Tập 7: Những Dấu Vết Không Lý Giải
Linh không thể nhớ rõ mình đã chìm vào bóng tối bao lâu, nhưng khi cô mở mắt, mọi thứ đều mờ mịt và xa lạ. Cô nằm trên một chiếc giường bệnh cũ, lồng ngực vẫn căng lên trong nỗi hoảng loạn, đôi tay lạnh buốt. Cảm giác giống như vừa thức dậy từ một cơn ác mộng tồi tệ. Cô muốn đứng dậy, nhưng cơ thể như không còn sức lực. Mỗi nhịp thở của cô nặng trĩu, không khí trong phòng như đặc lại, ngột ngạt đến mức cô không thể hít thở một cách bình thường.
Khi Linh cố gắng ngồi dậy, cô nhận thấy một điều kỳ lạ. Những vết thương trên cánh tay cô không chỉ là những vết xước đơn giản nữa. Trên làn da, những vết lằn đỏ thẫm đang bắt đầu lan rộng, tạo thành hình những ngón tay dài ngoằng, như thể có ai đó đã bóp chặt lấy cô. Linh run rẩy chạm vào những vết thương ấy, nhưng ngay lập tức, một cơn đau nhói tấn công. Những vết thương đó nóng bỏng như lửa, rỉ ra một chất nhầy đen, tanh nồng, như thể có gì đó đang sinh sôi bên dưới lớp da của cô.
Tim Linh đập mạnh trong lồng ngực, một cơn hoảng loạn đột ngột dâng lên. Cô đứng dậy, nhưng đôi chân cô như bị tê liệt. Bước đi không vững, cô loạng choạng rồi dựa vào tường để giữ thăng bằng. Cảm giác tê buốt lan nhanh khắp cơ thể, từ những ngón tay cho đến đôi chân. Linh không thể hiểu nổi, những vết thương này là gì, và tại sao chúng lại xuất hiện một cách đột ngột như vậy. Cô bắt đầu cảm thấy có điều gì đó kỳ quái đang diễn ra trong cơ thể mình, như thể cô không còn là chính mình nữa.
Cảm giác lạnh lẽo bắt đầu xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể cô. Linh đưa tay lên cổ, cảm nhận sự tê cứng kỳ lạ. Một vết sưng to đang dần xuất hiện ở cổ cô, như thể có một bàn tay vô hình đang siết chặt. Mặc dù không thấy rõ, nhưng Linh cảm nhận được sự hiện diện của thứ gì đó đang chèn ép, thắt chặt trong cổ họng cô. Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán cô, từng giọt mồ hôi như rơi chậm rãi, cảm giác run rẩy không thể dừng lại.
Linh nhìn vào gương trong phòng tắm. Khuôn mặt cô không còn là khuôn mặt bình thường mà cô vẫn thấy mỗi ngày. Mắt cô thâm quầng, da dẻ nhợt nhạt như xác chết. Nhưng điều kỳ lạ nhất là những vết sẹo lạ lùng, những dấu vết từ những ngón tay dài ngoẵng bám chặt vào da thịt cô. Cô chạm vào những vết sưng, và một cơn đau nhói xộc lên. Những vết thương này giống như những dấu vết của một sự kiểm soát, của một sự chiếm hữu, như thể có một thứ gì đó đang cố gắng chiếm lấy cơ thể cô, không cho cô thoát khỏi.
Cô cố gắng lùi lại, nhưng khi nhìn vào gương lần nữa, Linh không thể tin vào mắt mình. Hình ảnh trong gương bắt đầu biến dạng, khuôn mặt của cô trong đó nhòe đi, như thể có một lớp màng mờ che phủ. Linh vội quay đi, nhưng tiếng thở gấp của chính mình lại vang lên, đập mạnh vào tai cô. Đó không phải là tiếng thở của cô, mà là tiếng thở của một sinh vật khác, từ trong cơ thể cô.
Cô sờ lên cổ, và cảm nhận một cái gì đó đang di chuyển bên dưới lớp da, như thể có một thứ gì đó đang bò lổm ngổm trong người cô. Linh không thể nhịn được, cô hét lên, nhưng không có ai đáp lại. Cô loạng choạng chạy ra khỏi phòng tắm, nhưng đôi chân của cô không nghe lời, cứ loạng choạng rồi đổ gục xuống sàn. Cảm giác lạnh lẽo vẫn bao phủ cơ thể, và đôi mắt của Linh không thể mở ra hết, mờ đi từng chút một.
Bằng chút sức lực còn lại, Linh cố gắng bò về phía cửa. Cô mở cửa phòng trực, và ngay khi bước ra, cô cảm nhận được một điều gì đó rất kỳ lạ. Hành lang tối om, không có một tiếng động, không có ai xung quanh. Mọi thứ như bị tách biệt khỏi thế giới thực tại. Linh bắt đầu cảm thấy mình đang rơi vào một không gian khác, một không gian không có lối thoát.
Khi cô bước đi, những tiếng bước chân khẽ vang lên từ phía sau, nhưng khi cô quay lại, không có ai đứng sau. Cảm giác bị theo dõi càng lúc càng rõ rệt. Linh không thể kìm nén được nữa, một sự hoảng loạn bắt đầu xâm chiếm tâm trí cô. Mỗi bước đi của cô dường như càng làm cho bóng tối xung quanh dày đặc hơn. Cô bước qua những phòng bệnh trống vắng, và trong mỗi phòng, những linh hồn vẫn lởn vởn, những bóng ma mờ ảo nhìn cô từ xa.
Ngay khi Linh sắp bước qua một ngã rẽ, cô bất ngờ nhìn thấy một bóng người đứng im trong bóng tối. Đó là một người đàn ông, khuôn mặt không thể rõ ràng nhưng ánh mắt ông ta lại sáng rực lên trong bóng đêm. Linh không thể di chuyển. Cơ thể cô bị đóng băng, ánh mắt của người đàn ông đó khiến trái tim cô ngừng đập.
"Cô không thể thoát khỏi đâu," người đàn ông nói, giọng nói khàn khàn như vang lên từ rất xa. "Cô đã bị đánh dấu. Sự đau đớn sẽ không dừng lại cho đến khi cô trở thành một trong chúng tôi."
Linh cảm nhận được từng lời nói của ông ta như đang xé nát tâm trí cô. Một cơn lạnh buốt xâm chiếm cơ thể cô, và những triệu chứng kỳ lạ càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn. Cô cảm thấy như thể có một thứ gì đó đang ăn mòn cơ thể cô, đang chiếm đoạt linh hồn cô từng chút một.
Với sức lực cuối cùng, Linh quay đầu chạy. Mỗi bước chạy là một nỗ lực vô vọng, vì cô cảm thấy như mình đang chạy trong một mê cung không có lối thoát. Những cánh cửa, những hành lang đều giống nhau, không có dấu hiệu nào cho thấy cô sẽ thoát ra được.
Mỗi bước chạy của cô, cơ thể cô lại càng đau đớn hơn. Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ khiến cô phải dừng lại. Những vết thương trên cánh tay cô lại bùng lên, đau đớn như có ngọn lửa bốc cháy trong cơ thể. Linh nhìn xuống, và cô thấy da thịt mình bắt đầu bong tróc, để lộ ra những vết máu đen, rỉ ra từ bên trong. Những vết thương này không phải là thứ mà con người có thể chịu đựng được.
Một âm thanh kỳ dị vang lên trong đầu cô, giống như tiếng xé toạc da thịt. Linh hét lên, nhưng không thể thốt ra lời. Cơ thể cô bắt đầu co giật, và rồi, cô ngã xuống sàn, bất động.
Mọi thứ xung quanh dần dần trở nên mờ đi. Cô không còn cảm nhận được cơ thể mình nữa. Và trong khoảnh khắc cuối cùng, Linh hiểu ra một điều: những dấu vết kỳ lạ, những vết thương này, không phải chỉ là một cơn bệnh hay những dấu hiệu của sự đau đớn. Đó chính là dấu hiệu của một lời nguyền đã được đánh dấu lên cô, một lời nguyền mà cô không thể thoát ra được.
Giờ đây, Linh không chỉ là một người sống. Cô đã trở thành một phần của cái thế giới này – một phần của sự chết chóc và bóng tối mà cô không thể thoát khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro