Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39


Edit: Nguyệt Sắc

Trong một lúc không khí giữa ba người trở nên căng thẳng, cũng có chút xấu hổ. Tiểu Thỏ trầm mặc ngồi tại bàn, vì bà Giản là mẹ của anh nên cô ẩn nhẫn không cùng bà phát sinh xung đột, chỉ có thể yên lặng đối kháng.

Tiểu Thỏ nhanh chóng ăn xong chén cơm, nhìn Giản Chính Dương ôn nhu nói.

"Chính Dương, em mang rác ra ngoài vứt, anh ăn từ từ thôi, ăn xong thì để bát ở đấy để em rửa, không được để tay mình chạm nước, biết không?"

Giản Chính Dương đứng dậy,

"Anh đi với em."

Anh không muốn rời Tiểu Thỏ một bước nào.

"Ngoan, em chỉ ra ngoài đổ rác một tí là vào ngay, anh ăn cơm đi."

Tiểu Thỏ cười:

"Mẹ anh vẫn ở đây, anh có thể nói chuyện với bà ấy, được không?"

Tiểu Thỏ tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, Giản Chính Dương không phản kháng được đành đồng ý:

"Được rồi." Tiểu Thỏ cười cười, cúi đầu đi qua người bà Giản, cầm lấy bao rác rồi ra ngoài, trực tiếp xem bà Giản như không khí.

Bà Giản bị hành động của Tiểu Thỏ kích thích, đợi khi cô ra khỏi cửa lập tức hỏi Giản Chính Dương: "Nó có thái độ gì vậy?"

Giản Chính Dương rất nghiêm túc nhìn bà Giản:

"Cô ấy là của con, mẹ không được mắng cô ấy."

"......"

Bà Giản nghẹn một chút, mất một lúc lâu mới có thể trả lời:

"Mẹ là mẹ của con, không thể nói gì con dâu của mình sao?"

"Là do mẹ mắng cô ấy trước."

"Nó làm con bị thương, mẹ không nên mắng sao?"

"Là tự con làm mình bị thương."

Bà Giản sửng sốt,

"Tự con làm, vì sao?"

Nói xong bà liền nhìn xung quanh nhà, thấy thiếu đi rất nhiều thứ:

"Con còn đập phá đồ đạc sao?"

Vậy nên Tiểu Thỏ mới mang mấy bao rác lớn như vậy.

"Ân.Vì sao? Con lại phát bệnh sao? Nguyên nhân gì?"

Liên quan đến sức khỏe của con khiến bà Giản rất khẩn trương. Vẻ mặt Giản Chính Dương không kiên nhẫn,

"Mẹ không cần quan tâm, đã có Tiểu Thỏ ở với con nên không có việc gì. Về sau nếu mẹ còn mắng cô ấy thì đừng đến gặp con."

Bà Giản bị lời nói của Giản Chính Dương làm tức giận cực độ, ngực cao thấp phập phồng, chỉ vào anh nửa ngày mới nói được:

"Giản Chính Dương, con là điển hình của việc có vợ thì quên mẹ a, con, con, sớm biết nuôi con thành thế này, mẹ thà nuôi một con chó nhỏ còn hơn ít nhất nó thể giữ nhà."

Giản Chính Dương ngẩng đầu,

"Nếu mẹ thích chó, ngày mai con mua cho mẹ một con."

"Con......"

Bà Giản hít sâu mấy hơi thở, đem cục nghẹn mà Giản Chính Dương cho bà nuốt xuống:

"Tốt, tốt, mẹ quan tâm con nhiều năm như vậy bây giờ có vợ thì không cần mẹ. Thấy mẹ không vừa mắt phải không, mẹ đi, mẹ đi, không có mẹ con sống có vẻ tốt hơn, về sau tiền tiêu vặt hàng tháng mẹ cũng không cho con nữa."

Giản Chính Dương nghiêng đầu,

"Con vốn không cần tiền đó của mẹ."

"......"

Thật là làm bà đau khổ thất vọng, mỗi ngày dù công việc bận rộn đến đâu cũng ghé vào xem con sống có tốt không. Bây giờ lại vì người phụ nữ khác mà đối nghịch với bà. Nếu con kết hôn với cô gái này, không phải là cô ta ngồi lên đầu bà luôn hay sao, nếu ngày nào đó cô ta nói một tiếng mất hứng, không chừng con sẽ đem bà đuổi ra khỏi nhà?

Bà Giản giờ phút này đã quên đi cảm tình lúc đầu dành cho Tiểu Thỏ. Bởi vì Giản Chính Dương chống đối lại bà nên đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Tiểu Thỏ, cho rằng cô ở bên cạnh Giản Chính Dương châm ngòi li gián, nếu không anh sẽ không đối địch với bà. Bà Giản kiên quyết xem Tiểu Thỏ là ngọn nguồn nguyên nhân. Thấy con cũng không thèm để ý mình nữa, bà Giản tức giận định mở cửa rời đi. Bà nổi giận đùng đùng ra cửa thì thấy Tiểu Thỏ trở về, nhận thấy cô không có ý định chào hỏi mình thì mắt lạnh nói:

"Bạch Tiểu Thỏ ~"

Tiểu Thỏ nhìn Giản Tình hùng hổ, do dự một chút,

"Dì Giản."

"Vì sao Chính Dương bị thương?"

"Này......"

Tiểu Thỏ nghiêng đầu một chút,

"Con nghĩ dì hiểu rõ hơn con."

"Có ý tứ gì?"

Giản Tình nhíu mày nhìn Tiểu Thỏ. Tiểu Thỏ cười nhìn Giản Tình,

"Chính Dương có vấn đề gì, dì không biết sao? Hạnh phúc của con mình đương nhiên rất quan trọng, dì Giản cho phép Chính Dương tự chọn vợ, nhưng dì có nghĩ đến cô gái có đồng ý hay không. Nhận hay không nhận, vẫn là quyết định của cô gái đó, dì nên nói ra bệnh của Giản Chính Dương cho cô ấy, đúng không?"

Giản Tình sửng sốt, vốn đang hùng hổ nói chuyện lại nghe Tiểu Thỏ nói vậy thì thấy có chút xin lỗi cô. Con bà quả thật có vấn đề, sau khi biết anh thích Tiểu Thỏ thì một lòng hi vọng con có thể hạnh phúc, không nghĩ đến Tiểu Thỏ có tình nguyện hay không, cũng không đem việc của Chính Dương nói ra.

"Con ghét nó sao?"

"Không...... Nhưng mà tự con biết và dì nói trước cho con là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Khi tự biết việc này con thấy mình bị lừa gạt, nhưng nếu dì nói cho con biết trước thì con sẽ thấy được tôn trọng hơn."

Tiểu Thỏ cười.

"Đương nhiên con không trách Chính Dương, bởi vì con yêu anh ấy nên chấp nhận tất cả vấn đề của anh ấy. Nhưng điều này không có nghĩa là con cái gì cũng đồng ý với dì, nhất là lúc dì không hỏi rõ trắng đen đã trách con, lúc đó con yên lặng vì dì không có tư cách chất vấn con."

Giản Tình hơi hơi sửng sốt,

"Dì thật sự không ngờ con lại khéo miệng như vậy."

Tiểu Thỏ cười,

"Đối với cô gái mười lăm tuổi đã tự mình kiếm sống mà nói đương nhiên con hiểu biết hơn so với bạn bè cùng trang lứa."

Giản Tình từ nhỏ đã có cuộc sống rất tốt, mãi đến khi tốt nghiệp trung học xuất ngoại mới bắt đầu cuộc sống tự lập, lúc bắt đầu cũng gian khổ không ít. Nghe Tiểu Thỏ nói cô mười lăm tuổi đã tự lập, bà có chút khâm phục cũng có điểm áy náy, hiểu được đã quá mức hà khắc với cô gái nhỏ này.

Bất quá, bà rất khi xin lỗi người khác, im lặng trong chốc lát, bà cũng chỉ nói:

"Chính Dương là một đứa nhỏ rất bốc đồng, nhưng bản tính rất tốt, nếu nó đã yêu con, cả đời này cũng sẽ không thay đổi. Dì là một người mẹ, hi vọng con có thể giúp dì chăm sóc nó."

Đại khái đây cũng là một cách nhận thua đi, nhưng đáng tiếc Tiểu Thỏ không phải con giun trong bụng bà nên không hiểu, cô cảm thấy giọng bà rất giống mệnh lệnh, thật không thoải mái. Bởi vậy cô liền thản nhiên trả lời,

"Anh ấy là người con yêu, con đương nhiên sẽ cố gắng chăm sóc, nhưng con cũng không bảo mẫu, con chăm sóc anh ấy, anh ấy cũng sẽ chăm sóc con."

"Lần trước có đưa con danh thiếp, còn giữ không?"

Giản Tình không muốn Tiểu Thỏ đấu võ mồm, trực tiếp hỏi.

"Dạ còn."

"Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho dì. Đúng rồi, mai là ngày kỉ niệm hai mươi năm thành lập mĩ viện, buổi tối sẽ có yến tiệc ở khách sạn, sáu giờ khai tiệc, con cùng Chính Dương đến đi. Ông bà ngoại của Chính Dương cũng đến, hai người đã lâu không gặp nó, hi vọng ngày mai nó sẽ đến, nhưng lần trước dì có nói qua nó lại không đồng ý."

Giản Tình thở dài một hơi, nếu nói cả đời này bà chịu thua ai thì chỉ có hai người, Giản Chính Dương và cha anh.

"Hai ông bà đều hi vọng Chính Dương có thể tiếp xúc với nhiều người hơn, nhưng với tính cách của nó thì nói không đi sẽ không đi. Dì hi vọng con có thể giúp khuyên nhủ nó, chỉ cần xuất hiện một lúc là được rồi. Mĩ viện của dì thành lập đã hai mươi năm, nhưng nó đến chưa được hai mươi lần đâu." Nếu Giản Tình tiếp tục lấy ngữ khí ác liệt mà nói với cô, Tiểu Thỏ còn thấy thoải mái một chút. Nhưng bà vừa mới rống to với cô, bây giờ lại nhẹ nhàng như vậy, cô có chút không quen, trầm mặc hồi lâu.

"Con sẽ thử xem."

"Làm ơn."

Nhìn thái độ của Giản Chính Dương với Tiểu Thỏ, Giản Tình hi vọng cô có thể chữa khỏi bệnh giúp con. Dù sao Tiểu Thỏ cũng không để ý đến bệnh của con, chỉ riêng điểm này có thể thấy Tiểu Thỏ là cô gái tốt, chỉ cần có chút kiên nhẫn có lẽ sẽ tạo nên kì tích. không nắm chắc mọi chuyện thì Tiểu Thỏ sẽ không tùy tiện đồng ý, cô chỉ gật đầu:

"Con lên trước đây."

"Ân."

Giản Tình cùng Tiểu Thỏ đưa lưng về nhau mà đi, ra đến bãi đỗ xe, bà không lập tức rồi đi mà ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng con. Hiện tại, con cần Tiểu Thỏ hơn cần bà, đây là hi vọng từ trước tới nay của bà, nhưng có người thay thế vị trí của mình, trong lòng cũng có chút mất mát. Ngồi trong xe một lát, nhìn đến siêu thị đối diện mở cửa, Giản Tình xuống xe đi tới, bà đột nhiên muốn uống rượu... ­

Hết chương 39­

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: