Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Tống Dục An

Diệp Tả Dữu xác nhận gấu hung tàn trước mặt đã chết hẳn rồi, cái cậu kinh ngạc đó là khí đen trong cơ thể cậu chủ động chạy ra ngoài.

Thân hình gấu hung tàn không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất. Khí đen không ngừng truy đuổi, từ lúc Diệp Tả Dữu còn chưa thu tay trái lại vẫn luôn tràn lên vết thương của con gấu đen.

Nó đang hấp thu tử khí.

Không dúng, không thể hấp thu tử khí.

Diệp Tả Dữu nhíu mày, rất nhanh đã đưa ra phán đoán, đó không phải là tử khí!

Là linh khí trên người sinh vật, giống như cổ linh khí màu xanh trên người quái ngư.

Mặc dù khí thể trước mặt màu sắc rất giống với tử khí nồng đậm, nhưng nhìn kỹ lại vẫn có thể nhìn ra được trong màu đen dày đặc này, còn mang theo một tia màu đỏ sậm.

Hơn nữa theo sự hấp thu của khí đen, khí đen cũng mang theo tia đỏ sậm đó.

Diệp Tả Dữu có thể cảm nhận được, khí đen của cậu rõ ràng là càng mạnh thêm!

Diệp Tả Dữu không do dự nữa, lập tức vận chuyển toàn bộ linh khí trong cơ thể cậu, đem khí đen thu hồi lại, đồng thời để linh khí chủ động đi hấp thu cổ khí màu đỏ sậm đó.

Khí đen chảy vào cơ thể rất không nghe lời, Diệp Tả Dữu dùng linh khí lôi kéo vài lần nó cũng không tình nguyện về lại cơ thể.

Đợi đến khi Diệp Tả Dữu dùng linh khi đi hấp thu, cổ khí màu đỏ sậm đó thế mà chỉ còn lại một khối nhỏ!

Nhưng mảnh linh khí còn sót lại cũng vô cùng dồi dào.

Linh khí bao bọc nó tiến vào cơ thể, kinh mạch cả người Diệp Tả Dữu tràn ngập linh khí, một cổ tê dại rùng mình nháy mắt lan tràn toàn thân, Diệp Tả Dữu kìm nén sự khó chịu, tiếp tục hấp thu.

Đợi đem cổ linh khí này toàn bộ hấp thu, Diệp Tả Dữu kinh ngạc phát hiện cảm giác mệt mỏi không khỏe trong người đã biến mất toàn bộ.

Cổ linh khí đang chủ động tu bổ cơ thể của cậu!

Tư vị tu bổ không hề dễ chịu, Diệp Tả Dữu nhíu chặt mày, chỉ chốc lát trên mặt đầy mồ hôi.

Vẫn may loại cảm giác này không kéo dài lâu, chỉ có mười mấy giây, cơ thể Diệp Tả Dữu đã khôi phục như thường.

Cậu hít sâu vài hơi, lau sạch mồ hôi trên trán, một đạo âm thanh truyền đến tai Diệp Tả Dữu:

"Tôi không nhìn nhầm chứ?"

Diệp Tả Dữu sửng sốt, lập tức quay đầu.

Lúc gấu hung tàn ngã xuống, Trươn Minh còn đang bị Tưởng Mông nắm chặt, vị trí hai người cách Diệp Tả Diệu, đại khái khoảng tầm 20 mét.

Khoảng cách xa như vậy, Diệp Tả Dữu lạ nghe được Trương Minh theo bản năng thấp giọng lẩm bẩm.

Diệp Tả Dữu rất nhanh đã ý thức được có gì đó không đúng, nhưng rất nhanh cậu cũng bình tĩnh lại, giây sau, vô số âm thanh xung quanh toàn bộ truyền hết vào tai cậu.

Có tiếng cọ sát rất nhỏ của loài bò sát bò mặt đất, cũng có tiếng chim đập cánh bay trên bầu trời, thậm chí còn có tiếng hít thở dồn dập của Tạ Nghị cách đó không xa, cậu đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Cậu thức tỉnh thính giác rồi!

Ngũ giác của thông linh giả đều được tu bổ.

Sức khỏe Diệp Tả Dữu rất kém, cuộc sống trước đây ở trái đất linh khí rất loãng, cậu vốn cho rằng cả đời này cậu chỉ có thể tu luyện được đồng tử lưu ly, thật không ngờ bây giờ cậu thế mà đánh bậy đánh bạ thức tỉnh thính giác!

Niềm vui lớn lao nháy mắt bao trùm Diệp Tả Dữu, cậu không nhịn được đưa tay, che đi khóe miệng đang cong lên của cậu.

Dáng vẻ này của cậu, rơi vào trong mắt khán giả, lại biến thành ý khác:

[Hữu Hữu nhìn có vẻ rất vui mừng!]

[Đương nhiên là vui mừng rồi! Hai con gấu hung tàn! Hai con! Tôi, tôi có thể khoe khoang cả đời!]

[Hữu Hữu bảo bối đẹp trai quá!!!]

[A a a a a a a a, lẽ nào chỉ có mình tôi chú ý đến eo của Hữu Hữu? Trắng nõn, mlem...]

[Hầy, Tạ Nghị sao lại đứng ở đó không nhúc nhích, là bị Hữu Hữu của chúng ta soái cho ngu người rồi sao?]

Tạ Nghị cũng không nhớ bản thân không nhúc nhích đứng yên tại chỗ bao lâu.

Hắn còn duy trì tư thế vội vàng xông lên phía trước giúp đỡ, chủy thủ bị hắn nắm chặt trong tay, tay còn lại nắm chặt thành quyền.

Đến khi móng tay đâm vào lòng bàn tay, Tạ Nghị mới thả lỏng tay, hắn cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang rỉ máu của mình, lại nhìn gấu hung tàn đang nằm trên đất cách đó không xa.

Máu tươi trên người nó chảy ra từ chỗ nó nằm, mùi máu tươi ập vào mặt.

Là Diệp Tả Dữu giết gấu hung tàn.

Hắn không có nhìn nhầm.

Nhưng tại sao lại sẽ Diệp Tả Dữu?

Diệp Tả Dữu sao có thể một mình giết gấu hung tàn?

Cậu ta rõ ràng yếu như vậy......

Bóng dáng Diệp Tả Dữu sạch sẽ dứt khoát giết chết gấu hung tàn lại hiện lên trong đầu Tạ Nghị, Tạ Nghị mím chặt môi.

Nhìn chằm chằm tay phải hắn còn đang chảy máu, ánh mắt có vài phần dại ra.

Đồng dạng dại ra còn có Trương Minh.

Tưởng Mông đã buông anh ta ra, anh ta vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: "Tôi có phải là đang nằm mơ không?"

Lý Phong và Tưởng Mông ý vị sâu xa nhìn anh ta một cái.

Trương Minh còn đang nói: "Đây chắc chắn là đang mơ, nhất định là do tôi quá sợ hãi, cho nên mới sản sinh ảo giác đúng không?"

Lý Phong rất là cạn lời, đánh một cái lên tay Trương Minh.

'Bốp' một tiếng vang dội, Trương Mông hỏi: "Đau không?"

Trương Minh ôm tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Đau, nhưng trong ảo giác sẽ có cảm giác đau sao?"

Lý Phong ôm bả vai, nghiêm túc nói: "Cậu hết cứu rồi."

Tưởng Mông gật đầu, vô cùng tán đồng.

Đến cả Hạ Lỗi, cũng dừng ánh mắt đồng tình nhìn Trương Minh, sau đó đi về phía Diệp Tả Dữu.

[Xin lỗi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Tôi cười rất to! Phản ứng của Trương Minh buồn cười quá!]

[Đây có gì mà buồn cười, mọi người mau đi nhìn vẻ mặt của Tạ Nghị, mới gọi là đặc sắc!]

Quần chúng nghe động tĩnh, sôi nổi đi xem phòng phát sóng trực tiếp của Tạ Nghị.

Tạ Nghị lúc này cuối cùng cũng nhúc nhích, chỉ nhìn thấy hắn chầm rì rì đi tới, cuối cùng cũng đi đến bên cạnh Diệp tả Dữu.

Diệp Tả Dữu lúc này đã điều chỉnh tốt cảm cảm, cơ thể lần này cũng không có cảm giác mệt mỏi, Diệp Tả Dữu đang chuẩn bị động thủ, nói với Tạ Nghị: "Giúp một tay."

Tạ Nghị sửng sốt nhìn cậu.

Da gấu to như vậy, không thể lãng phí.

Diệp Tả Dữu dùng chủy thủ rạch một đường trên cơ thể gấu hung tàn: "Anh từ bên này, tôi từ bên kia."

Tạ Nghị chất phác gật đầu, có lẽ lúc này vẫn còn chưa từ kinh ngạc lấy lại tinh thần, cho nên hắn một chút cũng không cảm thấy Diệp Tả Dữu chỉ huy là hắn có gì không đúng.

Nếu đổi lại là trước đây, chỉ có Tạ nhị công tử hắn chỉ huy người khác, từ lúc nào đến lượt người khác khoa tay múa chân với hắn?

Nhưng hôm nãy Tạ Nghị lại vô cùng khác thường, thậm chí hắn còn đẩy Diệp Tả Dữu sang một bên, tự mình trầm mặc lột da.

"Đừng làm hỏng." Diệp Tả Dữu dặn dò.

Tạ Nghỉ ngẩng phắt đầu lên, cười lạnh: "Cậu cho rằng tôi là ai?"

Tạ Nghị hắn có khi nào giúp người khác làm việc này?

Nếu không phải vì Diệp Tả Dữu......

Tạ Nghị hừ mạng một tiếng, tiếp tục cúi đầu lột da.

Đạn mạc sắp cười như điên rồi.

[Quả thật, Tạ nhị công tử trước đây chưa từng làm loại chuyện cu li này.]

[Vất vả cho anh ta rồi! Thế mà còn vì Hữu Hữu của chúng ta mà khom lưng.]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha khom lưng vẫn được à?!]

[Tạ Nghị à Tạ Nghị, không giống anh chút nào!]

[Hu hu hu hu Tạ nhị công tử của chúng ta thế mà đang xử lý thi thể! Thật sự là tin tức động trời!]

[Không chỉ như vậy, anh ta thậm chí còn rất nghe lời chú ý lột da để không bị hỏng!]

Diệp Tả Dữu không nói gì nữa.

Tạ Nghị hừ lạnh một tiếng, tay nâng dao hạ xuống, động tác mượt mà.

Hạ Lỗi sau khi đi đến, nhìn thấy thái độ của Hạ Nghị tốt như vậy, cũng chủ động đi tới giúp đỡ.

Rất nhanh, một miếng da gấu hoàn chỉnh được lột xuống.

Hạ Lỗi hỏi: "Con gấu tối qua có lột da luôn không?"

Diệp Tả Dữu nghĩ nghĩ, gật đầu.

Hạ Lỗi hỏi: "Vậy tôi và Tưởng Mông đi, thuận tiện tìm lại chủy thủ cho cậu, mấy người nghỉ ngơi một cút."

Trương Minh bị Lý Phong kéo qua, nghe thấy câu này lập tức trợn tròn mắt: "Con gấu tối qua?"

"Bọn nó không phải là cùng một con sao?" Tạ Nghị cũng hỏi.

Lý Phong gật đầu: "Là hai con, tối qua công kích chúng ta là giống cái."

Trương Minh: "......"

Tạ Nghị: "...... vậy con gấu tối qua, cùng là......" Hắn nhìn Diệp Tả Dữu.

Tưởng Mông gật đầu, khẳng định suy đoán của Tạ Nghị.

Tạ Nghị vừa lột xong da gấu ném mạnh xuống đất, nhìn cũng không thèm nhìn Diệp Tả Dữu, bực bội nói: "Tôi cũng đi!"

Tưởng Mông không có ý kiến, vì thế hai người đi biến thành ba người đi.

Diệp Tả Dữu tìm được một chỗ trũng nước, rửa sạch máu dính trên tay cậu, lại quay về hang động thay quần áo sạch sẽ.

Lăn lộn một lát như vậy, cơ thể Diệp Tả Dữu lại có chút mệt mỏi, cậu suy nghĩ một lát, suy đoán hẳn là do cậu hấp thu cổ linh khí màu đỏ sậm đó quá ít, cho nên mới không chống đỡ được bao lâu.

Bất quá, càng làm cho Diệp Tả Dữu để tâm hơn, là khí đen ở tay phải cậu.

Nó thế mà lại chủ động đi ra ngoài.

Diệp Tả Dữu mở đồng tử lưu ly, nhìn tay phải của cậu, vừa nhìn, cậu lập tức sửng sốt.

Khí đen ở tay phải trước đây là màu đen như mực, mà lúc này, cổ khí đen này thế mà đã biến mất, thay vào đó là một loại màu đỏ sẫm, giống như cỗ linh khí màu đỏ sẫm trên người gấu hung tàn, nhưng màu lại đỏ sẫm hơn cổ linh khí đó, giống như màu của quả cherry.

Giống như là chú ý đến ánh mắt của Diệp Tả Dữu, cổ linh khí này lại bắt đầu lượn đi lượn lại ở tay phải cậu, tựa hồ như đang nghịch ngợm chào hỏi với cậu.

Trong lòng Diệp Tả Dữu hiện lên một suy đoán to lớn mật:

Khí đen có suy nghĩ của nó!

Gần như suy nghĩ này cậu vừa mới hiện ra, khí đen lại bắt đầu điên cuồng nhảy nhót, thuận theo kinh mạch cậu nhảy nhót lung tung, giống như là đang đồng ý với suy đoán của Diệp Tả Dữu.

Diệp Tả Dữu âm thầm kinh ngạc, nhìn cổ khí thể còn đang không ngừng nhảy nhót này, khóe miệng lại cong lên.

Nó bây giờ không phải là khí đen nữa, xem ra cũng không thể gọi nó là khí đen nữa, không bằng gọi nó là Cherry.

Cherry đối với cái tên mới này cũng không có suy nghĩ gì, náo loạn một hồi mới yên tĩnh lại.

Tiêu hao vừa nãy đối với Diệp Tả Dữu nói cho cùng vẫn có chút lớn, cậu không nhìn Cherry nữa, mà dựa vào vách hang động từ từ nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thu linh khí trong không khí khôi phục thể lực.

Một tiếng sau, ba người Hạ Lỗi đem tấm da gấu khác quay lại, thuận tiện đem về con mồi săn được.

Tạ Nghị vừa quay lại, đã ném chủy thủ cho cậu.

Diệp Tả Dữu đón lấy, nói cảm ơn.

Tạ Nghị lập tức nhìn cậu một cái, rất nhanh đã quay đầu đi, hừ một tiếng, quay người đi ra khỏi hang động.

Diệp Tả Dữu: "?"

Tưởng Mông: "Không cần quan tâm đến cậu ấy, cậu ấy biệt nữu một thời gian sẽ tốt thôi."

Diệp Tả Dữu không hỏi nhiều, cất chủy thủ đi.

Hạ Lỗi đang xử lý đồ ăn, Lý Phong cũng đi theo giúp đỡ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khó hiểu hỏi: "Ấy, đúng rồi, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, sao lại lâu như vậy rồi còn chưa bắt đầu thông báo?"

Anh ta vừa dứt lời, ba lần thông báo vang lên:

[Chúc mừng người chơi Diệp Tả Dữu, Tạ Nghị, Hạ Lỗi, Lý Phong, Tưởng Mông, Trương Minh thành công thông quan nhiệm vụ S đầu tiên.]

Sáu người không biết là, cùng lúc đó, tất cả những tuyển thủ tham gia vòng loại trực tiếp đều nghe được ba lần thông báo này.

[Bây giờ tiến hành thông báo toàn thể, người chơi Diệp Tả Dữu, Tạ Nghị, Hạ Lỗi, Lý Phong, Tưởng Mông, Trương Minh hoàn thành nhiệm vụ S đầu tiên, mời tất cả tuyển thủ nỗ lực thông quan.]

Trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, một người đàn ông hơi thở thoi thóp nằm trên vũng máu, đồng tử anh ta chậm rãi giãn ra, ánh mắt trở nên trống rỗng.

Lúc thông báo này vang lên, lại gọi tỉnh thần trí của anh ta: "......cứu, cứu tôi...."

Tống Dục An kiểm tra thương thế của anh ta, trầm mặc lắc lắc đầu, anh cúi người xuống, nhẹ giọng hỏi: "Anh còn có di ngôn nào cần gửi lại không? Tôi sẽ tận lực giúp anh truyền đạt lại."

Người đàn ông há miệng vô ý thức mà há miện: "Cứu......cứu..."

Âm thanh dần dần biến mất, người đàn ông chết rồi.

Tống Dục An nhíu chặt mày, giúp anh ta vuốt mắt, mới từ từ đúng dậy, nhìn thi thể quanh núi.

Một người, hai người....tổng cộng 18 người.

Tống Dục An nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng: "Rốt cuộc là động vật gì có thể lấy giết người làm thú vui như vậy?"

Tiếng thông báo kết thúc, Tống Dục An cũng đứng lên.

"Tạ Nghị?" Tống Dục An nhìn về một phía, nếu như anh nhớ không nhầm, Tạ Nghị bọn họ hình như từ phương hướng mà anh đã đi đến.

Không hề do dự, Tống Dục An lập tức đứng lên, đi về phía anh đã đi qua.

18 tuyển thủ đồng thời gặp nạn, Tống Dục An phát hiện anh bây giờ cần phải tìm mấy đồng đội đi cùng nhau.

Đám người Tạ Nghị vừa mới hoàn thành nhiệm vụ S, chính là lựa chọn tốt nhất.

===

P/s: Anh công lướt qua như một cơn gió. =]]]]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro