Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 2: Những Linh Hồn Bị Quên Lãng


Đêm đó, Linh không thể chợp mắt. Cảm giác lạnh lẽo và ám ảnh từ những gì cô đã chứng kiến vẫn bám riết lấy tâm trí cô. Bóng ma trong phòng 305, ánh mắt trắng dã, khuôn mặt biến dạng, khiến trái tim cô không ngừng đập loạn nhịp. Những tiếng thở kỳ lạ vẫn vang vọng trong đầu cô, như thể có ai đó đang đứng ngay sau lưng. Linh cố gắng tự trấn an mình, nhưng sự sợ hãi cứ quấn chặt lấy cô, khiến cô không thể ngủ yên.

Khi ca trực bắt đầu, Linh bước vào bệnh viện, lòng đầy lo lắng. Bầu không khí trong bệnh viện hôm nay đặc biệt khác lạ. Mọi thứ có vẻ yên tĩnh một cách kỳ quái. Những hành lang dài hun hút vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân của cô vang vọng trên nền gạch lạnh lẽo. Dưới ánh đèn huỳnh quang mờ ảo, Linh cảm thấy như mình đang đi xuyên qua một thế giới khác. Mỗi bước đi như là một bước vào cõi u minh, nơi những linh hồn chưa siêu thoát vẫn lang thang, chờ đợi.

Linh vừa bước qua phòng 305, nơi cô đã gặp phải bóng ma kinh hoàng đêm qua. Lúc này, cửa phòng vẫn đóng im ỉm. Tuy nhiên, Linh cảm nhận một luồng khí lạnh đột ngột ùa vào mặt cô, khiến cô khẽ rùng mình. Cảm giác như có ai đó đang đứng trong phòng, nhìn chằm chằm ra ngoài qua khe cửa. Nhưng tất cả chỉ là im lặng, không một âm thanh, không một động tĩnh.

Chợt, từ phía sau, Linh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng. Cô quay lại, nhưng chẳng thấy ai. Trái tim cô đập thình thịch, cái cảm giác lạnh lẽo cứ dâng lên trong người. Linh cố gắng giữ bình tĩnh, bước tiếp về phía phòng trực. Nhưng khi cô vừa đặt chân đến cuối hành lang, cánh cửa phòng trực bỗng nhiên đóng sầm lại. Linh giật mình, vội vàng mở cửa, nhưng lại không thể. Cánh cửa vẫn cứng ngắc, không nhúc nhích.

Cô đứng đó, bất động, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Cánh cửa không thể mở được. Linh quay lại, ánh mắt dò xét khắp hành lang. Mọi thứ xung quanh vẫn tĩnh lặng, như thể không có gì xảy ra. Nhưng rồi, một tiếng thì thầm yếu ớt vang lên từ phía xa.

"Linh... Linh..."

Cô không thể biết liệu đó có phải là tiếng thì thầm của ai hay chỉ là sản phẩm của sự tưởng tượng, nhưng chắc chắn một điều: cô nghe thấy rõ ràng. Tim cô đập mạnh hơn. Cả cơ thể cô bắt đầu run lên, một sự sợ hãi tột độ khiến cô không thể di chuyển. Đột nhiên, bóng tối trong bệnh viện như bao trùm lấy cô. Những bức tường vặn vẹo, bóng đen như đổ ra từ các căn phòng, và những tiếng thở, những tiếng bước chân từ những nơi không thể nhìn thấy làm không khí càng thêm nặng nề.

Linh không biết phải làm gì. Cô quay lại phòng trực, lần này cánh cửa tự động mở ra. Nhưng bên trong, cô không thấy ai. Phòng trực vắng tanh. Trái tim cô bắt đầu đập loạn xạ, chân tay bắt đầu run rẩy. Cô cố gắng kiểm soát, nhưng cái cảm giác bị theo dõi, bị săn đuổi càng lúc càng rõ rệt.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng thở dài, yếu ớt và rền rĩ như vọng lại từ đâu đó rất sâu trong lòng bệnh viện. Linh dừng lại, không dám thở mạnh. Tiếng thở như đang đến gần, càng lúc càng rõ ràng. Mùi tanh của máu, của sự chết chóc, lan tỏa trong không khí. Linh quay người, và trong ánh sáng mờ mờ từ đèn huỳnh quang, cô nhìn thấy một bóng người đứng ở cuối hành lang.

Bóng người đó có vẻ như không phải của một con người. Đó là một hình bóng mờ nhạt, thân hình cao gầy, nhưng lại không có rõ nét khuôn mặt. Chỉ có một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm về phía Linh. Những ngón tay dài, nhọn hoắt, vươn ra như thể muốn bắt lấy cô.

"Không... không thể nào..." Linh khẽ lẩm bẩm, không tin vào những gì mình thấy. Nhưng bóng người đó dần bước lại gần, từng bước một, như thể nó đang bước trên mặt đất, nhưng lại không hề tạo ra tiếng động.

Linh cố gắng lùi lại, nhưng đôi chân cô dường như đã không còn điều khiển được nữa. Cô muốn chạy, nhưng không thể. Cô đứng đó, bất động, cảm giác hoảng loạn bao trùm lấy cô. Ánh mắt đỏ rực của bóng người ngày càng gần, và rồi, bóng người đó bỗng nhiên dừng lại cách Linh chỉ một bước. Linh cảm nhận được hơi thở lạnh ngắt từ cơ thể vô hình đó, hơi thở mang theo mùi tanh của sự chết chóc.

"Cô là người tiếp theo," một giọng nói khàn đặc, ẩm ướt cất lên từ bóng người. Giọng nói vang lên như thể không phải qua miệng, mà qua từng tế bào trong không khí, xuyên qua đầu óc của Linh, khiến cô cảm thấy choáng váng.

Linh không thể nói được gì. Cô chỉ cảm nhận được cái lạnh xâm chiếm cơ thể mình, từng mạch máu như đóng băng lại. Rồi, bất ngờ, bóng người đó quay lưng lại và biến mất vào trong bóng tối, như thể nó chưa bao giờ tồn tại. Nhưng ngay lúc đó, Linh cảm nhận được một điều kỳ lạ. Những cánh cửa phòng bệnh từ từ mở ra, và những bóng ma, những linh hồn của các bệnh nhân xưa, tất cả đều đứng nhìn cô từ trong bóng tối.

Cô nghe thấy những tiếng thở, những lời cầu xin yếu ớt từ những linh hồn bất an. "Giúp chúng tôi... Giúp chúng tôi..."

Linh không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ đều trở nên mờ mịt, nhưng một điều chắc chắn: cô không thể thoát ra khỏi nơi này. Những linh hồn đó không để cô đi. Họ muốn cô tham gia vào câu chuyện của họ, muốn cô là một phần của sự đau đớn và hận thù mà họ phải chịu đựng trong suốt thời gian dài.

Linh không thể kìm nén nổi sự sợ hãi. Cô lao nhanh về phía cầu thang, nhưng một bàn tay lạnh ngắt từ đâu đó túm lấy chân cô, kéo cô lại. Mắt cô hoa lên, mọi thứ xung quanh như quay cuồng. Cô chỉ còn biết hét lên, nhưng không một âm thanh nào thoát ra.

Khi cô tỉnh lại, Linh nhận ra mình đã trở lại trong phòng trực, mồ hôi ướt đẫm, mắt mở to đầy hoang mang. Nhưng những tiếng thì thầm, những linh hồn đang kêu gọi cô vẫn vang lên trong đầu cô.

"Chạy đi... nếu không, cô sẽ trở thành một trong chúng tôi."

Linh không biết liệu mình có thể thoát khỏi đây không, nhưng một điều rõ ràng: bệnh viện này không phải là nơi dành cho những người còn sống. Những linh hồn đó vẫn chưa siêu thoát, và họ đang tìm kiếm những người tiếp theo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro