14.
Tôi đi dọc theo hành lang quen thuộc mà tôi thường đi để đến được nhà ăn khoa mình. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi quay lại trường sau kỉ nghỉ ngắn hạn. Vì lúc này tôi đã trở thành sinh viên năm hai cho nên lịch học cũng đã trở nên dày đặc hơn. Hôm nay cả tôi và Jaehyun đều học hai buổi nên cả hai chúng tôi sẽ gặp nhau vào giờ ăn trưa như thường lệ.
Sau khi từ Jeju trở về chúng tôi đã tách nhau ra từ lúc xuống sân bay. Cậu ấy trở về căn hộ ở khu tổ hợp, còn tôi thì bắt xe để về nhà thăm gia đình trước khi trở lại trường. Vì lẽ đó mà chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở nhà ăn khoa tôi vào hôm nay.
Tôi chọn một cái bàn ở gần cửa ra vào mà tôi cho rằng nó đủ thoáng để Jaehyun có thể nhìn thấy tôi ngay lập tức. Tôi không vội mua đồ ăn mà chỉ mua hai chai nước trái cây để sẵn ở đó rồi lôi tập vở môn vừa học ra xem.
Tôi chống cằm, lật qua lật lại những tờ giấy còn mới cóng, cứng ngắt có vài con chữ nguệch ngoạc yên vị ở đó. Vì hôm nay số lượng sinh viên khoa tôi không quá là nhiều cho nên tôi không khí cũng dễ thở hơn bình thường đôi chút. Tôi cứ ngồi đó, chống cằm, lật tập một cách chán chường cho đến khi...
"Jibeom"
"JIBEOM"_Giật mình vì màng nhĩ của tôi gặp phãi một tiếng hét lớn, cộng với một cái đánh thật đau trên cánh tay dùng để chống cằm của tôi.
"Là cậu sao?"_Tôi hỏi khi thấy Jaehyun là người vừa đánh tôi, chính xác hơn là đánh thức tôi dậy. Trong lúc đợi cậu ấy, tôi định nhắm mắt để đó một tí nhưng không ngờ lại ngủ quên.
"Ừm."_Cậu ấy nhướng mày với tôi. "À còn người này."_Jaehyun chỉ vào cô gái cao cao đang nhoẻn miệng cười bên cạnh cậu ấy. " Cậu ấy là bạn cũ với mình, vừa gặp lúc đến đây, cậu ấy học cùng khoa với cậu đó Jibeom."
Jaehyun suýt nữa thì hù tôi đến chết ngất! Tôi tưởng đâu cậu ấy đã quen được một người mới. Lúc nhìn thấy cô ấy não tôi đã 'nhảy số', rồi gào thét liên tục. Nhưng khi cậu ấy bảo rằng cô ấy chỉ là bạn cũ, tôi liền thở phào nhẹ nhõm!
"Hân hạnh."_Cô bạn cũ của Jaehyun đưa bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy đến trước mặt tôi nhằm bắt tay.
"Rất vui được gặp cậu."_Tôi cũng lịch sự bắt tay cô ấy rồi vội buông. Sau đó vội vã quay sang nhìn Jaehyun xem cậu ấy như thế nào.
Tôi biết, tôi chưa từng là vấn đề quan trọng đối với Jaehyun. Ấy vậy mà tôi vẫn cứ ươn ngạnh, cố chấp, rồi tự lừa gạt chính bản thân rằng mình có một chút gì đó trong cậu ấy hơn từ bạn. Jaehyun không nói gì, cũng không để ý tôi và cô bạn cũ, ngồi xuống một chỗ đối diện tôi rồi chăm chú nhìn vào quyển sách của cậu ấy.
Tôi cùng với cô bạn cũ của Jaehyun trao đổi với nhau về một vài vấn đề trong ngành học và Jaehyun vẫn không hề nói lấy nữa lời. Tôi rất muốn quay sang để trò chuyện với cậu ấy sau cả tuần lễ không được gặp, tuy nhiên Jaehyun vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn nói chuyện cùng với tôi.
Vừa tiếp chuyện với với cô bạn, tôi cũng vừa liếc mắt sang xem cậu bạn trắng trẻo đang làm gì. Cậu ấy hết xem tập rồi lại chơi điện thoại, chai nước trái cây cũng đã vơi dần nhưng Jaehyun vẫn không thèm mở lời với tôi.
"Ôi hai cậu, mình phải đi rồi hẹn gặp lại sau nhé."_Cô bạn kế bên đột nhiên ré lên.
"Ừm tạm biệt nhé."_Tôi vẫy tay chào cô ấy, còn Jaehyun thì chỉ gật đầu thờ ơ.
"Mà Jibeom, mình xin IG của cậu được không? Để mình có thể tiện trao đổi với nhau về một số thứ."_Cô ấy đưa điện thoại đến trước mặt tôi.
Tôi đơn giãn đưa tay đón lấy điện thoại, rồi trao đổi IG với cô bạn cũ của Jaehyun. Còn về phần Jaehyun, cậu ấy cuối gầm mặt xuống, mặt mày tối sầm, cùng với vẻ mặt chán nản. Đến lúc cô bạn rời đi cậu ấy vẫn cứ tiếp tục như vậy thật khiến cho tôi lo lắng. Tôi đoán là cậu ấy đang buồn bực điều gì đó, mà tôi thì cứ mãi tiếp chuyện với cô bạn cho nên đã vô tâm một chút với Jaehyun.
"Cậu có chuyện gì không vui sao?"_Tôi nhích lại gần chỗ Jaehyun đang ngồi cắm cúi với điện thoại.
"Không có gì."_Nói là không có gì, nhưng mặt của cậu ấy thể hiện ra hết, cậu ấy còn không thèm ngước mặt lên nhìn tôi.
"Thật chứ? Tôi thấy rõ ràng là cậu đang có vẻ bực mình."
"Jibeom."_Jaehyun vừa gọi tên tôi, vừa thở dài. Lúc này cậu ấy mới chịu ngước mắt lên nhìn tôi. Tôi mỉm cười đáp lại cậu ấy, như việc tôi luôn sẵn sàng ở bên cạnh cậu ấy. "Cô bạn của tôi dễ thương đúng không?"
"Ừm."_Tôi gật đầu chắc nịch mà không hề suy nghĩ nhiều.
"Vậy...vậy cậu có cảm thấy thích cô ấy không?"_Jaehyun ngập ngừng hỏi tôi.
"Không."_Tôi lắc đầu phụ họa.
"Tôi thấy cả hai người thật sự rất hợp với nhau. Nếu cậu muốn gần gũi với cô ấy hơn, tôi có thể giúp."
Tôi cảm thấy hơi nhói một chút khi Jaehyun nói như vậy. Rốt cuộc thì cậu ấy im lặng chỉ là để tôi và cô bạn cũ của cậu ấy nói chuyện với nhau. Cậu ấy còn đang cố tình gán ghép cả hai chúng tôi, tôi thật sự cảm thấy không vui khi cậu ấy muốn gán ghép tôi với một người nào khác, trong khi rõ ràng người tôi thích là cậu ấy.
"Không."_Tôi xua tay liên tục. "Tôi không thích cô ấy được đâu."
"Vậy sao? Xin lỗi nhé."
"Thôi nào."_Tôi đưa chai nước trái cây còn lại cho cậu ấy.
"Cảm ơn. Mà Jibeom! Hôm nay tôi lại ngủ cùng cậu nhé. Tôi không muốn ngủ một mình chút nào."
"Đương nhiên rồi."
"Muốn nói là sẽ yêu em hết lòng.
Em biết không, anh đã tìm kiếm liên tục
Suốt cuộc đời đáng thương này đến mỏi mệt
Nhưng đến cuối cùng, nơi dừng chân cuối cùng của anh
Có em để gửi gắm cuộc đời
Bởi vì là em. Bởi vì duy nhất mỗi em."
(Đây là bài "Vì em" )
Lời bài hát "Vì em" đã lặp lại hơn số lần ba trong một buổi tối nhàn nhạt.
Gió trời hôm nay không quá gắt gỏng, dòng xe cộ bên dưới đường vẫn như thế, chầm chậm đi từng đoạn một. Tôi đứng bên thành cửa sổ, ngân nga một vài câu hát nhỏ trong bài hát này. Và tôi gần như là đã nghiện nó mất rồi.
Bởi vì duy nhất là em, chỉ mỗi em để anh có thể gửi gắm cả cuộc đời.
Tôi chẳng biết là tôi phải làm gì tiếp theo nữa để mối quan hệ của tôi với Jaehyun có thể tiến xa hơn. Hơn nữa chính bản thân tôi cũng không dám tin tưởng rằng bản thân tôi đủ can đảm để tỏ tình với cậu ấy.
'Nhiều người nhìn vào mối tình đơn phương dài đằng đẵng, trách mình sao mà khờ, trách mình cứ mãi u mê đi vào một mê cung không lối thoát. Nhưng mình lại nghĩ, yêu người ta thì có gì sai?" (Trích Chúng ta ở đó còn tình yêu thì không)
Vậy đó, chuyện tình yêu là cả một chặng đường dài và đầy khó hiểu. Tôi rõ là muốn bước đến gần nhưng cứ ngỡ con đường phía trước lại tịt mù tăm tối. Tôi rõ là muốn chọn con đường này, nhưng lại không đủ dũng khí để tiến lên. Tâm can tôi như đang mắc phải một sợi dây rối rắm không tài nào gỡ nỗi.
"Đang làm gì đó."_Tôi nghe được giọng Jaehyun hòa lẫn với bài nhạc đang phát ra.
"Chỉ là ngắm đường phố."_Tôi trả lời một cách nhọc lòng.
"Cậu nghe bài này mấy lần rồi, đổi được không?"
"Ừm."_Tôi gật đầu, rồi hướng mắt về nhìn người con trai đang nghịch điện thoại của tôi. "Cậu muốn nghe gì thì chọn đi."
Cậu ấy không trả lời, chỉ vui vẻ mỉm cười rồi lục lọi thư mục nhạc của tôi để chọn bài hát mà cậu ấy muốn nghe. Cùng lúc đó điện thoại của Jaehyun rung lên, cậu ấy tạm đặt điện thoại của tôi xuống lại chỗ cũ, để nguyên bài hát cũ vẫn tiếp tục phát, rồi nghe điện thoại.
Chẳng biết là ai gọi đến nữa! Phải chăng là một cô bạn xinh xắn, hay là cô bạn cũ của cậu ấy. Tôi quả thật là rất tò mò muốn biết. Tôi vẫn biết rõ bản thân mình vẫn chẳng là gì đối với cậu ấy, nhưng trong tình yêu con người ta thường sinh ra cảm giác muốn chiếm hữu, muốn khư khư giữ lấy người mà mình yêu. Tôi cũng vậy, thâm tâm tôi sợ mất cậu ấy một lần nữa, sợ cái cảm giác cậu ấy vòng tay ôm lấy người khác. Sợ luôn cái cảm giác ép mình phãi thật ổn rồi cười với cả hai người họ như chẳng hề có gì xảy ra.
Tôi xoay người sang phía của sổ, cố tập trung tâm trí vào đường phố Seoul về đêm. Thay vì cố nghe cho được những thứ xoay quanh cuộc điện thoại của Jaehyun, thì tôi ép tâm trí mình phãi hướng về tiếng còi xe gào rú inh ỏi dưới lòng đường, dũ biết rõ rằng nó là điều không thể.
"Jibeom"_Cậu ấy khẽ gọi tên tôi. Cậu ấy gọi tên tôi như vậy đã bao nhiều rồi nhỉ? Không biết nữa. Nhưng dù là bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tôi vẫn thấy nó ngọt ngạo và thật dễ chịu.
"Sao vậy?"_Tôi một lần nữa xoay người lại đối diện với cậy ấy.
"Tôi cảm thấy bối rối."_Jaehyun hơi nhăn nhó một chút.
"Tôi đã sẵn sàng nghe rồi."
"Thật ra...."_Cậu ấy ngập ngừng, môi cậu ấy cứ đôi ba giây lại cử động như muốn nói nhưng lại thôi.
"Jaehyun!"
"Thật ra người yêu cũ của tôi vừa gọi đến. Cô ấy muốn gặp tôi, cô ấy khóc nhiều lắm, còn nói là người yêu cô ấy không tốt, cô ấy muốn tôi và cô ấy có mối quan hệ như trước."_Cậu ấy bộc bạch.
Tôi gần như chết đứng tại chỗ! Tôi đã lo nghĩ quá nhiều về những mối quan hệ mới của Jaehyun, nhưng lại quên rằng người cũ vẫn còn đó, tình cảm vẫn còn sót lại sau một mối quan hệ yêu đương.
Nhưng tôi biết làm sao bây giờ! Tình cảm của Jaehyun tôi làm sao có thể can thiệp được. Vốn dĩ tình cảm của bản thân mình tôi còn chẳng thể làm gì được.
"Vậy...cậu định làm gì?"_Tôi cố gắng trấn an bản thân mình để đủ sức hỏi New.
"Không....không biết nữa."
"Vậy cậu còn yêu cô ấy không?"_Câu hỏi vừa được thốt ra cũng là lúc một giọt nước mắt vô thức lăng dài trên gò má, tôi dùng tay lau vội.
"Có lẽ là không còn. Nhưng cô ấy khóc nhiều lắm, tôi lo cô ấy sẽ làm điều dại dột, tôi không muốn cô ấy đau khổ."
Cậu ấy đang nghĩ cái gì của cậu ấy vậy?
"Vậy còn cậu thì sao Jaehyun."_Tôi ré lên với cậu ấy.
"Không phải tôi vẫn đang rất ổn sao?"
"Cậu nghĩ đến cảm xúc của cô ấy, nhưng người con gái đó chưa từng nghĩ đến cảm xúc của cậu. Cô ấy đã từng hẹn họ với cậu, cùng lúc đó hẹn hò với một người khác nữa. Cậu còn bị coi là đồ dự bị khi người cô ấy chọn là nam khôi Kỹ thuật kia kìa, trong khi cả hai đã gắn bó với nhau bao lâu. Và cậu còn chưa từng quan tâm đến cảm xúc của tôi."_Tôi hét lớn với Jaehyun. Tôi đau đớn đến cùng cực khi nhìn thấy người mình thương không hề đáp lại tình cảm của mình, mà cứ chìm đắm vào quá khứ cay đắng kia. Tôi cảm thấy bản thân đã chịu đựng đến giới hạn, và đã không còn đủ lí trí để giải quyết vấn đề của con tim nữa.
Cậu ấy im lặng không đáp lời, rồi từ từ tiến lại chỗ tôi đứng, ôm lấy thân người tôi vỗ về.
"Xin lỗi nhé! Tôi lúc nào cũng phiền phức cậu hết đúng không. Tôi cứ mãi luyên thuyên về chuyện của bản thân mình mà không hề nghĩ đến cậu."_Lúc này Jaehyun nới lỏng cái ôm một chút để mà quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Jaehyun! Không phải việc đó."_Tôi giữ chặt lấy bờ vai của Jaehyun. "Tôi thích cậu, tôi lo lắng cho cậu rất nhiều. Không phải giữa những người bạn với nhau mà là yêu đó. Cậu lo lắng cho người khác làm cho tôi khó chịu, bản thân tôi cũng biết tổn thương mà."
Tôi không biết là mọi chuyện rồi sẽ đi theo chiều hướng tốt hay xấu. Nhưng lúc này tôi đã gom hết can đảm để thổ lộ với Jaehyun. Và điều táo bạo nhất mà đến lúc này tôi làm đó chính là hôn cậu ấy. Tôi vội đặt môi mình lên môi của cậu ấy sau khi nói ra hết những thứ mà tôi giấu nhẹm trong lòng bao lâu nay.
Tôi cảm nhận được rõ ràng đây là một nụ hôn vô cùng chua chát. Cả tôi và Jaehyun đều không hề cảm thấy hạnh phúc với điều này. Tôi cứ dùng môi mình hôn vồ vập lên đôi môi nhỏ nhắn của Jaehyun, cậu ấy cứ đứng trơ ra đó, nhưng sau đó cũng đã hôn đáp trả lại tôi. Cả hai chúng tôi như bị cái hôn này dẫn dắt, tôi như đang tê dại trong sự ngọt ngào nhưng cũng không kém chua cay này. Nhưng chỉ được một lúc thì Jaehyun đẩy tôi ra. Tôi thấy được sự bối rối trong đôi mắt của Jaehyun. Cái bối rối này còn rõ ràng hơn ngàn lần so với việc người yêu cũ của cậu ấy tìm tới.
Jaehyun không nói gì, vội vàng quay lưng rời khỏi căn hộ của tôi, để tôi lại trong căn phòng này với một đống hỗn độn.
Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà ôm đầu chán nản. Một chút ngông cuồng cho bản thân và bây giờ đổi lại là sự mất mác. Cậu ấy rời đi, cánh cửa đóng sầm lại, tôi như đánh rơi chính mình ở một vực thẳm nào đó. Tôi hoang mang cùng cực với những thứ mà mình vừa làm ra, tôi đã vô tình góp một phần lớn khiến chúng tôi xa nhau hơn nhanh hơn. Xa đến mức có khi một câu chào chúng tôi cũng chẳng thể nói với nhau nữa.
'...Em biết không, anh đã liên tục tìm kiếm. Suốt cuộc đời đáng thương này đến mỏi mệt...' Lời bài hát cứ vô tâm mà phát ra trong căn phòng này.
Tôi ngồi đó, khóc thật lớn cho cái mất mác này, nhìn lên trần nhà với mớ dây đèn cũ kĩ. Nhìn những thứ liên quan đến Jaehyun để tự vỗ về trái tim đáng thương của bản thân.
Và có lẽ tôi đã mất cậu ấy thật rồi! Mất đi cậu ấy khi chưa từng được 'sở hữu', mất đi khi chưa hề có được danh xưng 'người yêu của nhau'
'Những lần tỏ tình côi cút, là để bảo vệ những trái tim quá sức cô liêu...' (Trích Chúng ta ở đó còn tình yêu thì không.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro