Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 251 - 255

Chương 251: Lại mặt

Editor: Heo Con

Nguồn: Congchuakhangiay

Đậu Chiêu và Tống Mặc đang vấn an Tống Nghi Xuân thì Đậu Tế Xương đến đón Đậu Chiêu lại mặt. Còn rất nhiều những lời chất chứa trong lòng muốn nói nhưng Tống Nghi Xuân vẫn phải nuốt vào bụng, vội vàng dặn dò Đậu Chiêu và Tống Mặc mấy câu rồi cho họ đi.

Từng đợt mưa to gió thổi như thủy triều kéo tới. Hành lang như bị nước tẩy rửa sạch sẽ, càng không cần nói người đi trên đường, giày tất và quần áo lập tức ướt sũng.

Mọi người khoác áo tơi đi guốc gỗ.

Đậu Chiêu càng cao hơn bình thường.

Tố Tâm cố hết sức che ô giúp nàng.

- Để tự ta làm! 

Đậu Chiêu đưa tay đón lấy ô của Tố Tâm.

Lại có một bàn tay như mỹ ngọc đón lấy ô trong tay Tố Tâm trước nàng.

Đậu Chiêu ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy gương mặt thản nhiên của Tống Mặc.

- Để ta!

Hắn cầm ô, ôm bả vai Đậu Chiêu đi ra ngoài.

Trần Hạch che ô cho Tống Mặc không biết như thế nào cho phải, sửng sốt nửa ngày mới đuổi theo.

Đậu Chiêu đứng đến tai Tống Mặc.

Nàng hơi nghiêng người là có thể tựa vào bờ vai của hắn.

Hai kiếp làm người, Đậu Chiêu luôn là người che ô, đã bao giờ có ai che ô cho nàng?

Mãi lâu sau, nàng vẫn cứ ngây người, tỉnh tỉnh mê mê đi về phía trước, chờ khi nàng tỉnh táo lại thì đã đứng trước xe ngựa rồi.

Người đánh xe đã đặt ghế nhỏ ở đó.

Tống Mặc thoáng do dự, nắm tay Đậu Chiêu nói: 

- Nhanh lên xe, cẩn thận ướt xiêm y.

Chuyển ô qua ghế nhỏ, định đích thân hầu hạ Đậu Chiêu lên xe ngựa.

Những hạt mưa to như hạt đậu bắn vào mặt Tống Mặc.

Đậu Chiêu vội xoay người chui vào toa xe.

Trần Hạch chạy tới, hai tay giơ cao chiếc ô lớn che mưa chắn gió cho Tống Mặc.

Tống Mặc đưa ô cho Võ Di bên cạnh rồi lên xe ngựa.

Mấy người Tố Tâm đều có chút khác lạ, cúi đầu, nối đuôi nhau đi lên xe ngựa ở phía sau.

Đậu Tế Xương thấy cảnh này thì sững người.

Ai chẳng biết thế tử của phủ Anh quốc công xuất thân hiển hách, tính cách thanh tao nhưng lạnh lùng, không dễ thân gần. Không ngờ hắn có thể bỏ qua tự tôn mà chăm sóc cho Tứ muội muội như vậy... Có thể thấy nam tử lạnh lùng, ở trước mặt thê tử đều phải dịu dàng.

Đậu Tế Xương nhảy lên xe ngựa của Đậu gia.

Mưa táp lên đỉnh xe lộp độp.

Đậu Chiêu nhìn quần áo không dính một giọt nước mưa, chân thành cảm ơn Tống Mặc, đưa khăn tay cho Tống Mặc ý bảo hắn lau nước mưa trên mặt.

Tống Mặc đón lấy khăn.

Vải lụa màu trắng bình thường, ở góc thêu tùng thêu lan.

Điều này khiến hắn nhớ tới vườn hoa của Đậu Chiêu.

Tống Mặc lau mặt.

Trên khăn có một mùi hương thoang thoảng, như mùi lan lại như mùi hoa nhài. Ngửi thật kĩ lại giống như mùi hoa ngọc trâm, vô cùng thanh nhã.

Hắn nhét chiếc khăn vào ống tay áo, vén màn xe, nhìn qua cửa sổ xe bằng thủy tinh mà hỏi: 

- Nàng muốn về Chân Định không?

Trên đường không một bóng người, cuồng phong bão tố khiến mặt đất đầy lá rụng, trông khá tả tơi.

Mắt Đậu Chiêu sáng bừng lên: 

- Được ư?

- Chỉ cần muốn thì luôn có thể làm.

Hắn quay đầu nàng. Ánh mắt như sao trời, rạng rỡ bừng sáng trong toa xe ngựa tối tăm.

- Cũng đúng! - Đậu Chiêu bật cười, còn thực sự nghiền ngẫm một lúc.

Nếu Tống Mặc có thể cùng nàng về Chân Định thì tốt quá.

Để cho bà nội gặp Tống Mặc, để bà yên tâm.

Nhưng Tống Mặc đang làm ở Kim Ngô vệ, khó mà đi được, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn.

Nàng cười nói:

- Đến lúc đó, ta sẽ thương lượng với Nghiêm tiên sinh. Cũng phải nói với quốc công gia nữa!

Tống Mặc gật đầu.

Trong lòng lại xót xa. Nếu mẫu thân còn trên đời, có mẫu thân giúp Đậu Chiêu, Đậu Chiêu đâu đến mức muốn về Chân Định cũng cảm thấy khó khăn thế này!

Hắn nắm chặt tay lại.

Đậu Chiêu thấy cảm xúc của hắn hơi tệ, dịch người đến bên cửa xe.

- Giờ là mưa mùa thu, sau đó thời tiết sẽ chuyển lạnh. Chúng ta đang ở đâu đây?

Kiếp trước, dù nàng ở kinh thành ở mười mấy năm nhưng chỉ quen mấy nhà quyền quý mà thôi.

- Chúng ta đang trên đường An Định Môn.

Tống Mặc nói xong thì như có điều suy nghĩ, dặn người đánh xe 

- Đến ngõ Giang Thước rồi tới ngõ Tĩnh An tự.

Người đánh xe ngây ngốc nửa ngày, trịnh trong đáp vâng rồi rẽ sang ngõ bên cạnh.

Đậu Chiêu hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao phải đến ngõ Giang Thước? Ngõ Giang Thước gần ngõ Tĩnh An Tự hơn à?

Lần sau về nhà mẹ đẻ, nàng sẽ biết nên đi thế nào.

- Chậm hơn nửa canh giờ so với đi phố Hoàng Tường. Nhưng nha môn sáu bộ, phủ Đô đốc Ngũ quân đều ở đó, nàng có thể xem.

Đậu Chiêu quẫn bách.

Tống Mặc coi nàng thành thiếu nữ khuê phòng không mấy khi ra khỏi cửa.

Nhưng Tống Mặc cẩn thận đưa nàng đi thăm thú vẫn khiến tâm tình nàng khá hơn nhiều.

Đậu Tế Xương theo sau bọn họ cũng hoang mang.

Sao Tống Mặc lại đổi tuyến đường? Thế này đi xa hơn mà!

Nhìn lại, xe ngựa ngừng lại ở cửa viện Hàn Lâm, Thượng Lâm uyển, viện Thái Y một lát rồi mới chầm chậm đi tiếp.

Hắn bèn hỏi hộ vệ của mình: 

- Họ đang làm gì thế?

Hộ vệ cũng không biết, đi qua hỏi rồi trở về bẩm: 

- Thế tử gia chỉ cho cô Tứ biết nha môn của lục bộ!

Đậu Tế Xương ngạc nhiên: 

- Nha môn của lục bộ thì liên quan gì đến Tứ muội?

Hộ vệ lắc đầu, hiển nhiên cũng bất lực.

Nhưng thư đồng của Đậu Tế Xương lại nói: 

- Cô Tứ vừa tới kinh thành, ít khi được ra ngoài, dù được ra ngoài thì chỉ đến đình chùa miếu mạo hoặc mấy cửa hàng lụa là trang sức ở khu phố phía Nam. Chắc là thế tử gia muốn cô Tứ mở rộng tầm mắt?

Đậu Tế Xương chợt hiểu ra, lại không nhịn được cười nói: 

- Thế mà cũng nghĩ ra được!

Thê tử chứ có phải con trai đâu mà lại dẫn đi xem nha môn của lục bộ. Muội ấy cần gì tham gia khoa cử chứ!

Cũng may hôm nay mưa to gió lớn, trên đường không có người đi lại, lại là ngày lại mặt, không bị hạn chế thời gian. Đậu Tế Xương chẳng buồn quấy rầy bọn họ, nằm trong xe ngựa nghe tiếng mưa rơi, đi một chút dừng một chút, mất nửa canh giờ mới đến ngõ Tĩnh An tự.

Họ hàng của Đậu gia đã đến.

Nghe nói Đậu Chiêu về, Đậu Thế Anh nóng lòng muốn biết con gái sống ra sao, mặc kệ Đậu Thế Xu can ngăn mà ra cổng lớn nghênh đón.

Tống Mặc xuống xe ngựa, đón lấy ô lớn trong tay Trần Hạch, chắn đầu gió, đỡ Đậu Chiêu xuống xe, nhưng vạt áo của mình lại bị ướt.

Đậu Thế Anh chạy tới thấy thế thì vui vẻ ra mặt, không đợi Tống Mặc đứng vững đã kéo tay hắn: 

- Mau vào phòng ngồi! Mưa to quá!

Lại cao giọng dặn dò Cao Thăng:

- Mau lấy bộ xiêm y sạch sẽ cho Tứ cô gia thay. 

Lúc quan hệ của Tống Mặc và Tống Nghi Xuân chưa rạn vỡ, Tống Nghi Xuân cũng chưa từng quan tâm Tống Mặc như vậy. Trước sự nhiệt tình của Đậu Thế Anh, Tống Mặc nhất thời há hốc miệng, một lúc sau mới tỉnh táo lại, vội cung kính cảm tạ Đậu Thế Anh: 

- Đa tạ nhạc phụ đại nhân!

Đậu Thế Anh nhìn Tống Mặc như châu như ngọc trước mắt, nhớ lại cảnh con rể đỡ Đậu Chiêu xuống xe, đúng là càng nhìn càng vừa lòng, càng xem càng thuận mắt, vừa kéo Tống Mặc đi vào phòng khách vừa cười phớ lớ: 

- Hiền tế của ta à, con đừng khách khí với ta như vậy. Chỉ cần phu thê con sống hạnh phúc thì ta đã vui lắm rồi.

Tống Mặc nhớ tới thái độ của Đậu Thế Anh khi Đậu Chiêu xuất giá, lòng mềm lại.

Hắn kính cẩn đáp vâng, cùng Đậu Thế Anh vào nhà.

Cao Thăng cầm mấy bộ xiêm y chạy tới, thở hồng hộc nói:

- Lão gia, đây là mấy bộ thường phục mới may hôm trước, lão gia vẫn chưa kịp mặc. Lão gia thấy bộ nào được ạ?

Đậu Thế Anh chọn một bộ màu tím hồng thêu hoa, nói với Tống Mặc: 

- Đi thay đồ trước đi, mưa mùa thu rất lạnh, cẩn thận bị cảm.

Nhìn hoa văn diễm lệ cầu kì kia, Tống Mặc và Đậu Chiêu cùng toát mồ hôi hột. Tống Mặc thì không thích quần áo quá hoa lệ nhưng vì Đậu Thế Anh chọn nên không dám chối. Đậu Chiêu thì không ngờ phụ thân cũng may loại quần áo thế này.

Tống Mặc theo Cao Thăng đi thay đồ. Đậu Chiêu không nhịn được hỏi: 

- Giờ vẫn còn thịnh hành kiểu vải thêu hoa này ạ?

- Vải dệt thêu hoa thành loại vải thịnh hành từ bao giờ thế? - Đậu Thế Anh hỏi lại.

Đậu Chiêu chẳng nói gì thêm.

"Nhưng với tuổi của phụ thân thì mặc thế này hơi quá!"

Nàng đang lầu bầu trong bụng thì Tống Mặc theo Cao Thăng đi tới.

Gấm màu tím hồng dùng tơ vàng chỉ bạc thêu hoa cỏ, ngũ sắc lấp lánh như mây làm nổi bật làn da trắng nõn của Tống Mặc, như một điểm trắng giữa muôn hồng nghìn tía, có vẻ cao sang tự phụ chẳng nhiễm bụi trần.

Mắt Đậu Thế Anh sáng bừng lên. Ông khen bộ đồ hợp với Tống Mặc rồi đi trước.

- Chúng ta vào phòng khách uống trà đi. Họ hàng mới đến, đang chờ các con đó!

Tống Mặc mất tự nhiên kéo ống tay áo, mà lúc hắn nhấc chân thì đã lại bình thản ung dung theo Đậu Thế Anh vào sảnh.

Đậu Thế Xu và Đậu Thế Hoành ngồi trên ghế thái sư giữa phòng, đang nói chuyện với Ngụy Đình Du. Mấy người Đậu Văn Xương cung kính đứng bên lắng nghe. Kỷ thị và  nữ quyến ngồi quanh bàn tròn ở gian phía Tây. Hai đứa con trai của Đậu Văn Xương, hai đứa con trai của Đậu Tế Xương và con gái của Đậu Bác Xương thì đùa trong sảnh, khắp nơi là tiếng cười đùa của bọn trẻ.

Thấy Đậu Thế Anh và Tống Mặc, Đậu Chiêu đi đến, mọi người ngừng đề tài, đám nhũ mẫu vội bế mấy đứa bé lại.

Phòng khách thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng.

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Tống Mặc.

Tống Mặc bình tĩnh mỉm cười, theo Đậu Thế Anh bái kiến Đậu Thế Xu và Đậu Thế Hoành.

Ngụy Đình Du ở bên nhìn Đậu Chiêu đoan trang, xinh đẹp. Ánh mắt nóng bỏng.

Đậu Chiêu chẳng muốn nói gì với Ngụy Đình Du, cụp mắt theo sau Tống Mặc, hành lễ với Đậu Thế Xu và Đậu Thế Hoành.

Ngụy Đình Du xấu hổ gãi đầu.

Chẳng biết Đậu Minh đi tới từ bao giờ.

Nàng kéo tay áo Ngụy Đình Du, nhỏ giọng cười nói: 

- Hầu gia đang nhìn gì thế?

Nàng chẳng nhìn Đậu Chiêu lấy một cái nhưng ánh mắt lại tập trung ở Tống Mặc.

Đây chính là thế tử gia phủ Anh quốc công?

Tuấn tú quá!

Đậu Chiêu còn lớn hơn hắn một tuổi!

Hắn sẽ tôn trọng Đậu Chiêu sao?

Đậu Minh khó nén nổi sự kinh ngạc, nhìn về phía Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu đứng phía sau Tống Mặc, sự trầm tĩnh không tương xứng với tuổi.

Đậu Minh lại nhìn sang Tống Mặc, thấy Tống Mặc chắp tay với trượng phu của mình, cười gọi một tiếng "Bội Cẩn".

Không dùng kính ngữ!

Chương 252: Luận Bàn Thứ Tự

Ngụy Đình Du cười khổ, gọi Tống Mặc một tiếng "tỷ phu" .

Tiếng "ca ca" thật sự không ra miệng được!

Tống Mặc mỉm cười khiêm tốn.

Đậu Thế Anh rất hài lòng.

Hai chàng rể đều xuất thân hiển hách nhưng có thể chào hỏi theo thứ bậc nhà vợ, đây là sự tôn trọng với con gái của mình, cũng là tôn trọng Đậu gia.

Vì từ đường họ Đậu không ở kinh thành nên ông dẫn Tống Mặc và Đậu Chiêu đến chính sảnh, dập đầu trước bài vị tổ tiên Đậu gia, dâng hương, coi như là đã bái tế tổ tiên, bẩm báo chuyện vui; Sau đó lại dẫn bọn họ về phòng khách, dập đầu với đám người Đậu Thế Xu, coi như chính thức nhận người thân.

Có lẽ là sợ phủ Anh quốc công quá xa hoa, vàng bạc có giá nhưng sách vở thì vô giá, lễ gặp mặt của Đậu Thế Xu là cuốn "Xuân Thu"  in ấn từ tiền triều, lễ gặp mặt của Đậu Thế Hoành là bộ "Tứ thư chú giải", huynh trưởng như Đậu Văn Xương, Đậu Bác Xương tặng tập cẩm mặc hoặc lâm tâm chỉ, đồ rửa bút bằng ngọc... Đều là những thứ để đọc sách, nghiên cứu học thuật.

(Lâm tâm chỉ: Tinh phẩm của thi họa, một trong bốn loại văn phòng tứ bảo nổi danh đất Huy Châu. Từ đời Đường, Huy Châu trở thành nơi sản xuất chính của văn phòng tứ bảo, ngoài nghiên mực, mực Huy Châu được xưng tụng bậc nhất thiên hạ thì loại giấy lâm tâm chỉ này càng là bảo vật)

Đậu Chiêu khẽ cười.

Tống Mặc nhân lúc không ai để ý, nhỏ giọng hỏi Đậu Chiêu: 

- Nàng cười cái gì?

Đậu Chiêu liếc Trần Hạch đang bưng quà gặp mặt ở bên rồi nói nhỏ: 

- Chàng có thể đi thi trạng nguyên được rồi!

Tống Mặc nhìn đống văn phòng tứ bảo này, đáy mắt dâng lên ý cười.

Tặng lễ trước thì là trưởng bối, nhận lễ trước thì là vãn bối hoặc nhỏ tuổi hơn.

Ngụy Đình Du sờ sờ hồng bao trong tay áo, không biết nên lấy ra không. Theo lễ, tuy Tống Mặc là tỷ phu nhưng hắn thành thân trước Tống Mặc, giờ hắn tặng quà gặp mặt cho Tống Mặc là theo cấp bậc lễ nghĩa, không thông vẫn có thể nói thông, chẳng qua có vẻ khá hẹp hòi thôi. Nhưng trước những thứ không thể đong đếm bằng tiền mà Đậu gia vừa tặng, hồng bao hai trăm lượng này của hắn quá thô tục.

Trong lúc do dự, Tống Mặc đã đưa một phong hồng bao cho Ngụy Đình Du.

Ngụy Đình Du nhìn mấy đứa trẻ con đứng xếp hàng sau mình, mặt đỏ bừng lên, đang định từ chối thì Tống Mặc đã quả quyết nhét hồng bao vào tay hắn, cười lớn: 

- Chúng ta đâu phải mới gặp nhau lần đầu. Mau cầm lấy!

Ngụy Đình Du nhớ lại lúc Tống Mặc chăm sóc hắn, bảo hắn kết phường làm ăn với Cô Ngọc, cùng chia hoa hồng.

Hắn sửng sốt.

Tống Mặc đã quay sang xoa đầu con trai trưởng của Đậu Tế Xương là Đậu Khải Nhân, đưa cho nó một phong hồng bao.

Đậu Khải Nhân lớn tiếng hô "Cảm ơn Tứ dượng", nhảy nhót mừng rỡ khiến Tống Mặc càng buồn cười.

Con thứ của Đậu Tế Xương là Đậu Khải Phục chưa đợi Tống Mặc lấy hồng bao ra đã la lớn: 

- Tứ dượng ơi! Con nữa, con nữa!

Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm sắp vươn đến tận mặt Tống Mặc.

- Ta nhớ chứ, còn Phục ca nhi nữa! - Tống Mặc bật cười, đưa hồng bao cho nó.

Đậu Khải Phục hoan hô, đón lấy hồng bao, đôi chân mũm mĩm lon ton chạy về khoe Đậu Tĩnh Viện đang ngồi ở gian phía Tây: 

- Đệ có hồng bao rồi này, tỷ tỷ!

Đậu Tĩnh Viện là con gái của Đậu Bác Xương.

Con bé nghe thấy thì cũng lon ton chạy vào, kéo vạt áo Tống Mặc. 

- Tứ dượng ơi! Dượng chưa cho con hồng bao!

Giọng nói mềm mại và đôi mắt long lanh khiến lòng Tống Mặc mềm nhũn.

- Được! Được! 

Tống Mặc bế Đậu Tĩnh Viện lên, cho con bé hai phong bao.

Đậu Tĩnh Viện cười hì hì, đắc ý vẫy vẫy phong bao trong tay với Đậu Khải Nhân và Đậu Khải Phục.

Đậu Khải Nhân và Đậu Khải Phục ôm hai đùi Tống Mặc, kêu lên:

- Tứ cữu cữu ơi! Con cũng muốn hai cái, con cũng muốn hai cái!

Đám người Đậu Chiêu xấu hổ, ba vú nuôi càng không dám ngẩng đầu, chạy tới dỗ mấy đứa nhỏ.

Tống Mặc  cản vú nuôi: 

- Vui thôi mà, đâu cần câu nệ như vậy!

Rồi lại thấy hai phong hồng bao cho Đậu Khải Nhân và Đậu Khải Phục.

Đậu Khải Nhân và Đậu Khải Phục reo hò không ngừng.

Đậu Tĩnh Viên bĩu môi nói: 

- Con cũng muốn thêm một cái!

Tống Mặc lại cho con bé thêm một cái.

Đậu Tĩnh Viện vui vẻ ra mặt. Đậu Khải Nhân và Đậu Khải Phục lại choáng váng.

Ngũ phu nhân đỏ mặt, lườm hai con dâu.

Quách thị giật mình, đi tới bế Đậu Tĩnh Viện, cười bảo con bé: 

- Còn không mau cảm ơn Tứ dượng!

- Cảm ơn Tứ dượng!

Đậu Tĩnh Viện líu lo nhại theo, lấy lòng Tống Mặc: 

- Tết đến, Tứ dượng qua nhà con chơi nhé? Con sẽ bảo ông nội tổ phụ viết câu đối xuân cho dượng.

Con bé thấy nhiều người đến nhà xin Đậu Thế Xu viết câu đối xuân mà không được nên luôn cho rằng đó là thứ tốt nhất trên đời. Lời này đâm ra lại khiến Đậu Thế Xu đứng ngồi không yên, đứng dậy chắp tay nói với Tống Mặc: 

- Thế tử gia đừng chê cười!

Tống Mặc lại cười nói: 

- Đây là tâm ý của Tĩnh thư nhi, đến lúc đó, Ngũ bá phụ không được từ chối đâu đó!

Đậu Thế Xu hơi bất ngờ vì sự thân thiết của Tống Mặc, lập tức mỉm cười, khiêm tốn nói: 

- Chỉ cần thế tử gia không chê là được!

Tống Mặc cười nói: 

- Từ lâu đã nghe mọi người khen chữ của Ngũ bá phụ phiêu dật xuất trần mà chưa có dịp được thấy. Lần này nhờ phúc của Tĩnh thư nhi mới có thể xin Ngũ bá phụ đôi câu đối xuân, sao dám nói lời chê bai!

Đậu Thế Xu còn định khiêm tốn thêm đôi câu thì Đậu Thế Hoành đã mất kiên nhẫn nói: 

- Người một nhà khách sao thế làm gì? Nếu cháu muốn xin mấy bức tranh chữ của Ngũ huynh thì chỉ cần tới nhà nói một tiếng thôi. Nhưng chữ của Ngũ huynh nổi tiếng một nửa là nhờ sự chăm chỉ ngắn ngủi của huynh ấy, một nửa vì giờ huynh ấy là đại học sĩ nội các. Cháu đừng quá kì vọng!

Mọi người bật cười. Đậu Thế Anh lại cười lắc đầu thở dài: 

- Có người nhà nào lại nói người nhà mình như vậy?

Sau đó hỏi chuyện Tống Mặc: 

- Ta nghe mấy vị lão tiên sinh trong viện Hàn Lâm khen chữ của con cũng không tồi đâu. Hoàng thượng còn bảo con giúp người chép kinh Phật. Sư phụ của con là ai? Con đã đọc sách gì rồi?

Tống Mặc nghiêm túc đáp:

- Sư phụ của con là Trung Nghị Công. Con học "Xuân Thu" từ sư phụ.

Chư tử bách gia rộng lớn như sa mạc, bạc đầu vẫn không theo đuổi hết Tứ thư Ngũ kinh, dù là sĩ tử tham gia khoa cử cũng không thể nào đọc thông hết, bình thường đều chọn một quyển tiêu biểu làm phương hướng cho mình. Mà Trung Nghị Công lại là học giả uyên bác đương thời, là sư phụ của mấy vị hoàng tử, mới qua đời cách đây ba năm, được phong thụy là "Trung Nghị".

- Xem ra cuốn"Xuân Thu" này của ta được tặng đúng người rồi. 

Đậu Thế Xu vuốt râu, ánh mắt nhìn Tống Mặc như nhìn thấy người chung chí hướng với mình, thái độ thay đổi một cách vi diệu.

Vẻ mặt của Đậu Thế Anh cũng tương tự. Ông nói:

- "Xuân Thu" dài dòng khó nhớ, vì muốn mau chóng đỗ đạt nên giờ chẳng còn mấy người có thể quyết tâm đọc "Xuân Thu" nữa. Không ngờ con lại đọc "Xuân Thu"!

Ông cũng đọc "Xuân Thu".

Tống Mặc cười nói: 

- Con không cần thi khoa cử, từ từ đọc thôi ạ.

Đậu Thế Hoành gật đầu: 

- Dù thế thì vẫn đáng quý lắm!

Rồi ôm bả vai Tống Mặc, kéo hắn ngồi xuống nói chuyện.

Kỷ thị dở khóc dở cười:

- Lão gia muốn nói gì thì hôm khác mời thế tử gia đến nhà cũng được mà. Hôm nay phải để thế tử gia gặp mặt Ngũ tẩu và mấy cháu dâu chứ.

Đậu Thế Hoành bật cười vỗ đầu, vừa nói "Xem trí nhớ của ta này" vừa bao biện mà kéo Tống Mặc, giới thiệu Ngũ phu nhân cho hắn.

Bọn nhỏ vui đùa xung quanh khiến bầu không khí bớt đi sự nghiêm túc ban đầu, thêm phần náo nhiệt vui mừng.

Đậu Chiêu và Tống Mặc hành lễ với Ngũ phu nhân. Ngũ phu nhân tự tay đỡ Tống Mặc và Đậu Chiêu dậy, đưa cho Đậu Chiêu một chiếc hộp sơn son thếp vàng, cười nói: 

- Là đôi trâm ngọc bích, chúc hai con tương kính như tân, đầu bạc răng long.

So với lúc bái kiến đám người Đậu Thế Xu thì không khí lúc này thật thân thiết, gần gũi.

Tống Mặc và Đậu Chiêu cảm tạ Ngũ phu nhân rồi dập đầu với Lục phu nhân.

Kỷ thị tặng cho bọn họ một chiếc chuông báo giờ nho nhỏ làm lễ gặp mặt.

- Đẹp quá!

Đậu Chiêu rất thích, vội vàng cảm tạ.

Kỷ thị cười cười, chẳng nói gì cả, chỉ giúp Đậu Chiêu sửa sang lại vạt áo rồi lùi qua một bên.

Đậu Minh nhìn mà đỏ mắt.

Nghĩ tới ngày lại mặt của mình, gương mặt của Đậu Thế Xu nhìn như thân thiết mà lại có gì đó kiêu căng không thèm để ý. Nghĩ tới đám trưởng bối như Đậu Thế Xu thưởng cho Ngụy Đình Du và mình một phong bao với ngân phiếu một trăm lượng...

Đều là con gái xuất giá, tại sao lại đối xử khác biệt như vậy?

Nàng liếc Ngụy Đình Du.

Ngụy Đình Du đang đứng ở một góc không người, cười quẫn bách.

Đậu Minh cắn chặt môi.

Nàng gọi Tống Mặc một tiếng "Tỷ phu", cười duyên hỏi: 

- Tỷ phu và tỷ tỷ chuẩn bị quà gặp mặt gì cho muội thế?

Tống Mặc đưa cho nàng một phong hồng bao, sau đó quay sang cười với Đậu Tĩnh Viện: 

- Tĩnh thư nhi nhận hồng bao của dượng mà chưa hành lễ với dượng đâu đó?

Đậu Tĩnh Viện bưng cái miệng nhỏ nhắn đang cười, cung kính hành lễ với Tống Mặc, Đậu Chiêu.

Cao Thăng mời mọi người vào gian phía Đông: 

- Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ!

Mọi người đi qua đó.

Chẳng ai để ý tới Đậu Minh.

Đậu Minh cười lạnh, chen vào ngồi bên cạnh Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu coi như không phát hiện ra, bình thản đáp lời Ngũ phu nhân: 

- ... Di Chí đường bài trí tuyệt đẹp. Thế tử gia vẫn ở đó, nếu muốn chuyển nhà thì rất nhiều việc, chỉ sợ hai đến ba tháng cũng chưa xong. Chẳng bằng cứ ở lại Di Chí đường.

Ngũ phu nhân gật đầu nói: 

- Như vậy cũng tốt! Cha chồng của con đang tuổi tráng niên, chưa biết chừng sẽ tái giá. Con ở lại Di Chí đường, cách xa một chút sẽ thanh tĩnh hơn nhiều.

Kỷ thị thấy Đậu Minh dỏng tai nghe, rót rượu cho Ngũ phu nhân rồi nói: 

- Nội viện phủ Anh quốc công lớn đến đâu nhưng có thể so với Tây Đậu ư? Nếu Thọ Cô có thể quản lý Tây Đậu thì lo gì phủ Anh quốc công kia? Cứ cho con bé không thể đưa ra quyết định đi, chẳng phải vẫn còn có tẩu đó sao? Tẩu đừng lo lắng thay nó nữa! Nó sẽ sống thoải mái thôi!

Để chặn lời Ngũ phu nhân, bà lại sai a hoàn đi bưng đồ ăn lên, sau đó bình phẩm về đồ ăn của Xuân Phương trai. Ngũ phu nhân nhắc đến món bánh kiểu Phúc Kiến trên bàn tiệc:

- Bánh đó của nhà họ ngon thật! Không biết làm thế nào?

- Muội thấy không ngon bằng bánh chính tông Phúc Kiến đâu.

Rồi Kỷ thị lại chuyển đề tài nói chuyện.

Đậu Minh biết Kỷ thị đề phòng mình. Nàng đá nhẹ Hàn thị một cái, khẽ hỏi: 

- Mẹ chồng của tỷ khó hầu không?

Hàn thị hơi dịch người, tạo khoảng cách với Đậu Minh, nhỏ giọng cười nói: 

- Mẹ chồng tỷ rất tốt! Chỉ là Kỷ gia rất kĩ càng trong việc ăn uống thôi.

Lúc trước, nàng thương xót Đậu Minh không được thương yêu. Nhưng sau khi xảy ra chuyện tỷ muội gả thay, nàng cảm thấy mình đã quá ngây thơ rồi.

Chương 253: Không cam lòng

Đậu Minh không để ý đến sự khác lạ của Hàn thị. Đám người Đậu Thế Xu đang hỏi han Tống Mặc ở bên kia bình phong. Từng câu từng chữ đều lọt vào tai nàng.

- ... Lúc ấy, phụ thân muốn mời Dư đại nhân đến dạy vỡ lòng cho con. Ai mà ngờ Dư đại nhân cứ từ chối mãi, thế nào cũng không nhận lời. Vừa khéo hôm đó gặp hoàng thượng ở viện Hàn Lâm, thấy vẻ giận quá mất khôn của phụ thân nên mới hỏi một câu. Phụ thân đang nổi nóng, mắng Dư đại nhân một trận. Hoàng thượng nghe xong thì cười mãi, nói Dư đại nhân là "con lừa ngoan cố", thay vì để Dư đại nhân dạy con thành con lừa nhỏ ngoan cố, không bằng chọn minh sư khác. Lúc ấy, Trung Nghị Công đang đứng bên hoàng thượng. Hoàng thượng bèn chỉ định Trung Nghị Công dạy vỡ lòng cho con. Từ đó về sau, cứ giờ dần là con vào cung học bài cùng thái tử và mấy vị hoàng tử, giờ dậu xuất cung. Mãi đến năm mười tuổi, Trung Nghị Công bị bệnh xin cáo lão hồi hương thì mới con được ngủ ngon làn đến sáng.

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, chẳng nghe ra một chút bất mãn. Ngược lại còn có sự hoài niệm và tiếc nuối khiến cho đám người Đậu Thế Xu gật gù, cảm thấy đó mới là thái độ đúng đắn của người đi học.

Đậu Thế Hoàng cười nói:

- Ta đang thắc mắc vì sao con có thể theo học Trung Nghị Công? Hóa ra là thế! Đây cũng là duyên phận của con. 

Sau đó hỏi đến thái tử và mấy vị hoàng tử:

- ...Học vấn ra sao?

Tống Mặc khen ngợi:

- Khá hơn con nhiều!

Đậu Thế Hoành đang muốn hỏi cặn kẽ thì Đậu Thế Xu cho rằng đây không phải là lúc bàn về việc này, nói sang chuyện khác, nói đến Dư Lệ nay đã là đại học sĩ đứng đầu viện Hàn Lâm:

- ... Lệnh tôn có mắt nhìn người đấy! Học vấn của Dư đại nhân thuộc hàng bậc nhất nhưng tính tình rất cố chấp. Hoàng thượng để ông ấy chủ trì biên soạn "Văn Hoa đại huấn" cũng coi như là không uổng phí nhân tài.

Kết quả lời này lại chuyển đến việc Hoàng thượng là người có mắt tinh tường. Đậu Thế Hoành còn nói: 

- Dư đại nhân đã lớn tuổi, không còn khỏe nữa. Nghe nói hoàng thượng muốn đổi người chủ trì biên soạn. Dù Dư đại nhân không vui nhưng với tính cách của ông ấy, nếu hoàng thượng đã mở lời thì chắc chắn sẽ đồng ý. Chẳng biết ai là người tiếp quản vị trí của ông ấy đây?

Đậu Thế Anh cũng nghe nói về chuyện này, cười bảo: 

- Dù sao thì với kinh nghiệm của chúng ta cũng chưa được quản lý viện Hàn Lâm đâu!

Đây là lần đầu tiên Đậu Thế Xu nghe thấy tin đồn này. Ông nhíu mày hỏi:

- Các đệ nghe ai nói vậy?

Đậu Thế Hoành cười nói: 

- Ai nói ra đầu tiên thì không thể biết được nhưng đã truyền khắp viện Hàn Lâm rồi.

Đậu Thế Xu nhìn hai đệ đệ nói năng tùy tiện thì không không thể không day trán.

Dựa vào kinh nghiệm mới có thể quản lý viện Hàn Lâm thì tại sao những đại học sĩ còn dạn dày sương gió hơn cả chủ viện học sĩ lại không được làm?

Nhìn đám người Đậu Văn Xương ngồi bên cạnh nghe mà mắt sáng ngời, Đậu Thế Xu muốn nói lại thôi.

Tống Mặc thấy thế thì mỉm cười nói: 

- Lần trước hoàng thượng triệu kiến Dư đại nhân, nghe nói Dư đại nhân bị phong thấp, mấy năm nay bệnh tình ngày càng nặng, ngón út trái đã không thể duỗi thẳng nữa. Hoàng thượng thương Dư đại nhân đã lớn tuổi, miễn cho ông ấy vào chầu nên mới có lời đồn ấy.

Hắn còn đùa: 

- Biên soạn sách là vinh dự cả đời của mỗi sĩ tử. Huống chi là sách do chính hoàng thượng ban hành! Dù Dư đại nhân thanh chính liêm khiết, không tham quyền bính thì cũng không chịu cáo lão lúc này đâu! Nhạc phụ đại nhân và Lục bá phụ đừng vội làm gì!

Đậu Thế Anh bật cười.

Đậu Thế Hoành nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng.

Đậu Thế Xu vuốt râu mỉm cười.

Ngụy Đình Du ngồi một bên không biết nói gì.

Cùng chú ý đến động tĩnh bên kia bình phong còn có Đậu Chiêu, cữu mẫu và Triệu Chương Như.

Cữu mẫu nghe vậy thì thở phào.

Triệu Chương Như lại trợn mắt nhìn Đậu Chiêu, thì thầm với nàng: 

- Dượng tìm được một chàng rể không tồi đâu nha!

Đậu Chiêu sống hai kiếp mà mặt vẫn đỏ bừng, gắp miếng nem rán đặt vào bát Triệu Chương Như, sẵng giọng: 

- Tất cả đều là thứ tỷ thích ăn mà vẫn không chặt được cái miệng tỷ lại!

Triệu Chương Như vui vẻ cười.

Đậu Minh thì xanh mặt.

Ăn trưa xong, Đậu Chiêu và Tống Mặc muốn đến ngõ Hòe Thụ dập đầu hành lễ với Nhị thái phu nhân vì đang ở góa nên không tiện ra mặt.

Ngũ phu nhân đương nhiên cũng muốn đi. Đậu Thế Anh nghĩ Nhị thái phu nhân muốn gả Đậu Chiêu đến Kỷ gia, nhỡ Nhị thái phu nhân muốn làm khó Tống Mặc, ông qua đó cũng tiện bề giảng hòa. Đậu Thế Hoành lại nghĩ hôm này là ngày  Đậu Chiêu lại mặt, tất cả bọn họ đều đã xin phép, tiện thể đi thăm mẫu thân cũng được. Nhưng mà Kỷ thị cũng phải cùng đi để tận hiếu... Đậu Thế Xu đơn giản mời mọi người đến ngõ Hòe Thụ dùng bữa tối: "Hiếm có dịp mọi người đông đủ, tụ họp cho mẫu thân vui vẻ!"

Đoàn người đội mưa đến ngõ Hòe Thụ.

Biểu hiện cứng rắn của Đậu Thế Anh trong hôn sự của Đậu Chiêu khiến Nhị thái phu nhân rất bất an, không dám chắc Đậu Chiêu sẽ dẫn theo vị hôn phu tới thỉnh an mình. Đang lúc đứng ngồi không yên chờ đợi thì đột nhiên thấy một đám người kéo đến, bà nhất thời mừng rỡ. Nhất là thấy Tống Mặc như châu như ngọc ở bên, bà không nhịn được sự kinh ngạc, nhìn Đậu Chiêu lại nhìn Tống Mặc, ủ rũ thở dài thật dài trong lòng.

Nếu bà là Đậu Thế Anh, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ Tống Mặc.

Ngũ phu nhân lại sợ Nhị thái phu nhân nói ra lời gì làm mất vui, vội đỡ Nhị thái phu nhân ngồi lên sập bên cửa sổ, dặn vú Liễu ma ma mang bồ đoàn đến: 

- Tứ dượng và Tứ cô dập đầu với thái phu nhân!

Vú Liễu đã chuẩn bị từ lâu. Ngũ phu nhân còn chưa dứt lời, bà đã đặt bồ đoàn trước mặt Nhị thái phu nhân.

Đậu Chiêu và Tống Mặc dập đầu hành lễ với Nhị thái phu nhân.

Nhị thái phu nhân tặng đôi chén ngọc lưu ly cho hai người làm quà gặp mặt.

Chén ngọc lưu ly này với người ngoài thì quý hiếm, còn với thông gia nhà họ Kỷ thì chỉ có giá trị một chút mà thôi. Nhưng với đám vú hầu đã hiểu rõ tâm tư chủ nhân thì lại khác.

Trước đó mấy ngày, Ngũ dượng và Ngũ cô tới dập đầu bái kiến Nhị thái phu nhân, Nhị thái phu nhân thưởng một trăm bốn mươi lạng bạc. Sao sánh bằng đôi chén ngọc lưu ly này chứ?

Trà chiều tiếp đãi vẫn là trà đó, điểm tâm vẫn là điểm tâm đó nhưng nụ cười nịnh nọt hơn, giọng nói mềm mỏng hơn, thái độ kính trọng hơn.

Đậu Thế Xu mời Đậu Thế Hoành, Đậu Thế Anh, Tống Mặc và Ngụy Đình Du vào thư phòng nói chuyện. Những người khác đều không đến lượt. Chỉ là ông mời Ngụy Đình Du cuối cùng, hơn nữa lúc mời còn hơi do dự.

Ngụy Đình Du không có cảm giác gì nhưng Đậu Minh đã phải nhìn sắc mặt của người khác từ nhỏ thì thấy rõ điều này.

Mặt nàng tái nhợt, thấy Nhị thái phu nhân nắm tay Đậu Chiêu, mọi người vây quanh hai người như sao vây trăng. Nàng lén lút chạy ra hàng lang ngoài thư phòng.

Đậu Thế Xu đang nói chuyện phiếm với Tống Mặc, nội dung nói chuyện đương nhiên là về mấy vị đại học sĩ trong nội các.

Tống Mặc thỉnh thoảng lại bổ sung vài câu, xem ra rất thân quen với mấy vị đại học sĩ này. Hơn nữa, những gì hắn bổ sung đều là điều mà hoàng thượng hoặc thái tử, hoặc các vương công trọng thần nhận định về mấy vị đại học sĩ. Điều này khiến cho Đậu Thế Xu rất hưng phấn, đến ngay cả Đậu Thế Hoành, Đậu Thế Anh cũng góp chuyện.

Nàng không hề nghe thấy giọng nói của Ngụy Đình Du.

Ra khỏi ngõ Hòe Thụ, Đậu Minh bàn với Ngụy Đình Du: 

- Chàng cũng kiếm việc gì đó ở mấy chỗ như Kim Ngô vệ đi?

Ngụy Đình Du nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn đứa trẻ đòi ăn, chiều chuộng nói: 

- Nào có chuyện dễ dàng như vậy? Kim Ngô vệ là cận vệ, số người có hạn định, không có vị trí trống thì có tiền cũng chẳng làm được gì.

Đậu Minh cắn môi nói: 

- Vậy sao Tống Nghiên Đường kia lại vào Kim Ngô vệ được?

- Hắn lại khác.

Trong giọng nói của Ngụy Đình Du có sự hâm mộ mà chính hắn cũng không phát hiện. 

- Tống Mặc vừa sinh ra đã được tập ấm tứ phẩm, vào Kim Ngô vệ là do hoàng thượng khâm điểm, vừa vào đã là tam phẩm chỉ huy sứ. Chỉ huy sứ trước đó bởi vậy mà bị điều đến Đô ti Hà Nam nhậm chức phó chỉ huy sứ. Người ta là con của Tĩnh Giang hầu mà vẫn ngoan ngoãn nhường chỗ cho Tống Mặc đó! Ngoài hoàng thượng, ai có thể làm được như vậy?

Mặt Đậu Minh đỏ bừng, không cam lòng nói: 

- Vậy là không còn cách nào?

- Có chứ!

Ngụy Đình Du cảm thấy rất khó khăn. Dựa vào năng lực của mình, căn bản là không thể cho nên nhắc đến một cách vô cùng thoải mái: 

- Đến Thông Bộ binh, bộ Lại hoặc phủ Đô đốc Ngũ quân làm trước. Khi nào Kim Ngô vệ có suất thì chen chân vào.

Đậu Minh không nói gì nhưng trong đầu đang tính toán. Bên bộ Lại có Ngũ bá phụ, có thể nói qua với phụ thân một tiếng. Bên bộ Binh có ông ngoại, có thể nhờ Đại cữu qua nói chuyện. Còn phủ Đô đốc Ngũ quân thì chẳng có ai... Nhưng mà... Ông ngoại đánh trận nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có giao tình với bên tổng binh, tổng đốc gì gì đó, người nhờ người, kiểu gì cũng có quen biết...

Nàng hạ quyết tâm, ra lệnh cho người đánh xe: 

- Đến ngõ Liễu Diệp!

Ngụy Đình Du lắp bắp kinh hãi hỏi: 

- Chúng ta đến ngõ Liễu Diệp làm gì?

Chuyện này còn chưa bàn tính gì, nếu không thành công sẽ thành múc nước giỏ trúc, là công dã tràng, khiến người ta càng thất vọng.

Đậu Minh quyết định tạm thời không nói chuyện này cho Ngụy Đình Du, chỉ bảo:

- Phụ thân nói rằng sau khi tỷ tỷ lại mặt sẽ đưa mẫu thân về ngõ Liễu Diệp. Thiếp muốn gặp bà ngoại một lát.

Ngụy Đình Trân nói cho Ngụy Đình Du biết chuyện này. Lúc ấy, hắn và Ngụy Đình Trân đều cho rằng Vương Ánh Tuyết đã theo Đậu gia mười mấy năm, dù Đậu Thế Anh không hài lòng cỡ nào, nổi giận đến đâu thì cũng bỏ qua, nào ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.

Hắn hoảng sợ hỏi: 

- Nhạc phụ thực sự muốn đưa nhạc mẫu về Vương gia sao?

Đậu Minh gật đầu nhưng không lo lắng chuyện này.

Chỉ cần ông ngoại còn đây, Ngũ bá phụ sẽ không cho phép phụ thân bỏ mẫu thân, cùng lắm là đưa mẫu thân về Vương gia ở mấy ngày.

Nàng an ủi Ngụy Đình Du:

- Hầu gia không cần lo lắng. Phụ thân chỉ nói là để mẫu thân về nhà mẹ ở mấy ngày thôi.

Trong thoáng chốc, Ngụy Đình Du đột nhiên ý thức được lần này Đậu Thế Anh đưa Vương Ánh Tuyết về nhà mẹ đẻ, quá nửa là có liên quan đến việc Đậu Minh gả thay Đậu Chiêu.

Hắn ngậm miệng.

Lòng lại nghĩ đến Đậu Chiêu.

Nếu có thể nói chuyện riêng với nàng ấy thì tốt rồi.

Nhớ ngày đó mình nhận lời Đậu Minh đến chùa Đại Tướng Quốc, Đậu Chiêu đau lòng không thôi nhưng vẫn nói là tin tưởng mình và Đậu Minh không có gì. Thế mà trong lúc rối ren, mình lại nhận Đậu Minh, cũng chẳng giải thích gì với nàng ấy...

Nghĩ đến đây, hắn bất giác quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng biết mưa đã tạnh từ bao giờ. Nhánh cây bên đường trụi lủi khiến người ta cảm thấy hoang vắng.

Mùa đông sắp đến rồi!

Chương 254: Buồn bực

Đậu Chiêu và Tống Mặc đang trên đường về nhà.

Nàng nhìn Tống Mặc, khóe mắt đuôi mày mang theo ý cười bỡn cợt.

Tống Mặc bị nàng nhìn cho mất tự nhiên, hỏi: 

- Làm sao vậy?

Đậu Chiêu tròn mắt, cười hỏi hắn: 

- Trong Tứ thư ngũ kinh, thế tử thực sự đọc "Xuân Thu"?

Tống Mặc hắng giọng, nghiêm túc nói: 

- Đương nhiên là thật! "Xuân Thu" tinh tế, ý nghĩa sâu xa, chữ như kim châm, đọc rất có ích. Nhất là "Tả Truyền", đối đáp thẳng thắn, ý vị sâu xa, dù là xung đột vũ trang cũng vẫn còn đó thái độ tao nhã, có tình có lý...

- Vậy là tốt rồi! 

Không biết là ai từng nói, càng lớn giọng là càng chột dạ. Đậu Chiêu gật đầu, cắt ngang lời ca tụng của Tống Mặc: 

- Phụ thân ta đọc nhiều sách vở, tuy phụng mệnh giảng "Kinh Dịch" cho hoàng thượng nhưng thích nhất là "Xuân Thu" giống Lục bá phụ. Lục bá phụ tinh thông "Tả Truyền", phụ thân ta tinh thông "Cốc Lương Truyền". Thế tử thích "Xuân Thu", phụ thân và Lục bá phụ có thêm người để nói chuyện, chắc sẽ vui lắm đấy!

Lúc nói những lời này, nàng vẫn nhìn chằm chằm Tống Mặc, thấy vẻ mặt của Tống Mặc đã hơi cứng ngắc.

Đậu Chiêu vội quay người qua chỗ khác, vừa vén rèm xe nhìn ra bên ngoài vừa lẩm bẩm: 

- Chúng ta đang đi qua bắc phố hoàng thành sao?

Tống Mặc bất an "ừ" một tiếng, trong lòng lại cười khổ không thôi.

Sớm biết như thế, hắn nên nói mình thích đọc "Trung Dung" là thứ mà Trung Nghị công am hiểu nhất.

Giờ thì hay rồi, mình vì lấy lòng nhạc phụ, nói chọn "Xuân Thu" để học... Nếu nhạc phụ đến tìm mình khảo cứu học vấn, mình sao địch nổi nhạc phụ xuất thân tiến sĩ nhị bảng, huống chi còn một Đậu Thế Hoành tinh thông "Tả truyền" ở bên cạnh như hổ rình mồi... Đến lúc đó chẳng phải sẽ lòi đuôi sao!

Hơn nữa, chuyện này dễ xảy ra lắm.

Giống như người am hiểu chơi cờ đột nhiên gặp một người thích chơi cờ, muốn đánh vài ván để kiểm tra trình độ.

Lừa gạt hay lảng tránh đều khiến người ta phẫn nộ!

Đúng là gậy ông đập lưng ông mà!

Hắn sờ sờ cằm, trầm tư suy nghĩ.

Nhân lúc nhạc phụ còn chưa phát hiện, phải nghĩ cách cữu vãn mới được!

Nhưng cữu vãn thế nào cũng không thể để người khác trả lời thay hắn!

Nhất là lúc nhạc phụ muốn thử hắn nông sâu đến đâu.

Cách giải quyết thỏa đánh nhất đương nhiên là từ nay trở đi khắc khổ học hành "Xuân Thu"... Nhưng nghiên cứu học vấn không phải là xây tường lấp đất, có tiền là được. Hơn nữa, dù là xây tường lấp đất thì cũng cần thời gian đi mua vật liệu và thuê thợ! Còn hắn sẽ rơi vào khốn cảnh bị kiểm tra bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến đây, Tống Mặc âm thầm thở dài.

Đậu Chiêu liếc nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tống Mặc, suýt nữa đã bật cười.

Sớm biết người này tài lanh mà!

Hắn mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, ngày nào cũng phải tập võ, cưỡi ngựa bắn cung, có lúc còn phải theo Định quốc công ra trận tôi luyện. "Xuân Thu"  ba cuốn, mấy chục vạn chữ. Dù một ngày mười hai canh giờ không ngủ, cũng không thể nào đọc hết chứ đừng nói đến chuyện đọc hiểu!

Nàng vừa nghe đã biết hắn đang muốn lấy lòng phụ thân.

Nhưng chẳng hiểu sao phụ thân và bá phụ lại tin!

Xem hắn xuống thang kiểu gì!

Đậu Chiêu đột nhiên nghĩ đến kiếp trước. Lúc mới gả cho Ngụy Đình Du, đúng thật là "vẽ mày không biết hỏi ai, nấu canh nhờ em chồng thử"*. Nhất thời, nàng cảm thấy vô cùng chua xót, nhìn Tống Mặc mà chẳng muốn đùa bỡn gì nữa.

*Mượn từ bài thơ "Tân giá nương" của Vương Kiến và "Khuê ý – Cận thí thượng Trương thủy bộ" của Chu Khánh Dư. Nói về nỗi khó khăn của tân nương mới được gả đến nhà chồng, không có người quan tâm, giúp đỡ.

Nàng chỉ vào Uyển Bình huyện và hỏi: 

- Qua đó chẳng phải là cái gì Sát Hải sao? Ta nghe mọi người nói, giờ có rất nhiều người chuyển đến đây ở. Nhà của Ngũ bá phụ do chính ông mua, không ngờ ở đó tận hai mươi mấy năm. Giờ cưới vợ đẻ con lại có thêm cháu chắt đâm ra hơi chật chội. Ngũ bá phụ hẹn Lục bá phụ cùng chuyển nhà. Lục bá phụ cho rằng chuyển đi xa phụ thân quá thì không tiện nên không đồng ý. Ngũ bá phụ cũng ngại nên chẳng nói thêm. Ta thấy chàng rất thích Tĩnh thư nhi. Nếu bọn họ chuyển đến đây thì tốt rồi, chúng ta cách nhau nửa đường rồi.

Hi vọng có thể khiến Tống Mặc chuyển sự chú ý qua việc khác.

Tống Mặc nghe vậy thì bật cười: 

- Ta rất hâm mộ nhà Đại cữu có nhiều huynh đệ tỷ muội, lúc còn nhỏ còn từng gây rối muốn mẫu thân sinh thêm một muội muội khiến mẫu thân cười gãy cả lưng...

Có lẽ vì nghĩ lại chuyện quá khứ nên nụ cười của hắn tràn ngập hoài niệm.

Nếu đã quyết định lấy Tống Mặc, Đậu Chiêu phải tra ra tại sao Tống Nghi Xuân muốn đẩy Tống Mặc vào chỗ chết. Nếu không sẽ như ngồi trên miệng núi lửa, chẳng biết khi nào núi lửa phun trào, thiêu rụi tất cả!

Nghe Tống Mặc nói, nàng chợt nghĩ đến điều gì đó, hỏi:

- Khi ấy, Nhị gia mấy tuổi?

- Hai hay ba tuổi gì đó... Ta không nhớ rõ lắm, chỉ biết khi ấy Thiên Ân đã chạy khắp nơi rồi.

Khi ấy, Tưởng thị cũng không còn trẻ.

- Vậy sau mẫu thân nói gì? - Đậu Chiêu tỏ vẻ như rất tò mò.

Tống Mặc ngượng ngùng cười nói: 

- Sau này, bà ngoại nói với ta rằng Bồ Tát ban em bé, không phải nói có là có được. Nhưng ta từng vì chuyện này mà quyên một ngàn lạng bạc cho chùa Đại Tướng Quốc.

Đậu Chiêu không nhịn được mà phì cười.

Tống Mặc càng xấu hổ, lấy khuỷu tay huých nàng một cái. 

- Này! Ta biết là hơi ngốc nhưng nàng đâu cần cười như vậy chứ! Chẳng lẽ nàng chưa bao giờ làm chuyện gì ngốc nghếch sao?

- Ta không thấy thế tử ngốc. Chỉ cảm thấy rất thú vị! - Đậu Chiêu cười mãi không thôi.

-  Mẫu thân không nói gì thêm sao?

- Ta lén quyên tiền. Lúc ấy, mỗi tháng chỉ có năm mươi lạng bạc tiền tiêu, tiền của ngày lễ ngày tết dùng để mua sách vở nên phải vay thêm tiền của Ngũ cữu. Sau này đến Phúc Kiến diệt giặc Oa cùng Đại cữu mới biết hóa ra đánh thắng trận cũng có tiền, bấy giờ mới có tiền trả Ngũ cữu. Ta cảm thấy mẫu thân cũng biết nhưng mẫu thân không nói gì, đương nhiên ta cũng không hỏi mẫu thân chuyện này.

Nói tới đây, hắn lại xót xa.

- Không biết Ngũ cữu giờ ra sao? Lần trước gặp nhau, ta thấy tinh thần Ngũ cữu rất kém. Ngũ cữu luôn khẳng khái hào phóng, nếu người còn ở kinh đô, chúng ta thành thân, người nhất định sẽ tặng cho chúng ta đủ thứ, chỉ sợ hôn sự của chúng ta còn chưa thành mà các cửa hàng ở kinh thành đều biết ta sắp thành thân...

Trong giọng nói đầy sự thổn thức.

Đậu Chiêu vỗ vỗ tay Tống Mặc, an ủi: 

- Non xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun. Cứ cho là Ngũ cữu không thể dẫn dắt được con em Tưởng gia như Tam cữu nhưng qua mấy năm nữa, nghĩ cách xin đại xá, về nhà làm phú ông cũng không tệ!

Tống Mặc kinh hãi, lập tức đè nén bản năng muốn rút tay về, ưỡn thẳng lưng, giãi bày tâm sự trong lòng.

- Sông có khúc, người có lúc. Tưởng gia lừng lẫy trăm năm cũng về với cát bụi, quay lại từ đầu. 

Đậu Chiêu cười nói: 

- Vậy thế tử kể chuyện đi! Ngũ cữu là người thế nào?

Vẻ mặt bình thản của nàng nhanh chóng xóa đi sự khẩn trương trong lòng Tống Mặc.

Hắn nhớ lại và nói: 

- Ngũ cữu rất anh tuấn. Mọi người đều nói ta hơi giống Ngũ cữu. Ngũ cữu hào sảng, nghĩa khí, lạc quan, kết giao với tất cả mọi người. Mỗi khi nhắc tới Tưởng Ngũ gia, ai cũng dựng ngón tay cái và khen...

Tống Mặc mỉm cười kể lại mấy chuyện xưa cũ. Như nhớ tới đoạn thời gian ngày ngày chưa làm xong bài vở khiến hắn phiền chán, giờ nghĩ lại, đó mới là quãng thời gian hạnh phúc nhất.

Đậu Chiêu hứng thú nghe, trong đầu vẽ ra hình ảnh một du hiệp Tưởng Bách Tôn.

Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Anh quốc công.

Chẳng biết tự bao giờ mưa đã tạnh, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng.

Tống Mặc đỡ Đậu Chiêu xuống xe, thấy trước xe ngựa có một vũng nước thì dặn Trần Hạch:

- Chọn một người đánh xe cẩn thận cho phu nhân sai bảo. 

Sau đó đỡ Đậu Chiêu đi qua vũng nước, lên bậc thềm.

Trần Hạch, người đánh xe và tất cả hộ vệ đứng hình, mãi đến lúc Đậu Chiêu và Tống Mặc đi vào cửa thì mới lấy lại tinh thần. Người đánh xe kéo áo Trần Hạch kêu oan uổng không thôi. Trần Hạch hơi đâu nghe hắn dông dài, sai gia nhân bên cạnh sắp xếp cho hắn công việc khác rồi vội đuổi theo. Đám người ở cổng tụm đầu ghé tai, ầm ầm như chợ vỡ.

Từ lúc Tống Mặc và Đậu Chiêu đi, tâm trạng của Tống Nghi Xuân tệ hại như thời tiết mưa dầm này.

Trước hôn sự, ông không sắp xếp thông phòng cho Tống Mặc.

Vì biểu hiện của tân nương trong đêm tân hôn không tốt mà rất nhiều cặp phu thê không hòa hợp, thậm chí còn không ngủ cùng thê tử nữa.

Nhưng Tống Mặc không chỉ viên phòng với Đậu Chiêu, hơn nữa lúc lại mặt còn dịu dàng, săn sóc một cách bất thường.

Nam nhân đều như vậy, được lợi lộc thì đương nhiên sẽ cúi đầu.

Chắc là Tống Mặc rất hòa hợp với Đậu thị.

Vậy rốt cuộc ông có nên giao quyền nội trợ cho con dâu không?

Ông muốn bàn bạc với Đào Khí Trọng nhưng Đào Khí Trọng đi Chân Định còn chưa về.

Đỗ tiên sinh của viện Hàn Lâm phái người đưa thư tới, nói là mấy ngày nay phụng mệnh hoàng thượng giảng bài cho các hoàng tử, e rằng không thế tiếp tục dạy Tống Hàn...

Tống Nghi Xuân giận đến độ nghẹn thở.

Ông gọi Tống Hàn tới, đánh nó mười roi rồi đuổi nó ra ngoài, hồi lâu sau vẫn chưa hết giận.

Lúc Tưởng thị còn sống, mình đâu cần phiền lòng vì chút việc cỏn con thế này. Nhưng nghĩ vậy thì trong lòng lại bốc lên ngọn lửa vô danh. Sau cơn mưa, ông đi đi lại lại ngoài hành lang ở Tê Hương viện mấy vòng thì mới dễ chịu hơn một chút.

Nghe nói Tống Mặc và Đậu Chiêu đã về, đang tới đây vấn an mình, ông nghiêm mặt quay về nhà giữa ngồi chờ.

Mà khi ông nghe Tống Mặc nói sáng mai sẽ đưa Đậu Chiêu đi thắp hương cho Tưởng thị thì tâm trạng lại xuống dốc không phanh.

Tống Nghi Xuân quyết định cứ để việc quản lý nhà cửa ở đó đã.

- Ta biết rồi! - Ông lầm lì khoát tay áo.

Tống Mặc cũng chẳng thôi ngay: 

- Con định dẫn cả Thiên Ân đi. Tết Thanh Minh, Thiên Ân vì bài vở, tết Thượng Nguyên thì Thiên Ân nói còn sợ... Mãi đến lập đông năm ngoái, thằng bé mới đi dâng hương cho mẫu thân.

Tống Nghi Xuân nhìn Đậu Chiêu từ đầu tới giờ vẫn khoanh tay bên cạnh Tống Mặc, dù trầm mặc cũng không che nổi vẻ xinh đẹp kia, nghĩ đến Đậu Thế Xu lợi hại, xua tay ý bảo đã biết.

Tống Mặc và Đậu Chiêu lui xuống.

Lúc ấy, Tống Nghi Xuân mới nhớ ra hình như mình chưa dặn Đậu Chiêu ngày ngày dậy sớm đến vấn an.

Chương 255: Danh phận

Tống Hàn không ngờ mình được theo ca ca đi dâng hương cho mẫu thân. Khuôn mặt tái nhợt của hắn tươi tỉnh hẳn lên, dù e sợ gọi một tiếng "ca ca" nhưng trong ánh mắt vẫn khó nén mừng rỡ.

Tống Mặc xót xa, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Tống Hàn nhe răng nhếch miệng.

Tống Mặc lạnh lùng hỏi:

- Làm sao vậy?

Tống Hàn cúi đầu, rầu rĩ đáp:

- Không sao ạ!

Tống Mặc lại cười lạnh một tiếng, kéo áo đệ đệ ra.

Trên vai của Tống Hàn có hai vệt bầm tím dữ tợn.

- Ông ấy đánh đệ! 

Trán Tống Mặc nổi gân xanh. Đôi mắt sáng ngời lóe hàn quang.

Tống Hàn hoảng sợ, lẩm bẩm:

- Không! Không phải! Do đệ không cẩn thận bị ngã. Thật đó! Là đệ tự ngã."

Như sợ Tống Mặc và phụ thân lại xung đột, Tống Hàn nắm chặt tay Tống Mặc, ánh mắt này nỉ cầu xin.

Tống Mặc rưng rưng nước mắt. Hồi lâu sau, hắn mới khẽ nói: 

- Nếu ông ấy còn đánh đệ, đệ cứ vừa chạy vừa lớn tiếng xin tha. Ông ấy rất sĩ diện, chắc chắn không muốn để người ta biết. Đệ đừng đứng ngây ra cho ông ấy đánh.

Như nhớ lại nỗi đau tê tâm liệt phế ngày đó... Tống Mặc nắm chặt vai đệ đệ.

- Đệ biết rồi! 

Tống Hàn mỉm cười với Tống Mặc. Nụ cười yếu đuối và mong manh. 

Trong đầu Đậu Chiêu đột nhiên nảy ra suy nghĩ: "Nếu Tống Nghi Xuân lại đánh hắn, hắn có dũng khí phản kháng như Tống Mặc đã dặn không?"

Tống Mặc bảo Trần Hạch đi lấy hai lọ thuốc bôi tốt nhất đến, sau đó chỉ vào Đậu Chiêu nói: 

- Tẩu tẩu của đệ! -  Ý bảo Tống Hàn hành lễ với Đậu Chiêu.

Tống Hàn ngượng ngùng bước lên, cung kính hành lễ, gọi tẩu tẩu.

Đậu Chiêu cho hắn một túi tiền có mấy tờ ngân phiếu hai mươi lượng và nói: 

- Cho đệ mua đồ ăn vặt.

Tống Hàn ý thức được trong túi có ngân phiếu, vội đùn đẩy: 

- Đệ không cần!

Tống Mặc cười nói: 

- Tẩu tẩu cho đệ, đệ cầm đi! Sau này có chuyện gì cần mà không tìm được ta thì cứ nói với tẩu tẩu.

Tống Hàn đáp vâng, nhận ngân phiếu.. Tò mò nhìn Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu cười thân thiết, để Tống Mặc đỡ lên xe ngựa.

Tống Hàn và Tống Mặc cũng lên xe ngựa, một trái một phải ngồi bên Đậu Chiêu, ra khỏi con ngõ.

※※※※※

Phần mộ tổ tiên của Tống gia nằm ở một vùng phong thủy đẹp, dựa núi nhìn sông ở huyện Đại Hưng, có những người hầu trung hậu theo tổ tông Tống gia cùng nhau nam chinh bắc chiến ở lại trông lăng mộ, trăm năm qua, từ hai ba hộ đã thành một thôn xóm nho nhỏ, người ta gọi là Tống gia trang.

Lúc đám người Đậu Chiêu tới, trưởng thôn của Tống gia trang sớm đã nghe tin dẫn già trẻ khắp thôn ra ngoài nghênh đón.

Tống Mặc và Tống Hàn xuống ngựa, thân thiết trò chuyện với trưởng thôn mấy câu rồi cùng mấy vị trưởng giả, mang theo heo dê tế mộ đi lên đồi núi.

Đậu Chiêu đeo khăn che mặt. Tố Lan và Tố Tâm đỡ nàng đi theo sau Tống Mặc.

Bia mộ bằng cẩm thạch sạch sẽ, có người quét tước thường xuyên.

Mấy người Tống Mặc dâng hương cho Tưởng thị. Một mình Tống Mặc đứng khấn trước mộ Tưởng thị hồi lâu rồi mới xuống núi.

Trưởng thôn giữ bọn họ ở lại ăn cơm trưa.

Tống Mặc từ chối khéo : 

- Buổi chiều, ta còn phải vào cung nữa. Chờ đến lúc đông chí, ta lại đến dâng hương cho mẫu thân.

Trang đầu luôn miệng khen Tống Mặc hiếu thuận, thái độ vô cùng ân cần, tiễn bọn họ ra khỏi Tống gia trang.

Tống Mặc cười hỏi Tống Hàn: 

- Đệ muốn đi đâu chơi không? Hôm nay, ta giúp đệ nửa ngày nghỉ, bảo Trần Hạch đưa đệ đi chơi nửa ngày.

Hai mắt Tống Hàn sáng bừng lên nhưng hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: 

- Đệ muốn đi với huynh.

Tống Mặc cười lớn, nói: 

- Bỏ lỡ lần này chưa chắc đã có lần sau đâu! Đệ nghĩ cho kĩ, đi cùng huynh hay là đến phố Đông, Bạch Vân quan, chùa Đại Tướng quốc chơi. 

Sau đó không đợi Tống Hàn mở miệng thì đã cười nói: 

- Đi thôi, bảo Trần Hạch đưa đệ đi dạo, thích cái gì thì mua, huynh sẽ trả. Chẳng phải đệ muốn mua cái chặn giấy hình con sói như của Cố Ngọc ư? Sao không nhân cơ hội này đến Ngọc Bảo hiên xem có không. 

Lại như đùa giỡn mà nói:

- Thực ra, huynh nghĩ Tích Phân các chắc chắn sẽ có. Nhưng chỉ sợ người ta nói tẩu tẩu của đệ mới được gả đến, huynh đệ chúng ta đã đi tống tiền Đậu gia. Chỗ Tích Phân các đành thôi vậy!

Tống Hàn còn định từ chối.

Tống Mặc thở dài: 

- Giờ huynh chỉ có thể giúp đệ vậy thôi. Chúng ta ở Túy Tiên lâu chờ đệ. Đệ chọn đồ xong, đến thẳng Túy Tiên lâu đi.

Tống Hàn thấy Tống Mặc chân thành như vậy thì mắt đỏ hoe, ngượng ngùng lấy lòng hỏi Đậu Chiêu:

- Tẩu muốn mua gì không? Đệ mua về cho tẩu nhé?

Đậu Chiêu nói đùa:

- Trước khi xuất giá, tẩu đã lấy của phụ thân một món lớn rồi. Giờ thực sự không nghĩ ra được muốn mua gì. Chờ tẩu nghĩ xong, đệ không được từ chối đâu nha!

- Không đâu! Không đâu!

Tống Hàn nghiêm túc hứa hẹn khiến Đậu Chiêu không tiện nói gì thêm.

Đoàn người chia ra.

Tống Hàn theo Trần Hạch vào thành. Bọn họ thì đến nông trang Đại Hưng mà Hoàng thượng ngự ban cho Tống Mặc.

Nghiêm Triều Khanh đến từ lâu, dẫn một đám người đứng chờ sẵn.

Ngoài mấy gương mặt quen thuộc như Lục Minh, Hạ Liễn, Đậu Chiêu còn thấy một người gầy gò cao cao như con cò trắng, nghe nói là phụ tá khác của Tống Mặc tên là Liêu Bích Phong, còn có một nam trung niên tướng mạo anh tuấn tên là Chung Bỉnh Tường, vừa mới từ Quảng Đông tới. Chắc là đại chưởng quỹ ở Quảng Đông của Tống Mặc...

Sau khi mọi người hành lễ chủ, Tống Mặc giữ lại Chung Bỉnh Tường, dặn dò Chung Bỉnh Tường: 

- Từ nay đưa thẳng tiền lời ở cửa hàng Tuyền Châu cho phu nhân.

Cửa hàng ở Tuyền Châu là cửa hàng làm ăn tốt nhất.

Chung Bỉnh Tường cung kính đáp vâng, không nhịn được nhìn Đậu Chiêu thêm một lần rồi mới lui xuống.

Nếu đã thành thân, nội viện và ngoại viện nên phân biệt cho rõ ràng.

Đậu Chiêu thoải mái nhận.

Tống Mặc dẫn nàng đi vào hậu viện.

Một nam tử trẻ tuổi, dáng người nhỏ gầy, trắng trẻo, tướng mạo rất bình thường từ rừng cây bước ra.

- Đây là Đỗ Duy, lúc trước là người ở phủ Định quốc công. Đại cữu giao y cho ta. Giờ y giúp ta quản lý mấy cửa hàng ở kinh thành.

Đậu Chiêu lập tức hiểu ra.

Đây là người giúp Tống Mặc thu thập tin tức, là một trong những con bài chưa lật của Tống Mặc, là thế lực trong bóng tối của Tống Mặc.

- Thế tử gia!

 Mắt nàng cay cay. Ngực nghẹn lại như thể trong đó bị ngập nước, không cẩn thận sẽ tràn ra.

Tống Mặc ra dấu không cần nói nhiều: 

- Chúng ta là phu thê. Ta không muốn gạt nàng.

Đậu Chiêu sợ rơi nước mắt, vội quay mặt đi.

Đậu Chiêu như vậy khiến Tống Mặc thấy lạ lẫm. Chẳng hiểu sao tim đập lệch đi một nhịp, vui mừng như trước kia làm bài tập tốt được mẫu thân khen ngợi. Cảm giác nói không rõ này tới quá nhanh khiến hắn nhất thời không biết nên làm sao, đành phải vui đùa để che giấu đi:

- Nếu nàng có chuyện gì cần thì có thể bảo Đỗ Duy. Tránh để nàng dò dẫm như thầy bói xem voi, tự đẩy mình vào chỗ khó rồi bắt ta đi cứu. Ta vì bản thân mà thôi...

Chàng thiếu niên tuấn tú trước mắt này luôn đối tốt với mình nhưng lại sợ mình không chấp nhận, như sợ lòng tự trọng của mình bị tổn thương mà ra sức làm nhạt đi ý tốt của hắn... Chẳng lẽ biểu hiện của mình quá kém cỏi nên hắn không có niềm tin với mình?

Đậu Chiêu đột nhiên hiểu ra mình không cần mang sự ẩn nhẫn đến phủ Anh quốc công. Tâm trí nàng bình lặng trở lại, từ lồng ngực bật ra cảm giác vui mừng.

- Hứ! Thế tử yên tâm! Gan của ta bé lắm, chắc chắn sẽ tự bảo vệ mình, đẩy mấy chuyện xem voi cho thế tử. E là thế tử không có cơ hội cứu ta đâu!

Tống Mặc nghĩ mình từng được nàng cứu, còn từng bị nàng bức đến đường cùng nên chẳng phản bác.

Tuy Đỗ Duy phụ trách việc thu thập tin tức cho Tống Mặc nhưng một số việc riêng của Tống Mặc thì không ai biết cả. Đỗ Duy không hiểu vì sao Tống Mặc lại cam chịu để Đậu Chiêu nói như vậy nhưng có thể cảm nhận được Tống Mặc tin tưởng Đậu Chiêu, mà đó không phải là sự tin tưởng bình thường, mà là sự tin tưởng đến độ có thể quay lưng về phía đối phương không hề đề phòng.

Hắn kinh ngạc nhìn Đậu Chiêu rồi cung kính cúi đầu thật sâu.

※※※※※

Ra khỏi nông trang, Đậu Chiêu cười nói: 

- Không còn sớm nữa, chúng ta phải mau tới Túy Tiên lâu thôi. Nếu nhị gia đến đó trước thì phiền toái rồi!

- Nhị gia gì mà Nhị gia! Nàng gọi nhũ danh của đệ ấy là được. Có chuyện gì, Trần Hạch sẽ xử lý. Không sao đâu!

Đậu Chiêu biết như vậy sẽ hơi xa lạ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó Tống Mặc và Tống Hàn trở mặt, chẳng hiểu sao nàng không thể thân thiết với Tống Hàn được.

Có lẽ sau khi điều tra ra nguyên nhân vì sao Tống Nghi Xuân lại đối xử với Tống Mặc như vậy, nàng mới có thể thay đổi thái độ với Tống Hàn?

Đậu Chiêu suy nghĩ, cùng Tống Mặc đến Túy Tiên lâu.

Tống Mặc nói với nàng: 

- Ta đã đặt nhã phòng ở Túy Tiên lâu rồi. Chúng ta ăn trưa rồi về.

- Như vậy được không? - Đậu Chiêu sửng sốt.

Tống Mặc cười giảo hoạt: 

- Khó có dịp ra ngoài, không thể du ngoạn thỏa thích thì cũng phải ăn cho ngon chứ?

Tựa như hắn dẫn mình đến ngõ Giang Thước để xem nha môn của lục bộ vậy.

Hôm nay, hắn dẫn mình đến Túy Tiên lâu ăn cơm.

Đậu Chiêu sảng khoải nói "được" rồi quay người đi, len lén lau nước mắt, sửa sang lại dung nhan rồi mới cùng Tống Mặc xuống xe ngựa.

Kiếp trước, nàng chỉ nghe danh Túy Tiên lâu chứ chưa đặt chân đến đó bao giờ.

Tống Hàn vẫn chưa tới.

Nhã phòng mà Tống Mặc đặt gọi là Thương Hải các, ở tầng cao nhất của Túy Tiên lâu, đồ đạc trong phòng đều bằng gỗ kim, đồ sứ thượng hạng, tranh chữ với bút tích của các danh gia tiền triều, rèm trướng từ Giang Nam, khung cửa sổ rộng mở thu gọn cảnh tượng nửa kinh thành vào tầm mắt.

Ví trí vô cùng đẹp, bài trí xa xỉ. Tuy là lần đầu tiên đến đây nhưng Đậu Chiêu cũng có thể đoán được bữa cơm này xa hoa cỡ nào.

Tống Mặc chỉ vào một ngã tư đường xa xa: 

- Mỗi khi hoàng thượng di giá tới Tây Uyển nghỉ hè thì sẽ đi qua nơi đó. Vì muốn xem ngự giá nên rất nhiều người đặt Thương Hải các... 

- Có thể nhìn rõ sao?

Đậu Chiêu cười nói. Ánh mắt dừng lại ở một cửa hàng bán đậu rang đối diện Túy Tiên lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro