Chương 67: Rừng cây khổng lồ (9)
Những người khác đều kinh ngạc.
Đoạn Nhạn Sơn nhíu chặt mày: "Vậy đàn vượn khổng lồ này đột nhiên đi bắt người có phải là có liên quan đến chuyện đổi Hầu vương không?"
Diệp Tả Dữu không lập tức trả lời lại, mà là đem hai bức ảnh trong tư liệu đặt một chỗ so sánh đối lập.
Vừa so sánh, còn thật làm cho Diệp Tả Dữu phát hiện ra không ít điểm đáng ngờ.
Lần trước chuyên gia khảo sát đương nhiên cũng điều tra số lượng đàn vượn khổng lồ, trong tư liệu mặc dù không có đưa ra một con số chính xác, nhưng cũng đưa ra một con số trong khoảng: Từ 350 con đến 400 con.
Diệp Tả Dữu lại cẩn thận so sánh hai bức ảnh, phát hiện thiếu đi gần 100 con vượn, đều là những con già yếu bệnh tật.
Nhìn đến đây, cậu đã đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra.
"Xem ra là Hầu vương cũ dẫn số vượn này đi." Tống Dục An lên tiếng nói.
Diệp Tả Dữu gật gật đầu.
Trương Duệ ngồi bên cạnh còn chưa phản ứng lại: "Hả? Còn có một nhóm vượn khác?"
Diệp Tả Dữu nói lại suy đoán của cậu cho anh ta nghe.
Sắc mặt Trương Duệ thay đổi: "Vậy đàn vượn này không phải cũng là một uy hiếp sao?"
Ai mà ngờ Diệp Tả Dữu lắc đầu: "Không, uy hiếp không phải là bọn nó, dù sao chính vì bọn nọ rời khỏi đàn vượn bây giờ, nên đàn vượn này mới bắt đầu chủ động công kích tuyển thủ."
Nghe đến đây, khán giả cũng phản ứng lại:
[Khó trách trước đó lúc chuyên gia điều tra không có phát hiện đàn vượn có hiện tượng công kích tuyển thủ.]
[Cho nên là Hầu vương cũ giao quyền dẫn đến chuyện tuyển thủ bị tập kích?]
[Xem ra là như vậy.]
[Vậy bây giờ phải giải quyết thế nào?]
[Đàn vượn này rời khỏi bầy đàn vượn rồi đi đâu? Nếu như Hữu Hữu bọn họ đi cứu các tuyển thủ, đàn vượn này có đột nhiên xuất hiện không?]
[Cái tôi lo lắng cũng là vấn đề này.]
Khán giả có thể nghĩ đến vấn đề này, bọn họ đương nhiên cũng nghĩ đến.
Tưởng Mông nhìn Diệp Tả Dữu: "Vậy chúng ta xác định vị trí của đàn vượn này trước sao?"
Diệp Tả Dữu nhìn Trương Duệ: "Các anh có đem thiết bị không?"
Trương Duệ gật đầu: "Đem rồi."
Bọn họ lần này mang đến thiết bị thịnh hành nhất hiện nay, một máy kiểm tra đo lượng được hình ảnh của sinh vật cách mấy ngàn dặm.
Trương Duệ cho mở thiết bị ra, dựa theo phương hướng Diệp Tả Dữu nói, bắt đầu tiến hành thăm dò rừng cây khổng lồ một lần nữa.
"Nhưng chỗ này trong khu rừng hai ngày trước chúng tôi mới thăm dò, chúng tôi xác định ở đây có một đàn vượn ở gần núi lửa, có phải là lão Hầu vương bọn nó đã rời khỏi khu vực này rồi không?" Trương Duệ nói.
Diệp Tả Dữu lắc lắc đầu.
Khả năng này rất nhỏ.
Trước tiên không nói đến Hầu vương cũ bọn nó già yếu bệnh tật rời khỏi rừng cây khổng lồ có thể tìm được nơi ở thích hợp thứ hai không, đầu tiên bọn họ cần phải xác định, Hầu vương thay mới chứng tỏ giữa Hầu vương cũ và Hầu vương mới nhất định xảy ra tranh chấp, cho dù là người thắng hay kẻ thua, bọn nó đều không thể toàn thân rút lui.
Hầu vương cũ vẫn còn sống, và nó nhất định là bị trọng thương.
Một Hầu vương bị thương nặng, còn có gần 100 con vượn già yếu bệnh tật, bọn nó không thể nào lặn lội đường xa đi tìm một nơi ở mới.
Khả năng lớn nhất là bọn nó vẫn còn ở một nơi nào đó trong rừng cây khổng lồ này, hơn nữa khu vực đó, nhất định là cách xa nhất khu rừng của đàn vượn.
Quả nhiên, dựa theo phương hướng của Diệp Tả Dữu tìm, không bao lâu, đã có phát hiện.
"Đội trưởng, nơi này phát hiện ra một hình ảnh!"
Trương Duệ lập tức kích động lên: "Còn do dự cái gì nữa, nhanh chóng kéo hình ảnh gần lại!"
Theo ống kính không ngừng kéo gần, hình ảnh biên giới rừng cây khổng lồ dần dần xuất hiện rõ ràng trước mắt mọi người.
Trương Duệ là lần đầu tiên nhìn thấy vượn ở khoảng cách gần như vậy, anh ta bị dọa giật mình, không nhịn được lùi lại một bước.
Ống kính càng ngày càng gần, những hình ảnh vượn khổng lồ giấu kín sâu trong rừng cũng dần dần xuất hiện trên màn hình.
Nhìn thấy máy phi hành thấp tiếp cận, đàn vượn cũng không có xuất hiện bất cứ không kiên nhẫn và tư thái công kích nào, không ít vượn liếc nhìn thiết bị một cái, rồi dời tầm mắt đi.
Có một vài con vượn lại có chút hiếu kỳ với phi hành khí, nhưng cũng chỉ là dùng ánh mắt nhìn theo thiết bị di chuyển, không hề có ý dùng tay bắt lấy.
Đội viên phục trách điều khiển thiết bị không nhịn được cám thán: "So với cái đàn vượn kia, thật sự là đối lập......"
Mấy ngày trước cũng là anh ta phụ trách thu thập hình ảnh cùa đàn vượn, lúc đó anh ta nào dám hạ thấp thiết bị ở độ cao này.
Phi hành khí sau khi phát hiện ra đàn vượn, anh ta thậm chí còn chưa điều khiển hạ thấp xuống, đã có không ít vượn khổng lồ treo lên cây, nhảy tới nhảy lui trên cây muốn đánh thiết bị rớt xuống.
Vì để do thám tư liệu kỹ càng hơn của đàn vượn, bọn họ còn thổn thất mấy vài cái thiết bị.
Diệp Tả Dữu đột nhiên mở miệng: "Dừng một chút."
Đội viên đang điều khiển thiết bị nhanh chóng dừng lại.
"Kéo lại gần một chút." Diệp tả Dữu nói.
Theo ống kính không ngừng kéo lại gần, thân hình một con vượn khổng lồ chiếm lĩnh màn hình.
Lúc này mọi người cũng phát hiện sự khác thường trên người nó.
Trương Minh kinh ngạc nói: "Cánh tay nó.....là bị cắn bị thương sao?"
Đoạn Nhạn Sơn nhìn một lúc, chắc chắn suy đoán của anh ta: "Hẳn là vậy."
Tưởng Mông lại chỉ hai chỗ: "Vết tích chỗ này như là cọ ra vết xước."
Tống Dục An đang ở một bên mở ảnh của lão Hầu vương ra, so sáng ới con vượn trên màn hình: "Là Hầu vương cũ."
"Xem ra nó còn chưa chết," Lý Phong nhíu mày, "Nhưng vết thương này, có phải là có chút nghiêm trọng rồi không?"
Không chỉ có ruồi nhặng bây xung quanh nó, thậm chí vất thương còn có thể nhìn thấy màu máu xanh bưng mủ chảy ra, nếu như không được chữa trị kịp thời, con Hầu vương cũ này có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
"Chúng ta tiếp theo nên làm thế nào?" Trương Duệ không có chủ ý, chỉ có thể kỳ vọng nhìn Diệp Tả Dữu và Tống Dục An.
Diệp Tả Dữu đã ăn xong một hộp cơm nóng.
Lâu rồi không ăn tinh bột, thật đúng là rất thơm.
Vốn dĩ ăn một hộp đã đủ chắc bụng rồi, nhưng lúc này Diệp Tả Dữu lại chỉ muốn ăn thêm một phần.
Cậu đứng lên, lại đi lấy một hộp cơm ăn liền quay lại.
Ánh mắt mọi nười nhìn theo động tác thong thả di chuyển của cậu.
Tống Dục An vươn tay ra với Diệp Tả Dữu.
Diệp Tả Dữu: "Cảm ơn."
Tống Dục An rất nhanh đã giúp cậu làm nóng hộp cơm, lúc này mới hỏi: "Cậu có tính toán gì?"
Diệp Tả Dữu nghe vậy cong cong khóe miệng: "Anh không phải là chỉ huy sao?"
Diệp Tả Dữu cong khéo miệng: "Không bao gồm cậu."
Tiền đề cho việc anh chỉ huy là Diệp Tả Dữu phải nghe anh, nhưng Tống Dục An và Diệp Tả Dữu đều hiểu rõ, chuyện Diệp Tả Dữu đã đưa ra quyết định, không có ai có thể thay đổi.
Nếu như Tống Dục An đều không thể làm cho Diệp Tả Dữu nghe theo sắp xếp của anh, còn không bằng để Diệp Tả Dữu tự do lựa chọn.
Khóe miệng Diệp Tả Dữu càng cong to thêm, Tống Dục An người này còn rất hiểu cậu: "Tôi định đi tìm Hầu vương cũ."
Tống Dục An theo bản năng nhíu mày.
Những người khác nghe câu này lại càng kinh ngạc.
"Tìm nó làm cái gì?" Trương Minh hỏi.
Lý Phong nhíu mày: "Mặc dù Hầu vương cũ quả thật không có tính công kích gì với chúng ta, nhưng dù sao dưới tình huống nó bị trọng thương mà đi tìm nó, vẫn là rất nguy hiểm."
Tống Dục An lại lập tức đoán được suy nghĩ của Diệp Tả Dữu: "Cậu muốn cứu nó?"
Diệp Tả Dữu không có chắc chắn, cũng không phủ định, chỉ nói: "Tôi cảm thấy chúng ta có thể dẫn theo nó đến chỗ đàn vượn khổng lồ cứu người."
"Có đáng tin không?" Đoạn Nhạn Sơn hỏi.
Tương Mông không nói gì, chỉ nhìn Tống Dục An một cái.
Diệp Tả Dữu nói câu này nằm trong dự liệu của Tống Dục An, anh biết anh không ngăn được Diệp Tả Dữu, liền nói: "Tôi đi cùng với cậu."
Ai mà ngờ Diệp Tả Dữu lại lắc đầu: "Không, tôi đi cùng Trương Duệ là được rồi, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Bọn họ tốt nhất là phân người ra làm hai đường, Diệp Tả Dữu và Trương Duệ dẫn một bộ phận người đi cứu Hầu vương cũ, Tống Dục An dẫn những người còn lại đi về phía miệng núi lửa.
Bây giờ sắc trời còn sớm, sắc trời tối đi một phần, tuyển thủ bị nhốt trong hang động càng nguy hiểm hơn một phần.
Ai cũng không thể đảm bảo hôm nay có còn người chạy từ trong hang động ra không, cho nên cho dù thế nào, bọn họ phải gấp rút lên đường đuổi đến miệng núi lửa trước khi trời tối, trước khi tuyển thủ đi ra khỏi hang động, cố gắng hấp dẫn sự chú ý của đàn vượn.
Nếu như có tuyển thủ đi ra từ hang động, bọn họ cần phải cố gắng hết sức cứu càng nhiều tuyển thủ càng tốt.
Chuyện này chỉ có thể giao cho Tống Dục An làm.
Mà Diệp Tả Dữu dẫn theo Trương Duệ, bọn họ sẽ cố gắng chữa trị cho Hầu Vương cũ, đợi Hầu vương cũ khôi phục tốt rồi, bọn họ sẽ nghĩ cách đển Hầu vương cũ về lại đàn vượn.
Diệp Tả Dữu nói nhiều thêm một câu, Tống Dục An lại càng nhíu chặt mày thêm một phần.
Đến khi anh nghe xong câu 'chữa trị cho Hầu vương cũ", sắc mặt Tống Dục An hoàn toàn đen sì.
Đôi mắt thâm thúy của anh như đang kìm nén cảm xúc mạnh liệt nào đó, nhưng khi anh ngẩng đầu đối diện với anh mắt của Diệp Tả Dữu, cổ tức giận đó lập tức tiêu tán.
Tống Dục An nhìn chằm chằm Diệp Tả Dữu.
Anh rất muốn hỏi Diệp Tả Dữu sẽ chữa trị cho Hầu vương cũ như thế nào, nhưng câu này kẹt lại trong cổ họng, cuối cùng cũng không nói ra được.
Những người xung quanh đều cho rằng Tống Dục An đang suy nghĩ tính khả năng kế hoạch của Tống Dục An.
Chỉ có Diệp Tả Dữu nhìn ra điều khác thường, cậu cảm thấy lúc này Tống Dục An đang rất tức giận, nhưng Diệp Tả Dữu lại không rõ cậu rốt cuộc là lúc nào mà chọc giận anh rồi.
Ánh mắt khán giả trong phòng trực tiếp sáng hơn những người khác rất nhiều.
[Tống thiếu tướng đây là tức giận rồi sao?!]
[Chắc chắn là vậy, lần trước Tống thiếu tướng tức giận cũng là vẻ mặt này.]
[Đang yên ổn tại sao lại đột nhiên tức giận?]
[Tôi cảm thấy, hẳn là có liên quan đến kế hoạch của Hữu Hữu.]
[Đúng, tôi cũng vậy! Tống thiếu tướng hẳn là cảm thấy một mình Hữu Hữu đi gặp Hầu vương cũ rất nguy hiểm, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào để khuyên Hữu Hữu đừng đi, dù sao Hữu Hữu đưa ra quyết định, ai cũng không thể thay đổi.]
[Hầy, cho nên nói, chính là đau lòng cho vợ mà!]
[Sớm tỏ tình một chút có phải là được rồi không!]
[Không biết tại sao, nhìn đôi tình lữ giận dỗi, tôi thế mà lại cảm thấy có chút ngọt ngào?]
[Quả thật là rất ngọt! Quan tâm vợ sao lại không ngọt?!]
[kswl!]
Tống Dục An hồi lâu không nói gì, Diệp Tả Dữu không khỏi suy nghĩ, lẽ nào cậu thật sự đã nói lời gì đó quá đáng?
Lúc Diệp Tả Dữu đang nghi ngờ bản thân, Tống Dục An cuối cùng cũng mở miệng: "Cậu dẫn đội y tế đi cùng."
Diệp Tả Dữu theo bản năng muốn từ chối, lại nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu.
Mặc dù cậu quả thật có thể chữa trị cho Hầu vương cũ, nhưng dẫn theo đội y tế cũng sẽ đảm bảo hơn một chút.
"Được." Diệp Tả Dữu nói.
Nghe Diệp Tả Dữu không từ chối, Tống Dục An nhíu chặt màu lúc này mới giãn ra một chút.
Quyết định xong kế hoạch tiếp theo, mọi người rất nhanh đã bắt đầu hàng động.
Diệp Tả Dữu ăn xong hộp cơm thứ hai, những người khác cũng đã sửa soạn xong có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Ấu tể đương nhiên cũng đi theo Diệp Tả Dữu, làm cho Diệp Tả Dữu kinh ngạc là, Tống Dục An thế mà phân 300 người đi cùng bọn họ.
"Chúng tôi không cần nhiều người như vậy." Diệp Tả Dữu nói.
Tống Dục An lại nói: "Cậu dẫn theo, tôi mới yên tâm."
Trương Duệ lúc này đúng lúc cho người lái phi hành khí qua đây: "Diệp Tả Dữu, nhanh đi lên!"
Thang mây được thả xuống, Diệp Tả Dữu nhìn thang dây trước mặt, lại nghiêng đầu nhìn Tống Dục An, trong đầu có một ý nghĩa lướt qua, cậu dùng giọng điệu đùa đùa nói: "Anh có phải là quá quan tâm đến tôi rồi không?"
Cơ thể Tống Dục An khẽ cứng đờ, sau đó anh quay người, nhìn thẳng vào Diệp Tả Dữu nói: "Phải."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro