chương 26: Dạ Bắc Minh trọng thương
Ám dạ trung, trong mắt Vân Sanh kích động vui mừng
Hành động của tiểu hắc vô tình làm cho linh cảm của nàng bùng nổ, nhớ tới nguyên liệu cuối cùng còn thiếu trong thuốc cầm máu của nàng.
Kinh hỉ nàng ôm lấy tiểu hắc không có quay về nhà mà là vội vàng chạy về phía pháp miếu. Pháp miếu có đêm sẽ có bệnh nhân đến chẩn bệnh cho cửa pháp miếu trước giờ không có đóng cửa ban đêm.
Canh giờ này, Dương đại ma đạo cũng đã ngủ rồi. Vân sanh về tới hiệu thuốc đem ngọn đèn chỉnh đến nhỏ nhất, sau đó lấy ra bình thuốc cầm máu lúc trước đã được nghiền nát đem trộn cẩn thận với bình sương sớm vừa mới thu thập được lại gia tăng thêm một chút thành phần.
Hệ thống dược thảo của Vô Cực đại lục coi trọng nhất chính là tự nhiên lực, một giọt nước, một mảnh lá có khi đều có thể bất thình lình tạo được tác dụng bất ngờ.
Cho thêm chút sương sớm màu sắc của thuốc cầm máu liền xảy ra biến hóa kì diệu, tản ra mùi cùng với mùi Vân Sanh ngửi được trong tiệm thuốc là như nhau,
"Thành," Vân Sanh đè thấp âm lượng nói
Nhưng lập tức nàng liền ý thức được vấn đề, thuốc cầm máu đã thành công, nhưng nàng kiếm ai để làm thí nghiệm?
Dựa theo tri thức y dược đông tây y kết hợp, tạo ra một loại dược mới cần phải có thí nghiệm trước khi chân chính sử dụng trên người.
Trong thôn xóm chỉ có liệp hộ lên núi săn bắn mới có khả năng dùng thuốc cầm máu mà thôi, nhưng bởi vì thuốc cầm máu giá rất cao cho nên đại bộ phận thợ săn đều luyến tiếc sử dụng, bọn họ chỉ biết tìm đến ma pháp sĩ trị liệu miễn phí một chút mà thôi, hoặc là dùng mét khối pháp, dùng huyết dụ hoa trị.
Kể từ đó, Têu Diệp thôn căn bản không ai có kiến thức về tác dụng chân chính của thuốc cầm máu cả, cũng sẽ không có người biết được thuốc cầm máu Vân Sanh chế tạo đã thật sự thành công hay không.
"Đi trấn trên tìm võ giả đến thí nghiệm?" Vân Sanh khó xử nói
Ngay tại lúc nàng khó xử trong sân liền truyền đến tiếng một vật nặng rơi xuống.
Chẳng lẽ lúc này thật là sẽ có người đến chữa bệnh.
Vân Sanh vụng trộm tiến đến trong pháp miếu, nếu như bị cái người âm dương quái khí Dương đại ma đạo phát hiện thì đúng là hỏng bét.
Vân Sanh vội thổi tắt đèn ngừng lại hô hấp bò bằng hai tay tới cạnh cửa
Trong sân khôi phục lại sự yên tĩnh
Trong lòng Vân Sanh Tiểu Hắc đột nhiên hướng ra ngoài sủa một tiếng, liền bị Vân Sanh bịt chặt miệng mũi
"Điệu thấp điểm, chúng ta hiện đang làm trộm a," Vân Sanh tức giận.
Tiểu hắc cực kì oan uổng ngao ô một tiếng, lại thấp giọng kêu hai tiếng
Lúc này Vân Sanh cũng đã nghe thấy một cỗ mùi như có như không
Cái loại mùi đặc biệt này như xen lẫn huyết vị
"Độc," Vân Sanh cảnh giác có người trúng độc
Nàng mở ra cửa khép hờ, ở trong sân liền phát hiện một bóng đen phủ phục.
Dạ Bắc Minh!
Vân Sanh liếc một cái liền nhận ra bóng đen kia vẫn không hề nhúc nhích, chính là cái người đã nhiều ngày không thấy Dạ Bắc Minh.
Vân Sanh bước về phía trước muốn đem Dạ Bắc Minh vào trong.
Nàng vừa muốn tiến lên liền có thanh kiếm lạnh thấu xương lướt qua, Dạ Bắc Minh liền đứng lên tay trái hắn đè lên vết thương, đầu ngón tay không ngừng có máu đen trào ra, trên tay nắm chặt thanh kiếm
Cảnh giác như hắn mặc dù đã lâm vào trạng thái không rõ ý thức nhưng lại vừa vặn có thể như trước duy trì đề phòng, có người đến gần sẽ phản xạ có điều kiện phản kích
"Họ Dạ, ngươi dọa người, hù chết người mà," Vân Sanh đè thấp âm lượng hung tợn mắng.
Nghe được thanh âm hổn hển của Vân Sanh, thân mình Dạ Bắc Minh chấn động, kiếm trong tay hạ xuống, khóe miệng đến chết cũng không tử tế tràn ra chút ý cười, "Tiểu mèo hoang, là ngươi."
Giọng nói vừa dứt, hắn liền không chống đỡ được, té lăn quay
Hắn bị thương rất nặng, quần áo toàn là máu, thật không hiểu hắn dựa vào ý chí như thế nào mà có thể kiên trì về đến pháp miếu
Lo lắng đến hiệu thuốc sẽ không có chỗ ẩn nấp, Vân Sanh liền liên hợp cùng Tiểu Hắc mới có thể nửa kéo nửa tha đưa Dạ Bắc Minh hắn trở về phòng.
Trong phòng hắn rất đơn sơ, trừ bỏ mấy quyển sách ra thì chỉ có một giường cùng một cái bàn.
Vân Sanh đốt đèn lấy ra mấy cái dụng cụ trị liệu mang theo bên người. dưới ánh đèn mặt Dạ Bắc Minh đã tràn đầy độc tính, ngoài ra môi cũng đã biến thành màu đen rồi.
Trên người hắn bị thương nặng nhất chính là phần eo, xem tình huống trên miệng vết thương thì đã bị ma thú mang kịch độc nào đó tập kích rồi.
Không phải nói đi rèn luyện sao? Xem ra đây là đi chơi đùa với mệnh a.
Vân Sanh thầm mắng một tiếng, lấy ra đao thuật phân ra quần áo dính đầy máu tươi. Dạ Bắc Minh ăn đau nhưng lại thật sự không hừ lấy một tiếng
"chết con vịt mạnh miệng, nhìn ngươi còn có thể nhẫn bao lâu," Vân Sanh nhìn thoáng qua miệng vết thương quyết định trước khi miệng vết thương bị thối rữa đem toàn bộ độc tố hút ra.
Nàng nghĩ nếu không cho người này dùng thuốc gây mê thì hắn xứng đáng đau đến chết. Nói như vậy nhưng ngẫm lại, đau đớn quá độ có đôi khi sẽ trở thành hậu quả bất lương a.
Vân Sanh lấy ra túi nước mạn đà liên đem châm cứu châm mấy chỗ huyệt trọng yếu của Dạ Bắc Minh, thuốc gây mê nhanh chóng phát huy tác dụng, như vậy không chỉ giảm đau còn có thể làm chậm quá trình xuất huyết.
Vân Sanh lấy ra thuật đao, cấp tốc cắt đứt miệng vết thương trên khối cơ bắp.
Sau khi thanh lý bộ phận thối rữa, trên miệng vết thương cuối cùng cũng lộ ra chút huyết nhục tươi mới
"Thêm chút nữa chính là quét sạch máu độc," Vân Sanh cúi người hút máu độc trên người Dạ Bắc Minh, chỉ cần máu độc thanh lý sạch sẽ, thì cũng tốt lên bảy tam phần rồi
Nàng vừa hút một ngụm, trên cổ liền một trận lạnh lẽo, ngẩng đầu lên liền thấy Dạ Bắc Minh đã tỉnh lại
Sắc mặt hắn so với lúc trước đã tốt hơn nhiều lắm, mới vừa rồi, hắn cảm thấy trên bụng nơi trọng thương có một cảm giác ngứa ngứa, một loại cảm giác kì quái nói không nên lời
Hắn cảm giác được mí mắt mình nặng trĩu, mất rất nhiều khí lực, dưới thân có một cỗ mùi hương nhàn nhạt, hắn vui sướng khi tỉnh dậy thấy Vân Sanh đang ở cạnh bản thân mình.
Dạ Bắc Minh so với Vân Sanh lớn hơn mấy tuổi bởi vì hoàn cảnh xuất thân có duyên cớ cho nên hắn đối với chuyện nam nữ so với người thường biết nhiều hơn.
Vừa lúc này Vân Sanh nâng đầu dậy, tuy là không nhìn thấy mặt Vân Sanh nhưng trong đầu Dạ Bắc Minh đã phác thảo ra một màn này
"Ngươi! Ngươi không muốn sống nữa sao, miệng vết thương có độc," trong thời gian ngắn Dạ Bắc Minh không biết nên làm như thế nào cho phải.
Chậc, quả nhiên là thể chất yêu nghiệt a, mạn đà liên có thể gây tê cả một con trâu lớn vậy mà khi dùng lên người hắn chỉ có thể cầm cự nửa khắc.
Vân Sanh thầm mắng, tức giận nói: "Độc là truyền qua máu, không chết được" dứt lời nàng cúi người xuống thay Dạ Bắc Minh hút máu độc.
Truyền qua máu, đây là gì vậy?
Dạ Bắc Minh ngẩn người, không rõ Vân Sanh đến cùng là đang nói cái gì.
Mãi cho đến khi chỗ máu độc đã được hút sạch, Vân Sanh lại lấy ra lọ thuốc cầm máu mới nghiên cứu thành ra đổ hơn nửa bình lên trên người Dạ Bắc Minh.
"Tốt lắm, qua mấy ngày nữa phải kiêng nước kiêng đồ ăn mặn, không được động võ, tâm bình khí hòa, hơn nữa nấu thêm chút dược thảo giải nhiệt là sẽ khỏi," Vân Sanh ngáp dài nhìn bên ngoài xem đã qua canh ba, không mau quay về chỉ sợ Vân Thương Hải sẽ ra ngoài tìm người.
Dạ Bắc Minh cúi đầu sờ sờ vết thương đã được băng bó hoàn mĩ, vẻ mặt cổ quái, hắn vừa muốn hỏi thì đột nhiên vẻ mặt đại biến cánh tay duỗi nhanh ra đem Vân Sanh ôm đến trên giường vén chăn lên đem cả người nàng áp dưới thân.
�Lڝ��
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro