chương 17: thịt ma thú
Vân Sanh chuẩn bị một ít nước cháo đi tới góc nhà
Song đầu khuyển vừa trải qua quá trình giải phẫu, thế giới này lại không có huyết tề hoặc nước dinh dưỡng , cho dù Vân Sanh xử lý rất tốt thì song đầu khuyển vẫn mất đi một lượng máu khá lớn thân thể vì thế mà suy yếu, Vân Sanh vốn tưởng rằng nó còn chưa tỉnh
Nào biết được vừa vào đến cửa liền nghe thấy một trận tiếng sủa
Kia không phải là song đầu khuyển sao?
Thiếu đi một cái đầu, bộ dạng của tiểu khuyển khỏe mạnh lại kháu khỉnh, bên phải hơi lệch một chút, tròng mắt như đôi thủy tinh cầu.
Bởi vì lúc giải phẫu phải cạo bỏ bộ lông nhưng bất quá qua một đêm trên người đã có một tầng lông mao xù ra, tuy có chút gầy yếu nhưng mà nhìn qua rất giống chó cảnh ở hiện đại.
"Ngươi tỉnh rồi, thật là một tiểu gia hỏa sức sống thật ương ngạnh a," vì Vân Sanh có duyên cứu nó, cho nên tiểu khuyển đối với Vân Sanh bớt đi vài phần địch ý, nhưng mà Vân Sanh buông tô cháo tới gần nó không chịu ăn.
"Không thích ăn? Không ăn thân thể của ngươi sẽ không tốt a" Vân Sanh thở dài nói
Có lẽ nàng phải đến thôn liệp hộ mua cho nó ít thịt nát về rồi.
"Hỏng bét, ta chỉ nhớ đến chuyện triệu hồi sư mà lại quên mất phải đến pháp miếu đưa tin" sau khi trở thành đồng tử hái thuốc, mỗi ngày Vân Sanh đều phải đến pháp miếu bốn canh giờ phụ giúp Dương đại ma đạo phân loại cùng thu thập dược thảo.
Vân Sanh vội vàng ra khỏi nhà, sau khi nàng đi tiểu khuyển hồ nghi nhìn tô cháo kia
Vừa rồi nhân loại kia nói vẫn còn bên tai nó, không ăn sẽ không tốt cho thương thế.
Nó do dự nhìn nhìn ngửi ngửi tô cháo lộ ra thần sắc ghét bỏ
Lúc Vân Sanh đi tới pháp miếu thì đã là buổi trưa rồi, gương mặt Dương đại ma đạo âm trầm, hung hăng vừa khiển trách vừa nhắc nhở.
"Đi đem số thuốc này sửa lại một lần, trước khi mặt trời lặn phải chuẩn bị cho xong số dược thảo này, nếu không chuẩn bị tốt tiền công tháng này cũng không có đâu. Còn nữa cuối tàng thất là nơi không được đi vào, bằng không ..." từ lúc nàng tới đại ma pháp sư luôn lãnh khốc như thế, chỉ là thanh âm mang khí thế âm lãnh một hài đồng tầm thường chỉ sợ không dám lại gần hắn
Khi hắn nói chuyện đáy mắt âm trầm, lóe ánh sáng lạnh.
Vân Sanh bị hắn nhìn như vậy trong lòng nhất lăng giả vờ nhu thuận gật đầu
Tiểu quỷ không biết điều, trong hiệu thuốc có đến hơn ngàn loại dược thảo xem nàng bốn canh giờ phân loại như thế nào cho tốt
Một tiểu nha đầu nho nhỏ vậy mà bắt hắn đường đường là đại ma đạo phải chờ, thật không biết trời cao đất rộng
Đợi cho Dương Tố dời đi, Dạ bắc Minh mới từ một bên bước ra.
Vân Sanh nhìn hiệu thuốc trong pháp miếu có gần ngàn loại dược thảo, nhíu nhíu đầu mày, một tháng nhận một ngân tệ tiền công quả nhiên là không dễ lấy mà.
Cũng may Vân Sanh đối với phương diện quản lý dược thảo rất có kinh nghiệm
Nàng dựa theo thường thức của bản thân, tinh tế nhận thức từng chủng loại dược thảo sau đó ghi lên mảnh giấy nhỏ
Bất tri bất giác bầu trời bên ngoài đã tối đen, chóp mũi Vân Sanh bay đến một cỗ hương khí
Bụng cũng đã thầm kêu không tốt rồi. Vân Sanh lúc này mới nhớ tới từ sáng giờ ngay cả điểm tâm nàng cũng chưa kịp ăn
Nơi mùi hương phát ra cũng chính là bên cửa sổ, không biết từ khi nào Dạ Bắc Minh đã ngồi ở đó
Trên tay hắn còn cầm mấy cái bánh bao nóng mềm
"Tiểu mèo hoang đói bụng không, có muốn ăn hay không a" Dạ Bắc Minh nhìn về phía Vân Sanh chớp mắt,, cặp mắt sương mù kia không có hảo ý nhìn nàng cười cười
Vân Sanh trong lòng mặc niệm, sĩ khả sát bất khả nhục , nhịn một bữa cũng không chết được a.
Một khắc trôi qua, lời nói kia đã bay biến tôn nghiêm rất đáng quý nhưng mà tự do còn cao hơn, nhưng vì ăn cơm hai thứ này đều có thể cho qua
Ngay khi nàng vung tay định đoạt lấy đồ ăn trên tay Dạ Bắc Minh thì người nào đó đã tao nhã cắn một ngụm
"Ngươi!" Vân Sanh tức giận kém chút nữa bạo khí
"Động tác quá chậm, tốc độ của ngươi ngay cả nữ oa nhà ở Hỏa Nham thôn kia gặp trăm lần chết trăm lần, không phải lần nào ngươi cũng may mắn như vậy đâu" Dạ Bắc Minh giống như ảo thuật gia trên tay xuất hiện một chân thú nướng quăng cho Vân Sanh
Vân Sanh chần chờ nhìn nhìn chân thú trong tay, nàng biết được đây là chân ma thú, giá trị xa xỉ ngay cả thôn trưởng gia gia cũng không được ăn mấy lần đâu
"với thân thể của ngươi không ăn thịt ma thú thì thể lực vô pháp đề cao" thịt ma thú có tác dụng cường thân kiện thể, trước kia Vân Sanh chưa ăn qua thịt ma thú bao giờ
Mùi thịt thật là quá mê người, Vân Sanh cũng không cố nhã nhặn làm gì, cắn một ngụm thịt thú, nghĩ tới tiểu khuyển ở nhà kia Vân Sanh không khỏi ăn chậm lại
"mau ăn nhanh một chút, chân thú này là ta ăn trộm của Dương đại ma pháp sư đó, nếu để hắn phát hiện ra thì hỏng bét" giọng nói của Dạ Bắc Minh vừa dứt Vân Sanh ho khan mãnh liệt, tròng mắt đen láy trừng mắt cơ hồ muốn rơi ra
"Không cần trừng ta như vậy, ngươi nếu bị phát hiện thì lên núi săn ma thú trở về, bất quá nói trước người nào ăn thì người đó chịu trách nhiệm ta sẽ không giúp ngươi a" Dạ Bắc Minh dứt lời xoay người nhảy xuống thân ảnh đã tiêu thất vô ảnh vô tung rồi, chỉ chừa lại cho Vân Sanh gương mặt hổn hển
Người mù đáng chết, đúng là hồ ly giảo hoạt mà!
Vân Sanh hung tợn cắn một ngụm chân thú trên tay, thật giống như dạ Bắc Minh chính là chân thú trên tay vậy
Bất quá tay nghề của người mù này quả không sai a
Vân Sanh có cảm giác dưới tác dụng của thịt ma thú trong thân thể nàng có một cỗ nhiệt khí khuếch tán ra tứ chi
Nghe nói thịt ma thú có thể tăng cường thể chất, xem ra là không giả rồi. Vân Sanh quyết định sáng mai liền lên núi giết vài con trở về.
Trước lúc mặt trời lặn Dương đại ma đạo đến gần hiệu thuốc thì Vân Sanh đã cung kính đứng trước của chờ
Mảnh giấy với nét chữ thanh tú là các loại dược thảo được phân loại rõ ràng bày ra trước mắt
"Dương đại sư, trong pháp miếu sở hữu chín trăm tám mươi tám loại dược thảo, trong đó có một số dược thảo đã mốc meo cùng đã hơn năm mươi loại, ta đã thanh lý qua, còn lại chín trăm ba mươi tám loại được bày trong các ngăn kéo kia, trên từng ngăn đều đã được đánh số thích hợp. Ngài có thể đối chiếu," Vân Sanh đẩy quyển tập tới nói
Dương đại ma đạo vừa thấy không khỏi sửng sốt, hắn đây là cố ý làm khó dễ Vân Sanh, nào biết được cư nhiên nàng chỉ dùng mấy canh giờ đã đem đám dược khố nay bố trí gọn gàng ngăn nắp
Một hồi đối chiếu lại phát hiện rằng không sai một dược thảo nào, gương mặt Dương đại ma đạo có chút hòa hoãn
Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Không thể tưởng tượng được trong thôn nho nhỏ này lại có được đứa nhỏ tinh thông dược lý đến vậy, đáng tiếc nàng xuất thân nghèo hèn, lại không tinh thông ma pháp, nếu không chuyên tu ma dược sư thì có thể kế thừa y bát của ta."
Dương đại ma đạo trầm tư trong giây lát sau khi so tập dược không tìm được chỗ sai sót liền cho Vân Sanh trở về.
"Dương đại sư ta phát hiện trong hiệu thuốc hiện tại đã không còn Thông khí thảo, đây là loại dược trị cảm mạo thông thường, thôn dân ở đây thường xuyên dùng đến, phía sau núi có một đám lớn. không bằng ngày mai ta lên núi ngắt xuống một ít?" Vân Sanh nhu thuận nói
"Cũng tốt, tuổi ngươi còn nhỏ, một mình lên núi không tiện, ta sẽ bảo Dạ Bắc Minh đi cùng ngươi" Dương ma pháp sư nghĩ nghĩ đáp ứng yêu cầu của Vân Sanh,
Sau khi về tới nhà Vân Sanh phát hiện tô cháo lúc sáng đã hết rồi, liền đem hơn nửa chân ma thú còn thừa thịt tới trước mặt tiểu khuyển
Tiểu khuyển liếc nhìn Vân Sanh một cái rốt cục nhịn không được ngậm chân thú kia lên cắn một cái
Vân Sanh khóe miệnglộ ra chút ý cười
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro