Chương 46: Ban đêm dò xét Tinh Lang quốc; thân phận thực sự
"Tiểu huynh đệ có phải có biện pháp giải độc trên người Vương gia?" Theo lão phu biết, độc của Vương gia có chút phức tạp." Bành thái y cẩn thận nhắc nhở. Có nhiều người như vạy hắn cũng không thể nói trắng ra, bất quá Đường Tĩnh hiểu rõ, nở nụ cười thiện ý với Bành thái y. "Đa tạ Bành thái y nhắc nhở, thảo dân hiểu rõ."
"Như thế nào, như thế nào?" Lý Lâm Trúc sốt ruột hỏi, những người khác đều rướn cổ lên nghe, sợ Vương gia trong quân doanh có chuyện gì không hay xảy ra, mệnh của Vương gia quý giá, có chuyện gì xảy ra bọn họ có để cả mạng sống cũng không đền nổi.
"Tướng quân không nên gấp gáp, có biện pháp nhưng mà..." Nói vậy, Đường Tĩnh khỏ xử nhíu mày, một đám người nghe Đường Tĩnh nói nhưng mà đều giữ vững tinh thần, "Nhưng mà cái gì?"
Đường Tĩnh thu hết biểu tỉnh mọi người trong mắt, cười với Lý Lâm Trúc: "Nhưng mà cần tướng quân giúp đỡ."
"Ôi, chuyện này có đáng gì." Lý Lâm Trúc thở phào, "Có việc gì cần hỗ trợ cứ nói, có thể cứu được Vương gia là tốt rồi."
Trong lòng Đường Tĩnh giơ ngón tay cái với đại ca nhà nàng, lời này thật sảng khoái, đúng là nam tử.
"Nhưng phải hỗ trợ như thế nào?"
"Nơi này cách Tinh Lang quốc có xa lắm không?"
"Cưỡi ngựa ước chừng hai ngày?"
"Hai ngày đi đi về về là bốn ngày." Đường Tĩnh tính toán, "Tướng quân cũng biết Vương thất Tinh Lang quốc có cây quỳnh bích, thảo dân muốn nhờ Vương gia phát người tìm hiểu nó ở đâu, còn xem người phòng hộ nó."
"Chuyện này có đáng gì, ta phải người mang cây hoa kia về cho ngươi."
"Không thể, cây quỳnh bích hoa này trân quý ngàn vạn lần, một khi không cẩn thận sẽ héo rũ, tìm hiểu tốt rồi để thảo dân tự mình đi lấy."
"Được, tất cả nghe theo ngươi."
"Vậy thì đa tạ tướng quân."
"Cảm tạ cái gì, đều là vì Vương gia mà thôi."
Đường Tĩnh một lòng nhào vào người Mộ Dung Thiên Thần mà không chú ý tới Vương Lan Nhược đang cúi đầu im lặng không nói, nhanh chóng an bài xong Đường Tĩnh mới chú ý tới sự khác thường của Vương Lan Nhược, "Như thế nào đến quân doanh lại im lặng, không quen sao?"
Vương Lan Nhược lắc đầu, không nói lời nào
(đừng biểu bà nhỏ này thích đại ca Đường Tĩnh nha, cạc cạc)
"Ngươi yên tâm, Vương gia không có việc gì." Đường Tĩnh cho rằng nàng ấy lo lắng cho Mộ Dung Thiên Thần lại xấu hổ khong nói ra, cho nên chủ động khuyên nhủ.
Vương Lan Nhược lắc đầu, Đường Tĩnh nóng nảy: "Rốt cuộc là có chuyện gì xay ra, ngươi nói một câu đi."
"Hắn lừa ta." Nói xong bắt đầu gào khóc, khóc làm cho Đường Tĩnh mờ mịt: "Người nào, ai lừa ngươi?"
Vương Lan Nhược không nói gì lại khóc, âm thanh đinh tai nhức óc giống như chịu nhiều ủy khuất.
Đường Tĩnh nổi giận, "Im miệng."
Vương Lan Nhược không dám khóc nữa, thút tha thút thít nhìn Đường Tĩnh, nước mắt ròng ròng, trong suốt.
"Nói rốt cuộc làm sao, người nào lừa ngươi?"
"Vâng, là..." Bỗng nhiên Vương Lan Nhược gắt gao che miệng lắc đầu.
Đường Tĩnh buồn cười nhìn nàng ấy một cái, kéo tay nàng ấy xuống, sờ sờ đầu: "Đến cùng là làm sao?"
"Không thể nói."
"Còn có chí khí như vậy, không nói thì thôi, ta cũng không muốn quản." Đường Tĩnh tùy ý nằm trên giường, bôn ba đã lâu, tảng đá trong lòng rơi xuống, rốt cuộc có thể ngủ rồi.
Không nghĩ tới Vương Lan Nhược lại cọ cọ leo lên giường nằm ngay bên cạnh nàng.
Đường Tĩnh nghiêng đầu: "Còn không chịu nói cho ta biết?"
"Ta nói người không được mắng ta." Cũng không nói cho người khác biết, kìm nén nàng lại khó chịu, Vương Lan Nhược thẳng thắn với Đường Tĩnh.
"Hôm nay vị tướng quân đó ta đã từng gặp qua, lần này cũng vì hắn mà đến. Không nghĩ tới hắn lại là tướng quân." Trong giọng nói mang theo sự mất mát mà uể oải.
Vậy mà lại là đại ca?
"Các ngươi gặp nhau lúc nào?"
" Trước kia từ trong phủ chạy trộm ra ngoài, bị, ôi ! Dù sao là hắn cứu ta thôi. " Nghe đến đó, Đường Tĩnh cũng hiểu được chút ít, đơn giản là 'anh hùng cứu mỹ nhân, tâm hồn thiếu nữ thầm mến', " vậy làm sao ngươi biết hiện tại hắn ở trong này ? "
Gương mặt Vương Lan Nhược hiện lên sự ngượng ngùng : " Ta vụng trộm hỏi thăm. "
Đường Tĩnh gật đầu, chả trách lại không để ý tới Mộ Dung Thiên Thần, thì ra là cái này.
" Đã biết hắn ở đâu, vì sao lại không biết hắn là tướng quân ? "
" Hắn chỉ nói hắn là thủ hạ của Lý tướng quân, ta nghĩ Lý tướng quân ra ngoài chinh chiến sẽ mang theo hắn. "
Sẽ mang theo hắn, người cho là làm cái gì ? Thật sự là hài tử đơn thuần.
" Cho dù gặp mặt lại thì như thế nào, ngươi hiện tại là người của Vương gia. "
" Hu... " nước mắt Vương Lan Nhược rơi không ngừng được, rơi đầy chăn nệm. " Ta không nghĩ gả cho Vương gia, là mẫu thân muốn ta gả, hu... "
Đường Tĩnh nhìn trời, đối với hài tử này không có biện pháp nào, muốn nói đều phải dùng đầu óc: "Được rồi, việc này ta sẽ không nói với Vương gia, ngươi không cần khóc, coi như không có chuyện này xảy ra." Không phải Đường Tĩnh ngoan độc, chỉ thừa dịp tình yêu trong lòng nàng ấy chưa nẩy rễ mọc mần thì phải bóp chết trong nôi.
Vương Lan Nhược ngồi dậy dùng mu bàn tay lau nước mắt, "Vương phi người thật tốt, người yên tâm, ta theo người về phủ sẽ không nhớ hắn nữa."
"Hài tử ngoan." Đường Tĩnh sờ sờ gương mặt mềm mại của nàng ấy, làn da vô cùng mịn màng sau khi bị nước mắt trồi qua càng bóng lóng, chẳng lẽ đóa hoa tươi vậy lại phải từ từ héo rũ trong hậu hoa viên Vương phủ không người biết hay sao?
Đường Tĩnh càng nghĩ càng chua xót, "Như vậy ngươi có cam tâm hay không?"
"Vương phi yên tâm, ta biết hôm nay là ta tùy hứng, Vương phi vẫn mặc kệ ta, như vậy đã đủ thỏa mãn rồi." Lời nói chân thành, nàng dù không hiểu chuyện nhưng là mẫu thân tự tay nuôi dưỡng mà lớn, những thứ đạo lỹ này vẫn hiểu được, gả cho Thần vương gia tất nhiền không có khả năng muốn một nam nhân khác.
"Haix... ngủ đi, ngủ một giấc mọi chuyện sẽ qua."
"Được."
Động tác Lý Lâm Trúc rất nhanh, bất quá mới hai ngày đã nghe được tin tức của Quỳnh Bích hoa ở đâu, lúc này Đường Tĩnh đang ở bên cạnh Mộ Dung thiên Thần đang nói cho hắn những ngày nàng ở trong phủ, nói về tiểu thế tử của Hiên vương phu. "Mỗi chàng còn chưa gặp qua, đúng là ta nhìn Ngọc tỷ tỷ mang thai mười tháng, chờ hắn lớn lên một chút ta nhất định cùng hắn nói chuyện."
"Tiểu huynh đệ, tìm được, tìm được rồi." Đường Tĩnh đang nói hăng say thì Lý Lâm Trúc vui vẻ xốc lều trại đi vào, Đường Tĩnh vội vàng đẩy tay Mộ Dung Thiên Thần ra, "Tìm được cái gì cơ?"
"Tìm được cái kia ở đâu rồi."
"Thật sao, tin tức cho chính xác không?" Đường Tĩnh vui vẻ hỏi.
"Bản tướng quân làm việc ngươi cứ yên tâm." Lý Lâm Trúc vỗ ngực bảo chứng.
"Được, ta nhanh chóng khởi hành, nhờ tướng quân cho ta mấy người."
"Tất nhiên, ngươi cứ yên tâm, lần này ta đi chung với tiểu huynh đệ, nhất định bảo vệ tiểu huynh đệ an toàn."
"Không, không, quân doanh có nhiều chuyện, nhất định không thể thiếu tướng quân, tướng quân chỉ cần phái mấy người võ công cao cường cho thảo dân là được." Đường Tĩnh từ chối.
"Ai, chuyện này là chuyện lớn hàng đầu, đơn giản đã nhiều ngày qua nhuệ khí của Tinh Lang quốc không còn bao nhiêu, trong quân doanh cũng không có chuyện gì lớn, ta cùng đi với tiểu huynh đệ. Tiểu huynh đệ không cần từ chối, cùng ngươi nói chuyện, ta cũng có tâm tư này."
"A... tướng quân ngay thẳng như vậy mà cũng có tâm tư này?" Đường Tĩnh thật sự không tin được,.
"Thật không giấu giếm, theo bối phận ta còn là đại cữu của Vương gia, nếu Vương gia có chuyện gì thì muội muội nhà ta phải làm sao bây giờ?"
Đường Tĩnh lẳng lặng nhìn khuôn mặt lo lắng của đại ca, trong lòng ấm áp. "Muội muội của người có đại ca như vậy thật là hạnh phúc."
"Ha ha, ngươi chưa thấy muội muội của ta, ta có muội muội như vậy mới là hạnh phúc của ta." Lý Lâm Trúc kiêu ngạo nói, "Dáng vẻ muội muội ta rất tốt, tính tình cũng rất tốt."
(Oa, oa, kiêu ngạo điêu ngoa tùy hứng mà tốt, ta GATO muốn chớt, bảo sao ta muốn có anh trai, anh trai dư này quả thực rất đáng)
Quản thật cái gì của nhà mình cũng là tốt nhất, nàng tự nhận không tốt được như đại ca nói như vậy.
"Tướng quân yên tâm,dù như thế nào thảo dân nhất định sẽ mang Quỳnh Bích Hoa trở về cứu Vương gia, nhất định sẽ không để cho tướng quân thất vọng." Đường Tĩnh bảo đảm, nhưng câu rất hùng hồn. Nếu hiện tại không phải mặc nam trang, nàng thật muốn gục trong lòng đại ca,, đại ca này đối với nàng rất tốt.
"Tiểu huynh đệ không cần phải từ chối, ta cùng ngươi mới an tâm một chút, chúng ta khi nào khởi hành."
Đường Tĩnh xoay người nhìn Mộ Dung Thiên Thần sắc mặt trắng xanh, "Càng nhanh càng tốt."
"Được, ta sẽ an bài phía dưới thật tốt." Lý Lâm Trúc cũng có ý này, thừa dịp Tinh Lang quốc hoàn toàn ngã xuống chưa kịp nhào tới thì nhanh chóng tìm được giải dược, nếu không sau này toàn quân lấy lại tinh thần sẽ bất lợi nhiều.
Ngày kế tiếp trời vừa sáng Lý Lâm Trúc và Đường Tĩnh xuất phát, sự tình cơ mật cho nên động tác nhanh chóng, Lý Lâm Trúc bố trí chặt chẽ chỉ dẫn theo hai tâm phúc nhanh nhẹn đi cùng. Lúc này xuất phát vừa kịp trước hoàng hôn có thể kịp vào thành tìm khách sạn dàn xếp, chỉ chờ trời tối sẽ lẻn vào Vương thất.
Kế hoạch hoàn hảo, thực hiện cũng rất thuận lợi, hai tâm phúc canh chừng, Đường Tĩnh và Lý Lâm Trúc đi vào chính điện hái hoa. Trong điện đốt mấy ngọn nến xung quanh, sáng như ban ngày. Đường Tĩnh không tốn nhiều sức, xuyên qua chính điện đi đến thiên điện ở sau cây cột tìm được quỳnh bích hoa, ánh trăng thấp thoáng chiếu xuống nụ hoa đỏ thẫm ngạo nghễ ngẩng đầu ở giữa cành lá chờ nở rộ, Đường Tĩnh nhìn nó chằm chằm, cho nó vào một túi đen lại vẫy tay với Lý Lâm Trúc, hai người lặng lẽ rời khỏi thiên điện.
Trong lòng Đường Tĩnh cảm thấy bất an, sự tình tiến triển thuận lợi làm cho Đường Tĩnh không thể tin được. Nói như thế nào thì đây cũng là Vương thất, bọn họ vào Vương phủ hái hoa, làm sao thị vệ lại lơi lỏng như vậy? Đường Tĩnh dùng ánh mắt hỏi Lý Lâm Trúc, Lý Lâm Trúc nhìn khắp nơi, hiển nhiên của nghi hoặc như vậy.
Mang theo lo lắng, Đường Tĩnh và Lý Lâm trúc đi đến chính điển, nhìn thị vệ giơ đèn đuốc sáng trưng đứng hai bên cửa điện, mấy thị vệ khác gắt gao che miệng tùy tùng.
Bọn họ rơi vào mai phục rồi.
Đường Tĩnh và Lý Lâm Trúc liếc nhau, từ trong mắt đối phương hiện ra không thể tin, bọn họ đã an bài cực kì chu đáo, biết việc này cũng chỉ có tâm phúc của Lý Lâm Trúc. Làm sao có thể bị lộ?
Đang cân nhắc thì một bóng dáng thon dài từ trong đám người đi tới. "Tiểu vương đã đợi mấy vị rất lâu." Ngữ khí vô cùng thân thiết giống như chờ bằng hữu đã lâu, không giống mùi vị giương cung bạt kiếm.
Đường Tĩnh nhìn người đang đến gần, thân hình quen thuộc, âm thanh quen thuộc, chi là âm thanh ôn nhuận như gió xuân quất vào mặt, âm thanh người trước mặt tuy nhẹ nhưng khó mang theo sự trong trẻo mà lạnh lùng. "Phong Minh?" Đường tĩnh dò hỏi một câu.
Người tới ngẩng đầu lên, không tin nhìn vào Đường Tĩnh, trong mắt hiện lên sự kích động: "Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Thật là ngươi sao?" Đường Tĩnh không thể tin được "Làm sao có thể là ngươi?"
"Ta..." trách không được đại ca nhất định phải là hắn tới bắt thích khách, dùng Lý Linh Lan uy hiếp hắn, thì ra muốn chặt đứt tưởng niệm của hắn, không thể không nói chiêu này của đại ca thật độc, hôm nay nàng biết được thân phận thật của hắn hắn không còn chút khả năng nào, thậm chí yên lặng đứng bên cạnh nàng cũng không có khả năng.
"Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi tiếp cận chúng ta là có mục đích gì?" Đường Tĩnh từ từ đi xuống bậc thang, từng bước đến gần Dạ Nguyệt, ánh mắt lạnh như băng tràn đầy địch ý, nàng thật lòng coi hắn là bằng hữu, từ Đồng thành trở về vẫn nhớ tới hắn, năn nỉ Mộ Dung Thiên Thần giúp đỡ nghe ngóng xem hắn ở nơi nào.
Nhớ tới vẻ mặt cổ quái lúc đó của Mộ Dung thiên Thần, còn có ngữ điệu lạ lùng lúc đó, Đường Tĩnh chỉ cho rằng hắn đang ăn giấm chua, lại còn cười nhạo hắn giấm chua nào cũng ăn, quả thật không thể nói lý. Nhưng hắn không nói gì, chỉ sợ hắn đã biết được thân phận của Phong Minh rồi, vì không muốn nàng thương tâm mà cái gì hắn cũng không nói.
Nhưng nàng lại ngốc đến hỏi kẻ địch làm sao để giải độc cho hắn, lại rơi vào bẫy của hắn.
"Ta thật là ngốc, vậy là lại xem kẻ địch là bằng hữu." Đường Tĩnh thẳng tắp đứng trước mặt Dạ Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng không một chút nhiệt độ, cho dù xung quanh hừng hực lửa đốt cũng không làm tan được hàn ý trong mắt nàng.
Dạ Nguyệt biết nàng địch ý, kích động kéo cánh tay nàng: "Không phải, Lan nhi, ngươi hãy nghe ta nói..."
"Buông ra." Đường Tĩnh hét lớn, ghét bỏ nhíu mày, "Lan nhi là để cho ngươi gọi à."
Ánh mắt Dạ Nguyệt rơi vào gương mặt thất vọng của Đường Tĩnh: "Ta, ta gọi là Dạ Nguyệt, là Nhị vương tử của Tinh Lang quốc." Việc đã đến nước này hắn cũng chỉ có thể nói thẳng, "Chuyện ngày hôm nay là ta bị buộc bất đắc dĩ."
"Bị buộc bất đắc dĩ?" Đường Tĩnh cười lạnh, "Uổng công ta còn coi ngươi là bằng hữu tốt nhất." Đường Tĩnh cổ quái nhìn chằm chằm vào Dạ Nguyệt, "Đại quân Thiên Dục trúng độc có phải do ngươi làm hay không?"
"Đây là chức trách của ta." Dạ Nguyệt chua xót, " ta không thể trơ mắt nhìn con dân chúng ta chịu chết oan uổng. " Hắn không yêu cầu xa với nàng sẽ hiểu, chỉ hy vọng nàng có thể thông cảm cho chỗ khó xử của hắn.
Đường tĩnh lắc đầu : " A, không thể trơ mắt nhìn con dân của ngươi chịu chết oan uổng, vậy con dân Thiên Dục thì sao, bọn họ cũng do cha mẹ sinh ra, ngươi là đại phu mà lại làm chuyện tàn khốc như vậy. Ngươi cũng biết bởi vì trúng độc mà chết không ít mạng người vô tội. " Nếu nói thân phận thật của hắn làm cho Đường tĩnh thất vọng thì chuyện hạ độc càng làm cho nàng phận nộ : " Ngươi không xứng làm một đại phu. "
" Tiểu huynh đệ, đừng nói lời vô ích với hắn, chúng ta lao ra thôi. " Yên lặng nhìn hết thảy, Lý Lâm Trúc ở phía sau hô to, " Ta không tin dựa vào khả năng của ta, chúng ta không ra được. " Nghe nói đầu sỏ hạ độc ở ngay trước mắt, Lý Lâm Trúc cực kì căm tức, hận không thể giết hắn.
Trong đình viện rộng lớn, Đường Tĩnh và Dạ Nguyệt đứng sóng đôi, mọi người xung quanh không ai dám tiến lên, một lát sau : " Ngươi đi đi, đi với Mộ Dung Thiên Thần đi. "
Đường Tĩnh nhìn tùy tùng cầm đuốc giơ loan đao xung quanh, rõ ràng không tin hắn nói.
"Tốt xấu gì chúng ta cũng từng hiểu nhau, ngươi cứ việc đi đi, không ai ngăn cản ngươi." Xung quanh có người muốn phản đối, Dạ Nguyệt đảo mắt qua, người nọ lập tức im như hến.
"Còn hai người bọn họ." Đường Tĩnh chỉ vào hai tâm phúc đang bị trói lại.
Dạ Nguyệt gật đầu, Đường tĩnh cũng hiểu hiện tại không phải là lúc, từ từ lui ra sau gần Lý Lâm Trúc, "Chúng ta đi."
Lý Lâm Trúc và hai tâm phúc che chở cho Lý Lâm Trúc từng bước ở trước mắt mọi người dời về phía cửa. Đi tới cửa, bồng nhiên Đường Tĩnh bỗng nhiên dừng lại: "Phong Minh, tuy ta ghét sự trơ trẽn của ngươi nhưng dù sao cũng cảm ơn ngươi."
Đường Tĩnh không nói vì sao cảm ơn hắn, nhưng trong lòng Dạ Nguyệt đã hiểu, lộ ra nụ cười thoải mái: "Chúng ta vẫn là bằng hữu sao?"
"Vĩnh viễn không có khả năng này." Đường Tĩnh nhẫn tâm bỏ lại câu nói này rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa cung, cùng Lý Lâm Trúc biến mất trong màn đêm.
Dạ Nguyệt đứng ở chỗ cũ nhìn chằm chằm vào cửa cung đến xuất thần, trong đầu nhớ lại lúc bọn họ quen nhau từng chút một, như bầu trời đêm này, bọn họ cũng như màn đêm đen này không có khả năng nhìn thấy mặt trời.
"Đều lui ra đi, Đại Vương tử có hỏi thì nói thật." Dạ Nhật ở tiền tuyến, nhưng chuyền này ngày mai sẽ truyền vào trong tai hắn, hắn đã phân phó mình làm, như vậy cũng là do mình gánh vác.
Quả nhiên, ngày hôm sau có người ra roi thúc ngựa mang thư truyền tới quân doanh tiền tuyến, Dạ Nhật tâm tình tốt đẹp mở thư, xem sự tình phát triển đúng như ý muốn của hắn nhưng khi phong thư mở ra nụ cười trên gương mặt Dạ Nhật cứng lại, ngàn sai vạn sai hắn không tính đến đệ đệ này của hắn lại đối với người kia để ý sâu như vậy.
Dạ Nhật bỗng nhiên ngẩn ra, đột nhiên hiểu: "Nhanh, nhanh tập hợp đại quân, chúng ta tập kích bất ngờ doanh trại của địch." Lý Lâm trúc không ở trong quân doanh, Mộ Dung Thiên Thần lại hôn mê, hiện tại quân doanh cảu địch không có người tâm phúc, nếu lúc này tấn công sẽ là năm bè bảy mảng, bọn hắn nhất định sẽ thắng.
Lúc đó Đường Tĩnh và Lý Lâm Trúc đang nghỉ ngơi dưới gốc cây, bọn họ đã cho ngựa chạy một đêm rời khỏi Tinh Lang quốc, Dạ Nhật nghĩ gì Đường Tĩnh cũng đã nghĩ tới, nàng nói ra lo lắng của mình cho Lý Lâm Trúc, Lý Lâm Trúc cười hô hô: "Ta có thể cùng tiểu huynh đệ tới đây thì tất nhiên đã bố trí tốt, tiểu huynh đệ yên tâm đi, nói không chừng chúng ta có thể không chiến mà thắng."
Lý Lâm Trúc khẳng định chắc chắn đánh mất nghi ngờ của Đường Tĩnh, Đường Tĩnh yên lòng lấy cây quỳnh bích hoa ta, nhắm ngay ánh mặt trời thả xuống, "Tiểu huynh đệ làm cái gì?" Lý Lâm Trúc tới gần, nhìn Đường Tĩnh mở cây hoar a.
"Để cho hoa gặp ánh mặt trời, cho hoa nở."
"Vậy sao ngươi còn lắc lư nói?" Lý Lâm Trúc vẫn không hiểu rõ.
"Hoa này phải đúng ánh nắng mới được, nếu không sẽ vô ích." Cho nên Đường Tĩnh mới tự mình hái hoa, cây hoa này là thứ thuốc còn thiếu để chế giải dược, không thể có gì sơ suất.
Lý Lâm Trúc lắc đầu, đúng là phiền toái, vẫn là đánh giặc thống khoái hơn.
Lại nói Dạ Nhật nhận được tin tức lập tức phát binh chuẩn bị tiêu diệt hang ổ của bọn họ, cách doanh trại của Thiên Dục còn hơn mười dặm liền truyền đến tiếng 'rầm, rầm' âm thanh của hỏa dược, Dạ Nhật cả kinh, "Nguy rồi, mau bỏ trốn."
Tiếng "Lui." Còn chưa xong thì khắp nơi vang lên tiếng 'ầm ầm', nổ bay rất nhiều kị binh, chiến mã chịu kinh hách nơi nơi chạy loạn, người ngựa hỗn loạn một đoàn. Dạ Nhật nhìn tình hình trước mắt cảm thấy không ổn lập tức quay đầu ngựa lao ra, những người khác cũng nhao nhao từ bên cạnh xông ta, trong lúc này hỏa dược ầm ầm vang lên, tiếng người kêu rên, tiếng người gào thét vang vọng chân trời. Dạ Nhật chạy lâu mới nhìn lại, chỉ thấy phía sau là một mảnh thuốc sung tràn ngập mãi không tản đi...
Không một chút bi thương, Dạ Nhật dẫn những người may mắn chạy về đại doanh, trong lòng hung hăng ghi hận Lý Lâm Trúc, thù này hắn nhất định phải báo.
Lý Lâm Trúc trở lại nghe cấp dưới báo việc này cười sang sảng: "Cuối cùng cũng trút được cơn giận, cũng hãnh diện một phen."
Đường Tĩnh ở bên cạnh cười nhẹ không nói, hiểu ngụ ý của hắn tại Vương thất Tinh Lang quốc.
"Tướng quân thật sự là thần cơ diệu toán." Hai nam tử trung niên nhìn yếu đuối chắp tay nói.
"Ha ha, nghe quân sư khích lệ đúng là không dễ."
"Tướng quân chê cười."
Trách không được bộ dáng thư sinh thì ra là quan văn. Đại ca ngẫu nhiên ấm đầu làm việc ngốc nghếch, có người như vậy ở bên cạnh nhắc nhở cũng là chuyện tốt.
Người bên cạnh? Đôi mắt Đường Tĩnh tối lại, bỗng nhiên nhớ tới Vương Lan Nhược, không biết mấy ngày nay nàng ấy như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro