chương 3: tài nữ phế vật phúc hắc
Dưới triền núi có vài tên hài tử mười tuổi đang bước nhanh đến.
"Phế vật, chính là phế vật này làm hại ta bị ngất, rồi cướp cơ hội tham gia đánh thức ma pháp của ta", tiểu hài tử mặt đỏ tai hồng chỉ vào Vân Sanh là Tảo Tiền - kẻ đã nhục mạ Vân Sinh ở pháp miếu.
"Ngươi chính là phế vật Vân Sanh, là nữ nhi của ma pháp sư? Thôn trưởng gia gia hảo tâm cho các ngươi ở lại Tiêu Dao thôn, ngươi lại còn dám khi dễ đệ đệ ta, quỳ xuống dập đầu xin lỗi hắn và giao ra một ngân tệ ta sẽ tha cho ngươi," thiếu niên vênh váo tự đắc nói, phía sau hắn còn theo vài tên cùng tuổi.
Ở Tiêu Dao thôn có một vài hài tử bất đồng, thiêu niên vừa nói chuyện mặc một kiện y phục màu đất thêu hình lá cọ, thể hiện thân phận của hắn là một gã võ sinh thuộc võ đấu quán ở trấn cấp.
Pháp miếu cùng võ đấu quán ở Vô Cực đại lục là nơi đứng đầu, mỗi quốc gia từ thôn làng cho đến đế đô đều có chi nhánh của pháp miếu, thành trấn thì có chi nhánh của võ đấu quán, những hài đồng từ ba đến năm tuổi, vô luận là nam hay nữ đều có thể báo danh tham gia thức tỉnh ma pháp ở pháp miếu cùng thí nghiệm thể chất ở võ đấu quán.
Thông qua thí nghiệm, đều được quốc gia trợ cấp cuộc sống tốt hơn cũng giống như ở hiện đại là phúc lợi xã hội, nhưng những điều này không liên quan gì đến Vân Sanh cả. Bởi vì Vân Sanh nổi danh phế vật, vô pháp luyện võ, ba lần tham gia thức tỉnh ma pháp đều thất bại, vì thế trong thôn không thiếu những hài tử đi châm chọc nàng.
Những người cười nhạo nàng luôn mạc danh kì diệu mà hôn mê, thân thể không khỏe, cho nên không ai dám trực tiếp trêu chọc nàng. Lôi Hổ là đại ca của tên khiêu khích Vân Sanh ở pháp miếu, trong thôn rất ít hài tử được đưa đến võ đấu quán tập võ, trong đó các võ thiếu niên đều là con cả, cũng là ông vua nhỏ của cả thôn. Năm trước hắn rời nhà ra ngoài học, vài hôm trước vừa mới được về thăm nhà. Sáng sớm nay, biết được tin đệ đệ mình vì Vân Sanh mà không thể tham gia thức tỉnh ma pháp, không khỏi giận tím mặt triệu tập vài tên đồng bọn đến tìm Vân Sanh gây sự.
Trấn cấp võ đấu quán đều cho võ sinh tập luyện vũ kĩ, một tiểu cô nương chỉ tu luyện phương pháp cơ bản nhất là hấp thu cùng phun nạp, không có cách tự bảo vệ bản thân, chỉ có thể chịu thiệt.
Dưới tàn cây, một thiếu niên trông đẹp mắt cong khóe môi lười biếng giơ tay hứng lá cây đang rơi xuống
Mí mắt buông xuông, đáy máy hiện lên tia không kiên nhẫn, cánh môi nâng lên phun ra một từ: "Cút!"
Vừa nói chuyện dưới chân đã phát lực, thân hình như súng lên đạn, nắm tay nhỏ bé mạnh mẽ hướng mặt Lôi Hổ mà đánh tới.
Lôi Hổ không ngờ rằng nàng nói đánh liền đánh, càng không nghĩ tới một phế vật không thể luyện võ mà lại có thân tủ nhanh nhẹn vậy, không kịp đề phòng cả người bên ra ngoài khóe miệng rướm máu. Dù sao cũng là một võ sinh được huấn luyện cùng chiến đấu chuyên nghiệp, tuy bị đánh bất ngờ nhưng liền lập tức thanh tỉnh, cung với tiếng quát lớn thì toàn thân cũng đã bắt đầu khởi đông một cỗ chiến khí màu nâu nhạt, tấm lưng cao lớn, hai tròng mắt màu lục quang chớp động, hóa thân thành một đầu cẩu đói. Tứ chi cường tráng áp chế thân thể từ từ rơi xuống đất, thân pháp nhanh chóng vận lực,kêu gào như một con chó dữ đang đói bụng mang theo đá vụn đánh về phía Vân Sanh.
"A? Là vũ kỹ trụ cột của võ sinh, đã có thể làm đá vỡ vụn, xem ra nàng ăn không ít khổ sở rồi". Trong tay thiếu niên vài phiến lá xanh đã được rót một đạo cương khí tùy thời có thể phóng ra như lưỡi đao sắc bén. Đang muốn phóng ra bên tai hơi hơi động tay liền ngừng lại.
Trên sườn núi, Vân Sanh đã nhận thấy sự biên hóa trên người Lôi Hổ, con ngươi co rút nhanh chóng khởi động một luồng kim quang cực kì nhỏ bé. Thân thủ Lôi Hổ nhanh như thiểm điện, nhưng trong mắt nàng động tác đó như một thước phim quay chậm. Vân Sanh tâm niệm khẽ chuyển chỉ thấy đầu ngón tay tự bao giờ đã có hơn một ngân châm, từng lần từng lần xúc phạm tới nàng, sức nhẫn nại của nàng cũng chỉ có hạn. Ngay tại lúc Vân Sanh cùng Lôi Hổ va chạm chính diện thì tiếng nước ồ ồ vang lên. Trong suối nhỏ cạnh triền núi từng trận hơi nước bốc lên như hai con linh xà uốn lượn giữa không trung dần dần đọng lại thành bọt nước, những bọt nước hợp lại thành hai quả bóng nước nhanh như pháo đạn hướng Vân Sanh cùng Lôi Hổ mà dội xuống, thân hình hai người nhất thời sũng nước.
"Hai người các ngươi còn không mau dừng tay!" Bóng nước vừa rơi xuống một lão giã trong tay cầm ma pháp trượng chậm rãi xuất hiện trên sườn núi, cánh tay như diều hâu bắt gà con nhanh chóng đem hai người tách ra.
Lão giả vừa xuất hiện các hài tử biết điều nhanh chóng giải tán.
"Thôn trưởng gia gia!" Lôi Hổ vừa thấy lão giả biết chuyện không tốt liền buông lỏng nắm tay không còn uy phong như lúc còn trước. Tiêu Dao Thôn thôn trưởng là lão giả dã ngoài sáu mươi, mỗi người trong thôn ai cũng tốn kính lão, bởi lão không chỉ là thôn trưởng mà còn là một trong số ít người tinh thông cả hai hệ ma pháp gọi là ma pháp sĩ.
Ở Vô Cực đại lục người hiểu được cách sử dụng ma pháp nguyên tố sẽ được gọi là ma pháp sư.
Khi thức tỉnh ma pháp có thể hiểu được một loại ma pháp nguyên tố gọi là ma pháp học đồ. Trên ma pháp học đồ là ma pháp sĩ.
Trong cơ thể ma pháp sĩ có thể chứa ít nhất một loại ma pháp nguyên tố, sử dụng được ma pháp công kích sơ cấp hoặc ma pháp phòng ngự.
Trên đại lục Vô Cực số người hiểu được ma pháp nguyên tố chỉ có 1%, về phần ma pháp sĩ thì mâý ngàn phần mới có một phần trăm mà thôi. Đại bộ phận ma pháp sĩ chỉ có thể cảm ứng được một loại ma pháp nguyên tố, từ hai loại trở lên trong vạn chưa chắc đã có được một người.
Thôn trưởng Tiêu Diệp Thôn năm đó phục vụ trong quân đội là ma pháp sĩ hai hệ phong, thủy. Sau này hắn xuất ngũ, cáo lão hồi hương về quê nhà mình đảm nhiệm chức thôn trưởng trong thôn.
"Lôi hổ, ngươi thân là một võ sinh cư nhiên khinh dễ một tiểu cô nương không hiểu vũ kỹ lại còn nhỏ hơn ngươi, nói ra không sợ người ta chê cười sao," thôn trưởng vừa vặn có việc tìm Vân Sanh, hắn nhìn Vân Sanh lớn lên từ nhỏ, ngày nào cứ đến giờ này, tiểu cô nương chắc chắc sẽ tới sườn núi trên xóm này " ngủ trưa". Nào biết vừa tới gần đã nghe thấy tiếng đánh nhau.
"Thôn trưởng gia gia, ta không hề khi dễ nàng, nàng ta rất lợi hại" Lôi Hổ không thể không thừa nhận ở võ quán so với bạn cùng tuổi hắn là kẻ mạnh nhất, nhưng so với phản ứng của Vân Sanh thì không là gì cả. Lôi Hổ không phục, hắn chỉ đến Vân Sanh nhưng khi nhìn đến biểu cảm của nàng thì chỉ biết trợn tròn mắt.
"Thôn trưởng gia gia" tiểu nha đầu một khắc trước còn trợn trừng mắt như hổ rình mồi, giờ đây hai mắt lưng tròng, bĩu môi khuôn mặt đáng thương biểu hiện như bị "khi dễ nghiêm trọng" vậy. Không chỉ có Lôi Hổ ngay cả thiếu niên xa lại dưới tàng cây kia khi nghe Vân Sanh "lên án" cũng không khỏi rút rút khóe miệng.
"Lôi Hổ, còn dám nói láo." Thôn trưởng đau đầu không thôi, ma pháp côt trượng trong tay hắn nhoáng lên , một cỗ nguyên tố phong màu lục hóa thành dây thừng đem Lôi Hổ trói chặt. Lôi Hổ chỉ cảm thấy cả thân người bay lên, người đã bị ném xuống sườn núi.
"Ngươi ba tháng mới về nhà một lần, nếu không muốn bị nhốt giam trong phòng tối thì lập tức về nhà, lần sau còn để ta thấy ngươi khi dễ Vân Sanh nữa , ta liền phạt ngươi một tháng tiền trợ cấp". Lôi Hổ nào dám có nửa điểm nhiều lời, chỉ đành một bụng oán hận mà ly khai
"Vân Sanh sau này có ai khi dễ ngươi, liền tới nói cho thôn trưởng gia gia biết," thôn trưởng từ ái xoa xoa đầu Vân Sanh. Làm thôn trưởng hắn vốn không nên thiên vị tiểu hài tử như vậy, đứa nhỏ Vân Sanh này cùng tuổi với cháu gái hắn, nhưng so về nhu thuận và hiểu chuyện thì không ai bằng nàng. Ba tuổi biết làm việc nhà, bốn tuổi học chữ, vài mẫu dược điền đều do nàng chăm sóc.
Cha nàng bị chê cười là một ma pháp sư giả mạo, trong thôn ngay cả đến hài tử cũng khi dễ nàng, nhưng chưa một lần thấy nàng khóc nháo. Một đứa nhỏ như vậy sao lại có một người cha thế kia, vẻ mặt thôn trưởng không khỏi toát lên vài phần thương tiếc.
"thôn trưởng gia gia, người tìm ta có việc gì sao?" Vân Sanh nghiêng đầu không quen với hành động thân thiết như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro