Tập 4: Lời Nguyền Từ Quá Khứ
Linh tỉnh lại trong một căn phòng tối om, cái lạnh thấm vào từng mạch máu, khiến cô không thể cử động. Cảm giác mệt mỏi và đau đớn trong cơ thể như thể cô vừa trải qua một cơn ác mộng. Lúc này, cô nằm trên một chiếc giường bệnh cũ, phủ đầy bụi bặm, xung quanh là những bức tường cũ kỹ, nứt nẻ. Mùi ẩm mốc và mùi tanh của sự chết chóc tràn ngập không khí. Linh không nhớ mình đã làm gì hoặc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết chắc một điều rằng cô đang bị mắc kẹt trong một không gian khác biệt, một nơi mà không phải ai cũng có thể thoát ra.
Khi cố gắng đứng dậy, cô cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, như thể có một lực vô hình đang giữ chân cô lại. Mắt cô còn mờ, nhìn không rõ, nhưng một thứ gì đó trong không khí khiến cô không thể thoát khỏi cảm giác bị theo dõi. Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy một bóng người mờ ảo đứng trong góc phòng. Hình dáng người đó mờ nhạt, không rõ ràng, nhưng ánh mắt đỏ rực của nó không thể lầm lẫn.
"Cô không thể ra ngoài," giọng nói khàn khàn, đầy ám ảnh vang lên, khiến Linh giật mình.
Cô cố gắng hít thở, nhưng không khí trong phòng trở nên nặng nề, ngột ngạt. Cô nhìn xung quanh, nhưng căn phòng này chẳng giống bất kỳ phòng bệnh nào trong bệnh viện. Những chiếc giường bệnh cũ kỹ, những bức tường phủ đầy lớp bụi dày, ánh sáng le lói từ những ngọn đèn huỳnh quang bập bùng như thể không đủ sức chiếu sáng không gian này.
Linh cố gắng đứng dậy lần nữa, nhưng khi đôi chân cô chạm đất, một tiếng động kỳ lạ vang lên từ dưới sàn, như thể có thứ gì đó đang chảy lên từ dưới mặt đất. Cô đứng im, căng thẳng, không dám di chuyển. Tiếng động đó càng lúc càng lớn, như thể một thứ gì đó đang bò lên từ sâu trong lòng đất. Đột nhiên, một cánh cửa tối thui mở ra, để lộ một hành lang dài, tối tăm, không một bóng người. Linh không thể cưỡng lại sự tò mò, mặc dù nỗi sợ hãi đang chiếm lĩnh tâm trí cô.
Cô bước ra khỏi phòng, đi về phía hành lang. Mỗi bước đi như đang bước vào một thế giới khác, nơi không có lối thoát. Dọc theo hành lang dài hun hút, Linh thấy những bóng ma mờ ảo đứng nhìn cô từ trong những cánh cửa đóng kín. Những đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào cô, không hề có một dấu hiệu của sự sống. Cô cảm thấy như mình đang đi qua một nghĩa trang, nơi những linh hồn đã bị lãng quên vẫn lang thang, tìm kiếm sự giải thoát.
Khi Linh đi đến cuối hành lang, một cánh cửa tự động mở ra, như thể đang mời gọi cô. Cô bước vào, và ngay lập tức, một cảm giác lạnh buốt xâm chiếm toàn thân. Trong phòng, bóng tối như đặc quánh, khiến không khí càng thêm u ám. Linh bước vào và nhìn thấy một chiếc bàn làm việc cũ kỹ, bám đầy bụi bặm. Một chiếc gương lớn treo trên tường đối diện, phản chiếu hình ảnh của cô – nhưng trong gương, hình ảnh của cô lại mờ nhạt và biến dạng, đôi mắt trắng dã, không còn là đôi mắt của cô nữa.
Cô quay lại, trái tim đập thình thịch. Một giọng nói lại vang lên từ đâu đó, như thể nó không phải đến từ miệng của ai đó mà phát ra từ chính không khí xung quanh.
"Cô đã đến đúng nơi. Đã đến lúc cô phải biết sự thật."
Linh quay lại nhìn vào chiếc gương. Hình ảnh trong gương bắt đầu thay đổi, mờ đi, rồi lại rõ dần. Một bóng hình xuất hiện trong gương, đó là một người phụ nữ, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt sâu hoắm, không có đồng tử. Mái tóc dài, rối bời, phủ đầy bụi. Cô ta nhìn Linh, ánh mắt chứa đầy sự đau đớn, giống như cô ta đang bị giam cầm trong một cơn ác mộng vĩnh viễn.
"Chúng ta không thể thoát ra," người phụ nữ trong gương nói, giọng nói nghẹn ngào, đầy uất ức. "Chúng ta bị bỏ lại đây, bị lãng quên trong bóng tối. Và giờ, cô là người tiếp theo."
Linh cảm thấy mọi thứ xung quanh quay cuồng. Cô cố gắng quay lại để chạy đi, nhưng chiếc gương lại như hút cô vào, khiến cô không thể di chuyển. Cô cảm thấy như mình đang bị kéo vào một không gian khác, một không gian đầy u ám và đau đớn. Mọi âm thanh xung quanh trở nên mờ ảo, rồi chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của chính cô, và một thứ gì đó lạnh lẽo, đầy u ám đang lởn vởn trong bóng tối.
Linh không thể chống lại được nữa. Cô bị kéo vào trong gương, và ngay lập tức, căn phòng xung quanh biến mất, chỉ còn lại một không gian tối tăm, không có đầu cuối. Cô cảm nhận được sự có mặt của hàng ngàn linh hồn đang nhìn mình, những khuôn mặt đầy đau đớn, những tiếng rên rỉ, những cái tên không thể thốt lên. Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu cô:
"Chúng tôi là những người đã chết trong sự tàn nhẫn. Chúng tôi là những linh hồn không thể siêu thoát. Cô là người tiếp theo."
Linh quay lại và thấy bóng người phụ nữ đó đứng ngay sau cô. Lúc này, cô nhận ra rằng bóng ma không chỉ là một, mà hàng trăm, hàng nghìn linh hồn khác cũng đang đứng xung quanh cô, những khuôn mặt biến dạng đầy thù hận, những ánh mắt không đồng cảm, chỉ toàn là sự căm phẫn và đau đớn.
Cô quay đi, muốn chạy trốn, nhưng khi cô quay lại, không gian xung quanh đã thay đổi. Cô không còn ở trong phòng bệnh nữa. Căn phòng bây giờ giống như một nghĩa trang, đầy những ngôi mộ chưa được chôn cất. Những ngôi mộ này không phải là những ngôi mộ bình thường, mà là những cái quan tài bị vỡ nát, bên trong là những xác chết đã mục rữa, nhưng không có dấu hiệu của cái chết. Những linh hồn vẫn lởn vởn trong không gian đó, không thể siêu thoát, không thể yên nghỉ.
Linh cảm thấy cơ thể mình yếu dần, như thể bị hút vào một hố sâu, không thể thoát ra. Và khi cô nhìn thấy một cánh cửa mờ ảo xuất hiện trước mặt, cô bước lại gần, không kịp suy nghĩ. Nhưng ngay khi cô chạm vào cánh cửa, một bàn tay lạnh ngắt vươn ra từ trong bóng tối, nắm chặt lấy cổ cô, khiến cô không thể thở được. Bàn tay đó siết chặt, kéo cô vào trong bóng tối.
"Cô sẽ không thể ra ngoài nữa," giọng nói khàn đặc vang lên từ bóng tối, và rồi mọi thứ chìm vào im lặng.
Cô không thể biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng trong khoảnh khắc đó, Linh nhận ra một điều. Những linh hồn đó không chỉ muốn trả thù. Họ đang muốn kéo cô vào cái bóng tối vĩnh viễn, nơi mà không ai có thể thoát ra. Cô đã trở thành một phần của chúng, một phần của sự đau đớn và khổ sở mà họ phải chịu đựng. Và giờ, Linh biết mình đã là một phần của những linh hồn vất vưởng đó, không thể siêu thoát, không thể quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro