Chap 19
"Chết tiệt! Tụi mày chạy xe kiểu gì thế hả?" - Một người đàn ông bạm trợn bước xuống xe, không cần vũ khí, hắn dùng chân đạp vào cửa xe Jackson, Kang Joon như hồn lìa khỏi xác. Cú tông xe quá mạnh, đuôi xe của người đàn ông kia cũng móp một mảng quá lớn. Cũng may không xảy ra tai nạn chết người.
Jackson bước ra khỏi ô-tô, vừa kịp lúc bị tên béo tóm lấy cổ áo gây sự.
"Mày muốn chết sao!!"
"Bỏ áo tao ra."
"Cái gì? Thằng khốn mày nói lại một lần nữa xem!!"
"Tao nói BỎ ÁO TAO RA!!"
"BỐP!!"
Jackson không muốn động thủ tay chân, nhưng có kẻ ngán đường trước lúc tâm trí anh mất bình tĩnh. Cái vung tay bạo lực làm tên thô lỗ ngã phịch xuống đường. Hắn chùi mép đứng dậy định sấn tới liền bị Seo Kang Joon ngăn lại.
"Đừng đánh nhau, tôi là người vô ý đụng phải xe anh. Chúng ta giải quyết bằng tiền bạc nhé? Anh muốn bao nhiêu tiền?" - Kang Joon biết thân thế của mình là người có gia tộc giàu có hùng mạnh, thật không may, tên thô lỗ kia cũng không phải thành phần nghèo kiết xác.
"Tao không cần tiền! Tao muốn đánh thằng chó dám đấm vào mặt tao. Đúng là bọn ranh con hỗn xược!!"
"Mày bảo ai hỗn xược!!" - Jackson càng hùng hồn tiến tới, Kang Joon lại thêm một lần giữ vai anh lại.
Nếu gây thêm phiền phức rồi bị tống vào đồn cảnh sát, họ sẽ không thể đến cứu Heo Young Ji được nữa.
"Jackson, cậu phải bình tĩnh."
"Tôi phải đánh cho tên khốn này biết thế nào là phải phép!!"
"Cậu có muốn cứu Young Ji hay không?!"
"..."
"Cậu phải bình tĩnh, Wang Jackson. Vào xe đi, tôi sẽ giải quyết vụ này."
.
.
.
"Khi nào chuyến bay cất cánh?" - Đã ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ, Goo Hara cựa mình mệt mỏi.
Một lần đi xa như vậy, cũng hơi khó tin tên ngốc bi lụy này lại giấu bạn gái cũ ở nơi khỉ ho cò gáy, đến sóng điện thoại cũng không bắt được.
"Tôi hỏi anh, khi nào anh đưa Young Ji ra nước ngoài?"
"Cuối tuần này, tôi sẽ sắp xếp đưa Young Ji qua Úc. Nếu ai đó có ý định tìm Young Ji, hãy nói rằng cô ấy đi nghỉ mát. Tôi đã nói chuyện với bố mẹ Young Ji, rồi sẽ ổn thôi. Khi nào Young Ji tròn 18 tuổi, chúng tôi sẽ chính thức kết hôn." - Tên xấu xa nở nụ cười man rợ.
"Đâu dễ dàng thế? Young Ji rất cứng đầu. Cô ta sẽ không chấp nhận bất kỳ ai khác ngoài Wang Jackson hay Seo Kang Joon đâu." - Hara bật cười trước suy tính vớ vẩn của đồng phạm. Một chuyện phi lý như thế cũng có thể nghĩ ra được.
"Tôi biết, vốn chỉ còn một cách thôi."
"Cách gì?"
"Biến một người đàn ông như tôi trở thành ông bố hạnh phúc nhất thế giới."
.
.
.
Chiếc xe chạy qua cổng chính, ngừng lại chỗ trống giữa sân. Đích thân có người đến mở cửa, HyunSu bước xuống xe, cũng chẳng ga lăng gì mời Hara vào nhà cứ thế bước đi thẳng. Ở một nơi hiu quạnh lại có một tòa biệt thự màu trắng với dãy hoa hồng dọc quanh bờ tường. Những người phụ nữ mang áo nữ hầu cài nơ đỏ, những bộ hở ngực nhởn nhơ khoe cho toàn dân thiên hạ cùng thấy và những người đàn ông to khỏe đang làm nhiệm vụ giữ an toàn cho chủ tử mỗi ngày.
"Tôi không nghĩ cậu lại giàu như vậy." - Hara ngồi xuống đệm bọc da, cảm giác như cưỡi trên một con ngựa vằn, màu lông tuyệt đẹp.
"Bố mẹ không muốn tôi dùng tiền vô độ nên đưa hiệu sách cho quản lý. Cũng chẳng mấy khi tôi trở về ngôi nhà này."
Ở đằng sau, từng nữ hầu một mang theo rượu ngon sơn hào hải vị bày dọn ra bàn. Goo Hara chứng kiến cuộc sống "thanh đạm" của ông chủ bán sách, cảm thấy vô cùng chướng tai gai mắt.
"Tại sao người cậu chọn phải là Heo Young Ji?" - Hara mang chút lòng ghen tỵ. Tại sao con người đó lại tốt số như vậy. Vừa có tình cảm của Seo Kang Joon - mỹ nam nổi tiếng nhất trường cùng với thành tích học vấn hoàn hảo hay Wang Jackson là cháu trai của hiệu trưởng, người vừa có tiền lại vừa có thế. Đến tận bây giờ, dù có bị bắt cóc bởi một tên biến thái, Young Ji cũng vẫn sống trong nhung lụa gấm vóc của cải kho báu.
"Cô không biết gia sản nhà Heo Young Ji kếch xù thế nào đâu."
"Không biết?"
"Bố mẹ của Heo Young Ji là chủ của một tập đoàn lớn, họ đã đi xa nhà qúa lâu và rất ít khi trở về. Young Ji không biết chuyện cô ta là người thừa kế cả một tập đoàn hùng mạnh đó. Cô nghĩ xem? Nếu Young Ji lấy chồng, ai sẽ là người đứng ra lo việc chính sự?" - HyunSu mở hộp thuốc lá, rút ra một điếu đã có người hầu sẵn sàng châm lửa.
"Không... không phải bố mẹ Young Ji chỉ mở công ti làm ăn ở nước ngoài thôi sao?"
"Vì không muốn con gái tính chủ quan nên họ đã để Heo Young Ji một mình ở Hàn Quốc tự lập. Goo Hara nghĩ tôi muốn tiếp cận Young Ji chỉ vì muốn tìm bạn gái à?" - HyunSu cười phá lên, hơi thở phà khói thuốc.
"Thì ra... anh đã lừa tôi, lừa cả Young Ji! Thứ anh nhắm tới là vị trí con rể nhà họ Heo! Anh không hề có tình cảm với con bé!!"
"Đúng chính xác là như vậy!"
.
.
.
"Chú cảnh sát! Tôi không phải người gây sự trước!!"
Kang Joon: *đổ mồ hôi hột*
Cứ tưởng sẽ giải quyết êm xuôi, cuối cùng vẫn phải chui vào đồn cảnh sát.
"Cậu bình tĩnh, tôi sẽ gọi về trường các cậu để trình báo sự việc." - Viên cảnh sát vừa nhấc ống máy đã bị đòn kẹp áo kề sát mặt của Wang Jackson gây choáng váng.
"Tôi là cháu trai đích tôn của hiệu trưởng đây! Có gì giải quyết với tôi là được!!"
"Nhưng..."
Seo Kang Joon giải vây cho chú cảnh sát, nắm lấy vai Jackson kìm lại.
"Tôi đã gọi điện cho bác ruột của cậu rồi. Bác ấy sẽ đến đây trong ít phút nữa."
"CÁI GÌ?!!"
.
.
.
"Cốp!!!"
"Cái thằng cháu hư hỏng này!!"
Trước giờ chưa từng trông thấy, người đàn ông trung niên phong độ của trường Sonanh đồng thời là bác ruột của Wang Jackson không những giàu có lại rất có uy quyền. Chỉ cần chờ đợi một ít phút, tội trạng làm hư hỏng tài sản nhân quyền cũng đã được đền bù xong xuôi. Nhưng... cái đầu của Jackson chắc cũng móp như đuôi xe tội nghiệp ban nãy rồi.
"Bác Wang, cháu không phải người cầm lái! Sao bác lại đánh cháu?!"
"Dù cho cậu Seo có cầm lái! Hội trưởng cũng là người biết lý lẽ không gây lộn đánh người! Đúng là... ta nuôi cháu từ bé vẫn không trị được cái thói hung hăng lắm điều tai tiếng! Có muốn ta gửi cháu qua Mỹ học thêm vài năm hay không?!"
Seo Kang Joon: 'Chuyện gia đình nhà người ta không nên nhúng tay vào làm gì...'
Hiệu trưởng quay sang phía Seo Kang Joon, biểu cảm có chút thay đổi.
"Cậu Seo Kang Joon, nói tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra?"
"Vâng, thưa hiệu trưởng."
"Cháu muốn dời lại ngày tổ chức thi văn nghệ!" - Jackson cố ý chen ngang cuộc nói chuyện của Kang Joon, dành hết tất cả sự chú ý, Wang Jackson dõng dạc nói.
"Cháu sẽ theo ý nguyện của bác ra nước ngoài du học, xin bác, hãy tạm thời hoãn ngày tổ chức thi văn nghệ!"
.
.
.
Bước ra ngoài đồn cảnh sát, Wang Jackson mệt mỏi ngồi xuống bậc thềm công viên công cộng, trên tay giữ lon nước tăng lực nhưng không có chút hứng thú muốn mở nắp.
"Cậu làm sao thế? Chúng ta không đi tìm Heo Young Ji nữa sao?" - Seo Kang Joon nhìn xa xăm về phía chiếc xe đỗ sát mép tường, ánh mắt nặng trĩu.
"Không kịp nữa đâu, giờ này chắc hẳn bạn gái anh đã về Seoul rồi." - Jackson thở dài đầy ngao ngán.
Seo Kang Joon mím môi, anh đưa một tay lên ôm lấy đầu, đang lo sợ rằng điều sắp nói ra đây vô cùng đáng xấu hổ.
"Goo Hara không phải bạn gái của tôi."
"Sao?"
"Ngày gặp nhau dưới cầu sông Hàn, tôi chưa bao giờ chấp nhận lời tỏ tình của Goo Hara."
"Anh đang nói cái quái gì vậy?" - Bàn tay Jackson bóp chặt lon nước trên tay.
"Tôi và Goo Hara chỉ giả vờ thôi."
"Anh!!" - Jackson tóm lấy cổ áo của Seo Kang Joon, tay của anh run lên, một cú đấm muốn tung ra cũng mất sức lưỡng lự.
"Thì ra... Goo Hara bắt cóc Young Ji là vì muốn có anh! Tôi đã nghĩ cô ta làm như vậy là vì muốn chiến thắng cuộc thi văn nghệ. Đồ khốn, anh đã lừa chúng tôi, tất cả cũng tại anh!!"
"BỐP!!!" - Đánh một cú thật mạnh vào xương quai hàm của Wang Jackson, Seo Kang Joon hét lên đầy căm phẫn.
"Tất cả là tại cậu!! Tôi đã có thể có được Heo Young Ji nếu như tên khốn cậu không xuất hiện!! Chính cậu đã bày trò làm người yêu đấy mà. Tôi cũng chỉ học tập một tay sát gái tình trường như cậu thôi." - Seo Kang Joon cười thật to, cười như điên loạn, anh ngồi bệt xuống sân đá lạnh, giọng cười như mếu.
"Tất cả là do cậu. Heo Young Ji không yêu tôi tất cả là tại cậu!!"
"Heo Young Ji yêu anh!!"
"..."
"Chỉ có tên ngốc như anh mới không biết Heo Young Ji đã mang tình cảm với anh từ trước, vì nghĩ Goo Hara xứng với anh nên cô ấy đã từ bỏ tình cảm của mình. Mà... cũng may thật. Heo Young Ji sẽ là của tôi, cô ấy sẽ là người yêu của tôi. Tôi sẽ từ từ tống cổ hình ảnh của hội trưởng Seo Kang Joon trong lòng cô ấy." - Wang Jackson ném lon nước vào thùng rác, quay lưng bỏ đi.
"Khoan đã!!"
"..."
"Tại sao cậu lại làm như vậy?!"
"Seo Kang Joon, tôi sẽ vạch trần tội ác của anh. Nỗi đau mất mát Sofia, sẽ đến lúc anh phải trả giá!!"
.
.
.
[ Trước lúc Goo Hara rời khỏi trường học ]
"Ực..."
"Goo Hara, cậu làm sao vậy?" - Một bạn nữ hốt hoảng lấy khăn giấy lau vết nước sốt trên môi Hara. Thật kỳ lạ, món sốt này trước giờ lại có xương cá?
"A.. Tớ... hốc xương cá... A..." - Goo Hara đẩy ghế đứng dậy, không buồn dọn mâm ăn cứ thế chạy vào nhà vệ sinh.
Sau khi nôn tất cả bữa sáng tống vào bồn cầu, cô nhẹ nhõm lau miệng, hơi thở cũng đỡ gấp gáp hơn.
Cảm giác khó thở, căng thẳng cứ đeo bám Goo Hara suốt hôm nay, từ sáng đã có linh cảm không tốt.
Luôn là người đầu tiên, Goo Hara mở cửa câu lạc bộ văn học, tự mình vào sắp xếp công việc, không ai kỹ tính lại chăm chỉ như cô cả. Câu lạc bộ cũng chẳng mấy người có hứng thú muốn tham gia nếu chẳng phải đến để đọc sách miễn phí.
"Goo Hara."
"Vâng? Ơ..."
Chẳng phải ngạc nhiên lắm sao? Seo Kang Joon mua cà phê cho cô, lại nở một nụ cười đẹp mê hồn, xung quanh người con trai ấy như tỏa ra một thứ hào quang rất sáng. Che lấp tháng ngày vất vả áp lực khi phải sống trong khuôn phép của gia đình, một Goo Hara hạnh phúc chỉ có thể nắm tay Seo Kang Joon cùng tiến lên, tình yêu có thể chinh phục được tất cả.
"Anh tính tham gia văn nghệ. Em có thích không?"
Lần đầu hắn tự miệng hỏi cô có thích không. Sự nhiệt tình này quả nhiên rất hiếm thấy. Ở ngoài, hắn thân mật bên cạnh cô như người tình đóng kịch trước mặt Heo Young Ji. Khi hạ rèm, hắn trở lại là một con người lạnh lùng, sắt đá. Chẳng một chút quan tâm đến Goo Hara, hôm nay Seo Kang Joon đã quá khác lạ rồi.
"Em thích lắm." - Tâm trí như rối bời, trái tim lại lỡ nhịp.
Phải chăng Seo Kang Joon muốn cùng cô đến đảo Jeju du lịch?
Kết quả cuộc thi dựa vào số phiếu bầu yêu thích của khán giả. Khỏi phải nói, chỉ cần Seo Kang Joon tham gia. Gần như 9/10 nữ sinh toàn trường đều muốn bầu chọn cho anh. Seo Kang Joon tức đánh tức thắng. Lần trước đáng tiếc thay anh lại từ chối, bảo không có hứng thú với văn nghệ biểu diễn trước đám đông. Goo Hara nghĩ anh đã bị Wang Jackson làm cho kích động mất rồi.
Seo Kang Joon nói rồi lại tỏ vẻ buồn bực, đưa tay lên gãi đầu đầy thỉu não.
"Nhưng... USB video luyện tập, anh đã đưa cho Heo Young Ji mất rồi. Không có cái đó, anh nghĩ anh không muốn thi nữa đâu. Young Ji mượn anh để tham khảo vũ đạo. Có nói hôm nay sẽ trả lại không thấy đâu. Mai là thi văn nghệ rồi, anh cần hoàn thiện bước nhảy. Nếu gặp Young Ji, em bảo em ấy gửi trả anh ngay tối nay nhé. Cảm ơn em rất nhiều, Goo Hara."
Nhưng... Heo Young Ji đã bị đánh thuốc mê và hiện đang ở nhà của Hyun Su. Lấy USB bằng cách nào đây nếu không trốn học?
"Nhưng em..."
"Hara - unnie, có người cần gặp chị ạ."
Đúng lúc lại có người gọi đến, Hara cúi đầu chào hội trưởng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Đến gần cuối hành lang lại trông thấy ai đó rất đỗi kỳ quặc. Hắn ngồi trên lan can cầu thang, vẻ mặt u ám như thần chết. Một vị thần trẻ tuổi.
"Ai đó?"
"Goo Hara?"
"Ai đó?" - Goo Hara bước lùi, càng hạn chế tầm nhìn, hắn càng quyết tâm nhảy xuống vị trí ngồi và tiếp cận cô nàng xinh đẹp gần hơn nữa.
"Tiền bối, chị làm gì lại trông hốt hoảng như vậy?" - Wang Jackson cởi mũ, nhoẽn miệng cười toet toét.
Thoát khỏi nỗi sợ hãi ban đầu, Goo Hara đặt tay lên ngực rồi giận dỗi ném cho Jackson một cái lườm đáng yêu.
"Em làm chị hết hồn! Sao giờ này còn ở đây? Chẳng phải lớp em đã bắt đầu tiết học rồi sao?"
Jackson nhìn quanh một lượt rồi cúi gầm mặt, cậu bất chợt ngước nhìn sâu vào mắt Goo Hara rồi lại mỉm cười.
"Lớp em có một người vừa trốn học, em có nhiệm vụ bắt bạn ấy lại ạ."
"Ai lại trốn học? Mà việc đó nên để cho giám thị giải quyết mới phải. Sao em lại..."
"Vì người đó quan trọng đối với em nên em chẳng thể để bất kỳ ai khác đứng ra giải quyết được. Với lại, đi nghỉ mát vào ngày cuối luyện tập, nói thẳng ra rất quá đáng. Đó không phải phong cách làm việc của Heo Young Ji."
"Cậu... Wang Jackson..."
"Nếu chị có liên lạc được với Young Ji, hãy khuyên cậu ấy mau chóng quay về Seoul gấp ngày mai để kịp giờ thi đấu. Nếu không em sẽ cho người xáo trộn cả đại Hàn dân quốc để tìm ra kẻ vô trách nhiệm ấy. Em phải đi đây. Gặp chị sau nhé, Goo Hara!" - Jackson đội mũ lên đầu, lễ phép cúi chào tiền bối rồi biến mất sau góc khuất cầu thang xoắn của trường.
Goo Hara như chết đứng. Cô hiểu rõ trường hợp lúc này đã tồi tệ hơn rất nhiều. Wang Jackson đang trong tình trạng đáng báo động, Seo Kang Joon cần USB để luyện tập vũ đạo. Bắt cóc Heo Young Ji sai thời điểm, chỉ làm mọi chuyện phức tạp hơn thôi.
"Chết tiệt..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro