Jungkook x Jimin | 100% dũng khí (pt.3)
9.
Một tuần sau cái ngày nghiệt ngã ấy, Jungkook không đến trường. Cậu nhốt mình trong những phòng game tối mù tràn ngập thuốc lá cùng mì hộp, tập trung đánh quái mà hoàn toàn quên đi còn có một người đang phải chật vật ngoài kia. Đến khi quay trở lại trường học thì đã nhận được tin người kia đã chuyển trường.
Jungkook đã lục sùng tất cả trường đại học của thành phố Seoul nhỏ bé này để tìm kiếm anh, vì cậu sẽ không thể dễ dàng để người của mình trốn đi như thế. Cậu không cho phép việc món đồ chơi xinh đẹp ấy vuột khỏi bàn tay mình. Nhưng kết quả chỉ vỏn vẹn một con số 0. Không có bất kì sinh viên tên Park Jimin cùng ngày tháng năm sinh nào trong các trường đại học. Bởi căn bản Jimin không chuyển trường, mà là thôi học.
Anh tiếp nhận điều trị trầm cảm và ám ảnh cưỡng chế loại nặng trong suốt hai năm ròng, bác sĩ không ai khác chính là người đang ngồi trước mặt Jungkook.
"Jimin đã phải chiến đấu rất nhiều để có thể lần nữa mở lòng với thế giới. Nhưng đáng tiếc..." - Bác sĩ bỏ lửng câu nói. Qua ánh mắt trên khuôn mặt có vài nếp nhăn kia, Jungkook biết rằng ông đang trách cứ cậu.
Tất cả mọi người trên thế giới này đều có quyền phỉ nhổ Jungkook, cậu nghĩ vậy. Bởi chẳng có thằng đàn ông nào khốn nạn hơn cậu ngày ấy.
"Cháu xin lỗi" - Cậu cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau, khó khăn nói từng tiếng mong đối phương tha tội. Jungkook phải cầu xin ông rất lâu, thậm chí còn lẻn vào nhà và quỳ trước cổng suốt một ngày trời thì bác sĩ mới đồng ý để cậu đưa Jimin về lại nơi này và giữ kín bí mật với Jiyoung, vậy nên ông vừa là người cậu biết ơn, cũng đồng thời là người cậu tôn trọng nhất.
Đáp lại lời của Jungkook, bác sĩ Lee chỉ thời dài lắc đầu. Trước khi ra về, ông đưa cho cậu một quyển sổ nhỏ đã sờn cũ. Bìa bên ngoài chỉ là một tấm da đen vô cùng đơn giản và bình thường.
Ngày ... tháng ... năm....
Jiyoung nói rằng tôi phải đi khám 3 lần một tuần, nhưng tôi đâu có bệnh gì cơ chứ? Tắm vẫn luôn là bản năng của mỗi người cơ mà. Cơ thể tôi quá bẩn thỉu nên việc tắm lâu hơn một chút cũng chẳng hề gì, tôi còn phải đổ nước nóng lên để sát trùng nữa, chẳng muốn một chút vi khuẩn nào bám dính lên người hết.
Bác sĩ Lee đã yêu cầu mình làm một số thứ kì quặc như kiểu vẽ những gì mình đang tưởng tượng ra. Chỉ là một căn nhà cạnh bờ biển, có cửa sổ sát sàn và bên trong là một bộ sô pha to mà thôi, nhưng có vẻ ông ấy không hài lòng lắm.
Ngày....tháng....năm....
Nghỉ học rồi, tôi bắt đầu ngồi ngốc một chỗ ở nhà. Nghe nói rằng tên kia đang tìm kiếm tôi lắm. Có thể nào là cậu ta hối hận vì việc làm của mình không nhỉ? Dĩ nhiên là không rồi. Jimin ơi là Jimin, cứ có gì liên quan đến cậu ta, đầu óc của mày lại chẳng thể hoạt động tốt được.
Bác sĩ nói tôi phải tăng liều lượng thuốc, nhưng với tôi mà nói tất cả chỉ là vô dụng. Những cơn ác mộng vẫn đến, những tràng cười vẫn vảng vất bên tai, và cả hàng chục bàn tay cố bám víu tôi mỗi đêm. Thuốc nào có thể đuổi chúng đi đây?
Ngày...tháng...năm....
Nhờ ơn của bác sĩ Lee, cuối cùng tình trạng của tôi cũng đã được cải thiện nhiều lắm. Không còn ác mộng hay những tưởng tượng mà tôi chẳng muốn nhớ đến. Jiyoung nói đúng, tôi không thể cứ chìm mãi trong bóng tối được. Tôi bắt đầu nhận việc dịch thuật tại nhà, vừa không phải đi đâu xa, vừa có thời gian chăm sóc Sungwoo.
Ngày....tháng...năm...
Hôm nay tôi nhận được tiền lương đầu tiên. Đã cùng Jiyoung và Sungwoo đi ăn một bữa lẩu nướng, tôi cũng mua đồ tặng bác sĩ Lee như quà cảm ơn ông. Cuộc sống của tôi đã bình thường trở lại. Không còn bất kì thứ gì liên quan đến người kia nữa. Vậy nên, có lẽ đây là lần cuối tôi phải viết nhật ký thế này.
Jungkook đóng lại quyển sổ, những trang đầu của nhật ký, Jimin miêu tả về sự sợ hãi và quá khứ kinh khủng của mình một cách rất chân thực, anh thậm chí còn có ý miệt thị việc mình phải đến phòng khám tâm lý dưới sự bắt ép của em gái. Nhưng chỉ vài trang giấy sau đó, Jimin bắt đầu viết về cuộc sống tươi đẹp, tương lai sáng lạn thế nào, rằng anh rất hạnh phúc khi được trông nom cháu trai và có một công việc ổn định, rằng anh biết ơn bác sĩ thế nào...Nhưng tất cả những câu từ đó chỉ làm cho Jungkook cảm thấy hoàn toàn chỉ là giả dối.
Đâu có bệnh nhân tâm lý nào lại có thể khỏi bệnh chỉ sau 1 tháng? Đặc biệt là người đã phải chịu tổn thương nghiêm trọng cả về thể xác và tinh thần như Jimin.
Jungkook lập tức nhấc máy gọi điện cho vị bác sĩ nọ, lập tức nhận được tiếng thở dài đầy ảo não của ông.
"Đáng lẽ lúc đó ta không nên hồ đồ tin vào những dòng chữ ấy, nếu không Jimin đã chẳng đến nước đường này"
Jimin đã thành công gạt được bác sĩ Lee, để ông tin anh đã khỏi bệnh và không phải tiếp nhận bất kì điều trị tâm lý nào khác. Trên thực tế, căn bệnh ấy như bám rễ trong lòng anh, chậm rãi nảy mầm và không bao giờ có thể chữa lành.
Khi bác sĩ Lee phát hiện ra điểm bất thường ấy, cũng là lúc căn bệnh nan y của Jimin xuất hiện.
Ban đầu chỉ là những việc nhỏ nhặt như quên chìa khóa nhà, quên điện thoại, ví tiền hay quên bỏ muối vào đồ ăn. Dần dần là tính tình hay cáu gắt với em gái và cháu trai. Mãi đến khi căn bệnh ấy bước vào giai đoạn hai, Jiyoung mới mang gương mặt lo lắng đi cầu cứu ông.
"Khi gặp lại, ta biết Jimin chẳng còn cơ hội nào nữa"
Jungkook không phản bác lại nó, bởi chính bản thân cậu cũng biết đó là sự thật. Cậu đã chuẩn bị thời khắc ấy từ khi nhìn thấy dáng vẻ ngờ nghệch của Jimin ở sân chơi trẻ em, nhưng đến bây giờ vẫn không thể kìm được tiếng khóc nức nở.
"Cháu sẽ cùng Jimin đi nốt đoạn đường cuối cùng"
Phải rồi, dù thời gian là ngắn hay dài, Jungkook chắc chắn sẽ cùng nắm tay Jimin, tiễn anh cùng nhau đi trên đoạn đường đầy hoa còn lại.
Jungkook rút từ giá quyển sách đã cũ, một vài trang bị xé và một vài thì bị gạch đầy những bút đánh dấu. Vẫn luôn đợi anh về, để cả hai cùng nhau ngồi trên sô pha và đọc lại cuốn tiểu thuyết ấy.
"Ồ, đây cũng là quyển tôi thích, có vẻ như chúng ta hợp nhau đó" - Jimin hí hửng nhận lấy quyển sách từ tay cậu, ngượng ngùng khi nó bị rơi xuống đất. Trước khi anh kịp nhặt lại, người lớn hơn đã kịp thời cầm lên và lật vài trang xem xét và đọc lướt qua những vị trí được gạch.
"Nếu một ngày không thể nghe được nữa, bạn sẽ muốn nghe điều gì nhất?
Nếu một ngày không thể nói được nữa, bạn sẽ muốn nói điều gì nhất?
Nếu một ngày quên hết tất cả, bạn sẽ muốn nhớ điều gì nhất?"
Jungkook chầm chậm đọc những câu từ sến súa trên trang giấy sờn cũ, bỗng chốc trong đầu lại hiện về hình ảnh người con trai nhỏ nhắn cuộc tròn trong chiếc chăn lông trên sô pha cùng ánh mắt không ngừng chuyển động của anh trên mỗi dòng chữ.
"Jimin, nếu một ngày anh quên hết mọi thứ, anh sẽ muốn nhớ gì nhất?"- Cậu thì thầm, đầu quay lại nhìn đối phương khát cầu câu trả lời, đáng tiếc rằng anh chẳng có phản ứng gì ngoài việc chăm chú đọc sách.
"Minie?"- Jungkook lặp lại lần nữa, khẽ đẩy tay anh để gây sự chú ý.
Ánh mắt mờ mịt của Jimin khiến tim cậu như bị cứa thêm một đường sâu hoắm, đau đớn mà chẳng ai có thể nhìn thấy.
"C-cậu gọi...a-ai...?"- Khuôn miệng nhỏ nhắn mở ra khép lại, mất mấy phút mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Bây giờ, chính tên bản thân Jimin cũng không nhớ nổi nữa.
10.
Tiếng đổ vỡ vang lên làm Jungkook theo phản xạ bật dậy, chẳng kịp nghĩ ngợi liền lao xuống nơi phát ra tiếng động. Mấy ngày nay dành hết năng lượng chăm sóc Jimin, khó khăn lắm tối qua mới có thể nhắm mắt một chút nên lúc anh tỉnh cậu không hề phát hiện.
Dòng máu đỏ nhức mắt loang lổ khắp trên tay Jimin, nhỏ từng giọt từng giọt và nhanh chóng tạo thành một vũng máu dưới sàn nhà. Jungkook vội vàng kéo người lớn hơn lên, không để anh tự đi mà trực tiếp bế người mang đến sofa trước khi đi lấy hộp cứu thương để băng bó. Ngày trước luôn là Jimin càu nhàu và xử lý vết thương cho cậu, giờ đây lại đổi thành Jungkook phải lo lắng cho anh. Dĩ nhiên cậu không cảm thấy phiền toái, ngược lại còn vui vì có thể bên cạnh chăm sóc người mình yêu, nhưng trong lòng lại quặn thắt khi thấy vết cứa sâu hoắm rỉ máu trên tay anh.
"C-Cảm ơn, Jungkookie"- Jimin trả lời, nụ cười xinh đẹp hiện lên bờ môi nhợt nhạt.
Trong lòng Jungkook len lỏi một tia ấm áp khi được nghe tên mình phát ra từ nơi anh. Đáng tiếc rằng cậu không cười nổi. Cái cách Jimin cất tiếng nói, hoàn toàn chẳng phải Jimin của cậu. Giọng anh khản đặc, khuôn miệng méo mó khó nhọc nặn ra từng chữ.
"Hyung, anh muốn lấy gì à? Để em giúp anh" - Cậu vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.
"N-u-ớ-c" - Tay Jimin bấu chặt ngực mình, chỉ một tiếng ngắn gọn như vậy cũng khiến toàn bộ sức lực của anh bị rút cạn.
Jungkook gật đầu, nhanh chóng vào bếp đem ra một ly nước ấm pha mật ong cho anh. Cậu biết đối phương chẳng thích gì vị ngọt ngai ngái của thứ chất đặc sệt này, nhưng bác sĩ đã khuyên nên uống để cải thiện thanh quản và bảo vệ Jimin khỏi dị ứng thời tiết sắp tới.
Anh nhăn mặt khi chỉ vừa mới bặm môi lên thành cốc, định bụng đẩy tay Jungkook ra nhưng không thể chống cự lại sức mạnh của đối phương.
Đặt một nụ hôn nhẹ lên bờ môi hơi chu ra kia, Jungkook vừa xoa đầu vừa dỗ dành đứa trẻ lớn xác ấy, nói và thuyết phục Jimin bằng cách kể ra những lợi ích khi uống ngụm nước ngọt lịm ấy vào. Và cuối cùng anh cũng chịu nghe. Từng muỗng từng muỗng nhỏ được đưa đến bên miệng, chừng 15 phút thì cốc đã sạch bong.
"Ngoan lắm" - Jungkook mỉm cười hôn lên mái tóc nâu của anh, ôm người nhỏ hơn bằng cánh tay rộng lớn của mình sau khi dọn rửa đống đổ vỡ trong nhà bếp.
Họ ngồi xem TV, không phải những chương trình giải trí đấu đá nhau đang nổi bây giờ, mà là kiểu phim truyền hình có từ khi cả hai mới chỉ là những cậu bé trong tuổi dậy thì. Khi học đại học, Jimin luôn thích hoài niệm về tuổi thơ bằng những bộ phim gia đình (mà Jungkook cho rằng) thật sáo rỗng này.
"Hyung nhìn kìa, ông ấy sao có thể mắng chửi người đã giúp mình thổi cơm như vậy?" - Jungkook cao giọng chỉ trích, cậu nhớ rằng hồi đó Jimin đã khóc sưng mắt khi xem nó, anh bảo người đàn ông trong câu chuyện thật đáng thương, chẳng thể hiểu cũng không thể nhớ về những người ông vẫn yêu quý. Nhưng nói Jungkook hiện tại, cậu cho rằng đáng thương phải là những người xung quanh ông mới đúng. Không phải vì họ bị ông ta mắng nhiếc chửi rủa, mà bởi họ chẳng làm cách nào để bù đắp những thiếu sót của mình cho ông, cũng giống như Jungkook và Jimin vậy.
"Hyung?" - Cậu nuốt nhanh miếng táo trong họng, hơi hích vai để ra hiệu cho người đang gối đầu bên mình.
"Jimin!" - Giọng Jungkook trở nên nghiêm túc hơn, lần này quay hẳn đầu về phía anh và đỡ cơ thể mềm oặt ấy lên.
Gương mặt đối phương tái nhợt, mắt nhắm người, dường như cái lay mạnh hay tiếng hét của cậu cũng không ảnh hưởng đến anh.
Nếu không phải cảm nhận được mạch đập vẫn yếu ớt hoạt động trên tay Jimin, Jungkook đã tưởng anh không còn nữa.
Bác sĩ nói rằng căn bệnh này không thể biết chính xác thời gian tử vong, và trong thời điểm hiện tại nó đã phát triển theo chiều hướng xấu một cách nhanh chóng, vậy nên gia đình lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lý.
Jungkook chưa hề chuẩn bị gì cả. Não bộ cậu thậm chí tự động bài xích việc nghĩ tới Jimin sẽ ra đi. Cậu không bao giờ cho phép chuyện ấy xảy ra, Jimin phải là của cậu, anh phải thuộc về cậu và mãi ở bên cậu đến phút hơi thở cuối cùng.
Bác sĩ Lee hớt hải xông thẳng vào nhà ngay khi cánh cửa được mở, ông lập tức kiểm tra tình trạng của Jimin, khuôn mặt già nua lại thêm vài nếp nhăn mới trước khi thông báo với Jungkook.
"Jimin chỉ bị ngất do mất sức thôi, nhưng cậu... phải chuẩn bị tâm lý"
Người nghe được đưa ánh nhìn nghi hoặc về phía ông, đôi mắt nheo lại cố tìm một tia giả dối trong đó, thật tệ rằng cậu đã thất bại.
"Cảm ơn bác sĩ"
Đó là toàn bộ những gì Jungkook nghĩ được, toàn bộ lời dặn dò và cảnh báo sau đó của ông hoàn toàn bị người nhỏ hơn ném ra khỏi đầu. Cậu vô lễ đẩy ông ra khỏi cửa, không muốn nghe bất kỳ tin tức gì liên quan đến "cái chết" hay "não bộ không còn nhận thức".
Chàng trai trẻ lục tung tủ quần áo để tìm mẩu giấy nhỏ mẹ đưa cho mình trước khi ra khỏi nhà, bấm số điện thoại trên đó nhanh nhất có thể và liên hệ với bác sĩ mẹ giới thiệu. Jungkook không muốn Jimin phải hứng chịu những lần điều trị đau đớn và rút đi gần hết sức lực trong cơ thể yếu ớt của anh, cậu từng nghĩ bản thân có thể bình thản đối mặt cái chết của Jimin như với lần chứng kiến cảnh ông nội mất. Nhưng hiện tại, khi bác sĩ Lee nói cậu phải chuẩn bị, Jungkook nhận ra rằng cậu hoàn toàn không thể bình tâm được.
Chắc chắn cậu phải cứu Jimin, phải cứu vớt lấy cơ thể ốm yếu nhỏ gầy kia và bù đắp cho những lỗi lầm mình đã gây ra.
11.
Jimin ngồi tựa vào vai Jungkook trên sô pha ngoài phòng khách, miệng há ra thật lớn chờ đợi thìa cơm tiếp theo đưa đến bên miệng. Cậu cẩn thận chải lại yếm ăn lên đùi anh, mặc kệ cháo vương đầy trên sàn nhà trắng tinh.
Như bác sĩ Lee nói, tình trạng bệnh của anh sau lần ngất xỉu trước để chuyển biến tệ một cách nhanh chóng, giờ thì ngay đến khả năng nhai cũng không thể hoạt động được. Anh chỉ có thể ăn những đồ lỏng như cháo hoặc sinh tố để tiếp thêm năng lượng, việc truyền dịch dinh dưỡng cũng trở nên thường xuyên hơn ngày trước.
Cậu đã gửi toàn bộ hồ sơ và thông tin của anh cho bác sĩ ở Thụy Sĩ, họ nói cần thời gian xem xét và sẽ trả lời trong ngày hôm nay. Jungkook không ngừng cổ vũ bản thân rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, bệnh viện ở Thụy Sĩ phát triển và bác sĩ cũng tài năng hơn Hàn Quốc rất nhiều, Jimin qua đó rồi sẽ khoẻ lại như trước, dù vậy cậu vẫn chẳng thể chợp mắt dù chỉ một giây.
Tiếng "A A" bên cạnh kéo người lớn hơn trở về thực tại, cậu giật mình nhìn cái miệng há lớn của đối phương, vừa phì cười vừa đưa vào miệng anh muỗng cháo còn hơi ấm.
Bọn họ dành gần nửa tiếng đồng hồ để ăn hết nửa bát cháo. Jungkook dọn dẹp mọi thứ trước khi ngồi lại bên cạnh người cậu yêu, hôn nhẹ lên đôi môi hơi chu ra và liếm đi vệt cháo còn sót lại trên đó. Môi Jimin đã chẳng còn căng mọng như xưa, nó khô cứng và nhợt nhạt nhưng trái tim cậu vẫn không thôi đập mạnh khi chạm vào.
.
.
.
Chuông điện thoại reo vào khoảng 3h chiều, ngay khi nhìn tên được hiển thị trên màn hình Jungkook liền bắt máy.
Cuộc gọi kéo dài một giờ đồng hồ, Jungkook đã mất hẳn kiểm soát và chửi ầm lên khi nghe toàn bộ những gì người bên kia phân tích và hồi đáp.
Một lũ bác sĩ vô dụng.
Bệnh tình của Jimin vốn đâu nghiêm trọng. Anh chỉ thỉnh thoảng quên mọi người một chút, không thể nói rõ ràng câu nói và viết xấu hơn ngày trước mà thôi. Jimin của cậu vốn rất khoẻ mạnh, vui vẻ và gần đây anh còn lên được 2kg cơ mà.
Cái gì gọi là Alzheimer giai đoạn cuối? Cái gì mà chúng tôi rất tiếc không thể cứu chữa? Cái gì mà cậu phải chuẩn bị tâm lý?
Hai người họ từ giờ sẽ không tiếp nhận bất kỳ sự giúp đỡ của bọn lang băm ấy nữa. Jungkook có thể một mình chăm sóc Jimin, cho anh căn nhà tràn ngập ánh nắng và cây hoa anh vẫn yêu thích. Cậu chỉ cần mỗi ngày ngủ dậy có anh trong vòng tay, được hôn lên đôi môi ngọt ngào và nhìn thấy nụ cười đẹp đẽ hơn tất thảy vạn vật trên thế giới này là đủ.
Jungkook chỉ cần có Jimin bên cậu là đủ...
12.
Jimin tỏ ý muốn ở nhà vào hôm nay, vậy nên Jungkook chiều theo ý anh mà để hai bọn họ lười một hôm.
Lau tay vào khăn khô trước khi bước ra phòng khách, khoé môi Jungkook tự động nhếch lên khi thấy thân ảnh nhỏ bé được gói gọn trong chiếc chăn bông màu ghi mà anh yêu thích. Jungkook đặt lên tóc người kia nụ hôn nhẹ, tận hưởng hương cam hoà lẫn với hoa đào ngọt ngào toả ra từ người anh. Ngày trước, Jimin rất thích hương nước hoa cam và hoa đào, thích đến bói chỉ cần ngửi thấy mùi ấy mọi người liền lập tức nhận ra đó là Jimin. Vậy nên mãi đến sau này, ngay cả khi anh không còn dùng nước hoa nữa, mùi hương ấy vẫn đọng lại, thẩm thấu vào da vào thịt.
Jimin đang dùng mu bàn tay, khó khăn lật dở từng trang sách cứng đầu mãi không chịu dịch chuyển, mày anh nhíu lại, cố gắng dùng sức rồi nhanh chóng mỉm cười khi cuối cùng cũng mở được nó.
"Để em giúp anh"- Jungkook ngồi xuống, lấy đi quyển sách để trên đùi Jimin rồi lật vài trang. Cậu lập tức nhận ra đây vốn là quyển sách anh yêu thích nhất, nhưng đôi mắt mở lớn vì đây vốn không phải quyển cậu đọc cho anh mỗi ngày. Quyển sách này mới tinh, từng trang giấy không có đến một vết quăn hay xước nào, dù cho nó đã sản xuất được 7 năm về trước.
"Anh muốn em đọc đoạn nào?"
Cậu không đếm nổi đây là lần thứ bao nhiêu bản thân đọc nó. 5 lần...10 lần...Jungkook chẳng biết nữa. Chỉ biết rằng từng chi tiết, từng câu nói đều vô thức khắc sâu vào tâm trí cậu. Nếu hiện giờ Jimin chỉ cần nói một vài chi tiết, Jungkook sẽ lập tức có thể biết chính xác nó nằm trong mục nào, phần nào của quyển sách.
Người lớn hơn mở miệng, khó khắn đó nó lại, hai tay bậm chặt lấy cánh tay của Jungkook để phát ra âm thanh mình muốn. Giọng nói vặn vẹo và khẳn đặc đến mức cậu phải ghé tai vào mới có thể nghe rõ.
"N-ế-u b-ạ-n..."
Đối phương lập tức gật đầu hiểu ý, thành thục mở ra phần mà anh muốn. Jimin vẫn luôn thích đoạn này, cả khi mất trí nhớ hay không. Anh luôn thích dùng những dòng chữ trong đây để dằ vặt và trách cứ cậu. Thật ác quá!
"Nếu một ngày không thể nghe được nữa, bạn sẽ muốn nghe điều gì nhất?
Nếu một ngày không thể nói được nữa, bạn sẽ muốn nói điều gì nhất?
Nếu một ngày quên hết tất cả, bạn sẽ muốn nhớ điều gì nhất?"
Giọng nói trầm trầm của Jungkook bị cắt đoạn khi cậu nhận thấy cái đâu ở mu bàn tay.
"J-u-n-g .... K-K-o-o-k..."
"Em đây"- Người được gọi hít một hơi sâu, bao trọn bàn tay bé nhỏ của anh bằng bàn tay to lớn của mình, kiên nhẫn nhìn vào mắt người đối diện chờ đợi câu nói tiếp theo.
"A-a-n-h ... a-n-h ... s-ẽ ... n-h-ớ ... n-h-ớ ... e-m..."
Hơi thở Jimin càng ngày càng nặng hơn, nhưng Jungkook lần này muốn chính miệng anh nói hết một câu hoàn chỉnh.
"D-d-ù ... q-u-e-n ... a-n-h ... v-â-n .... n-h-ớ..."
Jungkook cảm nhận được gò má mình nóng bừng, vị mặn trên đầu môi và cả tiếng con mình bị ai đó xé toạc thành từng mảnh. Jimin đã không còn sức nói đúng câu chữ nữa, giọng anh như sắp mất đến nơi và phát âm không ngọng nghịu.
Người lớn hơn ngược lại chỉ nở nụ cười trên đôi môi nhợt nhạt, tay cố gắng vươn lên vuốt ve gò má đối phương chấn an cậu. Dù trí óc Jimin không nhớ rõ hai người họ gặp nhau khi nào, yêu nhau ra sao, hay thậm chí là tên đầy đủ của Jungkook, nhưng anh biết chắc rằng điều mình muốn nói hiện tại với người này, là một từ "nhớ". Anh muốn nhớ khuôn mặt gầy gò đầy quầng thâm vì phải chăm sóc anh, muôn nhớ giọng nói ấm áp mỗi lần cậu nói yêu thương hay kể anh nghe câu chuyện lặp đi lặp lại một nội dung duy nhất, muốn nhớ cả những giọt nước mắt của đối phương làm tim anh thắt lại.
Jimin sẽ nhớ về một người tên Jungkook như thế.
Chàng trai 25 tuổi không còn giữ được bình tĩnh nữa, cậu ôm chặt anh vào lòng, đến mức sợ rằng chỉ nới lỏng tay một chút người kia sẽ lập tức tan biến. Jungkook hôn lên tóc Jimin, lên trán, hai gò má ửng hồng và cuối cùng là đôi môi cậu yêu thích nhất. Jimin mang hương vị của cam và hoa đào, ngọt ngào, thanh mát và tinh khiết y như con người anh.
"T-T-r-u-y-ệ-n...."
Jimin khó nhọc nói ra sau nụ hôn nọ, Jungkook thầm chửi bản thân vì đã quá đà, khiến hô hấp của Jimin đã yếu nay càng mỏng manh hơn. Cậu nhanh chóng đưa anh viên thuốc con nhộng màu đỏ thẫm để giúp hệ hô hấp có thể trở lại bình thường, dù biết bây giờ làm thế chẳng có tác dụng gì nữa.
"Để em đọc cho anh"
Người nhỏ hơn nói trước khi dịch lại về phía Jimin, đắp chăn lên phần dưới của hai người, giọng nói ấm áp lại lần nữa vang vọng khắp phòng khách rộng lớn.
"Dũng khí của một người được tôi luyện theo năm tháng dài đằng đẵng. Khi đã tích cóp đủ 100%, Harang quyết định sống với chính bản thân mình, cậu không muốn che dấu sự yêu thích với người cùng giới, muốn dùng 100% dũng khí của mình để đến trước mặt Dongwon, ôm lấy anh rồi nói thật lớn với thế giới rằng cậu yêu anh nhường nào..."
Jungkook nhận ra sức nặng bên vai phải, cảm nhận hơi thở của Jimin gần sát bên mình mà vô thức nở nụ cười hạnh phúc. Tay cậu run rẩy lật trang, hơi hắng giọng trước khi tiếp tục.
"Harang đột nhiên nhận ra, cái thứ dũng khí kia đã hoàn toàn xoay chuyển thế giới xung quanh cậu. Những ánh mắt khinh bỉ, lời chửi tục lăng mạ, trận đòn đến bầm dập tay chân và cả chiếc va ly rách nát cùng quần áo của mình bị ném ra khỏi cửa. Cậu đã chỉ cần nói với người ấy, anh cũng phần nào hiểu và đáp ứng mình, hoặc không sẽ là từ chối nhẹ nhàng. Nhưng cuộc đời với muốn trêu ngươi tạo hoá, Dongwon ngay sau đó đã phát tấn thư tình ấy cho toàn trường..."
Hơi thở đều đều của người lớn hơn ngày càng mỏng hơn, đến mức Jungkook phải cố lắm mới cảm nhận được nó. Một tay cậu lật sang trang tiếp,tay còn lại khẽ đan vào tay Jimin, nắm thật chặt.
"Harang đến sông Hàn sau khi để bức thư vào hòm trước nhà Dongwon, mong rằng anh vẫn theo thói quen hai người một lần kiểm tra nó. Trong thư cậu không viết gì nhiều, không trách móc cũng không chửi rủa, chỉ đơn giản nói bản thân không bao giờ hối hận đã quen biết anh, chơi cùng anh và yêu anh như bây giờ..."
Năm ngón tay đan cùng Jungkook dần thả lỏng, cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay ngắn ngủn gầy trơ xương nọ, cảm nhận vai phải nặng hơn lúc trước một chút. Jungkook ngước mắt lên nhìn trần nhà ngăn không cho nước mắt trực trào ra, cậu nắm chặt tay anh hơn, cứng đầu ép năm ngón tay kia phải nắm lại tay câu không được thả lỏng.
"Harang nói rằng ba mẹ đặt tên cậu như vậy vì ba mẹ thích thiên đường, bởi vì thiên đường là nơi sung sướng và hạnh phúc nhất của con người, nên ba mẹ cũng muốn cậu được như thế...."
Một tờ giấy nhỏ được kẹp ở trang kế tiếp, tờ giấy trắng bị ai đó vụng về xé ra từ quyển sổ, trên đó ghi những chữ cái vặn vẹo xấu xí kém xa bọn trẻ lớp một.
Anh yêu em
Jungkook
Từng giọt từng giọt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt nọ, Jungkook cắn chặt môi dưới đến bật máu ngăn không cho bản thân gào khóc vì đau đớn. Trang giấy chẳng mấy chốc đã ướt, dòng chữ kia cũng từ từ nhoè đi vì thế.
"Anh yêu em
Jungkook"
"Anh... yêu... em
Jungkook"
"Anh yêu em..."
Jungkook đọc đi đọc lại mẩu giấy chỉ vỏn vẹn bốn từ như vậy, đầu tiên là đọc, sau đó là vừa gào vừa khóc. Mong muốn rằng những đau đớn trong suốt thời gian qua mà cậu phải chịu đựng có thể qua đó mà vơi đi phần nào. Tiếc rằng chỉ càng khiến trái tim vốn chẳng lành lặn bị khứa thêm một vết sâu hoắm.
Khi bình tĩnh lại, Jungkook đã chẳng còn cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh nữa, tay cậu dần nới lỏng, chấp nhận rằng người kia sẽ chẳng bao giờ nắm chặt cậu lần nữa.
"Hyung...người anh lạnh quá..."
Không có tiếng trả lời nào, Jungkook hơi nhíu mày, tay siết chặt tờ giấy làm nó nhăn nheo chẳng còn hình dạng.
"Để em tăng nhiệt độ lò sưởi nhé..."
Chỉnh nhiệt độ xong xuôi, Jungkook quay sang nhìn mái đầu đàn xoà trên vai cậu, lại nhìn chằm chằm về quyển sách trước mặt, mở miệng tiếp tục đọc nốt phần còn lại.
"Harang sẽ không bao giờ già đi và tình yêu của cậu cũng vậy. Cậu...cậu sẽ mãi dừng lại ở tuổi 22 đẹp đẽ nhất của con người để đợi Dongwon, đợi anh bước về phía mình, giang vòng tay ôm chặt lấy tấm thân gầy gò này và nói ba từ thiêng liêng nhất..."
Em yêu anh,
Park Jimin.
Jimin, cho đến hơi thở cuối cùng,anh vẫn dùng hết tất thảy dũng khí, sức lực và khả năng của mình mà yêu em. Vậy mà em, một thằng khốn không hiểu chuyện, chỉ có thể dùng dũng khí, sức lực của mình để tiễn anh đến hoàng tuyền.
.
.
.
A/N:
Đầu tiên, mình muốn cảm ơn bạn đã gửi một plot sáng tạo như vậy và để mình có thêm ý tưởng trong việc viết fic. Quả thực ban đầu mình chỉ dự định viết tầm 3 chap thôi, và ý tưởng viết fic hoàn toàn khác so với những gì bạn đọc được. Bởi vì plot của bạn khá là khó (so với mình) và mình không biết làm cách nào để viết đúng trọng tâm những gì plot nói, mình đã phải nhờ đến bạn ad của nhóm góp ý thêm mới có thể hoàn thành. Trong thời gian viết mình cũng khá bận nên cứ nghĩ không thể viết hết, nhưng cuối cũng cũng xong rồi. Mình xin lỗi vì có thể Kookmin không phải là couple bạn thích, cũng xin lỗi vì fic mình viết không giống sự trông đợi của bạn. Phải nói thật là mình đinh ninh quote đó là từ truyện nên xuyên suốt cả fic cứ nói Min thích đọc truyện, mãi đến khi viết trong mới ngớ ra đó là phim việt nam. Điều này mình cực kì cực kì xin lỗi.
Dù thế nào thì, một lần nữa cảm ơn bạn đã tham gia project để mình có thêm kinh nghiệm và ý tưởng mới để viết fic.
Gửi đến bạn editor (mình cũng không biết nói là gì) của bangtanfic1306
Mình có hỏi qua và mọi người nói rằng các bạn đều góp ý với nhau rồi mới hồi đáp lại cho mình. Vậy nên đầu tiên mình muốn cảm ơn toàn bộ thành viên trong nhóm đã giúp đỡ mình ngay từ khi bắt đầu viết fic và cả trong quá trình viết. Sau đó mình muốn cảm ơn cá nhân bạn đã đọc và editor riêng cho mình (xin lỗi vì mình không biết chính xác là ai, nếu có thể hãy cho mình watt của bạn nhé). Không biết phải thể hiện sự biết ơn của bạn thể nào ngoài hai tiếng "cảm ơn" nữa. VÌ thực sự plot này khó kinh được và mình thì bận đến mức không còn óc nghĩ về các tình huống hay chi tiết cho fic. May rằng bạn đã chia sẻ và góp ý với mình, không chắc mình sẽ từ bỏ project này mất. Mình không chắc nhưng có lẽ fic này là fic dài nhất trong cả project, nên xin lỗi các bạn vì phải dành thời gian lâu hơn cho nó một chút để sửa và đọc.
Lần nữa cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, project lần sau mình chắc chắn sẽ tham gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro