Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Sasin choáng váng bị bế đến trên giường, cậu hơi mở mắt, cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể mà trước nay chưa từng có.
  Ký túc xá tràn ngập mùi táo ngọt ngào của cậu và mùi thuốc lá nồng nặc của Benjamin.
  Lúc này, Sasin vô thức cuộn mình trên giường, cổ áo hơi mở để lộ làn da trắng nõn và xương quai xanh mơ hồ. Tóc cậu hơi rối, màu đỏ lan dần lên mặt và tai Sasin, miệng cậu khép mở khi thở hổn hển.
  Benjamin, người đang trong thời kỳ nhạy cảm trong khoảng thời gian này, nhìn cảnh tượng trước mắt, khứu giác và thị giác của anh được kích thích gấp đôi. Nhớ lại rằng anh ta vừa mới ôm Sasin và chạm vào làn da của cậu, một người cho dù có kiềm chế đến đâu, anh cũng cảm thấy không thể chịu đựng được vào lúc này.
  Ben đang lục tung tủ cố tìm thứ gì đó hữu ích, nhưng anh nghe thấy một loạt tiếng gọi từ trên giường phía sau mình.
  "Ben, tôi hết thuốc ức chế rồi...tôi phải làm sao đây..."
  "Ôm tôi đi. Tôi hơi lạnh."
  Trong khi Sasin nói, cậu bé đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, hy vọng rằng người đàn ông trước mặt sẽ nắm lấy cậu. Không biết tại sao, mặc dù lúc nãy khi Ben ôm mình, cậu cảm thấy ấm áp, nhưng nhiệt độ cơ thể cậu lại nhanh chóng giảm xuống, thậm chí còn trở nên cực kỳ lạnh sau khi Ben buông cậu ra.
  Benjamin thực sự không thể từ chối giọng điệu cầu xin này, vì vậy anh quay lại ngồi xuống mép giường, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ hơn mình rất nhiều, bế Sasin lên và ôm vào lòng.
  "Cậu có chịu được không, nhóc?"
  Ben cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh và điềm đạm, nhưng khóe mắt anh vô thức đỏ lên. Nhìn thấy phóng viên thường tức giận giờ đây đang cầu xin một cách đáng thương và ngửi thấy mùi pheromone quyến rũ của cậu, Benjamin, người vốn đã nhạy cảm, thực sự rất muốn đánh dấu Sasin.
  Nhưng lý trí còn lại bảo rằng anh ta không nên lợi dụng tình hình này mà ăn thịt một đứa trẻ. Nếu sau này đứa trẻ hối hận thì sao?
  Sasin vùi đầu vào cổ Benjamin, tham lam hít hà mùi khói thuốc ngày một nồng nặc, cậu thấy tuyến của Benjamin được dán băng dính, hình như có ghi "băng keo ức chế quân sự". Nhưng cậu lắc đầu, chỉ biết là mùi ở đó đặc biệt nồng nặc, khiến cậu không thể không đến gần.

Đôi má lạnh ngắt của cậu trở nên nóng bừng khi chạm vào làn da nóng bỏng của Benjamin, và Sasin cảm thấy vô cùng thoải mái.
  "Tôi...tôi không thể...Benjamin, giúp tôi."
  Nói xong, Sasin cắn một miếng. Benjamin rít lên đau đớn, và màu đỏ hiện lên ở khóe mắt anh. Sự tỉnh táo còn lại của Benjamin đã bị cuốn trôi. Anh căn bản cũng không phải kẻ ngây thơ được chứ!
  Sasin cảm nhận được dục vọng của người đàn ông trước mặt, cậu giơ tay lên và ấn mạnh vào đầu Benjamin, cảm nhận được sự chạm nhẹ và nhiệt độ từ lòng bàn tay anh ta.
  Benjamin cởi quần áo của Sasin ra và liếc nhìn làn da trắng trẻo của cậu. Đôi mắt anh đỏ ngầu, anh áp môi mình vào tuyến của Sasin, liếm nó như một con sói đang làm nghi lễ trước khi nếm thử một bữa ăn ngon.
  Anh ta dùng sức cắn mạnh vào cổ Sasin như để trả thù việc thằng nhóc trêu chọc anh lúc nãy.
  Sức mạnh của Ben thậm chí còn lớn hơn Sasin, anh ta cắn đứt tuyến thể của đứa trẻ chỉ bằng một nhát cắn. Trong nháy mắt khi làn da bị cắn nát, máu chảy vào miệng, anh tham lam hít hà hương vị của quả táo tươi chín.
  Sasin kêu lên đau đớn, cơ thể run rẩy không kiểm soát, theo bản năng cậu đặt tay lên lồng ngực rắn chắc của Benjamin, mặc dù điều đó là vô ích.
  "Tôi xin lỗi, tôi đã quá dùng sức."
  Benjamin liên tục xin lỗi, nhưng cơ thể anh vẫn không ngừng chuyển động, để lại dấu vết trên từng tấc da thịt.
  Quần áo nằm rải rác trên mặt đất, thẻ báo chí do omega đánh rơi và mùi hương táo, thuốc lá đan xen tương phản một cách bất thường đã khẳng định mối quan hệ thân thiết giữa Benjamin và Sasin đêm nay.

*
  Sáng hôm sau, Benjamin không vội vã đứng dậy, chỉ dùng đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn người trước mặt, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
  Sasin vẫn đang ngủ. Sau một đêm trằn trọc, cậu không khỏi tự hỏi người lính alpha này có bao nhiêu năng lượng. Anh không buông cậu ra ngay cả sau khi thuốc hết tác dụng.
  Benjamin nghĩ rằng sau này thời kỳ nhạy cảm của mình đều phải bắt cóc đứa trẻ này tới làm con tin mất thôi, dù sao anh cũng không muốn omega của mình lại rơi vào tay người khác.
  Lông mi của Sasin giật nhẹ, nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng mở mắt ra để đối mặt với thủ phạm đã gây ra mọi rắc rối.
  Như thể cảm nhận được sự lo lắng của cậu, Benjamin mỉm cười và chạm vào nốt ruồi dưới mắt Sasin.
  "Có vẻ như làm người trông trẻ cho em không phải là chuyện dễ dàng. Tối qua anh mệt chết rồi."
  Sau khi nói vậy, Ben quan sát phản ứng của Sasin. Sasin đã chín hoàn toàn, toàn thân phủ một lớp màu hồng, trông giống như một quả táo nhỏ, khiến người ta muốn cắn một miếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro