Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 196 - 200

Chương 196: Nguyện vọng

Lúc Đậu Minh và Vương Ánh Tuyết trở về, thấy quà tặng chất đống trong sảnh đường bèn thuận miệng hỏi một câu:

- Ai mang đến đấy?

Cao Thăng kính cẩn bẩm: 

- Là đại cô gia Tế Ninh hầu ạ.

Nghĩ lại thì cảm thấy mình trả lời như vậy là chưa đủ tôn kính với Ngụy Đình Du nên bổ sung thêm: 

- Là đại cô gia tự mình mang đến ạ.

Vương Ánh Tuyết ngây người.

Hôm nay về ngõ Liễu Diệp, ngoài chúc mừng đại ca được thừa kế chức Thiên hộ thì mục đích chủ yếu của bà là hôn sự của Đậu Minh. Trước đó, mẫu thân gửi thư bảo rằng phụ thân nhờ phụ thân của đại tẩu Cao thị tức học sĩ Cao Xa Chính của viện Hàn Lâm viện làm mai với Đậu gia.

Đằng trai họ Lưu tên Bích, tự Thanh Trạc, năm nay hai mươi hai tuổi, là một cử nhân, lớn hơn Đậu Minh tám tuổi không nói, hơn nữa mất cha từ nhỏ, gia cảnh bần hàn, hoàn toàn phải dựa vào nhà cữu cữu thì mới có thể tiếp tục việc học.

Tuy Cao lão tiên sinh luôn miệng khen Lưu Thanh Trạc này tài học xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính, sau này nhất định rất sẽ tiền đồ rộng mở nhưng ai dám chắc? Năm đó, phụ thân cũng là thiếu niên tài tuấn rồi kết quả thì sao? Nửa đời của mẫu thân vất vả, con cái cũng suýt không giữ được, khó khăn lắm mới có ngày ngóc đầu lên, thành đại quan biên giới thì cũng là trời nam đất bắc, mấy năm chẳng được gặp nhau lấy một lần... Bà nghĩ mà cũng thấy buồn thấy khổ thay mẫu thân. Sao bà có thể để Minh thư nhi sống trong hoàn cảnh ấy chứ? Huống chi được mấy người không quên vợ kết tóc từ thuở hàn vi như phụ thân? Được mấy người không nạp thiếp sau khi đề tên bảng vàng? Chẳng lẽ Minh thư nhi phải phí hoài tuổi trẻ để chờ đợi, hầu hạ tên họ Lưu đèn sách mấy chục năm? Đến khi Lưu Thanh Trạc kia thành công, Minh thư nhi đã già, sau đó trơ mắt nhìn Lưu Thanh Trạc sống tiêu dao tự!

Tóm lại, Vương Ánh Tuyết không hề hài lòng về mối duyên này. 

Nhưng nhìn vẻ vui mừng của mẫu thân, bà lại ngại không dám phản đối thẳng thừng, đành hàm hồ nói: "Phải bàn bạc với phụ thân của con bé đã."

Nghĩ đến đây, bà lại oán trách đại tẩu Cao thị.

Không phải là phụ thân bà ấy bàn mối hôn sự này giúp Minh thư nhi sao? Bà ấy cứ làm như bản thân mình muốn kén rể cho con, khen Lưu Thanh Trạc hết lời, dỗ cho mẫu thân thích ra mặt. Mẫu thân hận không thể lập tức xem bát tự cho Minh thư nhi, có cần thiết phải nhiệt tình thế không?

Lúc này nhìn chỗ đồ Ngụy Đình Du tặng, lại nghe nói là Ngụy Đình Du tự mình đến, bà càng giận dữ, hồi lâu sau mới nói: 

- Vị đại cô gia này của nhà chúng ta chu đáo quá!

Đậu Minh hừ một tiếng, xoay người đi qua sảnh chính, về sân của mình.

Vương Ánh Tuyết khó hiểu, vội vàng đi theo, thấy con gái đang sầm mặt trước bàn trang điểm.

- Con làm sao thế? Đại tỷ lại bắt nạt con phải không? Con cứ nói đi, ta sẽ bảo với phụ thân của con!

Đậu Minh vừa đặt trâm cài lên bàn trang điểm vừa nói với giọng khinh thường:

- Người bảo với phụ thân thì được gì? Người chỉ biết cãi cọ với phụ thân. Sao có thể nói cho rõ ràng, làm việc cho thỏa đáng chứ?

Mặt Vương Ánh Tuyết đỏ bừng.

Đậu Minh thấy vậy là lại buồn, giọng cũng dịu đi: 

- Bà ngoại nói gì với người? Con thấy tâm trạng của mẫu thân lúc ra khỏi phòng bà không tốt lắm. Có phải là bà lại mắng mẫu thân không? Bà cũng lớn tuổi rồi. Bà nói gì thì mẫu thân cứ ừ ừ cho qua, đừng để trong lòng. Khó lắm mẫu thân mới về đây một chuyến, con bảo vú Chu đấm chân cho người nhé. A hoàn ở nông trang biết cách hầu hạ người không? Muốn con phái hai a hoàn đến đấy cho người không?

Câu nào câu ấy đều khiến lòng Vương Ánh Tuyết ấm áp.

Bà liên tục lắc đầu, nói: 

- Không cần! Không cần! Tuy phụ thân của con lãnh đạm nhưng chưa bao giờ keo kiệt về mặt tiền bạc. Ta ở nông trang vẫn rất tốt.

Nói tới đây, giọng của bà dần nhỏ đi: 

- Với lại con cũng không còn nhỏ nữa. Mấy ngày tới, ta sẽ về nông trang, sẽ chẳng giúp được gì cho con. Đàn ca nhi nhà Nhị cữu mẫu đối xử với con còn tốt hơn với chính bản thân nó. Hôm này chúng ta đến ngõ Liễu Diệp uống rượu, con cũng thấy rồi đó. Chỉ cần con nhìn cái gì hai lần là nó lập tức lấy cho con...

- Mẫu thân đừng nói nữa! Con sẽ không lấy Vương Đàn đâu! -  Giọng của Đậu Minh chợt vô cùng sắc bén. 

Vương Ánh Tuyết nhíu mày, khuyên:

- Cái con bé này! Tuy Vương Đàn nhỏ hơn con một tuổi nhưng rất tốt với con. Hơn nữa, con nghĩ đến bà ngoại của con đi. Chẳng lẽ bà sẽ không yêu thương con...

- A!!! Con sẽ không lấy Vương Đàn! Con sẽ không bao giờ lấy Vương Đàn đâu.

Đậu Minh bịt tay và hét ầm lên

Vương Ánh Tuyết hoảng hốt ôm Đậu Minh, vội vàng nói: 

- Con bé miệng thôi, bé miệng thôi, cẩn thận để người ta nghe được!

Đậu Minh mặc kệ điều đó, tiếp tục la hét: 

- Con sẽ không gả vào nhà Nhị cữu mẫu đâu! Nhị cữu cữu thấy Nhị cữu mẫu như chuột gặp phải mèo. Vương Đàn suốt ngày chơi bời, chẳng học giỏi cũng chẳng giỏi võ. Người ta cầm thanh đồng lừa hắn đó là đồ cổ thời Thương Chu, hắn cũng ngu ngơ bỏ tiền ra, coi tiền như rác còn khoe khoang khắp nơi...

Nàng nói một hồi thì giọng mới nhỏ lại, thần sắc cũng trở nên buồn bã. 

- Con muốn gả, muốn gả vào nhà tốt – cha chồng nghiêm khắc, mẹ chồng từ ái, còn có ông nội, bà nội thương yêu con cháu, tướng công đôn hậu thành thật, em chú hoạt bát đáng yêu, em chồng dịu dàng thiện lương, mọi người thân thiết gần gũi, chung sống hòa thận, không có di nương không có con vợ kế, không có cả họ hàng thân thích ngày ngày nhìn chằm chằm vào tiền bạc của con. Người ngoài biết con là con dâu nhà đấy thì sẽ nhìn con với ánh mắt thân thiện, chào hỏi con chứ không phải chỉ trỏ sau lưng con, hỏi ai vậy? Con gái nhà nào?...

Vương Ánh Tuyết ôm mặt khóc rống.

Vì vậy nên con gái luôn thích chơi với Vương Nam, còn nói là muốn làm con gái của Cao thị?

Khi ấy, bà cứ nghĩ con gái lớn lên ở nhà ngoại, gần gũi với cữu mẫu của mình là đương nhiên, giờ mới biết, thì ra con gái hâm mộ gia đình đó như vậy...

※※※※※

Vương Ánh Tuyết nhanh chóng biết chuyện giữa Đậu Minh và Ngụy Đình Du. Bà kinh ngạc hỏi vú Chu: 

- Vậy là Tứ tiểu thư vì chuyện này mà không thiết ăn, không thiết uống? Thế giờ Tứ tiểu thư sao rồi? Ngũ phu nhân không làm gì ư?

Vú Chu cũng không biết tình hình cụ thể thế nào nên không dám nhiều lời, chỉ nói:

- Tôi chỉ nghe được chút phong thanh thôi. Mấy hôm trước, lão gia còn hưng phấn chuẩn bị của hồi môn cho Tứ tiểu thư, nhưng mấy hôm nay lại không có động tĩnh gì. Tứ tiểu thư ở ngõ Hòe Thụ, có đôi khi sẽ qua đây, nhìn qua vẫn bình thường. Chẳng biết là thật hay giả?

Nếu nhà gái chủ động từ hôn thì ngọc bội đính ước lúc trước sẽ được trả lại ngay.

Vương Ánh Tuyết trầm ngâm nói: 

- Thứ mà Ngụy gia đưa tới còn không?

Vú Chu hiểu ý, hạ giọng hết cỡ: 

- Vẫn còn! Không ai nhắc tới chuyện này.

Đậu Chiêu cảm thấy bị Đậu Minh làm mất mặt, khóc khóc đòi lấy lại thể diện!

Vương Ánh Tuyết cười nhạo:

- Ngươi cứ xem đi! Mấy ngày nữa, lão gia lại hưng phấn chuẩn bị gả con gái thôi.

Sau đó nghĩ đến chuyện vì sao Đậu Minh dính líu đến Ngụy Đình Du kia, mày nhíu chặt: 

- Minh thư nhi cũng thật là! Nhúng tay vào chuyện của Đậu Chiêu làm gì? Mua việc vào người làm gì? Sao ngươi không khuyên can nó?

Vú Chu cười khổ.

Trước đó chẳng hề có dấu hiệu, đến lúc biết thì chuyện đã rùm beng. Bà khuyên can kiểu gì chứ!

※※※※※

Đậu Thế Anh trở về khi trời đã tối, thấy Ngụy gia tặng quà lễ tết, sai Cao Thăng tặng lại gấp bội.

Ngụy Đình Trân biết chuyện thì đắc ý nói với Điền thị: "Con đã nói rồi mà! Sao Đậu gia có thể từ hôn với chúng ta được? Bọn họ chỉ định hù dọa chúng ta thôi."

Điền thị thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dù sao từ hôn cũng không phải là chuyện tốt lành gì, sau này lại bàn chuyện hôn sự, đối phương chắc chắn sẽ cẩn thận hỏi nguyên nhân từ hôn, chỉ hơi sơ sẩy là hôn sự sẽ thất bại. Thậm chí còn có thể truyền ra tin có bệnh kín linh tinh, đến lúc đó sẽ chẳng dễ thành thân nữa.

Ngụy Đình Du ở bên không dám nói gì.

Ngụy Đình Trân dặn dò người trong phủ Tế Ninh hầu: "Đừng để ý đến bọn họ."

Người của Tế Ninh hầu nghe lệnh, tỏ thái độ chậm trễ với bên Đậu gia.

Vương Ánh Tuyết biết vậy thì suy tư hồi lâu rồi hỏi vú Du:

- Ngày đó ở chùa Đại Tướng Quốc, đại cô gia có đến không?

- Chắc là có! - Vú Chu không dám khẳng định.

Lúc ấy, người hầu hạ Đậu Minh đều bị kêu lên tra hỏi, suýt nữa còn bị bán.

Nếu không đi, sao ngũ phu nhân lại giận dữ đến thế?

Vương Ánh Tuyết nói với vú Chu: 

- Bà phái a hoàn nhắn cho đại cô gia một tiếng, bảo là Ngũ tiểu thư có việc tìm hắn.

Vú Chu hoảng sợ.

Vương Ánh Tuyết cười nói: 

- Bà nghĩ đi đâu thế? Ta muốn gặp hắn nhưng không muốn hắn biết.

Vú Chu thoáng cảm thấy không ổn nhưng Vương Ánh Tuyết đã nói vậy, bà đành phải làm theo.

Chưa đầy nửa canh giờ, Ngụy Đình Du đã chạy đến.

Từ phủ Tế Ninh hầu đến đây chỉ mất nửa canh giờ.

Vương Ánh Tuyết âm thầm gật đầu, lại bảo với Chu: 

- Ta đã gặp rồi. Bà tìm cớ kêu hắn về đi!

Vú Chu như trút được gánh nặng.

Ngụy Đình Du lại ngơ ngẩn quay về phủ Tế Ninh hầu.

Vương Ánh Tuyết đến chỗ Đậu Minh.

Đậu Minh đang nằm nghiêng trên sập. Thấy mẫu thân xông vào, nàng ngước mắt lên nói: 

- Mẫu thân tới làm gì? Không phải bảo mấy hôm nay bà ngoại tìm mẫu thân có việc ư?

Rồi lại cúi đầu đọc sách.

Vương Ánh Tuyết rút quyển sách trên tay Đậu Minh ra, nói: 

- Con có biết vì sao mấy hôm nay phụ thân con để ta tùy tiện ra vào không?

Bà nói rõ việc Vương Hành Nghi đến tìm Cao Chinh Xa vì hôn sự của Đậu Minh cho Đậu Minh nghe. 

- ... Họ Lưu kia nghèo khó bần hàn, vậy là con hiểu rõ rồi chứ. Sơ sẩy là tỷ tỷ của con sẽ thành hầu phu nhân cao quý, còn con chỉ có thể về quê làm nông phụ!

Dù sao Đậu Minh vẫn còn nhỏ, nghe vậy thì mặt đỏ bừng lên. Quyển sách bị nàng vặn chặt.

Vương Ánh Tuyết cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi đó nhìn con gái.

Đậu Minh ngồi nửa ngày mới nặng nề nói: 

- Con không lấy Lưu Thanh Trạc kia đâu, cũng không muốn lấy Vương Đàn.

Vương Ánh Tuyết nở nụ cười, nói: 

- Con bé ngốc! Ai bảo con gả cho Đàn ca nhi! Con xem tỷ tỷ con kìa. Cái gì cũng không để ở trong lòng, cái gì cũng không xem ở trong mắt, biết chuyện Đại Tướng Quốc không thể xuống thang, đành phải giở trò khóc lóc ầm ĩ đòi thắt cổ kia nhưng cuối cùng vẫn muốn gả vào phủ Tế Ninh hầu. Những năm qua, ta bị phụ thân con cấm túc, không biết chuyện bên trên. Nhưng con cũng biết, nếu tỷ tỷ con cảm thấy tốt thì Ngũ bá mẫu, Lục bá mẫu của con cũng cảm thấy tốt, chắc chắn là rất tốt.

Đậu Minh hoang mang hỏi: 

- Rốt cuộc mẫu thân muốn nói gì?

Vương Ánh Tuyết mỉm cười, trong nụ cười có vẻ khác lạ.

- Chẳng phải tỷ tỷ của con thấy mất mặt, khóc lóc không muốn gả đến phủ Tế Ninh hầu ư? Vậy con gả qua đó là được!

Chương 197: Trù tính

- Mẫu thân điên rồi!?

Đậu Minh nhảy dựng lên. Nàng trợn trừng mắt nhìn Vương Ánh Tuyết.

Vương Ánh Tuyết cười khẩy: 

- Con thấy ta giống kẻ điên à?

Sau đó kể lại chuyện mình mượn danh nghĩa Đậu Minh để mời Ngụy Đình Du đến phủ.

- Nếu con không ỷ vào việc gọi hắn đến thì đến bảo hắn đi thì đi thì sao dám hẹn hắn đến chùa Đại Tướng Quốc?

Đậu Minh hét ầm lên: 

- Người làm mẫu thân kiểu gì vậy? Người không muốn con sống yên phải không? Sao lại xúi con làm như thế?

Lại nghĩ đến chuyện mình bị Kỷ Vịnh uy hiếp, không dám nói cho ai, nhất thời vừa sợ hãi vừa tủi thân, giọng nói càng thêm sắc bén:

- Mẫu thân chẳng biết gì cả! Chẳng biết gì cả! Cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào mũi chân, không bao giờ quan tâm đến con...

Lời của con gái khiến Vương Ánh Tuyết đau đớn, nước mắt lập tức trào ra: 

- Ta chỉ biết nhìn chằm chằm vào mũi chân ư? Nếu không phải vì con, sao ta phải nén giận ở lại Đậu gia? Nếu không phải vì con, sao ta phải thăm dò Tế Ninh hầu kia? Nếu không phải vì con, sao ta phải nghe con chỉ trích thế này? Bao năm qua, con luôn trách ta không thể mang lại sự tôn quý cho con như những người mẹ khác. Nhưng con đã từng nghĩ chưa? Nếu không có ta, con có thể đứng vững ở Đậu gia được không? Nếu không có ta, con có thể trở thành đích nữ của Đậu gia được không? Ta bảo con lấy Tế Ninh hầu thì làm sao? Hôn nhân vốn là để hai nhà thêm thân. Giờ tỷ tỷ của con khóc lóc không muốn cưới, chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì ư? Nay con trách ta nói chuyện khó nghe, con đi tìm ai nói chuyện không khó nghe đi!

- Đại cữu mẫu của con nói chuyện chắc không khó nghe! Nhưng con biết hôn sự mà nhà họ Cao bọn họ sắp đặt cho con thế nào không? Tên kia kia mất cha từ khi mới lên hai, được một quả phụ dựa vào huynh đệ nhà mẹ nuôi lớn, giờ mới chỉ là một cử nhân, còn phải thi cử, phải mưu cầu chức tước, phải xã giao trên dưới. Con muốn đổ hết của hồi môn của mình vào đó hả? Nếu chỉ trợ cấp cho quả phụ kia thì ta không phải đối. Nhưng con đừng quên, nó còn một cữu cữu, cả nhà còn đang trơ mắt chờ đợi cháu ngoại thăng quan để trả ơn dưỡng dục đó!

- Bà ngoại con nói chuyện không khó nghe nhỉ! Nhưng bà muốn gả con cho Đàn ca nhi. Dựa vào của hồi môn của con, chỉ cần giữ cho Đàn ca nhi không bài bạc thì con và Đàn ca nhi có thể sống yên ổn dưới cái bóng của Nam ca nhi.

- Nhị cữu mẫu con nói chuyện cũng không khó nghe! Nhưng mỗi lần thấy ta là bà ta đều lải nhải: "Tỷ tỷ của Minh thư nhi có một nửa tài sản của Tây Đậu, ngươi thì không có một mụn con trai, thà để lại cho Minh thư nhi còn hơn cho người ngoài. Ta nghe nói Thọ Cô được tiêu năm vạn lượng mỗi năm. Minh thư nhi xuất giá, kiểu gì em rể chẳng chuẩn bị của hồi môn đến mười vạn lạng bạc!" Ấy là đánh tiếng với ta, của hồi môn của con mà không đủ mười vạn lượng thì bà ta không đồng ý hôn sự này đâu...

- Mẫu thân đừng nói nữa! Mẫu thân đừng nói nữa!

Đậu Minh nằm trên sập, khóc òa lên.

Vương Ánh Tuyết nhìn con gái mà đau lòng muốn chết, cũng hối hận vì khi nãy mình quá gay gắt.

Bà ngồi xuống sập, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm của con, khẽ nói: 

- Minh thư nhi ơi! Ta là mẫu thân của con, ta không muốn tốt cho con thì tốt cho ai? Nếu nó chẳng có tình ý gì với con thì ta sẽ chẳng nói những lời này. Con phải tin tưởng ta. Đời này, ta đã nhìn nhầm phụ thân của con. Là ta... Là ta quá tin hắn, còn chưa làm việc gì đã đánh mất trái tim mình. Nhưng lần này, ta sẽ không nhìn nhầm nữa. Ta sẽ nghĩ cách để con được gả qua đó một cách thỏa đáng, đường hoàng làm con dâu phủ Tế Ninh hầu!

Đậu Minh ngẩng đầu lên, nước mắt chảy ròng ròng:

- Không! Con không cần! Con không cần thứ tỷ tỷ thấy chướng mắt...

Vương Ánh Tuyết nhìn con gái đầy thương yêu:

- Con ngốc à! Tỷ tỷ con là loại người nào? Nó mà không ưa Tế Ninh hầu thì đã xử lý hắn từ lâu rồi, còn cần đi đường vòng thế này sao? Tên Bàng Côn Bạch kia vẫn phải nhờ người dìu mới đi lại nổi đó! Nhưng con nhìn bây giờ mà xem. Con và Tế Ninh hầu lén lút gặp gỡ ở chùa Đại Tướng Quốc nhưng nó vẫn nhịn. Như vậy đủ thấy nó rất ưng Tế Ninh hầu.

Đậu Minh lập tức ngây người.

Nàng nhớ tới đám người hầu đồn ầm lên rằng Ngụy Đình Du qua đêm ở Nam phong quán... Còn cả chuyện Ngụy gia nhằm trúng con gái út nhà Duyên An hầu... Nhưng tỷ tỷ vẫn nhịn...

Thấy vẻ mặt thoáng do dự của con gái, Vương Ánh Tuyết càng thêm chắc chắn, càng dịu giọng:

- Ta là mẫu thân con, không lẽ lại hại con ư? Chẳng phải con muốn gả vào nhà tốt sao? Thái phu nhân nhà Tế Ninh hầu rất dịu dàng đôn hậu, Tế Ninh hầu tướng mạo đường đường, nhân phẩm đoan chính, chỉ có tỷ tỷ đã cưới thế tử gia phủ Cảnh Quốc công. Con sẽ là phu nhân Tế Ninh hầu, đi đến đâu cũng được ngẩng đầu ưỡn ngực. Thế chẳng phải là đúng ý con rồi ư? Con còn muốn gì hơn?

Đậu Minh như lại nghe thấy tiếng thét chói tai của Lang Bát tiểu thư đã bị nàng chôn thật sâu trong lòng: "Ngươi chỉ là con của thiếp mà dám ở đây giả mạo làm đại tiểu thư. Đúng là không biết xấu hổ!"

Như điên rồ, nàng hỏi Vương Ánh Tuyết: 

- Mẫu thân định làm thế nào?

※※※※※

Đúng vậy! Bà định làm thế nào?

Vương Ánh Tuyết đứng trước mặt con gái thì vỗ ngực đầy tự tin nhưng ra khỏi phòng Đậu Minh thì bắt đầu sầu não.

Nói thì dễ nhưng làm mới khó!

Chưa tính đến chuyện Đậu Thế Anh đồng ý hay không mà chỉ riêng việc có giấu được Đậu Chiêu hay không cũng đã không dễ dàng gì. Huống chi, khi Đậu Chiêu lấy chồng còn có Triệu cữu phu nhân sẽ đến đây, những người đến để giúp là Ngũ phu nhân, Lục phu nhân, người toàn phúc... Dù bà thực sự là Đậu Thất phu nhân thì việc này cũng quá khó khắn chứ đừng nói bà đang bị tước quyền quản lý gia đình.

Nghĩ đến đây, bà thấy đau đầu muốn chết.

Đầu tiên, bà ở lại ngõ Tĩnh An Tự.

Không phải phụ thân đã nhờ Cao gia tìm mối hôn sự cho Đậu Minh ư? Mình là mẫu thân, chắc chắn phải xem xét kỹ càng. Liên quan đến con gái, Đậu Thế Anh chẳng bao giờ nói gì.

Hay là cứ dùng cái cớ này đi!

Còn Đậu Chiêu, cơ hội duy nhất chính là sau khi đã trang điểm xong xuôi, đợi kiệu hoa đến,

Đến lúc đó, trong phòng ngoài Ngũ phu nhân, Lục phu nhân, Triệu cữu phu nhân ra còn có người toàn phúc và a hoàn hồi môn.

A hoàn hồi môn... Đậu Chiêu chắc chắn sẽ xuất giá từ ngõ Tĩnh An tự. Bên này đều là người của mình, a hoàn của Đậu Chiêu lại lần đầu tiên gặp chuyện thế này, có thể lấy cớ phong tục lễ nghi để đẩy đám a hoàn này rời đi.

Ngũ phu nhân thì cứ nói có khách muốn gặp rồi nghĩ cách giữ bà ta ở lại sảnh lâu một chút.

Phiền phức nhất chính là Lục phu nhân và Triệu cữu phu nhân, bọn họ chắc chắn sẽ không rời Đậu Chiêu nửa bước...

Vương Ánh Tuyết suy tư.

Nếu người toàn phúc Thái phu nhân có thể giúp mình thì tốt rồi! Có thể tìm cớ kéo Lục phu nhân và Triệu cữu phu nhân đi.

Còn cả Đậu Chiêu, trước khi xuất giá phải uống canh hạt sen bách hợp, trong bát canh bỏ thêm thuốc mê... Trong bếp là người của mình, dụ dỗ vợ Cao Thăng...

Vương Ánh Tuyết lăn qua lộn lại trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này có thể thành công. Nhưng kế hoạch còn rất nhiều lỗ hổng, bà không thể hạ quyết tâm được.

Vừa khéo bên ngõ Liễu Diệp mang thư đến, nói là ngày mai Cao thị mời Lưu Thanh Trạc về nhà ăn cơm, bảo bà dẫn Đậu Minh qua xem sao.

Vương Ánh Tuyết thấy thật phiền phức, miễn cưỡng đáp "Biết rồi", sau đó lại vào phòng Đậu Minh.

Đậu Minh đang ngẩn ngơ ôm đàn tỳ bà ngồi bên cửa sổ.

Vương Ánh Tuyết nhẹ nhàng đi đến, thấp giọng nói: 

- Đại cữu mẫu của con bảo mai chúng ta về đó ăn cơm, nói là Lưu Thanh Trạc kia cũng đến cho chúng ta gặp mặt một lần...

Ngón tay Đậu Minh ôm đàn tỳ bà trắng bệch lại.

Vương Ánh Tuyết thở dài: 

- Con tự quyết định đi. Ta luôn đứng về phía con. Dù là núi đao biển lửa, mẫu thân luôn gánh vác cho con.

Đậu Minh không nói gì.

Vương Ánh Tuyết đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, phía sau vang lên tiếng tỳ bà.

Đậu Thế Anh về nhà, nghe Vương Ánh Tuyết bảo là nhà họ Cao làm mối cho Đậu Minh, đằng trai hơn hai mươi tuổi, đã trúng cử thì rất hài lòng, dặn Cao Thăng cầm ba trăm lạng bạc cho Đậu Minh mua quần áo phấn son, cũng bảo Vương Ánh Tuyết nhắn cho Đậu Minh: "Nam tài nữ mạo, nam tử chỉ có tài học hơn người mới có thể chống đỡ một gia đình. Tướng mạo hay gia thế không phải là điều quan trọng nhất."

Đậu Minh cúi đầu đồng ý nhưng trằn trọc cả đêm không ngủ.

Nàng biết, chỉ cần đồng ý thì hôn sự này chắc chắn sẽ thành, tương lai của mình cũng được định đoạt, không thể nào thay đổi.

Lưu Thanh Trạc trông khá bình thường, thân thể cường tráng, diện mạo hiền hậu, mặc áo lụa màu xanh ngọc mới tinh, nhìn qua tựa như tiểu tử nông thôn vào thành mưu sinh, không có chút nho nhã nào của một người đọc sách.

Đậu Minh rất thất vọng.

Vương Ánh Tuyết kéo Đậu Minh rời khỏi bình phong sau phòng khách, lấy cớ chuyện này còn phải thương lượng với Đậu gia, dùng cơm trưa rồi vội vàng quay về ngõ Tĩnh An tự.

Đậu Minh không đợi Vương Ánh Tuyết mở miệng đã nhốt mình vào thư phòng.

Vương Ánh Tuyết đứng trong phòng cười cay đắng.

Dựa vào cái gì mà Minh thư nhi của mình phải lấy người như vậy? Còn Vương Nam lại lấy Cao Minh Châu mắt ngọc mày ngài, ai cũng thương yêu?

Bà vân vê khăn tay, trong đầu suy nghĩ.

Thái phu nhân cũng là thân gia của Ngũ phu nhân, lo việc gia đình nhiều năm. Trượng phu là học sĩ viện Hàn Lâm phú quý, giao du rộng, quen biết gần hết các quan lại lớn. Bản thân bà ta lại là người khéo léo, có tiền có quyền, rất có uy vọng trong những thế gia quan lại ở kinh thành. Còn mình lại chỉ là một người đàn bà chẳng có tiếng tăm của Đậu gia, vừa không thể giúp Thái Bật thăng quan phát tài lại chẳng thể tăng thể diện cho bà ta. Dựa vào cái gì mà bà ta phải giúp mình chứ?

Vương Ánh Tuyết nghĩ tới danh vọng của Thái Bật trong kinh thành thì tim lập tức đập loạn.

Trên đời này không có thứ không mua được, chỉ xem ngươi có chịu trả giá không thôi.

Ánh mắt Vương Ánh Tuyết dừng lại ở tờ ngân phiếu ba trăm lượng mà Đậu Thế Anh cho Đậu Minh mua đồ trang điểm...  

Chương 198: Quả ngọt

Kinh đô lại bước vào tháng năm, thời tiết sáng tối mát mẻ nhưng buổi trưa thì rất nóng bức.

Thái phu nhân tươi cười tiễn thái phu nhân phủ Trường Hưng hầu lên xe ngựa rồi mới dùng khăn chấm chấm mồ hôi đầy trán, quay sang bảo con dâu Đinh thị: 

- Chúng ta cũng về phủ thôi!

Bà ngừng cười, vẻ mặt trông khá mỏi mệt.

Đinh thị đỡ mẹ chồng, ân cần nói: 

- Thời tiết nóng như vậy, thái phu nhân phủ Trường Hưng hầu làm tang lễ cho lão hầu gia qua đời vì bệnh, chẳng qua chỉ ngẫu nhiên gặp người, hỏi người một tiếng xem vị sư phụ nào ở chùa Vạn Minh tụng kinh giỏi mà người cũng phải qua tận đây. Nhà ta và nhà Trường Hưng hầu vốn chẳng thân thiết, người cần gì phải đối xử với bọn họ cẩn thận như vậy?

Nói rồi đón lấy quạt tròn từ tay a hoàn, dùng sức quạt cho Thái phu nhân. 

- Mẫu thân cũng lớn tuổi rồi. Bảo Thiện nhắc con mấy lần, bảo con phải chăm sóc mẫu thân. Có chuyện gì, mẫu thân cứ kêu con là được mà.

Bảo Thiện là con trưởng của Thái Bật.

Đinh thị nhìn đám a hoàn, vú hầu bên cạnh. Bọn họ đều hiểu ý mà tản ra.

Bấy giờ, Thái phu nhân mới nói: 

- Chuyện gì cũng phải cẩn thận. Giờ chưa có gì nhưng con dám chắc sau này sẽ không có gì ư? Hôm nay, ta đưa thái phu nhân đến chùa Vạn Minh, chẳng phải đã kết thân rồi sao? Đừng bao giờ thiển cận như vậy!

Sau đó hạ thấp giọng hết cỡ: 

- Trường Hưng hầu làm xằng làm bậy, không biết bao nhiêu người buộc tội hắn nhưng hắn vẫn có thể đứng vững. Người bình thường làm được thế u? Kết giao với người nhà họ Thạch chắc chắn chỉ có lợi chứ không có thiệt. Con còn nhớ lão tiên sinh Lâm Quan Lan - cố viện chưởng viện Hàn Lâm thân thiết với nhà ta không? Ba năm trước, Lâm đại nhân chết bệnh, cháu của ông ấy ở Giang Nam xảy ra chuyện. Kết quả thì sao? Một phong thư của nhà họ Lâm gửi đến tay tuần phủ Giang Nam Đào Trạch Vũ giúp Lâm thiếu gia không những không bị làm sao mà còn được Đào Trạch Vũ cho tờ ngân phiếu một ngàn lượng rồi đưa về kinh thành. Con biết vì sao không? Cũng vì năm đó Đào Trạch Vũ vừa mới đỗ thứ cát sĩ, Đào lão phu nhân theo con đến kinh thành ở, khẩu âm người Phúc Kiến khiến cho mọi người coi thường, ấy thế mà Lâm thái phu nhân lại đứng ra nói đỡ cho bà ấy mấy câu. Con phải nhớ kỹ những gì ta nói. Giúp người cũng là giúp ta, dù không thể giúp thì cũng không được đắc tội với người. Hôm nay ta đưa con đi cùng cũng vì muốn con và nhà Trường Hưng hầu tạo được mối quan hệ tốt.

- Con xin ghi nhớ lời dặn của mẫu thân! - Đinh thị gật đầu lia lịa, tự mình cầm ghế nhỏ đỡ Thái phu nhân lên xe ngựa.

Đúng lúc Thái phu nhân đặt một chân lên ghế thì rèm của xe ngựa bên cạnh được vén lên, một vị phu nhân đeo vòng ngọc phỉ thúy ló đầu ra, cười nói: 

- Thái phu nhân? Bà là Thái phu nhân đúng không?

Hai mẹ con Thái thị quay đầu lại.

Đinh thị mơ hồ, không nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu. Thái phu nhân thoáng suy nghĩ rồi cười đáp: 

- Là Đậu Thất phu nhân đúng không? Tôi đang nghĩ trông xinh đẹp thế này mà sao tôi lại không nhớ?

Nói rồi thu chân lại, đứng bên xe ngựa.

Đúng là khéo miệng!

Vương Ánh Tuyết thầm oán trách.

Nếu là Ngũ phu nhân, e rằng bà ta đã cong đuôi chạy lại đây rồi.

Vương Ánh Tuyết gạt bỏ sự khó chịu này, tươi cười xuống xe, chào hỏi mẹ chồng nàng dâu nhà họ Thái. Hai bên trò chuyện đôi câu, Vương Ánh Tuyết thấy không khí rất tốt thì thân thiết cầm tay Thái phu nhân.

Thái phu nhân và Đinh thị đều bất ngờ. Vương Ánh Tuyết lại cười nói: 

- Mời gặp không bằng tình cờ gặp. Tôi đang định đến thăm quý phủ, không ngờ lại gặp phu nhân ở đây. Vậy tôi không khách sáo nữa. Có chuyện này muốn xin phu nhân giúp đỡ... 

Ý bảo bà qua bên cạnh nói chuyện.

Đinh thị chẳng thấy lạ với chuyện như thế này. Nàng cười cười dẫn a hoàn, vú hầu qua chỗ khác.

Vương Ánh Tuyết mời Thái phu nhân vào xe ngựa của mình ngồi.

Thái phu nhân nghĩ nghĩ rồi bước lên xe của Vương Ánh Tuyết.

Đinh thị ở ngoài đợi khoảng một canh giờ, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng khóc trong xe ngựa.

Vú hầu của Thái phu nhân lo lắng hỏi Đinh thị: 

- Sẽ không có chuyện gì chứ?

Đinh thị cười nói: 

- Dù có chuyện gì, Đậu gia còn có Ngũ phu nhân, chắc chắn không đến lượt chúng ta lo liệu đâu! 

Sau đó đoán:

- Có thể là gặp chuyện gì tủi thân, muốn xin Ngũ phu nhân giúp đỡ nhưng không tiện nói với Ngũ phu nhân nên mới nhờ mẫu thân chuyển lời!

Vú hầu kia cảm thấy Đinh thị nói đúng lắm nên cũng bình tĩnh lại, yên lặng đứng chờ.

Lại thêm một khắc nữa. Thái phu nhân xuống xe ngựa. Vương Ánh Tuyết định tiễn nhưng bị Thái phu nhân cản lại: 

- Thất phu nhân về trước đi, tôi sẽ nghĩ kỹ rồi trả lời phu nhân.

- Đa tạ Thái phu nhân! Hai mắt của Vương Ánh Tuyết sưng đỏ, chứa đựng sự đau xót.

Đinh thị vừa đỡ Thái phu nhân vừa thầm nghĩ: "Chẳng biết Thất phu nhân tìm mẫu thân vì việc gì?"

Trông Thái phu nhân rất căng thẳng. Bà vừa lên xe đã cao giọng hô: 

- Mau quay về!

Đinh thị hoảng hốt, vội vàng hỏi: 

- Sao vậy, mẫu thân?

Thái phu nhân như không nghe thấy, sắc mặt vẫn hoảng hốt, khăn tay bị vo nhàu.

Đinh thị biết mẹ chồng gặp chuyện khó xử nên không dám thở mạnh, lẳng lặng ngồi một góc.

Xe ngựa chạy nhanh, chẳng mấy chốc đã về đến phủ của nhà họ Thái ở ngõ Chỉ Mã.

Thái phu nhân vẫn ngồi bất động trong xe.

Vú hầu bên ngoài đợi lâu không thấy người xuống xe nên vén rèm muốn hỏi, ai ngờ lại bị ánh mắt của Đinh thị cảnh cáo.

Mặt trời dần ngả về Tây, bên ngoài có những làn gió nhẹ man mát nhưng trong xe ngựa lại nóng bức vô cùng. Đinh thị thấy ngực sắp ướt đẫm mồ hôi rồi. Nàng cầm quạt tròn, quạt giúp Thái phu nhân mấy cái, cũng để mát cho mình. Thái phu nhân như lấy lại tinh thần, hạ giọng hỏi nàng: 

- Nếu chúng ta có cơ hội kiếm một vạn lạng bạc thì nên làm hay thôi?

Đinh thị hoảng hốt nói: 

- Sợ rằng sẽ rất mạo hiểm?

Thái phu nhân gật đầu, muốn nói lại thôi.

Đinh thị mặc kệ oi bức, ngồi xuống cạnh Thái phu nhân, hỏi dò:

- Liên quan đến Đậu gia ạ?

Thái phu nhân thì thầm vài câu vào tai Đinh thị.

Đinh thị sợ tới mức mặt trắng bệch, quạt tròn trong tay rơi thẳng xuống chân khiến vú hầu bên ngoài vội vàng vén rèm hỏi. Đinh thị mắng một tiếng cho bọn họ lui xuống.

Nàng run run hỏi Thái phu nhân:

- Mẫu thân định thế nào? E rằng mối quan hệ với bên ngõ Hòe Thụ sẽ rạn nứt.

- Ta cũng nghĩ vậy. Tuy nói có thể làm nhưng đây là chuyện lớn, ít nhất thì tội thất trách không thể thoát rồi. Người ở ngõ Hòe Thụ ngoài miệng không nói nhưng chắc chắn sẽ nghi ngờ. Huống chi muội muội của con ở nhà bọn họ... Ta suy đi tính lại vẫn thấy chuyện này không dễ làm!

Mẫu thân nói là "không dễ làm" chứ không phải là "không thể làm."

Đinh thị lập tức nhìn thấu tâm tư của Thái phu nhân. Vừa muốn một vạn lạng bạc kia lại không muốn đắc tội với bên ngõ Hòe Thụ.

Nàng trầm ngâm nói: 

- Hay là chúng ta coi như không biết việc này?

- Hồ đồ! - Thái phu nhân khiển trách.

- Nếu bà ta đã nói ra, còn cho phép ta coi như nhà họ Vương đã nợ ta một món nợ ân tình tức là đã hạ quyết tâm. Dù chúng ta không đồng ý thì bà ta cũng không từ bỏ, kiểu gì cũng nghĩ ra cách khác. Đến lúc đó, thành công hay không thành công thì vẫn gây nên một hồi phong ba. Con nghĩ xem. Chúng ta biết chuyện mà không nói cho ngõ Hòe Thụ, người nhà họ Đậu sẽ nghĩ gì?

- Vậy ý của mẫu thân là...? - Đinh thị như đã hiểu được tính toán của mẫu thân.

Thái phu nhân nói nhỏ: 

- Ta thấy vẫn nên nói việc này cho Đậu gia. Còn một vạn lạng bạc kia, đương nhiên là phải lấy. Sau đó, chúng ta đưa ngân phiếu đến trước mặt Ngũ phu nhân, chỉ nói là tình thế bức bách, không thể không nhận... Dù gì thì Ngũ phu nhân cũng là người thoải mái. Thất phu nhân người ta đã chịu chi một vạn lạng bạc, chẳng lẽ Ngũ phu nhân không bỏ ra chút gì? Chúng ta vừa làm người tốt vừa có thể danh chính ngôn thuận kiếm tiền. Về phía Thất phu nhân, Ngũ phu nhân chắc chắn sẽ không kéo chúng ta ra đối chất với Thất phu nhân. Ngũ phu nhân cũng không thể để Thất phu nhân thực hiện kế hoạch. Đến hôm đó, chúng ta cứ nghe theo Ngũ phu nhân thôi.

Đinh thị vội nịnh hót: 

- Đúng là gừng càng già càng cay! Con nghe mà hoảng hốt, không ngờ mẫu thân lại có thể đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy...

- Được rồi! Được rồi! Chúng ta đến ngõ Hòe Thụ đi. 

Nói là vậy nhưng trên mặt vẫn tươi roi rói vì lời con của con dâu.

Đinh thi lại nói: 

- Mẫu thân à! Chuyện này lớn như vậy, có nên bàn bạc trước với phụ thân không? Mà cũng sắp đến sinh nhật của Nhân ca nhi rồi, mấy ngày nữa rồi hãy đi. Đậu Thất phu nhân dám làm ra chuyện như vậy, chắc chắn không phải là loại người đơn giản đâu.

Ý là sợ Vương Ánh Tuyết phái người theo dõi bọn họ.

- Con nói đúng lăm! - Thái phu nhân vui mừng vuốt vuốt tay con dâu, dặn thêm:

- Nhưng đừng nói với phụ thân của con. Để giữ đường lui, chúng ta có thể nói là phụ thân của con không biết.

Sau đó để Đinh thị đỡ xuống xe ngựa.

Người Vương Ánh Tuyết phái đi theo dõi người nhà họ Thái mấy ngày đều báo rằng không thấy động tĩnh gì. Thái phu nhân thì phái con dâu Đinh thị đi nhận tờ ngân phiếu một vạn lạng bạc kia. Bấy giờ, Vương Ánh Tuyết mới an tâm được quá nửa, bắt đầu chuẩn bị vú hầu nhà bếp, a hoàn tâm phúc...

Cùng lúc đó, Đậu Thế Anh phải trực đêm trong cung suốt mấy ngày nay nên không hề biết ở nhà xảy ra việc gì.

Đợi đến ngày sinh nhật trưởng tôn của Đậu Thế Xu là Đậu Khải Nhân, Thái phu nhân mặc quần áo mới tinh đến ngõ Hòe Thụ.

Sau khi ăn mỳ trường thọ, tặng quà cho Nhân ca nhi, Thái phu nhân kéo ngũ phu nhân vào phòng Ngũ phu nhân để nói chuyện.

Nhìn tờ ngân phiếu một vạn lạng không có ký hiệu gì trên bàn kia, Ngũ phu nhân vừa sợ vừa vội, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại, giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, muốn buông lời mắng chửi nhưng lại sợ bị Thái phu nhân chê cười nên đành nhịn xuống, còn phải cảm động rơi nước mắt, không ngừng cảm ơn Thái phu nhân. 

- May mà có phu nhân, không thì Đậu gia chúng tôi đã thành trò cười cho khắp kinh thành rồi! Người là bá mẫu như tôi cũng khó trốn tránh trách nhiệm. Phu nhân đã cứu giúp cả nhà chúng tôi!

Dáng vẻ này đâu có chút kiêu ngạo nào của một phu nhân các lão? Ngũ phu nhân hận không thể nhổ nước miếng vào mặt Vương Ánh Tuyết kia.

Nếu Thái phu nhân đã làm việc tốt thì tất nhiên phải làm đến cùng để người ta cảm kích từ tận đáy lòng. Bà vội nắm tay Ngũ phu nhân, trấn an Ngũ phu nhân rồi nói: 

- Nhà ai mà chẳng có chuyện này chuyện kia, cũng may chưa ai biết việc này. Chúng ta là người cùng một nhà, tôi mà giúp được gì thì phu nhân cứ bảo với tôi.

Chương 199: Hoàng tước

Chuyện lớn như vậy, đương nhiên phải nói cho lão gia và hai vị tiểu thúc, liên quan gì đến Thái phu nhân bà đâu?

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu khiến Ngũ phu nhân giật thót.

Chờ một chút!

Vương Ánh Tuyết muốn tráo đổi... Tức là muốn Đậu Minh gả thay Đậu Chiêu... Mà bọn họ đang định để Đậu Chiêu và Ngụy gia từ hôn, Ngụy Đình Trân lại không biết trời cao đất rộng muốn đè đầu Đậu gia... Còn cả Vương Ánh Tuyết kia nữa. Mình coi bà ta như chị em dâu nhưng bà ta lại không coi mình ra gì, không coi Đậu gia ra gì. Đầu tiên là không mang thân phận bôi nhọ thanh danh của Thọ Cô khiến người ta nghĩ Đậu gia lục đục, giờ còn đưa ra quyết định tàn nhẫn, bất chấp thanh danh của Đậu gia. Nếu mình cứ để  Vương Ánh Tuyết muốn làm gì thì làm thế này, kiểu gì Vương Ánh Tuyết cũng ngồi lên đầu mình!

Nghĩ đến đây, Ngũ phu nhân nhếch miệng, đáy mắt thoáng một tia sắc lạnh.

Sở dĩ Đậu gia không gióng trống khua chiêng từ hôn vì lý do từ hôn thực sự rất khó nói. Sở dĩ Ngụy gia dám lên mặt với Đậu gia cũng vì đoán Đậu gia không dám cứng rắn với nhà họ. Cùng là đôi nam nữ đồi phong bại tục, nam nhận sai là lãng tử quay đầu, nữ nhận sai lại là vô liêm sỉ. Đậu gia sẽ phải lao đao vì mình là nhà gái.

Nếu Ngụy gia không đồng ý từ hôn vậy thì không từ hôn. Dù sao cũng có kẻ chịu tội thay, tội gì mà không làm?

Ngũ phu nhân càng cười vui vẻ.

Bà nghiêng người, nói nhỏ với Thái phu nhân: 

- E rằng chuyện này còn phải phiền phu nhân...

※※※※※

Đậu Thế Xu im lặng nhìn cái chặn giấy hình hổ khắc từ dương chỉ bạch ngọc.

Là phu thê hai mươi mấy năm, Ngũ phu nhân quá hiểu tính của trượng phu.

Bà nhẹ nhàng rót trà cho Đậu Thế Xu rồi ngồi xuống ghế thái sư bên bàn.

Đậu Thế Xu trầm ngâm một hồi nói: 

- Nhưng chuyện liều lĩnh này...

Lên quan tòa thì hôn sự này sẽ vô hiệu.

Đậu gia muốn kết thân với Kỷ gia nhưng cũng không cần kết thù với Ngụy gia, không muốn thành trò cười trong kinh thành.

Đương nhiên là Ngũ phu nhân hiểu ý chồng. Bà cười nói: 

- Tuy rằng đổi người nhưng Vương thị được hai nhà Đậu, Triệu đồng ý phù chính. Minh thư nhi cũng là đích nữ, con bé vẫn xứng với Ngụy gia. Pháp lý không ngoài nhân tình, không kiện cáo thì không nói ra sự thật. Chỉ cần Ngụy gia chấp nhận hôn sự này, chẳng lẽ quan phủ lại nhẫn tâm chia cắt đôi uyên ương? Thêm nữa, nếu là gả thay thì Minh thư nhi chắc chắn đã suy nghĩ kỹ rồi. Thọ Cô lại làm ầm lên không muốn gả qua Ngụy gia. Một đứa chịu lùi, một đứa muốn tiến, còn có sự đồng ý của Thất phu nhân. Tuy chúng ta yêu thương hai đứa nó nhưng chỉ là bá phụ, bá mẫu thôi. Chúng ta chỉ có thể theo sau cổ vũ chứ đâu thể quyết định. Minh thư nhi được như ý nguyện, Thọ Cô là đứa thông minh, hai đứa nó sẽ hiểu được nỗi khó xử của chúng ta.

- Hơn nữa, Thọ Cô và Kiến Minh cũng được coi như thanh mai trúc mã. Kiến Minh học thức uyên bác, tiền đồ rộng mở, Kỷ lão thái gia tự mình đến cầu thân, đề cao nó như thế, có gì mà nó không hài lòng chứ?

Kỷ gia thích Đậu Chiêu chẳng qua là vì Đậu Chiêu có thể quản lý được Kỷ Vịnh. Nếu Đậu Chiêu lòng mang oán hận gả qua, có khi Kỷ Vịnh sẽ bất hòa với bên này. Sở dĩ Đậu gia mạo hiểm mang tiếng bội bạc để kết thân với Kỷ gia cũng vì tiền đồ của Kỷ Vịnh. Nếu Kỷ Vịnh và ngõ Hòe Thụ có hiềm khích thì hai nhà còn kết thân làm gì?

Quan trọng hơn là Thọ Cô phải hài lòng.

Đậu Thế Xu chậm rãi nói: 

- Vậy nghĩ cách để Ngụy gia chấp nhận hôn sự này, bằng không Ngụy Đình Du kia cảm thấy bị lừa bịp, bái thiên địa rồi, mở khăn voan ra làm ầm ĩ thì phiền toái. Nhưng nếu Ngụy Đình Du kia giả ngu giả ngốc, chờ động phòng hoa chúc rồi, ba ngày sau lại mặt mới bắt đầu làm ầm lên thì chẳng phải là Minh thư nhi vô cớ bị thiệt thòi?

Ngũ phu nhân nghe vậy thì che tay áo cười nói: 

- Chứng tỏ là không phải việc gì lão gia cũng biết. Lão gia phải học hỏi tôi rồi! 

Đậu Thế Xu ngạc nhiên, nhớ lại giai đoạn tiên sinh Tăng Di Phân bị bắt về quê. Năm ấy, ông không biết tương lai sẽ thế nào, khốn đốn làm thị lang, thường ngồi ngơ ngác trong thư phòng giống bây giờ. Thê tử rót trà cho ông, cùng ông bàn bạc chuyện trong nhà, thi thoảng còn lựa theo lời ông để trêu chọc ông. Và ông sẽ nảy ra suy nghĩ: "Biết đủ là hạnh phúc", sự bực bội trong lòng sẽ dần tiêu tan, tâm trí cũng bình tĩnh lại. Nhưng từ sau khi ân sư nắm quyền, ông bận rộn cả ngày, đã lâu rồi không nói chuyện với thê tử như thế này.

Ông đột nhiên hăng trí, chắp tay thi lễ với thê tử, tỏ vẻ cung kích: 

- Xin được nghe chỉ điểm!

Ngũ phu nhân bật cười, mãi lâu sau mới nghiêm mặt được: 

- Việc này là ý của Vương thị. Minh thư nhi phải chịu thiệt, chẳng lẽ lại đổ trách nhiệm cho chúng ta? Huống chi, việc này cũng không phải là việc của riêng nhà ta. Người nhà họ Kỷ cũng phải góp một tay mới được!

Đậu Thế Xu suy tư.

Ngũ phu nhân đứng dậy, nói: 

- Đưa người qua là việc của chúng ta. Nhưng người có thể ở lại không, có thể thuyết phục Ngụy gia chấp nhận hôn sự này không thì lại là việc của Kỷ gia. Chúng ta cần gì phải làm hết sức để Kỷ gia đứng bên chờ hái quả? Bọn họ cũng phải bỏ ra chút thành ý mới được.

Mắt Đậu Thế Xu lóe lên.

Ngũ phu nhân biết trượng phu đã đồng ý với mình, cười nói: 

- Lão gia cứ làm bộ như không biết việc này. Tôi sẽ nói chuyện với Kỷ lão thái gia. Nếu không được thì mới mời lão gia ra mặt.

Đậu Thế Xu thở dài:

- Vậy cứ thế đi! Cuối cùng, người được lợi vẫn là Kỷ gia bọn họ.

Ngũ phu nhân nghĩ đến một nửa tài sản Tây Đậu thuộc về của Chiêu, nặng nề gật gật đầu.

※※※※※

Kỷ Vịnh trở về từ viện Hàn Lâm, nghe nói Đậu Ngũ phu nhân và cụ đã nói chuyện trong thư phòng rất lâu, Đậu Ngũ phu nhân vừa mới đi. Hắn quýnh lên, xông vào thư phòng của Kỷ lão thái gia.

Kỷ lão thái gia đang nói chuyện với Kỷ Phúc, thấy thế thì bật cười:

- Con lo lắng cái gì chứ?

Kỷ Vịnh lập tức hỏi: 

- Ngũ phu nhân đến đây làm gì vậy?

Kỷ lão thái gia giả bộ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: 

- Người ta cứ bảo con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Con thì ngược lại. Cô con dâu này còn chưa về mà con đã bảo vệ người nhà mẹ đẻ nó rồi.

Kỷ Vịnh chẳng buồn đôi co, hừ lạnh nói: 

- Không thể nào có chuyện Ngũ phu nhân vô duyên vô cớ đến gặp cụ. Có phải là Đậu Chiêu... 

Lần đầu tiên trong đời, hắn biết sợ là gì, sợ Ngũ phu nhân mang đến tin xấu.

Kỷ lão thái gia lại thở dài:

- Đạo phu thê cũng như đạo dùng binh, con phải trưởng thành hơn nữa.

Sau đó nói rõ mục đích đến của Ngũ phu nhân.

Đến Kỷ Vịnh cũng phải sửng sốt: 

- Vương thị kia không ngu vậy chứ? Đậu Minh đã đến nỗi không lấy được chồng đâu, cần gì phải hạ thấp mình thế?

Kỷ lão thái gia lại cười nói: 

- Đậu Tứ tiểu thư và Đậu Thất phu nhân đã không gặp mặt mười mấy năm. Xem ra oán hận chất chứa đủ sâu, lần này liều một phen.

Cụ cũng chẳng muốn nghĩ đến mâu thuẫn trong Đậu gia, chỉ nói: 

- Vậy con muốn thế nào?

- Cơ hội tốt như vậy mà không nắm chắc thì chính là kẻ ngốc rồi!

Cụ coi chuyện cầu thân như một lần tôi luyện hắn, tuy Kỷ Vịnh cảm thấy khó chịu nhưng vẫn nói: 

- Cái này có gì khó? Đậu gia sợ phải gánh trách nhiệm đúng không? Thế thì chúng ta ra tay là được. Đậu Chiêu xuất giá, kiểu gì Đậu Chính Xương và Đậu Đức Xương cũng là người đưa tiễn. Đến lúc đó, chuốc cho Ngụy Đình Du say khướt, cho hắn ngây ngốc vào động phòng. Sáng hôm sau, chỉ cần trong tân phòng có động là lập tức cho đám vú hầu hồi môn vào, tiên phát chế nhân.  Đầu tiên chỉ trích lỗi lầm của Ngụy Đình Du, hắn từng gặp tân nương rồi, biết rõ tân nương biến thành người khác mà vẫn động phòng, ý gì đây? Sau đó gọi người nhà họ Đậu đến, biến hôn sự này thành thật.

Nói đến đây, hắn nhớ đến một dao bị Đậu Minh đâm lần trước, cười khẩy:

- Ngụy Đình Du kia không nhận thì vẫn còn Đậu Minh. Nàng ta dám làm ra việc này, chắc chắn đã chuẩn bị tinh thần rồi. Đến lúc đó, chúng ta làm ầm lên, đòi lên công đường. Chẳng lẽ Ngụy gia định theo Đậu gia đến gặp quan phủ ư? Chỉ cần Ngụy gia không làm ầm ĩ, việc này coi như đã thành công.

Kỷ lão thái gia hỏi: 

- Nếu Ngụy Đình Trân gây rối thì sao? To chuyện rồi thì Đậu gia vẫn là bên bất lợi nhất.

Kỷ Vịnh cười nói: 

- Đơn giản thôi! Cho Ngụy gia chút tiền bồi thường là được.

Kỷ lão thái gia hài lòng gật đầu.

※※※※※

Lúc này, Đậu Chiêu cũng đang nói chuyện cùng Trần Khúc Thủy.

- Nhà họ Cao mai mối cho Đậu Minh. Bà ta xem mặt rồi nhưng không bàn bạc với phụ thân, không nhờ Ngũ phu nhân mà lại trăm phương ngàn kế tìm hiểu hành tung của Thái phu nhân, muốn gặp mặt Thái phu nhân. Mà Thái phu nhân thì sao? Ngoan ngoãn ở nhà mấy ngày mới lấy cớ sinh nhật Nhân ca nhi đến ngõ Hòe Thụ. Tôi luôn cảm thấy chuyện này có vấn đề...

Ở kinh thành, người của nàng không thể công khai xuất hiện ở Đậu gia, nàng cũng không thể nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay.

Nàng hỏi Trần Khúc Thủy: 

- Thất phu nhân có động tĩnh gì không?

Trần Khúc Thủy đáp: 

- Theo lệnh của lão gia, Thất phu nhân đang chuẩn bị cho hôn lễ.

Không đúng!

Vương Ánh Tuyết đã bị tước quyền quản lý gia đình từ lâu. Ngay cả khi phụ thân không biết bên ngõ Hòe Thụ đang giúp nàng giải trừ hôn ước với Ngụy gia thì cũng không có chuyện để Vương Ánh Tuyết lo việc thành thân của nàng. Kiếp trước, Vương Ánh Tuyết chiếm mọi lợi thế nhưng lúc nàng thành thân, phụ thân vẫn mời Lục bá mẫu tới. Không lý nào kiếp này phụ thân lại làm vậy!

Nhưng cũng có khả năng là phụ thân đã đổi ý.

Phụ thân hay đổi ý lắm!

Đậu Chiêu sửng sốt.

Kiếp trước, Cao thị phát hiện cái chết của Cao Minh Châu liên quan đến Đậu Minh thì giận tím mặt chạy đến ngõ Tĩnh An, gây ra một trận náo loạn với Vương Ánh Tuyết. Phụ thân vừa vội vừa tức, nhờ Ngũ bá mẫu và Lục bá mẫu tìm giúp Đậu Minh một hôn sự khác.

Khi ấy, hôn sự của nàng và Ngụy Đình Du đã quyết định rồi. Ngụy Đình Du dẫn người đến đưa sính lễ, chẳng hiểu sao bị Đậu Minh nhìn thấy? Đậu Minh đột nhiên muốn gả cho Ngụy Đình Du. Vương Ánh Tuyết nghe theo nó, nói chuyện này với phụ thân. Lúc đấy, phụ thân có vẻ cũng do dự, nàng phải chạy đến khóc lóc một hồi thì phụ thân mới từ chối thỉnh cầu của Vương Ánh Tuyết.

Cũng vì thế mà nàng luôn đề phòng Vương Ánh Tuyết và Đậu Minh. Từ ngày đó cho đến lúc xuất giá, nàng không ăn bất kể thứ gì không sạch có thể ảnh hưởng đến việc lên kiệu hoa. Thậm chí, nàng còn dặn Cam Lộ luộc cho nàng một rổ trứng gà sạch, quyết không ăn đồ ăn trong nhà...  

Chương 200: Cười lạnh

Đậu Chiêu cười đầy mỉa mai.

Không ngờ Vương Ánh Tuyết vẫn gan lì như vậy! Mình đã coi thường Vương Ánh Tuyết rồi.

Nàng hỏi Trần Khúc Thủy: 

- Nếu Thất phu nhân muốn để Đậu Minh thay tôi gả sang phủ Tế Ninh hầu thì bà ta sẽ làm gì?

- Không thể nào?

Trần Khúc Thủy hoảng sợ, hồi lâu sau vẫn không khép nổi miệng.

Đậu Chiêu lạnh lùng nói:

- Trên đời này chỉ có chuyện không thể tưởng tượng được chứ không có chuyện không thể làm được. Tiên sinh cứ thăm dò theo lời của tôi, chắc chắn sẽ có thu hoạch.

Tuy Trần Khúc Thủy không tin nổi nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm với Đậu Chiêu, ông cũng không hỏi nhiều, ôm sổ sách rời khỏi ngõ Hòe Thụ.

Đậu Chiêu ngơ ngác nhìn gốc hòe già xanh um tươi tốt ngoài cửa sổ, mãi lâu sau mới lấy lại tinh thần.

※※※※※

Có lẽ vì có phương hướng rõ ràng nên không quá hai ngày, Trần Khúc Thủy đã lần được manh mối.

Phụ thân không hề biết chuyện ngõ Hòe Thụ đang giúp nàng từ hôn với Ngụy gia nhưng vì hôn sự đôi bên cứ kéo dài mãi, thay đi đổi lại, tư trang của nàng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không ai chuẩn bị việc hôn sự cho nàng. Mà mấy ngày nay, Vương Ánh Tuyết không chỉ sắp xếp a hoàn, vú hầu của mình đến bếp và sảnh chính mà còn không ngừng đặt mua quần áo trang sức cho Đậu Minh, lấy cớ là Đậu Minh sắp cập kê, không thể để Đậu Minh mất mặt. Số lượng nhiều, thợ khéo khiến cho phụ thân cũng cảm thấy quá xa hoa, còn vì thế mà mắng Vương Ánh Tuyết mấy câu. Vương Ánh Tuyết không chỉ không nhường nhịn mà còn cãi nhau với phụ thân một trận, chỉ trích phụ thân quá hà khắc với Đậu Minh. Phụ thân luôn hào phóng, hơn nữa mấy ngày nay phải phụng chỉ vào cung giảng bài, chỉ lo chuẩn bị giảng dạy, không muốn tranh cãi ầm ĩ với Vương Ánh Tuyết nên dứt khoát đóng cửa mặc kệ. Cao Thăng dù trung thành, tận tâm, khôn khéo đến đâu nhưng cũng chỉ là một quản gia, không tiện ngăn cản. Vương Ánh Tuyết tiêu tiền như nước. Các chủ cửa hàng vàng bạc, chủ cửa hàng tơ lụa lừng lẫy trong kinh thành ra ra vào vào ngõ Tĩnh An tự. Lễ cập kê của Đậu Minh còn một năm nữa mới đến nhưng người ở kinh thành đã đoán được lễ cập kê của Ngũ tiểu thư nhà họ Đậu xa hoa cỡ nào.

Ngay sau sinh nhật của Nhân ca nhi, Ngũ bá mẫu lập tức đến ngõ Ngọc Kiều. Bà không đến gặp bá mẫu hay mẫu thân của Kỷ Vịnh mà là đi bái kiến Kỷ lão thái gia. Rời khỏi ngõ Ngọc Kiều, bà lập tức đến ngõ Chỉ Mã, bàn bạc hồi lâu cùng Thái phu nhân, dùng bữa tối ở đó rồi mới hồi dẹp đường về phủ.

Đậu Chiêu trầm tư.

Xem ra ngõ Hòe Thụ đã quyết định sẽ để Đậu Minh gả thay mình. Vừa giải trừ hôn ước của mình với Ngụy gia vừa có thể đả kích Ngụy gia, khiến Vương Ánh Tuyết gánh tiếng xấu, cơ hội tốt như vậy, Ngũ bá mẫu đâu thể bỏ qua!

Thay mình xuất giá cũng không khó, khó là khó về sau.

Đậu Minh không hiểu rõ hậu quả nhưng Vương Ánh Tuyết không thể nào không hiểu.

Kiếp trước, bà ta là Thất phu nhân danh chính ngôn thuận của Đậu gia, có phụ thân là đại học sĩ của nội các. Bà ta có thể gánh vác được hậu quả của việc tráo đổi. Còn Kiếp này, Vương Ánh Tuyết ốc không mang nổi mình ốc, dựa vào cái gì để Đậu Minh thay mình xuất giá chứ?

Đậu Chiêu đột nhiên nhớ đến lời của Tố Lan: "Em đưa hầu gia đến cửa thùy hoa, đang nghĩ có nên đến phòng bếp xem bữa trưa đã làm xong chưa thì lại thấy hầu gia theo một vú hầu đi ngược vào. Em vội trốn ra sau cây, đợi bọn họ đi xa rồi mới phái tiểu a hoàn bám theo. Tiểu a hoàn kia bảo là hầu gia đi theo vú hầy kia vào phòng Ngũ tiểu thư.."

Hay là còn chuyện gì mà mình không biết?

Đậu Chiêu nắm chặt hai tay.

Kiếp trước, biết Vương Ánh Tuyết muốn Đậu Minh gả thay mình, cảm giác cô đơn bất lực tràn ngập trong tâm trí nàng.

Nếu các ngươi muốn gả thay... Thế gả qua đi!

Để ta xem Đậu Minh ngươi sẽ ăn trái đắng ta từng ăn thế nào?! Vương Ánh Tuyết ngươi sẽ thu dọn cục diện này ra sao?! Ngõ Hòe Thụ dựa vào cái gì đẩy ta đến Kỷ gia?!

Quyết định xong xuôi, Đậu Chiêu hít sâu một hơi, dặn dò Tố Tâm: 

- Em hỏi Trần tiên sinh một tiếng xem số tiền lần trước đã điều tra được chưa? Nếu không điều tra được thì mời đại chưởng quỹ của Đậu gia điều tra xem sao!

Đậu Chiêu và Trần Khúc Thủy đã thống nhất từ trước. Nếu nàng có chuyện gì cần tìm Trần Khúc Thủy, Trần Khúc Thủy sẽ lấy cớ này để xin gặp.

Tố Tâm đáp lời mà đi.

Trần Khúc Thủy tới vào buổi chiều.

Đậu Chiêu hạ thấp giọng, hỏi: 

- Có thể liên hệ với Nghiêm tiên sinh không?

Trần Khúc Thủy rất bất ngờ.

Đậu Chiêu nói: 

- Tôi muốn nhờ Nghiêm tiên sinh giúp tôi sắp xếp cho một hộ gia đình rời khỏi Bắc Trực. Không biết Nghiêm tiên sinh quen với nơi nào nhất?

Trần Khúc Thủy sửng sốt, nghiêm mặt nói: 

- Tiểu thư định...

Đậu Chiêu không giấu giếm, nói nhỏ: 

- Tiên sinh cũng biết Tống Nghiên Đường lợi hại thế nào rồi đấy. Hắn nợ chúng ta một món nợ, món nợ này có thể không dùng, giữ lại phòng thân. Nhưng giờ chúng ta bắt buộc phải dùng rồi. Tuy kế hoạch của Vương Ánh Tuyết có trăm ngàn sơ hở nhưng ngõ Hòe Thụ và Kỷ gia liên thủ giúp bà ta điều đình, chưa biết chừng chuyện này sẽ trót lọt. Được như vậy là tốt nhất. Còn nếu bà ta thất thủ thì sao? Tiên sinh đừng quên cữu mẫu của tôi chắc chắn sẽ đến kinh thành.

- Chuyện lớn như vậy, chúng ta không thể chỉ trông cậy vào người khác. Chúng ta phải chuẩn bị phương án dự phòng.

- Kế hoạch của Vương Ánh Tuyết thành công, lúc Đậu gia và Kỷ gia bàn bạc hôn sự, tôi còn có thể lấy cớ không lấy chồng – Vương Ánh Tuyết để Đậu Minh thay tôi gả qua Ngụy gia, người ngõ Hòe Thụ biết nhưng vẫn mặc kệ thì còn tư cách gì xen vào hôn sự của tôi? Chỗ phụ thân, tôi sẽ có cách thuyết phục, chúng ta có thể quay về Chân Định.

- Nhỡ kế hoạch của Vương Ánh Tuyết vỡ lở, dưới tình thế cấp bách, Đậu gia phải chấp nhận gả tôi đến Ngụy gia. Khi đó, chúng ta chỉ có thể cá chết lưới rách, để nhóm của Đoạn hộ vệ hộ tống tôi, sau đó bàn điều kiện với Đậu gia, ép bọn họ đồng ý cho tôi không bao giờ lập gia đình.

Nói tới đây, Đậu Chiêu không thể không thổn thức.

Chuyện đến nước đó, nàng sẽ trở mặt với Đậu gia, e rằng cái giá phải rất lớn, rất khó để lấy lại tình cảm của Đậu gia. Phải biết rằng một nửa tài sản Tây Đậu kia chỉ là của hồi môn trên danh nghĩa, Đông Đậu có đủ lý do giúp nàng quản lý số tài sản đó cho đến khi nàng xuất giá.

Cái nàng gọi là tự tại chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.

Trần Khúc Thủy đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân tại sao.

Ông hỏi:

- Vậy tiểu thư có kế hoạch gì không?

Đậu Chiêu nói: 

- Tôi định cho người đánh xe của ngõ Hòe Thụ ra làm chứng. Đậu gia để Đậu Minh gả thay tôi cũng vì Đậu gia đã có giao ước với Kỷ gia. Sau khi Đậu Minh xuất giá, Đậu gia sẽ chính thức kết thân với Kỷ gia. Chúng ta sẽ dùng canh thiếp của Kỷ Kiến Minh làm bằng chứng.

Bảo sao tiểu thư nói muốn nhờ Nghiêm Triều Khanh sắp đặt một việc.

Nếu người đánh xe kia đứng ra làm chứng cho Đậu Chiêu thì có thể sẽ mất mạng chứ đừng nói là ở lại Đậu gia.

Trần Khúc Thủy lo lắng hỏi: 

- Tiểu thư thuyết phục người đánh xe kia thế nào? Và làm sao để lấy được canh thiếp của Kỷ Kiến Minh.

Lại cảm thấy ngõ Hòe Thụ làm việc lỗ mãng. 

- ... Tiểu thư và Ngụy gia còn chưa giải trừ hôn ước mà bọn họ đã dám nhận canh thiếp của Kỷ Kiến Minh.

Đậu Chiêu cười nói: 

- Về chuyện canh thiếp của Kỷ Kiến Minh, e rằng phải nhờ Trần tiên sinh phí tâm. Ta từng nhìn thấy chữ viết của Kỷ lão thái gia trong một quyển sách của Kỷ Kiến Minh. Cụ quen viết theo thể Quán Các thể, tuy chữ viết thanh tú hoa lệ nhưng không khó bắt chước.

Trần Khúc Thủy hoảng sợ, thất thanh nói: 

- Vậy còn người đánh xe kia...

- Đương nhiên là tôi bảo hắn nói gì thì hắn sẽ nói cái đó! Miễn sao điều hắn nói là sự thật. Còn nghe được ở đâu thì có gì quan trọng?

Trần Khúc Thủy lau mồ hôi trên trán.

Rời khỏi ngõ Hòe Thụ, ông gặp Nghiêm Triều Khanh vào hôm sau.

Nghe nói Đậu Chiêu nhờ giúp đỡ cho một gia đình nọ, Nghiêm Triều Khanh không hỏi gì hết, chỉ nói: 

- Là người Bắc Trực à? Đến Thiên Tân được không? Nếu đi xa quá, khẩu âm, thói quen sinh hoạt khó thích nghi, dễ bị phát hiện. Thiên Tân gần kinh thành, xảy chuyện gì thì chúng ta vẫn kịp xử lý.

Trần Khúc Thủy cũng là người có kinh nghiệm, đương nhiên hiểu rõ ngụ ý của ông ta, đáp: 

- Tiểu thư nhà tôi không có ý gì khác. Chỉ là người này từng giúp tiểu thư một việc nên tiểu thư muốn che chở họ thôi.

Nghiêm Triều Khanh cười nói: 

- Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng.

Trần Khúc Thủy liên tục nói lời cảm tạ, hẹn phương thức liên hệ rồi đứng dậy cáo từ.

Tùy tùng của Nghiêm Triều Khanh lại hỏi: 

- Có nên bẩm với thế tử gia không ạ?

- Không cần. Thế tử gia theo hoàng thượng đến hành cung nghỉ hè. Việc nhỏ này không cần kinh động đến ngài ấy. Huống chi... ta còn nợ người ta một món nợ ân tình!

Tùy tùng gật đầu.

Nghiêm Triều Khanh nhắm mắt suy tư xem nên tìm ai thu xếp việc này.

※※※※※

Đậu Chiêu bình tĩnh chờ xem kịch vui.

Không lâu sau, Quách thị bí mật nói với nàng: "Mấy hôm trước, mẫu thân lại mời Khâm Thiên giám chọn mấy ngày tốt, mời Thái phu nhân đến, bảo Ngụy gia chọn một ngày lành thành thân hoặc là lập tức từ hôn. Bằng không sẽ đến hỏi Duyên An hầu có ý gì? Biết rõ Ngụy gia và Đậu gia có hôn ước mà còn làm như con gái không gả đi được, không phải Tế Ninh hầu thì không thành thân. Lần này, Ngụy gia chắc chắn không dám làm gì nữa đâu, muội cũng đừng đặt nặng chuyện của Minh thư nhi, lấy chồng rồi sống hạnh phúc với Tế Ninh hầu là được."

Coi những gì Đậu Chiêu làm lúc trước thành trò hề. Có lẽ đây cũng là cảm giác của rất nhiều người?

Đậu Chiêu chỉ cười cười.

Phu nhân Duyên An hầu cũng là người rất mạnh mẽ. Nếu bà ta bị chất vấn như thế, kiểu gì cũng giận điên người.

Có thể nói Ngụy gia và Uông gia là bạn cùng chung hoạn nạn. Lúc Ngụy gia khó khăn nhất, Uông gia chưa từng bỏ mặc Ngụy gia. Nếu thực sự bị Thái phu nhân hỏi như vậy, e là hai nhà Ngụy, Uông sẽ tuyệt giao mất.

Ngụy Đình Du, Điền thị và thậm chí là Ngụy Đình Trân đều không muốn nhìn thấy cục diện này.

Đậu Chiêu hỏi Tố Tâm: 

- Người đánh xe kia chịu làm chứng chứ?

Tố Tâm cười nói: 

- Một bên là khoản nợ bài bạc còn đó, một bên là cơ hội bắt đầu lại. Người thông minh như hắn đương nhiên biết chọn bên nào.

Đậu Chiêu gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro