Tập 8: Đoạn Kết Của Nỗi Đau
Linh tỉnh dậy trong một không gian mờ ảo, không rõ ràng, như thể cô không còn nằm trong thế giới thực. Cảm giác đau đớn từ những vết thương trước đó vẫn còn âm ỉ, nhưng giờ đây, chúng đã trở thành một cơn sốt dữ dội xâm chiếm cơ thể cô. Cô cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh dậy, bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát. Mắt cô mở ra, nhưng không phải những hình ảnh quen thuộc của bệnh viện, mà là một căn phòng tối tăm, không có cửa sổ, chỉ có những vết máu cũ kĩ trên nền gạch.
Cả người cô dường như không còn thuộc về mình. Đau đớn lạ lùng từ những vết thương ngày càng trở nên nặng nề, như thể cơ thể cô đang không ngừng bị xé nát. Đột nhiên, một luồng khí lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình. Linh nhìn xuống tay mình và giật mình khi thấy những vết thương không chỉ đơn giản là vết xước thông thường nữa. Chúng đã lan rộng ra, sưng tấy, đỏ rực, và mỗi khi cô chạm vào, một luồng điện nóng bỏng từ những vết thương khiến cô phải rụt tay lại.
"Cái gì đang xảy ra với tôi?" Linh thở hổn hển, cảm giác khổ sở dâng lên trong lòng. Cô nhận thấy có một sự biến đổi lạ lùng đang diễn ra trong cơ thể mình. Vết thương không chỉ là những vết cào xước mà là những dấu vết như của một bàn tay vô hình siết chặt lấy cô. Cơ thể cô như đang bị ai đó thao túng.
Cô đứng dậy, cố gắng di chuyển qua hành lang. Nhưng mỗi bước đi đều trở nên nặng nề hơn. Đôi chân cô như bị buộc chặt, từng bước đi như đang dấn thân vào một mê cung tối tăm không lối thoát. Linh cảm nhận một sức mạnh vô hình đang lôi kéo cô vào một cái gì đó tối tăm, sâu thẳm. Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng thở khẽ từ phía sau mình. Cảm giác bị theo dõi ùa đến, nhưng khi cô quay lại, không thấy ai.
Cô thở dốc, nhưng khi quay mặt về phía trước, một bóng hình lướt qua từ góc phòng. Linh quay lại, và lần này, bóng hình ấy dừng lại trước mặt cô. Đó là một người phụ nữ, khuôn mặt trắng bệch, mắt không có đồng tử, chỉ còn lại những hố sâu vô tận. Cô ta không nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt của cô ta, Linh cảm nhận được một cơn lạnh thấu xương. Ánh mắt ấy như muốn hút cạn sinh lực của cô.
Linh lùi lại, nhưng không thể di chuyển nữa. Một bàn tay lạnh ngắt vươn ra từ bóng tối, túm chặt lấy cánh tay cô. Mỗi ngón tay như những chiếc móc sắt bén, xuyên qua da thịt cô. Linh hét lên một tiếng nhưng không thể phát ra âm thanh. Cô không thể hít thở được nữa, như thể có thứ gì đó đang bóp nghẹt lấy cổ cô.
"Cô không thể thoát khỏi đây..." giọng nói của người phụ nữ vang lên, lạnh lẽo, ám ảnh. "Cô sẽ trở thành một phần của chúng tôi, như tất cả chúng tôi."
Linh cảm thấy không khí xung quanh như đặc lại. Cô cố gắng gỡ bàn tay lạnh ngắt ra khỏi mình, nhưng sức mạnh đó quá lớn. Những ngón tay vô hình của linh hồn đó càng siết chặt hơn. Từng vết thương trên cơ thể cô như đang nứt ra, xé toạc da thịt, để lộ những chất lạ kỳ đang trồi ra từ dưới da. Cảm giác như có gì đó đang chảy trong cơ thể cô, như thể linh hồn của cô đang bị tước đoạt.
Đột nhiên, bóng hình người phụ nữ biến mất vào trong bóng tối, nhưng Linh không thể di chuyển. Những linh hồn xung quanh vẫn đứng im, đôi mắt vô hồn không rời khỏi cô. Linh bắt đầu cảm thấy những vết thương trên người mình như có sự sống riêng, chúng không chỉ là dấu hiệu của sự tổn thương mà là dấu vết của một sự chiếm hữu, của một sức mạnh kỳ bí không thể giải thích.
Linh quay lại, bước về phía cửa, nhưng khi cô đặt tay lên cánh cửa, nó lại tự động đóng sầm lại, như thể có ai đó đang ngăn cô lại. Không gian xung quanh cô trở nên đặc quánh, tĩnh lặng đến mức Linh có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch của trái tim mình. Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên, lần này là từ một hình bóng khác. Một bóng người đàn ông, khuôn mặt thảm hại, vết thương đầy trên cơ thể, từ từ bước về phía Linh. Ánh mắt ông ta đầy sự tuyệt vọng và thù hận, như thể ông ta đã sống trong đau đớn vô tận.
"Cô không thể chạy trốn nữa," giọng nói của người đàn ông vang lên, nhưng đó không phải là giọng nói của ông ta. Nó không phải là giọng của con người, mà là tiếng nói của một linh hồn bị mắc kẹt. "Cô sẽ là một phần của chúng tôi."
Linh cảm thấy cơ thể mình bắt đầu thay đổi một lần nữa. Những vết thương như đang lây lan khắp cơ thể cô, và những cảm giác kỳ lạ lại bắt đầu xuất hiện. Một làn sóng đau đớn xâm chiếm cơ thể cô, và ngay khi cô nghĩ mình sẽ ngất đi, tất cả lại thay đổi. Những linh hồn xung quanh bắt đầu vươn ra, những bàn tay vô hình kéo cô lại. Linh không thể phản kháng, cô đã trở thành một phần của chúng. Những vết thương kỳ lạ trên cơ thể cô chính là dấu hiệu của lời nguyền không thể cứu vãn.
Một cơn đau thấu xương lại dâng lên, khiến cô không thể đứng vững. Đôi chân cô quỵ xuống, cơ thể cô bị nhấn chìm vào sự tăm tối, như thể cô đang rơi vào vực thẳm không đáy. Những linh hồn đó lại tiếp tục vây quanh cô, những tiếng thở, những tiếng rên rỉ, những tiếng cầu xin không ngừng vang lên trong đầu cô. Linh đã trở thành một phần của họ, một linh hồn lạc lối, không thể thoát ra khỏi cõi âm này.
Những vết thương không còn là những vết thương nữa. Chúng đã trở thành phần cơ thể của Linh, những dấu vết của sự đau đớn vĩnh viễn, những dấu hiệu của một lời nguyền không thể thoát khỏi. Cô đã trở thành một phần của bệnh viện này, không có lối ra, không có sự giải thoát.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Linh nhận ra rằng cô sẽ mãi mãi không thể thoát ra, không bao giờ tìm thấy lối về. Cô đã là một phần của những linh hồn vất vưởng, bị mắc kẹt trong bệnh viện, nơi mà sự sống và cái chết không còn ranh giới.
Mọi thứ chìm vào im lặng.
4o mini
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro