Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60: Rừng cây khổng lồ (2)

"Cái gì?" Lý Phong theo sát phía sau bước chân khựng lại.

Tống Dục An nhìn Diệp Tả Dữu: "Qua đó nhìn xem."

Diệp Tả Dữu gật đầu, cùng Tống Dục An đi nhanh về phía đầm nước.

Hai người đến gần, một mùi thối rữa càng thêm nồng nặc, đi lại gần, hai người nhìn thấy thảm trạng vô cùng thảm liệt của thi thể.

Tứ chi người đàn ông như bị cái gì đó kéo đứt, rơi rụng quanh người anh ta, xương sọ của anh ta lộ ra bên ngoài, ruồi ong ong bay loạn xạ, cẩn thận nhìn kỹ miệng mà mũi còn có con ròi màu trắng ngọ ngậy.

Trương Minh chỉ là nhìn một cái, yết hầu đã có chút cuồn cuộn, anh ta không nhịn được chạy đến một bên, nôn khan.

Người chết chết quá mức thê thảm, Lý Phong cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng quét mắt, rồi dời tầm mắt đi.

Đoạn Nhạn Sơn lại cẩn thận quan sát một lúc lâu, càng nhìn càng nhíu chặt mày.

Bởi vì cái chết của người đàn ông trước mặt thực sự rất kỳ lạ, xương sọ của anh ta không có bất cứ vết thương trí mạng nào, vết thương duy nhất trên người chính là tứ chi bị đứt đoạn, nguyên nhân duy nhất tạo thành cái chết của anh ta, chính là mất máu quá nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Đoạn Nhạn Sơn bất an.

Rốt cuộc là ai kéo đứt tứ chi của anh ta, tạo nên cái chết của anh ta?

Tuyển thủ, hay là động vật hoang dã?

Diệp Tả Dữu đồng dạng cũng nhìn ra điểm này, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Tử khí trên người người đàn ông đã biến mất, thối rữa trên thi thể cũng có chút nghiêm trọng, từ đây có thể phán đoán thời gian tử vong hẳn là đã qua 4 ngày.

Xung quanh thi thể còn có một vết máu lớn, chỗ này hẳn là hiện trường tử vong đầu tiên, hơn nữa dưới bùn đất còn có giấu vết người đàn ông giãy giụa lúc còn sống.

Diệp Tả Dữu chuẩn bị đi xung quanh tìm manh mối, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tưởng Mông có thần sắc phức tạp phía trước.

Diệp Tả Dữu sửng sốt, nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt Tưởng Mông rơi trên thi thể cách đó không xa, một lúc sau mới thu hồi tầm mắt, khẽ thở dài nói: "Tôi nhận ra anh ta."

Lý Phong và Đoạn Nhạn Sơn kinh ngạc, Trương Minh cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Diệp Tả Dữu lập tức phản ứng lại: "Anh đã từng cứu anh ta ở rừng nhện?"

Tưởng Mông gật đầu, những ngày bị nhốt ở trong hang động nhện, anh ta sao có thể quên được người đàn ông hại anh ta rơi vào khốn cảnh.

Tử trạng của người đàn ông quá thảm, vốn dĩ Lý Phong và Đoạn Nhạn Sơn còn có chút đồng tình với gã, nghe thấy lời này của Tưởng Mông xong, bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt.

Chỉ có thể nói là nhân quả báo ứng.

Người đàn ông này không chỉ hại Tưởng Mông, còn hại những đồng đội khác đi cùng gã.

Bây giờ chính bản thân gã không rõ nguyên nhân chết ở đây, muốn trách cũng chỉ có thể trách là do gã quá ích kỷ.

Khán gải trong phòng trực tiếp nghe đến đây, chỉ cảm thán:

[Mặc dù có chút không đạo đức, nhưng vẫn muốn nói một câu đáng đời.]

[Đúng vậy, anh ta hại chết 4 vị tuyển thủ, còn hãm hại Tưởng Mông, kết quả chính mình cũng không thông quan, đối với loại người này không thể đồng tình nổi.]

[+1]

[Có điều anh ta chết thật sự có hơi thảm......]

Đúng vậy, thi thể đó tôi cũng không dám nhìn lần thứ hai.]

[Cho nên rốt cuộc anh ta chết thế nào vậy?]

[Nhìn dáng vẻ này là mất máu quá nhiều......]

[Giữa tuyển thủ với nhau không thể làm tổn thương lẫn nhau, tôi cảm thấy khả năng cao là sinh vật hoang dã.]

[Cho nên càng kỳ lạ là, rốt cuộc là sinh vật hoang dã nào, kéo dứt tứ chi của anh ta, lại không ăn anh ta?]

Đây cũng là điểm đáng ngờ mà Diệp Tả Dữu đang suy nghĩ.

Động vật hoang dã kéo đứt tư chi của anh ta là muốn làm gì?

Tống Dục An mở miệng nói trước: "Vẫn là rời khỏi đây trước đã."

Mùi hôi thối ngập trời, Diệp Tả Dữu nhíu mày cũng không có giãn ra.

Diệp Tả Dữu cũng thu hồi tầm mắt: "Đi thôi, thi thể anh ta ở gần đầm nước, nước ở đây cũng không thể sử dụng."

Bọn họ bây giờ cần phải suy nghĩ đến hoàn cảnh của mình trước, khu rừng này quá oi bức, đến cả ấu tể đều có chút không chịu nổi, nếu như còn không tìm được nguồn nước sạch sẽ, bọn họ đều sẽ có nguy hiểm bị say nắng.

Sau khi rời khỏi đầm nước, Diệp Tả Dữu lại mở thính giác, đi về phía trước ần nửa tiếng, cậu mới phát hiện một dòng suối.

Có nguồn nước, bọn họ đều thở phào.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, bọn họ dứt khoát hạ trại ở gần đây.

Lông trên người ấu tể rất dày, vừa nãy nó bị nóng đến không chịu nổi, nhìn thấy dòng suối, nó đã nhấc chân nhỏ ngăn chạy qua.

"Muốn tắm rửa sao?" Diệp Tả Dữu nhìn nó.

Ấu tể không biết Diệp Tả Dữu đang nói cái gì, nhưng chỉ cần Diệp Tả Dữu nói chuyện với nó, nó cũng sẽ đáp lại một tiếng.

Diệp Tả Dữu bị nó chọc cười, ôm nó lên đặt ở nơi nước chảy nhẹ của dòng suốt.

Dòng suối không sâu, ấu tể vừa đặt mông ngồi vào, nước lạnh liền chảy qua người nó, nó dường như cảm thấy thoải mái, dùng móng vuốt xối nước lên đầu nó.

Khán giả bị nó dễ thương không chịu nổi:

[Áu áu áu áu áu áu áu áu....]

[Nhóc con của chúng ta thật đáng yêu!]

[A a a a a a a a, còn biết hất nước, thật không minh!]

[Nhóc con mẹ yêu nhóc!]

[Ha ha ha ha ha ha ha Hữu Hữu thật sự là sủng nhóc con, bị hất cả mặt đầy nước cũng không tức giận!]

[Còn không phải sao, đây là nhóc con! Hữu Hữu có kiên nhẫn nhất với nhóc con!]

[Đù, nhất thời cũng không biết nên hâm mộ nhóc con hay là hâm mộ Hữu Hữu.]

Đoạn Nhạn Sơn đi đến lấy nước, nhìn thấy một màn này cười nói: "Chỉ nó biết hưởng thụ."

Diệp Tả Dữu đứng lên, dùng đồng tử lưu ly quét một vòng xung quanh.

Rừng cây khổng lồ lá cây che trời, nhưng chỗ này lại có hơi trống trải một chút, bên trên dòng suối nhỏ có thể thấy được sắc trời bên ngoài.

Thời gian đến giữa trưa, nhiệt độ càng ngày càng cao.

Xung quanh dòng suối còn tính là an toàn, trừ một vài động vật hoang dã ra, Diệp Tả Dữu tạm thời không phát hiện ra nguy hiểm gì.

Nước nấu sôi xong, không thể lập tức uống, Lý Phong liền cầm bình nước của mọi người, dùng nước suối hạ nhiệt.

Những người khác cũng không vây quanh đống lửa, bên đó nhiệt độ có hơi cao, đều ngồi xuống sỏi đá bên dòng suối.

Trương Minh nhìn thấy ấu tể ngâm mình trong nước, anh ta cũng đi đến hạ du, cởi giày ngâm chân vào nước.

Nước mang theo hơi lạnh tẩy đi nóng bức trên người, Trương Minh lập tức thở ra một hơi thoải mái: "Mọi người có muốn đến thử không? Thật sự rất mát mẻ!"

Lý Phong và Đoạn Nhạn Sơn cũng không khách khí, trực tiếp chen đến gần chỗ Trương Minh.

"Được, vậy làm phiền anh nhường vị trí." Lý Phong nói.

Đoạn Nhạn Sơn: "Để cho tôi một chút."

Trương Minh: "......"

Sớm biết đã không gọi mấy người rồi.

Tưởng Mông ho nhẹ một tiếng, cũng đi về phía Trương Minh.

Trương Minh nhanh chóng quay đầu: "Anh không được, nước chỗ này quá lạnh!"

Bước chân Tưởng Mông khựng lại, vẻ mặt cạn lời: "Anh đây là coi tôi thành công chúa hạt đậu à."

Những người khác cũng cười ầm lên.

Tầm mắt Tống Dục An rơi trên khóe miệng khẽ cong lên của Diệp Tả Dữu: "Cậu không ngâm một chút sao?"

Diệp Tả Dữu lắc đầu.

Nhiệt độ nước ở đây có hơi lạnh, một nóng một lạnh cậu dễ bị cảm lạnh.

Tống Dục An khẽ nhíu mày, lại rất nhanh đã giãn ra.

Trương Minh dừng nước suối làm nguội nước trong bình nước một hồi, rồi vướt lên.

Ấu tể lúc này cũng ngâm đủ rồi, bây giờ có chút buồn ngủ, muốn ngủ, hất sạch nước trên lông của nó, rồi nằm ở một bên ngủ mất.

Lý Phong nhấc ba lô lên: "Ba người chúng ta đi phụ cận nhìn xem."

Diệp Tả Dữu dặn dò: "Đừng đi quá xa."

Đoạn Nhạn Sơn nói: "Yên tâm."

Rừng cây khổng lồ này quá nguy hiểm, không cần Diệp Tả Dữu dặn dò, bọn họ cũng sẽ không đi quá xa.

Trương Minh gật đầu: "Chúng tôi đi săn, rất nhanh sẽ quay lại."

Ánh mắt Diệp Tả Dữu rơi lên bóng lưng mấy người bọn họ, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi: "Trương Minh."

Trương Minh sửng sốt, quay đầu nhìn Diệp Tả Dữu: "Làm sao vậy, anh Diệp?"

Trương Minh quay đầu lại, Diệp Tả Dữu càng nhìn thấy rõ ràng hơn, thế mà gần cổ Trương Minh, có một sợi khí đen cực nhẹ, nếu không phải vừa nãy Diệp Tả Dữu nhìn cẩn thận, thiếu chút nữa là bỏ xót.

Lại nhìn hai người khác, trên người Đoạn Nhạn Sơn và Lý Phong không có khí đen.

Vẻ mặt Diệp Tả Dữu lập tức nghiên túc lên, cầm ba lô của cậu lên nói: "Cậu ở lại, tôi đi với hai người họ."

Tống Dục An lập tức quay đầu nhìn Diệp Tả Dữu.

Những người khác cũng có chút ngơ ngác.

Lý Phong càng kinh ngạc hơn: "Cậu đi cùng chúng tôi?"

Khán giả cũng có chút sửng sốt:

[Hữu Hữu trước đây có từng đi săn sao?]

[Hình như không có.]

[Có thể nhìn ra được Hữu Hữu không phải là rất thích đi săn.]

[Vậy tại sao Hữu Hữu lạ đột nhiên muốn đi cùng?]

[Có phải là muốn trải nghiệm một chút cảm giác đi săn không?]

[Không biết Hữu Hữu nghĩ thế nào.]

Đoạn Nhạn Sơn nhìn Tống Dục An, nhìn thần sắc anh như thường, lại nhìn Diệp Tả Dữu: "Chuyện đi săn này......" anh ta vốn dĩ muốn hỏi Diệp Tả Dữu có biết không, suy nghĩ một chút lại nuốt lời vào trong, đổi thành, "Cậu thật sự muốn đi?"

Diệp Tả Dữu gật đầu.

Đoạn Nhạn Sơn nhìn Tống Dục An không nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, nếu như Diệp Tả Dữu đã muốn đi, Trương Minh cậu ở lại đi."

Trương Minh vẫn còn đang ngơ ngác đã bị sắp xếp rõ ràng rồi.

Có điều nếu như Diệp Tả Dữu đã nói như vậy rồi, anh ta cũng không tiện nói gì, chỉ có thể đặt ba lô trên lưng xuống.

Diệp Tả Dữu không chớp mắt nhìn chằm chằm Trương Minh.

Trương Minh quay lại nơi dừng chân, tia khí đen trên gần cổ anh ta càng ngày càng nhạt, anh ta đặt ba lô xuống xong, cổ khí đen mới hoàn toàn biết mất.

Diệp Tả Dữu thở phào, lại quay đầu nhìn Tống Dục An và Tưởng Mông.

"Trông coi nhóc con một chút." Diệp Tả Dữu nói với Tống Dục An.

Tống Dục An 'ừm' một tiếng: "Về sớm một chút."

Diệp Tả Dữu gật đầu rồi cùng Đoạn Nhạn Sơn Lý Phong rời đi.

Giống như Đoạn Nhạn Sơn suy đoán, Diệp Tả Dữu thật sự không biết đi săn, nhưng có đồng tử lưu ly, cậu cho dù không biết đi săn, cũng có thể rất nhanh phát hiện được giấu vết của động vật hoang dã.

Có Diệp Tả Dữu ở đây, lần này Lý Phong và Đoạn Nhạn Sơn đi săn thuận lợi hơn những lần trước, dưới sự chỉ huy của Diệp Tả Dữu, không bao lâu hai người đã săn được vài con thỏ hoang.

Đoạn Nhạn Sơn có chút kinh ngạc nhìn Diệp Tả Dữu.

Diệp Tả Dữu người này, còn thật sự là thỉnh thoảng lại mang đến bất ngờ cho bọn họ.

Là trước đây anh ta xem thường Diệp Tả Dữu rồi.

Lại săn được thêm một con thỏ hoang, ba người quay lại nơi dừng chân.

Diệp Tả Dữu đi phía sau hai người, không yên tâm lại dùng đồng tử lưu ly nhìn hai người trước mặt, trên người Đoạn Nhạn Sơn và Lý Phong không có bất cứ khác thường gì, Diệp Tả Dữu khẽ thở phào, đồng thời cũng không khỏi bắt đầu suy nghĩ, nếu như cậu không đổi với Trương Minh, vật ba người họ sẽ gặp phải nguy hiểm gì dẫn đến trên người Trương Minh xuất hiện khí đen?

Mặc dù bị thương cũng xuất hiện khí đen, nhưng trong khu rừng khổng lồ nguy hiểm này, bọn họ tốt nhất là không nên bị thương.

Trên người trở lại không có gặp phiền phức gì, chỉ là Đoạn Nhạn Sơn lại phát hiện một con rắn trong bụi cỏ.

Đoạn Nhạn Sơn dùng gậy gỗ đánh rắng, nhíu mày nói: "Chỗ này hình như có rất nhiều."

Lý Phong nói: "Cũng là bình thường, trong rừng cây rậm rạp này, rất thích hợp cho rắn sinh sống."

"Có điều con rắn vừa rồi và con rắng khi nãy không sai biệt lắm, nhìn đều giống như rắn độc, chúng ta phải cẩn thận một chút." Đoạn Nhạn Sơn nói.

Lý Phong trịnh trọng gật đầu.

Lại đi thêm một lúc, Diệp Tả Dữu nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của dòng suối.

Cậu khẽ thở phào, đang muốn đóng thính giác, đã nghe thấy một tiếng thét chói tai.

Sắc mặt Lý Phong thay đổi: "Là Trương Minh!"

Diệp Tả Dữu lập tức chạy về nơi dừng chân.

Đoạn Nhạn Sơn: "Nhanh!"

Ba người chạy nhanh về nơi dừng chân, còn chưa chạy lại gần, đã nhìn thấy Trương Minh kêu gào tại chỗ.

Diệp Tả Dữu liếc nhìn thấy khí đen trên người Trương Minh, tầm mắt di chuyển, khí đen quấn ở cổ chân của Trương Minh, khí đen này là nơi có khí đen nồng đậm nhất, còn có hai miệng vết thương đang chảy máu.

"Bị rắn cắn à?!" Đoạn Nhạn Sơn cũng nhìn thấy rồi.

Tống Dục An phản ứng rất nhanh, hoành đao vung lên cắt con rắn thành hai nửa.

Tưởng Mông cởi áo của mình ra, để Trương Minh ngồi xuống, bắt đầu dừng miệng ép máu độc trên miệng vết thương của Trương Minh.

Tống Dục An lấy tơ nhện trong ba lô ra, quấn vài vòng ở trên chân Trương Minh, phòng ngừa nọc độc lan tràn.

Diệp Tả Dữu lúc này cũng đã chạy đến, cậu không dám do dự, lập tức thúc giục Đoàn Tử ra khỏi cơ thể, bắt đầu hấp thu khí đen xung quanh miệng vết thương.

Con rắn đó quả nhiên có độc, Diệp Tả Dữu tốn gần 10 phút, mới hấp thu sạch sẽ khí đen xung quanh miệng vết thương của Trương Minh.

Mà lúc này, Tưởng Mông cũng dừng động tác lại.

Ép máu đến lúc này, máu từ vết thương của Trương Minh cuối cùng cũng chảy ra máu đỏ rồi.

Tưởng Mông ngã ngồi ra sau, thở phào.

Lý Phong cũng như trút được gánh nặng.

Đoạn Nhạn Sơn nhìn Tưởng Mông ngồi trên đất, dìu anh ta đứng dậy: "Trước tiên đừng nghỉ ngơi, anh đi súc miệng trước."

Sắc mặt Trương Minh trắng bệch, vẫn còn ngơ ngác ngồi tại chỗ.

Lý Phong nhìn anh ta: "Sao lại đột nhiên bị rắn cắn?"

Trương Minh lau mồ hôi lạnh trên trán, nhớ lại một chút: "Tôi cũng không biết, đang yên lành ngồi ở đây, đột nhiên cảm thấy rất đau, đợi tôi phản ứng lại, đã bị cắn rồi."

Diệp Tả Dữu vừa nãy tiêu háo quá nhiều linh lực, lúc này sắc mặt cũng có chút trắng bệch: "Rắn độc trong khu rừng khổng lồ này có hơi nhiều, mọi người cần phải chú ý nhiều một chút."

Đoạn Nhạn Sơn dìu Tưởng Mông quay lại: "Đúng vậy, vừa nãy trên đường chúng tôi đi về cũng gặp một con rắn độc, cần phải chú ý một chút."

Tống Dục An nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Tả Dữu, khẽ hỏi: "Không sao chứ?"

Diệp Tả Dữu ngẩng đầu nhìn anh: "Hửm?"

Tống Dục An: "Sắc mặt cậu có hơi trắng."

Diệp Tả Dữu lắc đầu: "Tôi không sao."

Tống Dục An kéo cánh tay cậu ngồi chỗ đất trống: "Ngồi nghỉ ngơi một lát, tôi đi chặt cỏ ở xung quanh đây."

[!!!]

[Tôi thật sự, mỗi ngày đều bị động tác âm thầm của đôi tình lữ này chọc đến trái tim!]

[? Sao lại là đôi tình lữ?]

[Còn không gọi là đôi tình lữ, thì cái gì mới gọi là đôi tình lữ?]

[Đã kéo tay để vợ ngồi xuống rồi, Tống thiếu tướng thật sự là rất yêu!]

[Cho nên mỗi ngày đều hỏi, lúc nào thì tỏ tình?!]

[Hầy, không phải tôi dội nước lạnh, tôi cảm thấy có thể thật sự phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.]

[Nói thế nào?]

[Tôi chỉ hỏi mọi người thế này thôi, mọi người cảm thấy Hữu Hữu có giống thẳng nam không?]

Câu hỏi này lập tức hỏi đến không ít khán giả và fan.

[Đây....làm thế nào mà nhìn ra được?]

[Cho nên nói, có thể còn phải đợi một thời gian nữa.]

[À đúng, tôi phản ứng lại được, trước mắt chỉ phát hiện Tống thiếu tướng thích Hữu Hữu, nhưng Hữu Hữu bên này cũng không nhìn ra cái gì......]

[QAQ đúng nhỉ, thật sự là một đòn cảnh cáo.]

[Lẽ nào Tống thiếu tướng không dám trực tiếp tỏ tình, nếu như Hữu Hữu thích phụ nữ, vậy thật sự sẽ rất xấu hổ.]

[Thở dài, có điều tôi cảm thấy Hữu Hữu đối xử với Tống thiếu tướng vẫn là có chút không giống, đương nghe thấy Tống thiếu tướng có nguy hiểm, không hề do dự mà đi cứu Tống thiếu tướng.]

[Vậy tại sao không nói lúc Tưởng Mông gặp nguy hiểm, Hữu Hữu cũng không hề do dự mà đi cứu người?]

[.......QWQ.]

[Không cần biết thế nào, đem thời gian giao lại cho hai người đi, bọn họ sẽ xử lý tốt.]

[+1, chúng ta kiên nhẫn chờ đợi là được, cho dù CP không thành, chí ít chũng ta cũng ship rất vui vẻ!]

Tống Dục An rất nhanh đã xử lý sạch sẽ toàn bộ bụi cỏ xung quanh, lúc này mới không lo lắng đột nhiên có một con rắn chui ra từ bãi cỏ.

Độc tố trong vết thương của Trương Minh đã toàn bị xử lý sạch sẽ, bây giờ chỉ cần đợi vết thương khôi phục là được.

Lý Phong cũng lấy băng gạc, băng bó đơn giản cho anh ta.

Đoạn Nhạn Sơn hỏi: "Không sao chứ?"

Trương Minh lắc đầu: "Không có vấn đề gì lớn, chính là tôi thật là xui vẻ."

Lý Phong đi rửa tay quay lại, tán đồng gật đầu: "Quả thật là rất xui xẻo."

Rừng khổng lồ có nhiều rắn, nhưng bọn họ đều không bị cắn, cũng chỉ có Trương Minh bị cắn.

"Xem ra chiều hôm nay không thể tiếp tục lên đường rồi." Tưởng Mông nói.

Mặc dù độc tố trong miệng viết thương của Trương Minh đã hút sạch sẽ, nhưng vì đề phòng vạn nhất, còn phải quan sát thêm.

Diệp Tả Dữu ngồi trên hòn đá khôi phục một lúc, bây giờ cũng tốt hơn nhiều rồi, cậu nghe vậy cũng nói: "Vậy hôm nay nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai rồi xuất phát, đợi lát nữa tôi lại đi gần đây nhìn xem, có thể tìm được thảo được gì không."

Những người khác cũng không có ý kiến.

Đoạn Nhạn Sơn và Lý Phong cho thêm củi vào đống lửa, sau đó cầm thỏ hoang đi xử lý.

Tống Dục An phát xong bụi cỏ, lại dùng tro củi trong đống lửa, rắc một vòng ở xung quanh chỗ dừng chân.

Muỗi không thích mùi tro củi, tối nay hẳn là sẽ không có rắn độc đột nhiên đến gần chỗ dừng chân.

Buổi trưa bọn họ chỉ ăn đơn giản, sau khi Trương Minh bị cắn, cả người lẫn tinh thần đều có chút uể oải, chỉ ăn mấy miếng thịt, liền đi ngủ.

Đoạn Nhạn Sơn nhìn thấy trạng thái của anh ta có chút lo lắng.

Lý Phong đưa tay thử đo nhiệt độ trên trán anh ta: "Hình như có hơi sốt."

Diệp Tả Dữu dùng đồng tử lưu ly nhìn một chút, xác nhận Trương Minh chỉ đơn giản là phát sốt: "Dùng nước lạnh đắp lên cho anh ta, tôi ăn xong sẽ đi tìm thảo dược."

Tống Dục An nói: "Tôi đi cùng cậu."

Diệp Tả Dữu gật đầu.

Đơn giản ăn thịt nướng xong, Diệp Tả Dữu và Tống Dục An đeo ba lô lên định đi xung quanh xem xem.

Ấu tể nghe thấy động tĩnh, mở mắt, nhìn thấy Diệp Tả Dữu và Tống Dục An rời đi, nghĩ cũng không nghĩ, chân ngắn nhỏ chạy bước nhỏ đuổi theo, vừa 'hừm hừm hừm" kêu lên.

Tống Dục An quay đầu nhìn ấu tể, hỏi Diệp Tả Dữu: "Đem nó đi theo?"

Diệp Tả Dữu vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, cúi người vươn tay với ấu tể: "Đem theo thôi."

Ấu tể chạy càng nhanh, thịt trên người nó cũng rung rung theo, trực tiếp bổ nhào vào lòng Dệp Tả Dữu.

Tống Dục Ăn gật đầu: "Chúng ta thay nhau ôm, đúng lúc còn có thể chút gì đó cho nó ăn."

Trước đó Đoạn Nhạn Sơn đã đào cho ấu tể không ít măng trúc, vẫn đủ cho nó ăn một ngày, nhưng ấu tể không thể thiếu sữa, nếu như có thể tìm được một hai con động vật đang cho con bú, Tống Dục An cũng không ngại tốn thời gian để tìm sữa cho ấu tể uống.

Diệp Tả Dữu nhìn ra suy nghĩ của Tống Dục An, nhíu mày một chút: "Khu rừng khổng lồ này có lẽ không dễ tìm động vật đang cho con bú."

Tống Dục An nói: "Cứ thử xem sao."

Diệp Tả Dữu nhìn ấu tể trong lòng, cười một chút: "Nó đi theo tôi, cũng chỉ có măng trúc là không thiếu."

Tống Dục An: "Sau này sẽ tốt hơn," hơi dừng một chút, anh hỏi, "Sau khi chương trình kết thúc cậu có tính toán gì không?"

Diệp Tả Dữu không ngờ Tống Dục An đột nhiên hỏi câu này, sửng sốt một chút: "Hửm?"

Tống Dục An tay phải cầm hoành đao, đi ở bên cạnh Diệp Tả Dữu, thỉnh thoảng hoành đao còn quét qua bụi cỏ, tránh cho có rắn độc đột nhiên nhảy ra.

Nhìn thấy Diệp Tả Dữu không trả lời, anh bổ sung nói: "Tôi là nói......sau khi khi hình xong, cậu....nó làm thế nào?"

Câu này đến miệng lại chuyển một vòng, vẫn là vị Tống Dục An nuốt về.

Diệp Tả Dữu cúi đầu, nhìn ấu tể trong lòng cậu.

Nói thật, Diệp Tả Dữu không hề suy nghĩ đến vấn đề này.

Kế hoạch ban đầu của cậu, là Diệp Tả Dữu đến trái đất cổ xưa xong thì chưa từng nghĩ rời đi.

Cậu từ nhỏ cơ thể yếu ớt, cơ thể không thể rời khỏi linh khí, mà linh khí ở trái đất cổ xưa sống lại này, đối với cậu mà nói là một nơi tốt để tu luyện.

Cho dù trái đất cổ xưa nguy hiểm trùng trùng, nhưng nơi này cũng là một đường sinh cơ của cậu, chỉ cần không rời khỏi trái đất cổ xưa, Diệp Tả Dữu có thể tu luyện để sống tiếp.

Cho nên lúc đến tham gia chương trình này, Diệp Tả Dữu mới đem thao nhiều đồ dùng sinh hoạt như vậy.

Bởi vì cậu hiểu rõ, cậu có thể phải đơn độc vượt qua năm dài tháng rộng ở đây.

Nhưng bây giờ, Diệp Tả Dữu cũng có chút không nắm chắc.

Từ lúc cậu hấp thu cổ linh khí đầu tiên trong cơ thể sinh vật, cậu đã có thể rõ ràng cảm nhận được thể năng của cậu được tăng lên, cơ thể cũng dần dần có chuyển biến tốt.

Nhưng cái chuyển biến tốt này, cũng chỉ có một trình độ.

Nếu đem cơ thể vốn có của Diệp Tả Dữu với một ngôi nhà tranh rách nát, vậy bây giờ ngôi nhà tranh này cũng chỉ nhiều thêm một tầng cỏ che lấp, ngắn chặn nước mưa dột vào những lỗ lớn trên nóc nhà.

Diệp Tả Dữu uốn hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống linh khí, cậu chỉ có một con đường --- tôi thể.

Nhưng tôi thể yêu cầu đả thông hoàn toàn 5 giác, đạt đến trạng thái con người và thiên nhiên hòa vào làm một, mở ra tầng cuối cùng của giác quan.

Nếu không, tôi thể chú định là không tủ thể hoàn chỉnh.

Rời khỏi thế giới không có kinh khí, Diệp Tả Dữu cũng không rõ cơ thể cậu có thể kiên trì được bao lâu.

Mà Diệp Tả Dữu sở dĩ chọn đem ấu tể theo, cũng chính là vì cậu biết, rồi sẽ có một ngày, cậu sẽ đem theo ấu tể biến mất trước mặt mọi người.

Lúc đầu cậu đã nghĩ xong đường về cho bản thân mình, đương nhiên cũng đã thay ấu tể nghĩ xong đường về.

Nhưng tất cả những chuyện này, cậu không thể nói cho Tống Dục An.

Diệp Tả Dữu che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, giọng điệu như thường nói: "Tốt nhất là để nó ở lại đây, trái đất là nhà của nó."

Đáp án này không hề bất ngờ, nhưng lại không phải là đáp án mà Tống Dục An muốn nghe.

Anh bức thiết muốn nhìn thấy một chút cảm xúc khác thường trên mặt Diệp Tả Dữu, nhưng Diệp Tả Dữu đã nhanh hơn anh một bước đi về phía trước một bước.

Mất mát trong mắt Tống Dục An vào lúc này cũng không che giấu nổi.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không nhìn ra được thâm ý trong câu hỏi của Tống Dục An, đều vô cùng tiếc nuối chuyện để ấu tể lại:

[Hầy, muốn để nhóc con ở lại trái đất sao?]

[Giống như Hữu Hữu nói, nơi này dù sao cũng là nhà cả ấu tể, quả thật là lựa chọn tốt nhất.]

[A, đừng mà, như vậy tôi sẽ không nỡ QAQ.]

[Thực sự cũng không sao, đến lúc đó để một camera thời khắc đi theo ấu tể, như vậy chúng ta không phải đã có thể biết rõ tình huống của ấu tể sao?]

[Đúng nhỉ, đây là cách tốt!]

Tống Dục An nhắm mắt, rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc của ah, lúc anh đang muốn mở miệng thăm do một lần nữa, thần sắc Diệp Tả Dữu đột nhiên thay đổi.

"Làm sao vậy?" vẻ mặt Tống Dục An cũng nghiêm túc lên.

Diệp Tả Dữu cẩn thận phân tích mùi trong không khí, một lúc sau mới nhíu mày: "Có mùi máu tanh......"

Còn có tiếng thở mỏng manh của con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro