Chap 11: Đi tìm
Summary:
________________
"Những chuyện đã xảy ra... giữa chúng ta..., ừm, nó không còn quan trọng nữa...
Em hãy quên mọi thứ đi."
Jinyoung đứng một mình trên sân thượng công ty, cậu chẳng hiểu vì sao mình lại phải tất tả bắt chuyến xe buýt tốc hành cuối ngày lên Seoul để rồi chẳng được việc gì, khi mà kỳ nghỉ hai tuần còn chưa kết thúc.
Hey, giám đốc đại diện quyết định kéo dài kỳ nghỉ cho các cậu, sướng nhé. Còn tới hai tuần nữa lận, nghỉ ngơi thiệt nhiều vào. Hyung đi du lịch đây, byeee!!
Và đó là tất cả những gì cậu nhận được từ manager hyung trong lúc ngồi trên xe buýt hướng về Seoul. Cuộc đời này đúng là chẳng thể nào lường trước được. Những đứa còn lại chắc là đang reo hò ầm ĩ ở nhà vì phấn khích, cứ nghe tiếng chuông báo tin nhắn katalk liên hồi từ điện thoại của cậu là biết.
Jinyoung phóng tầm mắt ra phía bầu trời đen thăm thẳm, hôm nay không có trăng, cũng không có sao. Cậu những tưởng sẽ cảm nhận được chút gì đó từ anh khi đứng đây, nhưng cậu đã lầm rồi, ở đây chẳng có gì cả. Chẳng có gì ngoài một sân thượng vắng tanh, không Mark, và Jinyoung chỉ có một mình.
Lại một mùa thu nữa sắp đến.
Jinyoung tự hỏi không biết vì sao mình lại yêu thích mùa thu nhiều tới vậy. Có lẽ là vì mùa thu năm nào đó, cậu đã để một chàng trai bước vào trái tim mình, như một lẽ tự nhiên và cậu chẳng thể nào cưỡng lại được, như thể sự có mặt của anh trong đời cậu là điều cần thiết và hiển nhiên nhất trên đời.
Trong đầu cậu lúc này lại tràn ngập ký ức buồn bã ngày hôm đó. Cậu khẽ run lên, không biết vì sương giá giữa đêm hay vì cậu đang sợ, sợ rằng những lời anh nói ngày hôm ấy mãi mãi sẽ là những lời cuối cùng.
Tất cả rồi sẽ thực sự bị lãng quên sao? Anh có thể làm được sao? Em có thể làm được sao?
Jinyoung lười nhác lôi điện thoại từ trong túi quần và mở ra xem khi các tin nhắn liên tục không ngừng phá tan không gian tĩnh lặng và làm đứt mạch suy nghĩ của cậu. Có lẽ chắc ngoài cậu ra, đứa nào cũng đang hào hứng vô cùng vì có thêm thời gian ở bên gia đình.
Youngjae
NÀY!! Mấy người nhận được tin nhắn từ manager hyung chưa????
Jackson
Tui đang nhảy chồm chồm trên nệm đầy phấn khích đây hahaha
Yugyeomie
Có gì đâu??? Em vẫn phải ở Seoul mà thôi. Và em còn phải làm bài tập đó giời ơiiiii
Nhưng mà công nhận được nghỉ ở nhà vẫn sướng hơn a hi hi
Youngjae
Gyeomie chú xuống Mokpo chơi với anh đêee anh bao chú ăn bạch tuộc nướng
Jackson
Anh anh nữa, tự nhiên thèm thịt nướng hu hu
Yugyeomie
Làm như em không biết anh đã tức tốc đổi vé máy bay ngay khi nhận được tin nhắn từ manager hyung vậy
Với lại em xin trịnh trọng từ chối lời mời ăn thịt nướng từ anh, em không muốn đối đầu với Jinyoung hyung như Bambam lol
Jackson
Brownie làm sao em biết vậy hahaha jk anh đang ăn bánh trứng nướng Hong Kong của mẹ làm đây ăn ngập mặt từ hôm qua tới giờ rồi mấy người ghen tị khôngggg
Bammie
OMG em phải đổi vé máy bay liền thôiiiiii không biết có phải mất phí nhiều không nữa
Gyeomdungah tớ không có đối đầu với Jinyoung hyung nha anh ấy thương tớ biết là bao nhiêu hahaha
Youngjae
Thế không ai xuống Mokpo chơi với tui à? Jinyoung hyung???
Bambam anh tưởng em là hoàng tử Thái Lan?
Jackson
Thai Airways sẵn sàng đổi vé miễn phí cho em thôi Bam vì em là khách hàng VVIP mà.
Yugyeomie
Oh gosh mọi người có thấy gì không tin nhắn hiện đang được 'seen' hết nè vậy là Mark hyung cũng đang đọc nè mọi người ơi chuyện lạaa
Jackson
Phải rồi Mark anh có đổi vé máy bay không?
Bammie
Không phải ngày mai Mark hyung bay về Seoul rồi sao? Đổi vé chắc tốn nhiều tiền lắm a~~
Youngjae
Markeu markeu nếu mai bay về thì xuống nhà em chơi đêee ai cũng bơ em hết trơn.
Coco đang ở đây nè Coco appa ơiiii
Leader-nim
Mai anh xuống Mokpo
Youngjae check katalk riêng của anh mau.
Bammie
Sao không thấy Jinyoung hyung lên tiếng? Hyung ơi anh đang theo dõi mà phải không?
Jackson
Túm lại là Mark có đổi vé không vậy ha? Được ở nhà thêm hai tuần nữa lận mà.
Markeu...♡
Anh sẽ đổi vé
Jackson
Oh la la thế mới là đại gia LA chứ.
Bammie
Mark hyung chịu chơi ghêeee
Các anh nghỉ ngơi vui vẻ ~~~~
Jinyoung nhìn chằm chằm vào cái tên Markeu...♡ trong vài giây trước khi nó trôi đi mất bởi hàng loạt những tin nhắn từ các thành viên khác. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại như vậy cho đến khi điện thoại tự động tắt và rồi mọi thứ trước mắt Jinyoung bỗng trở nên tối đen. Jinyoung nghĩ cậu chẳng còn nhìn thấy được gì nữa.
Thế là xong. Mark sẽ không ở đây trong suốt hai tuần tiếp theo nữa, và làm như hai tuần vừa rồi với Jinyoung còn chưa đủ tồi tệ vậy. Jinyoung có cảm giác hai đầu gối mình không còn trụ vững trong khi dạ dày cậu nhộn nhạo vì nghĩ đến việc mình sẽ phải trải qua hai tuần nữa không có Mark bên cạnh.
Em có nhiều điều muốn nói với anh biết bao.
Thế nên đôi mắt Jinyoung sáng lên khi cậu bắt gặp ý tưởng vừa lóe ra trong đầu mình. Thế là đủ rồi, cậu chỉ có thể chịu đựng đến vậy.
"Sao em lại đi theo anh? Lần nào cũng thế."
"Vì em không muốn anh ở một mình."
Như mọi khi, cậu sẽ phải đi tìm anh thôi.
———
Mark không ngủ được. Tuần đầu tiên ở nhà đối với anh chẳng mấy vui vẻ như anh đã tưởng tượng. Mark liên tục buồn ngủ không đúng giờ, đói bụng không đúng bữa, và lúc cần ngủ thì hai mắt anh cứ mở thao láo cho đến khi trời hửng sáng. Tình trạng này kéo dài quá lâu và anh chẳng thể bao biện nó bằng jet lag được nữa. Chỉ là anh cảm thấy rất ủ ê.
Bạn bè Mark ghé qua rất thường xuyên. Đôi lúc mấy đứa con trai kéo được anh ra khỏi nhà để đến một cái pub nào đó trong thành phố, nhưng Mark chẳng có tâm trạng là mấy. Anh cứ lờ đờ như người mất hồn khiến cả hai đứa cháu gái có lần cũng phải thốt lên, "Uncle Mark, you look like a lovelorn sheep." Và trong khi Mark bật cười rồi đuổi theo hai đứa trẻ, cố gào lên, "I'm not a sheep, little monsters", anh chỉ có thể nghĩ trong đầu, "Vậy ra lúc này trên trán mình viết rõ hai chữ thất tình nên đến cả bọn trẻ cũng phát hiện ra."
Tất nhiên để vượt qua mớ bề bộn trong lòng anh lúc này chẳng dễ dàng gì, nhưng rồi Mark cũng tìm được cách giải quyết ổn thỏa. Anh cố viết những suy nghĩ của mình ra ngoài, trên những tờ giấy note như thể bằng cách đó anh sẽ không phải hét to lên cảm xúc của mình, như thể anh đã ước rằng chỉ một lần thôi Jinyoung có thể nhìn thấy chúng và hiểu được cảm xúc của anh. Ít nhất thì trong những ngày này, anh muốn dành thời gian càng nhiều càng tốt ở bên gia đình mình. Anh chưa sẵn sàng, và anh cũng không biết lúc nào thì mình đủ tự tin để đối mặt với cậu ấy, thế nên anh đã quyết định đổi vé máy bay khi nhận được thông báo từ manager, "dù có bay về Seoul thì cũng có ai đợi mình đâu chứ". Đó là Mark đã nghĩ vậy.
Chuyện này thật quá sức đối với anh. Tất cả những chuyện này.
Hai tuần chịu đựng để không phát điên lên vì nhớ giọng nói của cậu ấy, và anh không nhớ mình đã phải xoay sở ra sao để không chạm vào nút gửi trên màn hình katalk trong vài khoảnh khắc yếu lòng.
Anh nhớ lại cách mà trái tim mình hụt mất một nhịp khi nhận thông báo kỳ nghỉ được kéo dài, anh không biết mình nên vui vì điều đó hay nên buồn vì phải mất thêm hai tuần nữa anh mới có thể gặp lại cậu ấy, và anh không biết liệu mình có thể chịu đựng được thêm khi sự vô vọng của hai tuần vừa qua dường như sắp quay trở lại từ đầu.
Anh đã nỗ lực biết bao nhiêu để dặn lòng mình không được nghĩ về Jinyoung, nhưng rồi anh lại chống chế, "vì sao anh phải quên em, vì sao anh không được nghĩ về em nữa chứ?", và rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Anh cảm thấy có lỗi vô cùng khi mình không có tâm trạng gì để vui chơi cùng mọi người, và đúng lúc mà Mark cố trốn lên phòng mình thì mấy đứa bạn đã tóm được anh, ép anh đi về phía hồ bơi.
"Thôi nào, Mark, dẹp cái cớ jet lag vớ vẩn ấy đi và lại đây chơi cùng mọi người nào."
Bạn bè anh đang tụ tập ở một góc hồ bơi và cái trò "Truth or Dare" này chẳng hấp dẫn anh là mấy, nhưng anh không thể từ chối những đứa bạn thân của mình được. Thế nên Mark ngồi xuống cùng cả bọn và cố ép tâm trí mình tập trung vào trò chơi.
__
"Cảm ơn bác vì đã đích thân đến đón cháu, cháu thật không biết phải cảm ơn bác thế nào."
"Ồ, có gì đâu nào Jinyoung, ta không thể để con bơ vơ ngoài sân bay vào ban đêm thế này được phải không nào."
Jinyoung kéo vali băng qua khu sân rộng để bước vào nhà, mẹ của Mark đã đứng chờ ở trước cửa từ bao giờ.
"Oh my god Jinyoungie, sweet heart, con thật sự ở đây rồi, bác thật không tin được vào mắt mình."
Người phụ nữ mang đậm nét châu Á đôn hậu dang rộng hai tay và đón Jinyoung vào lòng, bà không ngừng thốt lên những câu cảm thán, "con làm tốt lắm, chúng ta không mong gì hơn được đón tiếp con trong kỳ nghỉ của Mark."
Chiếc chai thủy tinh xoay mòng mòng một lúc và rồi dừng lại, hướng về cô bạn gái đang ngồi cách Mark một chút.
"Truth or Dare?"
Cô gái trẻ ngẫm nghĩ rồi quyết định, "Dare, vì mình biết thế nào cũng bị hỏi ba cái câu ngớ ngẩn cho mà xem."
"Dù chọn cái nào thì bồ cũng biết là bọn này không bỏ qua dễ dàng cho bồ đâu mà", mấy đứa con trai nói xong bèn đồng loạt nhìn sang Mark và bật cười hô hố, trong khi cô bạn gái đảo mắt và thở dài, "thách nhanh đi."
"Thách bồ hôn Mark ngay tại đây, ngay bây giờ. Trong vòng 5 giây."
"What??"
Mark ngẩng đầu nhìn lũ bạn thân tiếp tục cười ha hả, cô bạn gái bên cạnh anh lúc này mặt mũi bắt đầu đỏ bừng.
"Được rồi, nhưng ở vị trí nào do mình quyết định."
"Khoan đã, thôi nào, bồ biết phải làm sao mới vui mà."
"Mình không muốn làm Mark cảm thấy bất tiện."
"Okay thôi tùy bồ."
Cô bạn gái nhích lại gần Mark trong khi anh vẫn ngồi im như tượng, trố mắt ra nhìn lũ bạn.
"Này, cậu không phải làm vậy đâu."
"Chỉ là trò chơi thôi mà, Mark, mình sẽ chỉ hôn lên đây thôi." Cô gái chỉ lên gò má anh và hơi nhếch môi cười.
"Nhưng..."
"Chúa ơi chỉ là hôn má thôi mà, hai người làm ơn nhanh lên đi." Lũ bạn anh bắt đầu la ó.
"You heard them." Cô gái nhún vai tỏ vẻ hơi miễn cưỡng, nhướn lên và dừng lại một chút trước khi chạm môi vào làn da trên khuôn mặt Mark.
"Jinyoungie, cháu đến thật đúng lúc, Mark đang chơi cùng bạn bè ở ngoài hồ bơi đấy."
"Đang có tiệc sao ạ?"
"Gần như thế, bọn nó hay tụ tập ở đây mỗi khi Mark về nhà lắm. Nào, để bác dẫn cháu ra nhập bọn. Bác vẫn chưa nói với Mark đâu, để xem nó sẽ phản ứng ra sao khi thấy cháu ở đây." Bố của Mark cười tinh nghịch trước khi dẫn đường và Jinyoung rụt rè theo sau, cậu thấy trống ngực mình đập thình thịch và suốt quãng đường đi, Jinyoung cố ngăn sự bồn chồn trong lòng mình và tự nhủ, "mình đã quyết định đúng khi đến đây, mình đã làm đúng, mình đã làm đúng."
"Chuẩn bị chưa?"
"Khoan... khoan đã!" Mark lắc đầu và quay sang nhìn cô bạn.
"Cậu không phải làm vậy đâu, thật đấy." Anh với tay lấy cốc rượu pha chế, "cái này mình sẽ uống cho."
"Eiiiiii, hãy để cho cậu ấy làm đi Mark, cậu ấy có phàn nàn gì đâu mà. Dạo này American style của Mark quá sức giảm sút rồi đấy. It's just a game!"
"Cậu nghe rồi đấy." Cô gái cười khúc khích khi hai thằng bạn trai của Mark nhào đến giữ vai anh lại không cho di chuyển, còn mình thì tiếp tục nhướn tới gần và chỉ một chút nữa thôi là môi của cô gái chạm vào gò má anh.
"Mark, xem ai ở đây này." Bố của Mark hắng giọng ở phía bên kia hồ bơi và nhìn sang Jinyoung, nhưng cậu đã hướng ánh mắt mình về phía đám người tụ tập cách đó không xa và không khó khăn gì cho cậu khi nhận ra chàng trai tóc đỏ giữa đám bạn bè của anh.
Jinyoung đứng im tại chỗ khi nhận ra một cô gái đang ghé sát vào Mark, càng lúc càng gần hơn và rồi ở góc độ cậu đang đứng đây, hai người họ trông như thể... như thể là đang... hôn nhau?
Mark đứng bật dậy khi vừa nhìn thấy hình ảnh quen thuộc phía bên kia hồ bơi. Cô gái bên cạnh bị anh vô tình đẩy sang một bên và nét mặt vẫn còn chưa hết bất ngờ.
Mark trợn tròn mắt nhìn Jinyoung, anh không biết bây giờ là mình đang mơ hay đã đi lạc sang một thế giới song song khác nữa.
"Tadaaa, Mark, Jinyoung đã đến nhà chúng ta!!"
Jinyoung cố nặn ra một nụ cười. Cậu nhìn anh không chớp mắt, khuôn miệng tự động bật thành tiếng, "Oh... Hi~".
"Khoan đã, đó không phải một thành viên trong nhóm cậu ấy sao?"
"Sao cậu ta đến được đây nhỉ?"
"Hey, hi, Junior right?"
Không biết từ xa thế này anh có nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của cậu không. Jinyoung cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi nước mắt bắt đầu đong đầy hai khóe mi, cậu cứ đứng chôn chân tại chỗ và còn không dám chớp mắt vì chỉ sợ nước mắt rơi.
Mày đang nghĩ gì chứ, Park Jinyoung.
Mày mong là anh ấy sẽ trải qua những ngày buồn bã và chỉ đợi mày đến tìm thôi sao?
Dĩ nhiên là không rồi. Đây là nhà của anh mà. Làm sao mà anh ấy buồn cho được chứ?
Và vì sao mày lại lờ đi chuyện anh ấy còn không nhắn cho mày một tin nhắn nào...
Bởi vì anh ấy đang rất vui vẻ. Chỉ có mày là đang hoang tưởng và hành động thật đáng thương thôi, Park Jinyoung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro