Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Vùng biển đó (3)

Ăn xong bữa lẩu, thời gian cũng không còn sớm.

Diệp Tả Dữu dạ dày nhỏ, cậu sớm đã đặt đũa xuống, ngồi bên bếp lửa nghe mọi người nói chuyện, ngáp một cái.

Nước mắt từ khóe mắt cậu chảy ra, làm cho đôi mắt lạnh nhạt của cậu có thêm tầng ánh nước, nhiều thêm vài phần nhu hòa.

Tống Dục An nghiêng đầu xong cũng không thu hồi tầm mắt: "Đi đánh răng rửa mặt không?"

Diệp Tả Dữu quả thật có hơi buồn ngủ, liền gật gật đầu.

Tống Dục An vươn tay ra với cậu.

Diệp Tả Dục mượn sức tay anh đứng lên.

Tay hai người tiếp xúc một chút rồi tách ra, nhưng ngón tay Tống Dục An lại nhớ kỹ ấm áp ngắn ngủi này.

Lấy đồ đánh răng rửa mặt, Diệp Tả Dữu đi theo Tống Dục An ra bờ sống.

Gió đêm có hơi lạnh, Diệp Tả Dữu không nhịn được kéo kéo quần áo.

"Sao không mặc nhiều một chút?" Tống Dục An hỏi.

Diệp Tả Dữu nói: "Lúc đó không lạnh."

Tống Dục Anh có chút hối hận anh không mang nhiều thêm áo khoác: "Chúng ta nhanh đi rồi về thôi."

Diệp Tả Dữu: "Ừm."

Đơn giản đánh răng rửa mặt xong, Diệp Tả Dữu và Tống Dục An đi về phía nhà gỗ.

Không ngờ mới đi được hai nước, đã gặp ba người Lôi Đào cầm que lửa đi về phía này.

Diệp Tả Dữu vốn muốn đi vòng qua bọn họ rời đi, lại không ngờ Lôi Đào đột nhiên gọi cậu lại: "Diệp Tả Dữu."

Tống Dục An hơi dừng bước chân, vẻ mặt khẽ biến.

Diệp Tả Dữu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Lôi Đào nhìn Tống Dục An bên cạnh cậu, cười cười với Tống Dục An, rồi mới nói: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu, có nhìn thấy Khang Tuấn Trúc không."

Diệp Tả Dữu quét mắt nhìn hai người phía sau anh ta, không ngờ lại nhìn thấy tử khí quấn trên người đàn ông ăn nói nhẹ nhàng lúc chiều, vẻ mặt cậu khẽ biến, ngữ khí bình thường: "Không có, chúng tôi vừa mới qua đây."

Lôi Đào gật gật đầu, cũng không nói gì, tránh đường.

Diệp Tả Dữu và Tống Dục An đi về phía trước.

Thịnh Hòa đột nhiên không nhịn được nữa: "Anh Đào, anh không hỏi thêm sao?"

Lôi Đào liếc mắt nhìn cậu ta: "Bọn họ quả thật là vừa mới đi ra."

"Vừa đi ra cũng không đại biểu trước đó......" Thịnh Hào cắn răng, "anh Đào anh lẽ nào không nghe thấy lúc chiều cậu ta nói gì sao? Cậu ta nguyền rủa...."

"Cậu ta nói cái gì anh cũng không có chứng cứ là cậu ta làm," Đỗ Chu ngắt lời Thịnh Hào, trước khi Thịnh Hào tức giận nói, "anh đừng nói lời như vậy nữa."

Thịnh Hào mặt đầy khó chịu, lại ngại Lôi Đào không dám nói gì nhiều.

Đỗ Chu nói: "Chúng ta lại tìm thêm đi, nếu như vẫn không tìm thấy..." anh ta hơi dừng một chút, thần sắc ngưng trọng, "chỉ có thể nói tin này cho tổ tiết mục."

Thính giác mở ra, Diệp Tả Dữu nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện phía sau, bước chân cậu không dừng lại, lại mở đồng tử lưu ly ra, động tĩnh trong phạm vị 12 mét lập tức rơi vào mắt Diệp Tả Dữu, cậu cẩn thận nhìn kỹ, không phát hiện ra khác thường.

Diệp Tả Dữu khẽ thở phào, che giấu cảm xúc xuống đáy mắt, xem ra có lẽ Khang Tuấn Trúc đã gặp nạn rồi.

Đến khi đi xa, Tống Dục An mới nói: "Lôi Đào sao lại nhận ra cậu?"

Diệp Tả Dữu giải thích: "Buổi chiều ở rừng cây gặp phải."

Tống Dục An nhíu mày, muốn hỏi cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Hai người về đến nhà gỗ, Tạ Nghị bọn họ cũng đã ăn không sai biệt lắm rồi, bọn họ đều ăn no căng, lúc này đang nằm ôm bụng không nhúc nhích.

Trương Minh chỉ vào yết hầu của mình: "Chỗ này, thật sự, cuối cùng cũng nuốt xuống miếng thịt bò cuối cùng, tôi cảm thấy ăn no đến đây rồi."

Tưởng Mông buồn cười bò dậy, đạp nhẹ anh ta một cái: "Ăn no cũng phải thu dọn, nhanh đứng lên."

Trương Minh thở dài, nhận mệnh đứng dậy thu dọn đồ.

Tạ Nghị nhìn thấy hai người quay lại, hỏi một câu: "Vừa nãy Lôi Đào bọn họ hình như đi về phía đó, hai người có đụng phải không?"

Diệp Tả Dữu nói: "Có đụng phải."

Vẻ mặt Hạ Lỗi thay đổi, lập tức nhìn sang: "Bọn họ tìm hai người có làm gì không?"

Tống Dục An thu vẻ mặt của Hạ Lỗi vào đáy mắt, rũ mắt, mím chặt miệng.

Diệp Tả Dữu nói: "Không có gì, chỉ hỏi chúng tôi có nhìn thấy một đồng đội của bọn không."

Hạ Lỗi nhíu mày: "Người làm sao?"

"Mất tích." Diệp Tả Dữu nói.

Những người khác đồng thời dừng động tác trên tay.

"Sao lại đột nhiên không thấy nữa?" Trương Minh khó hiểu.

Tưởng Mông: "Lúc chiều không phải là bốn người sao?"

Lý Phong nói: "Tôi chỉ lo ăn, hoàn toàn không chú ý."

Quả thật, lẩu vừa được nấu lên, sự chú ý của bọn họ đều đặt lên nồi lẩu.

"Có điều xung quang đây rất an toàn, hẳn không có vấn đề gì lớn." Trương Minh tiếp lời nói.

Hơn nữa bọn họ cũng không thân quen gì với đám người Lôi Đào, tìm người cũng không đến lượt bọn họ đi tìm.

"Đừng quản đến bọn họ nữa," Tạ Nghị mở miệng, "chúng ta thu dọn xong sớm rồi đi nghỉ ngơi."

Những người khác cũng gật đầu, chiều nay vừa xây dựng nhà gỗ lại đi tìm nguyên liệu ăn lẩu, nếu không phải là vì ăn lẩu, bọn họ sớm đã nằm liệt dưới sàn nhà gỗ rồi.

Thu dọn xong nồi lẩu ở bên ngoài, lại đơn giản đi đánh răng rửa mặt, mọi người liền đi ngủ.

Diệp Tả Dữu đặt túi ngủ vào trong góc trong nhất của nhà gỗ, vừa nằm xuống, phát hiện quả thật so với ngủ màn trời chiếu đất thì thoải mái hơn nhiều.

Hạ Lỗi lấy túi ngủ định đi qua đó, đã thấy Tống Dục An nhanh hơn anh ta một bước đi đến bên cạnh Diệp Tả Dữu: "Tôi ngủ bên cạnh cậu nhé?"

Diệp Tả Dữu buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nghe thấy giọng Tống Dục An qua loa lấy lệ gật đầu.

Tống Dục An nhìn chằm chằm dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của cậu, khóe miệng hơi cong lên.

Trong nhà gỗ chỉ có một ngọn đèn nhìn ban đêm, bên ngoài có tia hồng ngoại, khán giả vẫn mắt sắc nhìn thấy ý cười trên khóe miệng của anh:

[Trời! Tống thiếu tướng đây là muốn yêu đương rồi? Đúng không đúng không?]

[Chắc chắn!!!!!]

[Ánh mắt Tống thiếu tướng nhìn Hữu Hửu thật sủng nịch!]

[Là khóe miệng của ai cũng cong lên theo? Là tôi đó!]

[A a a a a a a a a a a tôi sớm đã cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn Hữu Hữu có gì đó không đúng rồi, chủ động dọn đến ngủ cùng nhau, thật sự là kswl!]

[Quả nhiên, buổi tối không ngủ chính là có thể nhìn thấy những cái mà người khác không nhìn thấy hắc hắc.]

Đêm tối bờ biển gió lớn, nhưng nhà gỗ kiên cố lại đem gió lạnh toàn bộ chặn ở bên ngoài, bên trong nhà chỉ có một mảnh ấm áp yên tĩnh.

Nhưng mọi người rốt cuộc cũng không ngủ một giấc đến lúc trời sáng, 5 giờ sáng, bên ngoài nhà gỗ truyền đến một tiếng ồn giống như là tiếng gì đó cất cánh, còn có không ít tiếng bước chân, tiếng nói chuyện.

Hiệu quả cách âm của nhà gỗ rất kém, tất cả mọi người đều bị âm thanh ồn ào bên ngoài ồn tỉnh.

Tống Dục An ngồi dậy trước.

Đầu óc Tạ Nghị vẫn còn đang trống rỗng, vài giây sau mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: "Đây không phải là tiếng máy phi hành khí sao?"

Trương Minh cũng ngồi dậy, ngáp một cái: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Diệp Tả Dữu mở đôi mắt nhập nhẹp buồn ngủ, cậu đã đoán được đại khái là có chuyện gì xảy ra, nhưng ngủ chưa đủ làm cho cậu lúc này vô cùng không có tinh thần, cậu vẫn còn do dự có nên ngồi dậy không.

Tống Dục An đứng lên: "Tôi ra ngoài xem xem."

Tạ Nghị nói: "Tôi đi cùng anh."

Hai người rất nhanh đã mở cửa đi ra.

Diệp Tả Dữu nhắm mắt nằm trong túi ngủ, mở thính giác ra.

Tiếng nói chuyện bên ngoài lập tức trở nên rõ ràng.

"......từ chạng vạng hôm qua Khang Tuấn Trúc đã mất tích, đội cứu viện đã xuất phát đi tìm rồi, hai người đi nghỉ ngơi trước đi."

Không bao lâu sau Tống Dục An và Tạ Nghị liền quay về, nói chuyện Khang Tuấn Trúc mất tích cho những người khác nghe.

Mọi người lập tức lên tinh thần.

"Đừng nó là xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó chứ?" Trương Minh nhíu mày.

Lý Phong ngáp dài một cái: "Chắc không đâu, xung quanh tổ tiết mục hẳn là rất an toàn."

Những người khác cũng tán thành gật gật đầu.

Mọi người đều tỉnh cả rồi, Diệp Tả Dữu cũng không thể ngủ nữa, cậu chậm rì rì ngồi dậy, nói: "An toàn cũng có phạm vi."

Giọng nói trầm thấp của Tống Dục An vang lên: "Vượt qua máy nhiễu sóng, chỉ có thể thể ảnh hưởng đến động vật trên bờ."

Sắc mặt Tạ Nghị thay đổi: "Anh nói là dưới biển......"

Diệp Tã Dữu khẽ giật đầu.

Tống Dục An nói: "Vừa nãy đội cứu viện đã đi ra bờ biển tìm kiếm, có lẽ không bao lâu sẽ có kết quả."

Diệp Tả Dữu xoa xoa mắt, khóe mắt trắng ngần lập tức hiện lên một mảnh đỏ.

Tống Dục An nhìn Tạ Nghị.

Tạ Nghị: "?"

Tống Dục An nhanh chân bước qua, đưa tay tắt đèn.

"Có đội cứu viện đi cứu, chúng ta đợi tin tức là được rồi." Tống Dục An nói.

Tạ Nghị không hiểu: "Đợi thì đợi, anh tắt đèn của tôi làm gì?"

Bước chân Tống Dục An hơi dừng lại, ngữ khí bình tĩnh: "Mọi người còn chưa ngủ đủ, bây giờ cũng không có chuyện gì của chúng ta, không bằng ngủ thêm một lúc nữa."

[Anh xác định anh nói mọi người không phải là chỉ mình Hữu Hữu?]

[Hay cho một câu 'mọi người', diệu kế!]

[Tống thiếu tướng, anh có thể thẳng thắn một chút không!]

[Có điều Khang Tuấn Trúc rốt cuộc là có chuyện gì?]

[Hẳn là không có chuyện gì lớn, trừ phi thật sự giống như Tống thiếu tướng nói, là dưới biển có sinh vậy gì đó...]

[Hầy, mặc dù anh ta rất đáng ghét, nhưng vẫn hy vọng anh ta không có chuyện gì.]

Nhưng đáng tiếc, nửa tiếng sau đội cứu hộ đem về một tin xấu: Bọn họ tìm thấy được một nửa cánh tay của Khang Tuấn Trúc, vô cùng nghi ngờ Khang Tuấn Trúc bị sinh vật hoang dã dưới biển nào đó công kích, xác nhận tử vong.

Mọi người đều có chút chết lặng.

[Không phải chứ, thật sự chết rồi?]

[Là bị cái gì công kích sao?]

[Hẳn là sinh vật nào đó ở dưới biển, vừa nãy tôi cũng xem phòng phát sóng trực tiếp của đội cứu viện rồi, cảnh Khang Tuấn Trúc xuất hiện trước camera theo dõi chính là ở bờ biển, có thứ gì đó tấn công camera trước, rồi tấn công anh ta.]

[Trời ạ.]

[Người chết an giấc ngàn thu.]

Mấy người Trương Minh nghe thấy tin này cũng lên tinh thần.

"Còn thật sự là có gì đó dưới biển!" Trương Minh nghĩ lại mà sợ, "Đm, chúng tôi tối qua còn đi ra bờ biển đó!"

Tưởng Mông trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Lần sau ra bờ biển cũng cần chú ý một chút."

Tạ Nghị nói: "Có lẽ cũng không cho chúng ta đi nữa, tổ tiết mục hẳn là sẽ vây bên đó lại."

Hạ Lỗi tán thành gật đầu.

Tống Dục An hỏi: "Nửa cánh tay có đem về không?"

Lý Phong gật đầu: "Ở bên ngoài."

Diệp Tả Dữu lúc này cũng hoàn toàn không ngủ được nữa, cậu ngồi dậu: "Ra ngoài xem xem."

Phi hành khí của đội cứu viện dừng cách ở trên đất trống cách nhà gỗ không xa, Trương Duệ cũng không biết đang nói chuyện gì với Lôi Đào.

Trời đã hơi sáng, nghe thấy động tĩnh bên này cũng nhìn sang.

Trương Duệ không nói gì với bọn họ, chỉ là ở xa xa gật đầu với bọn họ rồi rời đi,

Nhìn thấy bọn họ đi lại gần, Thịnh Hào cũng không kìm nén được lửa giận, xông thẳng về phía Diệp Tả Dữu: "Diệp Tả Dữu, có phải là do mày làm không?"

Đỗ Chu kéo Thịnh Hào lại, trầm giọng nói: "Cậu bình tĩnh một chút cho tôi!"

Thịnh Hào tức đến mắt đỏ ngầu: "Tôi bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh, anh em của tôi bị người ta hại chết! Chính là Diệp Tả Dữu, chính là nó! Nếu không phải thằng đó nói những lời đó..."

Hạ Lỗi tức giận: "Anh nói thì phải có chứng cứ! Lúc Khang Tuấn Trúc gặp nạn chúng tôi đều đang ăn lẩu, không có ai đi đến bờ biển!"

Lôi Đào hít một hơi thật sâu, thực sự không nhịn được lửa giận trong lòng, bước lên cho Thịnh Hào một cước, trong mắt có ý lạnh lướt qua: "Cậu có phải là quên tôi đã nói gì với cậu?"

Thịnh Hào vẻ mặt đầy không cam lòng, anh ta nhìn Lôi Đào: "Anh Đào, nhưng là tôi......"

"Không có đầu óc thì miệng!" Lôi Đào hoàn toàn không có kiên nhẫn với Thịnh Hào, trừng mắt nhìn một cái rồi xoay người rời đi.

Đỗ Chu bịt miệng Thịnh Hào, gật đầu với bọn họ, kéo anh ta rời đi.

Tạ Nghị có chút ngơ ngác, nhìn Diệp Tả Dữu: "Lời anh ta vừa nói...là có ý gì?"

Diệp Tả Dữ ngáp một cái, Hạ Lỗi kể lại chuyện xảy ra chiều qua lúc ở trong rừng cho mọi người nghe.

Đến khi nói đến câu Diệp Tả Dữu nhắc nhở Khương Tuấn Trúc, Hạ Lỗi sửng sốt một chút, anh ta đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên anh ta và Diệp Tả Dữu gặp nhau, cậu hình như cũng nói lời như vậy với Lưu Truyện.

"Cậu......" Hạ Lỗi không phải là nghi ngờ Diệp Tả Dữu, anh ta thật sự nghi hoặc, "Cậu làm sao biết Khang Tuấn Trúc sẽ xảy ra chuyện?"

Diệp Tả Dữu nhìn ra được suy nghĩ của Hạ Lỗi, ngắn gọn nói rõ: "Tôi biết xem tướng," Cậu có năng lực không thể nói cho người khác, nhưng lại có thể đổi một cách khác nói cho mọi người, "lúc nhìn thấy Khang Tuấn Trúc, tôi đã phát hiện ấn đường anh ta biến đen, liền thuận miệng nhắc nhở một câu."

Tạ Nghị kinh ngạc: "Cậu còn biết xem tướng?"

Diệp Tả Dữu: "Chỉ là tùy tiện xem xem, không nhất định chuẩn xác."

Tạ Nghị lập tức lộ ra vẻ tiếc nuối.

Những người khác lại rất có hứng thú với huyền học, còn muốn để Diệp Tả Dũu giúp đỡ nhìn xem vận đào hoa.

[Hữu Hữu thế mà còn biết xem tướng?]

[Đây cũng là tùy tiện xem xem! Nếu như Khang Tuấn Trúc thật sự nghe câu này của Hữu Hữu, có phải là anh ta sẽ không......]

[Hữu Hữu đã nói là cậu ấy chỉ tùy tiện nói mà thôi, đừng có nổi lên dẫn tiết tấu.]

[Bảo bối thật sự là quá toàn năng.]

[Vậy Hữu Hữu cậu có biết nhìn vận đào hoa không? Có cần xem nhân duyên của cậu và Tống thiếu tướng một chút không?]

[Chủ ý hay!]

Bọn họ đứng bên ngoài một lúc, Trương Duệ cũng từ cách vách đi ra, nói cho bọn họ biết đừng có đến gần bờ biển.

Khang Tuấn Trúc đã xảy ra chuyện, bọn họ đương nhiên sẽ không để bản thân phạm phải nguy hiểm, gật đầu.

Tiếp theo cả ngày hôm đó, phi hành khí của đội cứu viện chưa từng nghỉ ngơi, vẫn luôn khảo sát vùng biển nơi Khang Tuấn Trúc biến mất.

Tạ Nghị vốn cho rằng đội cứu viện tiềm kiếm một ngày sẽ kết thúc, lại không ngời đội cứu viện tìm kiếm của vùng biển đó ba ngày liền.

Giữa chừng Diệp Tả Dữu và Tống Dục An có ra bờ biển nhìn thoáng qua, đội cứu viện đã quây vùng biển này lại, không có bất cứ ai lại gần.

Hai người vòng lại đi dạo một vòng, Diệp Tả Dữu mắt sắc phát hiện ra bát sứ bị vỡ trên bờ cát.

Sau khi được đội cứu viện cho phép, Diệp Tả Dữu đi lên bát cát nhặt bát sứ đó về.

Cái bát trong tay Diệp Tả Dữ đã vỡ rồi, cái bát bị vỡ không có chỗ nào tốt, đáy bát còn có vết nứt, nhưng làm cho người ta kinh ngạc là, nó vẫn còn chưa hỏng, được bảo tồn rất hoàn hảo.

Diệp Tả Dữu đem cái bát rửa sạch, nắm trong tay nhìn rất lâu.

Tống Dục An hỏi: "Đang nhìn cái gì?"

Diệp Tả Dữu đã nhìn chằm chằm cái bát này 10 phút rồi, trong mắt anh, cái bát này là cái bát bình thường không thể bình thường hơn, trừ trên cái bát có chút hoa văn đặc thù, cũng không nhìn ra có gì khác biệt.

Diệp Tả Dữu hỏi: "Anh có biết hoa trên này là hoa gì không?"

Tống Dục An lắc đầu: "Nhìn có chút quen mắt, nhưng không nhận ra."

Diệp Tả Dữu nói: "Là hoa lan."

Hoa Lan, một trong tứ quân tử (*), là một trong những loài hoa người cổ đại Hoa Quốc yêu thích nhất.

(*) hoa mai, phong lan, trúc, cúc.

Nếu như chỉ là một cái bát vỡ, Diệp Tả Dữu tuyệt đối sẽ không sinh nghi.

Nhưng trong tay lại là một cái bát gốm sứ thủ công tinh xảo, ấn ký trên bát lại còn là hoa lan mà hầu hết con người ở tinh tế chưa từng nhìn thấy, ngón tay Diệp Tả Dữu nhẹ nhàng vướt ve hoa văn hoa lan, trong mắt lướt qua một tia hưng phấn và kích động.

Tống Dục An nghe thấy cậu nói như vậy, cuối cùng cũng nhớ ra anh đã nhìn thấy loại hoa này ở đâu: "Tôi trước đó lúc tự học lịch sử trái đất cổ xưa từng nhìn thấy nó trong sách, có điều cái tôi nhìn thấy là ảnh ghép thành."

Hơi dừng một chút, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đồng tử hơi co rụt lại, ngữ khí khiếp sợ: "Cậu không phải là suy đoán......"

Diệp Tả Dữu cong khóe môi, gật đầu.

Vạn năm trước, một hành tinh nhỏ va chạm với trái đất, con người bị ép phải di dân đến hệ ngân hà khác.

Con người đem đi hết những gì bọn họ có thể đem đi được, tri thức, văn minh, kỹ thuật khoa học tiên tiến nhất, những động thực vật thường thấy.

Nhưng vẫn còn rất nhiều thứ, bọn họ đều không thể đem đi. Bọn họ không thể đem đi kiến trúc trên trái đất, không thể đem đi những linh tinh vụn vặt trong nhà, cũng không đem đi được dấu vết con người đã từng tộn tại trên tinh cầu này.

Hành tinh nhỏ có lẽ đã hủy hoại một vài nền văn minh, nhưng nó không thể hoàn hoàn hủy hoại bằng chứng con người đã từng tồn tại.

"Tôi nhớ là, đến ngày nay cũng chưa từng phát hiện tàn tích của con người ở trên trái đất cổ xưa." Ý cười trong mắt Diệp Tả Dữu càng sâu.

Tống Dục An kìm nén chấn động trong lòng, từ từ gật đầu: "Chính phủ Liên Bang cũng đã thảo luận chuyện có nên khảo cổ địa cầu cổ xưa rất nhiều lần, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là từ bỏ."

Hầu hết nền văn minh con người đã bị hủy diệt khi hành tinh nhỏ va chạm vào trái đất, con người cũng từ hành tinh mẹ này rời đi, bây giờ hành tinh mẹ không dễ gì mới thở ra được một hơi, bọn họ không nhẫn tâm lại để hành tinh mẹ trở thành cảnh hoang tàn như trước đây.

Đến cả chương trình sinh tồn nơi hoang dã này, cũng là trình đơn xin lên không biết bao nhiêu lần, cộng thêm có quá nhiều người muốn tận mặt nhìn thấy hành tinh mẹ, chính phủ bị ép buộc bất đắc dĩ mới đồng ý.

Nhưng chính phủ cũng không chủ động đi tìm, những nền văn minh bị thảm thực vật, bùn đất vùi lấp, lại như cũ ngủ thật sâu trong hành tinh này.

Hoặc có lẽ một ngày nào đó vỏ trái đất chuyển động, những nền văn minh bị mai táng cuối cùng cũng lại một lần nữa xuất hiện, nhưng chính phủ Liên Bang hy vọng quá trình này là xảy ra một cách tự nhiên, mà không phải là do bọn họ chủ động phá hoại để tìm kiếm.

[Đợi đã, cho nên cái bát trong tay Hữu Hữu là đồ cổ?]

[Ôi trời ạ!!!]

[Đồ cổ!!!!]

[Nhìn kỹ thì, cái bát này cũng rất có lịch sử, những vết rạn nứt không giống như hình thành trong thời gian ngắn.]

[Trời ạ, cái bát của vạn năm trước thật sự rất tinh xảo.]

[Phải biết rằng, trong lịch sử thời cổ xưa, Hoa Quốc vẫn luôn là quốc gia lớn về đồ sứ QAQ, lúc đó cùng với tơ lụa vượt xa kim loại của Châu Âu cổ xưa!]

[Rơi nước mắt.]

Tống Dục An trầm mặc rất lâu, mới hỏi Diệp Tả Dữu: "Cậu muốn làn gì?"

Diệp Tả Dữu hiếm khi kinh ngạc nhìn Tống Dục An: "Tôi có nói tôi muốn làm gì sao?"

Tống Dục An cười cười.

Khóe miệng Diệp Tả Dữu cũng cong lên.

Mặc dù thời gian quen biết Tống Dục An không dài, nhưng Diệp Tả Dữu lại có một loại cảm giác như hận đã gặp nhau quá muộn.

Người đàn ông trước mặt này, còn hiểu cậu hơn so với những gì Diệp Tả Dữu tưởng tượng nhiều.

Không hổ là nam chính cậu nhìn trúng!

"Chúng ta đi về trước thôi." Lại nhìn phi hành khí trên mặt biển một cái, Diệp Tả Dữu đứng lên nói.

Tống Dục An gật đầu đứng lên theo.

Trong nhà gỗ, Tạ Nghị còn đang lẩm bẩm: "Đã ba ngày rồi, đội cứu viện còn chưa từ bỏ sao?"

Nếu như đã cơ bản xác định Khang Tuấn trúc là bị tấn công mất mạng, tại sao lại còn không ngựa không ngừng vó tìm kiếm cả ba ngày trời?

Tìm di thể?

Khả năng này không lớn.

Một ý nghĩ xoẹt qua, Tạ Nghị đột nhiên ngồi dậy: "Bọn họ là muốn tìm sinh vật tấn công Khang Tuấn Trúc?"

"Vậy không phải là mò kim đáy biển sao?" Hạ Lỗi không nhịn được nói, "trên đất liền còn được, truy tung động vật hoang dã mà nói còn dễ dàng, nhưng nếu đổi thành biển...."

Anh ta lắc lắc đầu.

Tưởng Mông có cùng suy nghĩ với anh ta: "Sinh vật trong biển quá nhiều, hơn nữa hầu hết đều là sống theo bầy đàn, căn bản không cần phải tìm."

"Vậy tổ tiết mục tìm kiếm ba ngày, là tại vì sao?" Trương Minh hỏi.

"Bởi vì có lý do phải tìm." Diệp Tả Dữu mở cửa nhà gỗ ra, đi vào.

Tạ Nghị: "Lý do gì?"

Tống Dục An tiếp lời: "Tôi đoán, có liên quan đến nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta."

Tạ Nghị trợn tròn mắt: "Hai người là nói...."

Diệp Tả Dữu nhìn Tống Dục Anh, gật đầu: "Nếu như không phải có liên quan đến nhiệm vụ cuối cùng, tổ tiết mục không cần thiết phải tốn nhiều thời gian đi tìm bất ngờ ngoài ý muốn xuất hiện nằm ngoài kế hoạch của bọn họ."

Mạch Chính Hào đang nhìm chằm chằm máy giám sát: "......"

Phó đạo diễn cảm thán: "Hầy, không hổ là nhóm tuyển thủ đến đầu tiên, rất nhạy bén."

Mạnh Chính Hào cũng nặng nề thở dài: "Cậu đi phân phó Trương Duệ, để bọn họ nắm chắc thời gian, một nhóm tuyển thủ lớn phía sau chỉ mấy ngày nữa là đến nơi rồi, nếu như đến lúc đó còn chưa bắt được thứ đó......"

Bọn họ cũng chỉ có thể thay đổi nhiệm vụ cuối cùng thôi.

Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng cũng là không có biện pháp.

Sinh tồn mùa thứ ba từ lúc bắt đầu ghi hình đến nay, số lượng tuyển thủ thương vong đã vượt quá 500, đây là con số vượt xa dự liệu của tổ tiết mục, rất nhiều nơi áp lực, tổ tiết mục không thể điều chỉnh độ khó của nhiệm vụ.

Trong suy nghĩ lúc đầu của Mạnh Chính Hào, nhiệm vụ cuối cùng chỉ là một nhiệm vụ loại trực tiếp đơn giản, sẽ không xảy ra bắt cứ tuyển thủ nào thương vong ngoài ý muốn.

Ngay cả đến khu vực biển Khang Tuấn Trúc mất mạng này, bọn họ cũng đã tiến hành thăm dò trước, đảm bảo phụ cận sẽ không có động vật hung mãnh gì xuất hiện, ai mà ngờ được vẫn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mạnh Chính Hào hai ngày nay sầu đến mức rụng không ít tóc, lúc này thực sự không nhịn được, ngồi trước mắt giám sát thở ngắn than dài.

Phó đạo diễn vừa mới trả lời tin nhắn của Trương Duệ nói: "Vừa nãy tôi nhìn thấy Diệp Tả Dữu và Tống Dục An đi về phía chúng ta."

Mạnh Chính Hào sửng sốt: "Bọn họ qua đây làm gì?"

Phó đạo diễn lắc đầu: "Tôi không biết, đây không phải là đang nói với anh sao?"

Mạnh Chính Hào đứng lên, đứng lúc nhìn thấy hai người đứng ở bên ngoài hàng rào.

Tống Dục An đang vẫy tay với Mạnh Chính Hào.

Mạnh Chính Hào: "......"

Phó đạo diễn: "Có gặp không?"

Mạnh Chính Hào: "Đã nhìn thấy rồi, còn cái gì mà gặp với không gặp?"

Đỗ Chu cũng chú ý đến động tác của Diệp Tả Dữ và Tống Dục An.

"Anh Đào, bọn họ đi tìm đạo diễn rồi."

"Tìm đạo diễn làm cái gì?"

Mặc dù Khang Tuấn Trúc không phải là thứ gì tốt, nhưng tốt xấu gì cũng là anh em vào sinh ra tử với mình, bất ngờ biết cậu ta đã chết, Lôi Đào mấy ngày nay cũng uể oải không ít.

Đỗ Chu lắc đầu: "Không biết."

Thịnh Hào oán độc nhìn bóng lưng của Diệp Tả Dữu và Tống Dục An: "Tốt nhất là đi rút khỏi thi đấu!"

"Hai người đến đây làm gì?" Mạnh Chính Hào đẩy hàng rào, nhìn hai người tươi cười trước mặt, cứ cảm thấy không phải là chuyện gì tốt.

Tống Dục An: "Không có gì, chỉ là muốn đến bàn một điều kiện với đạo diễn."

Diệp Tả Dữu bổ sung: "Cũng có thể hiểu là chúng tôi và tổ tiết mục trao đổi bất bình đẳng."

Mạnh Chính Hào: "?"

Tống Dục An cũng không vòng vo nữa: "Chúng tôi muốn có bảy bộ thiết bị lặn."

"Điều kiện trao đổi là giúp các anh giải quyết bất ngờ ngoài ý muốn nằm ngoài kế hoạch của mọi người," Diệp Tả Dữu bổ sung, "rất có lời đúng không?"

Mạnh Chính Hào: !!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro