Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 73

  Cũng lâu rồi, Young Ji không ghé thăm bố mình.

  Cô ngồi im lìm trong phòng khách rộng lớn nho nhã trang trí theo Hàn Quốc truyền thống.

  Bộ ấm trà cũng thật... Cung cách.

  Chủ tịch Heo bao giờ cũng vậy, rất yêu đồ cổ. Sự già dặn hơn tuổi trên gương mặt ông, ít nhiều ảnh hưởng đều từ tính cách.

  Từ trên lầu bước xuống, người mẹ trẻ trông thấy con chồng từ đằng xa, khi không lại vô cùng niềm nở, tay bắt mặt mừng.

  "Young Ji đó à? Lâu rồi không gặp... Cô." - Người phụ nữ mặc bộ đầm khoét sâu cổ ngực, để lộ đường cong hút mắt và đôi chân dài nuột nà trắng như sữa.

  "Si Yoon..." - Young Ji đứng dậy, gọi tên của cô ta. Như lẽ thường, Si Yoon liền phủi tay ngay tấp lự.

  "Ồ! Nên gọi là mẹ mới đúng chứ, phải không?"

  Thêm một ngàn năm nữa, Young Ji vẫn không thể quên người phụ nữ này chính là bạn thân cũ của chị gái mình - Song Yeon.

  Si Yoon là hậu bối của chị gái Young Ji, lại sau lưng hẹn hò bí mật mối tình đầu của chị ấy. Chiếm đoạt được rồi lại vô tâm đá người bạn trai ấy đi, khiến chị Song Yeon đau đớn không yên. Đến tận bây giờ, thật bất ngờ rằng cô gái tham lam ấy lại ngang nhiên trở thành phu nhân chủ tịch Heo - vợ trẻ bố ruột của người bạn thân cũ của mình.

  Song Yeon biết, Young Ji biết, Si Yoon biết. Còn lại, không ai lường trước được chuyện này. Thật dễ để giải thích cho lý do, Song Yeon không đến dự hôn lễ của bố ruột mình.

  "Si Yoon là vợ của bố tôi, nhưng... Xin lỗi, tôi còn mẹ của mình."

  "Cô!" - Si Yoon vừa đây mới vui vẻ, tự khắc trở nên khó chịu.

  "Tôi là vợ của bố cô kia mà! Cô phải biết vị trí của mình chứ!"

  Young Ji thở ra, quay mặt đi nơi khác.

  "Đáng lý ra tôi sẽ rất tôn trọng cô. Nhưng cô không nhớ mình đã làm những chuyện quá đáng gì trong quá khứ sao? Chị Song Yeon và mẹ tôi không hề thích cô. Vì hạnh phúc của bố, tôi mới ủng hộ ông ấy kết hôn. Nhưng không đồng nghĩa với việc, tôi chấp nhận cô."

  "Tính cô nhỏ nhen vậy sao Young Ji? Đó là khi tôi còn trẻ. Bây giờ, tôi đã kết hôn. Chị Song Yeon của cô cũng đã có gia đình. Không phải cô cũng sắp mặc váy cưới lần hai đó sao? Sống ích kỷ như cô, sao anh chàng đẹp trai họ Wang đó lại tình nguyện vì cô mà mang nhục chứ? Thật đáng tiếc..."

  "Si Yoon!!"

  "Heo Young Ji! Ai cho phép con nói chuyện ngang hàng như vậy!"

  Vừa ngay đó, chủ tịch Heo cũng xuất hiện. Ông đi từ cửa chính vào, trên tay là một chai rượu vang quý, rồi cho người mang ly thủy tinh vào.

  "Mẹ kế của con là người phụ nữ hoàn hảo nhất ta từng gặp. Ta mong con sẽ tôn trọng vợ của ta, xem cô ấy như một người mẹ."

  Young Ji ấm ức lên tiếng.

  "Bố, bố cũng đã nghe những lời cô ấy nói về con! Tại sao bố...?!"

  "Si Yoon nói gì sai?" - Chủ tịch Heo thản nhiên rót rượu vào ly, nhăm nhi.

  "Ta đã nghe qua, từng lời cô ấy nói... Đều rất đúng. Con cũng sắp kết hôn, đừng sống như một đứa con nít mới lớn nữa."

  Young Ji nuốt ngược nước mắt vào trong. Hôm nay cô đến đây, là để cho bố xem thành quả cả một đêm dài cô cặm cụi chuẩn bị phần video chiếu trong lễ cưới.

  Có cả clip hồi nhỏ bố cõng cô trên vai. Cô muốn khiến ông bất ngờ... Vậy mà...

  "Bố, vì con, bố thấy xấu hổ lắm sao?"

  Chủ tịch Heo không do dự, gật đầu.

  "Phải, con xem, con đã mang bao nhiêu tai tiếng đến cho dòng họ của mình? Ta cũng không có mặt mũi đến lễ thành hôn của con đâu. Nếu con đến đây để mời ta tham dự, thì con nên về đi."

  Young Ji níu chặt gấu váy, nhìn người phụ nữ đằng sau bố mình nhe răng cười đắc ý mà lòng đầy nặng trĩu. Cô đứng dậy, cúi chào bố của mình rồi bước ra về.

  Nhưng sực nhớ ra cái gì đó, liền đưa tay vào trong túi, đặt USB lên bàn kính, dõng dạc.

  "Vì bố không đến, nên những gì con chuẩn bị trong chiếc USB này cũng không còn nghĩa lý gì nữa. Bố giúp con vứt nó nhé?"

  Chủ tịch không nói không rằng, chỉ ngồi trên ghế bành, thưởng thức rượu ngon.

  Đợi Young Ji rời khỏi nhà rồi, ông mới từ tốn đứng dậy chuẩn bị lên lầu.

  Si Yoon nhặt chiếc USB, gọi theo.

  "Ông xã à, không xem sao?"

  Chủ tịch Heo lắc đầu.

  "Vứt đi."

  Buổi tối hôm đó, lòng Young Ji đầy ảm đạm.

.
.
.

  Trở về nhà với tâm trạng ủ rũ, cô phóng ngay lên giường, đắp chăn kín từ đầu xuống chân, như kén bướm.

  "Làm gì vậy?" - Jackson lại gần, ôm lấy chiếc kén ấy bế lên, để cô nằm yên trong vòng tay của anh để rồi...

  Nàng sâu cuối cùng cũng bật khóc.

  "Yo... Young Ji à, có chuyện gì sao?"

  Cô mếu máo, lắc lắc cái đầu.

  "Bố nói gì với em?" 

  Cô vẫn lắc đầu.

  "Em không nói anh đến tận nhà bố vợ hỏi đấy nhé?"

  "Đừng!" - Young Ji lập tức can ngăn.

  "Em chỉ buồn vì bố không muốn đến dự đám cưới của chúng ta thôi."

  Jackson hôn lên trán của cô, đặt trở lại giường.

  "Khờ quá, em còn có mẹ, có chị gái và cả gia đình của anh đều rất yêu quý em. Có cả anh nữa. Mọi người luôn ở bên cạnh em."

  Young Ji ôm chặt lấy anh, nước mắt cũng ngừng rơi.

  Cô lấy lại tinh thần, đến ngay bàn làm việc. Chợt thấy thiếu gì đó, liền hỏi.

"Jackson này, anh có thấy cái USB màu đỏ của em không?"

  "USB màu đỏ...? Lúc em đi, anh có thấy em đem theo."

  "Em đem theo sao?"

  Cô còn nhớ rất rõ, video cô chuẩn bị, đều lưu vào USB màu xanh. Còn cái màu đỏ... Không phải là cái cô tìm thấy trong phòng hội trưởng hay sao?

Young Ji lục lại hộp bàn, cái USB màu xanh đây mà. Chẳng lẽ...

  CHẾT CHƯA?!

  Young Ji lật đật khoác lấy áo khoác, đem theo cả chìa khóa ô-tô liền bị Jackson chặn lại.

  "Giờ khuya lắm rồi, em còn tính đi đâu?"

  "Em... Em phải đến nhà bố. Em để quên đồ ở đó mất rồi!"

  "Khoan vội đã. Em gọi đến cho bố, nhờ giữ dùm em. Sáng mai anh sẽ chở em đến lấy."

  "Nhưng... Nhưng..."

.
.
.

  [ Alo? Ai đó? ]

  "Si Yoon à! Là tôi đây! Young Ji đây!"

  [ Giờ này muộn lắm rồi, cô muốn gì? ]

  "Cái USB màu đỏ... Bố tôi đã xem chưa?"

  [ Cái USB cô láo toét đặt lên bàn dằn mặt ông ấy à? Đương nhiên là không, tôi cho người vứt đi rồi. ] - Giọng điệu của Si Yoon đầy khinh bỉ.

  "Vứt... Vứt rồi sao? Cô vứt ở đâu?"

  [ Cô ném vào nhà tôi cái thứ rác rưởi đó. Còn nhờ vứt dùm. Tôi vứt theo ý cô rồi, ý kiến gì nữa? ]

  "Si Yoon à, tôi không có thời gian tranh cãi với cô. Cô có thể chỉ tôi biết USB cô vứt ở đâu không?"

  [ Đã bảo cho người vứt rồi mà! Làm sao tôi biết được?! Phiền phức quá! Tít... Tít... ]

  "Si Yoon! Si Yoon!"

  "Sao rồi?" - Jackson ngồi kế bên, ngóng chờ.

  Young Ji ném điện thoại lên giường, ôm mặt.

  "Cô ta bảo không biết..."

  "Cái USB đó, có gì em lại quan trọng như vậy?"

  Young Ji tính nói, nhưng sau đó lại lưỡng lự ậm ờ.

  "Chỉ là... USB lưu ảnh hồi nhỏ của em và chị Song Yoen thôi. Em rất quý nó..." - Cô nói dối.

  Jackson ôm lấy Young Ji, an ủi.

  "Em trân trọng nó như vậy, ngày mai anh sẽ đến tìm cùng em. Có được không?"

  Young Ji cười trừ, gật nhẹ.

  Cô rất muốn biết trong chiếc USB đó có gì, sao Seo Kang Joon lại hàn kín nắp và chêm dưới chân bàn bí mật như vậy?

  Trong đó...?

.
.
.

  Song Yeon vốn sống khép kín, ít khi thể hiện cảm xúc hay suy nghĩ của mình. Dù biết Si Yoon là mẹ kế, cô vẫn vô cùng bình thản. Young Ji lại không.

  "Unnie, chị không thấy tức sao? Chị là người giới thiệu cô ta vào tập đoàn HJ làm thư ký riêng cho bố. Sao có thể tốt bụng như vậy khi cô ta trơ trẽn quan hệ lén lút với người yêu cũ của chị cơ chứ?"

  Song Yeon bồng đứa con 2 tuổi trên tay, nương như trứng, vẫn vô cùng điềm đạm.

  "Chị không quan tâm. Cô ta muốn người yêu, chị cho. Cô ta muốn làm phu nhân tổng tài, chị cũng đồng ý nốt."

  "Cô ta rõ ràng cố ý muốn ganh đua với chị Song Yeon à!"

  Ngay từ bé, đến lúc là học sinh cấp ba. Song Yeon luôn là một cô gái nổi bật nhưng ít nói. Dù vậy, cô vẫn được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Lúc đó Si Yoon không xinh đẹp như bây giờ.

  Tình yêu đầu đời của Song Yeon vừa chớm nở, một nhát dao mang tên Si Yoon đã kết thúc tất cả, để lại trong lòng Song Yeon một vết rạch và nỗi ám ảnh.

  Cô không quên, nhưng cũng không muốn nhớ người phụ nữ ấy tàn nhẫn ra làm sao.

  "Người yêu cũ của chị cũng đã lập gia đình vợ con đề huề rồi. Chị cũng vậy. Si Yoon cũng vậy. Em cũng sắp vậy. Nên đừng nghĩ ngợi nhiều quá."

  Nhận được lời an ủi từ chị gái mình, cô mới tự nhận bản thân nhiệt tình thái quá. Cô ta thì có thể làm gì chứ..?

.
.
.

  Từ ngày kết hôn, Seo Kang Joon và Goo Hara quyết định ở lại Hàn Quốc. Nhờ vậy, Young Ji mới có cơ hội ghé qua nhà.

  Hara mở cổng cho cô, vui vẻ.

  "Young Ji, thật mừng khi thấy em đến thăm."

  Có chút ái ngại, Young Ji xấu hổ.

  "Em... Đến tìm Kang Joon oppa."

  "Chồng chị sao? Kang Joon đi công tác nghiên cứu khoa học ở Canada rồi. Mấy ngày sau mới về."

  Young Ji "à" lên một tiếng rồi gật gù.

  "Vâng, em có một số chuyện muốn hỏi anh ấy."

  ...

  Goo Hara đặt xuống bàn tách trà hoa lài còn nghi ngút khói, Young Ji ôm lấy chiếc điện thoại để bàn.

  Phòng khách của tôi vợ chồng trẻ thật giản đơn và ấm cúng.

  Sau một lúc đỗ chuông thật lâu, Kang Joon cũng đã bắt máy.

  [ Alo? ]

  "Oppa! Là em đây!"

  [ Young Ji à? ]

  "Oppa, anh có đang bận gì không?"

  ...

  [ Anh với Sofia không thân thiết lắm. Bọn anh cùng tranh cử vị trí hội trưởng với nhau. Sofia đáng lý ra đã có thể vượt mặt anh. Nhưng... Tai nạn năm ấy đã... ]

  Wang Jackson luôn nghĩ Seo Kang Joon là thủ phạm giết chết Sofia. Vì anh là người có động cơ nhất. Vị trí Sofia tử nạn cũng nằm ngay trước phòng hội trưởng.
 
  Đến tận bây giờ, dù hiềm khích đối với Seo Kang Joon không còn như trước đây. Nhưng Wang Jackson vẫn một mực muốn tìm cho ra thủ phạm.

  Bằng mọi giá.

  [ Thời gian Sofia còn sống, Wang Jackson đã học ở khu A và theo đuổi Sofia. Tiếc là cả hai không thể đến với nhau. ]

  Young Ji bất ngờ.

  "Vậy... Sofia không phải bạn gái cũ của Jackson sao?"

  [ Không. ] - Tiếng Seo Kang Joon trở lời chắc nịch.

  [ Jackson đem lòng yêu Sofia. Nhưng... Sofia chưa bao giờ đón nhận tình cảm của cậu ta. Em muốn biết lý do vì sao không? ]

  "Vâng." - Chắc rồi.

  Bên kia đầu dây im lặng một lúc rồi cất tiếng trả lời.

  [ Vì Sofia đơn phương anh. ]

  ...

  Young Ji cúp máy, vẫn còn hoang mang vì những gì nghe được. Goo Hara cạnh bên, giải thích thêm.

  "Em biết Jackson ghét chồng chị mà đúng không? Không phải chỉ vì cái chết của Sofia đâu." - Hara thở dài.

  "Jackson rất yêu Sofia, chấp nhận hi sinh bản thân để bảo vệ cô ấy. Nhưng... Sofia chưa bao giờ đoái hoài đến và nhiều lần khiến Jackson tổn thương. Thời gian đó, Sofia đã tiếp cận Seo Kang Joon bằng cách tranh cử hội trưởng chứ bản thân cô ta không hề quan tâm đến chức quyền. Jackson biết chuyện, rất tức giận. Đến khi Sofia mất, Jackson vẫn nghĩ vì Seo Kang Joon muốn đắc cử, nên đã ám hại người con gái mình yêu."
 
  Sofia cố ý tranh thử? Tiếp cận Seo Kang Joon? Không phải bạn gái Wang Jackson? Vậy ra... Từ trước, chỉ một mình Wang Jackson đơn phương người con gái hoàn hảo ấy?

  Young Ji dùng tay vuốt mồ hôi trên trán.

  "Bất ngờ quá..."

  "Vì em muốn biết nên chị mới kể hết sự thật cho em rõ. Còn Jackson nghĩ gì về Seo Kang Joon bây giờ. Chồng chị cũng đã không bận tâm nữa rồi."

  Young Ji trở về nhà.

  Lúc nào Wang Jackson cũng có ở nhà vào chiều tối.

  Nhìn tấm vai rộng lớn đang lười biếng trên ghế Sofa xem tivi. Young Ji muốn sà đến, nhưng lại lắc đầu rồi bước thẳng lên lầu.

  "Young Ji à! Lại đây nào!"

  Anh gọi với theo, giang tay, chờ ôm ấp.

  Young Ji bước xuống từ bậc thang số một, đi vài bước đã lăn vào vòng tay ấm áp của Wang Jackson.

  Ngày hôm nay thật dài...

  Những gì cô biết, đã thuộc về quá khứ. Còn Wang Jackson bây giờ, là của cô. Không ai có thể giành giật được nữa.

  "Em về muộn quá. Anh không dám ngủ một mình."

  Young Ji vỗ về Jackson bằng từng nhịp vỗ sau lưng.

  "Em về rồi."

  "Bên ngoài đâu cũng nguy hiểm, em về muộn, anh rất lo..." - Jackson chuyển mình đè cô trên Sofa.

  Từng nụ hôn gấp gáp của anh trên môi, má và cổ khiến Young Ji thở gấp.

  Chiếc áo sơ-mi trên người cô vừa được lột cởi, Young Ji đã lập tức hét lên.

  Jackson dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt sợ hãi của cô.

  "Anh... Làm gì không phải với em, đúng không?"

  Young Ji dùng tay che chắn thân trên của mình, lắc đầu với khóe mắt rưng rưng. Cô không thể không nghĩ đến một Wang Jackson cuồng si yêu Sofia hơn mọi thứ trên đời.
 
  "Young Ji, đừng khóc. Anh sai rồi. Anh xin lỗi." - Jackson ôm lấy cô. Nhưng Young Ji liền nhanh chóng đẩy đi.

  "Jackson... Em cảm thấy... Không thoải mái."

  "Em không khỏe ở đâu sao?"

  Young Ji lắc đầu.

  "Jackson... Nếu tìm ra thủ phạm hại chết Sofia. Anh sẽ làm gì?"

  Jackson hơi chau mày, anh cảm thấy có chút khó hiểu khi Young Ji đột nhiên lại hỏi như vậy.

  "Sao em lại..."

  "Trả lời em đi."

  "Rồi rồi, tìm ra hắn rồi. Anh sẽ khiến hắn sống không bằng chết, tán gia bại sản, sẽ không để tên khốn khiếp đó sống yên ổn dù chỉ một ngày."

  Young Ji đã biết trước, câu trả lời sẽ dày đặc mùi thù hận như vậy. Tất cả cũng chỉ vì, Jackson quá yêu Sofia.

  "Em ghen sao, Young Ji?"

  "A... Không có. Em chỉ... Buồn cho Sofia thôi. Em cũng muốn tìm ra thủ phạm!"

  Jackson tự dưng trở nên nghiêm túc.

  "Nếu... Người đó là Seo Kang Joon thì sao?"

  "Em tin, thủ phạm không phải Kang Joon oppa."

  "Anh nói nếu..." - Jackson cứng đầu.

  "Không có nếu thì gì cả. Em đi tắm đây."

  Buổi tối trước hôn lễ vài ngày, không khí dần trở nên nặng nề.
 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro