Tập 5: Đêm Kinh Hoàng
Linh không biết mình đã rơi vào tình trạng nào. Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo, như thể cô đang bước trong một cơn ác mộng không có điểm dừng. Cảm giác lạnh lẽo đang xuyên thấu vào từng thớ thịt của cô, không khí trong bệnh viện dường như nặng nề đến mức không thể thở được. Mùi ẩm mốc và tanh tưởi của những gì đã chết bao trùm lấy không gian, khiến cô cảm thấy như mình đang lạc vào một nghĩa trang bỏ hoang, nơi không còn sự sống, chỉ còn lại những linh hồn vất vưởng.
Linh ngồi thụp xuống trên nền gạch lạnh lẽo của hành lang, đôi tay run rẩy, cố gắng lấy lại nhịp thở. Nhưng ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn huỳnh quang mờ nhạt trên trần lại làm cho bóng tối dường như càng trở nên dày đặc, bao trùm toàn bộ không gian. Cô không thể dừng lại cảm giác như có ai đó đang nhìn cô, chờ đợi cô, bao quanh cô bằng những đôi mắt vô hình đầy thù hận.
Đêm nay, bệnh viện dường như không giống như mọi đêm khác. Mọi thứ đều trở nên u ám và lạ lẫm. Linh không thể nhớ rõ mình đã làm gì để đến đây, nhưng cô biết một điều chắc chắn: Cô không còn nằm trong sự kiểm soát của bản thân nữa. Có một sức mạnh vô hình đang kéo cô vào giữa bóng tối, như thể nó đang ăn mòn tâm trí và cơ thể cô từng chút một. Linh đứng lên, nhưng ngay lập tức, một tiếng động chói tai vang lên từ phía sau. Cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Là ai? Linh quay lại, nhưng không thấy ai.
Ánh sáng lờ mờ của hành lang khiến cô chỉ nhìn thấy những bóng ma mờ ảo, những hình dáng u ám đứng lẩn khuất trong bóng tối. Linh muốn chạy, nhưng đôi chân cô không thể cử động. Một lực lượng vô hình, mạnh mẽ như sợi dây vô hình đang trói chặt lấy cô, khiến cô không thể nhúc nhích. Cô như bị mắc kẹt trong một không gian mà không thể tìm thấy lối thoát.
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ phía cuối hành lang, làm tóc Linh dựng đứng. Âm thanh đó không phải của con người. Nó trầm và u uất, như thể nó đến từ một cõi âm nào đó. Linh quay lại nhìn, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối. Nhưng rồi, khi ánh sáng nhấp nháy lại, cô nhận ra một bóng hình mờ nhạt đang đứng ngay trước mặt cô.
Đó là một người đàn ông, nhưng khuôn mặt của ông ta không thể nhìn rõ. Chỉ có đôi mắt đỏ rực, sáng như lửa, nhìn thẳng vào Linh. Cả cơ thể ông ta không có hình thù rõ ràng, như thể cơ thể ấy không thuộc về thế giới này. Linh không thể nói gì, chỉ cảm thấy chân tay mình như bị đóng băng. Người đàn ông mờ nhạt đó chỉ đứng im, không nói gì, nhưng ánh mắt của ông ta nói lên tất cả. Ánh mắt ấy chứa đầy sự thù hận, đầy đau đớn, như thể muốn kéo cô vào cái chết không thể cứu vãn.
"Cô không thể thoát khỏi đây," giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên trong đầu Linh. Giọng nói ấy lạnh lẽo, đầy u ám, như thể đến từ một nơi rất xa, nơi chỉ có sự chết chóc. "Chúng ta không thể thoát ra. Và cô sẽ là một phần của chúng tôi."
Linh không thể thở được. Những từ đó như găm sâu vào tâm trí cô, khiến cô cảm thấy một sự tuyệt vọng tột cùng. Cô đã nghe những câu chuyện này từ những người cũ trong bệnh viện. Họ nói về những linh hồn không siêu thoát, về những cái chết oan nghiệt không được giải thoát, và giờ đây, cô hiểu được sự thật đằng sau những lời nói đó.
Cô nhìn quanh, và tất cả những gì cô thấy chỉ là bóng tối. Những bóng ma mờ nhạt lướt qua, những đôi mắt vô hồn không ngừng dõi theo cô. Mỗi bước đi của cô dường như càng khiến không gian xung quanh trở nên tối tăm hơn. Linh không thể chạy, không thể tránh khỏi. Những linh hồn đó không cho phép cô đi.
Cảm giác như toàn bộ không gian bệnh viện này đã biến thành một chiếc bẫy, nơi mà không ai có thể thoát ra. Linh cảm nhận được sự lạnh lẽo bao trùm lấy cô, như thể từng bước đi của cô đang tiến vào một vực sâu không đáy, nơi không có lối thoát.
Đột nhiên, một tiếng thét vang lên từ trong bóng tối. Là một người phụ nữ. Cô ấy đứng ở một góc phòng, khuôn mặt trắng bệch, những giọt nước mắt như đã khô cạn. Cô ta giơ tay về phía Linh, đôi mắt mở to, đầy sự tuyệt vọng và hối hận.
"Cô sẽ không ra được đâu," người phụ nữ thở hổn hển, giọng nói của cô ta như kéo Linh vào cơn mê sảng. "Chúng tôi đã bị bỏ lại đây... bị bỏ lại trong bóng tối vĩnh viễn."
Linh muốn chạy, nhưng chân cô không còn cảm giác. Cô cố gắng hít thở, nhưng không khí dường như đã bị hút sạch, chỉ còn lại sự ngột ngạt, đầy bóng tối bao trùm. Mỗi nhịp tim đập đều cảm nhận được sự gằn giật, như thể có thứ gì đó đang kéo cô vào hố sâu vô tận. Những bóng ma ấy vẫn đứng đó, không một chút cảm xúc, chỉ nhìn cô, chờ đợi.
Linh quay lại và thấy một hình bóng khác, lần này là một người đàn ông, thân hình gầy guộc, những ngón tay dài ngoẵng vươn ra như muốn túm lấy cô. Ông ta không nói gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt trống rỗng, như thể ông ta không còn là người. Linh cảm thấy một sức mạnh vô hình từ người đàn ông đó, như thể ông ta đang hút đi linh hồn cô, từng chút một.
Và rồi, như một cơn sóng dữ ập đến, Linh cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt của một linh hồn kéo lấy cô. Những bàn tay khác cũng vươn ra, nắm chặt lấy cơ thể cô. Linh không thể thở, không thể cử động, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của chính mình, như thể cô đang chìm sâu vào một cơn ác mộng vĩnh viễn.
Trong khoảnh khắc đó, Linh hiểu rằng cô không còn là người sống nữa. Cô đã trở thành một phần của những linh hồn đó, bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn không bao giờ kết thúc. Không có cứu rỗi, không có lối thoát. Và bệnh viện này, cùng với những linh hồn bị bỏ lại, sẽ mãi mãi giam giữ cô trong bóng tối, không bao giờ cho phép cô rời đi.
Cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy Linh, và cuối cùng, mọi thứ chìm vào im lặng. Cô không còn nghe thấy tiếng thở, không còn cảm nhận gì nữa. Chỉ còn lại sự im lặng, tối tăm, và một linh hồn vĩnh viễn lạc lối trong bóng tối của bệnh viện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro