Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Edit: Nguyệt Sắc

Lúc chuông cửa vang lên, Giản Chính Dương mới phát giác chính mình bảo trì lâu lắm một tư thế, toàn thân đều có chút cứng ngắc, dù chính là như vậy, anh vẫn luyến tiếc buông kính viễn vọng, đơn giản là trên màn ảnh có thân ảnh một người. Đáng tiếc cái chuông cửa vẫn vang không ngừng, dường như không có người ra mở cửa thì vẫn vang mãi mãi như vậy, Giản Chính Dương trong mắt hiện lên chán ghét, nổi giận đùng đùng đi mở cửa, đứng ở cửa là một cô gái không quen biết.

"Cô là ai?"

Giản Chính Dương ngữ khí đặc biệt kém hỏi.

"Xin chào." thật không ngờ mở cửa là một nam nhân...xinh đẹp như thế, so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, làn da, ngũ quan xinh xắn, chính là phát giận, nhìn thế nào cũng đẹp, nữ nhân ở cửa nhất thời trở nên háo sắc.

Thấy thế, Giản Chính Dương không chút nào che dấu chán ghét, anh ghét nhất bị người khác dùng ánh mắt kinh diễm như vậy nhìn mình, ngữ khí cực kì không tốt hỏi lại.

"Cô là ai? Vì sao ấn chuông cửa nhà tôi?"

"A, xin chào, xin hỏi anh là Giản Chính Dương tiên sinh sao?"

Bị Giản Chính Dương dùng ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm, cô gái hoàn hồn, có chút bối rối.

"Tôi gọi là Tô Á, là nhân viên trong cửa hàng của mẹ anh, mẹ anh có việc nên nhờ tôi đưa đồ đến."

Giản Chính Dương chán ghét thứ gì đó trong tay Tô Á,

"Chẳng lẽ mẹ tôi không có nói cho cô, tôi không thích người lạ chạm vào đồ của tôi sao, không cần, cầm ném xuống." nói xong, không chút do dự đóng cửa, trở lại phòng ngủ cầm lấy kính viễn vọng tiếp tục xem phong cảnh của mình.

Ngoài cửa, Tô Á sắc mặt không tốt lắm, tốt xấu cô cũng là hoa khôi trong thẩm mĩ viện, từ nhỏ đến lớn bởi vì bề ngoài xuất sắc mà nam nhân có hảo cảm với mình đều có thể xếp hàng đến Thái Bình Dương đi, nhưng là cô tâm cao khí ngạo cho tới bây giờ đều chướng mắt người khác, cô muốn chồng mình, chẳng những phải có gia thế, thân mình còn muốn bộ dạng suất.

Cô biết bà chủ có một con trai, bà chủ bộ dạng xinh đẹp như vậy, cô hi vọng con trai khẳng định cũng sẽ không kém, cho nên sau khi vào thẩm mỹ viện, một bên lấy năng lực nghiệp vụ mạnh làm cho bà chủ đối với mình nhìn với cặp mắt khác xưa, một bên cũng lặng lẽ hỏi thăm gia đình bà chủ, trải qua cố gắng của mình, cô rốt cục chiếm được sự thưởng thức của bà chủ, cũng biết tình trạng gia đình bà chủ, bà chủ không có kết hôn qua, nhưng có một con trai hai lăm tuổi, nghe bà chủ nói con trai đối với thẩm mỹ viện của mình không có hứng thú, cho nên về sau thẩm mỹ viện chỉ có thể giao cho con dâu quản lý.

Biết điều này, Tô Á liền âm thầm thề nhất định phải trở thành con dâu bà chủ, đáng tiếc con trai bà đến bây giờ không xuất hiện ở thẩm mỹ viện, cô căn bản là không có cơ hội nhìn thấy anh, tự nhiên không có cách nào khác làm cho đối phương thích mình.

Bà chủ là một người tinh tường, cô bình thường cố ý vô tình hỏi thăm tin tức, khẳng định biết chính cô có mục đích gì, bất quá, cô tựa hồ cũng không để ý, thậm chí vẫn tiếp tục hỏi thăm như vậy.

Hôm nay bà chủ mua cho con trai một bộ quần áo, đã nói bản thân có việc không rảnh vì thế nhờ cô đưa lại đây, đây không phải là một cơ hội sao?

Bà chủ đây có phải là thừa nhận cô? Nghĩ đến đây, Tô Á liền kích động, đến phía trước cố ý trang điểm, lần nữa sửa sang lại trang phục, tranh thủ để lại ấn tượng tốt với con trai bà chủ, nhưng là thật không ngờ hắn lại cư nhiên đối xử như vậy với mình.

Bất quá, thật không ngờ con bà chủ lại đẹp như thế, càng làm cho Tô Á hạ quyết tâm theo đuổi anh, mặc kệ là vì gia thế hay là vì bản thân anh, đều làm cho cô cảm thấy hứng thú.

Thời gian trôi qua, nhìn qua cửa phòng, Tô Á âm thầm thề, con trai bà chủ là muốn làm khó cô, cô càng cảm thấy hứng thú, cô cũng không tin không ai có thể tránh được mị lực của mình.

Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, không thể làm cho đối phương lưu lại ấn tượng quá kém, Tô Á quyết định đi về trước, lần sau chuẩn bị tốt lại đến.

Đối với hoạt động tâm lý của Tô Á, Giản Chính Dương một mực không biết, trong mắt anh hiện tại chỉ có một bóng dáng nhỏ xinh.

Kính viễn vọng nhìn phương hướng là tiểu khu đối diện, một nhà buôn bán hai mươi tư giờ, mà màn ảnh của anh, vẫn di chuyển theo nhân viên thu ngân.

Anh không biết tên của cô, nhưng là anh biết cô thích ăn đại bạch thỏ nãi đường (1 loại bánh), biết cô thích cười, tựa hồ chưa từng gặp qua biểu tình khác của cô, nụ cười của cô, thực ấm lòng người, nhìn cô cười, anh liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ, cũng tưởng muốn cười.

Là thời điểm nào bắt đầu chú ý đến cô gái này, anh vẫn biết đối diện siêu thị buôn bán hai mươi bốn giờ, cho nên vào lúc mẹ đưa cho mình quà tặng là một kính viễn vọng, anh liền đem màn ảnh hướng đến siêu thị, sau đó liền thấy được cô, lúc ấy, cô đang cười, cười đến thực vui vẻ, hắn rất kỳ quái, sự tình gì có thể cho cô cười vui vẻ đến thế.

Ngũ quan của cô không tinh xảo, nhưng là khi cô cười lên, dường như ngũ quan đều cười, không biết có phải hay không do cười quá nhiều, ngay cả lúc không cười, khóe miệng cô cũng hơi hơi gợn lên.

Đây là anh lần đầu tiên đối người khác cảm thấy hứng thú, vì thế, ban đầu nhìn cô gái kia chỉ vì hiếu kì, đến bây giờ một ngày không xem cô liền cả người không thoải mái, mỗi lần trong lòng anh không hề thoải mái, chỉ cần nhìn cô cười một cái, giống như tâm tình lập tức tốt lên. thật sự là một chuyện kì quái, Giản Chính Dương có chút khó hiểu bản thân mình vì sao lại như vậy, nhưng là anh chỉ biết, mỗi ngày nhìn lén cô, là chuyện khiến bản thân vui vẻ nhất.

Cô lấy trong túi ra một cái đại bạch thỏ nãi đường ăn, Giản Chính Dương tay cũng lấy một cái đại bạch thỏ ăn, nhưng phát hiện tủ đầu giường, vội vàng mở ra tủ đầu giường, bên trong cũng không có, đại bạch thỏ bị anh ăn sạch.

Làm sao bây giờ, anh muốn ăn đại bạch thỏ, cùng ăn với cô, thật giống như đang ở bên cạnh cô, làm cho anh cảm thấy đặc biệt hạnh phúc. Giản Chính Dương lập tức lấy ra cái điện thoại mấy trăm năm không gọi, bên kia vừa tiếp, lập tức lên đường,

"Mẹ, con ăn xong đại bạch thỏ rồi, con muốn ăn đại bạch thỏ, mẹ giúp con mua." Bà Giản lúc đó đang ngồi ở thẩm mỹ viện nghe Tô Á nói xong ủy khuất của mình, trong lòng có chút phiền, nghe được con nói như vậy, ngữ khí cũng không khách khí.

"Con cũng chỉ có lúc cần này nọ mới gọi cho mẹ sao, tiểu khu đối diện không phải có siêu thị sao, nơi đó hẳn là có bán đại bạch thỏ nãi đường, chính con đi mua, không cần suốt ngày đem bản thân nhốt tại nhà, nếu con không đi, vậy không cần ăn." nói xong, nổi giận đùng đùng treo điện thoại.

Tô Á nghe được bà Giản nói như vậy, cảm thấy là một cơ hội, "Chị Giản, không cần tức giận, nếu không, tôi đi mua đi."

Bà Giản xem liếc mắt một cái Tô Á, này cô gái rất được, năng lực cũng tốt lắm, chính là, bà biết tư tâm của cô, đáng tiếc con không phải mình có thể nắm trong tay, nếu cô thật sự đánh bại con, không có chuyện, hôm nay thực rõ ràng, con đối cô không có hảo cảm Bất quá, con luôn luôn có tính bài xích người ngoài, hiện tại nếu Tô Á không buông tay, nói không chừng có thể đả động con, nghĩ đến đây, bà Giản phóng hoãn ngữ khí.

"Con ta có chút quái gở, cho nên tính khí không thích người ngoài, nếu nó biết là cô mua, khẳng định sẽ không muốn."

Tô Á cười cười, "Kia bà không nói cho anh ta không phải là được sao."

Bà Giản ngẫm lại, cũng được, cười nói, "Được rồi, cô đi mua đi, trong chốc lát ta đưa về cho nó."

Tuy rằng miệng mắng con, nhưng đây là đứa con bảo bối mình yêu thương nhất, anh muốn gì đó, bà nhất định đi chuẩn bị.

Điện thoại bên này, nghe mẹ nói xong, Giản Chính Dương sửng sốt một hồi lâu, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên mở ra tủ quần áo của mình ra, bên trong tràn đầy quần áo, rất nhiều ngay cả nhãn cũng chưa mở ra, bởi vì anh cũng không ra ngoài, bình thường đều mặc áo ngủ ở nhà.

Nên mặc thế nào mới tốt đây? Nhìn quần áo tràn đầy, Giản Chính Dương giống tiểu hài tử, nếu là bình thường là mẹ chuẩn bị cho anh ra ngoài, anh khẳng định không thèm quan tâm đến lý lẽ, nhưng là vừa nãy mẹ anh nhắc đến siêu thị đối diện, tim lập tức đập rối loạn, trước tiên nghĩ làm thế nào có bộ dáng đẹp nhất xuất hiện trước mặt cô......

Đem tất cả quần áo lấy ra, chọn lựa bộ mình thích, mặc ở trên người soi gương, cảm thấy không phải thực vừa lòng, vì thế lại đổi một bộ khác, đến khi tất cả quần áo đã đổi xong, rốt cục tìm được một bộ quần áo làm mình hơi vừa lòng, đi buồng vệ sinh, rửa mặt, chải đầu, một chút chòm râu, bắt nó biến thành sạch sẽ, trên người còn phun một chút nước hoa, cho đến khi cảm thấy toàn thân không còn nơi nào có thể sửa sang mới đi đến phòng khách thay tất mới, giày mới. Bộ dạng này của anh, không giống như là đi siêu thị mua này nọ, ngược lại như là đi tham gia yến tiệc rất quan trọng.

—Hết chương 1—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: