Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 9: Bản Chất Của Sự Đau Đớn

Linh không biết mình đã tỉnh lại từ khi nào, nhưng cảm giác kỳ lạ khiến cô khó có thể phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là ảo giác. Cô nằm trên sàn, tay và chân đau nhức, từng cơn đau xâm chiếm cơ thể. Cảm giác tê liệt không buông tha cô, dù cô cố gắng cử động. Mắt cô mở ra, và trước mặt là một không gian lạ lẫm, tối tăm. Không phải phòng bệnh, không phải hành lang quen thuộc, mà là một không gian kỳ dị mà Linh không thể định hình được.

Một mùi tanh, giống như mùi của máu đã cũ, phảng phất trong không khí. Cô hoảng loạn, đưa tay lên sờ mặt mình. Khi chạm vào da, cô cảm thấy một thứ gì đó không bình thường. Lớp da dưới tay cô đang dần bong ra, những vết rách tựa như lưỡi dao cắt vào thịt, nhưng không hề có máu. Thay vào đó, là một chất đen, nhầy nhụa, giống như nhựa.

Linh ngẩng đầu nhìn quanh, không gian xung quanh không còn là bệnh viện mà cô quen thuộc nữa. Mọi thứ trở nên mờ ảo, các bức tường lạ lẫm, những cánh cửa đóng chặt không thể mở được. Bầu không khí bao trùm đầy u ám, ngột ngạt. Cảm giác như thể cô đang bị nhốt trong một không gian khác, một thế giới của những linh hồn chưa siêu thoát.

Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại đủ mạnh để khiến Linh cảm thấy như có ai đó đang đứng ngay sau lưng cô. Linh quay lại, nhưng không thấy ai. Cô chỉ nghe thấy những tiếng thì thầm khẽ khàng, như một lời nguyền đã được thốt ra từ những linh hồn vất vưởng.

"Cô không thể thoát khỏi đây."

Giọng nói đó đến từ đâu? Không phải của một người sống. Nó vang lên trong đầu Linh, như thể nó đang chiếm lấy tâm trí cô. Một cơn lạnh buốt xâm chiếm cơ thể Linh. Cô quay lại, tim đập thình thịch, không biết cái gì đang chờ đợi mình.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối. Linh không thể nhìn rõ mặt người đó, nhưng cô cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ từ cái bóng đó. Một bàn tay lạnh ngắt vươn ra, nhưng không phải để chạm vào cô mà là để làm một động tác chỉ dẫn, như thể mời gọi cô theo.

"Cô không thể trốn tránh nữa. Đây là nơi cô thuộc về," giọng nói vang lên trong đầu Linh, như một tiếng thì thầm văng vẳng, cứ lặp đi lặp lại, khiến cô không thể dừng lại. "Sự đau đớn này là sự thật duy nhất cô còn lại."

Linh cảm thấy sức mạnh của những lời nói ấy. Cô không thể dừng lại, không thể kiểm soát cơ thể mình. Mắt cô dần dần mờ đi, và rồi, cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu thay đổi. Những linh hồn xung quanh cô bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn, không còn là những hình bóng mờ nhạt nữa. Những khuôn mặt không có đôi mắt, không có khuôn mặt trọn vẹn, chỉ có những miệng lở loét rít lên, như những vết thương sâu hoắm không bao giờ lành.

Chợt, từ đâu đó trong bóng tối, một hình bóng nữa xuất hiện, người này khác biệt, rõ ràng hơn. Đó là một người phụ nữ, nhưng không phải là người sống. Khuôn mặt của cô ta bị xé nát, như thể da thịt đã bị xé rách bởi những thứ vô hình. Mái tóc dài, ướt đẫm máu, vươn ra như những chiếc vòi ma quái. Bàn tay của người phụ nữ đó vươn về phía Linh, và ngay khi cô ta chạm vào tay Linh, Linh cảm nhận được một cơn đau dữ dội, như thể cái chết đang ăn mòn từng tế bào trong cơ thể cô.

"Cô sẽ là một phần của chúng tôi... mãi mãi," giọng nói của người phụ nữ vang lên, không phải từ miệng, mà từ khắp cơ thể cô ta, như một lời nguyền đã được thốt ra.

Linh không thể thở, cô cảm thấy sức mạnh của bóng ma đang siết chặt lấy cô, cơ thể cô không còn kiểm soát được nữa. Mỗi vết thương trên người cô đang nứt ra, và những gì đang thoát ra khỏi cơ thể cô không phải là máu, mà là một thứ dịch đen kịt, như một thứ gì đó sống sót bên trong cô, ăn mòn và làm cô tan rã từng chút một.

Mọi thứ xung quanh bắt đầu quay cuồng. Linh không thể chống lại được nữa. Cô đã bị kéo vào cơn ác mộng này, và giờ, cô nhận ra rằng mình đã không còn là Linh nữa. Cơ thể cô không còn thuộc về cô. Những linh hồn xung quanh cô giờ đây trở thành một phần của bản thân cô, những vết thương trên người cô chính là dấu vết của sự thay đổi kỳ lạ này.

Đột nhiên, Linh cảm thấy một cơn sóng đau đớn xâm chiếm cơ thể cô. Những vết thương không chỉ đơn giản là dấu hiệu của sự chiếm hữu, mà là dấu hiệu của việc cô đã trở thành một phần của thế giới này, của những linh hồn không thể siêu thoát. Cô nhìn vào tay mình, và nhận ra rằng những ngón tay của cô đang dần biến dạng, dài ra, trở thành những ngón tay ma quái, không còn là tay người nữa. Những vết sẹo trên cơ thể cô như sống dậy, co giật, vặn vẹo, như thể chúng đang nói lên rằng cô đã là một phần của sự đau đớn vĩnh viễn.

Linh hoảng loạn, nhưng cô không thể chạy trốn. Cơ thể cô không còn là của mình, và những linh hồn xung quanh cô bắt đầu cười, nhưng đó không phải là những tiếng cười vui vẻ, mà là những tiếng cười của sự khốn khổ, của sự thống khổ vĩnh viễn. Cô không thể dừng lại, không thể quay đầu lại.

Chỉ có một điều Linh biết chắc chắn: Cô đã trở thành một phần của nơi này – một nơi mà cái chết không phải là sự kết thúc, mà là sự khởi đầu của sự tăm tối vô tận. Và giờ đây, cô đã là một linh hồn khác, không thể thoát ra khỏi cõi âm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro