Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61

Chương 61

Beta: Louis

Trương Mông bị nhốt trong tháp bảy ngày, Huỳnh vẫn luôn liên tục bồi bên cạnh nàng, dùng hết biện pháp trêu chọc để nàng vui vẻ.

Nhưng Trương Mông vẫn ngày ngày mặt lạnh, nhắm mắt không nhìn hắn.

Nàng vẫn luôn đối xử với Huỳnh rất tốt, coi hắn như đệ đệ của mình, lại không nghĩ rằng Huỳnh không thèm để tâm đến ý nguyện của nàng, còn nhốt nàng vào trong toà tháp.

Càng khiến cho nàng không thể chấp nhận là, Huỳnh đem nàng trối vào cộc gỗ, niệm thuật khiến nàng không thể nhúc nhích, sau đó còn cưỡng hôn nàng.

Hiện tại Huỳnh đã hoàn toàn thay đổi, không còn bộ dáng của thần nữa, quả thực hắn đã nhập ma.

Hình dạng này của hắn làm Trương Mông nhớ tới lần gặp gỡ trong giấc mơ đầu tiên, hắn mặc hắc y, toàn thân phát ra hắc khí rất dữ dội, tuyệt vọng nguyền rủa nàng vĩnh viễn yêu mà không thành.

Môi mỏng đã chuyển thành màu tím, hai mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn Trương Mông: "Nàng vì sao lại không vui? Vì sao không còn muốn cười với ta nữa?"

Trương Mông nghiêng mặt qua không nhìn tới hắn, khiến Huỳnh cười lạnh nói: "Nàng đang nhớ về hắn sao? Nàng yêu hắn như vậy?"

Thấy Trương Mông không thèm phản ứng, hắn đột nhiên nảy sinh ý nghĩ độc ác hung hăng hôn lên môi Trương Mông: "Ta yêu nàng như thế, vì sao nàng lại không yêu ta chứ?!"

"Huỳnh!" Trương Mông liều mạng tránh đi môi hắn, đôi mắt tràn đầy tức giận, "Tại sao ta phải yêu ngươi chứ? Ngươi không sánh bằng hắn nghìn lần vạn lần!!!!"

Đôi đồng tử của hắn co rụt lại, ma khí mãnh liệt từ trên người hắn phát ra, tóc trắng mềm mại giữa không trung cuồng loạn hất tung.

Trương Mông bị ma khí áp chế mở mắt không ra, không ngừng mở miệng: "Huỳnh, ngươi mau thả ta trở về đi, cho dù là chết ở trên tay hắn, ta cũng không muốn bị ngươi nhốt ở đây."

"Ngươi nhốt được thân thể ta, nhưng vĩnh viễn sẽ không nhốt được tâm ta. Huỳnh, ngươi đừng khiến ta hận ngươi nữa, được không?"

Ma khí trên người Huỳnh chậm rãi lan ra cả tòa tháp, thân thể cao gầy nhanh chóng biến thành một con mãnh thú khổng lồ, tuyệt vọng gào thét.

May mắn là trên người Trương Mông đã được Huỳnh hạ kết giới từ trước, cản được không ít ma lực phát ra từ Huỳnh, nếu không nàng đã sớm bị ma khí trên người hắn ăn mòn mà chết.

Một giọt huyết lệ từ trên mắt Huỳnh chảy xuống, hắn thét dài một tiếng, nhảy lên phá thủng mái tháp rồi biến mất.

Toà tháp bị chấn động, Trương Mông cũng rất nhanh từ bên trong giấc mơ tỉnh lại.

Nàng mạnh mẽ bật dậy, nhìn khắp bốn phía, thấy mình còn đang ở trong chính căn phòng của mình, xiềng xích trên tay chân cũng đã biến mất.

Nàng cuối cùng cũng thoát rồi. Chuyện này vốn là nên cao hứng, nhưng sao trái tim nàng chợt thấy có chút ân ẩn đau. Chẳng hiểu tại sao, lúc Huỳnh thả nàng đi, nàng cảm thấy hắn chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Lúc này trời đã tối đen, trong phòng được thắp ngọn đèn sáng. Nàng xuống giường đi đến bên cạnh bàn đọc sách, cầm lấy cuốn họa kia chậm rãi mở ra.

Ngũ quan tuyệt mỹ của Huỳnh theo cuộn tranh chậm rãi xuất hiện.

Tay nàng khẽ nắm chặt, đem bức tranh vo thành cục ném xuống đất.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Hứa Lục Trà từ bên ngoài đi vào.

Thấy Trương Mông đã tỉnh, hắn thả chậu nước trong tay xuống, bước nhanh về trước ôm lấy Trương Mông.

"Hôm nay sao nàng ngủ lâu như thế? Làm ta sợ muốn chết!"

Mùi hương quen thuộc phát ra từ trên người Hứa Lục Trà bao quanh Trương Mông, khiến thân hình còn đang khẩn trương của nàng bỗng chốc được thả lỏng, nàng vươn tay ôm chặt eo hắn.

"Lục Trà. Ta rất nhớ chàng..." Giọng mũi có chút nghẹn ngào, nàng đã cho rằng mình có thể sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Trương Mông đột nhiên thổ lộ làm Hứa Lục Trà hết sức ngạc nhiên và vui mừng, hắn hôn lên môi Trương Mông, cũng nhiệt tình thổ lộ: "Ta cũng rất rất rất là nhớ nàng..."

Nếu như không phải vì muốn sự việc kia của nàng chân chính được giải quyết triệt để, hắn mới không thèm cả ngày ra ngoài cùng với những nữ nhân ngu xuẩn kia lập mưu tính kế. Nói thật, hắn nhìn đến các nàng ta nhiều hơn một chút, liền không nhịn được chán ghét trong lòng.

"Lục Trà." Trương Mông khẽ buông eo Hứa Lục Trà ra, lưu luyến không muốn rời xa hôn lên khóe môi hắn, mềm mại nói: "Mấy ngày này ta không muốn chàng ra ngoài nữa, ở nhà theo cạnh ta có được không?"

Cho dù nàng không muốn tin lời Huỳnh nói, cũng sẽ không tin Hứa Lục Trà sẽ giết nàng, nhưng nàng lại có dự cảm rằng mình có khả năng thực sự sẽ gặp phải chuyện không may.

Ở trong toà tháp kia bảy ngày, cùng Huỳnh ngày ngày đối mặt, nàng có thể cảm nhận được sinh mạng của Huỳnh cũng đang dần xói mòn. Nàng cùng Huỳnh đã ký kết khế ước trói buột nhau, nếu Huỳnh chết, nàng cũng sẽ không sống tiếp được nữa.

Nàng cũng không phải thánh nhân, cũng sẽ sợ chết. Nàng không bỏ được những bằng hữu của mình, không bỏ được Dương Tình, và càng luyến tiếc hơn là Hứa Lục Trà.

Trương Mông thỉnh cầu đã làm Hứa Lục Trà động tâm, mà vốn hắn cũng rất thích dính bên cạnh nàng, liên tục mấy ngày không bồi bạn bên nàng, hắn quả thực cảm thấy sống một ngày như bằng một năm.

Thế nhưng hắn còn chưa tìm ra được biện pháp kiềm chế lão Trần Việt. Nên không thể vì để thỏa mãn ham muốn cá nhân của chính mình mà khiến Trương Mông sa vào nguy hiểm.

Nhất thời có chút khó xử, hắn hôn lên môi nàng: "Trương Mông, nàng đợi ta thêm vài ngày nữa được không? Ta chỉ bận thêm vài ngày thôi, sau khi xong nhất định sẽ ngày ngày ở bên cạnh nàng."

Đến lúc đó hắn sẽ ngày ngày nhảy múa cho Trương Mông xem, ngày ngày cùng nàng thân mật, ngày ngày nấu điểm tâm dỗ nàng vui vẻ.

Trương Mông buồn bực không vui cụp mắt.

Nàng bây giờ còn chưa xác định được chính mình có phải thật sự sẽ gặp chuyện không may hay không, nếu như chỉ vì chút lo lắng không đâu của mình mà cưỡng bách Hứa Lục Trà bỏ hết công việc qua để ở bên mình, chuyện này xác thực là không nên.

"Được, Lục Trà, ta nghe chàng."

Hứa Lục Trà cảm nhận được tâm tình của Trương Mông không đúng lắm, hắn nâng mặt nàng lên, nghiêm túc hỏi: "Trương Mông, nàng sao vậy?"

Trương Mông miễn cưỡng cười cười: "Không có gì, khả năng là do ngủ quá lâu nên có chút choáng váng đầu thôi."

Hứa Lục Trà nghe xong, nhanh chóng kéo Trương Mông đến bên giường, để Trương Mông ngồi xuống, còn hắn thì đứng bên cạnh nâng ngón tay thon dài dịu dàng xoa xoa huyệt thái dương cho Trương Mông.

Hứa Lục Trà dùng lực đạo không nặng không nhẹ xoa huyệt đạo, rất thoải mái. Tâm tình Trương Mông nhanh chóng tốt lên: "Cảm ơn chàng, Lục Trà."

Hứa Lục Trà dịu dàng nhu hòa nhìn Trương Mông: "Mấy ngày nay, ta cảm thấy rất hạnh phúc. Mặc dù đã nói với nàng vô số lần rồi, nhưng mà ta vẫn muốn nói tiếp, Trương Mông, cuộc đời này của ta, có thể gả cho nàng là may mắn nhất!"

Hắn biết rõ tính tình mình vừa ích kỷ lại vừa nhẫn tâm, ngay cả Hứa Hồng - người mẫu thân đã dưỡng dục hắn vài chục năm nay, hắn cũng có thể không thèm cố kỵ lợi dụng bà. Ở bên ngoài đối với ai cũng đều đồng dạng nhu nhược yếu đuối, làm bộ như cả người lẫn vật đều trông vô hại, nhưng một khi có người hiểu hắn rồi sẽ biết, lòng dạ hắn có bao nhiêu ngoan độc.

Độc đoán ích kỷ như hắn vậy mà lại có một ngày liều lĩnh yêu thương một người đến bất chấp tất cả, ngay cả hắn cũng thấy không thể tưởng tượng được. Có thể chuyện hắn yêu nàng, phảng phất cũng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Kiếp trước, khẳng định hắn cũng yêu thương Trương Mông sâu sắn, cho nên đời này, trời sinh hắn tính tình lạnh bạc, có thể đối xử tàn nhẫn với tất cả mọi người, nhưng với Trương Mông thì ngược lại cống hiến tất cả ôn nhu cùng sinh mạng của mình cho nàng.

Nghe Hứa Lục Trà nóng bỏng thổ lộ khiến tim nàng "đông" lên một cái, chờ hắn giúp nàng xoa huyệt một lát, Trương Mông đột nhiên cầm ngón tay hắn, ngửa đầu nhìn: "Lục Trà, chàng có thể đáp ứng ta một việc hay không?"

"Việc gì?" Hứa Lục Trà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Trương Mông vuốt ve gương mắt thanh lệ của hắn, giọng nói, có chút phức tạp: "Nếu như ta chết đi, chàng nhất định phải sống thật tốt. Nhất định phải thật vui vẻ sống tiếp."

Hứa Lục Trà sắc mặt trầm xuống: "Trương Mông, ta sớm đã nói với nàng rồi, nếu như nàng chết, ta nhất định sẽ không một mình sống trên cõi đời này đâu."

Huống chi, ai dám gây bất lợi cho Trương Mông, hắn nhất định sẽ khiến cho họ chết không tử tế. Hắn sẽ bảo vệ nàng thật tốt, để nàng có thể sống đời đời bên hắn.

"Trương Mông, nàng vì sao lại nói như vậy?"

Chẳng lẽ Trương Mông biết chuyện của Minh thân vương rồi? Nàng đã biết mình là hậu nhân của Minh thân vương?

Trương Mông bị lời nói quyết tuyệt của Hứa Lục Trà làm cho tức giận, nào có thời gian để ý tới vấn đề khác: "Hứa Lục Trà, chàng ngốc hay sao? Vì yêu thương một người mà đến ngay cả tính mạng cũng không cần?"

Thấy Trương Mông phản ứng kịch liệt, Hứa Lục Trà hơi ngẩn ra.

"Lục Trà, đáp ứng với ta đi. Nhất định phải sống thật tốt..." Nàng duỗi tay ôm lấy Hứa Lục Trà, đầu tựa vào cổ hắn.

"Lục Trà, cuộc đời này, có thể lấy được chàng cũng là chuyện tốt nhất mà ta đã làm!"

Vành mắt có chút đỏ lên, Trương Mông cố nén lệ vào trong. Rõ ràng là có chuyện không yên trong lòng, nhưng nàng lại không thèm để ý, chỉ một mực sợ sau khi mình chết sẽ không còn thấy Hứa Lục Trà.

"Trương Mông..." Nghe nàng liên tiếp thổ lộ như thế, mặc dù Hứa Lục Trà đã cảm động đến rối rắm không biết làm sao, nhưng hắn vẫn duy trì vẻ thanh tỉnh.

Hình như tâm trạng Trương Mông không được ổn lắm.

Hắn đang muốn hỏi kỹ thì Trương Mông buông hắn ra, nâng mặt hắn, hôn lên môi.

Trương Mông rất ít khi chủ động hôn môi, vẫn luôn là hắn da mặt dày dặn vô sỉ đòi hôn nàng, hoặc là thừa dịp lúc nàng ngủ say, len lén hôn nàng.

Nhưng bây giờ nàng lại đang chủ động hôn hắn, khiến tim hắn bắt đầu đập mạnh, trái tim như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài. Vui sướng cùng kích động quá mức đã khiến nhưng suy nghĩ trong đầu vì cảm thấy Trương Mông đêm nay thật có chút kỳ quái, và tất cả nghi hoặc đều trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh.

Toàn thân như nhũn ra, quả thực như muốn hòa tan vào nàng, hắn ôm eo Trương Mông kéo nàng xuống, để nàng đè lên người hắn.

Trong vô thức, hắn lại đem y phục của mình cởi đi, mở đôi chân dài kẹp lấy eo Trương Mông.

Hạ thân sưng to không ngừng cọ vào bụng nàng, phát ra tín hiệu muốn Trương Mông hãy thượng hắn đi.

May mắn sau khi trở về là hắn lập tức đi tắm rửa, nên hiện tại toàn thân thơm ngào ngạt dâng cho nàng.

Trương Mông đè lại ngăn hắn đang không ngừng cọ xát lung tung trên eo nàng: "Chàng đừng cọ nữa, ta khó chịu..."

Vốn tâm tình còn đang ưu thương mà bị Hứa Lục Trà cọ xát như thế, cái gì cũng đều biến mất sạch sẽ.

Thân thể Hứa Lục Trà bỗng chốc cứng đờ, có chút ủy khuất yên tĩnh trong chốc lát.

Thê chủ của hắn chẳng lẽ không có dục vọng hay sao? Hắn xinh đẹp quyến rũ như thế, tư thái lại vô cùng tốt...

Trương Mông không biết Hứa Lục Trà là đang ủy khuất, nàng khẽ hôn môi hắn, rồi từ từ từ trên người hắn đứng lên.

Hứa Lục Trà thấy Trương Mông giống như không muốn cùng mình sinh hoặt vợ chồng thì nhanh chóng đem nàng kéo xuống, hai chân quấn lấy eo nàng, không cho nàng rời đi.

"Khụ, Lục Trà, trên mặt đất lạnh lắm, chúng ta lên giường đi."

Bị Hứa Lục Trà quấn lấy không thể động đậy, Trương Mông chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng.

Hứa Lục Trà giật mình, mỹ mâu sáng ngời, nhanh chóng buông Trương Mông ra.

Vật giữa hai chân cứ như vậy dưới mí mắt Trương Mông mất kiểm soát cương lên, còn khẽ giật, mặc dù hắn sắc tâm vẫn còn, nhưng với sự e lệ cơ bản của một nam tử đã khiến hắn đỏ mặt, nghiêng đầu đi không dám nhìn Trương Mông, ấp úng mở miệng: "Đều tại nàng trêu chọc ta..."

Gương mặt thanh lệ hiện ra mê người lại còn ửng đỏ, tóc dài đen như mực tán loạn trên mặt đất. da thịt trắng nõn dưới ánh đèn hiện ra nét mềm mại dụ người. Hắn một tay chống đỡ ngồi dậy, mái tóc vươn loạn trên đầu vai.

Trương Mông cũng đặc biệt thẹn thùng, gương mặt sớm đã hồng một mảng. Nàng kéo tay Hứa Lục Trà, đem hắn từ trên mặt đất kéo lên.

Hứa Lục Trà vươn hai tay ôm lấy eo Trương Mông, môi mỏng mát lạnh hôn nàng.

Hắn nghĩ, đêm nay đại khái mình sẽ hạnh phúc đến mức không ngủ được mất thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro