chương 27: giao dịch kinh người
Chương 27: giao dịch kinh người
****!
Vân Sanh một lần nữa xem nhẹ chuyện nàng chỉ mới là hài đồng sáu tuổi.
Ngay sau đó nàng liền minh bạch nguyên nhân khiến cho Dạ Bắc Minh có hành động này
Thanh âm đẩy cửa truyền đến
Đêm khuya, có thể ở trong pháp miếu đi lại cũng chỉ có Dương đại ma đạo thôi
Nghĩ đến chắc là hắn thấy trong phòng Dạ Bắc Minh sáng đèn.
Nửa đêm một nam nhân trung niên cao gầy xông vào phòng tiểu chính thái?
Lão sói xám gặp tiểu hồ ly bị thương kiêu ngạo?
Cả đầu Vân Sanh YY, nhưng nàng lại không tự giác mà ngẫm lại mình, đêm hôm khuya khoắt, nàng một tiểu la lị sáu tuổi cùng với tiểu chính thái mười tuổi trốn trong chăn làm gì vậy.
Giường Dạ Bắc Minh cũng không lớn chứa hai người xem như vô cũng khó khăn.
Dạ Bắc Minh mới trị thương xong, trên thân đã bị Vân Sanh nhìn thấy hết.
Vân Sanh miên man suy nghĩ hơi hơi nhúc nhích cẩn thận tránh thoát cơ bụng bóng loáng của Dạ Bắc Minh
Vừa rồi khi nàng hút máy độc ra đã phát hiện, Dạ Bắc Minh nhìn bề ngoài tinh tế tuấn mỹ, nhưng trên người hắn cơ bắp lại rất rắn chắc hoàn toàn không giống một tiểu thiếu niên mười tuổi.
"Bị thương? Ma thú?" Dương đại ma đạo nhìn nhìn quần áo dính máu trên đất của Dạ Bắc Minh hỏi
Dạ Bắc Minh đã đi Nguyệt ô sơn mạch nhiều lần, mỗi lần đều bình yên ra vào, chưa bao giờ chật vật như tối nay.
Dạ Bắc Minh nghiêng nghiêng người, thật tự nhiên đem chăn xê dịch lại đem ánh mắt kia của Vân Sanh ngăn cản lại.
Hắn làm như nằm trên giường tùy ý nói: "Cùng vài tên săn binh nổi lên xung đột, trong đó có một triệu hồi sư cũng có chiến thú."
Săn binh trên Vô Cực đại lục này là các loại ám sát chuyên nghiệp, săn bắn thậm chí là các loại nhiệm vụ chức danh, bọn họ phần lớn gồm mấy người hợp thành, đại võ sư đã ngoài võ giả, đại ma đạo thậm chí cả triệu hồi sư.
Bọn họ phần lớn phụ thuộc vào các săn binh đoàn, thân thủ bất phàm, đại đa số đã trên đại võ sư, vì tiền tài mà dùng hết thảy mọi thủ đoạn, đây là một quần thể khiến tất cả mọi người trên đại lục đều phải cố kị.
Một mình Dạ Bắc Minh có thể đánh hạ bao vây của săn binh, trọng thương trở về đã là một kỳ tích rồi.
Chỗ bị thương do độc chắc hẳn là do chiến thú của tên săn binh triệu hồi sư gây nên.
"Miệng vết thương xử lý tốt chưa?" ngữ khí Dương đại ma đạo lạnh băng không có nửa độ ấm
Giữa hai người không giống như là thầy trò đang trao đổi, mà là như một loại....
Vân Sanh cân nhắc, không rõ Dương đại ma đạo cùng Dạ Bắc Minh có quan hệ như thế nào.
"đã dùng chút Huyết Dụ hoa rồi," Dạ Bắc Minh hơi hơi nhíu mi, tiểu mèo hoang ở dưới thân hắn thật không an phận chút nào, hắn có thể cảm giác được cái mũi thanh tú của nàng đang cọ cọ trước ngực hắn.
Để ý đến Dạ Bắc Minh có gì đó không đúng, Dương đại ma đạo tiến lên một bước vừa đi vừa nói chuyện: "Để ta nhìn xem."
Mắt thấy hắn chuẩn bị kéo chăn ra, Vân Sanh ở dưới chăn tâm không khỏi nhảy tới cổ họng
"Ngươi đang muốn tìm gì?" Dạ Bắc Minh thân mình đột nhiên căng thẳng, một tay giơ lên ngăn Dương đại ma đạo lại.
Vân Sanh không đề phòng chóp mũi đánh thẳng vào vết thương vừa mới ngừng chảy máu kia,giờ lại rách toạc ra, dòng máu ấm chảy từ gò má nàng xuống.
Một bàn tay nhanh chóng đưa vào trong chăn vuốt lưng nàng vài cái: "Không được lên tiếng."
Dương đại ma đạo nghe xong lời này, vốn muốn thử Dạ Bắc Minh tay dừng lại cười gượng: "Ta làm sao có thể , ngươi chính là đồ đệ của ta, ngươi bị thương đối với ta nào có tốt gì?"
"Có lẽ, chẳng phải là ngươi muốn để cho bọn họ đến giết ta chính là muốn thử xem thực lực của ta đã đạt trình độ nào rồi? Yên tâm, ta đã đáp ứng đem pháp hồn giao cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể trị khỏi mắt ta," máu Dạ Bắc Minh đã ướt đẫm tấm chăn
Vân Sanh có thể ngửi được mùi máu nồng đậm.
Pháp hồn? Ánh mắt?
Vân Sanh đột nhiên trợn tròn mắt
Đối thoại của bọn họ thực quỷ dị, vì sao nàng nghe được lại hồ đồ như vậy, nửa ngày cũng không rõ rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì.
"Không sai, kia chính là ước định của chúng ta, chỉ cần ta chữa khỏi mắt cho ngươi, ngươi sẽ đem pháp hồn độc nhất vô nhị của ngươi giao cho ta. Năm năm trôi qua, ma pháp trận của ta chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, chỉ cần ngươi có thể tìm được một viên hồn thạch ma thú hai trăm năm, ta liền có thể trị tốt mắt cho ngươi," Dương đại ma đạo bất giác chuyển động, trong mắt tràn đầy kích sắc.
"Ta sẽ tuân thủ ước định, tìm được hồn thạch ma thú hai trăm năm,bây giờ lập tức cút ra khỏi phòng ta," Dạ Bắc Minh cảm thấy đầu váng mắt hoa, hắn cắn răng chịu đựng đến ngụm khí cuối cùng.
Hắn biết rõ, Dương đại ma đạo này là người tàn nhẫn vô cùng, nếu hắn chống đỡ không được mà ngã xuống, Vân Sanh ẩn thân trong chăn nghe lén bí mật kinh thiên động địa này của Dương đại ma đạo, nhất định không thể không chết.
"Vậy thì ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta chờ hồn thạch của ngươi," Dương đại ma đạo cười cười, đối với sự làm càn của Dạ Bắc Minh, hắn đã sớm không thể trách.
Thiên tài thường cuồng ngạo không kiềm chế được.
Dạ Bắc Minh là một thiên tài, nhưng hắn không thể trốn khỏi lòng bàn tay của mình.
Phía dưới Vân Sanh nghe lời đối thoại của hai người mà cả kinh
Dùng hồn để trao đổi thị lực?
Đợi cho đến khi Dương đại ma đạo rời khỏi phòng, Dạ Bắc Minh rốt cục không thể chống đỡ được nữa lâm vào hôn mê.
Lần hôn mê này mãi cho đến hơn nửa đêm mới tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên khi tỉnh lại hắn theo quán tính ngồi dậy sờ soạng dưới gối, bên gối hắn vĩnh viễn có một thanh kiếm.
Động tác của hắn quá mức đột ngột, làm rách miệng vết thương, không khỏi hừ một tiếng
"Không muốn sống nữa thì cứ việc nhúc nhích, mau đem bát đường đỏ này uống hết đi," Vân Sanh mở to mắt thay Dạ Bắc Minh lau mồ hôi trên trán
Sau khi Dương đại ma đạo rời đi, thể lực Dạ Bắc Minh chống đỡ hết nổi hơn nữa do mất máu quá nhiều sốt cao không ngừng, cũng may có Vân Sanh kịp thời giúp hắn hạ nhiệt, bằng không hắn không chết thì cũng là muốn cháy đầu óc rồi.
"Kia là trò quỷ gì, ta không ăn đồ ngọt," Dạ Bắc Minh ngửi được hương bị ngọt ngào, liền ghét bỏ quay đầu đi.
Nhưng ngay sau đó, sóng mũi cao thẳng bị một đôi tay mềm mại nắm lấy, đem bát đường không chút khách khí cứng rắn đánh thẳng lên răng nanh hắn, Vân Sanh mạnh mẽ nắm chặt mũi hắn đem chén đường đỏ cùng nước muối tất cả đồ hết vào miệng hắn.
"Tiểu mèo hoang, ngươi dám ép ta uống dược? Ngươi có biết ta là!" Dạ Bắc Minh liền dùng tiểu mao sói túm lấy vạt áo Vân Sanh làm bộ muốn phát tác
"Ta là đang cứu mạng ngươi, ta mặc kệ ngươi cùng Dương đại ma đạo có mua bán dơ bẩn gì. Dưới tay Vân Sanh ta chưa bao giờ có người chết vì bệnh. Nếu muốn có cơ hội gặp lại nương ngươi vậy thì mấy ngày kế tiếp, ta bảo cái gì, ngươi phải ăn cái nấy!" Vân Sanh cũng không có hoảng hốt, môi nhếch lên thoát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Nàng vừa dứt lời, tay Dạ Bắc Minh liền dừng lại, hắn lúng ta lúng túng: "Ngươi làm sao có thể biết nương ta, ta..."
"Lúc ngươi phát sốt có nói mê sảng, gọi nương đến vài canh giờ còn lôi kéo tay ta không rời. Ngươi tốt hơn ta, nương ta đã sớm chết rồi," Vân Sanh bĩu môi không chút để ý nói.
Trong phòng trầm mặc, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên sắc thẹn đỏ. Hắn nhẹ nhàng nói một tiếng: "Thật xin lỗi."
"Yên tâm, tối hôm qua tất cả những lời mê sảng ta nghe được cũng xem như là chưa nghe đi, ta một chữ cũng sẽ không nói ra ngoài" Vân Sanh hiểu rõ biết quá nhiều sẽ rất nhanh đoản mệnh.
Nàng kiểm tra qua miệng vết thương của Dạ Bắc Minh xác định đã bắt đầu khép lại, thừa dịp trời còn chưa sáng liền lặng yên chở về nhà.
Sau khi Vân Sanh rời đi, Dạ Bắc Minh ngồi trên giường giống như nhập định. Từ trên người lấy ra một cái nhẫn tinh xảo, đó lã nhẫn trữ vật.
Trong giới chỉ có mấy hồn thạch, trong đó có một viên ma thú hồn thạch hai trăm năm.
x
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro