Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 186 - 190

Chương 186: Phất tay áo

Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Chính Kỷ Vịnh cũng thấy mơ hồ.

Đáng lý, gặp được một kỳ phùng địch thủ như Tống Mặc thì hắn phải nghĩ cách đánh bại mới đúng. Nhưng hắn cứ tâm niệm làm thế nào để khiến Ngụy Đình Du yếu đuối kia phải xấu mặt, còn ân oán của hắn với Tống Mặc thì bị bỏ lại phía sau – cảm thấy nếu đụng phải thì đấu một trận, không đụng vào nhau thì cứ đợi đến khi giải quyết xong Ngụy Đình Du sẽ phân thắng bại với Tống Mặc cũng chưa muộn.

Hắn đã biến thành kẻ ỷ mạnh hiếp yếu từ khi nào?

Kỷ Vịnh nằm trên giường trúc dưới gốc hòe lớn trong hoa viên nhà mình, ngơ ngẩn nhìn cành lá xanh tốt trên đầu.

Tử Thượng rón rén lại gần, nhỏ giọng bẩm báo: 

- Thưa công tử, Dương đại nhân của viện Hàn Lâm bái kiến.

Dương đại nhân chính là Dương Vân Tiêu.

Mấy hôm trước, khi chuẩn bị gieo lời đồn về Ngụy Đình Du, Kỷ Vịnh thường đi uống rượu với đám Dương Vân Tiêu, Trần Chí Ký, từ đó quan hệ cũng gần gũi hơn.

Nhưng lúc này nghe thấy cái tên Dương Vân Tiêu là hắn lại thấy phiền. Hắn khoát tay, dặn Tử Thượng: 

- Cứ nói ta bị cụ cấm túc, mấy ngày nữa sẽ đến phủ hắn gặp sau.

Tử Thượng nhăn nhó quay lại chỗ Dương Vân Tiêu.

Tử Tức đến.

Kỷ Vịnh cau mày, cáu kỉnh quát: 

- Lại có chuyện gì?

Tử Tức vội bẩm: 

- Tứ tiểu thư và thái phu nhân của Đậu gia đã đến kinh thành...

- Ngươi nói cái gì? Thật không? Tứ muội đã đến kinh thành?

Kỷ Vịnh ngạc nhiên rồi vui vẻ bật dậy.

Tử Tức cũng bất giác mỉm cười: 

- Thật ạ! Cô phu nhân đã gửi thư qua đây.

Hai bên là thông gia, Nhị thái phu nhân đến kinh thành, theo phép tắc thì mẫu thân và bá mẫu của Kỷ Vịnh chắc đều qua thăm hỏi rồi. Giống như khi Kỷ lão thái gia đến kinh thành vậy, Đậu Thế Xu và Đậu Thế Anh đều từng tới vấn an.

Kỷ Vịnh nhảy xuống giường và nói: 

- Đi! Chúng ta đi thăm Tứ muội đi?

Nhưng không đợi Tử Tức trả lời đã chạy như bay ra khỏi hoa viên.

Hàn thị nhận được tin thì sốt ruột lắm, nghĩ đi nghĩ lại rồi đến chỗ Kỷ lão thái gia.

Kỷ lão thái gia đang vẽ trang trong thư phòng.

Ưng già đã rụng lông nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo, móng vuốt quặp chặt vào mỏm đá núi, thần thái uy nghi, có vẻ hùng tráng của câu "Lão kí phục lịch, chí tại thiên lí". (Người có chí hướng tuy tuổi đã cao nhưng vẫn ôm tham vọng.)

Nghe con dâu khóc lóc kể lể xong, Kỷ lão thái gia buông bút, xem xét tỉ mỉ bức tranh của mình rồi mới thong thả đáp: 

- Con nói là Kiến Minh đi tìm Tứ tiểu thư của Đậu gia à?

- Vâng ạ! - Hàn thị lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Nó vừa nghe Tứ tiểu thư của Đậu gia lên kinh là chạy đi ngay, không chặn được. Cô của Kiến Minh cũng nói rằng Tứ tiểu thư lên kinh lần này là để bàn chuyện thành thân với Ngụy gia. Kiến Minh chẳng kiêng kỵ gì chứ chạy loạn như thế, nếu để người Ngụy gia hiểu lầm thì phiền lắm. Kiến Minh cùng lắm là bị ngự sử tố cáo, thời gian trôi qua, mọi người sẽ quên thôi. Nhưng Tứ tiểu thư của Đậu gia thì biết làm thế nào? Lão thái gia à, kiểu gì người cũng phải ra mặt, không thì sẽ xảy ra chuyện lớn thật đấy ạ.

Lại nói:

- Người từng nói là đã sắp xếp hôn sự của Kiến Minh rồi. Không biết cô nương nhà nào lọt vào mắt xanh của người? Tính tình tốt không? Nhân phẩm ra sao? Kiến Minh cũng đã đến tuổi thành thân, nếu hai bên bằng lòng thì chi bằng cuối năm nay hoàn thành hôn sự luôn được không ạ?

Kỷ lão thái gia cười hì hì, giọng nói vẫn đều đều:

- Hôn sự không cần gấp. Chỉ cần Kiến Minh có bản lĩnh thì cưới người thế nào cũng được. Có ta, bá phụ và phụ thân của Kiến Minh cùng trông thì có thể xảy ra việc gì chứ? Biểu muội nó đến đây, thằng bé từng ở nhờ nhà người ta, qua thăm hỏi cũng là việc thường tình. Dù là ngự sử cũng không thể vịn vào đó để hạch tội Kiến Minh được, đúng không? Con đừng lo việc này nữa. Dù con không tin Kiến Minh thì cũng phải tin vào cô của nó chứ? Nếu giữa Kiến Minh và Tứ tiểu thư có gì đó khác thường, con chưa kịp phát hiện thì cô của nó đã tìm đến tận nhà rồi. Con đừng nghe bóng nghe gió rồi tự suy diễn, chỉ tổ hại đến thanh danh con trai con thôi.

Hàn thị đỏ mặt.

Kỷ lão thái gia nói tiếp: 

- Thôi được rồi! Cứ yên tâm lo chuyện của con đi. Việc này đã có ta rồi!

Hàn thị bất đắc dĩ đi về. Kỷ lão thái gia lại vẽ tiếp như không có việc gì, điểm thêm mấy ngọn cỏ trên hòn đã mà con ưng già đang đứng.

Kỷ Vịnh đi nhanh như bay đến ngõ Hòe Thụ.

Đậu Chiêu đang trò chuyện với Đậu Đức Xương: 

- Lệnh Tắc giờ ở Hàn gia hay Kỷ gia ạ?

Đậu Đức Xương lấy làm lạ, đáp: 

- Sao huynh biết được?

Đậu Chiêu run sợ. So với kiếp trước, hôn sự của Kỷ Linh Tắc chỉ hoãn lại thôi. Sao Đậu Đức Xương lại không biết gì về nàng ấy? Lẽ nào mình đã vô tình thay đổi số mệnh của Kỷ Lệnh Tắc? Lại còn hướng nó đi theo con đường không hay?

Nàng bất giác đổ mồ hôi lạnh, mặt tái nhợt.

Đậu Đức Xương không hiểu gì.

Đúng lúc đó, một tiểu a hoàn đến bẩm rằng Kỷ Vịnh tới thăm Kỷ thị.

Đậu Đức Xương phấn khởi lắm, kéo Kỷ Vịnh lại hỏi: 

- Biểu muội Lệnh Tắc đang ở đâu vậy?

Kỷ Vịnh đáp một cách khó hiểu: 

- Tất nhiên là ở Hàn gia! Huynh có ý gì?

Đậu Đức Xương bèn chỉ sang Đậu Chiêu: 

- Tứ muội hỏi mà.

Đậu Chiêu đã bình tĩnh lại, nghe nói Kỷ Vịnh đến thì nghĩ thầm: "Đang lo không tìm được cớ để đi gặp Kỷ Vịnh thì hắn lại tự chạy đến đây."

Kỷ Vịnh giận dữ: 

- Hàn gia thật quá đáng! Rõ ràng biết Hàn Lục đó sắp chết còn hối thúc hôn sự. Cụ cũng thật là, phút trước vừa nói muốn từ hôn, phút sau đã đồng ý với Hàn gia...

Hắn đang nói thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng ho khan.

Đám Đậu Chiêu nhìn qua thì thấy vợ chồng Đậu Chính Xương đang đứng đó, vẻ mặt khá ngại ngùng.

Kỷ Vịnh cười khẩy, nhìn chằm chằm Hàn thị nhà Đậu Chính Xương.

Hàn thị đỏ mặt, khom gối hành lễ, gọi "biểu ca" rồi nói: 

- Vì lão phu nhân nhà chúng muội thương Lục ca...

- Thôi đi! - Kỷ Vịnh mỉa mai:

- Lão phu nhân nhà cô giờ chính là Nhị thái phu nhân của Đậu gia. Bà ấy có lúc nào rảnh rỗi để thương xót Hàn lão lục?

Mặt Hàn thị đã đỏ như thể sắp chảy máu.

Đậu Chính Xương lườm Kỷ Vịnh, nói: 

- Kiến Minh! Ngươi không cần bới lông tìm vết.

 Nói để bảo vệ Hàn thị.

Đậu Đức Xương đứng bên cạnh vội lên tiếng dàn hòa: 

- Kỷ biểu ca à, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm mẫu thân của đệ vậy. Mẫu thân của đệ vừa qua chỗ Ngũ bá mẫu, bảo là muốn bàn việc đưa Thái phu nhân đi du ngoạn Bạch Vân vào ngày mai. Bà sẽ về mau thôi. Huynh ngồi xuống đã!

Vì Nhị thái phu nhân đến nên người Lục phòng đều ở ngõ Hòe Thụ.

Kỷ Vịnh lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi bừa xuống.

Đậu Chiêu thấy như đang nằm mơ, toàn bộ sự việc không ăn khớp với những gì nàng biết.

Tố Tâm đứng hầu thấy sắc mặt Đậu Chiêu không tốt thì rót thêm một chén trà nóng cho nàng.

Đậu Chiêu uống mấy ngụm trà, sắc mặt cũng tốt hơn, đứng dậy nói với Kỷ Vịnh vừa ngồi xuống: "

- Kỷ biểu ca! Muội có chuyện muốn hỏi, huynh có thể một mình vào trong sân nói mấy câu không?

Bởi chuyện vừa rồi, vợ chồng Đậu Chính Xương tuy thấy lạ nhưng Đậu Đức Xương lại nghĩ rằng Đậu Chiêu muốn hỏi về việc của Kỷ Lệnh Tắc, đợi Đậu Chiêu và Kỷ Vịnh ra khỏi cửa rồi giải thích với vợ chồng Đậu Chính Xương.

Dù vậy, nhìn Kỷ Vịnh im lặng ngoan ngoãn đi theo Đậu Chiêu, Hàn thị vẫn thấy lạ lùng, khó hiểu. Từ khi nào mà Kỷ Kiến Minh ngạo mạn, ngang bướng của Kỷ gia trở nên nghe lời như thế?

Đương nhiên, Đậu Chiêu không biết được tâm tình của Hàn thị. Nàng đứng dưới gốc lựu trong vườn, hỏi Kỷ Vịnh: 

- Rốt cuộc đã có chuyện gì ở ngõ Thiên Phật tự?

- Á! Sao muội biết?

Kỷ Vịnh mở to hai mắt. Hắn lập tức nghĩ đến một khả năng, rồi như thể ăn nhầm thứ gì, giọng nói chua loét: 

- Không ngờ muội vẫn quan tâm đến Ngụy Đình Du! Còn phái người để ý động tĩnh của hắn cơ đấy? Đã thế muội hỏi huynh làm gì? Cứ đi hỏi thẳng hắn cho xong! Xem hắn nói thế nào rồi hẵng đến hỏi huynh vẫn chưa muộn đâu! Chẳng lẽ muội không biết đức hạnh của hắn ra sao mà đã định lấy hắn ư?

Đậu Chiêu nhìn Kỷ Vịnh ăn nói không lựa lời thì tức lắm, nghĩ lại lần trước chuyện của Đậu Minh, hắn chỉ trích mình vì Đậu Minh là muội muội nên nói giúp cho nó. Nàng hít thở thật sâu, điều chỉnh cảm xúc rồi nói: 

- Nói vậy thì huynh phá hoại danh dự của Tế Ninh hầu là có lý ư?

Kỷ Vịnh cao giọng, nói với vẻ khinh thường: 

- Ta phá hoại danh dự của hắn? Ở kinh thành, hắn có danh dự ư? Nếu không quen với thế tử Anh quốc công Tống Mặc thì muội nghĩ khắp giới huân quý ở kinh thành này biết hắn là ai không?

Sao lại lôi ra cả Tống Mặc ra? Đậu Chiêu hơi đau đầu.

Còn Kỷ Vịnh thì không vui. Hắn phấn khởi đến thăm Đậu Chiêu, thế mà một câu cũng chưa nói đã cãi nhau, lại còn vì con gián Ngụy Đình Du đó nữa.

Hai người không hẹn mà cùng im lặng.

Đậu Chiêu khuyên Kỷ Vịnh: 

- Huynh đừng làm thế nữa. Làm việc tốt sẽ nhận được điều tốt, làm việc xấu sẽ nhận được điều xấu. Huynh muốn mọi người yêu quý hay ghét huynh? Muội nghĩ, nếu ai nấy đều ghét mình thì ngủ sẽ không ngon giấc đâu...

- Cũng phải xem hắn có bản lĩnh làm ta mất ngủ không đã.

 Kỷ Vịnh ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn không phẩy áo bỏ đi.

Đậu Chiêu mỉm cười.

Tâm trạng của Kỷ Vịnh cũng tốt hơn. Hắn nói:

- Này! Muội khai thật đi! Đến kinh thành làm gì?

Đậu Chiêu thật sự không mong Kỷ Vịnh lại nhúng tay vào nữa, nhỡ khiến Tống Mặc chú ý rồi để hắn nhìn ra mạnh mối thì hỏng việc. Nàng đành đáp: 

- Muội nghĩ kĩ rồi! Sớm muộn cũng phải lập gia đình, chi bằng lấy Ngụy Đình Du cho xong, ít nhất thì hắn cũng thành thật đáng tin...

- Chẳng lẽ muội chỉ cần trượng phu thành thật đáng tin thôi à? Người đàn ông như vậy thiếu gì! Hơn nữa, Ngụy Đình Du là thành thật đáng tin hay là yếu đuối vô dụng? Muội đã mở to mắt ra nhìn kĩ chưa? Muội muốn gả cũng đâu cứ phải gả cho loại người như Ngụy Đình Du chứ? Muội đâu biết cái dáng vẻ của hắn khi thấy Triệu Tử Xu. Hai tròng mắt của hắn như sắp rơi ra đến nơi ấy, không khống chế được cảm xúc của mình luôn...

Trên đời này có mấy ai gan lì như Kỷ Vịnh nhà huynh chứ? Mọi người hầu như đều là người thường thôi! 

Đậu Chiêu cười khổ.

Kỷ Vịnh lại cho đó là thỏa hiệp, phất tay áo bỏ đi, ra đến bên ngoài thì gặp được Kỷ thị nghe nói Kỷ Vịnh đến nên vội quay về.

- Kiến Minh... - Bà cười vui gọi cháu.

Kỷ Vịnh lạnh mặt đi lướt qua bà.

Kỷ thị thấy lạ, hỏi Đậu Chiêu đang đứng trong sân với vẻ mặt bất đắc dĩ: 

- Nó sao thế? Ai chọc vào nó à?

Chương 187: Một lần nữa

Kỷ Vịnh thấy Đậu Chiêu thật làm người ta giận mà. Sao nàng lại thành ra như thế? Ngay cả người như Ngụy Đình Du cũng vừa mắt được! Nàng còn là Đậu Chiêu dám lớn giọng với hắn nữa không? Kỷ Vịnh vừa thất vọng vừa thấy mất mát quay lại ngõ Ngọc Kiều.

Kỷ lão thái gia đang đề thơ cho bức tranh của mình trong thư phòng, đột nhiên dừng bút, ngẩng đầu hỏi Kỷ Phúc - người tùy tùng đã theo ông mấy chục năm: 

- Kiến Minh đã về chưa?

Kỷ Phúc tóc mai đã điểm bạc rất ngạc nhiên, cười đáp: 

- Để tôi đi xem.

Kỷ lão thái gia "Ừm" một tiếng rồi viết xong câu thơ cuối cùng, quan sát cẩn thận một lúc rồi mới cười hài lòng.

Kỷ Phúc quay lại bẩm: 

- Thiếu gia Kiến Minh đã về rồi ạ. Nhưng không biết có việc gì khiến cậu ấy làm tức tối, ai hỏi cũng không quan tâm, đang giận dỗi trong phòng.

- Ồ!

Kỷ lão thái gia nhíu đôi mày hoa râm, cười nói:

- Xem ra cô nương nhà họ Đậu kia rất có chủ kiến, không bị Kiến Minh lừa gạt.

Kỷ Phục vừa cười vừa nhỏ thêm mấy giọt nức vào nghiên mực sắp cạn của Kỷ lão thái gia rồi vén tay áo giúp Kỷ lão thái gia mài mực.

- Dù sao Đậu gia cũng là gia đình tri thức. Đậu Tứ tiểu thư được dạy dỗ từ nhỏ, chút kiến thức ấy phải có chứ. Không thì cụ đã không kết thân với Đậu gia rồi!

Kỷ lão thái gia lắc đầu, nói: 

- Chẳng lẽ ngươi còn không biết? Rất ít người không bị Kiến Minh dắt mũi. Vị cô nương này của Đậu gia quả không đơn giản.

Kỷ phúc cười nói: 

- Dù không đơn giản nhưng có thể sánh được với thiếu gia Kiến Minh do cụ đích thân dạy bảo ư?

Kỷ lão thái gia nghe vậy thì ngớ người, sau đó cười lớn, chỉ vào Kỷ Phúc nói: 

- Ngươi vuốt mông ngựa đã mấy chục năm, thi thoảng cũng nên nghỉ ngơi đi!

Kỷ phúc cười đáp: 

- Tôi nói theo cụ chứ vuốt mông ngựa gì đâu! Nếu cụ không tin thì tôi cũng chịu thôi.

Ông ta còn tỏ ra rất thật thà khiến Kỷ lão thái gia càng cười lớn.

Kỷ phúc cười nói:

- Nhiều năm rồi cụ chưa từng khen ngợi ai, có cần bảo thiếu phu nhân mời Đậu Thái phu nhân tới nhà ăn bữa cơm rau không ạ? Thái phu nhân đã lên kinh, chúng ta phải khoản đãi một bữa mới đúng.

Kỷ lão thái gia cầm bút chấm mực trong nghiên, đáp:

- Ngươi có lòng đấy! Chắc chắn là phải gửi thiếp mời Thái phu nhân. Còn về những ai ở Đậu gia sẽ tới thì chúng ta không cần lo.

Kỷ Phúc cười đáp vâng.

Tống Mặc ở Di Chí đường nghe nói Kỷ Vịnh giận dữ đi từ ngõ Hòe Thụ ra thì cau mày. Đậu Chiêu và Kỷ Vịnh vừa gặp đã bất hòa, khả năng cao là vì chuyện ở ngõ Thiên Phật tự.

Hắn sai Đỗ Duy: "Đi thăm dò xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ăn trưa xong, Đỗ Duy tới bẩm: "Là vì một vị khuê nữ của Kỷ gia, tiểu thư Lệnh Tắc gả đến Hàn gia nên mới tranh cãi."

Tống Mặc bất ngờ. Sao lại nhảy ra một Hàn Kỷ thị này? Vừa nảy ra ý nghĩ đó, hắn lại nghe được Đỗ Duy nói: "... Trưa nay, Đậu Tứ tiểu thư tới cửa hàng bút mực dưới Cổ Lâu."

Chắc là mấy người Trần Khúc Thủy và Đoạn Công Nghĩa cũng đi cùng.

Cùng lúc đó, Đậu Chiêu đang ngồi ở phòng kế toán của cửa hàng bút mực.

Đoạn Công Nghĩa đứng canh ngoài cửa, còn Trần Khúc Thủy thì đang bẩm báo về chuyện ở chùa Đại Tướng Quốc với Đậu Chiêu: "

- .. Ngụy Đình Trân nhận được tin thì đổi giọng ngay, vội vội vàng vàng quay về phủ Cảnh quốc công. Việc này cứ đầu voi đuôi chuột như thế, tạm thời gác lại coi như xong.

Đậu Chiêu cười khinh, nói:

- Tôi lấy làm lạ vì sao Thất phu nhân đột nhiên nổi điên, vô duyên vô cớ gây khó dễ cho ta. Hóa ra là đã thương lượng với Ngụy Đình Trân trước rồi. Ngụy Đình Trân giúp Đậu Minh tìm một mối hôn sự tốt, còn Thất phu nhân thì giúp Ngụy gia tìm cớ thoái hôn. Nhưng vì chuyện ở chùa Thiên Phật nên Ngụy Đình Trân mới rút lui khi đã ra trận, khiến Thất phu nhân ngã một cú đau!

Trần Khúc Thủy gật đầu, tiếc rẻ:

 - Nếu không có Kỷ biên tu thì hôn sự này đã được hủy từ lâu rồi!

Đúng thế! Kỷ Vịnh làm việc luôn dứt khoát, cũng coi như là có lòng làm chuyện xấu điển hình!

Đậu Chiêu gượng cười, kể lại chuyện cãi cọ với Kỷ Vịnh:

- Tôi chỉ mong huynh ấy đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, không thì càng giúp càng dở.

Trần Khúc Thủy nghe ra ẩn ý, bất giác hỏi: 

- Tiểu thư có kế hoạch gì chăng?

Đậu Chiêu gật đầu: 

- Chẳng phải vị phu nhân của Trịnh lang trung Võ Tuyển ti của bộ Binh bị Vương Hứa thị liên lụy ư? Chắc là bất mãn lắm! Nếu có thể ra tay từ chỗ nàng ta, truyền ra ngoài việc Ngụy Đình Trân 'dụ dỗ' Thất phu nhân hãm hại ta thì...

- Ý hay!

Không đợi Đậu Chiêu nói xong, mắt Trần Khúc Thủy đã sáng lên. Ông tiếp lời:

- Cứ như vậy, bất kể bên Thái phu nhân có nghĩ sao thì hai nhà cũng không thể kết thân được nữa. Lại vì để đẩy trách nhiệm lên Ngụy Đình Trân và thoát tội, Thất phu nhân chắc hẳn sẽ nghĩ cách làm sao cho vị Trịnh phu nhân đó cắn Ngụy Đình Trân không buông.

Đậu Chiêu mỉm cười gật đầu, nói: 

- Hơn nữa, ôi chịu đả kích như vậy, từ nay lạnh lòng sẽ không lấy chồng nữa. Về tình về lý, trưởng bối Đậu gia đều không thể bức ép.

- Đúng thế! Đúng thế! - Trần Khúc Thủy vỗ tay.

Đậu Chiêu dặn Trần Khúc Thủy: 

- Thế nên lần này phải đề phòng Kỷ Vịnh và Tống Mặc gấp trăm ngàn lần. Kỷ Vịnh chỉ làm việc huynh ấy cho là đúng nhưng Tống Mặc mà ra tay thì như sấm sét. Tôi muốn từ hôn, không muốn gây chuyện chết người.

Trần Khúc Thủy rất đồng ý với quan điểm của Đậu Chiêu: 

- Lần trước do tôi bất cẩn, thấy mọi việc đã sắp xếp thỏa đáng thì về Chân Định ngay. Lần này có tiểu thư ở đây, tôi đích thân ra tay, nhất định sẽ hủy được hôn sự này.

- Vậy phiền tiên sinh lo nghĩ nhiều rồi.

Đậu Chiêu dặn dò mấy câu, thấy không còn sớm nên đứng dậy về ngõ Hòe Thụ.

Đậu Thế Anh đứng đợi nàng ở ngõ Hòe Thụ. Ông vẫn mặc quan phục, có thể thấy là đến thẳng đây sau khi tan triều.

Đậu Chiêu tự tay ngâm trà cho Đậu Thế Anh.

Đậu Thế Anh nhìn con gái không rời mắt, dường như muốn nhìn cho thật rõ, để khảm sâu vào đáy lòng. Đậu Chiêu lúng túng, đành mở lời:

- Phụ thân tìm con có việc gì ạ?

- Không có gì! Chỉ là mấy ngày nay, cha con chúng ta chưa có lúc nào trò chuyện tử tế nên ta đặc biệt tới thăm con. Nghe nói con đến cửa hàng? Việc làm ăn bên đó sao rồi? Học phủ Thuận Thiên vẫn rất quan tâm cửa hàng của con, xem ra Phạm chưởng quầy đó cũng giỏi đấy.

Đậu Chiêu bất giác mừng thầm, may mà mọi sản nghiệp của Đậu gia đều do Tam bá phụ quản lý.

Nàng chuyển đề tài, nhắc tới hôn sự của hai nhà Ngụy, Đậu: 

- ... Con thấy không thuận lợi. Hay là phụ thân mời một sư phụ tới xem giúp rồi chọn ra mấy ngày tốt?

Nếu có thể trì hoãn ngày thành hôn thì sẽ có lợi cho kế hoạch của nàng.

Đậu Thế Anh nghe vậy thì nhíu mày, nói: 

- Con nghe được gì phải không? Yên tâm đi! Cha sẽ giải quyết cho con. Còn chỗ Vương thị, cha chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu. Lần này, bà ta quá đáng quá!

- Phụ thân đừng nghe gió thành bão. Phụ thân cứ nghe Thất phu nhân nói sao đã. Biết đâu chỉ là hiểu lầm?

Nàng còn cần Vương Ánh Tuyết để đối phó Ngụy Đình Trân! Nếu Vương Ánh Tuyết có chuyện thì kế hoạch của nàng lại phải thay đổi mất.

Đậu Thế Anh lộ vẻ giận dữ, quả quyết:

- Con không cần nói hộ bà ta. Chuyện trước kia đều là sai lầm của phụ thân. Bà ta không muốn về, cha bồi thường cho một ít tiền cũng là việc nên làm. Nhưng việc lần này thực sự khiến ta lạnh lòng...

Trước mặt người cha luôn cổ hủ, Đậu Chiêu không biết nên khóc hay cười nữa.

Nàng vội hỏi: 

- Phụ thân đã từng nghĩ chưa? Thất phu nhân được phù chính đâu phải ngày một ngày hai. Con ở Chân Định, bà ta ở kinh thành, nước sông không phạm nước giếng. Con lại sắp xuất giá, lúc đó một năm bốn mùa lại càng khó có dịp về nhà mẹ đẻ. Vậy bà ta làm thế có ích gì chứ?

Đậu Thế Anh sững sờ.

Đậu Chiêu nói nhẹ nhàng: 

- Phụ thân đừng nghe gió thành bão, đừng ngại nói rõ ràng với Thất phu nhân. Rốt cuộc là ai sai khiến bà ta làm vậy? Đậu Minh cũng không còn nhỏ nữa, phụ thân cũng phải nể mặt em nó chứ.

Nàng nhớ rõ. Kiếp trước, Cao Minh Châu đã xảy ra chuyện vào lúc này. Đến đầu xuân sang năm, Vương Hành Nghi chọn cho Đậu Minh một cử nhân trẻ tuổi xuất thân nhà nghèo tên Lưu Thanh Trạc làm rể. Bốn năm sau, Lưu Thanh Trạc đỗ tiến sĩ. Dù tài hoa hơn người, phẩm hạnh đoan chính mà hắn vẫn rất kính trọng Đậu Minh. Nhưng Đậu Minh trước sau vẫn không lạnh không nóng với hắn, lại còn tìm mọi cách khiêu khích quả phụ đã nuôi dưỡng Lưu Thanh Trạc thành tài khiến hắn khổ sở khôn cùng. Trước lúc nàng trùng sinh, Lưu Thanh Trạch đang đòi bỏ vợ.

Có điều, lúc đó Vương Hành Nghi đã là đại học sĩ của nội các, mà kiếp này ông ta chỉ là một tuần phủ Vân Nam. Không biết có cơ hội quen biết Lưu Thanh Trạc đó không? Lưu Thanh Trạc có khả năng trở thành hôn phu của Đậu Minh hay không?

Đậu Thế Anh nghe Đậu Chiêu ám chỉ, quả nhiên suy nghĩ nghiêm túc: 

- Bà ta đã không ra ngoài suốt mấy năm nay... Nhưng năm nay lại nói là phu nhân thế tử Cảnh quốc công yêu cầu tới chùa Đại Tướng Quốc nghe giảng Phật pháp...

Nói xong, ông chợt nghĩ đến Ngụy Đình Trân và cả thái độ trước đây của Ngụy gia với Đậu Chiêu, sắc mặt bỗng trở nên khó coi, phân vân trong lòng

Lẽ nào là Ngụy Đình Trân...

Đậu Thế Anh không ngồi yên được, tâm trạng ủ rũ nói với Đậu Chiêu một lát rồi đứng dậy ra về.

Đậu Chiêu thở hắt ra, chỉ cầu mong hai người Kỷ Vịnh và Tống Mặc đừng gây loạn nữa.

Mấy ngày kế tiếp sóng yên gió lặng, nàng vẫn cùng Thái phu nhân đi chơi khắp kinh thành.

Đậu Minh bất ngờ chạy tới, chỉ vào mũi Đậu Chiêu, hét ầm lên: "Ngươi nói gì với phụ thân hả? Phụ thân đang muốn bỏ mẹ ta kia kìa! Ngươi đắc ý chưa?"

Tố Tâm bất ngờ "hả" một tiếng.

Thấy trong mắt Đậu Chiêu thoáng vẻ sợ hãi rồi lại như muốn che giấu điều gì, nó càng tự mãn: "Ngươi đừng quên! Ngươi sắp gả cho người ta rồi. Mẹ kế bị bỏ vì ngươi, ngươi cũng mất hết mặt mũi. Để rồi xem Ngụy gia còn nhận đứa con dâu như ngươi không?"

Kết thân là chuyện tốt của hai nhà. Với thể diện của Đậu gia, bỏ vợ là chuyện không thể, cùng lắm là là nhốt trong am ni cô thôi.

Đậu Chiêu vốn không tin lời Đậu Minh nhưng vẫn đi gặp Nhị thái phu nhân, kể rõ năm mười những gì Đậu Minh nói, giọng ấm ức: 

- Con mới đến đây có mấy ngày, còn chẳng biết đường đến ngõ Tĩnh An tự. Ấy thế mà lại đổ việc này lên đầu con. Con không chấp nhận nỗi oan này đâu, bà cho người hộ tống con về Chân Định đi, con gả từ Chân Định cho xong.

Nhị thái phu nhân yêu chiều trách nàng:

- Con của ta ơi, cái gì mà gả với không gả. Việc này đã có trưởng bối giải quyết, con đừng nói những lời này nữa, nhé?

Đậu Chiêu cúi đầu đáp vâng.

Nhị thái phu nhân cho gọi Đậu Minh tới.

Chương 188: Ứng Đối

Đậu Minh đã không còn là đứa nhỏ năm đó, mỗi khi gặp Nhị thái phu nhân là lại hoảng hốt nữa rồi. Đậu Thế Anh tốn rất nhiều công sức mời ma ma đến dạy dỗ nàng làm sao để trở thành một danh môn khuê tú đúng chuẩn mực đương thời.

Nàng quỳ gối trước mặt Nhị thái phu nhân, khóc hết ruột gan: 

- Con không bảo phụ thân sai. Dù mẫu thân của con không đúng nhưng phận làm con như con cũng không thể trơ mắt nhìn mẫu thân chịu nhục. Phụ thân luôn thương tỷ ấy từ nhỏ, tỷ ấy lại lớn lên bên bà Thôi, con không mong tỷ ấy có thể nói tốt cho mẫu thân nhưng ít nhất cũng nên khuyên nhủ phụ thân. Tính của con nóng nảy, nói lời không biết nặng nhẹ. Đây là con không đúng. Nhưng sau mỗi lần phụ thân gặp tỷ ấy là lại cãi cọ với mẫu thân, chẳng lẽ tỷ ấy không có trách nghiệm ư? Tỷ ấy đến kinh thành, vừa không đi bái kiến mẫu thân vừa không đi thỉnh an bà ngoại.

Nàng nói đến đây thì rưng rưng nước mắt nhìn Nhị thái phu nhân: 

- Bà ơi! Từ khi con còn nhỏ, bà đã dạy con phải tuân theo quy củ. Bà nói xem chuyện này hợp quy củ sao?

Đậu Chiêu ở bên cạnh nghe mà tâm tình rồi ren.

Vương Ánh Tuyết là mẹ kế của nàng, Vương Hứa thị cũng chính là bà ngoại, về lý thì nàng phải dập đầu thỉnh an bọn họ. Nhưng mà Nhị thái phu nhân lại muốn làm Vương Hứa thị mất mặt, đương nhiên sẽ không để chuyện ấy xảy ra. Nếu không dám chắc như vậy, Đậu Chiêu đã chẳng ở ngõ Hòe Thụ với Nhị thái phu nhân. Giờ nhìn Đậu Minh lợi dụng bà Thôi để chọc giận Nhị thái phu nhân, biết mang chuyện không hợp quy củ ra để dời sự chú ý của Nhị thái phu nhân thì nàng cũng an tâm được phần nào.

Ít nhất đã biết rõ Đậu Minh đã có đầu óc, không còn là kẻ tùy tiện, bị đả kích chỉ thì biết la hét đòi tìm Vương Hứa thị, Vương Ánh Tuyết. Điều này giúp con đường sau này nó đi thoải mái hơn nhiều.

Quả nhiên là Nhị thái phu nhân không còn khí thế, không mở miệng răn dạy Đậu Minh. Nhưng vì thân phận là trưởng bối nên bà cũng không tiện giải thích.

Vú Liễu thức thời, bước tới đỡ Đậu Minh dậy và nói:

- Ngũ tiểu thư nói thế là không đúng rồi. Tiểu thư vịn giường thái phu nhân tập đi. Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay chẳng lẽ không phải là thịt? Thái phu nhân thương yêu Tứ tiểu thư cũng như thương yêu Ngũ tiểu thư vậy. Đúng như lời Ngũ tiểu thư nói! Con không bảo cha sai. Có một số việc, thái phu nhân không tiện nói rõ với hậu bối. Không thì tại sao bà ngoại của tiểu thư lại không trách Tứ tiểu thư vì Tứ tiểu thư không đến vấn an? Ngũ tiểu thư nay cũng lớn rồi, gặp chuyện gì cũng phải nghĩ cho kỹ.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Dựa vào tuổi tác của Đậu Minh, tuy rằng hiểu được đạo lý này nhưng bảo nàng khống chế cảm xúc thì lại rất khó. Nàng nén giận mà đến nhưng khi Đậu Chiêu chẳng nói một lời đã xoay người bỏ đi, nàng không khỏi thầm kêu một tiếng trong lòng "Không hay rồi", trong lúc đau khổ suy nghĩ thì mới tính đến kế thoát thân.

Vú Liễu nắm tay nàng, nàng thoáng chần chừ rồi nức nở đứng lên.

Nhị thái phu nhân nghĩ Đậu Thế Anh lại gây ra phiền toái cho Đậu gia thì buồn bực khó chịu, mất hết hứng thú quản thúc.

Bà xua xua tay, nói với Đậu Minh: 

- Chuyện của mẫu thân con, bà sẽ không nói lại với phụ thân con. Con về trước đi. Ngoan ngoãn học quy củ từ các ma ma, đừng để cha mẹ phải lo lắng nữa!

Nói như thể Đậu Minh hư đốn vô cùng vậy.

Đậu Minh cắn cắn môi. Nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên mình có thể vênh váo trước mặt Đậu Chiêu thì nàng vẫn không nhịn được mà nhìn Đậu Chiêu bằng ánh mắt khiêu khích rồi mới chịu theo vú Liễu ra ngoài.

Đậu Chiêu chẳng buồn để ý đến thái độ của Đậu Minh. Đậu Minh không thể sai khiến quản gia, hộ vệ của Đậu gia, cũng như con mèo bị cắt sạch móng vuốt, dù hung ác thì cũng chẳng có lực sát thương.

Nàng nhìn vẻ ủ rũ của Nhị thái phu nhân, nói mấy câu: "Xin Thái phu nhân khuyên nhủ phụ thân con, đừng làm ầm ĩ" rồi lui ra.

Qua hai ngày, Nhị thái phu nhân mới nói chuyện này cho Đậu Thế Xu.

Đậu Thế Xu lập tức gọi Đậu Thế Anh đến nói chuyện.

Đậu Thế Anh còn chưa hết giận, lại luôn tin cậy và kính trọng vị đường huynh này của mình nên giãi bày hết ruột gan: 

- ... Tuy Vương Ánh Tuyết hồ đồ nhưng cô nhà họ Ngụy kia mới càng đáng giận. Thế mà lại dạy Vương Ánh Tuyết cách làm nhục Thọ Cô! Rốt cuộc nhà đó muốn làm gì chứ? Nếu không hài lòng với hôn sự này thì nói từ trước đi! Nhà họ Hà đâu kém cạnh gì. Giờ thì hay rồi! Thọ Cô đau khổ đợi họ Ngụy kia ba năm, nay sắp đến lúc thành hôn, họ Ngụy kia lại có lòng này khiến Thọ Cô trái không được, phải không xong, vô cớ bị lỡ chuyện tốt.

Đậu Thế Xu nghe vậy thì vẻ mặt nặng nề: 

- Lời Vương thị nói có thể tin không?

Sự nghi ngờ trong giọng điệu của ông khiến mặt Đậu Thế Anh đỏ bừng.

Đậu Thế Anh cúi đầu lẩm bẩm: 

- Đệ đã tra hỏi người của Vương thị... Nàng ta không nói dối. Hơn nữa mấy ngày nay ngoài Ngụy thị ra cũng chẳng có ai đến nhà chơi. Vương thị ở nhà cũng nhiều ngày rồi, không thể nào đột nhiên nghĩ ra chuyện này được. Nàng ta cũng nói là vì Ngụy thị đồng ý sẽ tìm mối hôn sự tốt cho Minh thư nhi, bên mận bên ngọc, nàng ta không tiện từ chối Ngụy thị nên mới đồng ý...

Từ sau khi vào nội các, Đậu Thế Xu luôn công vụ bận rộn, xã giao cũng nhiều, ngay cả chuyện con cái trong nhà cũng giao hết cho Ngũ phu nhân chứ đừng nói đến hôn sự của thứ nữ nhà đường đệ.

- Hôn sự của Minh thư nhi làm sao? Không thuận lợi ư?

Đậu Thế Anh thấp giọng nói: 

- Cũng không phải không thuận lợi! Chỉ là cao không thành, thấp không xong. Ngụy thị bảo nhà bên kia là cháu của Trường Hưng hầu Thạch Thụy Lan...

Đậu Thế Xu nhíu mày nói: 

- Chỉ cần con người có bản lĩnh, gia nghiệp cỡ nào cũng có thể gây dựng nên. Nếu phẩm hạnh không tốt thì núi vàng núi bạc cũng chẳng còn gì. Nhà chúng ta như vậy, tìm con rể dòng dõi thư hương sẽ tốt hơn. Sở dĩ lúc trước huynh phản đối việc Thọ Cô gả đến Tế Ninh hầu phủ cũng vì như thế. 

Ông nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:

- Hay là thế này đi! Ta sẽ bảo Phụ Chi quan tâm, tìm cho Minh thư nhi con nhà thư hương, phẩm hạnh đoan chính, gia phong trong sạch.

Phụ Chi là thân gia của ông – Thái Bật.

Thái Bật khéo léo, hiền lành dễ gần, có tiếng là tri kỷ khắp thiên hạ. Có ông ta giúp đỡ làm mai, chắc chắn sẽ rất thuận lợi.

Đậu Thế Anh vội vã cảm tạ Đậu Thế Xu. Cơn giận dù tiêu tan phân nửa nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua cho Ngụy gia như vậy. Thọ Cô còn chưa gả qua mà Ngụy gia đã dám làm thế, nếu gả qua rồi chẳng phải sẽ bị Ngụy gia ăn sạch xương cốt ư?

Lần đầu tiên, ông nhận thức được tầm quan trọng của việc có con thừa tự.

Mà Ngụy Đình Du được Trương Nguyên Minh dẫn đi tìm Tống Mặc giúp đỡ cả ngày, biết tính toán của tỷ tỷ, hắn thầm trách Ngụy Đình Trân một hồi, lại nói với mẫu thân Điền thị: "Con không muốn từ hôn! Đậu Tứ tiểu thư tốt lắm. Người xinh đẹp, lại là hôn ước từ nhỏ, không lý nào tùy tiện hủy hôn được."

Điền thị vốn bất an vì chuyện này, giờ hủy hôn không thành thì thở phào. Thấy con cũng không muốn từ hôn, lại càng không định miễn cưỡng, bà gọi Ngụy Đình Trân về khuyên nhu: "Chuyện này cứ như vậy đi! Em con cũng không muốn từ hôn."

Ngụy Đình Trân giận em không biết phấn đấu, lại bị Trương Nguyên Minh dạy dỗ một hồi: "Ngũ lão gia nhà họ Đậu giờ là các lão cao quý, tiến sĩ cử nhân Đậu gia cũng mấy người, về sau chắc chắn sẽ càng ngày càng hiển hách. Dù của hồi môn có ít một chút thì sao chứ? Dựa vào gốc cây lớn này, nàng còn sợ Tế Ninh hầu không có ngày lành ư? Nàng đừng nhìn hạn hẹp như vậy, đừng chỉ nhìn chằm chằm vào mũi chân như thế!"

Cái cớ "tương khắc" không thể dùng được, hơn nữa đã khiến Đậu Ngũ phu nhân cảnh giác, muốn theo phương diện này để từ hôn là không thể. Hơn nữa, mẫu thân và em còn không muốn, Ngụy Đình Trân cũng không thể làm gì.

"Nhưng của hồi môn quá ít!"  

Nàng không cam lòng lầu bầu đôi câu.

"Sao nàng lại hồ đồ vì chuyện cỏn con này nhỉ?" 

Trương Nguyên Minh nói: "Trường Hưng hầu cũng coi như là giàu có đúng không? Nhưng nàng xem tiểu thư nhà họ thành thân đi! Của hồi môn không quá ba ngàn lạng bạc thôi đó. Nàng nhìn phú hộ Hồ thị Giang Nam gả con gái vào năm trước đi! Chỉ riêng tiền hồi môn thôi mà cũng năm vạn lượng rồi chứ chưa nói đến gì khác. Không phải nhìn nhà cao cửa rộng mà phải xem cha mẹ yêu thương con cái hay không!

Ngụy Đình Trân ngượng ngùng không nói được gì nữa.

Còn Ngụy Đình Du đang nghĩ có nên đến tạ tội với Đậu Thế Anh không? Nhưng vừa nghĩ tới những chuyện chị gái làm, hắn lại hoảng hốt. Cứ như vậy thì lại có tin Đậu Chiêu đã vào kinh.

Hắn rốt cuộc không ngồi yên được nữa, mang trà ngon rượu quý đến cửa bái kiến.

Đậu Thế Anh đang nổi nóng, không muốn gặp Ngụy Đình Du.

Ngụy Đình Du quẫn bách rời khỏi ngõ Tĩnh An.

Điền thị khuyên hắn: "Đến lúc đó, chúng ta đặt nhiều sính lễ cho Thọ Cô thể diện là được."

Muốn đặt nhiều sính lễ thì phải có tiền!

Ngụy Đình Du nghĩ đến hai vạn lạng bạc Cố Ngọc vẫn chưa kết toán cho hắn.

Thư đồng của Cố Ngọc nói: "Công tử nhà tôi đến Khai Phong cùng thế tử gia nhà Duyên An hầu. Mấy ngày nữa, Tế Ninh hầu hãy đến tìm công tử!"

Ngụy Đình Du đi hai lượt đều không gặp được người.

Hắn chẳng còn cách nào, đành đến phủ Anh quốc công tìm Tống Mặc: 

- ... Xin thế tử gia nói hộ với Cố công tử.

Tống Mặc trầm ngâm một hồi rồi nói: 

- Vậy là thời gian thành thân đã quyết định rồi?

Ngụy Đình Du thẹn thùng đáp: 

- Đó là chuyện của mấy ngày nữa ạ.

Tống Mặc "A" một tiếng rồi nói: 

- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ nói với Cố Ngọc."

Giọng điệu hơi chán nản so với bình thường.

Ngụy Đình Du khó hiểu.

Kinh đô đã có lời đồn Anh quốc công muốn tái giá. Nhà hơi có của cải thì e ngại Tống Mặc nên đều không muốn gả con gái, người thấy sang muốn bắt quàng làm họ thì Anh Quốc công lại xem thường. Thế cho nên Anh Quốc công chẳng tìm được mối hôn sự thích hợp ở kinh thành.

Tống Mặc thuận buồm mát mái nên vui sướng chứ? Sao lại có vẻ chán nản như vậy?

Nhưng bản thân hắn còn một đống tâm sự, không có tâm tình quan tâm mấy chuyện này. Ngụy Đình Du và Tống Mặc trò chuyện đôi câu rồi đứng dậy cáo từ.

Cố Ngọc thực sự đến phủ Khai Phong.

Tống Mặc dặn dò Hoắc Lễ phòng kế toán của mình: 

- Ngươi chuẩn bị hai vạn lượng bạc, hai ngày tới ta cần dùng.

Mới đầu, Hoắc Lễ còn sợ Tống Mặc thu nhập không đủ để ứng phó cho Di Chí đường, không ngờ Tống Mặc lại có rất nhiều cách, Di Chí đường chẳng những dư dả hơn trước mà còn tiết kiệm được rất nhiều. Hắn cũng biết Tống Mặc có một số khoản chi tiêu không thể nói rõ nên kính cẩn hỏi: 

- Là bạc trắng hay là ngân phiếu ạ?

- Chuẩn bị ngân phiếu đi! Ngươi cứ đưa cho Trần Hạch ấy. - Tống Mặc buồn bã nói.

Hoắc Lễ đáp lời rồi lui ra.

Tống Mặc nhìn những đóa lăng tiêu đang nở rộ mà tâm trạng rối bời.

Ở ngõ Ngọc Kiều, Kỷ Vịnh cũng lòng dạ rối bời. Từ ngày cãi nhau với Đậu Chiêu, hắn lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.

Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Đậu Chiêu phải gả cho tên Ngụy Đình Du đáng khinh, phẩm hạnh không có kia ư?

Chương 189: Ra tay

Kỷ Vịnh bật dậy khỏi giường, gọi lớn:

- Tử Thượng! Ta muốn đến ngõ Miêu Nhi thăm cô.

Tử Thượng ngáp một hơi dài không thể khép nổi miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: 

- Công tử ơi, kinh thành cấm đi lại ban đêm, có nên đợi đến sáng rồi hãy đi không?

Bấy giờ, Kỷ Vịnh mới ý thức được mình lỡ lời. Hắn hừ một cái, che giấu sự thất thố của mình, phụng phịu nói: 

- Đương nhiên ta biết giờ là đêm hôm khuya khoắt. Ý ta là sáng mai đến ngõ Miêu Nhi thăm cô.

Nhưng sáng mai công tử phải đến nha môn mà!

Nhưng Tử Thượng không dám nói, chỉ lầu bầu vài tiếng, nhưng mà cũng mất ngủ, vất vả lắm mới đợi được đến lúc trời sáng, hầu hạ Kỷ Vịnh đến viện Hàn Lâm Viện, vừa định tìm chỗ nghỉ ngơi thì Kỷ Vịnh bước nhanh ra nói: "Chúng ta đến ngõ Miêu Nhi."

Lục phu nhân vừa mới tiễn Đậu Thế Hoành ra khỏi cửa, thấy Kỷ Vịnh sáng sớm đã đến đây thì lo lắng hỏi hắn: 

- Xảy ra chuyện gì thế?

- Không có chuyện gì ạ. Con định ngày mai đến nhà tiên sinh nhưng tìm mãi không được quyển "Hiên Viên nông sự" của Thẩm Khê Sở bản tiền triều. Con nhớ cô phụ có một quyển, cô tìm giúp con đi.

Kỷ thị vội gọi Đậu Chính Xương, Đậu Đức Xương giúp hắn tìm sách.

Ba người bận rộn nửa ngày cũng chẳng tìm thấy quyển sách kia.

Kỷ Vịnh nói: 

- Chẳng lẽ là nhìn thấy ở nhà Thất thúc?

Đậu Chính Xương đang xem danh sách, còn Đậu Đức Xương thì tìm sách, mệt mỏi ngồi xuống ghế nói: 

- Cũng có thể lắm. Tứ muội rất thích đọc kiểu sách này. Thỉnh thoảng, Thất thúc lại tìm mua ở những hiệu sách cũ rồi gửi về Chân Định đó. Cơ mà không biết quyển sách huynh nói giờ đang ở Chân Định hay ở nhà Thất thúc nữa.

Đậu Chính Xương vội nói: 

- Để ta đưa ngươi đi!

Từ sau chuyện Kỷ Lệnh Tắc, Kỷ Vịnh rất xem thường nhà ngoại Hàn thị, đến biểu tỷ Hàn thị cũng lạnh nhạt. Đậu Chính Xương không muốn Hàn thị xấu hổ, mượn việc này để làm dịu quan hệ với Kỷ Vịnh.

Kỷ Vịnh như thể không nhớ rõ chuyện này, kéo Đậu Chính Xương đến ngõ Tĩnh An tự.

Đậu Thế Anh không ở nhà, Vương Ánh Tuyết thì nghe bảo là không khỏe, đến nông trang Uyển Bình của Đậu gia nghỉ ngơi.

Cao Thăng ra mặt tiếp đãi Kỷ Vịnh và Đậu Chính Xương.

- Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là đến tìm quyển sách. 

Đậu Chính Xương vẫn rất khách khí với vị đại tổng quản theo hầu Đậu Thế Anh này.

Cao Thăng cung kính dẫn Đậu Chính Xương và Kỷ Vịnh đến sương phòng cất sách của Đậu Thế Anh, sai gia nhân nhạy bén hầu hạ.

Đậu Chính Xương ừm một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu tìm sách.

Kỷ Vịnh lại kéo gia nhân ra hỏi chỗ ở của Đậu Minh, sau đó tùy tiện xông thẳng vào.

Đậu Minh đang thay dây cho đàn tỳ bà, thấy Kỷ Vịnh thì hoảng sợ tới mức nhảy dựng lên: 

- Ngươi! Sao ngươi lại vào đây?

Vừa nói vừa lui về sau năm, sáu bước, dán sát người vào cửa sổ khắc hoa, hô lớn: 

- Người đâu!

Kỷ Vịnh "Phì" một tiếng, vẻ mặt châm chọc: 

- Ta quên mất! Ngươi thấy một nam một nữ ở cùng nhau thì đã nghĩ là người ta có tư tình.

Nói rồi hắn nhìn Đậu Minh từ trên xuống dưới.

- Sao thế? Đến lượt mình thì không còn là thế nữa hả?

Đậu Minh không nói được gì, giọng nói tắc nghẹn trong cổ họng.

Kỷ Vịnh liếc nàng một cái, vừa đứng dậy đi ra ngoài vừa bảo Đậu Minh: 

- Lại đây! Ta có lời muốn nói với ngươi.

Bộ dáng của hắn như thể đang tự hạ thấp địa vị khi nói chuyện với nàng, Đậu Minh giận đến mặt mũi trắng bệch nhưng vừa nghĩ đến chuyện Mạc Nhị cô thì lòng lại run lên. Cắn môi đi theo sau Kỷ Vịnh.

Cứ như vậy, những kẻ hầu người hạ trong phòng Đậu Minh đều rõ mồm một trước mắt hắn nhưng chẳng ai có thể tới gần để nghe rõ hắn nói cái gì. Hắn thì thầm vào tai Đậu Minh mấy câu.

- Ngươi nói cái gì? - Đậu Minh nhảy dựng lên, kinh hãi nhìn Kỷ Vịnh, vẻ mặt ngây dại.

Kỷ Vịnh lạnh lùng nói:

- Ngươi không nghe lầm đâu! Chỉ cần ngươi giúp ta làm xong việc này thì ân oán giữa hai ta coi như xong! Không thì hai món nợ tính gộp làm một, sẽ không đơn giản là chuyện bán người vào chỗ yên hoa nữa đâu.

Đậu Minh rùng mình, ánh mắt nhìn Kỷ Vịnh lại thêm oán hận, hung hăng nói: 

- Sao, sao ngươi lại làm như vậy?

Giọng nói khàn khàn như rất kích động, cũng rất sợ hãi.

- Ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện ta dặn thôi.

Kỷ Vịnh khinh miệt liếc Đậu Minh một cái.

Đậu Minh cúi đầu, vẻ mặt rối rắm khó hiểu.

Kỷ Vịnh nghênh ngang rời đi.

Đậu Chiêu nhanh chóng biết chuyện Kỷ Vịnh và Đậu Minh gặp gỡ riêng. Nàng rất lo lắng, nói với Trần Khúc Thủy: 

- Hai người đó như nước với lửa, tuyệt đối không thể ở chung. Nay hai người ở cùng một chỗ, chắc chắn là có vấn đề. Nếu không thể thăm dò được Kỷ Vịnh đã nói gì với Đậu Minh thì chỉ có thể theo dõi hai người.

Trần Khúc Thủy gật đầu.

Ngụy Đình Du lại đến cửa bái kiến. Đậu Thế Anh vẫn không gặp hắn.

Ngụy Đình Du đứng ở bậc thang trước đại sảnh Đậu gia, nhất thời không biết nên làm gì mới tốt. Mắt thấy sắp lập đông, nếu hôn sự không định ra thì chỉ có thể đợi đến mùa xuân sang năm.

Có tiền hay không có tiền cũng phải lấy nàng dâu về nhà đón tết.

Đây là tết Nguyên Đán đầu tiên sau khi hắn trừ phục. Ngoài hắn ra thì trong nhà chỉ có mẫu thân. Nếu Đậu Chiêu được gả đến sớm, mẫu thân se có người bầu bạn, đầu năm đi thăm nhà họ hàng cũng vui vẻ hơn.

Làm sao để nhạc phụ nguôi giận đây?

Ngụy Đình Du đang nghĩ thì phía sau lại có tiếng cười vui vẻ như chuông bạc.

Hắn quay đầu lại, thấy một cô gái xinh đẹp, lanh lợi, mặc áo màu hồng, váy màu xanh bóng, mặt màu như họa, tựa đóa hoa đào mùa xuân mới nở khiến mắt hắn sáng bừng lên.

Cô gái ấy chủ động chào hỏi hắn:

- Ngài là Tế Ninh hầu đúng không? Ta đứng thứ năm trong nhà. 

Ánh mắt của nàng ấy lại bừng sáng lên khiến người ta cảm thấy thật thông minh. 

- Phụ thân của ta làm khó ngài, ngài có cảm thấy ấm ức không?

Thì ra nàng ấy là Đậu Ngũ tiểu thư.

Ngụy Đình Du vội lắc đầu.

Đậu Minh không đợi hắn nói chuyện đã lại tiếp lời: 

- Người xưa có câu quá tam ba bận, Lần này mới là lần thứ hai, vẫn còn chưa đến lúc đâu!

Ngụy Đình Du vui vẻ, vội nói: 

- Đa tạ Ngũ tiểu thư đã chỉ điểm!

Đậu Minh mím môi cười rồi cùng đám a hoàn đi lướt qua Ngụy Đình Du.

Lần thứ ba, rốt cuộc Đậu Thế Anh cũng chịu gặp hắn. Tuy chỉ nói đôi câu khách sáo nhưng cũng khiến Ngụy Đình Du được thở phào nhẹ nhõm.

Ra khỏi thư phòng của Đậu Thế Anh, hắn lại gặp Đậu Minh.

Một đám a hoàn, vú hầu vây lấy nàng, tất cả cùng đi về phía thư phòng.

Đậu Minh nháy mắt với hắn.

Hắn chắp tay thở dài, biểu hiện như cảm động đến rơi nước mắt.

Đậu Minh mỉm cười.

Ngụy Đình Du ngượng ngùng gãi đầu.

Hai người đi lướt qua nhau.

Ngụy Đình Du được hai câu nói của Đậu Thế Anh, cảm thấy chuyện này cũng qua rồi, lại đến phủ Cảnh quốc công bảo Ngụy Đình Trân giúp hắn mời bà mai đến bàn bạc chuyện hôn lễ với Đậu gia.

Ngụy Đình Trân biết em vừa đến ngõ Tĩnh An tự thì vội hỏi: 

- Đậu đại nhân nói thế nào?

Ngụy Đình Du cười đáp: 

- Cũng không có gì! Chỉ nói mấy câu "Tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền. Ngày tháng sau này còn dài, phải tôn trọng lẫn nhau...

Ngụy Đình Trân nhíu mày: 

- Không nói chuyện của hồi môn sao?

Ngụy Đinh Du ngạc nhiên nói:

- Đây là việc của bà mối mà! Đệ nhắc đến không thích hợp lắm đâu.

Ngụy Đình Trân chán nản.

Tuổi của Đậu Chiêu chẳng còn nhỏ, Ngụy gia có ý từ hôn, Đậu Thế Anh nổi giận thì cũng nổi giận rồi nhưng không phải nên bàn chuyện của hồi môn, bù đắp thêm cho Ngụy gia sao?

Nàng nhìn em trai u u mê mê kia, chẳng buồn nói gì thêm với hắn. Sau khi thương lượng với mẫu thân Điền thị, nhà họ quyết định mời phu nhân Duyên An hầu hỗ trợ, dẫn theo quan mai đến Đậu gia bàn bạc ngày thành thân. Người mai mối chính là nhị gia phủ Cảnh quốc công – Trương Kế Minh và Duyên An hầu.

Đậu Thế Anh giận không nói được gì, lòng thoáng thấy tiếc nuối cho con gái. Sao lại gả cho bên thông gia như vậy? Lại thầm oán trách Triệu Cốc Thu đã đưa ra hôn sự này. 

Ông nói với Kỷ thị: "Chuyện hôn lễ chưa vội, đệ sẽ nhờ Khâm Thiên giám xem ngày giúp, chờ bên kia có tin rồi tính."

Đậu Chiêu xuất giá, Đậu Thế Anh đã mời Kỷ thị giúp đỡ chủ trì hôn lễ từ lâu.

Đậu gia mời người làm mối là phu nhân của Thái Bật, quan mối là Dương Sâm và Thái Bật.

Dương Sâm và Đậu Thế Xu có giao tình tốt.

Kỷ thị bàn bạc với Thái phu nhân: "Theo ý của Thất lão gia thì chờ Khâm thiên giám chọn được ngày lành rồi tính."

"Như vậy cũng tốt." Thái phu nhân và trượng phu đều ham thích việc mai mối. Đậu gia có chuyện vui, bà rất thích làm bà mai.

Ngụy gia chờ Đậu gia chọn được ngày lành.

Lần này chờ một hơi đến thẳng lập đông.

Ngụy Đình Du bắt đầu nôn nóng. Ngụy Đình Trân thì hiểu ra. 

Chẳng qua là người ta vẫn không quên chuyện lúc trước!

Nàng thẹn quá hóa giận, nói: "Không phải bọn họ muốn chúng ta chờ sao? Chúng ta chờ là được chứ gì!"

Sau đó chính là ngày mồng tám tháng chạp.

Kế sách của Đậu Chiêu bắt đầu có hiệu quả.

Khắp kinh thành đều đồn đại rằng Ngụy gia không hài lòng về hôn sự này, muốn từ hôn. Đậu Tứ tiểu thư đến kinh thành đã sắp nửa năm mà ngày thành thân còn chưa có. Đây chính là bằng chứng tốt nhất.

Mà thường thì đương sự luôn là người biết cuối cùng.

Lúc Đậu gia biết tin này thì đã đến tết Nguyên Đán.

Ngũ phu nhân giận đến độ suýt ngất.

Đêm giao thừa, Đậu Thế Xu phải vào cung chúc tết hoàng thượng, từ sáng sớm đã vào triều để chủ trì hàng loạt lễ mừng năm mới, lập xuân... Gió to tuyết dày, Ngũ phu nhân đứng đợi ở cửa thùy hoa đến tận giờ hợi mới thấy Đậu Thế Xu về.

Đậu Thế Xu mệt mỏi day day huyệt thái dương, nói: 

- Sáng mai, ta sẽ mời Thất đệ qua đây nói chuyện.

Ngũ phu nhân cũng an tâm hơn.

Nhị thái phu nhân lại nói: 

- Dựa vào tính tình của nó, nói cũng bằng không.

Ngũ phu nhân không tiếp xúc nhiều với Đậu Thế Anh, nghe vậy thì lại căng thẳng.

Bà nhờ Nhị thái phu nhân quyết định.

Nhị thái phu nhân thở dài nói: 

- Nếu là chuyện khác thì còn có thể thương lượng với Thọ Cô. Chuyện này chỉ có thể để bọn họ tự quyết định thôi.

Nhưng nếu để người trong kinh thành nói vậy thì Đậu gia còn thể diện gì nữa? Dù sao cũng phải làm chút việc gì đó để cứu vãn danh dự cho Đậu gia chứ?

Ngũ phu nhân im lặng.

Trời đông giá rét, Đậu Chiêu và Đậu Thế Anh đang ngồi ăn khoai nướng trong thư phòng của Đậu Thế Anh.

Chương 190: Tâm sự

Ánh lửa đỏ rực chiếu lên Đậu Chiêu. Khuôn mặt bình thường trông thật thoải mái mà lúc này lại có chút u buồn.

Đậu Thế Anh lấy cặp gắp than xua xua làn khói bàng bạc, cười nói: 

- Làm sao thế? Nằng nặc theo ta về nhà rồi lại không vui. Cảm thấy ở nhà không vui phải không? Con đừng trách Minh thư nhi, tính con bé vốn là như thế. Coi như con ở cùng ta là được.

Vì có Nhị thái phu nhân ở đây nên đêm ba mươi tết, cả nhà cùng ăn bữa cơm tất niên ở ngõ Hòe Thụ, sau đó cùng nhau đón giao thừa, nghe xong chín chín tám mốt tiếng chuông báo xuân ở kinh thành rồi mới ai về nhà người nấy.

Đậu Minh mệt mỏi ngáp dài một cái, quay về phòng nghỉ tạm, bỏ mặc Đậu Chiêu ở cửa thùy hoa.

Đậu Thế Anh kéo Đậu Chiêu vào thư phòng nướng khoai, còn dùng chiêu bài: "Lúc con còn bé, ta và con thường cùng nướng khoai trong thư phòng."

Cũng không biết là trí nhớ của mình có vấn đề hay trí nhớ của phụ thân có vấn đề.

Đậu Chiêu thấy nao nao, thở dài thật dài rồi nói: 

- Con nghĩ hôn sự của nhà ta và Ngụy gia...

Tay cầm cặp gắp than của Đậu Thế Anh cứng đờ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

- Con nghe được cái gì à?

Việc này quá ồn ào, kiểu gì con gái cũng nghe được gì đó. Nhưng Ngũ tẩu quản lý nhà cửa nghiêm khắc,  chắc chắn không có chuyện người bên ngõ Hòe Thụ nói với Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu nghiêm túc nhìn Đậu Thế Anh: 

- Con nghe nói Ngụy gia muốn từ hôn...

- Nói hươu nói vượn!

Nàng chưa dứt lời, Đậu Thế Anh đã nghiêm mặt khiển trách:

- Ai nói với con? Mấy hôm trước, Ngụy gia còn mời phu nhân Duyên An hầu đến bàn bạc hôn sự. Chẳng qua là chưa chọn được ngày lành nên mới kéo dài mãi như thế...

- Sao phụ thân phải giấu con? 

Đậu Chiêu bình tĩnh nói:

- Thất phu nhân đi đâu chứ? Dù là sinh bệnh thì năm hết tết đến cũng nên đón về ăn một bữa cơm đoàn viên. Mấy ngày trước, nhà họ Vương gửi quà tết nhưng không hề hỏi thăm bệnh tình của Thất phu nhân. Phụ thân đừng tưởng rằng con vẫn là đứa trẻ bảy, tám tuổi chưa biết gì.

Đậu Thế Anh bật cười.

Nhân cơ hội này, Đậu Chiêu nói luôn: 

- Con cũng không muốn được gả vào Ngụy gia!

Đậu Thế Anh hoảng hốt: 

- Thế sao được! Ta chỉ giận Ngụy gia bất kính với con thôi. Ngụy gia cũng không gây ra lỗi lầm gì lớn, dù có lòng dạ khác thường thì cũng do phu nhân thế tử nhà Cảnh quốc công quấy rối. Liên quan gì đến Tế Ninh hầu đâu? Tế Ninh hầu cũng đã nhiều lần đến đây xin lỗi rồi. Con đừng nghe người ta xúi giục. Hai nhà kết thân, dù quan hệ tốt thế nào cũng sẽ sinh mâu thuẫn vì mấy chuyện đồ cưới sính lễ linh tinh này. Nào có chuyện nói không thông thì sẽ từ hôn! Con đừng nghĩ bậy bạ, ta sẽ lo hết, con chỉ cần vui vẻ lên kiệu hoa thôi. Đúng rồi! Lúc xuất giá, con thích Thập Nhất ca cõng hay là Thập Nhị ca cõng. 

Lại buồn bã nói:

- Nếu con có huynh đệ gì đó thì tốt rồi.

Đậu Chiêu đâu thể để Đậu Thế Anh đánh lạc hướng như vậy, nàng cười nói: 

- Thái đại nhân nhà người ta hơn bốn mươi tuổi còn cho Thập tẩu một em trai. Giờ phụ thân cho con một em trai chưa muộn đâu! Phụ thân cũng đừng chuyển đề tài, con thật lòng không muốn gả đến Ngụy gia.

Đậu Thế Anh nghe thế thì hoảng hốt.

Đậu Chiêu vội nói: 

- Xin phụ thân đừng vội, nghe hết những gì con nói đã.

Đậu Thế Anh ngây người.

Đậu Chiêu nói tiếp: 

- Con đã suy nghĩ cẩn thận về hôn sự của con và Ngụy gia rồi. Con luôn cảm thấy không có duyên phận gì với nhà họ. Những năm trước, khi lão Tế Ninh hầu còn sống, họ lạnh nhạt với nhà chúng ta, nhà chúng ta cũng chẳng nhắc đến việc này. Mãi đến lúc con mười ba tuổi, hôn sự giữa hai nhà vẫn chưa tìm ra được tiếng nói chung. Sau này, nhà họ Hà cầu thân, nhà chúng ta không muốn bị cuốn vào mâu thuẫn của nhà họ Hà nên mới dùng hôn sự với Ngụy gia như một cái cớ. Ngụy gia vì tình cảm mà miễn cưỡng chấp nhận. Ai ngờ lão Tế Ninh hầu đột ngột qua đời, khó khăn lắm Tế Ninh hầu mới trừ phục, con cũng chờ ba năm, coi như mây tan trăng sáng. Nhưng đến lúc bàn bạc chuyện thành thân thì lại có tin đồn Ngụy gia muốn từ hôn. Mọi chuyện thay đổi liên tục... Con nhớ phụ thân thường nói: "Số mệnh đã được sắp sẵn, không thể cưỡng cầu". Có lẽ, dù con có gả qua Ngụy gia thì cũng chẳng được vui vẻ gì. Nếu đã như thế thì sao phải cưỡng cầu rồi tự hủy đi cả đời mình? Người có ý từ hôn chính là cô nhà họ Ngụy, phủ Tế Ninh hầu lại luôn nghe theo cô ta!

Đậu Thế Anh biết những gì con gái nói là thật. Nhưng nếu hủy hôn... 

Ông vẫn do dự nói: 

- Nói thì nói thế nhưng sớm muộn gì cũng phải cưới. Con nên nghĩ về mặt tích cực nữa. Nhà nào không có mâu thuẫn chứ? Cô nhà họ Ngụy kia tuy không thể trông mong gì nhưng dù sao cũng đã lấy chồng. Tế Ninh hầu là độc đinh, cũng đã kế thừa tước vị. Trong nhà không có tranh đấu, tốt hơn những nhà giàu khác nhiều.

Hai kiếp làm người, đương nhiên là Đậu Chiêu không ngây thơ cho rằng có thể thuyết phục phụ thân giúp nàng từ hôn chỉ bằng một buổi nói chuyện, không thì nàng cần gì phải lấy nhu khắc cương, ra tay với Ngụy Đình Trân?

Trong mắt phụ thân và trưởng bối, Ngụy Đình Du không ra gì, đoạn tụ hay thậm chí là có con riêng khi chưa thành thân , nhưng quan trọng nhất vẫn là hắn không tôn trọng hộn sự với Đậu gia, không tôn trọng thê tử kết tóc của mình. Cho nên chỉ cần Ngụy Đình Du biết hối cải, đuổi hết luyến đồng và tiểu thiếp, ngoan ngoãn nhận sai, cho Đậu gia thể diện thì mối hôn sự này vẫn chấp nhận được.

Đây cũng là lí do vì sao Đậu Chiêu sợ Kỷ Vịnh can thiệp.

Kỷ Vịnh chỉ nghĩ đến cảm nhận bản thân nên kế sách của huynh ấy thường thể hiện cái tôi rất lớn. Đây là thuật của đế vương mà cũng là đạo của thần tử. Bởi vì dù ở vị trí nào, huynh ấy vẫn có thể thay đổi linh hoạt, có thể hô mưa gọi gió, thay đổi số mệnh giúp kế hoạch không lộ chút sơ hở.

Nhưng trong hôn nhân, cảm nhận của bên nữ chưa bao giờ là yếu tố ảnh hưởng đến hôn sự nên dù nàng bất mãn với Ngụy Đình Du ra sao thì cũng vô dụng.

Đậu Chiêu thầm lắc đầu.

Tuy Kỷ Vịnh chỉ nói với Đậu Minh mấy câu nhưng dựa vào năng lực của Kỷ Vịnh, dựa vào sự kiêng dè của Đậu Minh với huynh ấy, e rằng một câu cũng đủ để thay đổi thái độ của Đậu Minh.

Rốt cuộc huynh ấy muốn Đậu Minh làm gì?

Kỷ Vịnh giỏi thao túng nhân tâm, mình nên bắt đầu suy nghĩ từ góc độ này.

Vậy Đậu Minh mong muốn nhất là chuyện gì?

Làm mình xấu mặt?!

Đậu Chiêu thất kinh.

Chẳng lẽ... Kỷ Vịnh bảo Đậu Minh dụ dỗ Ngụy Đình Du?

Nàng thầm kêu không ổn.

Nếu quả thật như vậy, Ngụy Đình Trân sẽ không chịu nổi tai tiếng này, hai nhà Đậu-Ngụy chỉ còn nước liên thủ bưng bít chuyện, nhanh chóng hoàn thành hôn sự của nàng và Ngụy Đình Du...

Tên thối tha này, không lúc nào chịu ngoan ngoãn.

Đậu Chiêu muốn Đậu Thế Anh đồng ý với mình: 

- Nếu Ngụy Đình Trân không đích thân đến đây xin lỗi, phụ thân tuyệt đối không được đồng ý gả con đi. Ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới vợ. Giờ bọn họ còn không chịu cúi đầu, sau này con gả qua đó sẽ sống yên ổn được ư?

Chỉ cần con gái không đòi từ hôn thì Đậu Thế Anh chấp nhận hết. Huống chi, Đậu Chiêu và ông lại có chung cách nghĩ.

Ông gật đầu lia lịa, cười nói: 

- Con tưởng phụ thân con là trẻ con, không biết gì hết à!

Dù là biết nhưng e rằng cũng chỉ hữu hạn thôi!

Đậu Chiêu cười hì hì, cùng phụ thân ăn khoai lang, cùng ông nói chuyện một hồi. Mãi đến khi thấy phụ thân có vẻ mệt mỏi thì nàng mới đứng dậy ra về.

Đậu Thế Anh tiễn nàng ra cổng, dặn nàng chú ý mặc thêm áo, bảo nàng rảnh rỗi thì qua đây chơi.

Mắt Đậu Chiêu ươn ướt, cố gắng mỉm cười vẫy tay chào phụ thân.

Xe ngựa đi đến một ngõ rẽ.

Trần Khúc Thủy lên xe.

Đậu Chiêu nói cho ông biết suy nghĩ của mình.

Trần Khúc Thủy nghẹn họng, sau một lúc mới nói: 

- Không... Không thể nào đâu? Ngũ tiểu thư không hồ đồ đến mức đó chứ? Một khi to chuyện, Ngũ tiểu thư sẽ rơi vào thế khó xử...

- Nếu nó có thể khống chế được cái tính của nó thì đã không phải là Đậu Minh rồi. Tiên sinh nhất định phải phái người chú ý nó cẩn thận, tránh gây ra chuyện không thể cứu vãn.

- Tôi biết rồi.

Trần Khúc Thủy trịnh trọng gật gật đầu.

Đậu Chiêu lại hỏi: 

- Chuyện bên kia làm đến đâu rồi?

Nếu phụ thân không thể giúp nàng thì nàng vẫn còn nước cờ khác.

Tâm sự với phụ thân chỉ là bước đệm. Đến khi chuyện xảy ra, phụ thân sẽ không quá bối rối.

Trần Khúc Thủy cười nói: 

- Rất thuận lợi! Ngũ phu nhân sẽ biết nhanh thôi.

Đậu Chiêu khẽ gật đầu.

Chỉ khi nào đẩy Đậu gia vào đường cùng thì Đậu gia mới giận dữ giải trừ hôn ước.

Lúc Uông gia và Hoa gia làm mai, nàng bảo Trần Khúc Thủy mua chuộc một vú hầu của Uông Thanh Hoài để dễ bề truyền tin.

Quả nhiên là Uông Thanh Hoài đã phái thân tín đến Úy Châu để tìm hiểu rõ ràng về con trai trưởng của nhà họ, phát hiện con trai trưởng nhà họ Hoa tuy sạch sẽ về mặt nữ sắc nhưng tính tình lại nóng nảy, ngang ngược, động chút là đánh người, thậm chí đánh cho người ta tàn phế, ngay cả vú nuôi nói một câu không vừa ý cũng bị đánh cho nằm liệt giường.

Sao Uông Thanh Hoài có thể đồng ý để em gái yêu quý của mình cưới một người như vậy? Dựa vào ảnh hưởng của Uông Thanh Hoài trong nhà họ Uông, hôn sự này chắc chắn sẽ thất bại.

Đậu Chiêu cũng mua chuộc được một vú hầu của phu nhân Duyên An hầu, giả bộ lỡ lời mà nói ra hết với người hầu của Ngụy Đình Trân: "Thực ra người mà nhà họ Uông chọn là Tế Ninh hầu. Tiếc rằng lại lỡ một bước, Tế Ninh hầu đã đính ước. Phu nhân chọn tới chọn lui vẫn chẳng thấy ai có thể bằng Tế Ninh hầu."

Liên tưởng đến chuyện nhà họ Uông vừa từ chối nhà họ Hoa, Ngụy Đình Trân chắc chắn sẽ động lòng. Chỉ cần nàng ta sớm hành động, Đậu Chiêu sẽ cho người rỉ tai với ngũ phu nhân rằng hai nhà Ngụy - Uông đã bàn bạc từ lâu, chỉ chờ Đậu gia hủy hôn thì lập tức kết thân.

Vì cả kinh thành đều biết Ngụy gia muốn từ hôn nên giờ Ngũ phu nhân chỉ cần nghe được chút phong thanh là Ngụy gia muốn kết thân với Uông gia, Đậu gia chắc chắn sẽ nghĩ rằng mọi người đều đã biết biết chuyện này, chỉ giấu mỗi Đậu gia mà thôi.

Đậu gia bị làm nhục như vậy, chẳng lẽ còn tự đi rêu rao khắp nơi?

Cứ như vậy, dù hôn sự hai nhà Uông - Ngụy có thành hay không cũng không hề tổn hại đến Uông Thanh Nguyên và Đậu Chiêu cũng đạt được mục đích.

Chỉ là không ngờ Ngụy gia lại mời phu nhân Duyên An hầu tới làm mai. Kiếp trước, Ngụy gia mời thê tử của nhị gia Trương Kế Minh phủ Cảnh quốc công.

Có lẽ vì kiếp này Đậu Thế Xu vào nội các, thân phận của người làm mối cũng thay đổi theo, nước lên thì thuyền lên?

Đành phải làm khó phu nhân Duyên An hầu rồi. Vốn biết rõ hai nhà Đậu - Ngụy đã có hôn ước, dù tiếc cho con gái và Ngụy Đình Du không có duyên phận thì bà cũng chẳng thể nói: "Chỉ cần hai nhà Ngụy, Đậu từ hôn thì sẽ gả con gái cho Ngụy Đình Du" được...

Nhưng Uông Thanh Nguyên không phải gả cho họ Hoa kia thì cũng xem như là lễ bồi thường!

Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, quay về ngõ Hòe Thụ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro