Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 6: Những Lời Nguyền Không Thể Thoát

Linh không thể nhớ mình đã chìm vào bóng tối bao lâu, nhưng khi cô mở mắt, mọi thứ đều mờ mịt và xa lạ. Cô nằm trên một chiếc giường bệnh cũ, lồng ngực vẫn căng lên trong nỗi hoảng loạn, đôi tay lạnh buốt. Cảm giác giống như vừa thức dậy từ một cơn ác mộng tồi tệ. Cô muốn đứng dậy, nhưng cơ thể như không còn sức lực. Mỗi nhịp thở của cô nặng trĩu, không khí trong phòng như đặc lại, ngột ngạt đến mức cô không thể hít thở một cách bình thường.

Linh cố gắng ngồi dậy, nhưng ngay khi cô nhìn ra ngoài, những bức tường xung quanh không phải là những bức tường bệnh viện mà cô từng biết. Thay vào đó, chúng mờ đi, nhòe đi rồi lại tái hiện lại một cách kỳ lạ, như thể bệnh viện này không còn tồn tại trong thời gian hiện tại. Mỗi ngóc ngách, mỗi chi tiết trong không gian này đều mang một sự kỳ dị vô hình, như thể cả nơi đây đã bị bỏ quên, bị xóa bỏ khỏi mọi ký ức và ký ức của những người sống.

Cô nhìn quanh, và một cảm giác kỳ quái ập đến. Bệnh viện cũ này không còn giống như nơi cô đã làm việc ngày xưa. Những chiếc giường bệnh không có bệnh nhân, những bức tranh treo trên tường không có màu sắc, tất cả đều nhạt nhòa và xám xịt, như thể thời gian đã ngừng trôi qua nơi đây. Và rồi, cô nhận thấy một điều khiến tim cô thắt lại — những bóng ma mờ ảo đang đứng ở góc phòng, nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt trống rỗng, không có sự sống.

"Các bạn... các bạn là ai?" Linh hoảng hốt hỏi, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng đáng sợ.

Một bóng ma mờ ảo bước đến gần cô, khuôn mặt nhòe nhoẹt như bị biến dạng, những đôi mắt không có đồng tử nhìn thẳng vào Linh. Đó là một người đàn ông, nhưng nét mặt của anh ta trông rất kỳ dị, như thể anh ta không phải là con người. Linh cảm thấy một lực hút vô hình từ người đàn ông đó. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô, và rồi đôi tay dài ngoẵng của anh ta vươn ra, chạm nhẹ vào khuôn mặt cô.

"Cô không thể thoát ra," giọng nói khàn khàn vang lên trong đầu Linh. Cảm giác đó như thể từng từ trong câu nói của anh ta xuyên qua não bộ cô, khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng. "Cô đã ở đây lâu rồi. Các linh hồn sẽ không để cô rời đi."

Linh rùng mình, mắt cô mở to khi nhận ra sự thật. Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng cô. Cô đang bị kẹt trong một vòng luẩn quẩn của những linh hồn chưa siêu thoát, không thể ra ngoài. Mỗi bước đi của cô đều giống như bước vào một mê cung không lối thoát, nơi mà không ai có thể tìm thấy lối về.

"Không... không thể nào!" Linh lắc đầu, cố gắng đứng lên. "Tôi không thể ở lại đây."

Cô lao ra khỏi phòng, nhưng ngay khi bước qua cửa, một cảnh tượng kỳ quái ập đến. Cánh cửa không mở ra nữa. Thay vào đó, bức tường xuất hiện ngay trước mặt cô, như thể hành lang này không hề tồn tại. Linh nhìn xung quanh, tim đập thình thịch, không biết phải làm gì. Mọi thứ đều biến dạng, những bóng ma đó vẫn đứng im, không hề di chuyển, nhưng ánh mắt của họ không thể thoát ra khỏi cô. Những đôi mắt đó chứa đầy nỗi thống khổ và sự giận dữ, như thể chúng đang lên án cô vì đã đến đây.

"Chạy đi... nếu cô muốn sống," một giọng nói vang lên, nhưng lần này không phải từ một người mà là từ một người đàn ông đứng xa xa, ánh mắt đầy sự ám ảnh. Đó là bác sĩ Phúc, người mà Linh đã nghe thấy trong những câu chuyện từ những nhân viên cũ của bệnh viện. Người đàn ông đó, đã thực hiện những thí nghiệm tàn bạo lên các bệnh nhân mà không có một chút lương tâm.

Bác sĩ Phúc đứng đó, khuôn mặt của ông ta chỉ còn lại những vết sẹo, những mảng da rách nát, nhưng đôi mắt ông ta vẫn đỏ rực, giống như ngọn lửa. Một cơn lạnh buốt chạy qua người Linh khi ông ta nhìn cô, và trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng những linh hồn mà cô thấy không phải chỉ là những người chết vô tình. Họ đã chết trong những thí nghiệm tàn bạo của bác sĩ Phúc, những cái chết không thể siêu thoát.

"Cô cũng sẽ giống như chúng tôi," giọng bác sĩ Phúc vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa. "Chúng tôi đã bị bỏ lại đây, không bao giờ được yên nghỉ. Và cô sẽ phải chịu đựng cùng chúng tôi."

Cả cơ thể Linh cứng lại, cô cảm nhận được sự kìm kẹp của những linh hồn vô hình xung quanh. Những bóng ma không chỉ tồn tại trong không gian này, mà dường như chúng đã bám chặt vào mỗi suy nghĩ, mỗi cảm giác của cô. Mỗi bước đi của cô đều giống như một bước đi trong sự tuyệt vọng không có lối thoát. Cô cảm thấy những đôi mắt đó đang dõi theo từng cử động của mình, như thể chúng muốn kéo cô vào sự khổ đau mà chúng phải chịu đựng.

"Chạy đi... nhanh lên," một giọng nói khác vang lên, lần này là một người phụ nữ, khuôn mặt đầy vết thương, nhưng ánh mắt của cô ấy lại chứa đầy hy vọng. "Nếu cô không chạy, cô sẽ là một trong chúng tôi mãi mãi."

Linh không thể đứng yên. Cô quay người, chạy như thể cái chết đang đuổi theo cô. Mọi thứ dường như bủa vây cô. Cô chạy qua hành lang dài hun hút, những bóng ma đứng trong mỗi cánh cửa, những đôi mắt trắng dã nhìn cô, như thể chúng đang chờ đợi cô sẽ trở thành một phần của chúng. Những tiếng thở gấp của cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng, nhưng lại như càng thêm tàn khốc. Cô cảm thấy sự mệt mỏi dâng lên trong cơ thể, nhưng không dám dừng lại, vì nếu cô dừng lại, những linh hồn đó sẽ kéo cô vào bóng tối vĩnh viễn.

Khi Linh đến cuối hành lang, một cánh cửa lớn xuất hiện, nhưng cô không dám tin vào sự may mắn của mình. Cánh cửa tự động mở ra, nhưng khi cô lao vào, một điều kỳ quái xảy ra. Cánh cửa đóng sầm lại phía sau cô, không thể mở được nữa. Linh quay lại, nhưng căn phòng này khác hẳn những phòng bệnh trước đó. Nó không phải là bệnh viện nữa. Nó giống như một cái quan tài khổng lồ, nơi chứa đầy những ký ức của những người đã chết, những linh hồn không thể siêu thoát.

Và rồi, trong bóng tối mịt mù đó, một tiếng thở dài vang lên, như thể nó đến từ dưới đất, sâu thẳm. Linh đứng đó, mắt mở to, cảm nhận được cái lạnh thấu xương đang bao trùm lấy mình. Và từ trong bóng tối, những bàn tay lạnh ngắt bắt đầu vươn ra, kéo cô vào bóng đêm vĩnh cửu.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Linh cảm thấy mình đang chìm vào sự tăm tối không lối thoát, nơi mà những linh hồn đã bỏ lại sẽ mãi mãi bám riết lấy cô, kéo cô vào sự đau đớn không thể thoát khỏi. Và như vậy, cô nhận ra, cô đã trở thành một phần của bóng tối này, một phần của những linh hồn vất vưởng, không thể siêu thoát, mãi mãi bị mắc kẹt trong bệnh viện đáng sợ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro