
30
Thời gian còn lại trong ngày chỉ pà Beomgyu và Taehyun ở bên nhau, chủ yếu là ở trên giường. Beomgyu thực sự đã làm cho họ bánh mì nướng kiểu Pháp cho bữa sáng và phục vụ bữa sáng cho Taehyun trên giường lần thứ hai. Anh và Taehyun xem một số chương trình Netflix ngẫu nhiên trên TV trong khi ăn, và sau khi ăn xong, Beomgyu lấy đĩa của họ để rửa ở tầng dưới. Taehyun đề nghị giúp đỡ, đặc biệt là vì em không muốn Beomgyu làm tất cả công việc, nhưng Beomgyu từ chối sự giúp đỡ của em. Taehyun thường sẽ phớt lờ anh và làm theo, nhưng khi cố gắng đứng dậy, phần lưng dưới của em ngay lập tức bị đau, vì vậy em không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi xuống.
Khi Beomgyu quay lại, cả hai quay lại ôm nhau. Họ dành gần như vài giờ tiếp theo như thế, chỉ để nghỉ ngơi với nhau. Cuối cùng, họ quyết định tiếp tục xem Netflix, vì vậy đó là những gì họ làm trong vài giờ tới.
Khi đồng hồ điểm gần 11 giờ 30, đó là lúc Beomgyu nhớ ra rằng Hyeon và Chae-Yeong sẽ sớm tan học. Anh dời mắt khỏi TV để nhìn sang Taehyun bên cạnh.
“Này, Tyun?” Beomgyu gọi to.
Taehyun không rời mắt khỏi TV, nhưng vẫn trả lời, "Hm?"
“Ai đón Chae sau giờ học thế?”
“Mẹ của Yeonjun-hyung.” Taehyun cuối cùng cũng rời khỏi TV để ngước nhìn Beomgyu. "Tại sao anh hỏi thế?"
“Chà, chúng ta có thể đón tụi nhỏ ngay bây giờ, phải không?” anh nói, và mắt Taehyun hơi mở to khi nhận ra Beomgyu nói đúng.
“Ôi chúa ơi, anh nói đúng,” Taehyun nói. “Vậy để em nói với mẹ của hyung rằng bác ấy không cần phải làm thế nữa.”
Beomgyu gật đầu, và Taehyun chộp lấy điện thoại của em. Khi nhắn tin cho mẹ của Yeonjun, những câu hỏi nảy ra trong đầu Beomgyu.
“Còn mẹ của Soobin-hyung thì sao?” anh hỏi. “Hay cha mẹ?”
“Họ sống ở Ansan,” Taehyun trả lời. “Vì vậy, nó giống như một cuộc lái xe kéo dài ba mươi phút, và anh sẽ không muốn đưa họ vượt qua những chặng đường dài mỗi ngày đâu.”
Beomgyu gật đầu. “Vậy mẹ của Yeonjun-hyung là người duy nhất đón Chae à? Còn bố của hyung ấy thì sao?”
“Thỉnh thoảng bác ấy đi cùng mẹ của hyung để đón Chae,” Taehyun nói sau khi suy nghĩ một chút. “Nhưng thông thường, bác ấy quá bận quản lý câu lạc bộ chơi golf của mình.”
Lông mày của Beomgyu nhướng nhẹ. “Anh không biết là Yeonjun-hyung giàu vậy đấy.”
“Có một điều là anh ấy không thích khoe khoang,” Taehyun nói, khiến Beomgyu cười khúc khích.
“Bố anh ấy là ai vậy?” anh hỏi. “Có lẽ anh biết bác ấy.”
“Choi Dae.”
Beomgyu há hốc mồm. “Bố của Yeonjun-hyung là Choi Dae?!”
Taehyun gật đầu, quay lại với chiếc điện thoại của mình khi mẹ của Yeonjun nhắn tin lại.
"Chết tiệt, họ thực sự giàu vãi ấy," Beomgyu lẩm bẩm. “Đợi đã, vậy nếu Yeonjun-hyung đã giàu đến thế rồi, tại sao không để Chae học tại một trường tư thục?”
“Con bé đã từng,” Taehyun nói. “Nhưng con bé đã bị bắt nạt rất nhiều, và các anh không muốn để con bé phải trải qua điều đó một lần nữa, vì vậy họ đã chuyển đến một trường công lập khi đến đây. Thêm vào đó, ngay từ đầu, các anh đã phản đối ý tưởng cho Chae học trường tư thục, nhưng họ chỉ cho con bé đến đó vì mẹ của Yeonjun-hyung đã nài nỉ thôi.”
“Anh cảm thấy mẹ của hyung là người mẹ điển hình trong phim truyền hình đấy,” Beomgyu nói, khiến Taehyun bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ.
“May mắn thay, bác ấy không,” anh nói. “Nhưng bác có thể nghiêm khắc khi muốn.”
“Anh chỉ có thể tưởng tượng những gì Soobin-hyung đã trải qua,” Beomgyu trầm ngâm. Anh tưởng tượng rằng Soobin đã sợ phát khiếp khi lần đầu tiên phải gặp bố mẹ của Yeonjun. Và một khi thấy họ đáng sợ như thế nào (hoặc ít nhất là mẹ của Yeonjun), nỗi sợ nhìn thấy họ không bao giờ biến mất.
“Ừ, nhưng Soobin-hyung chịu đựng vì Yeonjun-hyung,” Taehyun nói với một nụ cười.
"Aw, dễ thương quá," Beomgyu nói, và Taehyun gật đầu đồng ý. “Mẹ của hyung đã nói gì?” Anh trở lại chủ đề ban đầu của họ.
“Bác ấy nói không sao,” Taehyun trả lời, liếc nhìn điện thoại. “Bác ấy thực sự đã có một cuộc hẹn với bác sĩ, vì vậy dù sao thì mọi chuyện cũng ổn thôi.”
“Em có nói với bác là chúng ta có thể đón Chae trong những ngày còn lại trong tuần không?”
“Ồ, không, anh nói đúng nhỉ.” Taehyun thở hổn hển khi nhắn tin lại cho mẹ của Yeonjun.
Beomgyu cười khúc khích. “Em cũng muốn đi chứ?”
“Đi đón bọn trẻ à?”
Beomgyu gật đầu. "Ừ."
"Tất nhiên rồi!" Taehyun trông có vẻ bị xúc phạm khi Beomgyu hỏi, và vẻ mặt của em khiến Beomgyu bật cười. “Chúng, giống như, những đứa trẻ yêu thích nhất của em trên thế giới!”
Beomgyu cười khúc khích. "Em thậm chí có thể đi bộ đấy chứ?"
“V-vâng,” Taehyun trả lời, mặc dù em không biết mình có thể hay không.
“Bỏ đùa giỡn sang một bên đi,” Beomgyu nói, đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Điều đó có bình thường không? Em có phải là vẫn còn đau không? Ý anh là…anh không thực sự mạnh bạo đến thế đâu.” Đôi mắt của Beomgyu sau đó mở to. "Không phải là anh đã thế đấy chứ?"
“E-em thực sự không nhớ lắm,” Taehyun thừa nhận, mặt em nóng lên từng giây. “Nhưng em nghĩ 95% là như vậy.”
"Ôi, chết tiệt," Beomgyu nguyền rủa. “Anh xin lỗi, Tyun.”
“N-nó không sao mà, hyung,” em trấn an. “Dù sao thì đó cũng là những gì em cần.” Khi những lời đó thốt ra khỏi miệng, đôi mắt của Taehyun mở to và em bắt đầu tự nguyền rủa mình. Mặt em đỏ bừng như vài giờ trước, và em tránh giao tiếp bằng mắt với Beomgyu. Alpha không thể không chú ý, điều này thực sự khiến mặt anh nóng lên một chút.
“C-chúng ta nên bắt đầu đi thôi,” anh nói, ho để cố làm dịu đi sự khó xử. Anh thậm chí không cần nhìn đồng hồ để biết rằng họ có ít nhất mười lăm phút trước khi phải rời đi, nhưng bất cứ điều gì có thể giúp giải tỏa sự khó xử giữa họ.
“P-phải rồi.” Taehyun hắng giọng và phớt lờ cơn đau chạy dọc sống lưng khi ngồi dậy.
Cả hai thật khó xử trong vài giây tiếp theo khi thu thập những thứ cuối cùng của họ. Beomgyu thậm chí còn nhân cơ hội họ im lặng để nhắn tin cho Kai nói với cậu rằng không cần phải lo lắng về việc đón Hyeon. Khi họ đã có mọi thứ, Beomgyu quyết định "chết tiệt" và nắm lấy tay Taehyun khi họ bắt đầu bước xuống cầu thang. Taehyun hơi ngạc nhiên, nhưng em thích cử chỉ đó. Em thậm chí còn siết nhẹ tay Beomgyu khi họ bước đi.
“Em có nghĩ bọn trẻ sẽ ngạc nhiên khi thấy chúng ta không?” anh nói, mỉm cười khi nghĩ đến việc Hyeon sẽ ngạc nhiên như thế nào.
"Chắc chắn rồi." Taehyun gật đầu cười khúc khích. "Tụi nhỏ sẽ không bao giờ tưởng tượng được đâu."
Beomgyu cười khúc khích trước điều đó, rồi anh và Taehyun ra khỏi nhà. May mắn thay, xe của Taehyun đang ở trên lối vào nên họ vào trong. Beomgyu rõ ràng đã ngồi vào ghế lái, vì Taehyun chưa thể lái xe, và họ thắt dây an toàn. Beomgyu bắt đầu lái xe về phía trường tiểu học của bọn trẻ, và Taehyun kết nối điện thoại của mình với âm thanh nổi của xe hơi. Em xáo trộn danh sách phát của mình và “Twit” của Hwasa bắt đầu phát. Beomgyu há hốc mồm khi nhận ra bài hát.
“Em có nghe MAMAMOO sao?” Beomgyu không thể tin vào tai mình khi giọng hát của Hwasa bao quanh chúng.
Taehyun gật đầu. “Bài hát của họ rất hay mà.”
"Ôi chúa ơi." Beomgyu giả vờ sụt sịt, khiến Taehyun cười khúc khích. “Cuối cùng cũng có người có cùng sở thích âm nhạc với anh rồi.”
Taehyun cười khúc khích. “Kai không có cùng sở thích âm nhạc với anh à?”
“Ý anh là, cả hai tụi anh thường nghe nhạc pop, nhưng khác nhóm,” Beomgyu giải thích. “Vì vậy, tụi anh thường tranh cãi xem ai lấy được dây phụ. Hay nói cách khác là kết nối điện thoại của họ với ô tô.”
Taehyun gật đầu, bật ra một tiếng cười nhỏ. “May mắn thay, Yeonjun-hyung và em không như vậy. Cả hai đều thích cùng một nhóm nhạc, vì vậy tụi em không bao giờ thực sự tranh cãi về âm nhạc.”
"Chắc phải hay lắm," Beomgyu càu nhàu, nổi cơn thịnh nộ tinh nghịch.
Quyết định trêu chọc, Taehyun cười bẽn lẽn. "Đúng vậy."
Beomgyu lại gắt gỏng với em, khiến Taehyun bật cười. Nghe thấy tiếng cười của em cuối cùng cũng khiến Beomgyu cười theo, và họ chuyển sang chủ đề khác. Họ đến trường tiểu học của bọn trẻ vài phút sau đó, và Beomgyu đỗ xe ở bãi đậu xe của trường. Họ vẫn còn năm phút nữa cho đến khi chuông reo, nhưng đã có phụ huynh đợi sẵn ở cổng nên Beomgyu và Taehyun quyết định ra ngoài.
Beomgyu ra ngoài trước, và rõ ràng là anh mở cửa cho Taehyun. Omega cảm ơn anh với một nụ cười ngượng ngùng, và Beomgyu chỉ mỉm cười tinh nghịch khi để Taehyun đỡ mình đứng dậy. Khi Taehyun ra ngoài, họ đan các ngón tay vào nhau và bắt đầu đi về phía cổng. Một số bậc cha mẹ liếc nhìn khi họ đến nhưng cũng phớt lờ khi nhận ra họ chỉ là một cặp cha mẹ khác.
Ý nghĩ đó khiến Beomgyu khựng lại. Anh và Taehyun trông giống như cha mẹ đối với những người khác, mặc dù họ không phải vậy. Beomgyu là cha mẹ, nhưng anh là cha mẹ đơn thân. Tuy nhiên, các bậc cha mẹ kia lại nghĩ khác, đặc biệt là khi các ngón tay của anh và Taehyun đan vào nhau. Beomgyu không thể không mỉm cười nhẹ với ý nghĩ đó, cảm thấy trái tim mình rung động (một lần nữa) khi nghĩ đến việc làm cha mẹ với Taehyun.
"Anh đang cười về cái gì vậy?" em nhẹ nhàng hỏi, không thể không chú ý đến nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Beomgyu.
“Em,” anh trả lời, vẫn giữ nụ cười dịu dàng, về mặt kỹ thuật thì đó không phải là một lời nói dối.
Chỉ một âm tiết đó thôi cũng đủ khiến mặt Taehyun nóng bừng và lắp bắp. “O-oh.”
Beomgyu cười khúc khích, đúng lúc chuông reo. Những đứa trẻ năm và sáu tuổi háo hức chạy ra khỏi cả hai lớp học, hầu hết những đứa trẻ đều tìm thấy cha mẹ của chúng. Gần một nửa số phụ huynh rời đi cùng con cái của họ, Beomgyu và Taehyun đi sâu hơn vào đám đông để cố gắng tìm Hyeon và Chae-Yeong.
“Anh đã nhìn thấy tụi nhỏ chưa?” Taehyun đặt câu hỏi, kiễng chân lên.
"Chưa," Beomgyu lầm bầm. Khi anh làm điều tương tự, đôi mắt anh dừng lại ở hai đứa trẻ mà họ đang tìm kiếm, và đôi mắt anh sáng lên. “Chắc chắn là tụi nó đang chơi nhảy lò cò.”
“Tất nhiên rồi,” Taehyun cười khúc khích. Em thở hổn hển, một ý tưởng nảy ra trong đầu, và mắt em sáng lên quay sang Beomgyu. “Chúng ta nên tạo bất ngờ vào tụi nó!”
"Ý hay đấy!" Đôi mắt của alpha cũng sáng lên, và cả hai cười khúc khích với nhau, trước khi họ bắt đầu đi về phía bọn trẻ. May mắn thay, lưng của bọn trẻ quay về phía họ nên không chú ý đến họ. Beomgyu và Taehyun nở nụ cười tự mãn trên khuôn mặt, và khi họ với tới phía sau bọn trẻ, họ hét lên "Boo!" trong khi vồ lấy chúng một cách nhẹ nhàng. Nó khiến Beomgyu và Taehyun bật cười khi bọn trẻ la hét lên.
"Bố!" Ngay lập tức, vẻ sợ hãi và ngạc nhiên của Hyeon được thay thế bằng sự phấn khích, và cậu bé ôm lấy bố mình. Người đàn ông tóc nâu cười khúc khích và bế con trai lên trong vòng tay.
“Bánh bao mật!” anh ré lại.
“Taehyun-ah!” Chae-Yeong ré lên.
“Chae!” Taehyun ré lại. Em cũng sẽ làm như Beomgyu, và bế cô gái nhỏ lên, nhưng phần lưng dưới của em vẫn còn quá đau để có thể làm được điều đó.
“Taehyun-ah!” Đôi mắt của Hyeon sáng lên khi cuối cùng nhóc cũng nhận ra rằng người lớn hơn cũng ở đây, khiến Taehyun cười khúc khích.
“Chú Beomgyu!” Mắt Chae-Yeong sáng lên khi cuối cùng cô bé cũng nhận ra anh.
“Chào Chae.” Anh mỉm cười, khiến cô nhóc cười đáp lại hào hứng hơn, nụ cười lộ cả hàm răng.
“Hai người đang làm gì ở đây thế ạ?” Hyeon hỏi khi họ bắt đầu đi về phía xe của Taehyun.
"Cái gì, chúng ta không thể đón con của mình sao?" Taehyun nói với cái cau mày tinh nghịch. Lời nói của em hơi làm Beomgyu ngạc nhiên, nhưng anh quyết định không bình luận gì về chúng (đặc biệt là khi anh đang cố không tưởng tượng cảnh anh và Taehyun lập gia đình với nhau).
“Nhưng anh lúc nào cũng ở chỗ làm mà, Taehyun-ah,” Chae-Yeong nhắc nhở. “Bà ngoại toàn đón em.”
“Và chú NingNing đón con,” Hyeon xen vào. Cậu bé nghiêng đầu, chủ yếu là với bố mình.
“Chà, Taehyun-ah và bố cuối cùng cũng có thời gian rảnh,” Beomgyu thông báo. “Có nhiều thời gian rảnh đến mức thực sự có thể đón hai đứa trong phần còn lại của tuần.”
Đôi mắt của Chae-Yeong và Hyeon lại sáng lên một lần nữa. "Thật sao!?"
Beomgyu và Taehyun đồng thanh cười khúc khích. "Thật."
“Yayy!” Những đứa trẻ ré lên, ôm Beomgyu và Taehyun chặt nhất có thể.
“Chúng ta có thể đến Chuck E. Cheese không ạ?” Chae-Yeong hỏi khi cô bé và Hyeon rời đi.
“Chúng ta có thể không?” nhóc cầu xin. "Đi mà?"
Beomgyu nhìn Taehyun, muốn em trả lời. Xét cho cùng, em là người không thể đi bộ (dù sao cũng lâu), và Beomgyu không chắc liệu có ổn không khi đi bất cứ nơi nào khác ngoài nhà.
"Tại sao không chứ?" em trả lời, làm bọn trẻ ré lên.
Beomgyu mỉm cười lúc này, và khi họ đến xe của Taehyun, anh và Taehyun giúp bọn trẻ thắt dây an toàn. Sau khi chúng thắt dây an toàn, Beomgyu ngồi cùng với Taehyun ở phía hành khách, nhưng trước khi Beomgyu mở cửa, anh đã nhẹ nhàng nắm lấy bắp tay của Taehyun.
"Mọi chuyện ổn chứ?" anh chậm rãi hỏi.
“Em có chắc là muốn đưa bọn trẻ đến Chuck E. Cheese không?” Beomgyu nói. “Sẽ không hại gì nếu chúng ta nói với họ rằng hôm nay chúng ta không thể.”
“Em ổn mà, hyung,” Taehyun trấn an. “Em không còn đau như trước nữa.”
Lông mày của Beomgyu nhướng nhẹ. "Nó nhanh vậy à."
Taehyun nhún vai. “Những điều kỳ diệu trong cơ thể của một omega đó.”
"Em nói cũng phải," Beomgyu lẩm bẩm, khiến Taehyun phải nhìn anh.
“Điều đó là sao?” Em khoanh tay, nhìn Beomgyu với một bên mày nhướn lên.
Đây là lần đầu tiên Taehyun nhìn Beomgyu như vậy nên khiến Beomgyu ngạc nhiên. Nhưng khi cơn sốc biến mất, tức là trong vài giây, thay vào đó là sự sợ hãi. Anh nuốt nước bọt và cố nở một nụ cười ngây thơ với Taehyun, một nụ cười không có gì khác.
“K-không có gì.” Beomgyu lo lắng cười khúc khích và mở cửa ghế phụ cho Taehyun.
“Hừm.” Omega không thèm liếc nhìn Beomgyu thêm một lần nào nữa trước khi bước vào trong. Beomgyu đóng cửa lại sau khi chắc chắn rằng chân em không ngáng đường, và tiến về phía người lái, thở phào nhẹ nhõm.
Tự ghi nhớ, anh nghĩ khi mở cửa, omega có hormone. Đặc biệt là trước, trong và sau khi phát tình.
.
Cả bốn dành hai giờ tiếp theo tại Chuck E. Cheese. Họ lái xe về nhà khi đã gần sáu giờ, và như đã hứa, lũ trẻ sẽ làm bài tập về nhà khi chúng đến nơi. Ngay khi họ hoàn thành cũng vừa kịp lúc Kai đến. Cả hai rất hào hứng khi gặp cậu và thậm chí không để Beomgyu và Taehyun nói lời chào, vì họ thu hút tất cả sự chú ý của cậu.
Hai tiếng sau, Yeonjun đến. Mọi người nói lời chào với anh ấy, và sáu người tiếp tục nói chuyện. Một tiếng sau, Soobin là người cuối cùng đến. Mọi người cũng rất vui mừng được gặp y, và sau khi nói lời chào, bọn trẻ được đưa đi ngủ. Khi bọn trẻ đã ngủ, năm người lớn đồng ý trong khi Beomgyu tiếp tục ở lại với Taehyun, thì tất cả bọn họ cũng sẽ như vậy.
Nó cứ như vậy cho đến hết tuần. Soobin, Yeonjun và Kai tiếp tục đi làm, còn Kai, Chae-Yeong và Hyeon tiếp tục đi học. Beomgyu và Taehyun là những người duy nhất có thể ở nhà, và may mắn thay, cơn đau nhức của Taehyun đã biến mất vào ngày thứ hai.
Điều đó dẫn đến việc em và Beomgyu có thể làm mọi việc. Họ không quan hệ tình dục trọn vẹn, vì Beomgyu vẫn sợ làm tổn thương Taehyun, nhưng họ làm những việc khác. Dù sao thì họ cũng không thể giúp được gì, đặc biệt là khi họ ở nhà hầu hết thời gian trong ngày.
Tuy nhiên, vào thứ Sáu, là khi Taehyun cuối cùng cũng thuyết phục được Beomgyu rằng em ổn, và họ đã có được hoàn toàn.
Bây giờ em không còn trong cơn phát tình nữa, Taehyun sẽ thực sự tận hưởng điều này. Và Beomgyu cũng vậy. Lần đầu tiên của họ, mọi thứ đều vội vã. Nhưng giờ đây, cả hai có thể dành thời gian cho nhau, nhất là khi mọi người đã về hết và họ có nhà cho riêng mình.
Beomgyu bắt đầu bằng việc hôn từng inch trên cơ thể Taehyun. Anh dành thời gian đánh dấu trên làn da của Taehyun, đánh dấu thêm màu vào những vết hôn đang bắt đầu mờ đi. Taehyun chỉ để mặc anh, đặc biệt là thích thú hơn khi nhìn thấy dấu vết của Beomgyu trên người mình.
Khi Beomgyu quyết định rằng anh đã đánh dấu Taehyun đủ rồi, đó là lúc bắt đầu chuẩn bị cho em. Anh dành thời gian để chạm vào Taehyun, đảm bảo rằng em đã sẵn sàng ngậm lấy dương vật của mình trong giây lát. Omega rên rỉ mỗi khi những ngón tay dài của Beomgyu di chuyển vào bên trong mình, và em rên to hơn khi Beomgyu đưa một ngón tay vào.
Sau rất nhiều lời than vãn từ Taehyun, Beomgyu cuối cùng cũng bỏ ngón tay ra và cởi quần áo. Anh không nghi ngờ gì về việc có bao cao su trong ngăn kéo tủ đầu giường, vì vậy anh với tay để mở nó ra. Thật vậy, có bao cao su trong đó, và Beomgyu lấy một cái. Anh xé nó ra và đeo nó vào dương vật của mình. Sử dụng cùng loại chất bôi trơn mà anh đã dùng để nới lỏng cho Taehyun, Beomgyu phết nó lên bao cao su tốt nhất có thể xung quanh và trong lỗ của Taehyun, trước khi nắm chặt hông em để căn chỉnh dương vật của mình với nó.
Nhưng trước khi bắt đầu, Beomgyu đã ngước nhìn Taehyun. “Em sẵn sàng chưa, bé cưng?”
Tóc vàng dâu gật đầu. “S-sinh ra đã sẵn sàng.”
Và đó là tất cả những gì cần thiết để Beomgyu bắt đầu từ từ đẩy mình vào. Cả hai đều nhớ cảm giác Beomgyu ở bên trong Taehyun, vì vậy họ đồng thanh rên rỉ khi Beomgyu lấp đầy miệng dưới Taehyun. Khi tất cả đã vào trong, Beomgyu dừng lại để Taehyun thích nghi. Một lúc sau, Taehyun siết chặt bức tường xung quanh dương vật của Beomgyu để thông báo rằng em đã sẵn sàng.
Lần này, cả hai quan hệ tình dục một cách chậm rãi và đầy nhục cảm. Họ không làm tình như những con thỏ, mà họ dành thời gian để đắm mình trong hơi ấm, âm thanh và mùi hương của nhau. Beomgyu thích cảnh Taehyun rên rỉ bên dưới anh, và Taehyun thích cảnh Beomgyu đẩy vào trong em, trong khi ở trên người anh, nhìn xuống như thể không thể chờ đợi để cưỡng đoạt em.
Cũng giống như lần trước, Taehyun là người xuất tinh đầu tiên. Các bức tường thịt của em ôm lấy dương vật của Beomgyu một cách ngon lành trước khi lớn tiếng rên rỉ tên Beomgyu cùng lúc những tia màu trắng bắn ra từ dương vật của mình. Beomgyu hôn lên cổ em, trong khi vẫn đẩy vào trong em. Không lâu sau đó Beomgyu cũng xuất tinh, rên rỉ tên của người trẻ hơn khi bắn tinh của mình vào bao cao su.
Sau khi hạ nhiệt, Beomgyu đã dọn dẹp cho mình và Taehyun. Sau đó anh bế Taehyun vào phòng tắm và bắt đầu tắm cho họ. Họ bước vào và dường như vẫn chưa kết thúc với nhau, vì vậy Taehyun đã cưỡi Beomgyu trong bồn tắm. May mắn thay, họ không phải tắm rửa lại vì họ đã ở sẵn trong bồn tắm. Họ xả nước, và Beomgyu bắt đầu tắm lại. Lần này, bằng cách nào đó, họ xoay sở để tắm thay vì làm tình.
Một giờ sau, họ đón Chae-Yeong và Hyeon từ trường về. Họ dành vài giờ tiếp theo trước khi Kai về nhà. Sau đó đến lượt Yeonjun, và cuối cùng là Soobin. Và thói quen tương tự tiếp tục vào thứ bảy và chủ nhật.
Nhưng khi Yeonjun đi làm về vào Chủ nhật, rõ ràng anh ấy có một số tin tức thú vị.
“Tin tức thú vị của anh là gì vậy, hyung?” Beomgyu hỏi khi anh, Yeonjun, Taehyun và Kai tập trung quanh phòng bếp. Mỗi người đều có một tách trà trước mặt vì trà mà Yeonjun sắp làm đổ. Những đứa trẻ đang ở trong phòng khách, quá phân tâm khi xem một số bộ phim dành cho trẻ em để thậm chí lo lắng về chúng.
“Đợi đã, chúng ta không nên đợi cho đến khi Soobin-hyung về sao?” Kai nói trước khi Yeonjun kịp trả lời.
“Anh sẽ nói với em ấy sau.” Yeonjun phẩy tay với Kai. “Tin tức của anh không thể đợi lâu hơn được nữa.”
“Chuyện gì sao, hyung?” Taehyun thắc mắc.
“Con sếp khốn chúng ta đã cút rồi,” Yeonjun hào hứng thông báo cho Taehyun, phát ra một tiếng ré nhỏ.
Taehyun há hốc mồm. "Thật á?!"
Yeonjun hào hứng gật đầu. “Nhân tiện, hình như chú của cô ta, chú của chồng cô ta,” anh ấy nói với Beomgyu và Kai, người gật đầu để họ hiểu, “đã quấy rối ả. Bằng cách nào đó, cô ta không nhìn ra động cơ của anh ta sớm hơn, và khi cố gắng ngăn lại, anh ta đe dọa cổ sẽ mất việc. Ngạc nhiên thay, cô ta đã từng rất thông minh, và nói với anh ta rằng dù sao thì cô ta cũng không cần 'công việc ngu ngốc' - trích dẫn lời - và bỏ việc! Bây giờ chúng ta đã thoát khỏi con nhỏ khốn khiếp đó rồi, Tae!”
Omega vẫn há hốc mồm, không thể tin vào tai mình. “V-vậy ai là sếp của chúng ta bây giờ?”
Yeonjun nhún vai. “Tại thời điểm này, anh thậm chí không quan tâm liệu Suzy có quay lại hay không. Anh chỉ mừng vì con chó cái đó cuối cùng đã biến mất."
“Đây là lần thứ hai các anh có sếp mới,” Beomgyu nói khi nhớ lại. “Không phải nên có giới hạn về số lần họ có thể thay đổi sếp sao?”
“Họ chỉ nên để Tae và anh làm sếp thôi,” Yeonjun chế giễu. “Tụi anh thực sự là những người đã làm việc ở đó lâu nhất.”
“Không, chúng ta không có đâu, hyung,” Taehyun cười khúc khích.
“Được rồi, không, nhưng vẫn vậy,” Yeonjun nói. “Anh cá là người tiếp theo họ sẽ thuê làm sếp của chúng ta cũng sẽ là một con khốn.”
“Hy vọng là không, hyung,” Kai nói. “Mọi người không thể bỏ cuộc sao?”
“Không, bởi vì công ty của tụi mình thực sự là công ty thời trang tốt nhất trên thế giới rồi,” Taehyun nói.
Beomgyu nhìn em. “Có thật không vậy?”
“Ngoài các sếp và CEO, yeah,” Yeonjun nói. “Em có biết để được nhận làm thực tập sinh khó đến mức nào không? Chuyện chết tiệt đó thật khó khăn mà."
“Vậy thì ừ, có lẽ các anh nên trở thành sếp mới,” Kai trầm ngâm, khiến hai omega cười khúc khích.
“Tại thời điểm này, các anh nên ở lại mà không có sếp,” Beomgyu nói. “Sẽ tốt hơn nếu như vậy.”
“Đó là những gì tụi em đã nói,” Taehyun giận dữ, ra hiệu cho mình và Yeonjun. “Nhưng không, chính phủ sẽ bị tha hóa theo cách đó.”
“Chà, ít nhất là ngày mai cho ngày đầu tiên trở lại của em, em sẽ không phải đối phó với con khốn đó,” y nhắc Taehyun, mắt em sáng lên khi nhận ra Yeonjun nói đúng.
“Ôi chúa ơi, anh nói đúng,” Taehyun nói. Một nụ cười ngay lập tức hình thành trên khuôn mặt của mình. “Em rất hào hứng được quay trở lại làm việc ngay bây giờ.”
"May ghê," Beomgyu thở dài. "Em thì vẫn phải đối phó với tên sếp khốn của mình."
"Em có muốn chúng ta làm cho anh ta bị sa thải?" Yeonjun gợi ý.
“Làm sao anh có thể làm được điều đó, hyung?” Kai cười khúc khích hỏi, đánh cắp câu hỏi của Beomgyu.
"Dễ mà." Yeonjun nhún vai. “Tae giỏi hack, còn anh giỏi thuyết phục mọi người.”
“Giờ làm bạn với anh cũng hợp lý đấy,” Beomgyu tinh nghịch nói, khiến Yeonjun huých ống chân vào gầm bàn.
“Ồ, im đi,” Yeonjun nói, khiến ba người trẻ hơn bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro