Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Tuổi 18 trăng tròn, chín mọng

3 tháng lặng lẽ trôi qua.

Lưu Vũ Nhi sắp bước vào một kỳ nghỉ đông dài, bước sang tuổi 18 đại diện cho sự trưởng thành.

Dịch đục còn lại trong cơ thể đêm qua đều đã bị cái lồn nhỏ ham ăn hút hết, chuyển hoá thành nước mật ngọt lịm. Sáng sớm, Lưu Vũ Nhi hai tay chống đỡ quỳ trên bàn bếp, eo nhỏ đè xuống tạo thành đường cong mê người, chóp mông đỏ bừng, dùng bộ phận xấu hổ chuẩn bị bữa sáng cho ba - nước dâm đào mật ngọt lành sáng sớm.

Nếu là 3 tháng trước, Lưu Vũ Nhi không thể làm được.

Nhưng trong 3 tháng này, mỗi ngày ba đều đái vào hai cái lồn dâm dật của em, cuối tuần thậm chí còn đem đầu cặc dán dính lấy miệng lồn non, một khi có nước tiểu liền bắn vào trong, một giọt cũng không rơi ra ngoài. Đái đến khi con trai cưng hét lên, bụng dưới hơi trương phồng, bắt đầu ngoan ngoãn hấp thu những giọt nước bẩn thỉu tanh hôi. Lồn nhỏ và lỗ đít dưới sự tưới tắm của nước đái, dần dần trưởng thành, căng mọng, cánh hoa mập mạp, đường đi vào thì mềm mại trơn trượt, nước dâm mỗi ngày đều rỉ ra ngoài, nếu không bị hút đi, sẽ tích tụ trong cơ thể, càng lúc càng căng trướng khiến Lưu Vũ Nhi không chịu nổi mè nheo ba hút ra giúp em. Nó trở thành cảnh tượng yêu thích nhất của ba.

Ngoài ra, vú bự ngày nào cũng ngứa ngáy, phát triển đến mức như có hai quả bưởi treo phía trước ngực nặng trịch, ngày thường ra khỏi cửa nhất định phải cẩn thật nịt lại, quấn chặt, không thể lộ ra một chút xíu nào. Nhưng mà cho dù mỗi ngày bị trói buộc như vậy, chúng vẫn cứ lớn lên từng chút, chẳng những không xập xệ mà còn rất săn chắc, làm cổ áo T-shirt ở nhà kéo căng hết cỡ.

Nếu không phải phía dưới em có có dương vật như bao người cùng giới, cũng có trái cổ, giọng nói cũng là giọng nam dịu dàng, em thậm chí hoài nghi giới tính thứ hai của mình mới là con trai. Bây giờ những bộ phận không nên có ở trên người em đều phát triển tốt như vậy, em cũng không có một chút kháng cự hay cảm thấy quái dị. Bởi vì đây là tình yêu là nước tiểu là món quà quý giá mà ba dành cho em.

Hiện tại chỉ cần em tách hai chân ra, nhắm vào ly thủy tinh dưới lồn, lỗ đít sẽ mở miệng nhỏ ra, từng chút một phun ra tinh hoa nước đào mật ngọt, lỗ lồn cũng không cam lòng chịu lép vế phun nước dâm ròng ròng. Hai chất lỏng trộn lẫn với nhau, nhỏ giọt vào ly, phát ra âm thanh 'tí tách' trong căn bếp yên tĩnh.

Tiếng bước chân đến gần, Lưu Lực rửa mặt xong khoác lên mình một bộ đồ thể thao màu đen đi ra. Hắn cao một mét chín, có vóc dáng cường tráng do có hoạt động lâu năm trong ngành thể thao, cắt đầu đinh gọn gàng, đường nét khuôn mặt góc cạnh. Rõ ràng là vẻ ngoài bình thường nhất, nhưng đối với Lưu Vũ Nhi cứ nhìn đến ba ngầu lòi là em lại nứng đến nước nôi dầm dề, phun hết cả vào trong ly.

Ba ăn mặc chỉn chu chuẩn bị đi làm, mà em lại trần truồng, dùng tư thế dâm đãng nhất, chuẩn bị bữa ăn sáng cho ba mình.

"Ngoan quá." Lưu Lực vuốt nhẹ đôi má đỏ bừng của Lưu Vũ Nhi, khẽ hôn lên mặt em, ôm em vào trong ngực, cầm lấy bánh mì, uống cạn ly 'nước đào ngọt ngào' phảng phất mùi thơm và mùi vị đào, than thở: "Thơm quá, ngọt hơn cái miệng nhỏ của em nữa."

Lưu Vũ Nhi bất mãn vặn vẹo trong lòng hắn, ngón tay nhéo lấy eo Lưu Lực, nhưng em dùng hết khí lực cũng không xê dịch được nửa phần, đành phải dùng khuỷu tay phấn hồng chọc chọc ngực hắn, "Ba không thích hôn bé sao?"

Lưu Lực cúi đầu nhìn em, sự cưng chiều trong mắt gần như muốn tràn ra ngoài, nhưng miệng còn muốn bắt nạt em một chút: "Hôn môi là một chuyện, nước dâm ngọt ngào lại là chuyện khác."

"Vậy ba thích hôn môi hay là húp nước hơn hả?" Lưu Vũ Nhi hỏi. Em quyết định rằng nếu ba trả lời không thuyết phục, em sẽ không bao giờ cho ba uống nước dâm của mình nữa, cho dù nó có tràn trề phun hết ra ngoài, rơi xuống đất cũng không cho ba uống một giọt.

Nhưng vấn đề này cũng nan giải giống như kiểu giữa vợ và mẹ đồng thời rơi xuống nước, nên cứu ai trước.

Lưu Lực vui vẻ khi con trai cưng đùa giỡn mè nheo với hắn như vậy, hắn buông thức ăn trong tay xuống, quyết đoán hôn lên cái miệng nhỏ bé xinh, mút mát hai phiến môi, bá đạo cạy mở hàm răng em, quấn riết lấy đầu lưỡi bên trong triền miên khuấy đảo.

Hôn cho đến khi Lưu Vũ Nhi thở hổn hển, gần như không thở được mới lui ra một chút. Di chuyển đến vành tai mong manh, nói, "Ba thích em nhất."

Môi và răng dây dưa, vốn là cách thân mật nhất giữa những người yêu nhau.

Lưu Vũ Nhi nghe ba thổ lộ trong lòng liền tê dại, tính tình nhỏ nhen biến mất không dấu vết, em ngọt ngào cầm lấy bánh mì đút ba ăn sáng, lại biến thành tiểu yêu tinh dính người.

Ăn sáng xong, Lưu Lực chuẩn bị đi làm, Lưu Vũ Nhi ở nhà làm bài tập trong kỳ nghỉ.

Hai người không nói lời tạm biệt, nhưng trong lòng cũng không khỏi chờ mong, khi họ nhìn nhau đan xen trong đó là các loại tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, lộ ra dư vị dây dưa rối ren.

Cánh cửa đóng lại.

Dựa lưng vào cửa, Lưu Vũ Nhi nhẹ nhàng nghĩ trong bụng: Hôm nay là tròn 18 tuổi.

Lúc 7 giờ tối, Lưu Lực đúng giờ mang bánh ngọt về, nhấn chuông cửa. Mặc dù chìa khóa đang ngoan ngoãn nằm trong túi bên trái của hắn, nhưng hắn rất hưởng thụ loại cảm giác có người chào đón mình về nhà, đó là sự ấm áp của gia đình.

Cánh cửa bên trong mở ra, lộ ra một khuôn mặt tươi cười, là Lưu Vũ Nhi đang chào đón hắn. "Ba, ba về rồi à~ " Em ngọt ngào reo lên.

"Ừm." Lưu Lực sờ sờ đầu em, lại kéo tay em, xách bánh ngọt đi vào trong, chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho con trai cưng.

Nhưng người phía sau đi được hai bước đã dừng lại, Lưu Lực cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn em. "Làm sao vậy? Không đói à?"

"Ba, hôm nay bé chuẩn bị lễ vật cho ba." Lưu Vũ Nhi buông bàn tay đang nắm lấy Lưu Lực, giọng điệu có chút lo lắng, em mở rộng hai tay ra, ngẩng đầu nhìn vào trong mắt Lưu Lực, ánh mắt hàm chứa chút dũng cảm cùng rụt rè, "Ba ơi, ba có muốn mở nó ra xem không?"

Lưu Lực sửng sốt, nghiêm túc nhìn Lưu Vũ Nhi.

Hôm nay Vũ Nhi của hắn chỉ mặc một chiếc áo thun cỡ lớn màu trắng cũ kỹ, là chiếc trước kia Lưu Lực chạy bộ buổi sáng hay mặc. Nhiều năm giặt đi giặt lại khiến áo thun trắng trở nên mỏng manh trong suốt, Lưu Lực đã lâu không còn mặc nữa nên cất trong tủ quần áo.

Nhờ đó có thể nhìn thấy dáng người mảnh khảnh quyến rũ của Lưu Vũ Nhi, trước ngực nhô lên một miếng vải màu đỏ, ẩn dưới áo phông màu trắng, có một khoảng trống hình trái tim cực kì rõ ràng.

Lưu Lực có thể tưởng tượng đây là một bộ đồ lót quyến rũ và gợi tình như thế nào. Trước đó hắn đưa tiền cho Lưu Vũ Nhi mua đồ lót mặc ở nhà, nhưng Lưu Vũ Nhi chưa bao giờ mặc qua, hắn cho rằng là con trai không thích ăn mặc quá nữ tính như vậy, không ngờ ẻm lại mua kiểu dáng càng khoa trương hơn. Nhưng mà hắn thích.

Ban đầu Lưu Lực muốn ăn một bữa cơm đàng hoàng với con tai cưng trước, sau khi tiệc sinh nhật qua đi, hắn sẽ chúc mừng con trai từ thiếu niên ngây ngô thành người lớn trưởng thành. Xét cho cùng, 17 lên 18 không phải chỉ là sự thay đổi thời gian trong một ngày, mà nó còn có nghĩa là một người chính thức học được cách chịu trách nhiệm để đối mặt với xã hội ngoài kia, không còn là chim non sống dưới cánh của cha mẹ. Hắn vốn định cùng con trai lên kế hoạch thật tốt cho cuộc sống sau này của hai người.

Nhưng họ vẫn chưa đi đến bước cuối cùng.

Lưu Lực biết nỗi lo lắng của Lưu Vũ Nhi, lo lắng đoạn tình cảm cấm kỵ lại bất luân này bị đứt gánh giữa đường, lo lắng loại quan hệ bệnh hoạn này đột nhiên trở lại bình thường, lo lắng trước đó chỉ là ảo tưởng của một mình em.

Vì vậy, Lưu Lực đặt bánh ngọt trong tay xuống, lấy trong túi ra một hộp nhung màu đen tuyền.

Lưu Vũ Nhi thấy vậy, trái tim em không ngừng run rẩy, hai tay mất đi sức lực, buông thõng xuống hai bên. Em chẳng biết mình có phải là đang ở trong mơ hay không.

Một tiếng "cạch" vang lên, chiếc hộp Pandora đã được mở ra phát tán những thứ tốt đẹp nhất ra ngoài.

Ngón tay Lưu Lực vuốt ve sợi dây chuyền bạch kim mỏng manh, từ từ tiến lại gần Lưu Vũ Nhi, đeo sợi dây chuyền lên trên cổ em, hắn nở một nụ cười dịu dàng nhất, nói: "Rất đẹp, hợp với Vũ Nhi của ba lắm."

Cảm giác lạnh như băng của sợi dây chuyền đánh thức thần trí của Lưu Vũ Nhi, em giơ tay lên sờ mặt dây chuyền trước ngực, là một chiếc nhẫn màu vàng, kiểu cách tinh giản nhất.

"Bên trong khắc tên của ba." Lưu Lực nắm tay em, thanh âm trầm thấp nói những lời dễ nghe: "Nếu nói kim cương là một trò lừa bịp, thì vàng sẽ không bao giờ mất giá*. Trái tim của ba đã hoàn toàn giao cho em rồi."

Cho dù thân thể không quấn quýt triền miên đến chết, kể cả khi con cặc của ba có vào trong cơ thể em hay không, thì đây đều là sự thật không cách nào thay đổi.

Hắn đã yêu con trai mình.

Lưu Vũ Nhi nhào vào lòng ba mình. Em gắt gao ôm lấy, trong lòng không muốn buông tay ra, đôi tay nhỏ bé siết chặt lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Lưu Lực. Nhịp tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức trong giọng nói mang theo một chút run rẩy: "Con sẽ không trả lại cho ba nữa đâu."

"Ừm." Lưu Lực ôm lấy em, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng em an ủi tâm tình kích động của tiểu bảo bối. Sau một hồi vỗ về lẫn nhau, càng cần những điều nóng bỏng hơn để đốt cháy cảm xúc.

"Còn ăn cơm nữa không?" Lưu Lực cúi đầu hỏi người trong lòng.

"Muốn ăn tinh dịch của ba."

Lập tức Lưu Vũ Nhi bị ba ném lên sô pha, tiếp đó người đàn ông lập tức đè lên, hai đầu gối quỳ ở bên hông, mạnh mẽ hôn xuống.

Bọn họ lúc trước rất ít hôn môi, cho dù có nứng như thế nào cũng chỉ trao đổi một chút nước miếng. Cho nên Lưu Vũ Nhi chưa bao giờ biết nụ hôn của ba còn có thể hung mãnh như dã thú thế này, khoang miệng của em tựa như bị cuồng phong gào thét thổi qua, đầu lưỡi hung hăng quét qua vòm miệng mềm mại, mang đến khoái cảm giống như bị đâm thủng.

Nước miếng không kịp nuốt xuống từ khóe miệng chảy ra, một giây sau lại bị Lưu Lực mãnh liệt liếm trở về.

Lưu Vũ Nhi mở mắt nhìn ba lúc này giống như dã thú, cảm thấy hình như em đã thả ra một con mãnh hổ, nhưng em không sợ hãi chút nào, thân thể mềm nhũn càng muốn tiếp xúc thân mật hơn.

Ánh mắt bọn họ giao nhau giống như thể đang ở trên không trung trao đổi vài nụ hôn triền miên.

Lưu Lực nhấc tay xé áo ra, chiếc áo phông trắng cũ kĩ tuyên bố ra chuồng gà, nó lúc này tựa như một miếng giẻ rách treo trên người Lưu Vũ Nhi. Hắn nhổm người dậy chiêm ngưỡng những đường cong yêu kiều của người dưới thân.

Hai miếng vải trắng treo ở hai bên thân thể, trước ngực hai bầu vú to như hai quả bưởi được bó chặt trong bộ đồ lót màu đỏ, ở giữa khoét rỗng hình trái tim. Lúc này điểm quan trọng nhất đang đặt ở giữa hình trái tim, hai quầng vú màu hồng nhạt chụm vào nhau, rõ ràng chỉ là màu hồng phấn, nhưng so với đồ lót đỏ thẫm lại không hề thua kém, ngược lại chúng càng làm nổi bật thêm hai điểm ấy, tựa như phù dung trên mặt nước vừa đáng yêu vừa tinh tế.

Hai mắt Lưu Vũ Nhi mờ mịt, cảm nhận được tầm mắt của ba nhìn thẳng vào ngực mình, em cũng không xấu hổ, ưỡn thẳng thắt lưng, làm cho hai bầu vú lắc lư, nhấp nhô, kêu to: "Ba ơi~ liếm bé~ muốn ba mút~ trướng quá đi~"

Em đưa tay ôm lấy đầu Lưu Lực, hai tay luồn vào trong đám tóc đen cứng rắn, dùng sức dúi đầu xuống để nó vùi vào vú mình.

Trong phút chốc, hương sữa tràn ngập khoang mũi, Lưu Lực hít vào ngửi mấy lần, bàn tay to ép chặt hai bầu vú, vùi mặt vào trong đó, cứ như vậy cách áo lót đùa giỡn với cặp vú bự.

Hai cái vú bự chảng vừa non vừa mềm, một tay thiếu chút nữa không nắm được hết, nếu không phải có áo lót cố định lại, sợ là không biết muốn tràn đi đâu. Mặt Lưu Lực bị hai quầng vú hôn lên nửa ngày, hai núm vú mẫn cảm bị râu lún phún đâm chỉa, muốn trốn lại không thể trốn khiến chúng sưng lớn vài phần.

Cách một tầng che đậy nên gãi mãi không đúng chỗ ngứa, Lưu Lực chống người dậy liền xé nát cái áo lót đó, ném cả cái áo phông trắng xuống sô pha. Bàn tay lớn nắm lấy cặp vú lớn điên cuồng nắn bóp thành muôn hình vạn trạng dài, phẳng, bầu dục...

Hai bầu vú non mềm thật sự là muốn bị chơi ra nước, làn da trắng nõn không còn nữa, mà trở nên hồng hồng nóng rực, sưng to vài phần. Nhưng Lưu Lực luôn thấy không đủ, muốn ức hiếp tàn nhẫn hơn. Hắn muốn để cho hai bầu vú mập mạp này thần phục trong tay mình, không dám tùy ý trượt đi, bất cứ lúc nào cũng phục tùng ở trên tay hắn, hắn phải là người cầm quyền của cặp vú này.

Nghĩ vậy, hắn càng ra sức hơn, giống như nhào bột nắm lấy hai cái quả bưởi, thịt vú mềm mại từ đầu ngón tay hắn tràn lên cao 3-4 cm, sau đó lại toàn bộ ấn trở lại ngực Lưu Vũ Nhi, bầu vú bị áp lực cường đại ấn xuống, lại không có chỗ nào trốn thoát, bị đè bẹp thành hai cái bánh lớn, lần này thật sự là bị nhào nặn.

Sau đó bàn tay lại cầm vú nâng lên, thịt vú kia lại bị nhấc lên toàn bộ, tâng nảy nhấp nhô, bị hai tay Lưu Lực tựa như nắm lấy tai thỏ tóm lại vào giữa, thịt vú không có chỗ nào để chạy, chỉ có thể dồn lên núm, Lưu Vũ Nhi có quầng vú rất lớn, không có núm vú nhô ra, toàn bộ ngực đều vô cùng tròn trịa, cho nên lúc này quầng vú bị kéo căng thì lỗ sữa càng mở lớn hơn.

"A~ ba ~ mạnh quá~ càng mạnh càng sướng~ Ba xoa bé, xoa vú của bé~" Lưu Vũ Nhi bị xoa vú thoải mái. Vú của em vừa đau vừa sưng, khi em cho rằng ngực đã đau đến không thể chịu nổi, Lưu Lực sẽ nắn bóp mạnh lên một cấp độ mới, em chết mê chết mệt cái cảm giác được ba mạnh mẽ xoa vú mình, ngực em lớn như vậy tất nhiên là vì để cho ba xoa mạnh rồi, không chút thương tiếc nào.

Vú bự dưới sự phóng túng của chủ nhân, cùng với sự chà đạp của kẻ cầm quyền, giống như nhào bột, bị cọ xát sưng lên lớn hơn một nửa so với trước đây, toàn bộ đỏ bừng phồng lên, y hệt một quả bóng bay một giây sau sẽ nổ tung.

"Sướng quá~ trướng quá ba ơi~ trướng chết mất~"

"Vũ Nhi, vú của em đây là bột à? Bị ba xoa càng lúc càng nở lớn nè." Đầu ngón tay Lưu Lực nhấc đầu vú lên, bầu vú bị kéo thành hình tam giác, rất nghe lời. Lỗ sữa đã biến thành một cái miệng nhỏ tựa như mũi kim, đến gần Lưu Lực thậm chí có thể nhìn thấy cả cái lỗ sữa đen ngòm bên trong.

"A~ ba ~ xoa, xoa như nào cũng được~ sướng quá~ Ba tốt, giúp bé bú nó được không ~" Lưu Vũ Nhi cảm thấy ngực của mình nóng ran, sưng tấy đến nỗi như thể có một cái gì đó sắp phun ra từ bên trong, em muốn ba hút ra.

"Được, ba giúp em hút sữa không nghe lời." Lưu Lực trong lòng nghĩ đến một khả năng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm nhìn cái núm vú nhỏ kia.

Hắn tạm thời buông tha bầu vú bên phải, miệng nuốt vào quầng vú bên trái, hàm răng tìm đúng vị trí, phối hợp cùng đầu lưỡi thay phiên nhau ức hiếp cái lỗ sữa bí mật kia, mà hai tay thì nắm lấy thịt vú bên dưới, nhào nặn chúng lên trên.

Cặp vú này vốn dĩ đã bự hơn rất nhiều rồi, làm sao có thể chịu được, thịt vú chỉ có thể chen chúc lên trên, thẳng đến khi tìm được cái nơi phát tiết, điên cuồng thi nhau lao ra ngoài.

"Ah!~ "Lưu Vũ Nhi lớn tiếng rên rỉ. Thân dưới em nước nôi dầm dề, hiển nhiên đã không biết lên đỉnh bao nhiêu lần, cặc nhỏ phía trước phun ra tinh dịch trắng trong, dây hết lên sô pha tạo thành những vết bẩn lốm đốm.

Lưu Lực không có bao nhiêu sức lực để chú ý đến ghế sô pha bẩn hay không, luồng sữa non ùa vào khoang miệng hắn giống như một khẩu súng bắn sữa, mang theo mùi thơm ngọt ngào, chiếm cứ toàn bộ khoang miệng của hắn, so với bất kỳ sản phẩm từ sữa nào mà hắn từng ăn cũng nồng đậm hơn.

Con trai của hắn đã thực sự được chín rục trưởng thành.

Hai tay mạnh mẽ vắt sữa, Lưu Lực ngậm đủ 2 phút mới hút sạch sữa. Sữa tuy rằng bị hút đi, nhưng núm vú một chút cũng không có nhỏ lại, vẫn là bộ dáng đỏ đỏ hồng hồng sưng tấy đáng thương, hiển nhiên là bị ức hiếp đến cực hạn. Lỗ sữa không ngừng bắn sữa suốt 2 phút, lúc này hơi mở miệng nhỏ, không có dấu vết sữa lưu lại, bên trên tất cả đều là nước miếng của Lưu Lực.

Nhìn cái miệng nhỏ bé hé mở kia, trong lòng Lưu Lực lóe lên một ý nghĩ, hắn cảm thấy Lưu Vũ Nhi nhất định sẽ thích, nhưng hiện tại vẫn chưa được. Hắn tiếp tục đem bầu vú bên phải bị ghẻ lạnh nãy giờ hút sạch, thân thể Lưu Lực trượt xuống, tiến tới vở kịch đêm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro