Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6



Edit: Nguyệt Sắc

Còn vài phút là đến giờ tan tầm, Bạch Tiểu Thỏ nhìn thấy Giản Chính Dương xuất hiện ở cửa siêu thị, không muốn anh tiến vào vội vàng đi trước một bước, cũng không có nói một tiếng với Tiểu Bân và Lạc Ca.

"Di, Tiểu Thỏ sao đi nhanh như vậy a?"

Tiểu Bân so với Tiểu Thỏ lớn hơn một tuổi, là một nam sinh sáng sủa.

"Không muốn nhìn thấy người nào đó."

Lạc Ca thản nhiên nói một câu, hoàn hảo Tiểu Bân có chút cận thị, không mang kính mắt nên không thấy rõ thân ảnh bên ngoài, bằng không thế nào cũng phải nháo một chút.

"Lạc Ca, anh hài hước như vậy từ khi nào ?"

Tiểu Bân quả nhiên thấy không rõ tình cảnh ngoài cửa, cười cười,

"Tôi suất như vậy, Tiểu Thỏ làm sao có thể trốn tôi."

"Cậu suất, suất bằng tôi sao?"

Lạc Ca vui đùa, nghĩ rằng tối hôm nay Giản Chính Dương mới là thực suất, có điểm bá đạo, cũng không biết là phúc hay là họa của Tiểu Thỏ.

"Phốc ~"

Tiểu Bân bật cười,

"Lạc Ca không biết là anh hài hước như vậy."

"Tất nhiên......"

Trong nhà Lạc Ca cùng Tiểu Bân vui đùa, ngoài cửa Tiểu Thỏ đi đến bên cạnh Giản Chính Dương, nhìn xem siêu thị phía sau, lại nhìn tiểu khu phía trước, chỉa chỉa cửa lớn tiểu khu ở bên cạnh. "Chúng ta đi nơi đó đi."

"Hảo."

Giản Chính Dương không có ý kiến.

Hai người mặt đối mặt, Bạch Tiểu Thỏ đột nhiên không biết chính mình nên nói như thế nào,

"Khụ, Giản tiên sinh......"

"Chính Dương."

"Ân?"

"Bảo tôi Chính Dương hoặc là Dương, Tiểu Thỏ."

Giản Chính Dương nghiêm trang sửa đúng.

"Không cần đi."

Tiểu Thỏ cười gượng, nhìn ánh mắt Giản Chính Dương ánh mắt, vội vàng sửa miệng,

"Chính Dương."

Đối với một người xa lạ mới gặp lần đầu đã gọi tên có chút là lạ, bất quá, vì muốn nhanh chóng giải quyết sự tình, vẫn là không cần để ý đến việc nhỏ này.

"Ách, nhà của anh như thế nào ở tại khu này a?"

Nghĩ nghĩ không biết nên như thế nào mở miệng, Bạch Tiểu Thỏ thuận miệng hỏi.

"Ngay tại khu này."

Bạch Tiểu Thỏ nhìn theo tay anh chỉ, đối diện cửa siêu thị, nghĩ đến Lạc Ca nói anh mỗi ngày đều nhìn lén mình, một loại cảm giác kỳ quái nổi lên trong lòng.

"Muốn hay không đến nhà tôi ngồi chơi?"

"A, không cần không cần."

Bạch Tiểu Thỏ liên tục lắc đầu, cô cũng không phải vì đối phương có bộ dạng xinh đẹp lại nói thích mình mà chủ động hiến thân.

"Nha."

Giản Chính Dương bởi vì Bạch Tiểu Thỏ không muốn đi lên ngồi có chút mất mát,

"Nhà của tôi chỉ có một người, về sau cô muốn đến thì cứ tự nhiên, điện thoại của cô đâu?"

"Nơi này."

Tiểu Thỏ theo bản năng lấy ra điện thoại của mình, bị anh lấy đi qua, đưa vào một chuỗi dãy số. Giản Chính Dương mặt không chút thay đổi đưa trả lại cho Tiểu Thỏ, cứ như vậy si ngốc nhìn cô, Tiểu Thỏ, thật là càng xem càng đẹp.

Tiểu Thỏ có chút chịu không nổi ánh mắt nóng rực kia của Giản Chính Dương,

"Khụ, Giản...... Ách, Chính Dương, chúng ta nói chuyện, về việc anh thích tôi, cái kia, tôi cám ơn anh, nhưng tôi cảm thấy chúng ta không hiểu biết về nhau lắm, cảm tình là một chuyện còn nghiêm túc là một chuyện, không thể tùy tiện cùng nhau bằng không về sau vẫn là chia tay, cho nên, tôi cảm thấy tôi tạm thời không thể cùng anh ở một chỗ."

"......"

"Anh có nghe được tôi nói gì không?" Giản Chính Dương không có phản ứng, Tiểu Thỏ không khỏi hỏi một tiếng.

"Tôi không đồng ý."

"Cái gì?" Tiểu Thỏ có chút há hốc mồm.

Giản Chính Dương liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, tựa hồ tùy thời điểm có thể đem Tiểu Thỏ ăn đi, cảm giác này ngay lần đầu tiên gặp Tiểu Thỏ đã có. Hơn nữa sau khi sờ, bế, hôn qua Tiểu Thỏ thì cảm giác này ngày càng mãnh liệt. Hai mươi mấy năm qua phản ứng sinh lý mãnh liệt này vẫn là lần đầu tiên có, Tiểu Thọ kháng cự lại làm cho thể xác và tinh thần của anh bị khảo nghiệm thật lớn.

Bị ánh mắt của Giản Chính Dương nhìn như vậy thật không thoải mái, trực giác được anh rất nguy hiểm, Tiểu Thỏ đột nhiên đẩy Giản Chính Dương ra cuống cuồng chạy, "Anh không đồng ý cũng phải đồng ý, tôi sẽ không cùng anh ở một chỗ."

Giản Chính Dương không có phòng bị bị cô đẩy ra từng bước, nhìn thân ảnh Tiểu Thỏ, anh không nhanh chóng đuổi theo mà chậm rì rì đi theo phía sau, anh muốn biết cô đang ở nơi nào.

Bạch Tiểu Thỏ chạy trong chốc lát, cảm thấy phía sau không có ai đuổi theo nhưng khi quay đầu lại lập tức nhìn thấy Giản Chính Dương đứng cách mình chưa đến mười thước, cô sợ tới mức xoay người bỏ chạy tiếp.

Tiểu Thỏ thật sự là chạy không tốt, tuy cô chạy không ngừng nhưng lại phát hiện thật ra mình chạy rất chậm, mặc kệ như thế nào, Giản Chính Dương vẫn luôn cách cô khoảng mười thước như vậy, nhưng anh rõ ràng không chạy mà chỉ đi chậm rì rì a.

Trở lại tiểu khu, tại phòng bảo vệ cố ý dặn dò nhân viên bảo vệ không cho người phía sau tiến vào. Nhận được sự đảm bảo của bảo vệ, Tiểu Thỏ yên tâm về nhà.

Giản Chính Dương từ phía sau đi lên, định tiến vào tiểu khu nhưng bị nhân viên bảo vệ ngăn lại, "Không phải người ở tiểu khu thì không thể vào."

Giản Chính Dương mặt nhăn nhíu mày, "Tìm bà xã có thể vào chứ?"

"Bà xã?" Bảo vệ nhìn Giản Chính Dương từ đầu đến chân, thấy bộ dáng anh suất như vậy, tuy rằng chỉ mặc đồ đơn giản nhưng nhìn tốt lắm, không giống lưu manh, cũng không giống người có âm mưu gì.

"Bà xã cậu là ai?"

"Cô gái vừa mới vào, Bạch Tiểu Thỏ."

Bạch Tiểu Thỏ bình thường rất lễ phép, nhìn thấy bảo vệ cửa đều chào hỏi, vừa vặn bảo vệ cửa biết được tên cô, nghe vậy trừng lớn ánh mắt, "Cô ấy là vợ cậu? cô ấy chưa kết hôn a."

Giản Chính Dương chu miệng, "Đúng vậy, cô ấy không muốn gả cho tôi, tôi không phải là đang theo đuổi cô ấy sao?"

"Nha, nguyên lai là như vậy a." Bảo vệ nhất thời hiểu hết, thật không nghĩ tới Tiểu Thỏ lại được người như vậy theo đuổi nhưng lại không đáp ứng, thật muốn hiểu rõ cô bé này nghĩ như thế nào, cô bé không thích nam nhân bộ dáng suất thế này sao?

"Nhưng Tiểu Thỏ dặn là không cho cậu vào a."

"Vậy có thể nói cho tôi biết cô ấy ở dãy nào không?"

Giản Chính Dương cũng không tính đi vào, dù sao ngày mai cô ấy còn đi làm, không sợ không thấy được.

Thấy Giản Chính Dương tuấn tú, lịch sự, bảo vệ cửa đồng tình, "Cô ấy ở nhà 6 dãy 201."

"Cám ơn." Giản Chính Dương nhìn tiểu khu, không còn thấy thân ảnh Tiểu Thỏ liền xoay người rời đi. Bảo vệ cửa nhìn thân ảnh anh mà cảm thán.

"Tuổi trẻ thật tốt."

Về nhà, Tiểu Thỏ còn có chút bất an, không biết bảo vệ cửa có thể hay không ngăn lại Giản Chính Dương, bởi vì cô đột nhiên nhớ tới Giản Chính Dương khinh miệt Lạc Ca rằng Lạc Ca không phải đối thủ của anh. Bảo vệ đã hơn sáu mươi, nếu bị đánh thì sẽ ra sao, cô thật bất an.

Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ do dự một chút, vội vàng ra cửa xem, không xem một chút thì cô không thể yên tâm được.

Đi xuống lầu, tới cửa, gặp nhà bảo vệ thanh tĩnh, ngoài cửa cũng không có người đứng, lúc này cô mới an tâm.

Nhưng là ngày mai mình còn phải đi làm, không biết Giản Chính Dương có tìm đến hay không, thật sự là phiền toái. cô cảm giác việc này sẽ không trôi qua dễ dàng như vậy, chẳng lẽ phải đổi chỗ làm sao? không cần a, cô thật thích công việc này.

Cứ nghĩ mơ hồ như vậy mà đi đến cửa nhà, cô cho tay vào túi bỗng nhiên cả người cứng lại. Vừa rồi khi vào nhà, cô đã đem chìa khóa để trên bàn, lúc nãy vội vàng đi ra đã quên mang theo, làm sao bây giờ?

—Hết chương 6—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: