Chương 61: Rừng cây khổng lồ (3)
Tống Dục An hỏi: "Ở phương hướng nào?"
Diệp Tả Dữu chỉ một hướng: "Đi nhìn xem xem."
Hai người càng đi gần, Diệp Tả Dữu rất nhanh đã phát hiện ra một thân ảnh ở sâu trong bụi cỏ.
Người đàn ông mặc một bộ quân phục màu xanh bên ngoài, cơ hồ như hòa vào làm một với hoàn cảnh xung quanh, nếu như Diệp Tả Dữu không mở đồng tử lưu ly ra, có lẽ cũng sẽ không lập tức phát hiện ra anh ta.
Chỉ là nhìn từ xa, tình hình của người đàn ông dường như có chút không ổn.
Khí đen đem anh ta bao bọc bên trong, ở trên chân anh ta, còn có một vết thương sâu nhìn thấy xương cốt, lúc này còn đang xảy máu tươi.
Camera theo dõi cũng chú ý đến tình hống trong bụi cỏ:
[! Chỗ này sao lại có tuyển thủ bị thương?]
[Ôi trời ạ, nhìn có vẻ có chút nghiêm trọng, người đã hôn mê rồi sao?]
[Hẳn là vậy, nếu như không phải là hôn mê, lúc này hẳn là đã nghe thấy Hữu Hữu bọn họ đi lại gần?]
[Nhìn khu rừng này, thật sự rất nguy hiểm.]
[Đúng vậy, có chút lo lắng cho Hữu Hữu bọn họ.]
Diệp Tả Dữu và Tống Dục An không dám trì hoãn, lật người người đàn ông lại, dò xét hô hấp của anh ta.
"Còn thở," tầm mắt anh rơi lên mặt người đàn ông, vẻ mặt khẽ biến, "Là Đỗ Chu."
Cái tên này có chút quen tai, Diệp Tả Dữu nhớ lại một chút, nghĩ đến người đàn ông này là tay sai đắc lực bên người Lôi Đào.
[Thế mà là Đỗ Chu!]
[Ấy, Đỗ Chu sao lại biến thành như vậy, anh ta không phải là nên ở cùng với Lôi Đào sao?]
[Không biết, tôi đã lâu rồi không đi xem phòng phát sóng trực tiếp của tuyển thủ khác.]
"Trước tiên đưa anh ta về đã." Diệp Tả Dữu và Tống Dục An cũng không nghĩ nhiều.
Tống Dục An cúi người, trực tiếp cõng người đàn ông lên lưng.
Diệp Tả Dữu bước nhanh đi trước dẫn đường.
Đoạn Nhạn Sơn đang cảnh giới xung quanh nơi dừng chân, nhìn thấy Diệp Tả Dữu vội vàng chạy về phía này, trong lòng đầu tiên là lộp bộp một tiếng, sau đó anh ta nhìn thấy người đàn ông trên lưng Tống Dục An.
"Sao lại còn đem thêm một người về?" Đoạn Nhạn Sơn hỏi.
Tống Dục An trầm giọng nói: "Đến giúp một tay."
Lý Phong và Tưởng Mông nhanh chóng đứng lên, dọn sạch một chỗ bằng phẳng, Tống Dục An đặt Đỗ Chu xuống đất.
Vừa nãy không nhìn kỹ, bây giờ Diệp Tả Dữu ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Đỗ Chu, phát hiện trên người anh ta cơ hồ là vết xước nhỏ vụn, chỉ có vết thương trên chân phải là nhìn thấy xương, giống như là vị cành cây hoặc là hòn đá sắc nhọn cắt rách vậy, trừ cái này ra, chân trái của anh ta còn bị đứt đoạn.
Khó trách vừa nãy hai người họ phát hiện ra Đỗ Chu, cả người anh ta lại nằm trên đất, xem ra hẳn là đôi chân không thể đi được, chỉ có thể bò đi.
Có điều vẫn may trừ những vết thương này ra, trên người anh ta không có vết thương nào khác.
Mà trên người anh ta cũng chỉ có khí đen, không có hiện tượng chuyển hóa thành tử khí.
Tưởng Mông và Lý Phong đã bắt đầu tiêu độc băng bó vết thương cho Đỗ Chu.
Diệp Tả Dữu đang muốn thúc giục Đoàn Tử hấp thu khí đen, Tống Dục An đột nhiên kéo tay phải của Diệp Tả Dữu.
Diệp Tả Dữu sửng sốt, quay đầu nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Tống Dục An hé môi, mới tìm được cái cớ: "Ấu tể nhìn có vẻ rất nóng, cậu trước tiên đưa nó đi ngâm nước, bên này giao cho chúng tôi."
Diệp Tả Dữu cúi đầu nhìn ấu tể dưới đất, vừa nãy nó cứ nhất định đi theo hai người họ, nhưng trong rừng quá nóng, lúc này nó đã nóng đến thè lưỡi ra thở rồi, đang bò ra đất thở hổn hển.
Khí đen trên người Đỗ Chu không quá nguy hiểm, nhưng nếu mặc kệ ấu tể, nó không bao lâu nữa sẽ bị say nắng.
Diệp Tả Dữu chỉ có thể ôm ấu tể đi đến dòng suối.
Đến bên dòng suối, không cần Diệp Tả Dữu nói gì, ấu tể đã tự trèo xuống, tìm đến chỗ dòng nước nhỏ ngâm nước lúc trưa, ngâm nửa người vào bên trong.
Xác định xung quanh không có nguy hiểm gì, Diệp Tả Dữu nói với ấu tể: "Mày trước tiên ngâm ở đây nhé, tao sẽ lập tức quay lại."
Xoa xoa đầu ấu tể, Diệp Tả Dữu đứng lên đi qua.
Tưởng Mông và Lý Phong động tác rất nhanh, đã băng bó xong toàn bộ vết thương lớn nhỏ trên người Đỗ Chu, trừ vết thương trên chân phải, những vết thương khác đã ngừng chảy máu.
Lý Phong ấn chân phải của Đỗ Chu, vẻ mặt ngưng trọng: "Vết thương này quá sâu, nhất thời có lẽ không thể ngừng chảy máu được."
Tưởng Mông trầm giọng: "Không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu như còn để máu chảy tiếp......"
Phỏng chừng Đỗ Chu rơi vào hôn mê sâu, đến lúc đó sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tưởng Mông nhìn Tống Dục An và Diệp Tả Dữu: "Có giúp anh ta nhấn nút khoang thoát hiểm không?"
Lúc Diệp Tả Dữu và Tống Dục An tìm thấy Đỗ Chu chỉ phát hiện một mình anh ta, xung quanh không có ba lô, càng không có vật phẩm khác, nhưng nút khoang thoát hiểm trên tay Đỗ Chu, vẫn còn nằm yên trên cổ tay anh ta.
Tống Dục An không nói gì, chỉ là hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Tả Dữu.
Diệp Tả Dữu biết, lựa chọn tốt nhất bây giờ của bọn họ là nhấn nút khoang thoát hiểm, để đội cứu viện đến cứu giúp Đỗ Chú.
Nhưng nếu như người của đội cứu viện đến, đồng thời cũng đại biểu Diệp Tả Dữu bọn họ sẽ mất đi cơ hội có được manh mối.
Đỗ Chu đã chật vật như vậy mà xuất hiện, nói lên anh ta chắc chắn đã gặp phải phiền phức gì đó.
Mà phiền phức này, có lẽ là nguy hiểm lớn nhất trong rừng cây khổng lồ này.
Diệp Tả Dữu suy nghĩ một lúc, vẫn là lắc đầu, cậu ngồi xổm xuống: "Lại ấn chặt vết thương thử xem."
Miệng nói như vậy, nhưng cậu đã âm thầm thúc giục Đoàn Tử, bắt đầu hấp thu khí đen xung quanh vết thương của Đỗ Chu.
Tưởng Mông và Lý Phong thấy Diệp Tả Dữu đã nói như vậy, cũng không do dự, ấn chặt vết thương của Đỗ Chu, tiếp tục băng bó cho anh ta.
Linh khí không ngừng cuồn cuộn chảy vào cơ thể Diệp Tả Dữu, lại cung cấp toàn bộ cho Đoàn Tử, khí đen không ngừng được bóc khỏi cơ thể Đỗ Chu, vết thương trên chân phải của Đỗ Chu cuối cùng cũng ngừng chảy máu.
Tưởng Mông và Lý Phong thở phào.
"Cho anh ta uống chút nước, tiếp theo chỉ là đợi anh ta tỉnh lại." Đoạn Nhạn Sơn nói.
Hôm nay Diệp Tả Dữu tiêu hao hơi nhiều linh khí, nhưng vẫn may còn trong phạm vi Diệp Tả Dữu chấp nhận được.
Ngồi tại chỗ hoàn hoãn một chút, Diệp Tả Dữu đang muốn đứng lên, bên cạnh đột nhiên có một cánh tay vươn đến.
Diệp Tả Dữu không cần nhìn, cũng biết là Tống Dục An.
Cậu cũng không khách khí, mượn lực tay của Tống Dục An đứng lên, lau mồ hôi trên trán: "Tôi đi xem nhóc con."
Tống Dục An không lập tức buông tay Diệp Tả Dữu ra, nhìn Diệp Tả Dữu bước đi vững vàng, anh mới thả tay.
Đột nhiên lại nhiều ra một bệnh nhân phải chăm sóc, nơi bọn họ dừng chân lại bận rộn lên.
Đoạn Nhạn Sơn nấu nước sôi, Lý Phong lấy thịt thỏ mới còn dư lại từ lúc trưa, một lần bỏ vào nồi, bắt đầu nấu canh.
Bên ngoài thì nhìn Đỗ Chu không có vấn đề gì lớn, nhưng Lý Phong vừa nãy lúc băng bó cho anh ta có sờ một chút, phát hiện anh ta rất gầy, xanh xao vàng vọt, vừa nhìn đã biết lâu rồi không ăn gì.
Bọn họ muốn biết nguy hiểm trong khu rừng này, còn phải dựa vào Đỗ Chu, phải chăm sóc anh ta cho tốt.
Canh thịt nấu xong, Lý Phong còn chia ra một bát cho Trương Minh.
Trương Minh lúc này cũng vừa mới tỉnh, đang nghe Tưởng Mông nói chuyện xảy ra, nhìn canh thịt trước mặt, vẻ mặt phức tạp: "Tôi thì không cần đâu?"
Đoạn Nhạn Sơn: "Anh nhanh chóng uống đi, một chút máu cũng là máu."
Trương Minh xấu hổ đến mức có muốn một cái khe để chui vào.
Diệp Tả Dữu nhìn Trương Minh, anh ta ngủ một giấc xong, tinh thần đã tốt hơn nhiều, Diệp Tả Dữu cũng thở phào.
Vốn dĩ vừa nãy cậu và Tống Dục An là đi tìm thảo dược, kết quả thảo dược không tìm thấy, ngược lại còn mang người về, bây giờ cơ thể Đỗ Chu cũng ổn định hơn, nhìn có vẻ tạm thời cũng không có vấn đề gì, Diệp Tả Dữu định đi xung quanh đụng vận khí xem.
Lần này Diệp Tả Dữu không muốn đem ấu tể theo, muốn để cho Tống Dục An trông một chút.
Không nghĩ cậu còn chưa mở miệng, Tống Dục An đã nói: "Tôi đi cùng cậu."
Diệp Tả Dữu theo bản năng nhíu mày.
Không biết có phải là ảo giác của cậu không, cậu cứ cảm thấy gần đây cho dù là cậu làm chuyện gì, Tống Dục An đều thích đi theo.
Hẳn là cậu nghĩ lầm rồi.
Khu rừng khổng lồ này quá nguy hiểm, Tống Dục An không yên tâm để cậu đi một mình cũng là bình thường.
"Vậy chúng ta đi nhanh về nhanh." Diệp Tả Dữu liếc nhìn ấu tể, nhìn thấy nửa người nó còn ngâm trong nước, lập tức yên tâm không ít.
Đoạn Nhạn Sơn cũng gật đầu với Diệp Tả Dữu, ý bảo anh ta sẽ để ý đến ấu tể.
Lần này rời đi không cần mang theo ấu tể, tốc độ của Diệp Tả Dữu và Tống Dục An nhanh hơn không ít.
Diệp Tả Dữu mở đồng tử lưu ly, đi gần đó gần nửa tiếng, cuối cùng ở trong một bụi cỏ có một cây nhân sâm.
Tác dụng thuốc của nhân sâm rất cao, cũng là thuốc bổ rất tốt, mặc dù cây nhân sâm củ không lớn, nhưng lại hoàn toàn đủ cho Trương Minh và Đỗ Chu bổ máu.
Tìm được thảo dược xong, Diệp Tả Dữu và Tống Dục An cũng không ở lại lâu, rất nhanh đã quay lại nơi dừng chân.
Sắc trời dần tối, phía tây chân trời chỉ còn lại một ánh chiều tà cuối cùng.
Lúc Diệp Tả Dữu và Tống Dục An về đến nơi dừng chân, những người khác cũng đang chuẩn bị bữa tối.
Ấu tể ghé dưới tàng câu, vốn dĩ còn uể oải nhìn không có tinh thần, nhìn thấy Diệp Tả Dữu quay lại, nó lập tức lật người ngồi dậy.
Đoạn Nhạn Sơn nhìn thấy thở dài: "Quả nhiên, đối đãi với người khác nhau, con gấu trúc này còn có hai bộ mặt."
Đạn mạc cũng bị lời nói chua lòm này của anh ta chọc cười chết.
[Đều đã lâu như vậy rồi, Đoạn Nhạn Sơn vẫn còn chưa tiếp nhận sự thật là?]
[Cười chết, có lẽ không chấp nhận nổi, dù sao mỗi ngày anh ta đều nhớ đào măng trúc cho nhóc con!]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha nghĩ như vậy, cũng quá thảm!]
[Có điều còn có chút tiến độ, chí ít thì hôm nay nhóc con cho anh ta sờ rồi!]
[Quả thật, đây cũng coi là tiến bộ rồi!]
[Cười điên mất.]
Ấu tể rất dính Diệp Tả Dữu, nhìn thấy Diệp Tả Dữu quay lại, nó trực tiếp trèo lên đùi Diệp Tả Dữu, cũng không xuống nữa.
Diệp Tả Dữu rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa nhân sâm cho Tưởng Mông xử lý, dặn dò không cần cắt quá nhiều, Đỗ Chu mất máu quá nghiêm trọng, chỉ thể dùng nhiều hai miếng, Trương Minh chỉ cần một miếng là đủ.
Tương Mông hai ngày nay đã hoàn toàn khôi phục tốt rồi, nhận lấy nhân sâm rồi đi rửa sạch.
Lý Phong đem thịt còn lại lúc trưa nướng lên xong, màn đêm cũng buông xuống.
Rừng cây khổng lổ suy cho cùng cũng nguy hiểm hơn những nơi khác, cộng thêm bọn họ bây giờ còn có Trương Minh bị thương, vì thế Tống Dục An dứt khoát nói: "Tối nay đều phải có hai người gác đêm, nửa đêm trước tôi và Lý Phong, nửa đêm sau Tưởng Mông và Đoạn Nhạn Sơn."
Những người khác đối với chuyện này không có ý kiến gì.
Diệp Tả Dữu trước khi nghỉ ngơi còn dặn dò thêm vài câu: "Lưu ý tình hình của Trương Minh và Đỗ Chu, có vấn đề gì thì gọi tôi dậy."
Diệp Tả Dữu lo lắng tối nay sẽ có chuyện ngoài ý muốn, khó có được một hôm ngủ không bịt mắt và nút tai.
Nơi dừng chân dần dần yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng ngáy từ đợt này đến đợt khác.
Ánh mắt Tống Dục An rơi trên người Diệp Tả Dữu.
Đêm tối nguy hiểm, đống lửa trước mặt bọn họ cháy rất to, Lý Phong thỉnh thoảng còn thêm củi vào, để cho lửa càng cháy to hơn.
Ánh lửa lay động, ngọn lửa đong đưa theo gió, ánh sáng thỉnh thoảng quét qua mắt Diệp Tả Dữu, Diệp Tả Dữu khẽ nhíu mày.
Tống Dục An đột nhiên đứng lên.
Lý Phong bị dọa sợ, còn tưởng là có nguy hiểm, lập tức nắm chặt chủy thủ.
Ai mà ngờ Tống Dục An chỉ là chuyển hướng, đi đến bên cạnh túi ngủ của Diệp Tả Dữu ngồi xuống.
Bóng lưng anh rất lớn, vừa vặn che chắn ánh lửa trước mắt.
Diệp Tả Dữu nhíu mày, cuối cùng cũng từ từ giãn ra.
Lý Phong lưu ý thấy được một màn này: "......"
Đây thật sự không có vấn đề gì sao?
Khán giả ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này sắp hưng phấn đến chết mất:
[Ấm áp quá! Ấm áp qua!]
[Bạn trai cũ của tôi chỉ cần tốt bằng một nửa Tống thiếu tướng, tôi cũng không đến mức chia tay với anh ta!]
[Tống thiếu tướng thật sự rất yêu Hữu Hữu QAQ.]
[kswl.]
[Đúng vậy, hai người nhanh chóng đạt thành tâm ý ở bên nhau đi! Tôi thật sự một ngày cũng không muốn đợi nữa!]
[Đoạn video này tôi đã ghi hình lại, hắc hắc hắc hắc.]
[Chị em, nhớ chia sẻ một chút!]
......
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, đêm càng sâu.
Nửa đêm trước đều rất yên tĩnh, gần như là không có nguy hiểm gì.
Lý Phong đi kiểm tra tình hình Trương Minh và Đỗ Chu.
Trương Minh ngủ ngáy vang trời, anh ta sáp lại gần sờ trán Trương Minh một chút, xác định không có phát sốt xong, liền nhìn Đỗ Chu bên cạnh.
Mượn ánh lửa, Lý Phong phát hiện cả người Đỗ Chu chảy không ít mồ hôi, giống như là đang phát sốt.
Có chút phiền phức.
Tống Dục An cũng chú ý đến khác thường, hạ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Phong nói: "Hình như là đang phát sốt."
Vết thương Đỗ Chu quá nghiêm trọng, cộng thêm mất máu quá nhiều, cho dù có nhân sâm bồi bổ, bây giờ cơ thể vẫn còn suy nhược.
Tống Dục An đứng lên đi qua, kiểm tra tình hình Đỗ Chu nói: "Lại cho anh ta uống một bát canh sâm, tôi đi tìm một chút nước hạ nhiệt độ cho anh ta."
Lý Phong nói: "Không cần gọi anh Diệp sao?"
Tống Dục An nói: "Tôi có chừng mực."
Lý Phong cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng dùng nước nóng còn thừa lúc tối nấu canh sâm.
Tống Dục A tìm một cái khăn không dùng đến, định đi đến suối làm ướt khăn.
Nhưng còn chưa đợi anh lại gần, một tiếng bước chân nặng nề vang vọng khắp khu rừng.
Vẻ mặt Tống Dục An ngưng trọng.
Diệp Tả Dữu cũng bị động tĩnh này làm bừng tỉnh, lập tức từ túi ngủ ngồi dậy.
"Đông...."
"Đông đông......"
Giống như là tiếng bước chân của voi khổng lồ, hoàn toàn phá vỡ yên tĩnh của đêm tối.
Những người khác cũng từ trong tỉnh dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Diệp Tả Dữu đồng thời mở ba giác, nhưng cậu chỉ có thể kiểm trả trong phạm vi tầm nhìn, cậu chỉ có thể nhìn tháy một vài động vật hoang dã bị tiếng vang này kinh động chạy trốn tán loạn.
Tất cả mọi người bày sẵn trận địa đón định, ứng phó với nguy hiểm đến bất cứ lúc nào.
Vẫn may thanh âm này chỉ tiếp diễn trong vài phút ngắn ngủi, không bao lâu sau, rừng rậm lại khôi phục an tĩnh như ban đầu.
Xác định sẽ không có chuyện bất ngờ nữa, tất cả mọi người như trút được gánh nặng.
"Đây cmn, chấn động này còn lớn hơn so với voi khổng lồ." Đoạn Nhạn Sơn cắn răng nói.
Lý Phong và Trương Minh nghe thấy lời này cả kinh.
"So với động tĩnh voi khổng lồ còn lớn hơn?" Trương Minh thiếu chút nữa không khống chế được âm điệu.
Lý Phong lẩm bẩm: "Vậy con ngày còn to đến mức nào......"
Tưởng Mông không hiểu quá nhiều về voi khổng lồ, chỉ hỏi Đoạn Nhạn Sơn: "Voi không lồ đại khái bao nhiêu tấn."
Đoạn Nhạn Sơn nói một con số.
Tống Dục An mở miệng nói: "Ít nhất là 30 tấn."
Tất cả mọi người soạt một cái ngẩng đầu nhìn anh.
"Ba, ba mươi tấn?"
Khán giả trong phỏng phát sóng trực tiếp cũng kinh ngạc:
[Ba mươi tấn? Vậy phải là quái vật to đến mức nào?!]
[Tôi cmn nổi hết cả da gà......]
[Cung cấp phòng an toàn, có thể chứa được 2000 người QWQ.]
[Suy đoán đại khái một chút, Đỗ Chu sẽ không phải là quái vật này mới bị thương chứ?]
[Nhưng rất kỳ lạ, nếu như động vật hoang dã lớn như vậy, tại sao Đỗ Chu chỉ bị thương nhẹn?]
Vấn đề này dẫn đến không ít cơ dân mạng phải suy nghĩ.
Quả thật, nếu như thật sự là động vật còn lớn hơn voi khổng lồ, tại sao Đỗ Chu lại có thể hoàn toàn không tổn thất gì mà chạy trốn được đến đây?
Loại động vật hoang dã hình thể kiểu này, chỉ cần bọn nó muốn, bọn nó hoàn toàn có thể nghiền nát tuyển thủ.
Điểm này Diệp Tả Dữu cũng đang suy nghĩ.
Tống Dục An kinh nghiệm phong phú, anh đưa ra phán đoán thường sẽ không sai, cho nên sinh vật đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn này, tại sao lại thả cho Đỗ Chu một con đường sống?
Còn có, tuyển thủ trước đó hãm hại Tưởng Mông rơi vào hang nhện, lẽ nào cũng chết dưới tay động vật hoang dã này?
"Thời gian vẫn còn sớm mọi người tiếp tục ngủ đi." Tống Dục An quét mắt nhìn mọi người, tầm mắt rơi trên người Diệp Tả Dữu.
Diệp Tả Dữu hồi thần, nhìn thấy khăn lông anh cầm trong tay hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Lý Phong lúc này mới từ kinh ngạc hồi thần lại: "Đỗ Chu phát sốt."
Vẻ mặt Tống Dục An thoáng chốc có chút không vui, nhưng rất nhanh đã được anh che giấu cảm xúc trong mắt, quay người đi đến dòng suối.
Diệp Tả Dữu lúc này cũng không thể ngủ tiếp, đứng lên đến xem Đỗ Chu bên cạnh.
Dùng đồng tử lưu ly nhìn, Diệp Tả Dữu biết Đỗ Chu phát sốt là vì vết thương nhiễm trùng gây ra.
Tưởng Mông bọn họ mặc dù có đem theo còn tiêu độc, nhưng ở đây dù sao cũng là hoang dã, điều kiện không sạch sẽ, khó tránh khỏi sẽ nhiễm khuẩn.
Diệp Tả Dữu bất động thanh sắc đặt tay trái dán lên người Đỗ chu, hấp thu xong khí đen trên người anh ta, Diệp Tả Dữu nói với Lý Phong: "Đổi băng gạc cho anh ta."
Lý Phong lập tức đi qua.
Những người khác lúc này cũng không ngủ nữa, Tưởng Mông thay Lý Phong nấu canh sâm.
Nhân lúc Lý Phong đi thay băng gạc cho Đỗ Chu, Tống Dục An cũng đem khăn lông ướt quay lại, anh đưa khăng lông trong tay cho Lý Phong, lại đưa một cái cho khăn cho Diệp Tả Dữu.
Diệp Tả Dữu sửng sốt một chút.
Tống Dục An hạ giọng nói: "Lau mồ hôi."
Diệp Tả Dữu đưa tay dò xét sờ trán một cái, lúc này mới phát hiện trên trán cậu đã đầy mồ hôi lạnh, cậu cong khóe miệng, nhận lấy khăn lông rồi nói tiếng cảm ơn với Tống Dục An.
Tống Dục An thấp giọng đáp một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Lý Phong và Tưởng Mông vội trước vội sau, cũng đổi mấy lần khăn lông cho Đỗ Chu, cuối cùng mới cảm thấy nhiệt độ trên người Đỗ Chu được hạ một chút.
Lý Phong thở phào.
Tưởng Mông nói: "Được rồi, mọi người cũng mệt rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Đoạn Nhạn Sơn nói: "Đúng, nhanh đi ngủ đi."
Diệp Tả Dữu ngáp một cái, nhìn ấu tể một cái.
Ấu tể cũng bị động tĩnh vừa nãy ồn tỉnh, nhưng nó phát hiện Diệp Tả Dữu ở phía sau nó, dường như cảm thấy không có gì phải lo lắng, lại bò xuống ngủ tiếp.
Lúc Diêp Tả Dữu nhìn nó, nó đúng lúc lật người, lộ ra cái bụng trắng trắng mập ụp.
Diệp Tả Dữu xoa xoa bụng nó, lại nằm xuống túi ngủ.
Vừa nằm xuống, Diệp Tả Dữu liền cảm thấy trước mặt cậu có thêm một cái bóng râm.
Tống Dục An cầm túi ngủ đi qua: "Còn chỗ không?"
Diệp Tả Dữu nhìn phía sau cậu: "Ừm."
Tống Dục An đặt túi ngủ ở đỉnh đầu Diệp Tả Dữu, đối đầu với Diệp Tả Dữu nằm xuống.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ của đêm tối đã kết thúc, Lý Phong bọn họ cũng lấy ra túi ngủ bắt đầu nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau, lại có thể nghe thấy tiếng ngáy.
Diệp Tả Dữu mở mắt, nhìn chằm chằm rừng cây xuyên thủng bầu trời một lúc lâu.
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng đề thấp của Tống Dục An: "Không ngủ được?"
Diệp Tả Dữu gật đầu: "Có chút."
Chủ yếu là có hơi ồn, Diệp Tả Dữu thích ngủ trong hoàn cảnh yên tĩnh.
Tống Dục An đưa tay ra trước mặt Diệp Tả Dữu.
Bàn tay mở ra, trên đó có hai cái bông nút tai.
Diệp Tả Dữu nhìn chằm bông một lát, trong mắt lướt qua ý cười: "Anh vẫn còn chưa khâu lỗ trên túi ngủ lại à?"
Tống Dục An: "Trước đó đã khâu lại rồi, đây là vừa mới rạch.
Diệp Tả Dữu nhận lấy bông.
Ngón tay không cẩn thận xoẹt qua lòng bàn tay Tống Dục An, Tống Dục An thu tay lại, dùng ngón tay cái xoa xoa một chút, mới thả lỏng tay.
"Ngủ thôi." Tống Dục An khẽ nói.
Diệp Tả Dữu gật đầu.
Đeo hai cái bông để nút tai lên, âm thanh ồn ào xung quanh đã ít đi rất nhiều, không bao lâu sau, cậu đã ngủ say.
Camera theo dõi đương nhiên cũng không bỏ lỡ một màn này, đem toàn bộ hành động nhỏ của hai người hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa đến trước mặt khán giả:
[Quá sủng quá sủng quá sủng! Mấy chữ này tôi đã nói chán rồi!]
[Còn chưa ở bên nhau đã ngọt như vậy rồi, nếu ở bên nhau rồi thì thế nào nữa?]
[Nhìn ra được, Tống thiếu tướng là một người đau lòng cho vợ!]
[Tống thiếu tướng của chúng ta độc thân hai mươi mấy năm, tuân thủ nghiêm ngặt nam đức, đây là điều anh ấy xứng đáng nhận được.]
[Mỗi ngày đều bị tiểu tình lữ tương tác ngọt ngào chết mất.]
[Cứ để tôi ở dưới đáy hố đi!]
Đêm tối yên tĩnh, một đem ngủ ngon.
Có lẽ vì tối qua ngủ rất ngon, sáng ngày hôm sau Diệp Tả Dữu dậy rất sớm.
Lúc cậu vừa mới dậy, liền thấy Tống Dục An còn đang ngủ.
Đoạn Nhạn Sơn và Tưởng Mông gác nửa đêm sau, lúc này đang ngáp ngắn ngáp dài.
Diệp Tả Dữu nói: "Hai người đi ngủ một lát đi."
Đoạn Nhạn Sơn cũng không khách khí với Diệp Tả Dữu, gật đầu rồi chui vào túi ngủ của anh ta.
Tưởng Mông cũng nói đơn giản tình huống nửa đêm sau với Diệp Tả Dữu.
Mấy phút sau tiếng động lớn kết thúc, nửa đêm sau cũng không có gì khác thường.
Diệp Tả Dữu gật gật đầu: "Anh cũng nghỉ ngơi đi."
Tưởng Mông quả thật là rất mệt, cũng không cố chống đỡ, cũng chui vào túi ngủ đi ngủ.
Diệp Tả Dữu đi xem tình hình của Đỗ Chu trước.
Trải qua một đêm hôm qua chăm sóc, Đỗ Chu đã không còn phát sốt, bây giờ sắc mặt anh ta vẫn còn trắng, nhưng nhìn thì có vẻ đã tốt hơn hôm qua nhiều, trên người cũng không có khí đen, có lẽ lại đợi thêm nửa ngày, sẽ có thể tỉnh lại.
Diệp Tả Dữu cho thêm củi vào đống lửa, ấu tể bị tiếng nổ lách cách trong đống lửa ồn tỉnh, nhìn thấy Diệp Tả Dữu không có bên cạnh, nó lại bước chân ngắn nhỏ chạy tới bên cạnh cậu.
Diệp Tả Dữu ôm nó lên: "Có đói không?"
Ấu tể kêu một tiếng.
Diệp Tả Dữu lấy hai quả dại đưa cho nó.
Ấu tể liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn quả.
Diệp Tả Dữu đi kiểm tra một chút măng trúc của ấu tể, phát hiện còn lại cũng không phải là còn nhiều.
Xem ra hôm nay còn phải đào thêm chút măng trúc về cho nó, cậu hôm qua lúc đi tìm nhân sâm, đi qua một khu rừng trúc, đợi những người khác tỉnh lại, cậu lại đi qua đó.
Diệp Tả Dữu hoạt động cơ thể một chút, định đi ra suối đánh răng rửa mặt một chút.
Nơi bọn họ dừng chân cách dòng suối một đoạn, đại khái tầm 30 mét, đứng lúc kẹt vào điểm mù tầm nhìn của đồng tử lưu ly của Diệp Tả Dữu.
Cho nên cũng chính vì thế mà dẫn đến, sau khi Diệp Tả Dữu dừng lại, căn bản không lập tức chú ý đến, bên cạnh dòng suối thế mà có một người đang nằm.
Vẻ mặt Diệp Tả Dữu lập tức thay đổi, nhất thời cũng không quan tâm được nhiều nữa, đặt đồ tẩy rửa xuống vội vàng chạy quá.
Nửa người trên của người đàn ông còn ngâm trong nước suối, sắc mặt trắng bệch, trên người có khí đen quanh quẩn, mà khí đen này đang ẩn ẩn có dấu hiệu chuyển thành tử khí.
Tình hình rất không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro