4.
Người tôi thích là cậu.
Vậy liệu người cậu thầm thương là ai?
Tôi và cậu giống nhau ở chỗ là chúng ta đang cùng say nắng. Chỉ khác nhau ở điểm người tôi thích là cậu, còn người cậu thích có phãi là tôi chăng?
Cậu chỉ nghe tôi nói cảm giác say nắng của bản thân. Cậu cũng chỉ biết rằng tôi thích một ai đó.
Tôi cũng chỉ nghe cậu nói cảm giác say nắng của cậu. Tôi cũng chỉ biết rằng cậu cũng đang thích một ai đó thôi.
Chúng ta đều được quyền hi vọng mà phải không? Tôi cũng vậy, đặt một chân vào cái nơi gọi là tình yêu thì cũng hãy cho tôi được quyền hi vọng, dù là một chút, tôi cũng mong muốn cảm xúc của mình vẹn tròn.
Tôi biết rõ là mình không thể nói cho cậu nghe về thứ cảm giác mà tôi đang dành cho cậu. Và cũng vì thứ tình cảm của mình dành cho cậu chưa đủ lớn để thể hiện ra, nên cho phép tôi cất lại ngay lúc này vậy.
Lúc này tôi đang ngồi trên chiếc xe khách lớn do trường đại học thuê đến để thực hiện chuyến dã ngoại của Khoa quản trị.
Tôi lúc này đang nhìn mây, nhìn trời, đang cảm tưởng về bản thân mình một cách 'sâu' nhất có thể.
Chỉ là lòng tôi cứ mãi cồn cào từ lúc tôi nhận ra tình cảm của mình đối với Jaehyun.
Tôi không biết là ngay lúc này tôi nên cất giữ nó làm kỉ niệm đẹp, hay làm cho nó mất đi để khỏi phãi vướng bận.
Nhưng tình yêu không phãi màu hồng như cách Joochan đã có sao? Tôi chẳng biết nó phãi trải qua những gì, ra sao? Nhưng hiện tại tôi hài lòng với nó, với cái cảm giác vừa mới chớm này.
Ngồi trên xe mấy tiếng đồ hồ liền khiến tôi ê ẩm hết cái mông. Chưa kể thằng bạn kế bên ngủ gà ngủ gật, đập đầu, xin nhấn mạnh lại là đập đầu vào vai và mặt tôi tận mấy lần.
Đau không thể nào tả được luôn!
Tuy nói vậy nhưng cũng đã đến nơi chúng tôi sẽ đi dã ngoại.
Chúng tôi sẽ tham gia hoạt động của trường vào buổi sáng, rồi buổi trưa và gần chiều được tự do vui chơi, đến chiều muộn thì lại tiếp tục diễn cảnh ê ẩm hết cả mông để về nhà. Và chắc chắn là tôi sẽ không ngồi cùng thằng bạn này nữa.
"Mày, mày tới rồi!"_Tôi khều nhẹ vào đầu đứa bạn.
"Ừm...tới rồi đó hả.??"_Nó hỏi nhưng mắt vẫn nhắm nghiền lại.
"Ừ!"_Tôi thở dài. "Mấy đứa con gái thay sẵn đồ bơi hết rồi kìa."
"Đm! Thiệt hả."_Thấy chưa mắt nó sáng lên liền. "Mẹ! Đã làm gì có đứa nào phơi 'bưởi' ra đâu, tới rồi xuống mau đi."_Nó cằn nhằn.
"Nếu không dùng cách này thì mày chịu dậy chắc."
"Bản chất của mấy đứa con trai thường là vậy mà. Thấy mấy em trắng trẻo xinh xẻo, cùng với bản đồ 'Sài Gòn-Hà Nội' là thằng em tao đã hùng dũng đứng lên rồi."_Nó vừa nói vừa đi ra khỏi cái xe to đùng, nóng hổi.
(Bản đồ Sài Gòn-Hà Nội là chỉ đường cong, t người VN nên chỉ so sánh được thế)
"Tao thì không nghĩ vậy. Chỉ mỗi mình mày là thích suy nghĩ kiểu đó."
Trong mắt ta, người ta thương luôn là đẹp nhất. Quả thật là vậy! Dù là bạn nữ xinh xắn cạnh nhà, hay là mấy đứa con gái mặc bikini, lộ trần trụi cũng không hút mắt tôi. Hứng thú thì tuyệt nhiên không có, tôi không có yếu sinh lý, chỉ là đối với tôi tại thời điểm này, chỉ có nụ cười của cậu ấy mới đủ đẹp.
"Chứ mày nghĩ sao?"_Thằng bạn hỏi tôi.
"Thì nụ cười của người tao thích hơn chắc mấy cô em của mày rồi."
Nó há hốc mồm luôn, tôi biết mà!
Thay vì phí thời gian bàn chuyện gái gú với nó thì tôi bước nhanh đến nơi tập trung rồi bắt đầu tham gia hoạt động đi thì hơn.
Hôm nay thời tiết đẹp, không quá nóng cũng không âm u mây trời. Là một ngày rất thích hợp cho việc dã ngoại như vậy.
**************************
Chúng tôi cùng nhau tham gia hoạt động một mạch đến hơn 1 giờ chiều mới xong, lúc này cả đám khoa Quản trị đang cùng nhau ăn uống rồi chơi đùa. Đứa thì chơi bóng chuyền bải biển, mấy bạn nữ thì chụp ảnh, còn vài người thì thay đồ nhảy xuống biển tắm.
Tôi lúc này đang ngồi dưới một cái dù to đùng, trên một cái ghế dựa. Tôi đã quá mệt đối với việc đi xe đến đây, rồi còn việc tham gia hoạt động của trường nữa. Nên một chút sức lực cũng không có, nên tôi quyết định ngồi ở đây nghỉ ngơi. Đoạn đường trở ngược về nhà vẫn còn xa lắm.
Trong lúc nghỉ ngơi, tôi thấy cái dáng người cao, trắng quen thuộc, cái dáng người đã giúp đỡ tôi ngay từ ngày đầu tiên tôi sống tự lập. Khỏi đoán, người đó là Jaehyun. Cậu ấy đang đi dọc trên bãi cát để đi qua chỗ đông sinh viên bên kia.
Và lúc này quyết định nằm mặc kệ cậu ấy, hay chạy lại nói chuyện cùng cậu ấy lại bắt đầu làm tôi phân vân.
"Hey Jaehyun!"_Tôi hét lớn. Và tôi quyết định mặc kệ mệt mỏi của mình và chạy đến chỗ cậu ấy đang đi.
"Jibeom!"_Cậu ấy nghe tiếng tôi gọi liền quay sang đáp.
"Hôm nay khoa cậu cũng đi dã ngoại sao?"_Tôi hỏi.
"Ừm phải rồi. Khoa Quản trị cũng vậy mà!!"
"Phải! Thiệt là trùng hợp ghê!"_Tôi cười.
"Từ ban nãy tôi cũng đã thắc mắc về những sinh viên ở bên khu này. Tôi có hỏi họ là họ thuộc khoa nào. Bọn họ nói thuộc khoa Quản trị. Lúc tôi đi cũng nhìn quanh xem có cậu không, nhưng kết quả là không thấy. Chỉ khi cậu gọi thì tôi mới thấy thôi."
"Vậy hả."_Tim tôi có chút vui mừng vì cậu ấy có tìm kiếm mình. Một chút hi vọng nữa được thêm vào đúng không. "Tôi không muốn ra chơi lắm, định nghỉ lấy sức nên ở trong đó nghỉ ngơi."_Tôi chỉ vào nơi tôi vừa mới nằm nghỉ.
"À, hèn gì không thấy cậu được."
"Mà cậu muốn chơi cái gì đó không?"_Mẹ nó, lại đi hỏi cái gì đó ngu si, tôi mệt muốn chết ra đây. Đổi câu hỏi ngay lúc này còn kịp chứ.!!??
"Vậy đợi tôi đưa nước về cho bạn một chút đã. Mua hộ bạn."_Cậu ấy đưa chai nước trái cây trong tay lắc qua lại cho tôi xem.
"Cùng đi."
Cậu ấy gật đầu và chúng tôi cùng bước những bước chậm rãi trên 'biển xanh cát trắng'
Trên đoạn đường đi, Jaehyun quay sang hỏi tôi.
"Hôm trên sân thượng tôi có nói là tôi đang thích một ai đó, cậu còn nhớ chứ?"
"Ừm. Mà sao vậy?"_Tim tôi đập loạn xạ rồi nè. Sao mà không nhớ được chứ? Tôi nhớ từng chữ một luôn đó.
"Lát nữa cậu sẽ biết người tôi thích là ai."_Cậu ấy cười với tôi bằng bộ dạng vui vẻ nhất có thể.
Tôi gật đầu không nói gì.
Các bạn nghĩ trong tình huống này tôi có thể hi vọng được không? Một chút cũng được phải không?
Tôi và Jaehyun đi thêm một đoạn nữa thì để nơi nghỉ ngơi của sinh viên khoa Kỹ Thuật. Và tôi thật sự ngạc nhiên rằng sinh viên khoa này cả nam và nữ đều rất xinh đẹp và bắt mắt. Ờ và kể cậu ấy cũng bắt mắt như vậy, hoặc hơn một chút haha.
Jaehyun đưa nước đến cho một cô bạn có mái tóc màu nâu nổi bật hơn tất cả, dáng người vừa vặn không quá gầy, khuôn mặt xinh xắn. Cả hai cười nói với nhau một chút rồi Jaehyun quay lại chỗ tôi.
Và chúng tôi lại bước về nơi tôi gặp cậu ấy ở đây.
"Cậu thấy cậu ấy như thế nào?"_Jaehyun bất chợt hỏi tôi.
"Cô bạn vừa nãy cậu đưa nước hã.Ừm..."_Tim tôi bắt đầu 'run lẫy bẫy'. "Xinh đó."
"Phải xinh rồi. Tôi là đang thích cậu ấy."
Tim tôi lúc này chắc ngừng đập luôn, tuyến lệ của tôi lúc này bắt đầu muốn tuôn trào. Nhưng tôi không thể khóc trong lúc này được.
Nhưng không phải là cậu ấy đã quá tàn nhẫn sao. Tình cảm của tôi vừa mới được nhen nhóm thì cậu đã liền làm đó bị vùi dập.
"Vậy hả?"_Tôi phải đáp lại cậu ấy như thế nào đây?
Hay là tôi quay sang nắm cổ áo cậu ấy và hét vào mặt cậu ấy rằng 'Đồ ngu, theo đuổi cô gái đó làm gì? Người đang thích cậu ở đây nè. Là tôi nè!'. Nhưng can đảm ở đâu mà tôi có thể làm như vậy.
"Tôi đã cho cậu biết cô gái tôi thích là ai. Vậy cậu có thể giúp tôi chứ?"_Cậu ấy là tiếp tục hỏi.
"Cậu cần tôi giúp gì?"_Tôi trấn an bản thân một chút rồi đáp.
"Vài hôm nữa tôi sẽ tỏ tình với cậu ấy. Vừa hay bạn cậu ấy nói cậu ấy cũng có tình cảm với tôi."
"Vậy tôi sẽ giúp gì trong việc cậu tỏ tình với cậu ấy??."_Tuy miệng tôi mở ra sắp không nỗi nhưng vẫn chen ngang lời cậu ấy.
"Cậu chỉ cần đồng ý giúp tôi là được. Tối nay hoặc mai gì đó tôi cũng sẽ gữi cho cậu bản kế hoạch chi tiếc. Tôi thực sự không muốn bỏ đi cơ hội này."_Jaehyun nói bằng giọng phấn khởi.
"Ừm vậy cũng được. Cậu giúp tôi nhiều nên tôi giúp cậu là điều đương nhiên."_Tôi nhún vai ra vẻ bình thản.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ đáp lại những thứ mà cậu đã giúp tôi bằng cách này. Bằng cách mà trái tim tôi như muốn ngừng đập, nhưng lí trí thì vẫn cứ ươn bướn.
"Mà tôi đã chỉ cho cậu người tôi thương là ai rồi. Vậy hôm nào đó cậu phải cho tôi biết người cậu thích là ai nha."
"Ừm thích hợp tôi sẽ nói."
Tôi làm sao mà nói cho cậu nghe được chứ! Nếu như nói ra thì cả mặt cậu tôi còn không chắc là mình sẽ nhìn được nữa, huống chi là được ngắm cậu tiếp tục cười.
"Vậy giờ ra biển chơi thôi."_Cậu ấy giữ nguyên tâm trạng hưng phấn nói với tôi.
"Jaehyun, tôi xin lỗi."
"Sao lại xin lỗi?"
"Tôi hơi chóng mặt nên muốn vào trong nghỉ, phiền cậu đã đi quay ngược lại đây với tôi rồi."_Lúc này tâm trạng đâu mà tôi có thể chơi được nữa chứ.
"Cậu có cần uống thuốc không? Tôi có thể đi mua giúp cậu."_Cậu ấy vẫn tốt với tôi như vậy.
"Không cần đâu! Cậu quay lại với cô bạn đó đi, cô ấy chắc sẽ đợi cậu. Tôi là con trai mà, nằm nghỉ một chút là khỏe re liền."_Tôi xua tay.
"Cậu chắc chắn nha!"
"Ừm"_Tôi gật đầu chắc nịch.
"Vậy tôi đi trước, nếu cảm thấy cần gì cứ gọi cho tôi."_Cậu ấy nói rồi vẫy tay tạm biệt tôi rồi chạy một mạch về lại nơi của sinh viên khoa Kỹ Thuật.
Tôi vội lê thân mình về lại nơi vừa nãy tôi đang nằm nghĩ.
Và bây giờ thì tôi đã biết rõ rồi đó. Tôi đã biết rõ rằng người cậu ấy thích là ai, cô ấy xinh xắn đáng yêu như thế nào. Và tôi không thể cản cậu ấy ngưng cảm xúc của cậu ấy vì tôi, như việc tôi không thể ngừng thích cậu ấy.
Tôi không muốn biến mình thành kẻ tham lam đối với cảm xúc của cậu ấy hay ích kỉ với việc muốn giữ cậu ấy cho riêng mình.
Một chút hi vọng cuối cùng của tôi cũng đã không còn. Cậu ấy chưa bao giờ cho tôi cơ hội, tôi cười nhạt một cái vậy. Chỉ có mỗi mình tôi tự suy diễn nó là cơ hội của bản thân mình.
Cậu ấy chỉ chia sẻ và nói chuyện, thân thiết với tôi như những thằng con trai khác đối xử với nhau.
Chỉ có tôi là không tốt, không điều khiển bộ não của mình cho tốt, để cho nó thoải mái mơ mộng để rồi trái tim tôi phãi gánh chịu hậu quả.
Nhưng mà không phãi mọi người cũng có nói rằng yêu là hi sinh sao?
Vì tôi thương cậu ấy nên tôi chấp nhận im lặng, giúp đỡ cậu ấy, chỉ cần cậu ấy vui là đủ.
Giống ngôn tình quá phãi không? Nhưng cứ hãy đặt mình vào tôi thì các bạn cũng có thể sẽ làm như vậy.
Tôi sẽ giúp cậu ấy tỏ tình.
Rồi một ngày nào đó tôi sẽ đủ can đảm nói cho Jaehyun biết người tôi thích là cậu ấy.
Bữa tiệc nào cũng phãi đến lúc tàn thôi. Lúc này cũng đã đến giờ phãi lên xe khởi hành về. Tôi vẫn ngồi vị trí cũ, bạn cũ nhưng tâm trạng đã không còn như cũ nữa.
Tôi về nhà, đóng cửa vội rồi lao lên giường, không thay đồ, không vệ sinh cá nhân. Lúc này tôi chỉ muốn ngủ, ngủ để mai khi thức dậy, mọi thứ chỉ là giấc mơ. Mơ giấc mơ về việc nghe thấy những gì cậu ấy nói về người bạn gái đó.
Nếu được thì đó xin hãy để điều đó thành giấc mơ.
Hẹn mai chúng ta sẽ lại bắt đầu!
Nếu không thể tiến, cũng không thể lùi tôi sẽ chọn cách âm thầm quan tâm, theo dõi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro