu chẳng quan tâm, xuyên qua những người là người, anh cười với cậu và cậu cười đáp lại. Giống như đám đông huyên náo không còn tồn tại, Yoongi thoải mái ôm gói quà đơn sơ của mình bước về phía anh, nhưng một tên khốn nào đó gạt chân Yoongi làm cậu ngã sõng xoài, gói quà vỡ nát.

Điều cuối cùng mà Yoongi còn nhớ là cậu nhấn đầu một tên trong số chúng vào ổ bánh kem và một ai đó đã kéo cậu chạy khỏi bữa tiệc.

Nhưng người đó không phải là Seokjin. Seokjin vẫn còn đứng bên cạnh cô nàng xinh đẹp và ánh đèn rực rỡ của anh, người kéo cậu đi là một cô gái có mái tóc đỏ như lửa.

Hai đứa chạy ra khỏi cửa lớn biệt thự của nhà họ Kim rồi nhanh chóng vòng lại. Yoongi đỡ cô gái trèo tường vào, hai đứa rón rén chui vào một phòng trống trên lầu. Từ trên này nhìn xuống, đám đông lập tức phơi bày hết dáng vẻ vốn có của nó. Ai xun xoe nịnh nọt, ai lén lút tán tỉnh nhau, ai âm thầm nghiến răng nghiến lợi... và cả những bản nhạc chơi trong bữa tiệc thật nhàm chán.

Trong căn phòng trống đó, Yoongi đã ngủ với cô nàng tóc đỏ.

Xong việc, cô nàng lôi đâu ra điếu hút, nhả khói, nói: "Cậu thích con trai đấy à?"

Yoongi đỏ bừng mặt lắp bắp, cô nàng cười, thì ra là không biết gì. Thôi thì dù sao gặp cậu cũng vui hơn bữa tiệc giả tạo dưới kia nhiều.

Đám người dưới đó làm cô nàng phát ốm lên được.

Yoongi nhìn xuống cửa sổ. Tiệc đã tàn, khách khứa về hết, Seokjin ngồi một mình bên bàn, đang nốc bia, đếch buồn để ý đến ai, cũng đếch ai buồn để ý đến anh, người mà mới đây còn là nhân vật trung tâm của bữa tiệc. Dưới phòng khách có tiếng cãi nhau của ba mẹ Seokjin. Cô nàng tóc đỏ đã bỏ đi từ lâu, Yoongi vẫn tựa vào cửa sổ nhìn Seokjin.

Seokjin nhìn khu vườn im ắng trước mặt, cảm giác trống rỗng trong lòng.

Anh chống tay trên mặt bàn nhìn khung cảnh mông lung nhập nhòe phía trước, cố nheo mắt nhìn xem tại sao người ngồi xuống cây piano lại giống Yoongi như thế. Yoongi đang mỉm cười với anh, ngón tay cậu chạy trên những phím đàn, và một bản nhạc ngẫu hứng tràn đầy mê hoặc vang lên trong khu vườn tịch mịch.

"Quà sinh nhật của anh đấy". Yoongi dạo những nốt cuối cùng trên phím đàn.

"Anh đã có quà rồi mà", Seokjin ngờ nghệch hơn so với ngày thường, anh rút trong túi áo vest ra món đồ chơi đã bể nát.

"Thêm một món quà nữa", Yoongi cười, "không thích à?"

Seokjin lắc đầu lia lịa, "Thích!". Anh chạy lại cây đàn piano, nắm cổ tay Yoongi, nghệch mặt ra cười hếch hếch, nửa ngày mới nhớ phải nói gì. "Của anh. Không cho người khác nghe!"

Lần đầu Yoongi nhìn thấy Seokjin ngoan ngoãn đáng yêu như thế này, cậu vui vẻ nhéo mũi anh. "Người đâu?"

Seokjin nhíu mày suy nghĩ nửa ngày rất tội nghiệp, "Ai cơ?"

"Cô bạn gái xinh đẹp của anh chứ ai?"

Nhìn Seokjin như một chú cún husky cố nhớ ra vì sao mình bị chủ mắng, "Anh không biết."

Yoongi phá lên cười không ngừng được, cậu nắm cà vạt của anh bắt anh cúi xuống gần mặt mình. "Seokjin-ssi là đồ ngốc nghếch".

Seokjin chăm chú nhìn Yoongi không dời mắt được. Sắc hồng lạ lẫm chưa phai trên gò má Yoongi như đốt lửa trong mắt Seokjin. Hai tai anh dần đỏ lên, lần đầu tiên không nghĩ ra được câu nào để đáp trả. Sự ngượng ngùng của anh làm Yoongi cũng lúng túng theo.

Hai đứa cứ ngây ra như vậy cho đến khi có tiếng bước chân lại gần và Yoongi vội leo tường chuồn đi mất.

Yoongi ôm trái tim đập bang bang trong lồng ngực, cảm giác giống như có điều gì đó đã thay đổi, cũng giống như chưa có gì từng xảy ra.

**

Năm cuối trung học, khi mà mọi thứ đã được chuẩn bị cho cuộc chạy trốn vĩ đại nhất, Yoongi gặp lại cô gái tóc đỏ. Cô ta giơ đứa nhỏ còn quấn tã ra trước mặt Yoongi. "Của anh đó."

Yoongi trợn mắt, "Cái gì của tôi cơ?"

Cô ta thả tay, Yoongi vội vàng chụp đứa nhỏ lại, "Cô điên à!"

Nhưng cô ta còn đang bận rộn lôi từ trong túi xách ra hai tờ giấy quăng cho Yoongi. Tờ thứ nhất là chứng nhận DNA trùng với cậu. Yoongi còn chưa kịp nổi điên thì đã thấy tờ thứ hai, chứng nhận bệnh giai đoạn cuối. Ngọn lửa trong cậu vừa cháy đã bị tạt nước, âm ỉ khó chịu vô cùng.

"Giờ nó là của anh", thấy Yoongi im lặng, cô ta tốt bụng tổng kết giùm.

"Tại sao cô lại sinh con?", Yoongi nghẹn ra một câu.

Đầu tiên cô ta nghiêng đầu qua một bên, cười khẩy, sau đó đưa tay vuốt tóc ra sau và một cái tát đáp lên mặt Yoongi.

Yoongi chẳng thể làm gì ngoài lãnh trọn cái tát, bởi vì cậu còn đang bế đứa bé trên tay.

"Nó là một sinh mạng đang sống trên tay anh, vậy mà anh lại hỏi tại sao nó lại không chết đi ư?"

"Đừng xuyên tạc lời tôi! Ý tôi là cô giữ cái thai mà chẳng nói gì với tôi cả! Chúng ta có phải một cặp đâu?" Yoongi cáu.

Đứa bé trong tay Yoongi nấc một cái. Rồi nó lại nấc thêm một cái, hai cái, liên tục.

"Làm sao đây?", Yoongi nhảy dựng. Yoongi muốn vỗ ngực nó nhưng khi ngón tay chạm vào thằng bé, nó cắn lấy ngón tay Yoongi và thôi nấc cục.

"Thế đấy", cô ta nói.

"Thế đấy cái quái gì?"

"Nếu tôi không chết sẽ không đưa nó cho anh", cô ta tỉnh bơ, "anh muốn tôi nói gì, xin lỗi tôi bận chết, anh có thể giữ con giúp tôi không à?

Yoongi ngập ngừng, "Cô định làm gì?"

"Có lẽ là tìm một góc nào trên trái đất này để chết, mà không có hối hận, trách nhiệm và tã giấy."

Cô ta đi mất, còn Yoongi giống như một đứa ngốc, đem theo một đứa nhỏ, hai tờ giấy chứng nhận về nhà. Min lão gia vác chổi ra muốn đập cho cậu một trận, Min phu nhân can mãi mới không thành án mạng. Khi nghe cậu nói muốn đem cho đứa nhỏ, đổi lại ba cậu phải ngăn mãi mẹ mới không đá cậu xuống sông.

Họ nói rất nhiều rất nhiều nhưng Yoongi chẳng nghe nổi một câu, buổi tối hôm đó Yoongi ôm đứa nhỏ nằm trên giường ngước mặt nhìn cái trần nhà loang lổ những vết ẩm ướt.

"Họ từ chối em rồi". Yoongi gọi cho Seokjin, trên tay đang cầm bức thư của Berklee College, "Tạm biệt, Seokjin hyung".

Sáng hôm sau, Yoongi nhét tờ giấy báo trúng tuyển xuống tận cùng cái rương, quăng Jungkook cho mẹ rồi đi tìm việc làm. Bố mẹ cậu quyết định đặt tên thằng bé là Jungkook, có nghĩa là trụ cột quốc gia. Yoongi thấy cái tên này cũng khá, nghe giống âm thanh tiếng nấc cục của thằng bé. Cậu ghét nó.

Yoongi không đến tiễn Seokjin, lúc đó cậu ngồi gặm bánh mì phía sau cửa hàng tiện lợi nhà Hoseok. Hoseok hỏi: "Không đi tiễn à?"

Yoongi làu bàu, "Không thích!"

Hoseok vò đầu cậu, "Không thích thì đừng khóc."

Yoongi quẹt nước mũi tèm nhem, mếu, "Ai khóc?"

Yoongi không có tiền để học cao đẳng, toàn bộ tiền có được đã đổ vào tiền sữa và tã cho Jungkook. Có đôi khi ngồi lại với những người anh em từng chơi nhạc cùng nhau cảm thán, không phải bọn này từ bỏ giấc mơ, chỉ là giấc mơ đã thay đổi.

Giấc mơ của cậu giờ đây là cuối tháng lãnh tiền từ công trường, là giao kịp lô hàng cuối cùng dưới cơn mưa tầm tã.

Rapper underground từng người từng người một đều vì cơm áo gạo tiền mà từ bỏ, những kẻ hiếm hoi còn sót lại quây quần làm mấy bài nhạc chẳng bán được mấy đồng, tự hát tự nghe, khán giả ngoài bạn gái ra chẳng có ai.

Cái studio tự tạo một thước ba của Yoongi bắt đầu chất đầy thùng sữa rỗng, đồ chơi, gấu bông của Jungkook. Dù có dọn rồi thì nó cũng nhanh đầy ắp lên thôi. Khi Jungkook biết đi, nó còn dán khắp nơi sticker pokemon của nó. Dán cả lên cái mic hàng chợ đã đóng bụi của Yoongi.

Trong những cuộc điện thoại với Seokjin, Yoongi chẳng hề nhắc đến Jungkook. Cậu không muốn anh biết, ảo tưởng rằng nếu Seokjin không biết thì ở một thế giới song song nào đó, dù chỉ tồn tại trong đầu Seokjin, có một Yoongi đang theo đuổi giấc mơ của mình.

Còn cậu, cậu đang đau đầu làm sao mua cho mẹ một cái máy làm bánh mới và trả tiền học mẫu giáo cho Jungkook. Đó là toàn bộ thế giới của Yoongi.

**

Yoongi gặp lại Seokjin khi cậu dắt Jungkook bước ra từ siêu thị. Trời đổ mưa, dù không mở được, cậu một tay ôm đống đồ mới mua một tay vật lộn với cây dù còn Jungkook mở gói kẹo của nó và kẹo rớt tung tóe trên sàn. Bảo vệ gần đó trách móc hai người, Jungkook bắt đầu mếu máo.

Lúc đó cậu nhìn thấy anh.

Anh bảnh bao đứng dựa vào chiếc Porsche, so với bốn năm trước gương mặt chẳng thay đổi chút nào, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác hẳn.

Yoongi nhìn kẹo nằm la liệt trên sàn, Jungkook đang bò lê bò toài nhặt lại và cái cây dù chết tiệt đã lòi cả gọng. Quả thật là không nơi nào để trốn.

Seokjin cúi xuống nhặt kẹo bỏ lại vào bọc đưa cho Jungkook. Anh lấy cây dù trên tay Yoongi, bung lên, đặt lại vào tay cậu, đón lấy mấy túi đồ trên tay Yoongi, nói với cậu "Đi thôi".

"Anh biết rồi?", Yoongi hỏi.

Seokjin cười, "Seoul không phải chỉ có mình em sống, đúng không?"

Yoongi nghiến răng, "Jung Hoseok".

Jungkook ôm chân Yoongi len lén ngước mặt nhìn người lạ trước mặt.

"Chú tên là Kim Seokjin", Seokjin muốn xoa đầu nó nhưng Jungkook đã chuồn qua bên kia.

"Anh biết từ lúc nào?", Yoongi hỏi khi họ ngồi vào xe của Seokjin.

"Từ đầu", Seokjin bổ sung thêm trước khi Yoongi tự ái, "nhưng anh sợ em sẽ không thèm liên lạc với anh nữa nên anh không dám nói ra."

Yoongi thở dài, "Em tưởng anh sẽ không quay về Seoul."

"Anh cũng tưởng vậy, nhưng giờ anh không còn quá ghét Seoul nữa". Dưới ánh đèn rọi vào từ ngoài cửa sổ xe, gương mặt nhìn nghiêng của Seokjin như hòa làm một với bầu trời đêm của thành phố này.

**

Seokjin thuyết phục Yoongi gửi bản demo bài hát đến nhà sản xuất mà anh quen biết. Sáng sớm, Yoongi xin nghỉ phép ở cửa hàng, vụng về đứng thắt cà vạt. Cậu có hơi căng thẳng, khi Jungkook bất cẩn làm đổ ly sữa lên giày còn mắng nó một trận làm nó khóc ầm lên.

"Mày đừng có nghịch ngợm nữa! Tới bao giờ mày mới lớn cho tao nhờ!", Yoongi hét lên với thằng bé.

Nhưng cuộc gặp mặt chẳng ra làm sao cả, dù đôi giày của cậu có láng cóng hay dính bết sữa đi chăng nữa. Yoongi bỏ ra ngoài giữa chừng, vì cái tên bụng bia đang nói chuyện với cậu chớ hề biết một tí gì về âm nhạc cả. Muốn cậu bắt chước một tí của bên này một chút bên kia ư, cái thứ âm nhạc ấy, lão ta tự đi mà làm.

"Không phải ai cũng có cơ hội này đâu", Seokjin cũng cáu, "không nhún nhường một chút làm sao mà sống được!"

"Đó không phải là âm nhạc mà em muốn làm!"

"Em đừng ương bướng nữa! Sao em không chịu suy nghĩ như người trưởng thành hả?"

Yoongi nhớ lại buổi sáng mình cũng nói như vậy với Jungkook, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa.

"Gửi lời với thằng chó đó giùm em", Yoongi giơ ngón giữa, "Là ông đây đếch cần."

**

Cả đêm hôm đó, Seokjin trằn trọc không ngủ được.

Anh suy nghĩ nguyên nhân tại sao mình lại tức giận. Nếu Yoongi làm theo lời anh, chạy theo nịnh nọt mấy lão già đó thì anh sẽ hài lòng sao?

Seokjin nằm mơ.

Yoongi chỉ mặc độc một cái áo sơ mi lụa oversize, cổ đeo chocker, chân trần ngồi trên tay vịn ghế của một gã đàn ông râu ria mặc tây trang phẳng phiu. Gã ta vuốt bắp đùi cậu, không ngừng vuốt lên nữa, lên nữa...

Seokjin thức giấc lúc nửa đêm, sáng hôm sau xuất hiện ở nhà Yoongi với đôi mắt thâm quầng.

Yoongi đang mặc áo ba lỗ quần đùi ngồi chồm hổm sửa cái loa từ thời cụ kỵ, Jungkook đeo lên cổ Yoongi và đang nghịch tóc trong cái đầu ổ quạ của cậu. Min mama cố kéo Seokjin vào bàn ăn còn Min baba vừa moi ra được cái bàn cờ tướng đang nhìn anh đầy nguy hiểm.

Seokjin hoảng hồn kéo Yoongi dậy trước khi không kịp, "Đi thôi".

"Đi đâu?", Yoongi lén trét cái tay bẩn lên quần anh.

"Đến gặp một nhà sản xuất không giống với mấy lão già đó".

**

Yoongi ngước mắt nhìn quanh studio trước mắt, hít sâu một hơi. Người đàn ông ngồi trên ghế xoay lại nói chuyện với Seokjin.

"Vậy nghĩa là anh đang dẫn một nhạc sĩ đến giới thiệu cho tôi."

"Đúng vậy, và đảm bảo với cậu đây là người giỏi nhất."

"Thông thường", Kim Namjoon đẩy cái gọng kính, "việc giới thiệu chỉ khi nào anh và tôi thân quen..."

"Hai người không quen nhau sao?", Yoongi ngạc nhiên.

"Anh ta giựt bồ tôi, anh nói coi hai đứa tôi có thân quen không!", Kim Namjoon muốn lật bàn lắm rồi.

Yoongi quắc mắc nhìn Seokjin, Seokjin gãi mũi.

"Jung Jimin lúc đó chưa phải bồ cậu mà, cũng đâu phải tôi cưa cẩm gì nhóc đó..."

"Là Park Jimin, quỷ tha ma bắt anh còn chẳng nhớ tên em ấy!"

Seokjin đẩy Yoongi ra trước mặt để né cơn thịnh nộ của Kim Namjoon.

"Người giỏi vẫn là người giỏi", Seokjin cười, "nếu không tin cậu có thể thử."

Yoongi hơi ngại ngùng tránh ánh mắt của Kim Namjoon, "Hay là thôi đi."

Kim Namjoon bực bội xòe tay ra, "Đưa file của anh đây. Nếu dở là tôi nói thẳng đấy nhé."

Yoongi đặt USB vào tay Kim Namjoon, "Chỉ cần ba nốt đầu tiên, nếu không thích cứ đuổi tôi ra ngoài."

**

Seokjin hài lòng nhìn hai người hăng say trò chuyện.

Đối với âm nhạc, Min Yoongi lúc nào cũng giống như là nóng lòng phân cao thấp với cả thế giới.

Luôn biết người thẳng thắn không dễ sống, nhưng một Min Yoongi luôn thẳng lưng như mũi tên lao vào không khí lại khiến Kim Seokjin cảm thấy không có gì là không đúng. Với anh, Min Yoongi là điều chân thật duy nhất giữa thế gian ngập tràn giả dối này. Nếu một chút chân thật này cũng không còn, anh không biết Seoul với anh có còn gì đáng để anh ở lại hay không.

Có lẽ trong bốn năm xa cách, anh đã dần trở thành con người mà anh ghét nhất, cam tâm tình nguyện chui đầu vào cái rọ công danh quyền lực. Nếu anh đã không thể cất cánh bay khỏi nơi này được, vậy chi bằng ở trên mặt đất này làm đường băng cho cậu, để cậu không cần sợ hãi rơi xuống.

**

Khi Yoongi đạt giải thưởng âm nhạc đầu tiên ở lễ trao giải cuối năm, cậu được cố nhân tìm đến.

Cô gái tóc đỏ năm xưa chưa chết. Dùng sáu năm đẩy lùi bệnh tật, một người phụ nữ kiên cường.

"Anh có muốn xây một mái nhà cho Jungkook hay không?" cô ta hỏi Yoongi như vậy.

"Mẹ?", ánh mắt Jungkook tròn xoe lóng lánh như có ngàn vì sao tưng bừng nhảy múa.

**

Kim tổng nhìn thấy Yoongi và Kim Namjoon ôm nhau khóc trên sân khấu nhận giải, đang cân nhắc có nên bắt nhà đài cắt bỏ giải thưởng đó hay không thì nghe được tin mừng từ Yoongi.

Cô ấy đã về.

"Cô nào?", Seokjin thấy mình chưng hửng hỏi một câu.

Chưng hửng khi thấy một nhà ba người Min Yoongi bên nhau. Yoongi nắm tay người phụ nữ đó và Jungkook cười tít hết cả mắt, phồng má thổi nến trên bánh kem sinh nhật. Nước bọt của thằng nhóc văng lên mặt Seokjin và anh tự hỏi mình đang làm gì ở đây.

Seokjin để hộp quà lên đùi Jungkook, đứng dậy cáo lui.

Yoongi chạy theo anh ra cửa nhà hàng, hỏi sao anh không ở lại đến hết tiệc sinh nhật của Jungkook. Seokjin giơ màn hình điện thoại lên cho Yoongi nhìn, Park Jimin đang gọi đến.

"Anh không hợp với bầu không khí gia đình sến rện đâu, tha cho anh đi."

Yoongi hơi cúi đầu kéo áo khoác. Seokjin biết thế có nghĩa là cậu đang buồn.

**

Seokjin đến quán bar, Park Jimin và Kim Namjoon cũng đang ở đó. Kim Namjoon vừa thấy anh đến lập tức bật chế độ cảnh giác.

Việc đầu tiên Seokjin làm khi ngồi vào bàn là uống cạn ly rượu của Park Jimin rồi giơ cái ly không lên.

"Hôm nay tôi mời!"

Đến hai giờ sáng thì Seokjin đã chẳng còn nhớ nổi mình là ai nữa rồi. Anh ngả trên sopha, bao quanh là các em xinh đẹp, bàn tay lướt trên những cơ thể mơn mởn và gương mặt thì chôn vào ngực một em trong đó.

"Mẹ kiếp anh chơi thuốc hả?", Park Jimin hét vào tai anh.

Seokjin quay lại, thấy gương mặt quen thuộc của Park Jimin thì nhổm dậy hôn một cái.

Namjoon vội kéo Jimin ra, "Gọi thư ký của anh ta đi."

"Không", Jimin bấm điện thoại, "gọi cho Yoongi hyung."

Vậy nên lát sau, ba giờ sáng, Yoongi lái xe nửa vòng thành phố, phăm phăm đi vào quán bar, theo sự chỉ dẫn của Jimin đến được cái đống mông ngực hỗn độn mà Seokjin có thể đang nằm dưới đó.

Yoongi xắn tay áo, lôi từng cô nàng đứng dậy. Mấy cô ả hét lên, Yoongi chả buồn phản ứng, anh nắm cổ áo Seokjin kéo dậy.

Đôi mắt lèm nhèm của Seokjin mở ra, nhìn thấy là Yoongi thì nở nụ cười, kéo đầu cậu xuống hôn.

Yoongi hoảng hốt trừng mắt. Cậu đấm anh một cú. Nhưng khi thấy anh ngã nhào khỏi sopha thì lại lật đật đỡ Seokjin dậy.

Seokjin nằm trên khuỷu tay của Yoongi, cười phớ lớ.

"Anh nghĩ mình đang làm gì?", Yoongi rít lên, "Đám phóng viên đang bắt đầu bao vây khu này rồi, anh muốn chết hả?"

"Anh có phải nghệ sĩ đâu, cứ để bọn chúng viết gì thì viết...", Seokjin vuốt ve xương hàm của Yoongi.

"Anh là quản lý nghệ sĩ, anh còn phải nghiêm túc hơn kìa", Yoongi đập cái tay của Seokjin, cố gắng kéo anh đứng dậy, Kim Namjoon và Park Jimin cũng giúp một tay, lôi Seokjin vào lối cửa sau.

Seokjin bám trên vai Yoongi như con bạch tuột, vùi đầu vào cổ cậu, Yoongi cố đẩy đầu anh ra.

"Chẳng giống anh một tí nào cả!"

"Tại sao anh phải giống anh. Anh chẳng có gì hay ho cả. Chẳng có thứ gì anh muốn."

Park Jimin chớp mắt, hỏi Seokjin, "Thứ gì anh muốn mà không có được?"

Seokjin cười khùng khục, chỉ vào mặt Yoongi nói "Em."

Bầu không khí trong thang máy như đông cứng lại. Park Jimin và Kim Namjoon đều nhìn Yoongi.

Yoongi chỉ rũ mắt bình tĩnh nói, "Anh say rồi".

"Hước hước hước", Seokjin cười, ôm eo Yoongi càng chặt hơn.

Yoongi không dám để Namjoon và Jimin cùng đưa anh về, cậu sợ anh lại nói những điều mà khi tỉnh dậy anh sẽ hối hận, vậy nên một mình cậu phải vừa lôi vừa vác Seokjin nhét vào ô tô. Tới nhà rồi, cậu lại phải cõng tấm thân tám thước của anh lên lầu.

Bố mẹ anh không còn sống ở đây nữa, căn biệt thự rộng lớn như vậy chỉ có mình Seokjin ở, cẩn thận bảo vệ khoảng không gian mà chẳng ai còn nhớ nữa.

Seokjin nằm một mình trên gối đầu, cậu luồn tay xoa tóc anh, anh dễ chịu chìm sâu xuống hơn trong lớp chăn, rất giống Jungkook mỗi khi làm nũng. Những người từng ở trong căn nhà này đã làm rất tốt trong việc biến anh thành một người giống như họ. Sáng mai rồi anh sẽ trở lại làm chủ tịch Kim đường hoàng của gia đình, mà cậu cũng chẳng khác gì kẻ giả tạo đó, chỉ tiếp tay khoác lên anh thêm những sợi dây rối.

**

Tỉnh lại từ cơn say rượu, Seokjin có hơi áy náy, anh thôi không lui tới làm phiền gia đình ba người của Yoongi nữa.

Mẹ giới thiệu cho anh con gái một người bạn, tên Lee Yeonmin, du học thạc sĩ về, sau này đi cùng anh đến các sự kiện cũng là làm đẹp cho nhau. Seokjin nghĩ, thôi thì cứ thuận theo, nhắm mắt cho qua kể cũng là một đời.

Nhưng một ngày nào đó của ba tháng sau, điện thoại Seokjin rung lên. Seokjin nhìn tin nhắn trên đó rồi không chần chừ chạy đến nhà Yoongi.

Hoseok mở cửa cho anh vào nhà.

"Ảnh ở trong đó từ hôm qua rồi", Hoseok chỉ vào studio.

Seokjin bấm chuỗi mật mã bước vào. Yoongi đang ngồi ngẩn người trên ghế, cậu nghe thấy tiếng động, xoay ghế lại nhìn Seokjin. Cằm cậu mọc râu lún phún, trên nền nhà đầy vỏ lon bia rỗng và gạt tàn thuốc thì đầy tràn.

"Hyung", Yoongi vui vẻ, "em đã sáng tác được ba bài từ hôm qua. Yên tĩnh thật là tuyệt vời."

Seokjin nhíu mày, đạp lên vỏ lon rỗng chụp lấy điếu thuốc của Yoongi nhưng cậu đã kéo nó ra xa khỏi anh.

"Em đâu cần cai thuốc nữa, Jungkook có còn ở đây đâu."

"Nó đâu rồi?"

"Đi theo mẹ nó. Bọn em kết thúc rồi, cô ta muốn đi."

Seokjin giật điếu thuốc trên tay Yoongi vùi vào gạt tàn.

"Em bị điên hay sao? Em để Jungkook cho người phụ nữ đó nuôi à?"

"Nhưng mà nó muốn ở với mẹ hơn!"

Seokjin ngạc nhiên, "Nó nói vậy sao?"

"Nó không nói nhưng mà em biết", Yoongi làu bàu, "chẳng cần nói ra. Thế cũng tốt, suốt ngày kè kè một đứa nhỏ quá đủ rồi, phiền muốn chết. Giờ tốt, ai cũng vui."

Yoongi bật loa ngoài ầm ĩ, ngước cổ lên nhìn Seokjin, "Ra ngoài nhớ đóng cửa nhé."

Hoseok ngao ngán nhìn Seokjin bỏ đi.

"Này", cậu gọi nhưng tiếng nhạc quá to và Yoongi không nghe thấy.

Lát sau, khi chắc chắn Hoseok đã ra ngoài và cửa đã đóng lại, Yoongi tắt nhạc, đờ đẫn nhìn màn hình.

Mẹ kiếp, khói thuốc làm cậu cay mắt quá.

Khi cậu gần ngủ gục, tiếng mở cửa vang lên lần nữa, chuỗi bước chân nặng nề hơn nhiều, một thân thể ấm nóng được thả vào lòng Yoongi. Yoongi vội vàng chùi mặt vào ống tay áo. Cậu ngước lên nhìn Seokjin đầy thắc mắc rồi lại nhìn Jungkook đang ngồi trên đùi mình.

"Anh đem nó về đây làm cái gì?", Yoongi nổi điên, "đừng có tự tiện quyết định chuyện của tôi!"

Yoongi xốc nách Jungkook lên muốn thả nó xuống đất, nhưng Jungkook nhào lên ôm chặt lấy cổ anh không buông.

Yoongi khóe mắt ửng hồng cay nghiệt nói sao không đi theo mẹ đi, mày muốn như vậy mà. Jungkook chỉ khóc không ngừng và ôm cổ Yoongi không buông.

"Xin lỗi ba con đi", Seokjin nói và Jungkook lặp đi lặp lại bằng cái giọng non nớt mếu máo của nó, "Con không dám nữa ba ơi..."

Ngực Yoongi vừa ấm áp vừa chua xót. Seokjin lặng lẽ đứng bên cạnh, bàn tay xoa lưng Yoongi.

**

Ba mẹ Seokjin hối thúc đám cưới của anh và tiểu thư Lee Yeonmin.

Để đáp lại, Seokjin đem về một đứa nhỏ lạ hoắc khoảng mười, mười một tuổi, trịnh trọng thông báo từ nay nó sẽ là con trai con, tên Kim Taehyung, nếu mọi người gấp gáp cần người nối nghiệp thì đây, xin giới thiệu người nối nghiệp của con.

Chưa kể đến ba mẹ Seokjin, ngay cả Yoongi cũng muốn nổi điên.

"Anh tìm đâu ra đứa nhỏ này vậy?"

"Nhặt được ở ngoài đường."

Yoongi há hốc miệng, "Anh biết mình đang làm gì không, sao anh có thể tùy tiện như thế?"

Seokjin nhún vai, "Nếu em không thích anh trả nó về lại chỗ cũ nhé?"

Yoongi nhìn hai đứa nhỏ Jungkook và Taehyung đang ngồi chơi với nhau, thật sự không nói nên lời.

Seokjin cười, "Anh đang chứng minh cho họ thấy những gì anh làm được, và những gì anh sẽ không làm."

**

Chẳng biết được Seokjin nhặt Kim Taehyung ở đâu, nhưng thằng bé giống tính Seokjin như đúc, hai cha con ồn ào tới mức không bao giờ chịu ngồi yên dù chỉ năm phút. Ngược lại Jungkook của Yoongi lại là đứa bé thích giả vờ mạnh mẽ, mỗi lần nhớ mẹ thằng bé chỉ dám trốn vào một góc khóc, nó sợ Yoongi sẽ giận nó như lần trước.

"Một cặp cha con thật sự mệt mỏi", Jimin nhìn Jungkook gối đầu lên chân Yoongi ngủ, ca thán một câu.

Yoongi xách Jungkook lên sopha nằm cạnh Taehyung, Hoseok lôi thêm mấy chai soju để giữa nhà, "Tại sao tiệc độc thân của tôi lại trải qua với mấy người chứ".

"Rồi anh sẽ bước vào nấm mồ của hôn nhân", Jimin vờ lau nước mắt, "Vĩnh biệt."

Chai bia xoay một vòng dừng lại ngay Seokjin.

Namjoon lập tức la lên, phạt, phạt, phạt. Vấn đề là phạt cái gì? Jimin nháy mắt tinh nghịch, phạt anh hôn một người trong đây.

Seokjin nhìn Yoongi, cười, nào đến đây. Yoongi cãi, liên quan gì đến em, em có thua trò chơi đâu, nhưng Seokjin nhanh hơn, anh giữ lấy hai gò má Yoongi và hôn lên môi cậu. Jimin cầm máy quay cười như được mùa.

Sáng sớm hôm sau, Yoongi tỉnh giấc trong căn phòng ngổn ngang, tiếng chuông cửa vang lên liên tục.

Lee Yeonmin đến. Cô ấy gật đầu với Yoongi, bước vào phòng, nhặt áo khoác của Seokjin đắp lên người anh, xong xuôi, cô ngồi xuống sopha, vuốt ve tóc của Kim Taehyung. Thái độ từ đầu đến cuối điềm nhiên quen thuộc không chê vào đâu được, trang nhã, rộng lượng, quý phu nhân tương lai.

Yoongi tự nhận bản thân mình chưa đấu đã thua.

**

Mấy ngày sau đó, Seokjin thần bí hẹn Yoongi đến nhà hát giao hưởng Seoul.

Trong thính phòng không người, Seokjin ngồi trước cây đàn piano. Là bản nhạc Yoongi đã tặng anh vào ngày sinh nhật, Seokjin đã viết lời cho nó.

Anh chơi piano rất tốt, còn lời bài hát thì Yoongi không rõ lắm. Ngay khi câu đầu tiên "Yoongi yêu dấu" vang lên, cậu đã tông cửa chạy mất.

Ngay tối hôm đó, cậu dắt theo Jungkook bay đi Thượng Hải.

**

Seokjin đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Yoongi, kể cả email, bưu thiếp, nhưng Yoongi không đọc một cái nào trong số chúng.

Vậy nên cuối cùng anh gửi cho cậu một cái thiệp cưới.

Cậu chẳng có lập trường để buồn, chẳng có tư cách để đau lòng. Chính cậu đã đẩy anh đến vách núi chênh vênh. Dù cậu biết rõ hơn ai hết anh căm ghét cuộc đời bị trói buộc như thế nào, thì cậu vẫn thẳng tay xô anh xuống vực.

Ánh mắt người đời như lưỡi đao, cậu chẳng ngại bản thân bị tùng xẻo vạn lần, chỉ không chịu được cảnh anh máu me đầm đìa. Kim Seokjin tài hoa sáng láng nên đứng ở vị trí muôn người ngưỡng mộ, chứ không phải bị chỉ trỏ bêu rếu.

Yoongi cái gì cũng dám, chỉ không dám yêu anh.

Cuối cùng vẫn là Hoseok đặt vé máy bay cưỡng chế Yoongi về nước dự đám cưới.

Khi cậu chuẩn bị tốt lời chúc phúc để xuất hiện trước mặt anh rồi thì anh lại dắt tay một cô gái xa lạ đến trước mặt nói đây mới là người anh sẽ kết hôn.

"Hai tháng trước gặp Jerry ở Bali, anh đã biết cô ấy là tình yêu của đời mình", Seokjin âu yếm vuốt mái tóc nhuộm ba màu đỏ xanh vàng của Jerry, "Tình yêu chân chính không cần quan tâm xuất thân. Vừa mới gặp anh và Jerry như đã quen nhau mười năm."

Yoongi muốn bay về Thượng Hải ngay lập tức.

**

Đến lúc này thì có là thằng ngu mới không biết tất cả chỉ là trò sắp đặt của Seokjin.

"Không có cái thiệp cưới đó thì em có về đây không", Seokjin làu bàu, "rõ ràng nó có tác dụng đấy chứ."

Yoongi chẳng hiểu nổi nữa, "Anh mong em sẽ cướp chú rể khỏi lễ đường hay sao?"

Seokjin trịnh trọng gật đầu.

Yoongi nhìn căn phòng khóa chặt, hai kẻ bắt cóc lảng vảng bên ngoài và nguy cơ bị cắt vài ngón tay bất cứ lúc nào, cậu thở dài, Seokjin quả thực có một loại siêu năng lực, chỉ trong một phút có thể làm cho cậu muốn siết cổ anh mấy lần. Làm thế quái nào hai đứa có thể làm bạn đến lúc này được nhỉ?

"Ít nhất anh cũng phải chọn người nào đó đáng tin một chút chứ!"

"Anh không muốn tốn thêm thời gian nữa, lỡ đâu em lại gặp ai đó ở Thượng Hải thì sao?"

"Không phải ai cũng lăng nhăng như anh đâu nhé!"

"À há, rõ ràng em đang ghen..."

Seokjin đang nói thì có tiếng lạch cạch vang lên, từ góc tường một cơ thể đen ngòm ám khói lăn ra khỏi ống thông gió. Park Jimin lồm cồm bò dậy, nhe răng cười với hai người.

"Em đã phải chi cả gia tài cho thám tử để định vị hai người đấy!", Park Jimin tự hào vỗ ngực.

Yoongi và Seokjin còn chưa kịp đáp lời thì cửa phòng bật mở, cô dâu và bạn trai cô ta đang đứng trước cửa lom lom nhìn vào.

Park Jimin: "..."

Trong lòng Yoongi như muốn thét gào, tại sao ai làm bạn với Kim Seokjin đều bị kéo tụt IQ hết vậy?!

Tên bạn trai của cô dâu rút từ trong túi ra một họng súng đen ngòm. Hai con tin đã tự cởi trói được, lại mọc thêm một tên ninja giữa phòng, có lẽ gã thấy giữ lại Park Jimin là dư thừa, lập tức chĩa vào Jimin bóp cò. Seokjin đứng gần Jimin nhất, nhào tới đẩy cậu ra và lãnh trọn viên đạn vào bụng.

**

Khi Seokjin ngã xuống trong vòng tay Yoongi, thời gian như thước phim quay chậm lướt qua trong đầu cậu. Mười năm từ nụ hôn đầu. Hai mươi năm từ lần đầu gặp mặt.

Phần lớn thời gian trong số đó cậu dùng để trốn chạy.

Người ta thường nói thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, họ còn nói ai sẽ cũng sẽ tìm được người khác cho mình. Nhưng tại sao mười mấy năm qua cậu vẫn như vậy? Cho đến hiện tại anh là tình yêu duy nhất cậu từng biết đến trên đời, cậu biết đi đâu tìm một người như anh bây giờ?

Rõ ràng chỉ một nụ cười của người cũng làm trái tim trở nên ấm áp, vậy mà cứ phải tỏ ra lạnh lùng như không có gì.

Tại sao lại nói dối, tại sao lại kiêu ngạo, tại sao luôn tự cho mình đúng...

"Đừng bỏ em... đừng bỏ em...", tay cậu run lên bần bật khi cậu cố gắng lật người anh dậy.

Em không muốn câu chuyện của mình kết thúc như thế này, em sai rồi, em muốn làm lại, xin anh hãy mở mắt nhìn em.

Đại khái là cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của Yoongi, Seokjin mở mắt ra.

Bên dưới bàn tay siết chặt của Seokjin chẳng có vết thương nào cả, chỉ có một quả bóng lông mềm mại.

Nếu dùng thang đo từ một đến mười thì cơn giận của Yoongi tuyệt đối có thể nằm ở bậc mười một.

Cậu quăng Seokjin xuống đất, đầu anh đập vào sàn đánh cốp.

"Quá đủ rồi Kim Seokjin!"

Seokjin còn đang ong ong cả đầu, anh cố giải thích, "Tin anh đi, anh không có sắp xếp việc này..."

Yoongi xô Hoseok và Namjoon đứng ngay cửa, nổi giận đùng đùng bước xuống bậc thang, không ai trong hai người đó dám ngăn cậu lại.

Seokjin dùng cả hai tay hai chân bật dậy, anh biết nếu để cậu đi ra khỏi đây, lần tới gặp lại hẳn phải mười năm nữa. Seokjin chạy vội xuống thang lầu, hai bậc một, bắt được Yoongi ngay trước khi cậu ra tới cửa.

Yoongi quơ quào hai tay để đẩy Seokjin ra không được, bị anh ôm vào trong lòng, từ đầu đến cuối cậu vẫn không nhìn anh. Seokjin cố buộc Yoongi phải ngước mặt lên.

Yoongi đang khóc.

Những từ ngữ chuẩn bị trong đầu Seokjin trở nên hỗn độn.

Khi những người khác xuống lầu, họ nhìn thấy Seokjin đang ôm Yoongi tựa vào khung cửa. Anh giấu khuôn mặt cậu vào trong ngực, chỉ chừa lại bờ vai run run.

Hoseok ra hiệu cho những người khác ngừng lại, hai tên ngốc đó đang cần không gian riêng. Gã bạn trai cô dâu rút đâu ra một cái khăn tay và bắt đầu sụt sùi.

Có những thứ chẳng thể nào nói rõ ràng được, ai đúng ai sai, người khôn kẻ dại như mối dây rối ren từ lâu đã ràng buộc không thể tháo gỡ. Có những kẻ có thể dành hai mươi năm giày vò lẫn nhau mà mỗi ngày thức dậy vẫn thấy mới mẻ như ngày đầu, quả thật không thể nào hiểu nổi.

Những tên ngốc, Hoseok mỉm cười.

The End

Ghi chú: Lấy ý từ bài hát

Heartache của One Ok Rock

Heard của Ariel Lin

Muốn yêu không thể yêu của Uông Tô Lang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro