Chương 4
Edit: Nguyệt Sắc
Bị Giản Chính Dương nhìn có chút không được tự nhiên, Bạch Tiểu Thỏ thử cùng anh thương lượng, "Tôi hiện tại phải đi làm, anh có thể hay không rời đi, cứ như vậy có khách hàng khác tiến vào sẽ ảnh hưởng không tốt."
Giản Chính Dương tự hỏi một chút, nhìn Bạch Tiểu Thỏ khẩn cầu,
"Được rồi, tôi không quấy rầy cô."
Nghe anh nói như vậy, Bạch Tiểu Thỏ nhẹ nhõm thở dài một hơi, cô chờ mong nhìn anh, kết quả anh xoay người đi đến một góc, bình tĩnh ngồi xuống, bình tĩnh ăn kẹo.
Bạch Tiểu Thỏ:......
Được rồi, anh ta ngồi ở đó làm sao cũng không đến phiền cô, cũng không tính quấy rầy cô, Bạch Tiểu Thỏ khóe miệng khẽ nhếch, ít nhất so với khi anh ta ôm mình hoặc đứng bất động ở quầy thu ngân còn tốt hơn.
Lạc Ca nhìn Bạch Tiểu Thỏ rối rắm, lại nhìn đến ánh mắt tràn đầy nhiệt tình của Giản Chính Dương nhìn Bạch Tiểu Thỏ, nhịn không được trong lòng cảm thấy kì lạ liền đi đến nói chuyện.
"Tiểu Thỏ cô xác định không nhận biết anh ta sao?"
"Không nhận biết."
"Tuy rằng chiếm tiện nghi của cô, nhưng là nhìn ngôn hành cử chỉ của anh ta không giống như là người có bệnh a."
Lạc Ca đoán,
"Cô thành thật thừa nhận đi, có phải hay không ở nơi nào gặp qua?"
Bạch Tiểu Thỏ đau đầu,
"Tôi thật sự không có gặp qua, Lạc Ca anh đừng đùa tôi, anh xem anh ta tuấn tú như vậy, nếu tôi đã thấy, làm sao có thể không có ấn tượng."
"Nói cũng đúng a, hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng không giống như đối với cô nhất kiến chung tình a." Lạc Ca nói,
"Đúng rồi, lúc trước anh ta có nói qua đây không phải lần đầu tiên gặp cô."
Nghe được Lạc Ca nói như vậy, Bạch Tiểu Thỏ cẩn thận nghĩ nghĩ, giống như anh có nói qua, cô là lần đầu tiên thấy anh, nhưng anh không phải lần đầu tiên thấy cô.
"Ai, Tiểu Thỏ, anh ta nói ở tại tiểu khu đối diện."
Lạc Ca có sức tưởng tượng cực kì phong phú, khi còn trẻ có mơ ước thành nhà văn, bất quá do vài nguyên nhân mà không thành, đầu óc vừa chuyển Lạc Ca bắt đầu đi tìm cảm giác.
"Cô nói, anh ta đang ở nơi nào a, có thể hay không ngẫu nhiên nhìn qua cửa sổ thấy cô, sau đó bắt đầu nhìn cô chăm chú, sau đó liền dần dần thích cô?"
"Lạc Ca anh cho là cả tám giờ tôi làm ở đâu?"
Bạch Tiểu Thỏ tức giận trừng Lạc Ca liếc mắt một cái.
Lạc Ca nhìn bộ dáng rối rắm của Tiểu Thỏ, hướng cô cười,
"Muốn tôi giúp cô đến hỏi anh ta hay không?"
Bạch Tiểu Thỏ vốn không nghĩ để ý tới, nhưng nghĩ chính mình cùng anh không có cách nào câu thông, nếu có thể biết rõ ràng nguyên nhân trong lời nói của anh cũng tốt vì thế gật đầu.
"Tốt."
"Xem Lạc Ca."
Tuy rằng bị anh quăng ngã hai lần, nhưng Lạc Ca quyết định rộng lượng tha thứ tiểu tử này,
"Hi, cái kia, Giản Chính Dương, gọi là Tiểu Giản a."
Giản Chính Dương liếc Lạc Ca một cái, không thèm quan tâm, tiếp tục xem công chúa của mình. "......" một đám quạ đen bay qua đầu, Lạc Ca bi phẫn. không ngừng cố gắng là một loại tốt phẩm chất, Lạc Ca quyết định không so đo với tiểu tử bất bình thường này, ngồi vào bên cạnh, trực tiếp nói:
"Có muốn biết chuyện của Tiểu Thỏ hay không?"
Rốt cục, Giản Chính Dương cũng chú ý đến,
"Cô ấy tên là Tiểu Thỏ?"
Muốn làm đến bây giờ, anh đã quên hỏi tên cô, bất quá với anh mà nói, thích là cô, chỉ cần là cô, những điều khác đều không sao cả.
"Phải, cô ấy họ Bạch, Bạch Tiểu Thỏ."
"Bạch Tiểu Thỏ ~" Giản Chính Dương niệm một lần, nhìn Bạch Tiểu Thỏ, trong mắt toát ra ôn nhu, ngay cả tên đều đáng yêu như vậy, thực khiến người ta yêu thích.
Đều là nam nhân, Lạc Ca có thể nhìn ra ý tứ trong mắt Giản Chính, nên địch ý trong mắt đối với Giản Chính Dương có chút giảm,
"Cậu thực thích Tiểu Thỏ?"
"Ân."
"Cậu khi nào thì bắt đầu thích cô ấy?"
Giản Chính Dương nghĩ nghĩ,
"Không biết."
Dù sao chờ đến khi anh phát hiện được, anh đã có thói quen mỗi ngày nhìn Tiểu Thỏ, như vậy chính là thích đi.
Trước đó, anh chưa từng có ý nghĩ thổ lộ với cô, chính là hôm nay khi giáp mặt trò chuyện cùng cô, lại bị cô hấp dẫn ngoài sức tưởng tượng, kết quả không khống chế được, đem tay chạm vào mặt cô, lúc ấy anh đã quyết định sẽ không buông tha cho cô.
Mắt thấy tình ý trong mắt Giản Chính Dương càng ngày càng đậm, Lạc Ca có chút chịu không nổi, chịu đựng buồn nôn,
"Vậy cậu biết Tiểu Thỏ nhà chúng tôi bao lâu a?"
Một ánh mắt tràn ngập sát ý lập tức quay lại,
"Tiểu Thỏ nhà các người!"
"Ách, đừng hiểu lầm a, không phải nhà chúng tôi, là nhà cậu."
Sự lấy lòng trong lời nói cơ hồ đã đi quá xa, nói xong mới phản ứng lại, mình sống hơn phân nửa đời lại bị một tiểu hài tử uy hiếp.
Bất quá, ngay khi Lạc Ca nói xong câu đó, Giản Chính Dương liền thu sát ý trở về, không khỏi làm cho Lạc Ca cảm thán, bị một người đàn ông có dục chiếm hữu mạnh mẽ như vậy coi trọng cũng không biết là may mắn hay bất hạnh cho Tiểu Thỏ đây.
"Tôi biết cô ấy đã hơn một năm."
Thu hồi sát ý, Giản Chính Dương mới trả lời vấn đề của Lạc Ca,
"Từ cửa sổ nhà tôi có thể trực tiếp nhìn thấy siêu thị này."
Lạc Ca nhìn tiểu khu đối diện,
"Thì ra là như vậy, thị lực của cậu không tồi đâu."
"Ân."
Thị lực anh quả thực không tồi, bất quá anh không có nói cho Lạc Ca, ở nhà mẹ đưa cho mình một kính viễn vọng, anh liền nhìn chằm chằm siêu thị này.
"Nha, tôi đoán đúng rồi, cậu ở nhà nhìn thấy nhà chúng tôi, không phải, nhìn đến Tiểu Thỏ nhà cậu, sau đó bị cô ấy hấp dẫn, liền thích cô ấy phải không?"
"Ân."
Hắn cư nhiên biết chân tướng, nghe được Giản Chính Dương khẳng định, Lạc Ca thực kích động. "Tiểu Thỏ làm sao hấp dẫn cậu?"
Làm sao hấp dẫn? Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thỏ thu tiền ở quầy không hề để ý đến mình,
"Cô ấy cười lên nhìn rất đẹp."
"Ngô, rất nhiều khách hàng đều nói như vậy, Tiểu Thỏ cười rộ lên đặc biệt cuốn hút người khác, nhìn cô ấy cười tâm tình cũng sẽ tốt hơn."
Lạc Ca gật đầu, "Còn có cái gì khác không?"
"Thanh âm của cô ấy nghe rất êm tai."
"Còn có sao?"
"Không liên quan đến anh."
"Ách......"
Xem ra không hỏi thêm được gì, Lạc Ca nghĩ đứng dậy nói cho Tiểu Thỏ, kết quả bị Giản Chính Dương gọi lại,
"Anh còn chưa có nói cho tôi biết chuyện Tiểu Thỏ đâu."
"Ách......"
Lạc Ca cười cười,
"Tôi chỉ biết Tiểu Thỏ thực yêu cười, không có bạn trai, năm nay 22 tuổi, tốt nghiệp trung học, thích nhất ăn đại bạch thỏ nãi đường, còn lại cũng không rõ ràng, cậu nếu muốn biết có thể trực tiếp hỏi cô ấy thôi."
Giản Chính Dương gật đầu,
"Tôi đã biết."
Ngay cả câu cám ơn đều không có, Lạc Ca buồn bực nhìn Giản Chính Dương, hiện tại tiểu hài tử đều không lễ phép như vậy sao? Đối với Giản Chính Dương mà nói, những cái khác cũng không trọng yếu, khi anh nghe được Tiểu Thỏ không có bạn trai liền thấy thật hạnh phúc.
"Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ ~"
"Lạc Ca?" "
Tôi giúp cô hỏi thăm, nguyên lai a, tôi thật sự đoán đúng rồi."
Lạc Ca đắc ý nhìn Tiểu Thỏ.
"Cái gì?"
"Chính là Giản Chính Dương vì sao thổ lộ với cô a, anh ta từ cửa sổ ở nhà có thể nhìn đến siêu thị của chúng ta. anh ta nói nhìn đã hơn một năm, sớm đã thích cô. Cho nên hôm nay hành có hơi quá đáng nhưng có thể thấy Giản Chính Dương thật thích cô, cô có thể bớt lo lắng nha."
Bạch Tiểu Thỏ khóe miệng run rẩy,
"Lạc Ca, anh rõ ràng đổi nghề đi."
Cùng lúc đó áo Lạc Ca bị một người nắm kéo ra sau, sau đó Giản Chính Dương lạnh lùng nói:
"Cách xa cô ấy một chút."
"Thực thô lỗ."
Lạc Ca bất mãn sửa sang lại quần áo, đồng tình nhìn Tiểu Thỏ,
"Thấy được chưa, dục chiếm hữu mười phần, chúc cô may mắn."
Bạch Tiểu Thỏ:......
Chống lại con ngươi không có tình cảm của anh, Bạch Tiểu Thỏ cười gượng hai tiếng, ý bảo anh đi đến ngồi bên cạnh không cần đứng ở đây, kết quả anh cũng không nhúc nhích.
Vào lúc cô không biết nên làm gì, Giản Chính Dương lại đột nhiên hạ thắt lưng,
"Muốn tôi đi đến bên cạnh ngồi cũng được, hôn tôi một chút."
Ách......
Bạch Tiểu Thỏ nhìn Lạc Ca xem náo nhiệt, mặt có chút hồng,
"Giản tiên sinh, tôi còn không phải bạn gái anh do đó mời anh nghiêm chỉnh một chút."
Giản Chính Dương trả lời là trực tiếp kéo cổ Bạch Tiểu Thỏ qua, chuẩn xác tìm được môi của cô hôn nồng nhiệt, đàn ông ở phương diện này quả nhiên là không học cũng biết, Bạch Tiểu Thỏ rõ ràng cảm giác được sự tiến bộ của Giản Chính Dương.
Lạc Ca ở bên cạnh nhìn xem có chút kích động, âm thầm cảm thán tuổi trẻ thật là tốt, quyết định tối nay tan tầm về nhà cũng muốn cùng bà xã hảo hảo thân thiết một phen.
Giản Chính Dương hôn Bạch Tiểu Thỏ đến khi sắp tắt thở mới nguyện buông cô ra, thấy hai gò má cô nổi màu phấn hồng, cảm giác rất có thành tựu, liền bình tĩnh trở lại góc ăn đại bạch thỏ của mình. Ân, cô ấy là Bạch Tiểu Thỏ, anh ăn đại bạch thỏ, giống như là ăn cô, vì ý tưởng này, Giản Chính Dương quyết định ăn thật nhiều đại bạch thỏ.
Bạch Tiểu Thỏ chống đỡ đôi chân mềm nhũn, có chút khóc không ra nước mắt, đây là chuyện gì a, đột nhiên bị chiếm tiện nghi, lần thứ nhất lần thứ hai lại còn lần thứ ba.
Bực nhất là tên Lạc Ca hỗn đản, nhìn thấy cô bị khi dễ cũng không chạy đến giúp. Được rồi, lúc này Bạch Tiểu Thỏ đã quên Lạc Ca hoàn toàn không phải đối thủ của người ta, cho dù tiến lên cũng chỉ có bị đánh mà thôi.
Hoàn hảo là kế tiếp Giản Chính Dương vẫn không động tĩnh gì, Bạch Tiểu Thỏ chậm rãi trầm tĩnh lại, cô ngơ ngác ngồi ở quầy thu ngân, nghĩ sau khi tan tầm nhất định phải hảo hảo trao đổi với Giản Chính Dương một chút, nhất định phải đem phiền toái này giải quyết triệt để.
Vào lúc cô còn không nghĩ ra biện pháp nào, chuông cửa rêu lên
'Hoan nghênh quang lâm',
Có khách hàng tới cửa, Bạch Tiểu Thỏ vội vàng lấy lại tinh thần......
—Hết chương 4—
t
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro