Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Onze


     Mùi khói thuốc thoáng qua đầu mũi em khi Beomgyu vừa bước vào phòng. Nhưng Taehyun chọn cách làm ngơ, mắt vẫn dán vào trang sách trên tay. Điều đầu tiên hắn làm sau khi vào phòng là đi thẳng vào phòng tắm, em có thể nghe rõ tiếng nước chảy ào ào qua lớp cửa kính. Taehyun gấp sách lại, đặt lên bàn rồi chui vào trong chăn. Em không muốn phải đối mặt với hắn trong vài phút nữa, vì vậy tốt nhất là nên đi ngủ luôn.

     Mặc dù ban ngày em cũng đã ngủ rồi, Taehyun cứ ngỡ sẽ khó để ngủ tiếp nhưng cơ thể em đã mệt mỏi mà nhanh chóng thả lỏng, đưa em vào giấc ngủ sâu. Đến khi Beomgyu bước ra với bộ đồ ngủ bằng lụa, chỉ nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé nằm gọn trong chăn. Hắn khẽ khàng nằm phía còn lại của giường, xoay lưng về phía em.

     Taehyun ngủ quá nhiều cho một ngày nên mới 5 giờ sáng em đã không thể ngủ được nữa. Em trằn trọc nằm trên giường một lúc, rồi cũng chán mà ngồi dậy. Nhìn qua Beomgyu vẫn đang ngủ say, em kéo chăn lên vai hắn rồi đột nhiên khựng lại. Em đang làm gì vậy? Một hành động vô thức của bản thân đủ khiến em sợ hãi. Em không muốn mắc phải lưới tình vô hình kia. Taehyun rời khỏi giường thật nhẹ nhàng, không để đánh thức người kia.

     Em ra ngoài vườn, ngồi lên chiếc xích đu vẫn còn vương hơi lạnh của màn đêm. Mặt trời vẫn chưa ló rạng hẳn, làn sương mờ bao phủ cả khu vườn. Taehyun trầm ngâm nhìn những tán cây còn đọng sương sớm. Liệu em có nên rời đi không nhỉ? Em có cần nói gì với hắn không? Cuộc đời mông lung khiến em chẳng dám quyết định số phận mình. Có lẽ bà Choi nói đúng, em thực sự chỉ có gương mặt này là thứ đáng quý.

     Beomgyu giật mình thức giấc, nhìn sang liền chỉ thấy chiếc giường trống trơn. Hắn ngồi dậy, ôm lấy thái dương, nơi đã túa ra vài giọt mồ hôi. Cơn ác mộng luôn tìm đến hắn vào những lúc hắn mệt mỏi nhất, những lúc hắn chỉ muốn cho bản thân đừng phải suy nghĩ gì nhất. Và rồi Taehyun lại không có ở đây. Chỉ mới hơn 5 giờ sáng, em đã biến mất đi đâu chứ?

     Hắn đứng dậy, đi khắp nơi tìm em. Từ phòng tắm, phòng khách, nhà bếp, cho tới phòng sách cũng không thấy đâu. Càng nhìn vào từng khoảng không trống trơn càng khiến hắn hoảng loạn. Beomgyu mắc chứng sợ không gian trống. Nỗi sợ này bắt nguồn từ việc hắn từng đi lạc ở trong rừng khi còn bé. Ban đêm tối tăm, tĩnh lặng, xung quanh không một bóng người, chỉ có cây to thẳng đứng im lìm trên mặt đất.

- T-Taehyun? - Giọng nói hắn hơi run lên, đáp lại cũng chỉ là sự yên lặng đến đáng sợ từ căn phòng. Beomgyu hụt chân, ngã về phía sau, lưng va phải tường, cánh tay quơ phải chiếc kệ, làm đổ cả bình hoa. Hắn cắn răng, chậm rãi dựng thẳng lại chiếc bình, từ từ tiến về phía khu vườn sau nhà. Khi nhìn thấy đôi vai gầy nhỏ ngồi trên xích đu, hắn mới khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.

    Âm thanh mở cửa vang bên tai khiến Taehyun ngay tức khắc quay đầu lại. Em im lặng nhìn chàng trai đứng cạnh cánh cửa.

- Em làm gì ở đây giờ này? - Beomgyu lẳng lặng hỏi. Taehyun chớp mắt rồi quay đầu đi. - Không ngủ được nữa, ra đây hít thở không khí chút.

- ... Đừng bao giờ đột ngột biến mất như thế... - Giọng nói hắn trầm hẳn xuống, Taehyun chỉ hơi liếc mắt qua nhìn, không đáp lời. Beomgyu tìm thấy em rồi, yên tâm hơn mà quay vào nhà. Taehyun hơi khó hiểu nhìn hắn rời đi, em ngồi ngoài sân một lúc, đợi đến khi mặt trời đã làm rạng sáng cả một mảng trời mới đứng dậy. Beomgyu đã đi làm rồi, em thắc mắc hôm nay hắn đi làm sớm hơn thì phải. Có lẽ hắn cũng không muốn gặp em lúc này.

   Em muốn qua bếp nói chuyện cùng Yeonjun cho đỡ chán, lại vô tình gặp phải Seoyun. Cô nàng không chút cảm xúc, đôi mắt phượng quét một lượt toàn thân em. Taehyun mím môi khó xử, cô gái kia đảo mắt rồi mỉm cười.

- Khỏe chứ, Taehyun? - Câu hỏi không ngờ tới của Seoyun khiến Taehyun ngỡ ngàng mà chỉ biết ngẩn người nhìn cô. Đến khi đầu não đã thông suốt, em mới khe khẽ gật đầu. - Vâng, tôi ổn.

    Việc âm mưu của cô bị vạch trần cũng đủ để cô không cần phải diễn xuất trước mặt Taehyun nữa. Cô nàng quay trở về với bộ dạng kiêu kì, trịch thượng như ban đầu. Cô ngồi xuống bàn ăn, đợi người hầu mang bữa sáng đến phục vụ, nàng tiểu thư phẩy tay với em.

- Đi cắt cho tôi chút hoa quả. Nhớ rửa cho kĩ, chọn quả đẹp mắt vào chút. Quả nào có hạt thì phải lựa ra bằng hết. Chút nữa nhà sẽ có khách. - Seoyun đưa ra loạt yêu cầu, Taehyun cũng nhanh chóng ghi nhớ. Một người hầu ở bên cạnh cô nghe vậy có hơi hoảng sợ mà nhớ đến lời dặn dò của Beomgyu. - À... Tiểu thư Kim, nếu hôm nay có khách đến thì, hay là để tôi...

- Tôi muốn như vậy đấy. - Seoyun cắt ngang, trừng mắt nhìn cô hầu bên cạnh. Cô đứng dậy, đối mặt với người hầu đang sợ hãi cúi gằm mặt xuống kia. - Cô chán làm việc ở đây rồi hả? Hay cô định mách lẻo với Beomgyu? Kể cả giờ tôi chưa phải phu nhân của anh ấy, thì sau này sẽ là vậy... Một mình Beomgyu không bỏ được hôn ước đó đâu...

     Câu cuối cùng nàng tiểu thư cúi xuống nói thầm với người hầu. Người kia run rẩy gật đầu liên tục như chim gõ kiến rồi vội vã chạy đi khi được thả ra. Seoyun hừ lạnh một tiếng, quay về chỗ ngồi của mình, ánh mắt chạm đến thân ảnh của Taehyun liền quát lớn.

- Mau đi làm đi. Đứng đó làm gì nữa? - Taehyun hơi giật mình, em lẳng lặng vào trong bếp cùng Yeonjun. Anh chàng kia ở trong đây cũng nghe rõ mồm một những lời quát tháo của cô tiểu thư. Anh đã chuẩn bị sẵn một rổ hoa quả mà đưa đến cho Taehyun. Em mỉm cười nhẹ nhận lấy. - Cảm ơn anh.

- Không có gì đâu. Mà... thái độ tiểu thư Kim đối với em có vẻ thất thường nhỉ? Anh nhớ vừa mới hôm trước còn vui vẻ chuẩn bị cả nước ép cho em, hôm nay đã quay về như khoảnh khắc ban đầu rồi? - Yeonjun nhướng mày thắc mắc, Taehyun chỉ bật ra một tiếng cười hờ, tay chăm chú rửa từng quả dưới vòi nước. Em có thể đoán ra việc cô gái kia đột nhiên đối tốt với em như vậy, sau đó lại một đường thẳng chân mà đạp em xuống.

     Taehyun đã suýt tin tưởng vào cô tiểu thư kia, nhưng suy cho cùng, Seoyun cũng là đang muốn giành lại những gì thuộc về cô ấy. Em không muốn cướp đi của ai bất cứ thứ gì. Em biết mình cũng chẳng còn chút vận may nào nữa để có thể giành lấy điều gì. Thứ may mắn duy nhất tạo hóa ban tặng cho em đã dồn vào gương mặt này cả. Em không biết người muốn gì, khi cho em sự xinh đẹp đến động lòng người này, rồi cứ thế mà thản nhiên mang tất cả sự hạnh phúc khác đi mất.

     Ngày bé, em đã không thể nhận được tình yêu thương của một gia đình trọn vẹn, cũng chẳng có chút tình cảm bạn bè, hay tình yêu đôi lứa. Đôi khi nhìn trên đường phố có những cặp đôi yêu nhau, em chỉ biết nhìn theo với đôi mắt ngưỡng mộ. Hay đôi khi, em cũng chỉ mong muốn đơn giản là một người bạn có thể đến bên và chữa lành được những tổn thương của quá khứ. Trái tim em đã hằn lên đủ những vết xước, em không dám mở nó ra để bất cứ ai có thể vào được nữa.

     Em gọi nó là khu vườn bí mật, là nơi em có thể thỉnh thoảng bước vào và tự mình gặm nhấm những nỗi đau về tinh thần. Thâm tâm em muốn quên đi hết, nhưng trái tim em không muốn. Chúng kéo về mọi lúc, đánh thức bản thân em tỉnh dậy khỏi nhưng mong ước ngọt ngào, tràn ngập màu hồng mà em nghĩ đến. Khu vườn héo úa độc một màu âm u, tăm tối như tương lai của em vậy. Taehyun giờ còn chẳng dám nghĩ đến tương lai, em của hiện tại còn đang mông lung đến thế, tương lai liệu có tốt hơn sao?

     Taehyun gọt xong hoa quả bày cẩn thận ra đĩa rồi bê ra ngoài phòng khách. Ở đó đang có một chàng trai lạ mặt nói chuyện cùng Seoyun. Em chỉ định đặt đĩa hoa quả ở bàn rồi rời đi, thế nhưng chàng trai kia lại chú ý đến em.

- Ồ? Người mới hả? - Chàng trai nghiêng đầu nhìn kĩ gương mặt em, khóe môi khẽ nhếch lên. Seoyun ngồi bên ghế đối diện hơi chau mày lại. - Đồ chơi của Beomgyu. Đừng nghĩ đến việc mang cậu ta đi, không là anh không xong với anh ấy đâu.

- Chậc, trông xinh xắn như thế này mà Beomgyu lại độc chiếm một mình rồi à? - Chàng trai tặc lưỡi, ra bộ tiếc nuối nhìn người đối diện. Taehyun có phần không thoải mái nhưng vẫn chưa dám đi. Seoyun ra hiệu cho em rời đi, Taehyun mới thả lỏng mà nhanh chóng quay người bước đi. Chàng trai lạ mặt kia khoanh tay nhìn cô tiểu thư. - Cẩn thận đi, tiểu thư Kim à. Trông đồ chơi của anh ta còn xịn hơn hôn thê nữa.

- Im miệng. - Seoyun tối sầm mặt mũi gằn giọng. Người đối diện chỉ nhởn nhơ nhún vai cười cợt. Cô nhíu mày khó chịu. - Cậu ta có đẹp hơn tôi thì cũng chỉ là đồ chơi, leo được lên giường Beomgyu không có nghĩa là leo được lên vị trí vợ anh ấy.

- Cô thực sự chỉ dựa vào cái hôn ước ấy để nắm Choi Beomgyu trong lòng bàn tay sao? - Chàng trai nhướng mày, giọng nói đầy sự mỉa mai. Seoyun khẽ đảo lưỡi. - Anh cậy được bố mẹ cưng chiều như vậy thì về mà yêu cầu họ hủy hôn xem nào, Doyoon?

- Chuyện không liên quan đến tôi, tôi không muốn xen vào. Hơn nữa, người kết hôn với cô là Beomgyu chứ chẳng phải tôi, sao tôi phải quan tâm? - Người đối diện thờ ơ đảo mắt. Seoyun gật gù nhìn cậu ta. - Vậy thì sau này nhớ gọi tôi một tiếng chị.

     Doyoon không đáp lời, chỉ bật nhẹ một tiếng cười. Nó rõ rằng chẳng mang ý nghĩa gì vui vẻ, Seoyun cũng biết rõ điều ấy, cô chỉ lừ mắt nhìn chàng trai trước mặt.

- Hôm nay anh qua đây để làm gì? Tôi đã nói Beomgyu đã đi đến công ty rồi cơ mà. - Seoyun cầm dĩa cắm lấy một miếng táo, mắt cũng không thèm để tâm đến người đối diện. Doyoon gõ nhẹ ngón tay lên thành ghế, ngâm nga đáp lời. - Choi Beomgyu vẫn chưa phản hồi gì về hồ sơ của tôi. Qua định nhờ cô nói giúp, ai ngờ cô còn không bằng đồ chơi của anh ta.

- Bất tài thì có cố nói giúp cỡ nào cũng vô ích. - Seoyun nheo mắt thản nhiên buông một câu. Dù cho tính cách cô trịch thượng, kiêu kì, thì bản chất cô vẫn là một tiểu thư, là đứa con gái duy nhất của nhà Kim. Cô ghét kiểu người như Doyoon, thậm chí còn ghét hơn cả những ai dám cướp hôn phu của mình. Cô có yêu Beomgyu, nhưng không thích gia đình của hắn. Nếu như không phải vì hắn là người thực sự có năng lực, thì cho dù có yêu cô cũng không đồng ý với hôn ước.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro