Phần Không Tên 3
Chap 25
_Đừng nói nữa... Đừng nói nữa....
Hankyung vội giật mình khi nghe thấy tiếng rên khẽ của Luhan. Anh vội bật sáng đèn và nhận ra Luhan đang nói mớ với gương mặt lấm tấm mồ hôi. Cậu đưa tay lên cao tìm kiếm một điểm tựa trong cơn mê của mình, anh vội vã chạy lại nắm lấy tay Luhan và an ủi cậu bằng lời nói của mình. Vuốt ngược tóc Luhan để lau mồ hôi trên trán, trông Luhan bây giờ thật nhợt nhạt và mỏng manh, cảm giác cậu có thể tan biến bất cứ lúc nào. Bấc giác... anh nhớ đến đứa em đáng thương của mình. Nó cũng như cậu vậy... mong manh... dễ vỡ nhưng lại không được ai trân trọng...
_Ổn rồi Luhan ah... Ổn rồi...
Thấy Luhan đã dịu đi một lúc, Hankyung mới đi vào phòng tắm để thay khăn cho cậu. Chỉ với một tiếng từ khi đưa Luhan về nhà, cậu đã nói mớ hết 3 lần. Có vẻ cậu cũng đau đớn như em của anh vậy. Sao lại có hai con người giống nhau như thế chứ. Luhan và Hanjin... Hai con người... một cuộc đời.
"Anh hai... Em có lỗi với anh... Hu hu hu.... Em cảm thấy thật nhục nhã... Em không muốn sống nữa... Hãy tha thứ cho em, em không thể bên cạnh anh nữa, hãy trả thù cho em... Người đàn ông đó..."
Giọng nói của Hanjin vẫn còn vang vọng trong đầu anh. Mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, nắm tay Hankyung lại run lên vì giận dữ. Anh hận mình vì đã không thể làm gì để giúp em gái của mình. Ngày nó bỏ anh đi... anh chỉ có thể đứng đó... trông theo cơ thể của nó đang hòa cũng với gió, nó đang bay... bay...
"Rào"
Đập mạnh tay xuống bồn nước, mắt Hankyung long lên sòng sọc, trong ánh mắt ấy chất chứa nỗi đau đớn của một người anh mất đi người thân duy nhất của mình, nỗi đau đớn khi chính mắt nhìn thấy em gái mình rời xa thế giới nhưng không làm gì được. Hanjin bé nhỏ của anh, nó quá ngây thơ, quá trong trắng, quá thánh thiện... Hanjin của anh, một cô gái mỏng manh cần được trân trọng nhưng... Ai đã trân trọng nó... ngoài anh?
"Cạch"
Bước ra khỏi phòng tắm, Hankyung nhìn về phía giường Luhan một lần nữa để kiểm tra chắc chắn mọi thứ nhưng anh khá ngạc nhiên khi thấy Luhan đã ngồi dậy và nhìn anh
_Cám ơn anh... đã mang em về...
_Uống chút sữa đi Luhan.
Hankyung mỉm cười và lấy một ít sữa trong tủ lạnh đưa cho Luhan. Cậu lễ phép nhận bằng hai tay và uống một hơi hết sạch. Cậu thật sự rất đói và khát, cả một buổi chiều không ăn không uống lại phơi ngoài sương ngoài gió nơi nghĩa trang nên Luhan cảm thấy mệt hơn bao giờ hết. Cậu đưa ly không lại cho Hankyung và bắt đầu nhìn xung quanh, có vẻ đây là phòng của một cô gái vì nó được trang trí bởi tông màu chủ đạo là màu xanh ngọc. Rất nhiều tấm ảnh được mắc trên tường, trong ảnh là một cô gái với nụ cười rất tươi và Luhan phải công nhận rằng gương mặt của Luhan và cô gái đó 80% giống nhau. Luhan mới nhớ lại hôm trước Hankyung có nói cậu có gương mặt giống với em gái anh, hóa ra chính là cô gái này.
_Em anh phải không? -Luhan chỉ vào bức ảnh trên bàn kế bên mình
_Ừh! Em anh. Nó tên là Hanjin. – Hankyung đáp lại nhưng nụ cười anh có phần gượng gạo – Nó... chết rồi.
Cảm giác trái tim mình đang bị bóp nghẽn lại khi Hankyung nói từ đó, anh cũng giống như cậu, mất đi người mà mình yêu thương nhất, nỗi đau đó cậu có thể hiểu được. Môi anh cười nhưng đôi mắt thì không, nỗi buồn tràn ngập ánh nhìn khiến Luhan càng thêm đau lòng
_Em xin lỗi Hankyung àh!
_Nó là đứa em gái rất dễ thương và hiếu động.... Anh chỉ có một mình nó...
_Còn cha mẹ anh?
_Họ mất rồi... Họ mất khi anh học lớp năm và Hanjin đang học lớp mầm... Hôm đó là sinh nhật của anh, cha mẹ anh đang trên đường đến trường để đón hai anh em về nhà. Nhưng... họ vĩnh viễn không tới được... xe bị lạc tay lái... đâm thẳng vào xe hàng.
Luhan lại một lần nữa đau lòng khi nghe Hankyung nói về cha mẹ mình, nếu so với cậu thì anh đau khổ hơn nhiều. Cậu bị bỏ rơi từ nhỏ, từ khi chưa ý thức được ai là cha mẹ mình nên khi nhớ lại, cảm giác thương yêu hay đau lòng với cha mẹ vô tâm của mình cũng không quá sâu đậm trong khi Hankyung thì khác, anh có một gia đình êm ấm và anh đã phải chịu nỗi đau đớn mất đi người thân khi cha mẹ bỏ mình vào ngày sinh nhật thứ năm của mình. So với cậu, Hankyung còn đau đớn hơn nhiều, đáng thương hơn nhiều.
_Em xin lỗi Hankyung ah! Em đã làm anh buồn.
_Không sao đâu... Chuyện cũng đã qua rồi, em nghỉ đi. Em còn yếu lắm.
_Anh... anh có thể ngủ với em được không? – Luhan nhìn vào gương mặt ngạc nhiên của Hankyung – em thật sự xem anh là anh ruột của mình, chưa bao giờ em có cảm giác mạnh mẽ đến như vậy... Anh có thể ngủ cùng với em như một người anh trai được không?
Hankyung không nói, anh mỉm cười và với tay tắt đèn trước khi nằm vào chổ mà Luhan đã nằm trước đó trong khi cậu đang nhích sang kế bên. Hai người dùng chung một cái chăn và Luhan có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm tình thân từ Hankyung. Cảm giác được bao bọc, được che chở dâng lên trong lòng. Cảm giác này không giống khi cậu nằm trong vòng tay của Sehun, nếu như Sehun mang lại cho cậu những cảm xúc hỗn độn và khó giải thích thì Hankyung mang lại cho cậu cảm giác thoải mái, êm đềm khó diễn tả.
_Hankyung... anh ngủ chưa?
_Chưa.
_Anh có thể... kể cho em nghe về Hanjin không?
_Hanjin ah? Nó rất dễ thương và hiếu động...
Hankyung mỉm cười và kể cho Luhan về những tháng ngày Hanjin còn sống. Nó là một cô bé lanh lợi và thông minh, nó rất hay cười và khi cười thì gương mặt lộ ra hai lúm đồng tiền rất dễ thương. Cơ thể nó khá nhỏ nhắn nhưng lại rất mạnh mẽ, hiếu động và nó khiến Hankyung cảm thấy rất tự hào khi có được đứa em như nó.
Nằm gần bên, Luhan mỉm cười khi nghe Hankyung kể về em gái mình. Môi cậu vẽ thành một đường cong hoàn hảo và ánh mắt tỏ vẻ tò mò lắm. Cậu hướng mắt nhìn về bức ảnh trên tường, gương mặt tươi sáng.... Hanjin....
Hankyung ngừng kể khi cảm nhận tiếng thở đều của Luhan bên vai mình. Cậu đã ngủ. lúc này anh mới thôi không cười nữa. Anh đã kể những điều tốt đẹp của Hanjin, về nụ cười và tính cách đáng yêu của nó..., Hanjin sẽ mãi là một thiên thần trong sáng thánh thiện nếu như nó không gặp người đó... Kẻ đã gieo rắc đau khổ lên đầu của anh và Hajin. Kẻ đã khiến Hanjin phải chết.
Flashback
_HANJIN! AI LÀ CHA CỦA ĐỨA NHỎ? AI HẢ?
_ANH HAI... ANH HAI HU HU HU... LÀM ƠN ĐỪNG TÌM ĐẾN ANH ẤY... HÃY THA THỨ CHO ANH ẤY...
_EM... EM... EM THẤY NHỤC NHÃ KHÔNG? NÓ CỬ NGƯỜI QUẲNG TIỀN VÀO MẶT EM VÀ BUỘC EM PHÁ BỎ ĐỨA NHỎ. NẾU ANH KHÔNG BẤT NGỜ VỀ ĐÂY THĂM EM THÌ LÀM SAO ANH BIẾT CHUYỆN NÀY? EM NÓI CHO ANH NGHE, LÀ THẰNG NÀO? THẰNG NÀO?
Hanjin khóc hết nước mắt khi ngăn cản sự giận dữ đang phát ra từ Hankyung. Anh nắm chặt xấp tiền trong tay, cảm giác như nó sẽ bốc cháy nếu như anh cầm lâu hơn một chút nữa. Hanjin vẫn ngoan cố không chịu nói ai là cha của đứa bé. Đây có phải là em gái đáng yêu và hiếu động của anh không? Đứa em gái hay cười mà mỗi khi gởi thư sang Trung quốc cho anh, nó luôn kèm theo một nụ cười duyên trong sáng cùng với hai lúm đồng tiền đáng yêu. Anh định mùa hè này không làm thêm ở Trung quốc mà về ở với đứa em gái dễ thương của mình. Và bất ngờ mà nó dành cho anh khiến anh không thể chấp nhận nổi. Bụng nó đã không còn nhỏ nhắn như ngày xưa mà đang to dần lên trông thấy. Gương mặt hồng hào của nó được thay thế bởi màu xanh nhạt và hốc hác, đôi mắt hai mí lộ vẻ tinh nghịch bây giờ thâm quần lại và đôi môi đỏ như son của nó cũng khô nức nẻ ra. Trông nó bây giờ già hơn mấy mươi tuổi so với cái tuổi 18 của nó. Tất cả là do người đàn ông đó mà ra...
_Anh hai... Em van anh, đừng tìm anh ấy. Là em có tội, em không thể khống chế được con tim của mình... làm ơn anh hai... hãy để anh ấy yên.
_EM ĐỂ NÓ YÊN THÌ CÁI NÀY EM TÍNH SAO? – Hankyung tức giận chỉ vào cái bụng to tướng của Hanjin – EM CAM TÂM KHÔNG? EM RA SỨC BẢO VỆ CHO NÓ NHƯNG NÓ NHƯ THẾ NÀO? NÓ QUẲNG TIỀN VÀO MẶT EM KÈM THEO LỜI RA LỆNH PHÁ THAI? EM KHÔNG PHẢI LÀ GÁI. HANJIN, EM LÀ EM GÁI CỦA ANH, EM LÀ MỘT SINH VIÊN, EM LÀ MỘT NGƯỜI CÓ ĂN HỌC ĐÀNG HOÀNG. EM ĐÁNG ĐƯỢC TRÂN TRỌNG CHỨ KHÔNG PHẢI BỊ CHÀ ĐẠP NHƯ THẾ NÀY. NÓI MAU, THẰNG ĐÓ LÀ AI, ANH SẼ BẮT NÓ CƯỚI EM.
_ANH HAI! ANH HAI! ĐỪNG MÀ ANH HAI... ANH ẤY... KHÔNG THỂ... LÀ EM SAI. LÀ EM SAI ANH HAI ƠI.... LÀM ƠN ĐỪNG TÌM ANH ẤY NỮA...
Hankyung khóc không thành tiếng khi Hanjin ôm lấy anh từ phía sau, anh giận đến nỗi cơ thể run lên bần bật khi nghe tiếng Hanjin khóc nấc ở phía sau. Gia đình anh đã làm gì sai mà phải chịu nỗi đau này chứ? Anh đã làm gì sai? Hanjin đã làm gì sai?
_Được rồi Hanjin. Anh không đi tìm nữa...Đừng khóc... đừng khóc nữa!
Hankyung đau đớn ôm Hanjin vào lòng, trái tim anh quặn lại khi nhìn thấy những giọt nước mắt đau đớn của Hanjin. Anh sẽ không bắt nó phải nói, anh sẽ tự tìm hiểu...
End flashback
Giật mình khi tay Luhan chạm nhẹ vào vai, Hankyung kéo chăn cao hơn để phủ ấm cậu, đặt lên trán một nụ hôn nhẹ, Hankyung thì thầm lời ngủ ngon
Ngủ ngon... Hanjin...
................
_Tìm được chưa?
"Hiện thời chúng tôi chưa..."
_HIỆN THỜI HIỆN TRỜI. CÁC NGƯỜI CÓ THÔI CÁI ĐIỆP KHÚC ĐÓ KHÔNG? CHÚNG TÔI ĐÓNG THUẾ HÀNG NĂM CHO CÁC NGƯỜI ĐỂ LÀM GÌ? VỚI MỘT NGƯỜI THÔI MÀ TÌM BAO NHIÊU GIỜ MÀ VẪN KHÔNG RA LÀ SAO? CÔNG TY CHÚNG TÔI ĐÃ ĐÓNG BAO NHIÊU TIỀN CHO CÁC NGƯỜI HẢ?
Sehun ném mạnh điện thoại xuống sàn khiến nó vỡ tan nát, Chanyeon khá nhíu mày khi nhìn thấy Sehun mất bình tĩnh như vậy như hắn cũng không biết làm sao để dịu cơn giận của anh. Hắn biết Sehun là một người ít khi biểu lộ cảm xúc mạnh mẽ như vậy nên an toàn nhất là không nên chạm vào anh ngay thời điểm này.
_MÀY NGHĨ ĐI, LUHAN RỐT CUỘC ĐÃ ĐI ĐÂU? TAO ĐÃ TÌM EM ẤY KHẮP NƠI, MỘ CỦA BÀ SONG, MỘ CỦA SIWON, NHÀ CỦA CỦA SOOYOUNG. TAO ĐÃ KHÔNG BỎ SÓT CHỔ NÀO CẢ NHƯNG TẠI SAO VẪN TÌM KHÔNG RA?
Sehun hét lớn và nhìn về phía Chanyeon, đôi mắt anh long lên sòng sọc, anh đang giận dữ... thật sự giận dữ...
_Sehun ah! Mày bình tĩnh lại một chút. Chuyện đâu còn có đó mà, mày làm như vậy được gì chứ? Mày nóng giận như vậy liệu Luhan có về không? Mày như vầy liệu có tìm ra Luhan không? Thay vì như vậy thì mày ngồi xuống đây và uống chút nước cho bình tĩnh lại. Biết đâu lại nghĩ ra thì sao?
Sehun hừ một tiếng rồi ngã người ra ghế, mắt anh nhắm lại một cách mệt mỏi, đầu óc anh rối bời. Chính xác là 14 tiếng đồng hồ từ khi cậu mất tích. Mỗi một phút trôi qua với anh thật nặng nề và ngập tràn lo lắng. Anh sợ lắm, anh sợ Luhan sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, anh sợ sẽ không bao giờ nhìn thấy nụ cười và đôi mắt xinh đẹp ấy nữa. Anh sợ anh sẽ không cảm nhận được mùi hương quen thuộc ấy nữa. Mọi thứ... anh sợ mọi thứ thuộc về cậu không còn bên anh nữa.
_Ba tao.... Chắc chắn là ông ấy...
_Mày bình tĩnh lại. Tao biết bác Oh không đồng ý nhưng nếu bác ấy làm, bác ấy chắc chắn sẽ nhận.
_Ba luôn phản đối tao và Luhan. Ba khinh thường Luhan.
_Bình tĩnh đi Sehun. Mày yêu Luhan nhưng bác Oh vẫn là ba mày. Tình cha con không thể thay thế được. Vì một người mà đứt tình cha con có đáng không?
_Mày... Cuối cùng mày đứng về phía ai? Tao hay ba? -Sehun nhìn Chanyeon một cách giận dữ.
_Tao không đứng về phía ai cả. Tao chỉ nói sự thật thôi. Mày nghĩ đi, bác Oh đã hy sinh cho mày rất nhiều. Thay vì cưới một người vợ để bà ta chăm sóc mày nhưng bác lại một tay nuôi dưỡng mày nên người. Trong những ngày hội thể thao của trường, dù bận họp bác cũng hủy bỏ để đi cổ vũ cho mày. Bác vừa là cha vừa là mẹ. Ngay cả bản thân tao đây, tao có cha mẹ hẳn hoi đây nhưng trong những ngày thể thao của trường, cha mẹ tao đã bao giờ đi dự? Mày nên trân trọng điều này... – Chanyeon nhìn xoáy vào đôi mắt Sehun – còn Luhan, tao biết mày yêu cậu ta, mày hy sinh tất cả vì cậu ta. Tao thật sự ủng hộ mày và Luhan vì chỉ có cậu ấy mới có thể giúp mày sống thật với mình hơn, giúp mày nhận ra những giá trị mà bấy lâu nay mày bỏ quên. Nhưng mày không được vì một bên xem trọng một bên khinh. Cả hai đều quan trọng với mày và mày nên xử lý ổn thỏa cả hai. Đừng để hai người bất đồng nhau.
_Mày nói hay lắm. Nhưng làm sao? Làm sao tao có thể khiến ba tao chấp nhận đây? Gia thế của tao, ba của tao.... Và Luhan... Làm sao? Trên hết, tao bây giờ không thể nhìn thấy Luhan, làm sao đây? Mày có gia đình đuề huề, cha vợ là nhà giáo, tuy không khá giả nhưng cũng có cái nghề đàng hoàng và được người khác tôn trọng, mày có hiểu được cảm giác của tao khi ba tao xỉ nhục người tao yêu không? Mày đừng lấy triết lý của mày ra mà dạy đời tao.
_Mày... mày... tao có lòng tốt muốn khuyên mày mà mày lại như thế... coi như tao nói lầm người.
Chanyeon giận dữ đứng lên và đi thẳng ra cửa, Sehun cũng không buồn giữ lại. Trong đầu anh bây giờ rối bời, một bên là gia đình, một bên là người anh yêu. Hai bên đều không thể xem nhẹ nhưng anh chỉ có thể chọn một trong hai. Ba anh đã nói thì ông sẽ làm, ông làm mọi cách kể cả khiến Luhan biến mất mãi mãi trên cõi đời này. Nghĩ đến đây, Sehun lại run lên, Luhan của anh... con của anh... Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như thế này...
Reng reng reng
Vội vã chộp lấy điện thoại khi có tiếng chuông reo, Sehun thầm cầu
mong đó là Luhan...
_Alo!
"Anh ah! Sao em gọi di động anh không được?"
_Jung Ahn àh?
"Ừh! Mai chúng ta đi chơi được không? Em đã hoàn thành xong công việc rồi."
_Anh không thể Jung Ahn. Chúng ta chia tay đi!
Sehun nói một cách lạnh lùng rồi cúp máy. Bây giờ anh không còn quan tâm điều gì nữa. Điều anh mong muốn chỉ là nhìn thấy Luhan của anh, con của anh...
Bên kia đầu dây, Jung Ahn vẫn còn đang trong tình trạng sốc không thể thoát được. Cô có nghe lầm không? Sehun đòi chia tay với cô? Anh nói bằng một giọng lạnh lùng và hoàn toàn nghiêm túc... Chán rồi sao? Cô cố gắng bấy lâu nay nhưng nhận lại kết quả là thế này sao? Không! không thể được.
End chap 25
Chap 26
"Soạt"
Ném mạnh gối xuống sàn, Jung Ahn ngồi bật dậy, cô thật sự không ngủ được, lời nói của Sehun vẫn ám ảnh trong đầu cô. Một tuần trôi qua trong bộn bề công việc cần giải quyết, những tưởng sau một tuần sẽ có thể bên cạnh Sehun như ngày xưa nhưng cô không ngờ, mọi chuyện lại đi theo chiều hướng không mong muốn như thế này. Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Sehun... có một cái gì đó khác lạ từ khi cô trở về. Anh vẫn ngông cuồng, vẫn ngạo mạn, vẫn mang một vẻ gì đó gọi là bất cần đời nhưng bện cạnh đó, nỗi lo lắng, sự mệt mỏi... và cả.... đau đớn in hằn trong đôi mắt. Đôi mắt anh không cười khi bên cạnh cô nữa, khóe môi anh không nhếch lên thành một đười cong hoàn hảo khi nhìn cô, cách anh nói chuyện... chân thành hơn... mọi thứ từ con người anh không còn như xưa nữa. Cô đã lừa dối bản thân mình rằng sau bao năm xa cách, Sehun chắc chắn sẽ trưởng thành hơn nên mới đối với cô như vậy. Nhưng bây giờ... khi anh nói "chúng ta chia tay", không cảm xúc, không đau đớn, không tội lỗi, chỉ đơn giản 4 chữ "chúng ta chia tay".
Rốt cục là vì sao Sehun? Vì sao anh nói với em điều đó, có phải có kẻ thứ ba không? Chính nó đã đòi anh phải như thế? Kẻ thứ ba...
Jung Ahn nghiến răng ken két khi nghĩ đến Sehun có người đàn bà khác ngoài cô. Anh là một kẻ đa tình, cô biết điều đó nhưng chưa bao giờ anh vì một người đàn bà cả, chưa bao giờ.... anh xem trọng người nào hơn cô.
"Cốc cốc cốc"
_Jung Ahn ah! Con còn thức huh?
Nhìn ra cửa khi nghe thấy tiếng của ba mình, cô mệt mỏi lên tiếng để ông biết cô vẫn còn thức.
_Con gái ba sao vậy? Không ngủ được àh? – Ông Chae mỉm cười và ngồi xuống nệm nhìn cô công chúa của mình – để con gái ba phải buồn chỉ có thể là Jung Sehun thôi, phải không? Nó lại làm gì con àh?
_Anh ta đòi chia tay với con. Con chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.- Jung Ahn mệt mỏi ngã xuống giường – Con thật sự giận dữ, không biết con đàn bà nào có thể khiến anh ấy như thế.
_Đàn ông trăng gió là chuyện bình thường. Con đừng xem nó nặng quá. Thằng Sehun còn trẻ, nó chơi bời là chuyện đương nhiên. Sáng mai ba sẽ nói chuyện với nó. Chắc là nó đang mê đắm con nào đó mà. Con quen với nó bao lâu nay không lẽ không biết tính nó chứ?
_Con biết! Nhưng mà con không thể chịu nỗi. Ba biết không? Mỗi lần con nhìn thấy Sehun đi với ai thì máu con lại sôi sục lên. Con giận đến nỗi chỉ muốn giết người đó ngay lập tức thôi. Người đàn ông của con chỉ có thể có một mình con thôi.
Ông Chae lắc đầu nhìn con gái rượu của mình mím môi giận dữ khi nói về những người đàn bà bên cạnh Sehun. Tuy nhiên, bản thân ông thì không trách Sehun. Chuyện đàn ông chơi bời là chuyện bình thường, ngay cả những việc trọng đại hơn ông cũng đã từng trải qua thì những chuyện này có là gì. Sehun có lẽ đang mê đắm một ai đó mà muốn chia tay nhưng sau mọi chuyện, anh sẽ lại quay về với Jung Ahn mà thôi. Việc gì cô phải lo lắng và giận dữ đến như thế. Đúng là con gái!
_Con nhỏ này, giống mẹ cái gì không giống, lại giống cái tính ghen như thế chứ. Chưa cưới mà đã như thế rồi, sau này hai đứa lấy nhau rồi thì làm sao thằng Sehun chịu nổi con chứ?
_Nhưng mà con...
_Con lớn rồi, không còn là những cô gái tuổi teen nữa. Con đừng có như thế, đàn ông không thích như thế đâu. Để ba nói chuyện với Sehun.
_Ba! – Jung Ahn định ngắt lời nhưng ông Chae đã ngăn cô lại.
_Ngủ đi! Đừng vì chuyện như thế mà phiền lòng. Sehun sẽ không thể bỏ con đâu.
Jung Ahn gật đầu nhìn ba mình một lần nữa trước khi nằm xuống giường. Cô biết ông sẽ không bao giờ nói mà không làm và cô hoàn toàn tin tưởng vào lời hứa của ông.
Sehun! Anh chỉ có thể là chồng của em. Không ai được phép cướp anh đi.
.................
Giật mình khi nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ, Luhan ngồi thẳng dậy và nhìn xung quanh. Ánh đèn leo lét của phòng ngủ giúp cậu nhận ra Hankyung đã không còn nằm bên cạnh cậu nữa. Bây giờ chỉ mới 1h sáng thôi, có vẻ anh đã không thể ngủ được.
Chầm chậm rời khỏi giường, Luhan hơi lảo đảo, cậu cảm thấy cơ thể cậu không ổn lắm, đầu cậu khá đau nhưng không vì thế mà cậu nằm lại giường. Tiếng khóc này ai oán quá, cảm giác như nỗi đau đang tràn về cấu xé trái tim, cậu biết chủ nhân tiếng khóc đó không ai ngoài Hankyung nhưng vì cớ gì mà anh lại đau đớn đến thế.
_Hankyung ah!
Giọng Luhan nhẹ như gió thổi bên tai khiến Hankyung giật mình. Anh đã cố ý ra phòng khách nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy sao.
_Luhan ah! Anh xin lỗi! Anh làm em tỉnh phải không?
_Khóc đi anh!
Luhan ôm lấy Hankyung và vuốt nhẹ tóc anh giống như bà Choi vẫn thường làm với cậu. Cậu biết Hankyung đang cố lau những giọt nước mắt và cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cậu. Tội tình gì phải làm thế chứ? Muốn khóc thì cứ khóc, ngày xưa cũng vì kiềm nén mà cậu trở thành như thế này, cậu không muốn Hankyung lại như thế nữa. Khi khóc, con người sẽ bớt đau đớn hơn, nước mắt không khiến cho nỗi đau biến mất nhưng giúp cho tâm hồn được gột rửa phần nào, giúp cho nỗi đau dịu đi đôi chút.
Ôm lấy Luhan và vùi mặt vào bụng cậu, Hankyung khóc như một đứa trẻ. Anh vừa trải qua một giấc mơ kinh khủng. anh nhìn thấy Hanjin chết trước mặt anh nhưng anh không thể nào cứu được. Con bé mỉm cười và ngã người ra sau, thân thế cô hòa với gió, cảm giác như cô đang bay... Cơ thể đầy máu... đứa bé hơn 8 tháng trong bụng... Tất cả là do người đàn ông đó, người đàn ông lạnh lùng và nhẫn tâm đó...
_Hôm nay... là ngày giỗ của Hanjin – Hankyung nghẹn ngào nói trong khi vẫn ôm lấy bụng cậu – nhưng anh không thể đến thăm nó vào buổi sáng được, anh sợ người đàn ông đó nhìn thấy, anh đã đi vào buổi tối và anh nhìn thấy em...
Luhan lúc này mới nhận ra. Hôm qua... khi cậu gặp Hankyung là lúc anh đi viếng mộ cả Hanjin. Có lẽ mộ của cô gần mộ của Siwon nên anh mới nhận ra cậu...
_Con bé chết cách đây 1 năm. Nó tự tử... nó tự tử... nó nhảy từ lầu 30... Anh đã không thể cứu nó, anh không thể làm gì ngoài việc nhìn nó nhảy xuống, cả con của nó nữa... Hai mẹ con... Anh đã không thể làm gì cả. Anh thật vô dụng Luhan ah!
_Anh không vô dụng, anh đã cố hết sức rồi Hankyung ah! Anh đừng tự trách mình...
Không biết nước mắt tự bao giờ đã tuôn rơi, Luhan ôm chặt Hankyung vào long. Nỗi đau đó cậu hiểu chứ! Chính mắt cậu cũng nhìn thấy Siwon bị tai nạn và rơi xa cậu trong khi cậu không thể làm được gì ngoài cách đứng nhìn anh được đưa lên băng ca. Lúc đó... cậu như cái xác không hồn, không biết đâu là bến bờ, cậu mất phương hướng... Không biết đâu là điểm đến cũng không phân biệt đâu là điểm dừng. Nỗi đau đó cậu hiểu chứ.
_Anh thật sự... anh thật sự muốn giết chết hắn Luhan ah! Nhưng anh không thể... anh không thể... hắn quá mạnh và anh chỉ có thể cắn răng chịu nhục mà nhìn hắn, nhìn cách hắn chỉ đạo người khác, nhìn cách hắn nói chuyện từ tốn với mình, mọi thứ đều giả tạo Luhan àh! Anh đã cố gắng hết sức để hắn không nhận ra anh là anh của hanjin, nếu không... hắn cũng sẽ giết anh mất... anh là một thằng hèn nhát phải không? – Hankyung một lần nữa ôm chặt Luhan
_Anh không hèn nhát! Anh rất dũng cảm... anh rất dũng cảm Hankyung ah! Khóc đi anh! Khóc đi...
Hankyung ôm cứng lấy Luhan và vùi mặt vào bụng cậu, nơi có một sinh linh nhỏ bé đang tồn tại
_A ...
Hankyung giật mình khi nghe tiếng rên khẽ của Luhan. Anh vội ngẩng đầu lên nhìn và phát hiện Luhan đang thở dốc. Tay cậu bấu chặt lấy bụng và đôi môi bắt đầu run rẩy, cậu không đủ sức để đứng nữa... Đau quá....cơn đau những tưởng đã biến mất nay lại kéo về, nó đang giết cậu lẫn bé con trong bụng. Trong phút chốc, cậu cảm thấy sợ hãi. Cậu sợ cái đau, sợ chảy máu... cậu sợ sẽ không thể bảo vệ được thiên thần của mình. Lúc đó, trong đầu cậu chỉ có hình ảnh của Sehun. cậu cần gọi cho Sehun...
_Đừng đưa em đến bệnh viện, gọi Sehun... gọi...
Luhan ngã quỵ xuống sàn khi chưa kịp hoàn thành câu nói của mình. Người cậu co lại một cách run rẩy trong khi Hankyung bế cậu lên giường. Anh cũng không biết làm gì ngoài việc điên cuồng bấm điện thoại cho Sehun. Anh cũng không có thời gian thắc mắc tại sao Luhan lại quen biết Sehun nhưng bây giờ... Chỉ có anh, chỉ có anh mới cứu được Luhan.
............
Reng reng reng
_Alo, Luhan ah! – Sehun vội chộp lấy điện thoại và nói nhanh
"Anh Sehun, tôi là Hankyung. Luhan đang ở chổ tôi, cậu ấy đang đau và ngất rồi... Cậu ấy bảo tôi gọi cho anh..."
_Nhà anh ở đâu?
"...."
Sehun vội cúp điện thoại và nhanh chóng chạy ra xe sau khi lấy theo bọc thuốc mà bác sĩ đã cho. Anh nhấn ga một cách gấp rút. Đường phố Seoul vào 1-2h sáng thật vắng vẻ và nó giúp anh có thể đến chỗ cậu nhanh hơn. Chỉ mất 15p, anh đã đứng trước cửa nhà Hankyung.
_Luhan đâu! – Sehun hỏi một cách khẩn trương khi Hankyung vừa mở cửa
_Cậu ấy ngất...
Không đợi Hankyung nói câu tiếp theo., Sehun đã lao vào nhà và tìm bóng dáng của Luhan. Anh vội vã chạy lại bên cạnh giường và nắm lấy tay cậu để biết rằng cậu đang ở đây. Anh đã lo lắng như thế nào cậu biết không? Sao lại chạy lung tung như thế chứ? Sao cậu không một lần nghĩ rằng bên cạnh cậu luôn có anh, sao không một lần nghĩ rằng có người vì cậu mà rơi nước mắt.
Vội vã lấy những viên thuốc trong bọc nhỏ mà anh đã mang đến. Cơn đau của Luhan đã trở về và anh cần phải cứu cậu gấp. Nếu không... anh sẽ không còn lại gì cả... Tình yêu của anh... Hạnh phúc của anh...
Nhận thấy hơi thở của Luhan đã đều lại, Sehun mới an tâm đôi chút. Anh cúi xuống ôm chặt lấy cậu để cảm nhận hơi ấm quen thuộc, cảm nhận mùi hương dịu nhẹ mà đặc biệt khiến anh không bao giờ quên. Lúc này... anh mới nhận ra rằng không chỉ có anh ở đây, còn có Hankyung...
_Cám ơ... Hanjin?
Sehun định nói lời cám ơn đến Hankyung nhưng mắt anh lướt nhanh qua các khung ảnh ở đó. Gương mặt lập tức biến sắc và môi anh vô thức phát ra cái tên đó, cái tên một thời ám ảnh anh trong từng giấc ngủ...
_Anh biết Hanjin? – Hankyung ngã người ra sau
_ Anh là...
_Tôi là anh trai của Hanjin.
End chap 26
Chap 27
"Cạch"
_Nhà chỉ còn nước lọc thôi. Anh thông cảm.
Sehun mỉm cười nhận lấy ly nước từ tay Hankyung. Anh nhìn vào phòng một lần nữa để chắc rằng Luhan vẫn đang ngủ ngon. Thuốc có vẻ đã phát huy tác dụng nên anh không còn nghe những tiếng rên khẽ từ cậu nữa.
_Tôi không nghĩ rằng anh là anh trai của Hanjin – Sehun hớp một ngụm nước và nhìn Hankyung trong khi Hankyung vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng của mình.
_Không ai nghĩ tôi là anh trai của Hanjin cả.
_Cô ấy... dạo này sao rồi?
_Chết rồi!
Tin này khiến Sehun chấn động, Hanjin chết rồi sao? Sao lại như thế được chứ? Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô ấy là hơn 1 năm về trước. Khi cô ấy cười rạng rỡ và nói rằng bản thân mình đang mang thai với người cô yêu. Sao mọi chuyện lại như thế?
_Anh vẫn chưa nói tôi biết tại sao anh biết Hanjin nhà chúng tôi?
Biết? Không! Không chỉ là quen biết bình thường đâu. Hanjin cũng là một trong số những người tình của anh nhưng cô là người đầu tiên anh trân trọng bởi tính ngây thơ và trong sáng. Vẫn nhớ lúc ấy, anh vẫn là một giám đốc ăn chơi nhưng bề ngoài mang vẻ lịch lãm. Anh đã đến trường cô để tặng học bổng và quen biết cô ở đó. Một cô sinh viên trong sáng cùng sánh vai với một giám đốc tài hoa, ở trường có ai không ngưỡng mộ. Lần đầu tiên Sehun nhận ra rằng cô sinh viên này thật thánh thiện và trong sáng. Khi cười, cô để lộ má lúm đồng tiền rất dễ thương. Cô nói huyên thuyên về mọi thứ, nói về những điều tốt đẹp và hạnh phúc. Đó cũng là lúc Sehun nhận ra rằng bản thân anh chỉ muốn qua đường cùng cô mà thôi. Anh đã rút lui. Không còn những buổi hẹn hò, không còn những cuộc trò chuyện thân mật. Thỏi chocolate không được anh nhận trong ngày lễ tình yêu. Anh đã nói thật lòng mình, anh không yêu cô.
_Anh... chính là người mà con bé gọi điện nói với tôi rằng nó đã tìm được người mà nó yêu suốt đời? – Hankyung nhíu mày
_Có lẽ là vậy! Nhưng tôi đã không chấp nhận tình yêu của Hanjin và đề nghị rằng chúng tôi đơn giản chỉ là bạn thôi. Kể từ đó... tôi cũng không còn liên lạc với Hanjin nữa cho đến khi tình cờ nhìn thấy cô ấy đi siêu thị. Mới biết cô ấy đã có chồng và có thai... Thời gian trước tôi đã rất lo lắng cho cô ấy...
Sehun bóp chặt trán mình. Anh vẫn còn nhớ như in ngày anh đẩy thỏi chocolate trở lại tay Hanjin và nói rằng anh đơn giản chỉ xem cô là bạn. không hề có tình yêu tồn tại giữa hai người. Anh là một người thẳng thắng và sòng phẳng nên anh sẽ không làm điều gì có hại cho bản thân cũng như người bạn mà mình quý trọng. Hanjin là một trong những số ít người tạo cho anh cảm giác tin tưởng nhưng anh xin lỗi, anh không thể yêu cô được.
"Em hận anh! Tại sao anh đối với em như thể anh đã yêu em? Tại sao anh khiến cho em có cảm giác là anh thích em? Bây giờ anh nói như thế... Em hận anh!"
Ánh mắt oán trách ấy, những giọt nước mắt ấy ám ảnh anh trong từng giấc ngủ. Cảm giác tội lỗi dấy lên trong long. Đúng! Là lỗi của anh, nếu ngày đó, anh không chủ động bắt chuyện với Hanjin, nếu như ngày đó, anh không chủ động mời cô đi uống nước và những cuộc hẹn sau này. Nếu như ngày đó, anh không...
_Đó không phải lỗi của anh Sehun ah! – Hankyung lạnh lùng đặt ly nước xuống bàn – Vì ít ra anh đã không chơi đùa con bé, ít ra anh đã thật lòng nói cho nó biết.
_Vậy... chồng của Hanjin?
_Chồng?
Hankyung nhếch mép. Chồng? Cái tên nghe xa xôi quá, có vẻ Hanjin sẽ không bao giờ có cái diễm phúc được làm vợ và làm mẹ. làm sao được đây? Chính cái lần Sehun từ chối, Hanjin lần đầu tiên đã vào quán bar để uống rượu. Và cũng chính hôm ấy, nó đã quen biết kẻ đê hèn, một kẻ tráo trở chỉ muốn chiếm đoạt thân xác nó. Một kẻ còn thua cả cầm thú.
Nghĩ đến đây, tay Hankyung lại run lên gì giận. Đối diện anh, Sehun cũng để ý thấy điều đó. Cả hai im lặng nhưng trong lòng lại cùng một suy nghĩ. Tất cả là về Hanjin.
Flashback
_Anh hai! Đừng tìm đến anh ấy. Anh ấy sẽ giết anh mất. Đừng, anh ơi!
_MÀY... MÀY LÀ ĐỨA CON GÁI HƯ HỎNG. TẠI SAO YÊU THỨ ĐÓ CHỨ? TẠI SAO CHỨ?
_Anh hai... em... Chỉ vì... em... em cứ nghĩ anh ấy thật lòng yêu em... Em không ngờ... Nhưng em yêu anh ấy, em yêu anh ấy anh hai ah! Làm ơn...
Hankyung ném tấm ảnh lên bàn. Trong tấm ảnh ấy có nụ cười thật tươi của Hanjin cùng cái nhếch mép ngạo mạn của hắn – kẻ đã khiến gia đình anh tan nát, kẻ đã khiến em gái bé nhỏ của anh không còn ngây thơ. Kẻ đã rũ bỏ tất cả quyền làm cha, rũ bỏ tất cả để trở về với mái ấm gia đình của mình – Chae Jung Suk – Chủ tịch hội đồng quản trị Blue Design
_Anh hai... Làm ơn... Anh ấy cũng có nỗi khổ mà... hu hu hu...
_Nỗi khổ? Khiến mày bụng mang dạ chữa rồi ném một cọc tiền vào mặt mày như ném cho một con điếm. Như thế gọi là nỗi khổ àh? Mày biết mày ngốc lắm không hả? Sao lại trao thân cho một người đáng tuổi cha chú mày? Sao lại tin dễ dàng như thế chứ? Sao lại...
Hankyung ngồi phịch xuống ghế và ôm đầu một cách bất lực. Hanjin vội vã quỳ xuống và ôm chầm lấy anh. Cô... chỉ vì cô quá nhẹ dạ, chỉ vì cô đang đau khổ vì bị tình phụ và gặp một người cũng tương tự như mình, hai người đồng cảm và đến với nhau. Lúc đó cô không nghĩ rằng sẽ có ngày họ sẽ làm hòa với nhau, không nghĩ rằng cô chỉ là thế thân cho người khác, cô đem thứ quý giá nhất của người con gái trao cho hắn, những tưởng hắn sẽ chăm sóc cô suốt đời, những tưởng hắn sẽ yêu thương cô suốt đời, những tưởng... cuộc đời sẽ luôn màu hồng như thế...
_Anh hai... Làm ơn... Chúng ta sẽ dựa nhau mà sống, em sẽ không nhận tiền của anh ấy, em cũng sẽ không phá đứa nhỏ. Em sẽ nuôi nó, sẽ đi làm và cho nó cuộc sống hạnh phúc giống như cha mẹ đã cho chúng ta. Anh hai àh... Đừng tìm anh ấy nữa, đừng làm gì tổn thương đến anh. Anh ấy sẽ giết anh mất Hankyung ah!
Hankyung chỉ còn biết bất lực ôm đứa em gái nhỏ của mình vào lòng. Anh đau lòng khi nghe thấy tiếng nấc tức tưởi của nó trên vai anh. Đôi mắt anh đỏ ngầu vì giận dữ. Để yên? Không! Người đàn ông đó sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mà hắn làm với em gái anh. Nhất định phải trả giá gấp 10 lần. rồi một ngày nào đó, anh sẽ ném tiền vào mặt hắn và nói lại những điều mà bây giờ em gái anh phải chịu. Sẽ đuổi hắn ra đường và cướp đi tất cả của hắn.
End flashback
_ Hankyung ah... Vậy cha đứa bé... – Sehun cố hỏi lại một lần nữa, anh muốn biết người cha trong bụng của Hanjin.
_Anh không cần biết. Điều đó không có lợi cho anh. – Hankyung mỉm cười – Anh và Luhan quen nhau lâu chưa? – Anh chuyển đề tài.
_Không lâu, nhưng cũng đủ để tôi yêu em ấy suốt đời. Mặc dù... ba tôi không đồng ý.
_Tình yêu đẹp nhất bao giờ cũng đầy khó khăn cả. Cố lên! Tôi và Luhan vừa kết nghĩa làm anh em. Tôi sẽ giúp cho anh... Luhan xứng đáng được hưởng hạnh phúc.
_Anh...
Sehun mở to mắt khi Hankyung nói anh và Luhan đã kết nghĩa an hem. Hàng loạt câu hỏi dấy lên trong lòng, rốt cục Hankyung và Luhan đã gặp nhau trước đó? Họ gặp nhau bao nhiêu lần? Sao anh hoàn toàn không hay biết gì cả? Có một cái gì đó lo sợ mơ hồ dâng lên trong lòng. Người đàn ông trước mặt anh... Tuy là đối tác lâu năm nhưng bản thân người này anh vẫn chưa thể nắm rõ hết. Kết nghĩa làm anh em... làm anh em...
_Ư... ư
Sehun giật mình khi nghe tiếng rên khẽ của Luhan. Vội vã lao về phòng một cách nhanh nhất, Sehun ôm vội cậu vào lòng và xoa lên tấm lưng mỏng manh đó. Anh để mặt Luhan áp vào lồng ngực, nước mắt Luhan đang rơi... Có lẽ cậu đang đau... đau lắm...
_Luhan ah! Sao rồi em? Em đau chổ nào? Nói anh nghe
_Luhan bị bệnh gì vậy? Tôi thấy cậu ấy có khi toát mồ hôi lạnh, lại đau đến thế! – Hankyung cũng nói với giọng lo lắng
_Luhan bị trúng độc, em ấy đang mang thai...
Hankyung chết sững và lui ra sau, sao lại như thế... sao lại trùng hợp như thế chứ? Đứa em gái tội nghiệp của anh cũng mang thai và nó cũng đau đớn như thế này, bây giờ là Luhan... cậu cũng đau đớn và mang thai...
_Sehun ah... Sehun ah...
Bàn tay Luhan cố gắng vươn tới gương mặt của Sehun và anh đã vội nắm lấy nó và áp vào mặt mình. Mặt anh hiện lên nỗi lo lắng của một đêm mất ngủ. Đôi mắt thâm quần và những giọt nước mắt vẫn chưa khô trên mắt, nó khiến trong lòng Luhan có cái gì đó đau đớn lắm...
_Sehun ah... Đừng lấy con ra, đừng lấy... Tôi... tôi sẽ sinh nó ra... Đừng vì tôi mà lấy nó ra... Con không có tội... Đừng lấy nó ra Sehun ah... Bảo vệ nó được không?
_Nhưng... Nếu như vậy em sẽ chết mất Luhan ah! Chúng ta còn nhiều cơ hội lắm, chúng ta sẽ có thêm con mà... Anh sẽ cưới em, chúng ta sẽ có nhiều con... Em không thể giữ nó được Luhan ah!
_Đừng! Đừng Sehun... Đừng lấy con ra... Cứu nó đi, làm ơn cứu nó đi... Đừng mà...
Luhan khóc ngất khi cố nắm lấy cổ áo của Sehun. Cậu biết bản thân mình sẽ không thể có con được sau khi lấy chất độc đó ra khỏi người. Cậu chỉ cần đứa bé này, nó là khúc ruột của cậu, nó là con cậu... Một sinh linh bé bỏng, sinh linh ấy không có tội. Nó trong sáng mà, đừng mang nó đi, đừng khiến nó phải chết...
_Sehun ah! Tôi biết chỉ có anh mới giúp được tôi thôi. làm ơn đừng lấy con ra.... Đừng mà Sehun... đừng mà Sehun ah!
_Luhan ah! Uh! Sẽ không lấy ra, anh sẽ bảo vệ em vào con. Anh sẽ làm mọi cách để cứu em và con. Anh không để em và con bị gì đâu. Anh hứa! Anh sẽ làm mọi cách!
_Sehun ah! Cứu con... cứu con được không?
_Được! Được mà...
Nhìn Sehun ôm cứng lấy Luhan và giọng nói của anh cho Hankyung biết rằng anh đang khóc. Luhan cũng khóc trong lòng anh nức nở. được rồi. Luhan không như Hanjin, ít ra Luhan còn có một người yêu thương cậu thật lòng và yêu cả đứa con của mình. Sehun... anh là một người hay ăn chơi nhưng bản chất anh là một người tốt và yêu thương gia đình, Luhan thật sự có phúc phần mới gặp được anh. Trong lòng Hankyung mỉm cười, thầm chúc cho hai con người yêu nhau này hạnh phúc. Luhan – người em mà anh mới nhận cũng sẽ được hạnh phúc. Không biết tự bao giờ, cảm giác anh em trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng. Có lẽ Luhan có cuộc đời giống với Hanjin – em gái anh.
_Luhan ah! Hứa với anh, đừng đi lung tung... Đừng để anh tìm kiếm em như một thằng điên. Đừng làm anh đau đớn khi không thể nhìn thấy em được không?
Luhan gật đầu, cậu ôm cứng lấy Sehun và khóc. Trong lòng, câu nói của Siwon vẫn ám ảnh cậu. Có phải với cậu, Siwon chỉ còn là kỉ niệm không? Tại sao trong những lúc cậu gần như gục ngã, những lúc cậu cần một cái phao, cần một tia sáng để soi rọi cuộc đời mình, gương mặt và nụ cười của Sehun lướt nhanh qua tâm trí, là người mà cậu nghĩ đến đầu tiên. Nép mình trong lồng ngực phập phồng của Sehun, Luhan cảm thấy ấm áp và an toàn hơn bao giờ hết, cậu tin tưởng vào anh, muốn dựa dẫm vào anh...
_Anh yêu em Luhan ah! Làm ơn đừng biến mất lần nữa được không. Hứa với anh một lần nữa đi. Anh cần em hứa...
_E... em hứa!
Sehun mỉm cười và ôm Luhan chặt hơn nữa. Đôi tay này sẽ bảo vệ người anh yêu thương suốt cả cuộc đời. Anh sẽ không bao giờ nới lỏng vòng tay, anh sẽ không bao giờ để người anh yêu phải đau khổ nữa.
_Nghỉ ngơi đi Luhan ah! Em còn mệt lắm. – Hankyung bây giờ mới lên tiếng.
_Ngủ đi! Em còn yếu lắm. Sáng mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện để thử máu. Chúng ta sẽ không để con đi, anh cũng sẽ không để em đi... – Sehun khẳng định một lần nữa.
_Ưhm...
Đắp chăn lên cho Luhan và ngồi bên cạnh cậu đến khi cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Sehun cũng mệt mỏi mà ngã xuống giường. hôm nay thật sự là một ngày quá mệt mỏi của anh rồi. Hankyung cũng không nói thêm, anh lẳng lặng chỉnh lại tư thế cho Sehun và ra khỏi phòng. Trong lòng không ngừng chúc cho đôi tình nhân này sớm vượt qua mọi khó khăn mặc dù anh không biết đó là gì. Anh còn mối hận cần phải trả – Chae Jung Suk.
End chap 27
Chap 28
"Soạt"
Khoác áo lên người trước khi bước ra ngoài, Hankyung nhìn lại phòng của Luhan một lần nữa để chắc rằng cả hai vẫn còn ngủ. Anh chưa bao giờ an tâm giao nhà lại cho ai nhưng đối với cậu, cậu là em trai của anh. Dù rằng không quen biết bao lâu nhưng cậu đủ để anh tin tưởng vào giao lại ngôi nhà cùng với nhiều bí mật trong đó. Bí mật về sự lật đổ Chae Jung Suk, bí mật về những giọt nước mắt đau đớn của anh...
Một ngày mới bắt đầu, anh phải đối đầu với hắn... Thêm một ngày nữa... trong nụ cười...
...............
"Cốc, cốc, cốc"
_Vào đi!
_Chủ tịch.
Chae Jung Suk ngồi đó giữa căn phòng chủ tịch hội đồng quản trị. Cặp kính trắng dầy cộm khiến anh không nhìn thấy đôi mắt của hắn. đôi mắt chứa đầy sự giảo hoạt và mưu mẹo trên thương trường. Một kẻ luôn làm ra vẻ mình là một tiền bối giàu kinh nghiệm và dễ gần, một chủ tịch đáng để kính trọng, một người cha đáng để ngưỡng mộ, một người đáng để các báo đài tán thưởng "Người đàn ông mẫu mực của năm" trong suốt 15 năm liền.
DỐI TRÁ!
Tất cả chỉ là dối trá.
Và anh sẽ vạch trần sự dối trá đó.
Sớm thôi...
_Ngồi đi Hankyung! Cậu lúc nào cũng đến sớm.
_Chủ tịch! Đây là bản phác thảo mẫu sản phẩm chúng ta thiết kế riêng cho BL, chủ tịch thấy thế nào? – Hankyung đưa ra bản phác thảo.
_Đẹp lắm! Lần này BL lại thắng lớn với mẫu sản phẩm này rồi. Trong này có công của cậu nhiều lắm đấy. Cậu thật chăm chỉ ha ha ha ha! Tôi có nên thăng chức cho cậu không?
_Chủ tịch quá khen rồi. Tôi chỉ làm theo chức trách của mình thôi.
Ông Chae cười sảng khoái khi nhận được một nhân viên xuất sắc như anh. Ông vẫn còn nhớ một năm trước, khi ông nhận Hankyung vào làm việc, anh đã thật sự chăm chỉ, người ta làm một, anh làm đến 10. Chưa bao giờ anh làm sai sót một điều gì, chưa bao giờ anh gục ngã trước những thử thách của ông. Chỉ trong vòng một năm, từ một nhân viên bình thường, anh đã trở thành giám đốc thiết kế của Blue Design. Cái chức kén người và có những cuộc cạnh tranh nội bộ khốc liệt. Hankyung là người khiến ông vừa ý nhất và cảm thấy giống mình nhất. trong anh có cái gì đó tiềm tàng khó đoán biết. Đằng sau nụ cười thân thiện là cả một mưu tính lớn lao, đằng sau đôi mắt chỉ biết cười và những tia nhìn sắc nhọn.
Thú vị!
Đàn ông muốn đạt được sự nghiệp thì phải như thế, phải khiến người ta không nhận ra thâm ý của mình. Phải khiến người ta hoàn toàn tin tưởng vào mình. Nếu Jung Ahn không yêu Sehun và muốn lấy anh thì ông đã gả cô cho Hankyung. Hankyung luôn là mẫu con rể mà ông thích, nếu anh trở thành người gia đình với ông thì Blue Design như hổ thêm cánh. Sẽ không gì có thể khiến Blue Design gặp khó khăn kể cả sức ép từ BL. Tuy nhiên, Hankyung cũng không phải là một người đơn giản. Anh có tham vọng và ông biết tham vọng của anh lớn đến đâu. Ông cũng không cho phép anh lật đổ ông, không cho phép Blue Design lọt vào tay kẻ khác.
_Được rồi! ra ngoài đi Hankyung!
_Vâng!
Nắm chặt nắm đấm cửa trước khi bước ra ngoài, Hankyung nghiến răng liếc ra sau một lần nữa. Hãy đợi đấy! Ngày anh trả thù sắp đến rồi.
........................
_Uống đi Luhan! Nó tốt cho em đấy.
Sehun đặt trước mặt Luhan một ly sữa có thêm hột gà. Sữa hột gà luôn là một thức uống bổ sung chất dinh dưỡng hiệu quả nhanh nhất đối với người có thể trạng yếu như Luhan.
_Cám ơn! Anh... không đi làm sao?
_Chiều anh sẽ đi làm. Anh gọi điện nói nghỉ buổi sáng rồi.
Sehun ngồi nhìn Luhan đang hớp từng ngụm sữa. Trong lòng cũng thấy yên tâm hơn một chút. Anh sẽ đưa cậu về nhà để tắm rửa trước khi đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa. Bệnh của Luhan không thể kéo dài và đứa con trong bụng cũng không còn nhiều thời gian nữa. Càng trị sớm thì khả năng cứu được cả hai mẹ con sẽ cao. Anh tuy không phải là bác sĩ nhưng anh biết, cái gì làm càng sớm thì khả năng cứu càng cao.
_Hôm qua em đã ở nhà Hankyung suốt àh?
_Không!
Nhận thấy Luhan không muốn nói, Sehun cũng không hỏi thêm. Anh đưa Luhan ra xe trước khi khóa cửa nhà cho Hankyung và đặt chìa khóa và chậu hoa dưới nhà theo lời anh để lại trong giấy. Sehun không phải là một người đàn ông hoàn hảo nên anh nhận rằng anh đã ghen khi Luhan cứ ở nhà Hankyung mặc dù anh nói rằng cả hai người đã kết nghĩa anh em. Tuy nhiên, yêu là ích kỷ. anh cũng nằm trong số đó thôi. Anh không cao cả, anh luôn là một người đàn ông ích kỷ và hay ghen trong tình yêu.
................
_Sao rồi bác sĩ?
Sehun nín thở nhìn theo gương mặt của bác sẽ Lee Sung Min , mỗi cái nhíu mày của cậu đều khiến anh lo lắng. Bên cạnh anh là Luhan vẫn đang nằm yên để bác sĩ Lee khám.
"Cốc, cốc, cốc"
_Bác sĩ Lee, đây là kết quả xét nghiệm của cậu Xi Luhan. – Cô y tá đặt lên bàn tờ giấy xét nghiệm máu của Luhan.
_Cám ơn!
Sehun lại tiếp tục chờ đợi. Tay anh nắm chặt tay của Luhan để trấn an cậu cũng như tự trấn an mình. Cả hai đã quyết định giữ đứa bé lại và nói rõ điều đó với bác sĩ với hy vọng cậu có thể cứu sống sinh linh bé bỏng ấy. Lee Sung Min tuy là bác sĩ trẻ của bệnh viện nhưng cậu thật sự là một bác sĩ giỏi với 5 năm du học ở Mĩ và nhiều giải thưởng y học giá trị khác. Sehun đặt niềm tin của mình vào Sungmin và luôn làm theo mọi lời chỉ dẫn của cậu.
_ Anh Jung, anh và cậu Luhan đã quyết định giữ đứa bé lại?
_Vâng! Bác sĩ, xin hãy cố gắng cứu Luhan và đứa nhỏ. Chúng tôi không đành lòng bỏ nó – Sehun nói chân thành.
_Thật sự... Mọi việc sẽ dễ dàng hơn khi đứa bé được lấy ra ngoài. Nhưng anh đã quyết định giữ lại thì tôi đành tận lực. Bây giờ, điều cần thiết là làm cho sức khỏe của cậu Luhan khá hơn nữa. Chúng tôi không thể liên tục truyền tiểu cầu vào người cậu ấy vì nó không tốt, tuy nhiên, chất độc trong người cậu Luhan đang phát triển với mức độ chóng mặt và nó đang phá vỡ số tiểu cầu đã thêm vào cơ thể. Anh cần tẩm bổ cho cậu Luhan nhiều hơn nữa. Tốt nhất là ăn thịt bò tái để bổ sung chất sắt và chống thiếu máu, ăn những thức ăn có màu đỏ và uống nhiều sữa. Mặt khác, anh cần phải tìm người thân của cậu Luhan để hiến máu cho cậu ấy. Cậu ấy thuộc nhóm máu hiếm và chúng tôi không có loại máu này trong ngân hàng máu. Chúng tôi sẽ cố gắng nhưng kết quả sẽ cao hơn nếu như người trong gia đình hiến.
_Nhưng Luhan... – Sehun nhìn sang Luhan trong khi cậu đang nhìn về nơi khác, đôi mắt trĩu xuống, nỗi buồn thoáng qua đôi mắt cậu... – không còn người thân...
_nếu như vậy thì khó lắm nhưng chúng tôi sẽ cố gắng. Điều cần thiết bây giờ là anh cần chăm sóc cậu Luhan kỹ hơn. Bây giờ bắt đầu vào tháng thứ ba, thai sẽ hành khiến cho cậu Luhan không thể ăn uống được. Giai đoạn này rất nguy hiểm cho người mẹ và bé. Anh cần để ý một chút. Cậu Luhan có thể ngất bất cứ lúc nào nhưng đừng để cậu ấy ngã. Nhớ kỹ, không được để cậu ấy ngã.
Sungmin nhấn mạnh mấy chữ cuối khiến Sehun nuốt nước bọt. Luhan vẫn không có biểu hiện gì ngoài mặt nhưng trong lòng cũng lo lắng lắm. Tim cậu đập liên hồi, lo lắng cho số phận đứa bé trong bụng. Cậu không ngờ, muốn bảo vệ đứa con của mình lại khó khăn đến thế. Khi biết mình không thể giữ được nó lại đau đớn đến thế. Vậy mà... cũng có người nhẫn tâm bỏ lại cậu... một mình...
..................
Trở về nhà với tâm trạng rối bời, Sehun cũng không biết phải nói với Luhan như thế nào ngoài việc nắm lấy tay cậu, truyền vào đó hơi ấm của một người cha dành cho con mình, hơi ấm của tình yêu, hơi ấm của tình thân.
_Anh đi làm đi, tôi không sao đâu. – Luhan mỉm cười khi Sehun có ý định không đi làm.
_Nhưng...
_Không đi làm thì tiền đâu mà anh sống? Tôi không sao, có chuyện gì tôi điện cho anh. – Luhan nói chắc
_Nhất định phải điện cho anh.
_Ừh!
Luhan mỉm cười lần nữa trước khi Sehun ra xe. Khi anh ra khỏi cổng, cậu vẫn còn đứng ở đó, bây giờ... nếu cậu quay ngược vào trong, cậu nhất định sẽ ngã. Đầu óc cậu đang choáng váng, cảm giác như trời đất đang quay trước mặt vậy. Cậu cần ngồi xuống để nghỉ...
Cách đó không xa, Jung Ahn mím môi khi nhìn thấy Sehun ôm người con trai khác vào lòng và hôn lên má cậu. Biết đây là kẻ đã phá hoại hạnh phúc của cô. Bàn tay nắm chặt lại đến nỗi nhìn thấy cả gân xanh chạy trên đó.
Là con trai? Để tôi xem cậu quyến rũ Sehun bằng cách nào. Tôi không để yên cho cậu đâu.
Vứt đóa hoa đã bị nhàu nát xuống đường, Jung Ahn tiến về phía cổng chính, nơi Luhan đang ngồi xổm ở đó và ôm lấy bụng mình. Hôm nay cô nhất định sẽ bứt cậu ra khỏi nhà Sehun và không bao giờ được phép đặt chân vào ngôi nhà này nữa.
End chap 28
Chap 29
_Chào!
Luhan ngẩng đầu lên nhìn khi nghe thấy giọng nói lạ và đôi giày cao gót màu đen trước mặt mình. Cậu cố gắng nhìn thật rõ nhưng mắt cậu đang mờ dần, cậu không thể nhìn thấy gì ngoài mái tóc dài màu hạt dẻ được uốn lọn lớn xõa hai bên vai.
Nhíu mày bởi cách cư xử của Luhan khi cậu không đứng lên nhìn cô mà cứ ngồi xổm trước mặt và nhìn lên, Jung Ahn cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục nghiêm trọng. Chưa có ai đối với cô như vậy cả, cô cảm thấy lửa giận trong lòng mình đang dâng lên ngùn ngụt.
_Tự giới thiệu với cậu, tôi là Chae Jung Ahn – Vợ chưa cưới của Sehun. Cậu... là người làm mới của anh ấy àh?
Jung Ahn nhếch mép nhìn xuống Luhan trong khi cậu đang gục xuống, tai cậu chẳng thể nghe thấy gì cả. Đau quá, cơn đau đang kéo về xé nát cơ thể cậu. Đầu cậu muốn nổ tung vì đau và cơ thể cậu như đang bị hàng ngàn cây kim châm vào. Đau đớn quá! Khó chịu quá! Bây giờ cậu chỉ muốn ngất đi để quên đi nỗi đau thể xác này. Tay cậu ôm chặt lấy bụng như bảo vệ đứa con bé nhỏ nhưng cậu không thể để mất phép lịch sự được.
_Chào!
Cố gắng đứng lên và nhìn thẳng về phía Jung Ahn. Bây giờ cậu mới có thể nhìn rõ gương mặt cô. Thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp và có phong cách cao quý. Cậu gật đầu chào và hơi lùi ra sau vì choáng váng.
_Phiền cô... có thể dìu tôi vào nhà được không? Tôi không bước đi được.
_Cậu...
Jung Ahn nghiến răng khi thấy thái độ của Luhan như thế. Cô đã giới thiệu cô chính là vợ chưa cưới của Sehun nhưng thái độ của Luhan với điều đó chẳng khác nào nước đổ đầu vịt. Cô giậm chân và tiến tới trừng mắt về phía Luhan
_Tôi lập lại một lần nữa, tôi là vợ của Sehun. cậu là ai? Sao lại ở nhà của anh ấy? – Jung Ahn gằn giọng
_Tôi... tôi... tôi đau quá... Làm ơn đưa tôi vào nhà... Tôi không thể ngã được
Luhan choáng váng như muốn ngã, cậu vội nắm lấy vai của Jung Ahn để giữ thăng bằng nhưng cô lại nghĩ cậu đang vô lễ với mình. Mắt cô trừng lớn hơn và đẩy mạnh Luhan ra phía sau.
_Tôi định nói chuyện với cậu lịch sự nhưng cậu đối với tôi thái độ như thế sao? Cậu là gì ở ngôi nhà này? Cậu đã quyến rũ Sehun?
_Tại sao cậu lại làm cái nghề này? Cậu cần bao nhiêu tiền? Cần bao nhiêu tiền tôi sẽ trả! Nói đi!
Mỗi lần nói là mỗi lần Jung Ahn đẩy mạnh Luhan ra phía sau, vất vả lắm cậu mới có thể giữ được thăng bằng. Mồ hôi túa ra như tắm khi cơn đau càng lúc càng lớn khiến cậu không biết mình có thể trụ đến bao giờ nữa. Đầu cậu quay mòng mòng, cậu không nghe Jung Ahn nói gì cả, cậu chỉ biết nếu cậu không phản kháng lại, cậu sẽ ngã mất...
_JUNG AHN! EM LÀM GÌ VẬY?
Tiếng hét vang lên phía sau Jung Ahn khiến cô giật mình.
Là Sehun.
Thật may mắn khi anh bỏ quên xấp hồ sơ quan trọng ở nhà.
Thật may mắn khi anh đã quay trở về một cách nhanh chóng.
Thật may mắn khi anh đã đỡ kịp lấy Luhan.
Thật may mắn khi anh cứu được hai người mà anh yêu thương nhất.
_CÔ LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY?
_Sehun! Anh...
_Em có sao không? Đang đau phải không? – Sehun nhìn Luhan với nỗi lo lắng khôn nguôi. Anh bế cậu lên trước khi tặng cho Jung Ahn cái trừng mắt chết chóc .
Luhan không nói nổi. Cậu đau đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra ướt cả áo. Mặt cậu tái hẳn đi và điều đó khiến Sehun càng thêm lo lắng. Anh vội vã bế cậu vào nhà, không quan tâm Jung Ahn còn đứng đó hay không.
_Anh... anh vì một thằng yếu ớt như thế mà không ngó ngàng tới em?– Jung Ahn nói với một thái độ tức giận thực sự.
_IM ĐI! ĐỪNG BAO GIỜ CHẠM VÀO LUHAN CỦA TÔI MỘT LẦN NÀO NỮA. TÔI SẼ KHÔNG THA CHO CÔ ĐÂU! TÔI THỀ ĐẤY!
Sehun nghiến răng ken két khi nghe thấy giọng điệu tức giận của Jung Ahn. Anh còn chưa trách cô vì đã theo dõi anh hoặc đến tìm anh một cách bất ngờ như thế này, anh còn chưa trách cô vì sao đẩy Luhan như thế này. Tất cả anh vẫn chưa trách, thế mà cô lại trách ngược lại anh sao?
Đặt Luhan lên ghế sofa, Sehun vội vã lấy thuốc đặt trên bàn ra để cậu uống. Thuốc tuy không thể giúp cậu không còn đau đớn nữa nhưng ít ra nó giúp cho cơ thể cậu không bị suy nhược.
Phía sau, Jung Ahn nghiến răng khi nhìn thấy Sehun lo lắng cho Luhan như thế. Cậu là ai? Cậu là con trai của một nhà tài phiệt lớn nào sao? Cậu là con trai của một người có chức quyền lắm sao? Mà Sehun – một kẻ ngạo mạn, luôn xem thường người khác lại phải lo lắng đến như thế. Anh nhẹ nhàng và ân cần, lại mắng lớn tiếng khi cô chạm vào cậu. Điều đó khiến Jung Ahn càng thêm tức tối. Dù Luhan có là ai đi nữa thì cô vẫn là người đến trước, là Sehun tỏ ý với cô trước và cô sẽ không bao giờ từ bỏ Sehun.
_Jung Sehun! Anh... anh...
_Jung Ahn! Anh xin lỗi vì đêm qua đã nói với em như thế nhưng chúng ta đến đây thôi. Anh đã có người anh yêu – Anh ôm Luhan đang thiếp đi vào lòng – Anh không thể giữ lời hứa với em được. Chúng ta không có tình yêu. Đơn giản là vì anh muốn cưới em làm vợ. Bây giờ anh đã có mục đích sống của mình rồi. Anh sẽ bảo vệ người đang trong vòng tay anh. Anh xin lỗi. – Sehun nhìn thẳng vào Jung Ahn
_Anh... Anh nói với em... Anh...
Jung Ahn thật sự sốc khi nghe chính miệng Sehun nói những lời đó. Cô biết anh là một người sòng phẳng, một người rất thẳng thắn nhưng cô không ngờ anh có thể nói những lời nhẫn tâm ấy.
_Mệt không? Anh đưa em vào phòng. Ngủ đi! – Sehun vuốt ngược tóc Luhan và bế cậu vào phòng – Jung Ahn ah! Anh không tiễn.
Nước mắt rơi trên khóe mi. Chưa bao giờ Jung Ahn cảm thấy nhục nhã đến như vậy. Người cô yêu, người cô luôn tin tưởng và những tưởng sẽ là của riêng mình mãi mãi nay lại nói lời chia tay không cảm xúc. Lạnh lùng và nhìn cô với đôi mắt vô tình. Bao nhiêu yêu thương anh dành cho người đang thiếp đi trên tay mình, từ ánh mắt, lời nói và cử chỉ.
ĐAU ĐỚN!
CĂM PHẪN!
NHỤC NHÃ!
Cậu sẽ phải trả giá. Nếu tôi không có được Sehun thì cậu cũng đừng hòng có được. Đừng hòng giả vờ yếu đuối trước mặt tôi. Tôi sẽ vạch mặt cậu ra. Chờ đấy!
Tức giận, Jung Ahn mím môi và đi ra ngoài. Điện thoại được mở ra và một số lạ được gọi đi:
_Tìm hiểu về người con trai đang sống trong nhà của Sehun. Tìm toàn bộ cho tôi. Chiều nay tôi muốn có hồ sơ về cậu ta trên bàn tôi.
End chap 29
Chap 30
"Soạt"
Jung Ahn ném mạnh xấp hồ sơ xuống đất, lại một lần nữa cô cảm thấy sự nhục nhã xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Những dòng thông tin về Xi Luhan nằm vương vãi dưới sàn khiến cô càng thêm tức giận. Hóa ra, Luhan là cô nhi, cậu không những là cô nhi mà còn là một callboy với danh xưng là Bông Hồng Đen. Một callboy hạng sang...
Anh điên rồi Sehun ah! Anh thật sự bị hắn ta bỏ bùa mê gì mà lại mụ người như thế chứ? Hết lòng với một callboy?
Jung Ahn giận dữ nhìn ra ngoài bầu trời đêm. Jung Sehun! một người đàn ông ngạo mạn và khinh đời của cô đâu rồi? Người đàn ông luôn làm những việc mình muốn và không đặt trái tim ở bất cứ ai nhất là những kẻ dưới đáy của xã hội. Một kẻ vung tiền để thỏa mãn thú vui của mình, anh ở đâu? Người đàn ông đó đang ở đâu? Anh không phải là một Jung Sehun mắng cô một cách giận dữ, không phải là Sehun nói lời chia tay không chớp mắt với cô, không phải người đàn ông với những cử chỉ dịu dàng đối với một callboy – Cái nghề nhục nhã nhất dưới đáy xã hội. Chưa quen nhau được 1 năm mà anh có thể biến đổi nhanh như thế sao? Rốt cục anh thay đổi vì cái gì? Vì Xi Luhan sao?
Tấm ảnh có hình Luhan bị cô nhàu nát trong tay, đôi mày thanh nhíu lại tựa như sắp chạm vào nhau, đôi mắt đỏ lên bởi sự giận dữ. Jung Ahn thật sự muốn hét lên nhưng bản thân cô không thể, trong nhà ai không biết cô là một người điềm đạm vào có suy nghĩ sâu sắc. Nếu cô hét lên như thế thì ảnh hưởng đến thân phận, sẽ không tốt cho cô. Nhưng cô không biết phải làm như thế nào để xua đi cơn giận này, chỉ biết ném mạnh gối vào tường mà thôi.
"Cạch"
_Chuyện gì thế Jung Ahn? Ba nghe thấy tiếng rơi đồ ở trong phòng
_Ba!
Không kềm nổi xúc động, Jung Ahn bật khóc, Cô lau nhanh giọt nước mắt rơi trên má mình nhưng lại một giọt nữa rơi. Cô cố gắng không khóc nhưng khi nhìn thấy ba mình, cô lại không thể kiềm chế nổi. Bây giờ chỉ có nước mắt mới có thể khiến cô vơi đi sự giận dữ trong đôi chút. Ông Chae cũng không hỏi bởi vì ông nhìn thấy tấm ảnh Sehun đang bế ai đó, đang quan tâm ai đó và ông có thể đoán ra kẻ đó là ai.
_Người đó àh? – Ông vuốt nhẹ lưng Jung Ahn.
_Là một callboy! Tại sao lại như thế? – Jung Ahn nhìn ông đầy oán trách – con không bằng một callboy ư? Con có sắc đẹp, con có tiền, có quyền, con thừa thông minh và khả năng để tiếp sức cho BL, con có đầy đủ những gì mà một người đàn ông mơ ước về người vợ tương lai. Có chổ nào con không bằng cậu ta?
_Con hơn nó! Con gái của Chae Jung Suk không bao giờ thua kém ai kể cả những người đàn ông thành đạt. Có thể vì Sehun nhất thời...
_Không đâu ba! Ba không nhìn thấy thái độ của Sehun... Anh ấy chăm sóc cậu ta, anh ấy đã quát vào mặt con và nói lời chia tay trước mặt cậu ta. Ba biết con nhục nhã đến thế nào không? Là vì ai mà con hạ mình như thế? Bao nhiêu người đàn ông mơ ước con, nhưng con chỉ có anh ấy, con luôn phấn đấu không ngừng để trở thành người phụ nữ hoàn hảo nhưng kết quả là gì? Anh ấy chọn một callboy. Anh ấy không chọn con!
Ôm Jung Ahn vào lòng, ông Chae cũng chẳng biết nói gì khi con gái ông đang phẫn uất đến như thế. Yêu một callboy đối với một doanh nhân thành đạt là không thể. Nó ảnh hưởng đến nhiều thứ và ông cũng biết gia đình Sehun cũng sẽ không đồng ý việc này.
_Con biết khÔng Oh Ahn. Người đàn ông có trái tim rất đa tình, họ có thể quan hệ với nhiều người nhưng chỉ có thể yêu một người. Ngày xưa, ba cũng ăn chơi, cũng qua đêm với nhiều cô gái, callboy, callgirl hạng sang nhưng thủy chung vẫn là mẹ con. Dù gây gỗ với nhau như thế nào, dù có xa cách bao lâu thì cuối cùng ba cũng không thể sống thiếu mẹ con được. Ba cũng có rất nhiều mối tình ở bên ngoài, nhưng con biết không? Ba không yêu họ và họ cũng không yêu ba. Cái họ cần đối với những người đàn ông thành đạt là tiền. Họ muốn cuộc sống của họ không phải lo lắng bởi cuộc sống hằng ngày. Họ chỉ cần tiền thôi con àh và họ sẽ làm mọi cách để người đàn ông đó thương hại họ, không bỏ họ.
_Ba...
_Chỉ cần ném tiền vào mặt họ thì họ sẽ tự động rút lui, làm cái nghề đó không có sĩ diện con àh! Mình phải thẳng thừng ném vào mặt họ để họ biết rằng đối với mình, họ chẳng là cái gì ngoài công cụ mua vui. Và ba nghĩ thằng đó cũng như thế. Nó quyến rũ Sehun và tỏ ra là một kẻ đáng thương hại. Sehun tuy rằng ăn chơi nhưng nó chưa từng gặp phải trường hợp này. Bây giờ nó đang bị lừa bới cái nét thơ ngây giả tạo mà thằng đó đang tạo ra. Con càng nói, nó sẽ càng giận dữ và đối với con càng tệ hơn.
_Con phải làm gì bây giờ? – Jung Ahn bây giờ đã ngưng khóc
_con đưa cho Sehun xem những gì phía sau nét thơ ngây của thằng callboy đó. Những đêm nó phục vụ khách, những khi nó không bên cạnh Sehun. Con không cần nói, chỉ cần như thế thì tự động Sehun sẽ đá đít nó ra khỏi nhà và nhận ra con mới là người vợ lý tưởng. Hoặc dĩ ném cho nó một số tiền để nó biến mất khỏi tầm nhìn của con và Sehun. Đối với hạng đó, nó chỉ cần tiền, cần nhiều tiền mà thôi.
_Một xu con cũng không đưa. Nó không xứng đáng ngồi không mà nhận lấy tiền. Hạng người mua bán xác thịt như nó không đáng nhận tiền – Jung Ahn nhíu mày nhìn ông – Ba... cám ơn ba... Con thật sự không biết phải làm sao nếu không có lời khuyên của ba.
_Chuyện của con cũng là chuyện của ba. Ba sẽ không để con gái ba bị tổn thương dù người đó là ai đi nữa.
_Ba!
Jung Ahn mỉm cười khi được ba mình ôm vào lòng. Luôn là như thế, ông luôn giúp cô toại nguyện ý muốn của mình. Từ khi cô được sinh ra đời đến bây giờ, chưa một lần cô cảm thấy thiếu thốn từ tinh thần đến vật chất. Đôi khi ba mẹ cũng có cãi nhau và ba cũng bỏ nhà đi suốt mất tuần liền nhưng ông lại trở về và hạnh phúc với gia đình. Nếu là lần đầu tiên, cô đã khóc đến sưng cả mắt và mẹ cũng không cùng với cô. Nhưng những lần sau, cô hiểu đã là vợ chồng thì không thể tránh khỏi có cãi vã, từ đó không còn khóc nữa, vì cô biết rằng sẽ không bao giờ có chuyện ba mẹ cô xa nhau.
_Ngủ đi Jung Ahn! Mọi chuyện đã có ba rồi.
_Dạ!
Jung Ahn ngoan ngoãn theo lời ông Chae mà đi ngủ. Ông cũng mỉm cười với cô trước khi đóng cửa phòng lại. Trở về phòng của mình, ông nhấc máy:
_Ông đã biết con trai ông từ chối con gái tôi chưa?
"Tôi biết"
_Chúng tôi thật sự bị sỉ nhục bởi con trai ông. Tôi không nghĩ ông chấp nhận thằng callboy đó.
"Mọi chuyện tôi đã có cách giải quyết rồi. Anh đừng lo. Sehun có thể không cưới con gái anh nhưng cũng không thể làm bẽ mặt nhà họ Jung được"
_Ha ha ha ha! – Ông Chae cười sảng khoái – Thật là... ông bao nhiêu năm cũng không thay đổi, luôn cứng nhắc như thế, nói thẳng thật!
"Anh cũng vậy ha ha ha ha!"
Ông Chae cười lớn hơn và đặt máy xuống. Thú vị! là bạn của nhau bao lâu nhưng hai người tựa như nước với lửa. Nếu như ba của Sehun luôn là một người đàn ông chung thủy nhất nhất, quan niệm cổ hữu thì ông – Một người đàn ông thành đạt thích ăn chơi và tiêu tiền vào những điều mình thích mà không cần suy nghĩ đến hậu quả. Ông đặc biệt thích Sehun vì anh có tính cách khá giống ông. Anh luôn ăn chơi và giải quyết một cách gọn đẹp hậu quả của mình.
....................
Trong khi đó
_Chanyeon ah?
"Nó chết rồi"
_Mày còn giận tao àh? Lúc đó tao nóng ruột quá nên mới thế thôi. Đừng nhỏ nhen như thế chứ!
"Ừh! Tao nhỏ nhen đấy"
_Mày... Ya! Tao đã xuống nước xin lỗi mày rồi mà, có cần phải làm tới như thế không chứ? – Sehun nhíu mày.
"Ừh! Tao làm tới đấy. Để mày biết rằng đừng bao giờ chọc cho tao nổi giận."
_Biết rồi anh hai! Em xin lỗi anh được chưa? Đừng giận em mà.
Sehun mỉm cười và xin lỗi Chanyeon. Mặc dù giọng điệu có vẻ bỡn cợt nhưng trong đó chứa đầy sự thành ý. Điều đó cũng khiến cho Chanyeon nguôi giận. Anh biết tính tình của Chanyeon. Mặc dù miệng nói chua ngoa nhưng rốt cục là người bạn thân nhất và sẵn sàng làm mọi thứ vì bạn bè. Hắn không có nhiều bạn nhưng bạn bè hắn luôn là những kẻ hy sinh vì bạn bè. Thật đáng trân quý biết bao.
"Thế mày đã suy nghĩ về những điều tao nói không?"
_Có! Tao biết mày chỉ muốn tốt cho tao nhưng lúc đó tao rối quá nên mới giận mày. Huề nhá.
"Ok! Thôi tao đi đây, có hẹn với bà xã."
_Ừh!
Sehun đặt máy xuống bàn và nhìn về phía Luhan. Cậu đang nhìn anh trong im lặng, môi mím lại như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Anh thật sự chưa nhìn thấy biểu hiện này của Luhan bao giờ và điều đó khiến tim anh đập thình thịch trong lòng ngực. Anh sợ Luhan nói cái gì đó khiến tim anh đau, anh sợ cậu nói... Cậu không muốn làm phiền anh nữa...
_Anh... có vợ rồi àh?
Một lúc sau Luhan mới lên tiếng. Từ khi cậu bị đau đến bây giờ, Sehun luôn bên cạnh cậu không rời một bước, dù đã khỏe nhưng Sehun vẫn một mực không đi đâu, anh mang laptop và giấy tờ vào phòng để làm việc mặc cho cậu bảo rằng cậu không sao. Tuy nhiên, cậu đã nghe được câu nói mà cô gái lúc chiều nói với mình
"Tôi là vợ của Sehun"
Lúc đó quá đau nên cậu không nghe rõ lắm cô gái ấy nói gì nhưng những lời đó khiến cho nỗi đau của cậu tăng hơn một bậc nữa. Cậu không hiểu vì sao lại như thế nhưng cậu thật sự đau khi nghe câu đó. Ngay cả khi cậu được anh bế vào trong nhà và ôm trong lòng nhưng cơ thể vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Rốt cục, người đàn ông mà cậu tin tưởng, người đàn ông cậu muốn nương tựa lại không thuộc về mình. Những điều tốt đẹp không bao giờ dành cho cậu cả...
Suy nghĩ thật nhiều, chỉ với câu hỏi "anh có vợ rồi àh" nhưng khó khăn biết bao khi mở miệng. cậu sợ câu trả lời. Nếu anh nói có, cậu sẽ làm sao? Nếu anh nói không, cậu sẽ như thế nào?
_Huh? – Sehun nhướn mày
_Anh có vợ rồi àh? Cô gái lúc chiều – Luhan nói chậm
_Đó là vợ chưa cưới của anh, nhưng là trước khi yêu em. Còn bây giờ, thì không phải.
Luhan ngạc nhiên khi Sehun trả lời một cách bình thản như thế. Giọng anh thật sự chứa đầy yêu thương khi những từ cuối được phát ra. Mặt Luhan cảm giác như đang nóng lên trong thấy và cậu tránh nhìn vào ánh mắt anh. Đôi mắt ấy khiến cậu không thoải mái, cậu biết Sehun yêu cậu. Anh đã nói điều đó bằng hành động, anh mang cái ấm áp và mang lại bờ vai vững chãi cho cậu nương tựa nhưng cậu biết thân phận của mình, cậu biết anh đang ở đâu và cậu đang ở đâu. Cậu không thể sở hữu những thứ không thuộc về mình. Cậu cơ bản không thể sở hữu những thứ tốt đẹp.
Đôi mắt Luhan chùn xuống khiến Sehun đau lòng, rời khỏi sofa, Sehun tiến đến bên giường và ôm lấy Luhan, truyền cho cậu hơi ấm của tình yêu và cười nhẹ khi tóc cậu vướng trên mũi anh. Anh biết cậu đang nghĩ gì, Xi Luhan là cái tên luôn khiến anh phải lo lắng, luôn khiến anh đau lòng nhưng cũng mang lại niềm vui và cuộc sống hạnh phúc thật sự cho anh. Có những lúc anh cảm thấy hối hận khi quen cậu nhưng đó chỉ là những ý niệm khi anh đang rơi vào bế tắc. Anh hối hận vì anh nghĩ mình chính là nguyên nhân khiến cậu đau đớn như thế này. Nhưng không, những ý niệm đó bây giờ không còn nữa. Anh vẫn hối hận, nhưng anh hối hận là không biết Luhan sớm hơn, không yêu Luhan sớm hơn và không nhận ra trên đời có một người như cậu sớm hơn.
_Đáng không Sehun? – Luhan nói khẽ – Anh không khinh thường tôi sao?
_Không! Anh trân trọng em.
_Nhưng gia đình anh?
_Chỉ cần em gật đầu. Anh sẽ bảo vệ gia đình nhỏ này. Chúng ta sẽ đám cưới và có những đứa con xinh xắn. Bề ngoài không nói được điều gì cả Luhan ah!
_Tôi...
_Nói anh nghe, đừng nghĩ chuyện gì cả ngoài cảm giác của em về anh... Em có yêu anh không? – Sehun xoáy sâu vào đôi mắt Luhan...
_Tôi... tôi sợ... – Luhan nhìn thẳng vào mắt Sehun – Những gì tốt đẹp không bao giờ dành cho tôi cả. Anh và tôi giống như ở hai thế giới khác nhau vậy, giống như hai đường thẳng song song. Anh ở trên cao và tôi ở dưới đáy của xã hội. Tuy rằng anh không quan tâm nhưng người ngoài sẽ quan tâm. Mọi người nhìn vào nói ra... rồi một ngày nào đó, anh sẽ hối hận...
_Anh không hối hận... Nếu hối hận, anh chỉ hối hận là không gặp được em sớm hơn thôi, Luhan ah!
Luhan không khóc, mắt cậu chỉ đỏ lên khi nghe những lời nói của Sehun. trong lòng cậu có cái gì đó ấm áp lan tỏa trong từng thớ thịt. mỗi một lời nói của Sehun như giọt nước mát chữa lành những vết thương của cậu. Anh... Sao anh ấm áp như vậy, sao anh lại yêu cậu như vậy... Liệu... một lần nữa... được không?
Đôi tay khẽ choàng qua người Sehun và ôm lấy anh. Một hành động mà cậu chư từng làm trước đây khiến Sehun mở to mắt. Đây có phải câu trả lời của cậu không? Đây có phải là điều cậu muốn nói với anh không?
Luhan yêu anh?
_Anh yêu em!
Mỉm cười và ôm chặt lấy Sehun hơn. Luhan muốn mình yêu và được yêu lần nữa. Là anh... là anh đã mang lại ánh sáng cho cậu, là anh đã giúp cậu nhận ra rằng tình yêu luôn đến với mọi người bất kể họ là ai và ở tầng lớp nào của xã hội. Anh khiến cho con tim cậu trở lại vỡi những nhịp đập yêu thương... Anh... từ bao giờ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu... Nhưng...
Không nói anh nghe đâu
Chỉ một mình Luhan biết
_Anh yêu em!
..........
End chap 30
Chap 31
"Cộp, cộp, cộp, cộp"
_Cô Chae, hiện thời giám đốc đang bận. Cô không thể vào ạ!
_Tránh ra đi
Jung Ahn đấy thư ký của Sehun sang một bên và cứ tiếp tục bước vào. Cô thật sự nóng giận khi nhận được hồi báo không tiếp ai không có hẹn trước. Trước đây đâu có thế, Sehun luôn đón cô dù rằng đó có là việc tư hay việc công, thế mà bây giờ lại hờ hững như thế. Cô không cho phép điều đó xảy ra. Danh dự của một giám đốc nhân sự Blue Design không cho phép bị người khác sỉ nhục dù người đó là Sehun đi chăng nữa.
_Cô Chae! Cô Chae...
_Tránh ra! – Jung Ahn gắt lên và nhìn chằm chằm vào cô thư ký tội nghiệp
_Cô Chae! Giám đốc hiện thời không thể tiếp khách được. Nếu cô có hẹn trước vui lòng đến đúng giờ. Nếu không, xin mời về cho!
Jung Ahn nhướn mày nhìn con người đang cả gan nói với mình những câu hỗn xược như thế. Cô gái này có gương mặt rất lạ, có vẻ là nhân viên mới của B/L. Đã là nhân viên mới mà dám nói với cô bằng giọng điệu như thế sao?
_Choi Soo Young? – Jung Ahn nhìn vào bảng tên trên ngực – Ngày mai không cần đi làm nữa. – Cô đẩy nó ra một bên.
_Xin lỗi! Giám đốc của chúng tôi thật sự không thể tiếp khách được! – Soo Young vẫn cứng đầu nhìn thẳng vào mắt Jung Ahn. Ở cô có cái gì đó khiến nó phải đề phòng nhưng nó không sợ. Nó tin rằng nếu nó cương quyết, mọi người sẽ nhìn nó với đôi mắt khác, cả Sehun cũng sẽ nhìn nó với con mắt khác. Nó sẽ có vị trí trong lòng của Sehun hơn.
_Cô biết cô đang nói chuyện với ai không? – Jung Ahn khoanh tay trước ngực và nhìn thẳng vào Soo Young – Cô là nhân viên mới thì đừng có cản đường tôi. Nếu không cô sẽ bị đuổi việc mà không có nguyên do – Cô cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nó. Ánh mắt ánh lên nét đáng sợ của một nhà lãnh đạo khiến Soo Young bất giác lùi một bước. Nó chưa từng thấy người nào như người phụ nữ đứng trước mặt mình.
_Jung Ahn?
Sehun ngạc nhiên khi nhìn thấy Jung Ahn và Soo Young đứng trước cửa phòng mình. Tuy ngạc nhiên nhưng anh cũng tránh đường để Jung Ahn bước vào phòng mình, sau khi cô tặng cho Soo Young cái lườm rách mắt khiến nó hơi rụt người. Nó hoàn toàn không biết kẻ vừa đi vào đó là ai và có vẻ kế hoạch của nó không mấy thuận lợi.
_Giám đốc! Em chỉ không muốn cô ta làm phiền anh, vì anh đã dặn...
_Không sao đâu! Làm tốt lắm. Trưa nay ăn cơm với anh.
Sehun mỉm cười và xoa đầu Soo Young như xoa đầu đứa em gái của mình. Cũng phải thôi, Soo Young là em gái của người yêu cũ của Luhan, cậu luôn xem nó là em ruột của mình nên anh cũng nên như thế. Điều đó sẽ khiến Luhan vui vẻ hơn nhiều. Anh cũng định nhân dịp ăn trưa này để nói cho Soo Young nghe về tình hình của Luhan để nó không lo lắng nữa. Dù sao thì họ cũng sống cùng nhau đã lâu rồi.
Trong khi đó, Soo Young vẫn chưa tin vào cảm giác của mình. Sehun vừa xoa đầu nó, nhẹ nhàng và ánh mắt chứa chan thương yêu xoáy sâu vào mắt nó. Cảm giác như trong ánh mắt đó chỉ có nó thôi. Nó tưởng tượng chăng? Có phải nó đang mơ không?
_cám ơn Soo Young nhé! – Chị thư ký mỉm cười và bắt vai nó.
Dơ bẩn!
Hất cao đầu và trở về chổ ngồi, nó phủi nhẹ vai nó và bắt đầu làm việc. Nó sẽ trở thành bà chủ của BL. Nó nhất định sẽ đạt được mục đích.
Chae Jung Ahn? Cô muốn đấu với tôi? Chờ đó.
Nhếch mép và liếc về phía phòng của Sehun. Soo Young nhíu mày như muốn nhìn thấy bên trong như thế nào nhưng rèm cửa đã đóng và nó chỉ có thể tưởng tượng diễn biến trong đó mà thôi. Tuy nhiên, nó bắt chéo chân và ngã người ra sau khi nhớ lại cảm giác lúc nãy. Sehun...
.................
Trong khi đó
_Anh đuổi việc con bé đó cho em.
_Chỉ vì cô ta cản đường em? – Yunnho nhíu mày
_Đúng! Chưa có ai dám đối xử với em như thế ở trong công ty này.
_Cô ta chỉ làm theo việc thôi. Chính anh đã bảo không cho ai làm phiền kể cả em – Sehun lấy một xấp tài liệu để xem xét. Anh cần làm việc chăm chỉ hơn nữa để có thể kết thúc sớm công việc, có thể về nhà với Luhan mặc dù anh biết rằng công việc của anh sẽ chẳng bao giờ có kết thúc. Tuy nhiên, xong được việc nào thì mừng việc đó thôi – Em đến tìm anh có việc gì?
Jung Ahn không nói, cô lẳng lặng đặt lên bàn Sehun một xấp hình. Mục đích cô đến đây hoàn toàn nằm trong những tấm ảnh này. Đêm qua, cô đã gọi người đến các nhà nghỉ để lấy những đoạn quay phim có Luhan trong đó và chụp lại. Cô thỏa mãn khi nhìn thấy những tấm ảnh mà Luhan đang cùng người khác làm tình trên giường. Cô có thể tưởng tượng được gương mặt đỏ lên vì giận dữ của Sehun, cái cách Luhan quỳ xuống van xin anh tha thứ và những cái tát tai nẩy lửa mà Sehun ban tặng cho cậu. Cô sẽ đứng một bên, như một người phụ nữ tốt bụng sẽ đứng ra khuyên anh đừng đánh Luhan nữa và chỉ đuổi cậu ta ra khỏi nhà mà không có một đồng xu. Rồi cô sẽ lại hạnh phúc trong vòng tay của Sehun cùng với sự hối lỗi vì đã nói lời chia tay với cô. Mọi thứ diễn ra trước mặt như một giấc mộng, bất giác Jung Ahn mỉm cười vì điều đó.
_Cái gì vậy?
_Anh xem đi.
Sehun có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bao thư lớn mà Jung Ahn đặt trên bàn của mình. Cẩn thận, anh mở ra và...
Trước mắt anh là những tấm ảnh Luhan đã từng ngủ chung với người khác. Những tư thế làm tình, vẻ mặt của cậu, của hắn, của gã nào đó mà anh không biết, từng tấm... từng tấm một đập vào mắt anh nhức nhối. Luhan của anh... Gương mặt ấy nhăn nhó vì đau, đôi mắt ấy... Nước mắt... Thống khổ... Anh có thể nhìn thấy sự nhục nhã qua gương mặt cậu... Anh nhìn thấy tất cả.
_Hắn ta là callboy. Hắn ta đã ngủ với bao nhiêu người anh biết không? Nhiều hơn số hợp đồng mà anh đã ký, nhiều hơn những cô gái mà anh đã từng qua đêm. Anh... không lẽ lấy một kẻ dâm loàn về làm vợ sao?
_Ở đâu em có những tấm ảnh này? – Sehun nói trong khi vẫn nhìn trân trân vào tấm ảnh – Tôi hỏi em ở đâu có những tấm ảnh này? Nói!
Jung Ahn giật mình bởi giọng trầm nặng của Sehun. Anh đang giận, thật sự rất giận. Cô có thể nhìn thấy điều đó qua đôi bàn tay đang nắm chặt những tấm ảnh, cô có thể nhìn thấy những tơ máu ánh lên trong mắt, cô có thể nhìn thấy môi anh đang run rẩy...
_TÔI HỎI EM CÓ CHÚNG NHƯ THẾ NÀO?
_Y... Sehun!
Jung Ahn khá hoảng khi Sehun nhìn chằm chằm vào cô một cách giận dữ đến thế. Đây là điều cô không lường trước trong đầu. Tại sao Sehun lại có thái độ này với cô? Đáng nhẽ thái độ này sẽ phủ xuống đầu của Luhan. Không phải cô, hoàn toàn không phải cô...
_Anh... Sao anh lại nói như thế với em? Vì em yêu anh, em yêu anh nên em mới cho anh thấy bộ mặt thật của cậu ta. Anh nhìn đi, cậu ta có yêu anh không? Cậu ta có bao nhiêu người, cậu ta lên giường bao nhiêu lần. Cậu ta chỉ yêu tiền của anh thôi, chỉ yêu tiền của anh thôi anh biết không?
_IM NGAY VÀ ĐI RA NGAY CHO ANH – Sehun gầm lên và chỉ thẳng ra cửa – Trước khi anh làm gì đó không tốt cho em. ĐI RA ĐI.
_anh...
_Đi ra ngay!
Jung Ahn giận dữ bước vội ra ngoài trong khi Sehun chống tay xuống bàn. Anh không giận, hoàn toàn không giận Luhan. Anh biết đó là công việc cậu cần phải làm để nuôi sống gia đình, đó là công việc cậu không hề muốn. Hơn ai hết, anh yêu cậu hơn bao giờ, yêu cậu hơn hôm qua và hôm nay sẽ ít hơn ngày mai. Anh chỉ là... Đau lòng... Anh đau lòng khi không gặp cậu sớm hơn, không yêu cậu sớm hơn và không bảo vệ cậu sớm hơn. Anh hận bản thân mình chưa thể làm gì để Luhan có thể tin tưởng mà tựa đầu mình vào vai anh. Anh giận chính bản thân mình...
Anh xin lỗi Luhan ah! Anh thật sự xin lỗi.
.........................
Trong khi đó, quán café Color
"Soạt"
_Đây là? – Luhan ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạ
_Đây là ngân phiếu 200 triệu won. Nó đủ để cậu và đứa bé trong bụng sống thoải mái mà không cần phải đi theo cậu chủ nhà chúng tôi nữa.
_Ý ông là...
_Vâng! Chúng tôi muốn cậu buông tha cho cậu chủ chúng tôi. Tránh xa cậu ấy ra... Càng xa càng tốt.
End chap 31
Chap 32
Quán café Color
"Soạt"
_Đây là...? – Luhan ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạ.
_Đây là ngân phiếu 200 triệu won. Nó đủ để cậu và đứa bé trong bụng sống thoải mái mà không cần phải đi theo cậu chủ nhà chúng tôi nữa.
_Ý ông là...
_Vâng! Chúng tôi muốn cậu buông tha cho cậu chủ chúng tôi. Tránh xa cậu ấy ra. Càng xa càng tốt.
Luhan mím môi nhìn người đàn ông trước mặt mình. Hôm nay, sau khi tiễn Sehun đi làm, cậu đã nhận được điện thoại về cuộc gặp mặt này. Cậu biết người bên đầu dây kia là người của nhà họ Jung. Cậu đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu lắm rồi nhưng không nghĩ rằng nó lại đến nhanh như thế. Nhìn bao thư dày cộp trước mặt. Tiền? Đúng! Cậu cần tiền lắm, cậu cần tiền để làm mọi thứ nhưng... Cái thời đó qua rồi. Bây giờ, bà Choi không còn nữa, Soo Young đã có nghề nghiệp ổn định, cậu... Số tiền mà Sehun trả cho cậu sau những lần hoan lạc trước đây cậu vẫn chưa đụng tới một đồng nào. Tiền? Đối với người khác thì nó thật to lớn nhưng đối với cậu, nó là một sự sỉ nhục. Vì nó mà cậu phải bán đi thân thể vốn chỉ để cho một người, vì nó mà cậu chịu bao nhiêu cay đắng, cũng vì nó mà cậu bị đẩy xuống tận đáy xã hội.
Bây giờ, vì nó mà cậu xa Sehun?
_Ông là người nhà của Sehun? – Luhan bình tĩnh đáp lại.
_Vâng! Tôi chính là quản gia của cậu Jung. Chính tay tôi đã chăm sóc cho cậu ấy từ nhỏ đến bây giờ và tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy thanh danh và sự nghiệp của cậu ấy bị hủy trong tay cậu.
_...
_Tôi biết số tiền này không đáng là bao nhiêu so với một đêm của cậu nhưng đó là toàn bộ số tiền mà tôi đã dành dụm được trong thời gian làm việc ở nhà họ Jung. Đó là tiền dưỡng già của tôi. Nhưng tôi không cần đến nó nữa, cái tôi cần là nhìn thấy cậu chủ nhà tôi an an bình bình
_Ông...
Luhan mở to mắt nhìn người đàn ông già trước mặt mình. Ông là quản gia, chỉ là một người quản gia bình thường nhưng ông lại có thể hy sinh nhiều như thế cho Sehun ư? Ánh mắt ông, những vết nhăn trên gương mặt vốn đã khắc khổ của ông đều nói lên tình yêu của mình với nhà họ Jung. Bao thư tiền... là tiền dưỡng già? Rốt cục, cái gọi là tình thân luôn không dành cho cậu. Chưa có ai hy sinh vì cậu nhiều như thế này cả. Đối với Sehun, anh thật may mắn khi có được những người yêu thương anh như thế, có được những người chấp nhận hy sinh cho anh như thế. Đúng, 200 triệu không phải là con số lớn đối với cậu nhưng đối với người đàn ông già này, đó là tất cả những gì ông đã dành dụm được trong bao năm làm việc chăm chỉ. Chỉ vì lo lắng cho anh mà ông đã mang hết số tiền ấy đưa cho cậu. Lời nói ông không quá mềm mỏng cũng không quá cứng nhắc. Cậu biết, ông chỉ muốn cậu chủ của mình có được cuộc sống hạnh phúc bên người vợ môn đăng hộ đối. Đó thật sự là một ước muốn đơn giản.
_Ông không cần phải làm thế, cháu không nhận đâu – Luhan đẩy bao tiền về phía người quản gia.
_Cậu.... cậu chê ít sao?
_Không ạ! – Luhan mỉm cười và đặt tay lên bụng mình – Bác hiểu lầm rồi, cháu và Sehun chỉ là bạn thôi. Cháu đang định mua nhà và anh ấy cho cháu ở nhờ. Chúng cháu không có gì cả. Nếu bác hiểu lầm, cháu sẽ dọn đi.
_Đừng nói dối tôi. Tôi biết cậu và cậu chủ của tôi có con chung. Nhưng... tôi...
_Ông hiểu lầm rồi. Đứa nhỏ trong bụng này... – Luhan bóp mạnh bụng mình – ...không phải con của Sehun. Cháu nói thật đấy! Bác yên tâm! – Cậu lại đẩy bao thư tiền lại gần ông hơn – Bác cầm tiền về đi. Cháu sẽ dọn đi ngay hôm nay. Xin lỗi vì đã làm ông và gia đình hiểu lầm. Cháu đi trước.
Luhan cười nhanh rồi vội đi ra. Môi cậu mím chặt lại với nhau khiến chúng trở nên trắng bệch. Đúng rồi, cậu và Sehun... không phải tình nhân, không phải vợ chồng, càng không phải bạn bè. Hai đường thẳng song song sẽ chẳng vào giờ có điểm trùng. Luhan hiểu, cậu chấp nhận anh chỉ vì... chỉ vì nhất thời thôi. Cậu và anh vốn không có kết quả. Một kẻ tương lai mù mịt như cậu không thể sánh đôi cùng một người đang có tiền đồ sáng lạng như anh. Mọi việc chỉ là cậu sai, là cậu sai, tất cả là do cậu.
_Alo! Ông chủ. Cậu ta không nhận tiền.
"......"
_Vâng! Nhưng cậu ấy nói sẽ dọn ra khỏi nhà của cậu hai ngay.
"......"
_Vâng! Tôi sẽ giám sát cậu ấy đến khi nào cậu ấy bước ra khỏi nhà cậu hai. Vâng! Tạm biệt ông chủ.
Người đàn ông già cho bao thư vào áo khoác và đi ra ngoài. Ông cảm thấy người thanh niên này khác hẳn so với những người đàn bà bên cạnh Sehun trước đây. Cậu không phải loại thấy tiền là sáng mắt, càng không phải loại có thể dễ dàng từ bỏ một ai đó. Ông là quản gia? Đúng! Ông là quản gia nhưng là quản gia của chủ tịch Jung. Ông chính là người chăm sóc ba của Sehun chứ không phải Sehun. Nhưng ông thật sự yêu mến anh và muốn anh có một cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn, muốn người khác phải ngưỡng mộ anh vì cuộc sống vợ chồng và kinh doanh. Ông không chấp nhận việc một người có quá khứ dơ bẩn như thế bước vào nhà họ Jung, ông không chấp nhận nổi cái việc nghĩ rằng đứa bé trong bụng không phải là con của Sehun. Tất cả đều không chấp nhận. Nhưng có một điều, ông không ghét cậu bé này. Ở cậu có cái gì đó... khiến ông mủi lòng.
———-
_Là cậu ta đúng không? – Người phụ nữ chỉ về phía Luhan.
_Đúng rồi, cậu ta đấy.
_Làm việc thôi!
———-
Xin lỗi Sehun, có lẽ tôi... Thật sự không thể ở bên cạnh anh được. Anh có quá nhiều thứ để mất nếu tôi bên cạnh anh. Xin lỗi...
_Cậu là Xi Luhan?
Luhan giật mình bởi giọng nói của một phụ nữ, ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy khoảng 5-6 người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, họ trông khá đứng tuổi và nhìn cậu bằng đôi mắt không mấy thiện cảm
_Vâng! Là tôi, có việc....
"BỐP"
Má Luhan bỏng rát bởi cái tát tai trời giáng của người phụ nữ trước mặt mình. Lưng cậu đập mạnh về phía sau khiến cậu choáng váng. Cậu vẫn còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì, tại sao lại đánh cậu? Tại sao lại đẩy cậu như thế?
_Trông mặt mũi sáng láng, đẹp trai mà đi làm cái trò đó. Cậu không biết xấu hổ àh? DÁM GIẬT CHỒNG CỦA NGƯỜI KHÁC?
Những câu cuối khiến Luhan choáng váng. Những người đi trên đường cũng vì câu nói đó mà quay lại nhìn cậu. Những cặp mắt tò mò, những cái nhìn khinh bỉ, những cái chỉ trỏ có chủ ý khiến Luhan ngơ ngác. Những người phụ nữ vẫn thản nhiên mắng nhiếc vào mặt cậu. Mọi chuyện dường như đang đi quá giới hạn của nó.
_ĐỦ RỒI! CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ VẬY? TÔI KHÔNG GIẬT CHỒNG CỦA AI CẢ! – Luhan hét lên và đẩy những người phụ nữ đầy son phấn ra khỏi người mình.
_KHÔNG? DÁM NÓI KHÔNG? MÀY LÀM CALLBOY, MÀY NGỦ VỚI CHỒNG NGƯỜI TA RỒI CƯỚP CHỒNG NGƯỜI TA. MÀY NHƯ THẾ MÀ KHÔNG PHẢI CƯỚP CHỒNG ÀH? ĐỒ HÁM TIỀN, ĐỒ @#$%^&*...
Luhan thật sự khó chịu với những lời mắng nhiếc của những người đàn bà đó. Cậu cố đẩy họ ra nhưng số người dừng lại càng đông, họ bắt đầu chỉ trỏ, nhìn cậu bằng ánh mắt khinh miệt. Không! Cậu không dụ dỗ ai cả! Cậu không cướp chồng của ai cả!
ĐAU!
ĐAU QUÁ!
Cơn đau lại đến, nó chưa bao giờ buông tha cho cậu, nó khiến cậu phải đau đớn đến tột độ. Nó khiến cậu muốn tìm đến cái chết để giải thoát bản thân.
Tránh ra! Tránh hết ra! Làm ơn...
_TRÁNH RA! TAXI!
Luhan hét lớn và lao nhanh ra khỏi đám người đang tụ tập, cậu đón chiếc taxi gần đó và bảo tài xế chạy nhanh. Nhìn lại phía sau, đám người vẫn còn ở đó, vẫn chỉ trỏ, vẫn mắng nhiếc cậu. Thật nhục nhã! Thật sự nhục nhã!
_Cậu muốn đi đâu? Tôi thấy cậu sắc mặt không được tốt lắm. Có cần đến bệnh viện không? – Người tài xế tốt bụng hỏi cậu khi gương mặt trắng bệch của cậu phản chiếu vào kính chiếu hậu.
_Bác cho cháu về nhà. Nhà cháu ở...
———
Trong khi đó...
_Alo! Xong rồi, nó chạy rồi.
"Thái độ thế nào?"
_Chắc chắn là nhục nhã rồi chứ còn gì nữa.
"Tốt! Cám ơn nhé. Tiền sẽ được chuyển đến ngay."
_Sau này có gì thì gọi nữa nhé.
"Còn nhiều dịp mà. Ha ha ha ha."
_Ok!
Người đàn bà gấp điện thoại và mỉm cười với những người còn lại. Vở kịch họ đóng đến đây có thể chấm dứt được rồi. Tuy nhiên, bà ta vẫn không hiểu tại sao một người đẹp và có vẻ hiền như cậu lại đi cướp chồng của người khác. Nhưng mặc kệ, nghề của bà là đánh ghen mướn, chỉ cần có tiền thì việc gì bà cũng làm, không cần quan tâm đến việc khác.
———
Xi Luhan! Để tôi xem, anh sẽ sống như thế nào. Anh không thể nào lấy đi những thứ tôi muốn có.
End chap 32
Chap 33
"Phịch"
Ngã người lên giường sau khi đã uống thuốc giảm đau mà bác sĩ đã cho phòng khi cơn đau ấy kéo đến, nghĩ đến trước mắt còn bao nhiêu điều phải làm khiến Luhan cảm thấy thật sự mệt mỏi và sợ hãi. Cậu sợ lắm, cậu sợ bản thân mình không đủ sức bảo vệ thiên thần của mình, cậu sợ bản thân sẽ gục ngã. Cuộc sống khắc nghiệt này có những gì cậu chưa từng nếm qua, có những gì cậu chưa từng chịu đựng? Sợ lắm!
Đặt tay lên bụng mình để cảm nhận nhịp tim bé nhỏ ấy vẫn đang tồn tại. Cậu không nghe thấy bằng đôi tai của mình nhưng cậu nghe bằng cảm giác, cảm giác của một người sắp làm mẹ...
Con ah! Umma nhất định sẽ bảo vệ con. Nhất định!
Đôi mắt từ từ khép lại do tác dụng của thuốc, Luhan chìm dần vào giấc ngủ...
....................
"Cạch"
_Anh xin lỗi, anh đến muộn. Em chờ lâu không?
_Dạ không đâu anh! Em cũng vừa đến thôi.
Soo Young cười tươi khi nhìn thấy Sehun đang vui vẻ ngồi trước mặt mình. Nó đặt điện thoại xuống bàn và cùng anh dùng bữa trưa. Nó thật sự thích cái cách những nhân viên khác nhìn nó với đôi mắt ngưỡng mộ pha lẫn ghen tị. Những chị nhân viên lâu năm và cả những "bạn đồng nghiệp" mới của nó đều nhìn nó với đôi mắt tò mò. Cũng phải thôi, một vị giám đốc nổi tiếng lịch thiệp, hào hoa và điển trai nhất công ty, niềm mơ ước của các nhân viên đang ngồi đối diện và chiều chuộng nó. Thử hỏi có ai không ghen tị chứ.
_Anh Luhan... có ổn không anh? – Soo Young mở lời
_Rất ổn. Bọn anh sẽ kết hôn, Luhan đang mang thai con của anh. Hôm nay anh định nói với em điều này để em không phải lo lắng cho Luhan nữa. Em ấy đã có anh chăm sóc. – Sehun nói một cách hạnh phúc.
"Keng"
_Em xin lỗi! Em xin lỗi...
Soo Young lung túng xin lỗi Sehun khi cô vô tình làm rơi chiếc nĩa xuống bàn khi nghe anh nói câu Luhan có thai. Luhan có thai? Tại sao Luhan lại có thai trong khi cậu là con trai chứ? Tại sao Luhan không nói với nó điều này? Tại sao nó nhờ người điều tra nhưng không biết? TẠI SAO? Hàng ngàn câu hỏi tại sao hiện ra trong đầu nó và đôi mắt nó trở nên giận dữ. Luhan – cậu đã đi trước nó một bước. Cậu đã chơi một ván cờ mà nó không hề lường trước được. Cậu muốn trói buộc đời Sehun chỉ với đứa con sao?
Xi Luhan! Anh giỏi lắm! Anh hay lắm. Tôi không ngờ... anh lại có thể như thế. Tôi đã đánh giá thấp anh rồi.
_Em sao vậy? Soo Young, Soo Young ah!
Giật mình bởi câu hỏi của Sehun, Soo Young lấy lại vẻ mặt vui vẻ lúc đầu nói chuyện với anh. Nó chúc mừng anh và bảo rằng không còn lo lắng cho Luhan nữa. Đúng! Nó chưa hề lo lắng cho cậu, đối với nó, cậu chỉ là một cái gai không hơn không kém. Nó không thích cậu, nó không thích sự tồn tại của cậu, và nó càng không thích người đàn ông mà nó mong muốn cũng thuộc về cậu. Tuy nhiên, nó đủ thông minh để có thể tiến hành kế hoạch từ từ, nó chắc chắn sẽ có được anh, chắc chắn những thứ nó muốn sẽ thuộc về nó, không sớm thì muộn.
"Phịch"
_Mệt chết đi được.
Nhíu mày bởi những người đang ngồi phía sau mình, Sehun cảm thấy khó chịu bởi mùi nước hoa rẻ tiền xộc vào mũi. Đây là nhà hàng của BL, chuyên dành cho nhân viên hoặc những quý ông quý bà giàu có vào để hưởng thụ. Sehun thật sự thắc mắc tại sao những người như thế này có thể vào đây mà sỗ sàng như thế.
_Nghe nói ở đây thức ăn mắc hơn nhà hàng khác phải không nhỉ? – Người phụ nữ phía sau anh lên tiếng.
_Chứ còn gì nữa. Nhân viên của BL thì không cần trả tiền cơm đâu còn khách thì phải trả gấp đôi đấy. Nhưng phải nói là thức ăn ở đây ngon. Bà hàng xóm của tôi, chồng bà ta là giám đốc ở công ty nào đấy thế mà thích ăn ở BL. Chủ nhật nào cả gia đình cũng đến đây ăn tối cả. Bà đó nói ngon lắm, bây giờ mới có dịp vô. Đúng là... nhà hàng 5 sao.
_Hôm nay có tiền rồi, tha hồ mà ăn uống no say. Ha ha ha ha ha!
Bọn người phía sau người rộn lên khiến Sehun càng thêm khó chịu, người phục vụ đã đến nhắc nhở đừng nói chuyện quá ầm ĩ nhưng bọn họ vẫn không nghe theo. Sehun thật sự hết cách với những người như thế này. Tuy nhiên, khách hàng là thượng đế, nhà hàng không thể đuổi họ ra ngoài được. Cũng may là nhà hàng hôm nay khá vắng khách.
_Có vẻ là dân chợ búa anh nhỉ? – Soo Young nói nhỏ
_Có lẽ vậy!! Thôi đừng quan tâm họ nữa.
Sehun mỉm cười và cùng Soo Young tiếp tục bữa ăn dang dở của mình. Đúng! Anh không cần quan tâm đến những chuyện như thế này. Có quá nhiều chuyện để anh quan tâm rồi, có quá nhiều chuyện để anh lo lắng rồi. Anh không cần thêm nữa...
_Hôm nay đánh đã tay thật nhỉ, tao tát nó mấy bạt tai luôn. Nhưng phải công nhận da nó mịn thật, tát cái nào là hằn đỏ cái đó. Trông cũng tội.
_Thứ giật chồng người ta thì cần gì thương hại. Hên là nó chạy thoát nếu không tao đánh vào bụng nó luôn. Cái thứ đó thì không cần nhẹ tay đâu.
_Nhưng mà nó đẹp thật, tao chưa thấy đứa nào đẹp như nó. Nhưng ai bảo giật chồng người ta chứ. Vợ ông đó cũng đẹp cơ mà. Tao thấy cô ta đẹp hơn thằng đó nhiều.
_Đàn ông ham của lạ mà. Mà bà chủ đó tên gì nhỉ? Jung Ahn phải không?
"Keng"
Chiếc nĩa tuột khỏi tay Sehun và rơi xuống bàn. Mắt anh mở to khi cái tên đó được xướng lên bên tai, là Jung Ahn? Là Jung Ahn? Chae Jung Ahn?
_Chuyện gì vậy anh Sehun? – Soo Young nắm chặt tay anh
Không quan tâm đến Soo Young, Sehun vội đứng lên và đối diện người phụ nữ vừa xướng tên của Jung Ahn. Anh nhìn bà với đôi mắt giận dữ khiến không gian xung quanh trở nên căng thẳng. Mọi người tuy không ai nói nhau tiếng nào nhưng tất cả bọn họ đều vô tình ngồi sát lại với nhau.
_Tôi hỏi bà, người tên Jung Ahn đó họ Chae phải không?
Người phụ nữ gật đầu trong khi mắt vấn dán chặt vào đôi mắt giận dữ của Sehun
_Người bị các người đánh có phải người này không?
Người phụ nữ một lần nữa gật đầu khi nhìn thấy gương mặt của Luhan trong điện thoại của Sehun. gương mặt đỏ lên vì giận và đôi mắt tối lại. Không nói một lời, Sehun vội chạy ra xe với tờ 100000 won để lại trên bàn
...
_Làm tốt chứ? – Người phụ nữa liếc nhìn Soo Young.
_Tốt! thù lao đây. – Soo Young mỉm cười ném cọc tiền về phía người phụ nữa – 20 triệu, không thiếu một xu.
_Lần sau hợp tác vui vẻ nhé. Có gì thì gọi số cũ.
_Ok!
Nhìn người phụ nữ cùng bạn bè của bà ta bước ra ngoài, Soo Young mỉm cười vừa ý. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của nó, một mũi tên bắn chết đôi nhạn. Lần này kẻ có cái tên Chae Jung Ahn sẽ không yên với Sehun. Anh nhất định sẽ rũ bỏ cô ta vì Luhan. Cô ta đã dám lớn tiếng với nó và đây là hậu quả mà cô ta phải chịu. Mục tiêu kế tiếp sẽ là Luhan và nó thề rằng cậu sẽ không thể thoát một cách dễ dàng như hôm nay đâu. Nó thề đấy.
...
...
_Luhan ah!
Gọi ngay tên của Luhan ngay khi về đến nhà. Sehun lo lắng nhìn xung quanh để biết rằng cậu vẫn an toàn trong ngôi nhà này nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Sehun lo lắng đi vào phòng ngủ sau khi kiểm tra phòng khách và nhà bếp, anh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Luhan đang nằm ngủ trên giường, bên cạnh là hộp thuốc mà bác sĩ đưa cho. Có lẽ cậu vừa thiếp đi vì tác dụng của thuốc. Cơn đau của Luhan đến càng lúc càng nhiều, số thuốc mà bác sĩ đưa cho cũng sắp hết. Anh và cậu đã được dặn dò kỹ rằng số thuốc này chỉ có tác dụng giảm bớt đau đớn cho Luhan và nó thật sự không có lợi khi sử dụng nhiều nhưng nó là thứ duy nhất giúp Luhan không bị đau đớn. Mỗi tuần cậu phải vào bệnh viện để truyền tiểu cầu, cơ thể cậu cần nhiều tiểu cầu và chất dinh dưỡng hơn. Sehun thật sự đau lòng khi những những kim tiêm cắm vào da thịt cậu, mỗi mũi kim cắm vào da Luhan chính là cắm vào trái tim anh. Đau lắm, đau đến không thể thở nổi.
Chỉnh Luhan lại cho ngay ngắn trước khi ôm cậu vào lòng, Sehun hôn lên trán và xoa nhẹ phần má đỏ ửng của cậu. Anh biết cậu sẽ không nói cho anh biết đâu. Cậu luôn thế, luôn ôm mọi chuyện đau đớn vào lòng để một mình chịu đựng, một mình vượt qua hoặc một mình gục ngã. Anh ghét cái tính đó, Luhan tự xây cho mình một bức tường vững chắc đến nỗi không một ai có thể vượt qua được kể cả anh. Dù anh có quan tâm cậu bao nhiêu, yêu cậu bao nhiêu đi nữa thì bức tường đó anh vẫn không thể phá vỡ được.
"Khịt"
Một mùi lạ trên người Luhan.
Không phải mùi của son phấn rẻ tiền...
Mùi của BL cao cấp... mùi của nhà họ Jung.
Nhìn lại Luhan một lần nữa để chắc rằng cậu vẫn ổn trừ đôi má đang sưng lên kia, Sehun mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ôm cậu vào lòng để truyền chút hơi ấm cho cậu. Người nhà họ Jung đã gặp cậu và anh biết họ muốn gì. Nhưng anh sẽ không buông tay cậu ra đâu, anh chắc như thế.
_Tỉnh rồi àh? – Sehun mỉm cười khi cơ thể Luhan hơi nhúc nhích
_Anh... không đi làm sao?
_Không! Anh không có đi làm. Ngủ tiếp đi! – Sehun vuốt ngược tóc Luhan ra sau – Bọn người đó đánh em có đau không? – Anh chạm nhẹ vào má cậu.
_Sao anh biết? – Luhan mở to mắt nhưng cậu vội lấy lại bình tĩnh
_Đau không? – Sehun không trả lời, anh vuốt nhẹ má cậu một lần nữa – Lần sau muốn đi đâu thì đón taxi đi, không thôi thì điện cho anh. Đừng đi một mình, sức khỏe của em không cho phép em đi một mình biết không?
_Cám ơn. Anh... tốt với tôi quá
_Ngốc! Anh không tốt với em thì tốt với ai đây – Sehun mỉm cười và ôm cứng Luhan – Luhan ah! – Anh gọi thầm
_Huh?
_Dù em gặp ai đi nữa, họ nói như thế nào đi nữa cũng đừng tin, đừng làm theo lời họ. Hiểu không? Đừng bao giờ xa anh, em hiểu không?
_Anh... biết rồi àh?
_Ừh! Trên người em có mùi của nhà họ Jung. Chắc hẳn ai đó đã đến và nói chuyện với em. Đừng động lòng cũng đừng suy nghĩ nhiều. Em chỉ cần biết anh cần em, anh yêu em, như vậy là đủ rồi.
Luhan không đáp, cậu để cho Sehun ôm cứng lấy mình và hôn nhẹ lên cổ. Tay anh luồn vào áo và xoa nhẹ bụng cậu như dỗ dành bé con trong bụng trong khi môi anh lướt lên cổ cậu. Anh mút nhẹ lấy nó và để lại những vết đỏ nhỏ xíu. Luhan có thể cảm nhận được sự trân trọng và tình yêu của Sehun trong từng nụ hôn nhẹ như thế nhưng cậu không biết phải đối lại với anh như thế nào. Ông quản gia đó nói đúng, cậu ở lại chỉ có hại chứ không có lợi. Cậu sẽ kéo tiền đồ của Sehun đi xuống, cậu sẽ khiến anh phải lo lắng, khiến cho đường công danh của anh gặp cản trở và danh dự của anh bị bôi nhọ. Chẳng ai chấp nhận một đứa con dâu đã ngủ với bao nhiêu người như cậu cũng chẳng ai chấp nhận một kẻ sống dưới đáy xã hội như cậu. Nhưng cậu biết, cậu yêu anh... cậu yêu anh rất nhiều.... Yêu anh khi anh ôm lấy bụng cậu mà khóc, yêu anh khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi cả trong giấc ngủ của anh, yêu anh khi anh làm tất cả để bạo vệ cậu và con. Yêu anh vì tất cả...
Nhưng...
...
Không phải yêu là có thể giải quyết tất cả, tiền đồ, danh vọng, danh dự... tất cả... tình yêu không thể giải quyết được
_Luhan ah! Em biết tên công ty anh không? – Sehun hỏi nhỏ
_BL?
_Đúng! Nhưng em biết nó viết tắt là gì không?
_Be Life?
Sehun mỉm cười khi Luhan nói ý nghĩa của cái tên BL. Đúng! Là Be Life, là dành cho cuộc sống. Đúng! Khi trang điểm, con người sẽ thấy yêu đời hơn, tự tin hơn khi đối diện với mọi người, khi dùng sản phẩm của BL, dù cho người đó có xấu xí như thế nào thì họ cũng sẽ trở nên đẹp hơn và quý phái hơn. Đó là lý do mà BL trở nên nổi tiếng và hùng mạnh đến thế, nó chi phối cả nền kinh tế của đất nước. Nhưng có mấy ai hiểu được ý nghĩ thật sự của nó?
_Sai rồi, không phải Be Life đâu – Sehun vỗ nhẹ vào má cậu – Ý nghĩ thật sự của nó chính là Beautiful Liar.
_Người đẹp nói dối
_?
_Vẻ đẹp mà họ đang khoác lên người chỉ là giả dối thôi, chỉ đánh lừa đôi mắt chứ không phải là vẻ đẹp thật sự. So về cái tên, em và BL giống nhau, em luôn ôm mọi chuyện vào lòng và tự mình giải quyết, tự mình vượt qua hoặc tự mình gục ngã. Em luôn nói không sao trước mặt anh, em chưa bao giờ cho anh biết em lo lắng điều gì, em sợ hãi điều gì hoặc em đang hoang mang điều gì. Anh không thích như vậy Luhan ah! Anh muốn em thành thật với anh, anh muốn biết em đang lo lắng hay đang vui về điều gì. Đừng nói với anh là em không sao được chứ? Đừng nói với anh là em ổn trong khi em không thể vượt qua nó.
Luhan im lặng nằm trong vòng tay của Sehun. BL – Beautiful liar, nó và cậu giống nhau lắm sao? Khoác lên người một vẻ đẹp khó cưỡng lại nhưng đằng sau nó lại hằn lên những vết nhăn của năm tháng hoặc những nỗi đau mà thời gian không thể chữa lành được. Anh nói cậu giống như vậy. Đúng! Cậu muốn tự mình vượt qua hoặc gục ngã một mình. Cậu không muốn liên lụy đến người khác. Nhưng...
_Em hiểu ý anh phải không? Đừng nói dối anh bất cứ điều gì. Anh sẽ rất đau lòng Luhan ah! Một người không thể làm được thì hai người. Anh luôn bên cạnh em.
_Đáng không? – Luhan nhìn vào khoảng không
_Đáng! Rất xứng đáng. Vì thế, có chuyện gì cũng nói cho anh biết được chứ? Đừng giấu anh, đừng dối anh.
Im lặng nằm trong vòng tay của Sehun, Luhan một lần nữa cảm động bởi tình yêu sâu sắc của anh dành cho cậu. Nếu tình yêu của Siwon đối với cậu là trong sáng, nhẹ nhàng và thánh thiện thì tình yêu của Sehun cháy bỏng, khát khao và chân thành. Anh biết cậu là ai, anh biết cậu đang ở đâu của xã hội nhưng anh vẫn yêu, anh vẫn yêu thương hết mình và sẵn sàng làm mọi thứ vì người mình yêu. Nhưng đối với Luhan, bản thân cậu không thể chăm sóc anh được, bản thân cậu là gánh nặng cho anh cả về tiền tài lẫn địa vị. Cậu không thể mang lại gì cho anh ngoài sự mệt mỏi. Lão quản gia nói rất đúng, cậu không thể ở bên anh để rồi nhìn sự nghiệp của anh bị tuột dốc, nhìn bạn bè chê cười anh được. Cậu không thể để như thế, có lẽ cậu ích kỷ nhưng điều đó là tốt cho Sehun
_Sehun ah!
_Huh?
_Nếu mai này... Tôi và đứa bé có như thế nào... anh cũng đừng bận tâm được không?
_Không! Không thể. – Sehun ôm cứng lấy Luhan – Đừng nghĩ em là gánh nặng cho anh, hãy nghĩ rằng nếu không có em thì trái tim cũng không thể đập được nữa. Nó đập rộn ràng là vì em. Anh biết em muốn tốt cho anh nhưng điều đó sai rồi Luhan ah! Anh chỉ tốt khi có em bên cạnh thôi, hiểu không?
_Ừh!
Sehun ôm cứng lấy cơ thể mỏng manh của Luhan và hôn lên tóc cậu. Anh không yên tâm, anh không yên tâm ngay khi cậu đã ừ với anh rồi. Luhan là thế, cậu luôn làm theo điều mình muốn và không ai có thể khiến cậu quay đầu lại. Sehun biết anh không thể khiến con người trong vòng tay này tỏ rõ tâm sự của mình nhưng anh sẽ cố gắng để cậu mở lòng ra hơn. Cuộc sống vốn dĩ không ưu ái cậu thì anh sẽ làm điều đó, anh sẽ yêu thương cậu đến khi anh không thể.
...
Thiếp đi lúc nào không hay, Luhan được Sehun chỉnh cho ngay ngắn trước khi đắp chăn lại. Anh cần gặp một người, một người đã khiến đôi má hồng của Luhan phải đỏ ửng vì sưng, người mang lại cái tư tưởng rời xa Sehun nếu muốn tốt cho anh.
"Alo"
_Anh cần gặp em Jung Ahn. Chúng ta nói chuyện với nhau chứ?
"Được"
End chap 33
Chap 34
_Em có gì muốn nói với anh khÔng Oh Ahn?
Sehun ngừng xe tại bờ sông Hàn, anh bước ra cửa cùng với Jung Ahn và nhìn ngắm cảnh vật ở đây vào buổi tối. Sóng trong lòng anh còn lớn hơn cả những con sóng đang gợn trên mặt sông. Bên cạnh anh, Jung Ahn vẫn không hiểu vì sao Sehun lại gọi mình ra khi trời đã quá khuya như thế này...
_Giấu? Có lẽ em mới là người nên hỏi anh điều đó chứ? – Jung Ahn cười buồn.
_Jung Ahn! Anh tuy rằng nói chia tay với em nhưng trong tim anh, em luôn là một người phụ nữ hoàn hảo và là niềm mơ ước của bao nhiêu người khác
_Nhưng tại sao người đó không phải là anh? Em không muốn người khác, em muốn anh – Jung Ahn cắt ngang lời nói của Sehun, nước mắt không biết đã rơi tự bao giờ – Em đã suy nghĩ rất nhiều Sehun ah! Em thua cậu ta ở điểm vào vậy anh? Anh nói cho em biết đi, em cố gắng làm việc chăm chỉ, cố gắng thể hiện mình là một người hoàn hảo, đó là vì lý do gì? Đó là vì anh đấy anh hiểu không? Tại sao em làm nhiều việc như vậy mà anh không hiểu cho em chứ?
_ Jung Ahn!
_Anh nói đi... em đi nước ngoài chỉ mới 6 tháng. Chỉ mới sáu tháng như đủ để anh có người khác và yêu sâu nặng như thế sao? Rốt cục em thua cậu ta ở điểm gì? Hay là anh nhầm lẫn? có phải anh nhầm lẫn giữa thương hại và thương yêu không? Anh nhầm phải không? – Jung Ahn vẫn nhìn anh – Anh biết ngày anh nói chia tay với em, em thật sự sụp đổ, em không biết mình đã khóc bao lâu, em không biết cơ thể này đã ngất bao nhiêu lần vì kiệt sức. Nhưng anh ở đâu? Anh ở bên cậu ấy, lo lắng cho cậu ấy... anh...
_Anh xin lỗi! anh thật sự có lỗi với em nhưng em cũng không cần phải mướn người đánh Luhan giữa ban ngày như thế, em có cần thiết phải làm như thế không? Jung Ahn mà anh quen không hề làm những trò bẩn thỉu như thế. Tại sao vậy Jung Ahn?
Jung Ahn nín lặng nhìn người đàn ông trước mặt mình, anh cũng nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô với nỗi oán tránh, giận dữ và đau thương. Nhìn vào đôi mắt ấy, người ta không thể nói dối được. Nhưng tại sao anh phải nói thế? Tại sao anh lại nói cô làm cái việc thấp hèn như thế chứ?
_Luhan bị đánh vào hôm nay, một nhóm người được em mướn đến đánh ghen Luhan, nói Luhan giật chồng. – Sehun hít một hơi thật sâu để kiềm nén cảm xúc của mình lại – Lần này anh tha thứ cho em nhưng anh không hy vọng lần sau...
_Anh nói em làm? – Jung Ahn mở to mắt ngạc nhiên – Cậu ta bị đánh và người đầu tiên anh nghĩ đến là em?
Nhận thấy Jung Ahn bắt đầu mất đi sự bình tĩnh, đôi mắt cô giận dữ nhìn anh trong khi đôi môi hồng mím lại đến tím ngắt. Sehun thật sự không nghĩ rằng Jung Ahn có thể có phản ứng như thế khi anh nói với cô điều này. Nó thật khác so với sự tưởng tượng của anh
_Anh quen biết em bao nhiêu lâu mà nghĩ rằng em làm cái trò hèn hạ đó? Nếu em muốn làm, em sẽ không mướn người đánh cậu ta như thế đâu. Chỉ một phát đạn thôi Sehun ah! Sát thủ làm gọn đẹp hơn nhiều – Jung Ahn nói một cách giận dữ – Tại sao anh lại nói em điều đó chứ?
_Người đánh thuê đã nói em mướn Chae Jung Ahn. Em đã mướn họ đánh Luhan và chính tai anh đã nghe thấy điều đó.
_Anh tin họ? Họ là cái gì mà anh tin họ hơn em? Chẳng lẽ tính tình của em anh không biết? Em mà làm như thế sao? Sehun! anh có phải quá khinh thường em không?
_ Jung Ahn ah!
_Em không muốn nói với anh điều này, em cũng không đính chính mà em khẳng định, em không làm cái việc thấp hèn đó. Nếu anh không tin em thì em cũng không còn gì để nói – Jung Ahn hít một hơi thật sâu – Nhưng Sehun! Em nói cho anh biết, ngay từ bây giờ, hãy bảo vệ cậu ta thật cẩn thận. Anh đã chọc giận em và em sẽ không để anh bên cậu ta yên ổn. Em thề đấy.
Jung Ahn nói nhanh và đón taxi trở về nhà trong khi Sehun đang vò rối mái tóc của mình. Mọi việc khiến anh rối rắm và không thể nghĩ nhiều được. Có quá nhiều chuyện khiến anh phải lo lắng, phải suy nghĩ. Nếu không phải Jung Ahn làm thì ai? Ai đã làm như thế và đổ tội cho Jung Ahn? Anh biết, Jung Ahn sẽ không để chuyện này yên ổn như vậy nhưng cô sẽ không làm điều dơ bẩn này và Jung Ahn cũng chưa bao giờ phủ nhận những điều mình đã làm. Có phải anh nhất thời nóng giận nên không suy nghĩ kỹ càng không?
Ngẩn mặt lên để gió sông Hàn thổi vào mặt lạnh buốt, Sehun nhắm mắt lại để thư giãn một ít. Sóng gió trước mặt anh vẫn còn đó và chúng đang lăm le chia cắt anh và Luhan. Anh phải mạnh mẽ. Phải vững vàng để cùng cậu bước tiếp, anh phải nỗ lực không ngừng, phải bảo vệ hai mẹ con Luhan được bình an, được hạnh phúc bên cạnh anh, một hạnh phúc mĩ mãn.
...
...
_Alo?
"Anh Hankyung! Là em... Luhan đây"
_À, Luhan. Em chưa ngủ àh? – Hankyung đóng xấp hồ sơ trên bàn và ngã người ra sau.
"Anh tìm giúp em... một căn nhà nhỏ, rẻ một chút, và... ít người biết một chút được không?"
_Em định ở riêng? – Hankyung nhíu mày –... Em và Sehun có chuyện àh?
"Em sẽ kể anh nghe sau, nhưng anh tìm giúp em được không? Coi như em xin anh"
_Anh sẽ cố gắng, nhưng anh không hứa trước.
"Anh ráng kiếm dùm em. Giá càng rẻ càng tốt, em không cần nhiều đâu, chỉ đủ che mưa che nắng là được rồi. Và chuyện này anh cũng đừng nói với Sehun nhé. Hứa với em được không?"
_Anh hứa, anh sẽ không nói nhưng em phải nói rõ ràng cho anh biết.
"Được! Ngày mai em sẽ nói cho anh biết. Làm ơn đừng nói với Sehun"
_Anh hứa mà! Em ngủ đi.
"Dạ! anh ngủ ngon"
Đặt điện thoại xuống bàn, Hankyung thở dài và nhìn ra cửa sổ. Luhan, gương của cậu cùng với đứa em gái đáng thương của anh – Hanjin thật giống với nhau nhưng may mắn thay, cuộc đời của hai người thì không hẳn, cậu còn có Sehun yêu thương và che chở còn Hanjin bé nhỏ của anh thì phải một mình chống chọi với cuộc đời. Tấm ảnh của cô vẫn được treo khắp nhà, nụ cười như tỏa nắng cùng với má lúm đồng tiền trông mới dễ thương làm sao, đứa em gái mà anh yêu thương nhất... Nụ cười mà anh dùng cả cuộc đời mình để bảo vệ bây giờ chỉ còn là kỷ niệm.
Kéo ngăn tủ ra, quyển sổ cũ kỹ hiện ra trước mặt. Đã lâu không đọc khiến lớp ngoài của nó phủ đầy bụi. Thổi đi lớp bụi phía ngoài, nước mắt anh lại rơi khi nhìn thấy dòng chữ nắn nót thơ ngây của Hanjin
"Nhật Ký của Hanjin"
"Ngày... tháng... năm...
Nhật ký ơi! Hôm nay tớ quyết định đến cửa hàng mua cậu về. Tớ định không viết đâu nhưng không biết nói với ai cả, thôi đành tâm sự với cậu vậy. Anh hai đi học xa rồi, nếu nói anh ấy biết thì anh ấy lại lo lắng. Tớ không muốn anh hai lo lắng về tớ nữa đâu. Tớ phải phụ anh hai chứ. Ha ha ha ha
Hôm nay, Giám đốc của BL đến trường của tớ đấy. Cậu biết không, tớ thật sự không nghĩ rằng giám đốc lại là anh ấy đấy. Trong đầu tớ cữ nghĩ là, giám đốc của một công ty nổi tiếng phải là một kẻ béo mập, bụng phệ và giọng nói ồm oàm kia. Nhưng không, anh ấy rất rất rất rất rất đẹp trai. Đẹp trai đến nổi cả mặt trời còn phải ganh tỵ đấy nhật ký ạh. Tớ sẽ không nói tên cho nhật ký biết đâu, tớ sẽ giữ riêng một mình tớ thôi. Tớ là tớ ích kỷ lắm, thôi buồn ngủ rồi, bye bye nhật ký nhé!"
...
"Ngày.... Tháng .... Năm...
Nhật ký ơi! Hôm nay là một ngày thật là hạnh phúc với tớ đấy, anh ấy... Anh ấy chủ động nói chuyện với tớ. Anh ấy... nhìn gần... anh ấy thật thân thiện, thật sự rất đẹp nhật ký àh. Tim tớ đập liên hồi khi anh ấy mỉm cười. Tớ chết mất thôi, tớ sẽ chết vì vỡ tim mất nếu anh ấy cứ cười như thế đấy"
...
"Ngày .... Tháng... năm...
Chúng tớ đi chơi rồi nhật ký àh! Không biết anh ấy có thích tớ như tớ thích anh ấy không? Mọi việc anh ấy đều chủ động cả đấy, đôi lúc tớ có ảo giác rằng tớ và anh ấy là tình nhân... Đôi lúc... tớ nghĩ rằng.... tớ ... tớ yêu anh ấy mất rồi nhật ký ạ... tình yêu đầu đời của tớ..... tớ yêu anh ấy quá............."
...
"Ngày... tháng... năm...
Nhật ký ạh! Hôm nay tớ đã gọi điện cho anh hai bảo rằng tớ đã tìm được người tớ yêu nhất đời rồi. Anh hai ngạc nhiên lắm nhưng nhờ giọng nói vui vẻ của tớ mà anh hai cũng yên tâm đấy, thương anh hai lắm. Tớ hứa nhé, sau này tớ đi làm có tiền rồi, tớ sẽ nuôi lại anh hai, cho anh hai không cực khổ như bây giờ nữa. Vừa đi học, vừa đi làm rồi nuôi tớ nữa. Anh hai không cho tớ đi làm vì sợ ảnh hưởng việc học hành đấy. Tuy rằng bây giờ xa anh hai nhưng tớ hứa sẽ học thật giỏi để nuôi lại anh hai, nhật ký giữ bí mật này cho tớ nhé... ha ha ha ha ha"
...
Gạt nước mắt khi nhìn thấy nét mực đã phai trong quyển sổ, những lời lẽ ngây thơ từ đầu óc của một nữ sinh đơn giản như Hanjin khiến Hankyung không khỏi xúc động. Nuôi anh? Cho anh bớt khổ cực? Chưa Hanjin ah! Cô chưa làm được điều gì cả, những lời hứa đó chỉ là lời hứa của một đứa trẻ ngây thơ mà thôi. Nhưng... như thế cũng đủ ấm lòng Hankyung và cũng đủ giết chết trái tim anh rồi.
"Ngày 14 Tháng 2 Năm...
5:00 AM
Hôm nay là 14.2. Tớ sẽ làm một thỏi chocolate thật ngon để tặng cho anh ấy và nói rằng tớ cũng yêu anh ấy lắm lắm. Bây giờ là tớ tin anh ấy yêu tớ rồi. Anh ấy chiều chuộng tớ và lo lắng cho tớ. Mỗi lần như thế, tớ cảm thấy trái tim thật ấm áp làm sao. Hôm nay tớ có chút hồi hộp vì phải nói thật lòng mình cho anh ấy biết. Mình sẽ mặc một bộ váy đẹp nhất để nói với anh ấy. Fighting! Thôi tớ đi học đây, phải tranh thủ thôi, trưa sẽ về làm bánh và tối sẽ đưa cho anh ấy. Hi hi hi"
...
1:00 AM
Thất bại rồi nhật ký àh... Ha ha ha ha, tớ thất bại rồi... Chocolate... anh ấy không nhận... anh ấy xem tớ như em gái thôi... ha ha ha ha... Buồn cười thật. Hóa ra chỉ có mình tớ là ảo tưởng anh ấy yêu thương tớ. Đúng rồi nhật ký àh... anh ấy chưa bao giờ... chưa bao giờ nói yêu tớ mà... Chỉ là tớ ảo tưởng thôi... ha ha ha ha. Tớ điên lắm phải không? Tớ đang cười ha ha như thế này...thì làm sao tớ buồn được chứ? Đúng không? Tớ không buồn đúng không? Tớ phát điên rồi nhật ký àh... Tình yêu của tớ, hy vọng của tớ... Tất cả của tớ đã không còn nữa rồi nhật ký àh...
Cậu biết không? Anh ấy từ chối tớ... Và tớ đã nói rằng hận anh ấy suốt đời. Hận được không nhật ký? Tớ có thể hận anh ấy không? Không đâu! Tình yêu của tớ dành cho anh ấy lớn đến nỗi tớ chỉ có thể khóc mà thôi. Tớ không hận anh ấy được... không hận được nhật ký àh...
Lần đầu tiên trong đời... Tớ...tớ vào quán bar... Tớ muốn uống chút gì đó... Muốn trở thành naughty girl một ngày... Tớ muốn quên đi tất cả nhật ký àh... Nhưng... không ngờ... trong quán bar ấy, tớ lại thấy một người giống như tớ... chú ấy cũng gây gổ với vợ mình... Chú ấy cùng tớ... uống nhiều lắm... chú ấy còn hỏi tên tớ nữa... hai người nói chuyện thật sự rất hợp... có phải hai người có cùng nỗi đau đều như thế không? Chú ấy... và tớ... là những người đau khổ vì tình... Đau lắm nhật ký àh..."
...
"Ngày... tháng... năm
Khó khăn lắm mới có thể không nghĩ đến anh ấy... Mệt mỏi lắm nhật ký àh... Trên những con đường đều có hình bóng của anh ấy... Tớ thật sự sợ... tớ sợ lắm.... tớ sợ tớ sẽ sống không nổi nếu thiếu anh ấy...
Tớ gặp lại chú trong quán bar rồi... Lại thêm một lần tình cờ nữa khi tớ đang ngồi uống café một mình. Chú ấy có vẻ không ổn lắm với vợ của mình. Đúng là... chuyện tình cảm không tha một ai cả, từ nhỏ đến lớn... từ già đến trẻ... Cảm giác nói chuyện với chú rất hợp.... hai người đồng cảnh ngộ... Chú ấy tên gì nhỉ?... Chae Jung Suk? Đúng rồi, Chae Jung Suk..."
Gấp lại quyển sổ, Hankyung không dám đọc tiếp nữa. Nước mắt anh rơi ướt cả trang giấy, đau đớn một lần nữa bóp nát trái tim anh, cái ngày định mệnh ấy... Ngày 14/2... ngày những đôi tình nhân hạnh phúc bên nhau thì em gái anh lại gặp một tên đốn mạt như thế. Nếu không gặp hắn, cuộc đời cô đã không bi thương như thế này, nếu không gặp hắn... nụ cười cô sẽ không héo úa như thế này, nếu không gặp hắn thì làn da hồng hào mạnh khỏe đã không bị thay thế bởi nét xanh xao mệt mỏi và đau khổ... Nếu không gặp hắn... mọi chuyện sẽ không như thế này...
Hanjin ah! Anh hai... Anh hai nhớ em... Hanjin ah... Anh muốn em nuôi anh ... Anh muốn em nuôi anh cho anh đỡ cực khổ... Sao em không giữ lời hứa? sao em không giữ lời hứa chứ? Hanjin ah...
End chap 34
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro