Chap 12: Forever Young
Summary:
Come closer to me just like that
On this beautiful night, would you like to be with me?
Hey shawty, I wanna be with you forever young.
__________________
"Heyyy, Mark, bảo Junior cùng nhập bọn với chúng ta nào."
"Lại đây và quẩy luôn nào Junior!!!"
Mark đang cố bước ra bên ngoài sự bao vây của lũ bạn. Anh muốn đến gần Jinyoung, mặc dù anh không chắc chuyện gì đang diễn ra ở đây nữa. Anh tiến về phía cậu, chỉ mong sao hình ảnh trước mặt anh lúc này không tan biến cho đến khi anh chạm được vào cánh tay của cậu ấy.
Thế nhưng trái với những gì Mark dự kiến, Jinyoung đã chầm chậm tiến về phía anh và bạn bè anh. Cậu ấy cười tươi chào hỏi mọi người, và thậm chí còn bắt đầu ngồi xuống và tham gia vào trò chơi. "Oh, phải rồi, trò chơi. Vì sao cậu ấy nhất định phải có mặt ở đây vào lúc này cơ chứ??"
"Hey, các cậu đang làm gì thế?"
"Tụi này đang chơi "Truth or Dare". Oh phải rồi tiếp tục thôi nào."
"Mark đang chuẩn bị được hôn. Hahaha."
"Này," cô gái bên cạnh Mark lên tiếng, "nghiêm túc nhé, mình sẽ uống chỗ rượu này và mọi người tiếp tục với một lượt chơi mới." Nói rồi cô gái cầm cốc rượu và uống cạn chỉ trong vòng vài giây trong tiếng tán thưởng của lũ bạn.
Mark vẫn không rời mắt khỏi Jinyoung trong khi lũ bạn anh đã bắt đầu xoay chiếc chai thủy tinh. Cậu ấy thực sự ở đây, cậu ấy thực sự ở đây. Anh cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy trong đầu mình và bây giờ trái tim anh vẫn còn chưa hết nhảy múa trong lồng ngực nữa. Anh không còn ý thức được chuyện gì đang diễn ra trong trò chơi bởi vì anh còn bận ngắm nhìn cậu ấy – người mà anh hằng thương nhớ (oh Mark's so cheesy), nhưng rồi không biết làm cách nào mà chính Jinyoung lại là người bị tóm tiếp theo.
"Truth"
"Oh right, Junior, cậu có đang hẹn hò với ai ở Hàn Quốc không?"
"Đó không phải là câu hỏi đâu, bởi vì bọn mình không được phép hẹn hò dù có muốn đi chăng nữa. Trong hợp đồng công ty quy định vậy đó mà." Jinyoung nhún vai trả lời.
"Thế thì đổi lại một chút, vậy cậu có đang để ý đến ai không, và nếu có hãy nói ra tên cô ấy. Dù gì thì bọn này cũng không biết người đó là ai mà."
"Ưm..." Jinyoung ngập ngừng trong lúc tất thảy mọi người đều hướng ánh nhìn về phía cậu. Mark thấy hai tai lẫn gò má của mình nóng bừng dù anh đang cố né tránh nghĩ về câu trả lời của Jinyoung, nhưng Mark vẫn vô tình nín thở trong lúc quan sát sắc mặt của cậu.
Mọi người đều bất ngờ khi Jinyoung với tay lấy cốc rượu trên bàn và khẽ nghiêng đầu đáp trả, "sorry guys, mình nghĩ mình không thể trả lời được rồi," và chỉ trong một khoảnh khắc Jinyoung đã uống cạn chỗ rượu cocktail màu đỏ mận ấy.
Mark chằm chằm nhìn cậu và rồi chỉ chưa đầy một phút suy nghĩ, anh đứng bật dậy, vòng sang chỗ Jinyoung đang ngồi và nắm lấy cổ tay cậu.
"Mình nghĩ mình nên đưa Jinyoung đi nghỉ thôi, cậu ấy đã bay một quãng đường dài mà, mọi người cứ tiếp tục chơi vui vẻ." Nói rồi anh quả quyết kéo cậu ra khỏi hồ bơi và mất hút sau cánh cửa dẫn lên cầu thang phòng mình.
———
"Chuyện này là sao Jinyoung?" Mark bật ra câu hỏi trước cả khi anh sập cánh cửa phòng mình lại.
"Chuyện gì chứ?" Jinyoung tránh nhìn vào mắt anh, cậu cúi đầu lẩm bẩm, băn khoăn không biết trong cốc rượu ấy có gì mà cậu bắt đầu cảm thấy máu đang rần rật dồn lên não mình.
"Tại sao em không báo cho anh biết?" Mark nhíu mày, trong khi anh cẩn thận dò xét cảm xúc của người đối diện.
"Em muốn anh bất ngờ thôi." Jinyoung thì thầm, cậu đang cảm thấy thật tệ hại, cậu còn chẳng nhớ rõ vì sao mình đã quyết định bay sang tận Mỹ chỉ để đối mặt với Mark trong bộ dạng này.
"Ít ra em cũng phải báo cho anh chứ, làm sao anh yên tâm để em đi suốt quãng đường dài như vậy một mình?" Mark bắt đầu cảm thấy sốt ruột trước một Jinyoung yên tĩnh lạ lùng thế này.
"Em đã báo cho bác trai..." Jinyoung tiếp tục lẩm bẩm nhưng rồi cậu ngước lên nhìn anh lần đầu tiên kể từ khi cả hai rời khỏi hồ bơi, "Nhưng chính anh là người không liên lạc với em trước mà."
Mark bất ngờ khi đôi mắt Jinyoung long lanh và trước khi anh kịp phản ứng, một giọt nước mắt đã bắt đầu lăn xuống gò má của cậu ấy.
"Em đến tận đây chỉ vì muốn hỏi anh một câu thôi. Tại sao anh bắt em phải quên đi tất cả mọi chuyện chứ? Tại sao chứ? Những gì đã xảy ra không còn quan trọng với anh nữa sao?"
Mark không thốt ra được lời nào, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh lại bắt đầu cảm thấy trái tim mình quặn thắt, những ký ức cứ dồn dập kéo đến và lấp đầy mọi ngóc ngách trong tâm trí anh.
"Em không còn quan trọng với anh nữa sao?"
Mark muốn nói, nói thật nhiều, anh muốn nói cho Jinyoung biết đối với anh cậu là người quan trọng đến thế nào, và dù anh đã nói rằng anh sẽ cố, nhưng thực ra trái tim anh chưa bao giờ muốn quên đi bất kỳ ký ức nào về cậu. Anh muốn nâng niu và trân trọng từng khoảnh khắc ở bên Jinyoung, như cách mà cậu đã giúp anh tin tưởng vào bản thân mình và giúp anh vượt qua mọi thứ, như cách mà cậu dịu dàng len lỏi vào trái tim anh niềm vui đơn giản mỗi ngày chỉ bằng một nụ cười rạng rỡ, và dù rằng từ giờ trở về sau cậu chỉ xem anh như một người bạn đơn thuần đi chăng nữa, thì tình cảm của anh cũng sẽ không hề thay đổi. Nhưng Mark không biết phải bắt đầu từ đâu và phải nói gì trong lúc này, khi những giọt nước mắt tiếp tục lăn dài trên gương mặt cậu.
"Em xin lỗi, vì... vì..." Jinyoung cố giấu đi khuôn mặt mình bằng cách cúi gằm và nhìn xuống nền nhà, "Em đã không chắc về tình cảm của mình, em đã nghi ngờ và em đã từng nghĩ đó chỉ là chút dao động nhất thời, em thực sự không biết nữa..."
"Jinyoung à, không sao đâu..." Mark thì thầm, lúc này anh chỉ muốn ôm cậu vào lòng và an ủi cậu, nhưng anh không biết liệu mình làm vậy có đúng hay không.
"Nếu cảm xúc của em không phải là thật, nếu nó chỉ là ngộ nhận nhất thời, thì tại sao suốt hai tuần qua em lại nhớ anh nhiều đến thế, và... và dù bây giờ anh đã đứng trước mặt em rồi, nhưng sao trái tim em lúc này vẫn đau như vậy chứ?"
"Ji... Ji Nyeong à"
Mặc dù anh không thể hiểu nổi cậu đang nói gì, nhưng anh đau lòng lắm khi nhìn thấy cậu vụn vỡ ngay trước mắt mình, và anh còn không dám ôm lấy cậu vì sợ mình sẽ làm sai. Nhưng có quan trọng gì nữa, khi cậu đã ở đây và đó là tất cả những gì anh mong ước, thế nên Mark tiến lại gần và kéo Jinyoung vào lòng, anh xoa những vòng tròn nhỏ trên lưng cậu và ôm lấy cậu chặt hơn khi hai vai của Jinyoung run rẩy.
"Em không muốn quên đâu Mark, em không muốn đâu."
Jinyoung tiếp tục thổn thức trong khi Mark dỗ dành cậu như trẻ con, "không sao mà, không sao đâu, có anh đây rồi, Jinyoung à."
Mark nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc mềm mại của cậu, anh vô thức hít vào đầy hai lá phổi của mình mùi hương mà mỗi đêm anh vẫn hằng nhung nhớ. Anh khẽ tách ra và chăm chú nhìn Jinyoung, giờ đây đã bớt nức nở nhưng vẫn cố vùi mặt vào ngực anh mà nũng nịu như mèo nhỏ. Mark bật cười khe khẽ, "cho anh thấy khuôn mặt của em nào", rồi dịu dàng gạt những lọn tóc lòa xòa trên trán cậu sang một bên.
"Anh cũng không muốn quên đâu, làm sao anh quên đi được những ký ức đẹp đẽ bên em cơ chứ. Đến cả trong mơ anh vẫn còn nhớ về chúng nữa là..." Mark ngập ngừng một chút trước khi quyết định hỏi cậu, "Em có chắc chắn về tình cảm của mình không?"
Jinyoung ngước nhìn anh, khuôn mặt ửng hồng vì mới khóc xong nhưng vẫn quả quyết gật đầu.
"Vậy thì được rồi." Mark mỉm cười, anh nhè nhẹ hôn lên đôi mắt sưng mọng của cậu, cố gắng chạm môi thật dịu dàng. Anh cố tình cọ mũi anh vào mũi cậu khiến Jinyoung bật cười, trước khi bàn tay anh tìm đến bàn tay cậu, khẽ đan những ngón tay của họ vào nhau.
Jinyoung chớp hàng mi vẫn còn ươn ướt của mình rồi thì thầm, "Sau này bất kể là đang làm gì hay ở đâu anh cũng phải bên cạnh em."
Mark thu hết can đảm để hôn lên gò má cậu, "ừm", và một khi đã bắt đầu hôn thì anh biết mình sẽ chẳng thể nào dừng lại được.
"Kể cả lúc ở trên sân khấu, hay là trong phòng chờ..." Jinyoung khẽ nhắm mắt lại và Mark tiếp tục hôn lên cánh mũi cậu cùng một tiếng "ừm" nữa.
"Lúc quay V-app cũng vậy."
"Được rồi."
Mark khẽ rời khỏi gương mặt Jinyoung để nhìn cậu kỹ hơn, anh muốn cảm nhận Jinyoung bằng tất cả mọi giác quan của mình, để anh thuyết phục được bản thân rằng đây không phải là ảo giác. Anh muốn cảm nhận cậu bằng cả khứu giác và vị giác, khi anh vừa hít vào mùi thơm trên làn da cậu trong lúc rải những nụ hôn ngọt ngào từ xương hàm cho đến bả vai Jinyoung, anh muốn cảm nhận cậu bằng cả thính giác và xúc giác khi ghì chặt lấy cậu vào cơ thể anh hơn trong lúc lắng nghe từng hơi thở của cậu bên tai mình.
Cậu ấy đang thực sự ở đây.
Knock knock. "Hai đứa có trong đó không? Mẹ chuẩn bị xong phòng của Jinyoung rồi."
Jinyoung giật mình rời khỏi anh, trong khi Mark đứng hình một lát, thế rồi anh bước ra mở cửa và chỉ nói với mẹ của mình vỏn vẹn có một câu.
"Mẹ không cần chuẩn bị gì đâu, Jinyoung sẽ ở đây với con." Nói rồi anh nhanh chóng chúc mẹ ngủ ngon và đóng cửa lại, không chần chừ một giây để tiếp tục kéo người kia vào lòng mình.
———
Những ngày tiếp theo đó thật là kỳ lạ. Mark cứ thấy mình như đang mơ, bởi vì ngay trong chính ngôi nhà mà anh đã lớn lên, chỗ nào anh cũng nhìn thấy hình dáng của cậu ấy. Jinyoung ngồi ở bàn ăn, Jinyoung trò chuyện với các chị, Jinyoung thơ thẩn ngoài hồ bơi, Jinyoung bật cười khúc khích cùng hai đứa trẻ trong khi chị Tammy chỉ cho cậu ấy cách bắt một bông hoa bằng icing cream.
Và Mark chẳng e ngại ai để ý khi ánh mắt anh chốc chốc lại dõi theo từng cử chỉ của cậu ấy và ngồi cười ngơ ngẩn một mình, như thể anh mới nhìn thấy những nếp nhăn đáng yêu nơi khóe mắt kia lần đầu tiên trong đời, nụ cười tỏa nắng còn hơn cả mặt trời ở LA lúc này nữa, và đường cong uyển chuyển kia, trái đào căng tròn và hấp dẫn kia... oh, có lẽ mình nên dừng những suy nghĩ kỳ cục này lại.
Tất nhiên là Jinyoung chẳng bao giờ để lỡ ánh nhìn của Mark, và cậu phải phì cười khi anh giật mình quay đi trong khi gò má đỏ bừng. Thật buồn cười là hình như tất cả bạn bè của Mark đều hâm mộ Jinyoung còn hơn cả anh thì phải, nhất là cô bạn hôm nọ ngồi gần anh bên hồ bơi...
Còn bọn nhóc không ngày nào là không khủng bố điện thoại của cả hai bằng hàng loạt tin nhắn katalk than trời kêu đất.
Jackson
Là tui rảnh rỗi quá hay sao mà tui cứ mò vào cái group này hoài nhỉ?
Mọi người đi đâu cả rồi???
Bammie
Em đây nè Jackson hyung.
Anh bắt đầu nhớ mọi người rồi sao? ㅋㅋㅋ
Yugyeomie
Em đang phải làm bài tập ha và em không có rảnh đâu
Nhân tiện cho hỏi tại sao Jinyoung hyung không trả lời mà toàn 'seen' thôi vậy?
Bammie
omg Jinyoung hyung đang ở đâu làm gì có phải anh ấy mất điện thoại rồi không???
Jackson
Jinyoung à ㅠㅠ mau reply đi đừng giận hờn vu vơ nữa mà anh hứa khi về Seoul nhất định đi ăn thịt với chú.
Youngjae
Oh yea tui và Jaebum hyung đang dắt Coco đi dạo ngoài bờ biển
Tụi tui đang ăn bạch tuộc đây
Coco vẫn vui khỏe nếu Markeu có nhu cầu muốn biết
Jackson
Có ai tò mò chuyện mấy người đâu...
Tui đang kiếm Jinyounggg
Bammie
Jinyoung hyung Jinyoung hyung
Hyunggggggggggg
Jinyoung tủm tỉm cười trong khi đang nằm trong bóng râm bên cạnh hồ bơi.
"Anh coi tụi nó làm lố chưa này"
Mark ngả đầu lên vai Jinyoung và đọc mấy tin nhắn từ lũ trẻ bằng điện thoại của cậu. Anh cứ giữ nguyên tư thế như vậy một lúc lâu khiến Jinyoung chột dạ nhìn quanh, "hình như là có hơi thân mật đó, Markeu."
Mark mò mẫm điện thoại của mình đâu đó trên ghế dựa và gọi Jinyoung, "nhìn vào đây em," thế rồi Jinyoung chỉ kịp ngước lên và nghe một tiếng tách.
"Gì vậy??"
"Không có gì."
Thế rồi một lúc sau Jinyoung lại thấy điện thoại của mình rung lên liên tục, "làm sao mà bọn nó không để mình được yên chứ, đã trốn sang nửa vòng trái đất rồi đấy."
Markeu...♡
> Youngjae: Gud, Coco nhờ vào chú. Và Jaebum.
[attached a photo] □
đừng lo lắng nữa nhé mấy đứa
Jackson
what de *****
Bammie
Hảaaa??? Tại sao Jinyoung hyung đang ở cùng Mark hyung vậyyyy???
Jackson
Mark did you tell us that you would change your flight ticket??????
Markeu...♡
I did
Jackson
What happened????????
Bammie
Jinyoung hyung đang ở đâu???? Đừng nói là ở LA @@
Jackson
Hey I feel betrayed!!!!!!!!
Yugyeomie
Các hyung chơi vui vẻ a ~~~ :3
"Mark anh đã làm gì vậyyyyyy", Jinyoung trợn mắt nhìn anh còn Mark cũng đang chớp chớp nhìn cậu với vẻ mặt anh đã làm gì sai sao. Jinyoung liếc anh một cái, nhìn vào tấm ảnh mà anh đã gửi vào group chat của cả bọn một lần nữa và đành chịu thua, điện thoại tuột khỏi tay khi cậu úp mặt vào lòng bàn tay mình mà thở dài. Cậu sẽ phải nghĩ ra lý do gì đây để giải trình với đám nhóc...
"Hey shawty, tối nay em có muốn cùng anh ngắm sao không?"
Mark thì thầm vào tai cậu và rồi anh ngâm nga một câu hát quen thuộc trong Forever Young, anh bật cười khi Jinyoung khẽ rùng mình và quay sang nhìn anh 'mắng yêu'.
"Chúa ơi Mark, anh sến quá điii."
Và Jinyoung biết, cậu sẽ không thể từ chối bất kỳ điều gì từ Mark cả, bởi vì cậu chỉ muốn cùng anh tiếp tục bước đi, lâu thật lâu trên quãng đường phía trước.
——
[Bonus]
"Jinyoung, sweety, con hãy chỉ Mark nói tiếng Hàn nhiều hơn nữa nghe, nó thích học tiếng Hàn lắm, về tận đây rồi mà nó vẫn còn ôn tập đó. Mặc dù ở nhà không ai nói tiếng Hàn chung với Mark được hết trơn."
Mẹ của anh khúc khích cười rồi lại tiếp tục thì thầm vào tai Jinyoung, "hôm nọ bác còn thấy nó dán đầy mấy mảnh giấy note tiếng Hàn trên bàn học, mặc dù không hiểu được nhưng bác nghĩ là nó đang ôn lại lời mấy bài hát cho khỏi quên đấy. Mark rất chăm chỉ mà, phải không con?"
Jinyoung bụm miệng cười, gật gật đầu với mẹ của Mark, trong khi nhớ lại nội dung những mảnh giấy note trên bàn học của anh mà cậu đã tình cờ nhìn thấy được, trước khi anh lao vào phòng và đẩy cậu sang một bên, đỏ mặt gom những mảnh giấy và giấu kín chỗ nào không biết.
Ngày đầu tiên, không có Jinyoung, nhớ em ấy.
Nhớ em ấy còn nhiều hơn hôm qua nữa aaaa.
Nhớ nhớ nhớ.
Jinyoungie, em đang làm gì đó? Anh có nên gửi katalk cho em không?
Jinyoung à...
Hai tuần nữa không được gặp Jinyoung, srsly??? Anh phải làm sao phải làm sao???
Chỉ cần nhìn thấy em thôi.
Jinyoungie, anh nhớ em.
Oh, Markeu, vậy anh hãy nói xem, anh nhớ em nhiều đến chừng nào vậy?
-End-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro