Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 10: Vòng Lặp Chết Chóc


Linh không biết mình đã tỉnh dậy bao lâu, nhưng mọi thứ xung quanh đều có vẻ mờ ảo, như thể cô không thể thoát ra khỏi một giấc mơ đen tối không có điểm dừng. Cô cảm thấy lạnh lẽo xuyên thấu từng thớ thịt, từng cơ bắp đau nhức. Khi mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là một không gian tối tăm, hoàn toàn vắng lặng. Mỗi nhịp tim đập trong lồng ngực cô đều vang lên như một lời nhắc nhở rằng cô đang mắc kẹt ở nơi này, không thể thoát ra.

Cô ngồi dậy, cơ thể cứng đờ, mệt mỏi và rã rời. Mắt cô mờ đi, đôi tay run rẩy đưa lên sờ thử khuôn mặt mình. Khi chạm vào da, cô cảm thấy nó đã khác, không còn là làn da mà cô từng biết. Da cô đã nhợt nhạt, thậm chí có phần lạnh buốt, những vết sẹo kỳ lạ không ngừng nở rộng trên cơ thể cô, những vết rách da như thể có thứ gì đó đang bò, xé toạc từng lớp thịt bên dưới. Linh cố gắng đứng lên, nhưng từng bước đi của cô cảm giác như phải chống chọi với một lực vô hình kéo cô lại.

Cô nhìn vào đôi tay mình, và cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ từ bên trong cơ thể. Không chỉ có những vết sẹo, mà giờ đây, dưới lớp da, cô có thể cảm nhận được sự chuyển động. Những chất dịch đen ngấm vào cơ thể, lạ lẫm, dày đặc như thể nó đã bắt đầu chiếm lĩnh cô từ trong ra ngoài. Linh lảo đảo bước ra khỏi giường bệnh cũ, không thể tin vào những gì mình đang phải đối mặt. Không phải là nỗi đau thể xác, mà là sự hiện diện của thứ gì đó vô hình, đang kiểm soát cơ thể cô.

Linh đi qua hành lang bệnh viện, mỗi bước chân dường như càng khiến bóng tối thêm dày đặc. Những cánh cửa không còn là những cánh cửa bình thường, chúng như những cánh cổng dẫn cô vào một thế giới khác, nơi mà không có sự sống, chỉ có bóng tối và những linh hồn vất vưởng. Những hình bóng mờ ảo lướt qua trước mặt cô, những đôi mắt trắng dã, không có cảm xúc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Cô tiếp tục bước đi, nhưng cảm giác như mình đang đi qua một mê cung vô tận. Cô quay lại, nhưng hành lang vẫn cứ dài ra, không có dấu hiệu kết thúc. Linh bắt đầu cảm thấy sự tuyệt vọng, như thể mỗi bước đi của cô đều kéo cô vào một vòng lặp không có điểm dừng. Mặc dù có những tiếng động kỳ lạ vọng đến từ các phòng bệnh trống rỗng, những cánh cửa đóng chặt không một bóng người, nhưng Linh biết, cô không hề cô đơn. Những linh hồn đó vẫn ở đây, vẫn lởn vởn xung quanh cô, không một ai cho phép cô thoát ra.

Một tiếng động kỳ quái vang lên phía sau cô, Linh quay lại và nhìn thấy một bóng người đột ngột xuất hiện. Đó là một phụ nữ, khuôn mặt nhợt nhạt, những vết nứt trên da thịt như những vết thương không bao giờ lành. Đôi mắt cô ấy sáng lên như hai viên đá lạnh, nhìn chằm chằm vào Linh, không một lời nói. Nhưng sự hiện diện của cô ta đủ để khiến Linh cảm thấy nghẹt thở.

"Cô đã đến, Linh. Chúng tôi đã chờ đợi cô," giọng nói khàn khàn, đầy ma quái từ người phụ nữ vang lên, như một tiếng vọng từ một thế giới khác. "Cô không thể trốn thoát. Chúng tôi là một phần của cô. Và cô là một phần của chúng tôi."

Linh cảm thấy sợ hãi, nhưng một phần trong cô lại cảm thấy sự thôi thúc kỳ lạ. Cô không thể ngừng bước tiến về phía người phụ nữ ấy, mặc dù bản thân cô không muốn. Mỗi bước đi của cô đều giống như bị cuốn vào một cơn xoáy dữ dội, một vòng lặp của sự chết chóc mà cô không thể thoát ra. Linh cảm nhận được rằng, những linh hồn này đã bị giam cầm từ lâu, và cô chính là mục tiêu tiếp theo của họ.

Người phụ nữ không nói thêm gì nữa, chỉ bước lại gần cô, và Linh cảm nhận được hơi thở lạnh ngắt từ người ấy. Những vết thương trên cơ thể cô như bùng lên, đau đớn như thể bị đâm xuyên qua từ bên trong. Linh ngã xuống, cảm thấy cơ thể mình như bị siết chặt bởi hàng nghìn bàn tay vô hình. Cô cảm thấy mình không còn thuộc về chính mình nữa, mà là một phần của thế giới này, nơi mà cái chết không phải là kết thúc, mà chỉ là sự bắt đầu của một chuỗi vòng lặp đau đớn.

"Không... không thể nào," Linh cố gắng thở, từng hơi thở đứt quãng.

"Đó là số phận của những ai dám bước vào đây," giọng người phụ nữ lại vang lên trong đầu Linh. "Cô sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi này. Chúng tôi là những linh hồn bị lãng quên, và cô cũng vậy."

Linh cảm thấy mình như bị tóm lấy, cơ thể bị cuốn vào một lực hút mạnh mẽ. Những vết thương trên cơ thể cô không ngừng lan rộng, đau đớn như một sự chiếm hữu. Những ngón tay dài ngoẵng của người phụ nữ kia bám vào vai cô, kéo cô vào bóng tối, nơi không có sự sống, chỉ có sự đau đớn và thống khổ vĩnh viễn.

Bỗng nhiên, tất cả mọi thứ xung quanh Linh biến mất. Cô không còn cảm thấy cơ thể mình nữa, không còn cảm nhận được sự đau đớn hay sự hiện diện của những linh hồn ấy. Chỉ còn lại một bóng tối mênh mông, lạnh lẽo. Linh không biết mình đang ở đâu, nhưng cô cảm nhận được một điều rằng mình đã trở thành một phần của thế giới này.

Và rồi, những ký ức ùa về. Những hình ảnh về bác sĩ Phúc, về những thí nghiệm khủng khiếp, về những linh hồn không thể siêu thoát, về những đau đớn mà họ phải chịu đựng. Tất cả những điều đó như một vòng lặp không thể dứt, như thể cô đã trở thành một phần của một câu chuyện không có kết thúc.

"Cô đã trở thành chúng tôi, Linh," giọng nói ấy lại vang lên, lần này là của những linh hồn vất vưởng, như một lời kết thúc cho câu chuyện của cô. "Và đây là ngôi nhà vĩnh viễn của cô."

Linh không thể cử động, không thể thốt lên một lời nào. Cô chỉ còn lại bóng tối, nơi không có sự giải thoát, không có hy vọng.

Tập 10 kết thúc với sự nhận thức của Linh về số phận không thể thoát khỏi và lời nguyền đã đánh dấu cô. Cô đã trở thành một phần của thế giới chết chóc này, nơi mà không có sự kết thúc, chỉ có một vòng lặp vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro