Chương 40
Một lời nói ra, không chỉ Tô Anh mà ngay cả Tô Tự và Tô phu nhân vừa chạy tới đều sửng sốt.
Thái tử không có ở trong kinh thành, Hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, bên trong có Phong hậu thao túng hậu cung, ngoài có toàn bộ binh lính của phủ Nhiếp chính vương điều đến phong tỏa Trường Ninh, ngay cả hai phủ thân vương cũng đã sớm bị Phong Duy Châu phái binh lính bao vây rồi. Dưới tình hình này mà Tô Nghiêu lại nói muốn vào cung, cái này há chẳng phải là làm chuyện điên rồ sao!
Tô Anh trợn to mắt dùng sức lôi ống tay áo Tô Nghiêu, hi vọng nàng có thể tỉnh táo lại suy nghĩ thật tốt, chứ đừng hành động theo cảm tính. Thế nhưng Tô Nghiêu hoàn toàn không để ý đến, chỉ xoay người rồi quỳ xuống trước mặt Tô Tự, giơ túi gấm trong tay lên, nói: "Ba ngày trước Bệ hạ cho mời A Dao vào cung, ban cho A Dao một cái chìa khóa, Bệ hạ từng niêm phong một hộp gấm bên trong phòng tối ở mật thất, lệnh cho A Dao lấy ra vào lúc cần thiết, A Dao cho rằng bây giờ chính là lúc cần thiết."
"Ngươi nói là....."
"Không sai, Bệ hạ đột nhiên qua đời, lúc băng hà chỉ có một mình Hoàng hậu bên cạnh, không hề để lại di chiếu, toàn bộ đen trắng đúng sai đều dựa vào một câu nói của Hoàng hậu, chắc chắn bất lợi với Thái tử Điện hạ, Điện hạ đã cải trang rời kinh, chỉ sợ rằng hồi kinh không dễ. Hiện tại trong cung chưa có biến động gì, chính là bởi vì binh phù thống lĩnh cấm quân trong kinh không có ở trong tay Hoàng hậu và Nhiếp chính vương, nhưng nếu binh phù này bị Hoàng hậu tìm được đầu tiên thì hậu quả khó mà lường được." Tô Nghiêu nói rõ ràng từng câu từng chữ, đột nhiên giống như nhớ đến cái gì đó, quay về phía khoảng không sau lưng hô một tiếng: "A Cửu!"
Một cô nương áo đen buộc tóc xinh đẹp lẳng lặng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Tô Tự nheo mắt, Tô Dao còn có ảnh vệ ở Tướng phủ, thật khiến ông bất ngờ, thì ra từ trước đến giờ Diệp Lâm đều không yên tâm với Tô gia, vẫn còn phải theo dõi sao?
Tô Nghiêu cũng không rảnh mà quan tâm đến suy nghĩ trong lòng của Tô Tự, căn dặn: "Ta lệnh cho ngươi lập tức đi đến phủ Trưởng công chúa Hoài Dương, nói cho Từ Thận Ngôn, ta chờ hắn ở cửa Định Vũ phía bắc Hoàng thành."
A Cửu tuân lệnh rời đi.
Tô Nghiêu hành một lễ vạn phúc với Tô Tự và Tô phu nhân, nói: "Gần đây A Dao luôn luôn khiến cho phụ thân mẫu thân không an lòng, trong lòng thẹn với liệt tổ liệt tông Tô thị, hôm nay A Dao đi rồi, chỉ mong thay phụ mẫu giành lại khí phách của Bình Khê Tô thị ta. Nếu như A Dao một đi không trở lại, kính xin phụ mẫu tha thứ cho nữ nhi bất hiếu."
"Ngươi có biết lần này đi là đặc biệt nguy hiểm, chỉ hơi sơ sẩy một chút, chính là kéo cả Tô thị vào?" Tô Tự nhíu mày, chăm chú nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Nghiêu, nữ nhi này của ông luôn luôn mặc kệ tất cả những việc không liên quan đến mình, cái gì cũng không để ở trong lòng, giờ phút này bờ vai yếu đuối này lại muốn gánh vác tất cả vận mệnh của Nhạn triều. Nàng không hề tránh né, cũng không hề thoái thác, đột nhiên Tô Tự cảm thấy có phần không hiểu nổi Tô Dao rồi. Thì ra là cái gì nàng cũng hiểu rõ, chỉ là giấu kín bản thân mình thôi.
Tô Nghiêu mỉm cười, nói: "Từ công tử là đệ tử Liễm Diễm sơn, cả y thuật lẫn độc thuật đều rất cao siêu, nếu như A Dao không về được, chắc chắn sẽ tự hủy dung mạo, nguyện hy sinh vì đại nghiệp, tuyệt đối sẽ không để Hoàng hậu nắm được nhược điểm. Đến lúc đó phụ thân có thể tự tuyên bố với người đời rằng A Dao bị bệnh chết, thân thể A Dao luôn luôn không khỏe, như thế cũng rất hợp lý, nhất định sẽ không liên lụy đến Bình Khê Tô thị."
Tô phu nhân nghe nàng nói ra quyết định này một cách nhẹ như lông hồng liền cảm thấy cực kỳ lo sợ, không thể tin được mà đưa tay bịt kín miệng mình. Một cô nương khuê các sao có thể nói ra được những lời này, tự hủy dung mạo nguyện hy sinh vì đại nghiệp, vì cái gì mà nàng lại nghĩ ra một cách thức tự sát tàn nhẫn như vậy..... Hơn nữa lại có thể suy tính chu toàn như vậy, lâm nguy cũng không rối loạn.
Tô Tự cũng cảm thấy trong lòng nặng nề như bị cái gì đó đập nát, trầm ngâm không thốt nên lời. Tốt lắm, đây là nữ nhi Bình Khê Tô thị của ông, chính là phải có khí phách này, tuyệt đối không lùi bước, tuyệt đối không bừa bãi cẩu thả.
Thấy Tô Tự gật đầu nghiêm túc, Tô Nghiêu lại hành lễ, nói: "Vẫn còn một chuyện, Thế tử Nhiếp chính vương từng vào khuê phòng của A Dao hai lần, đều không làm kinh động đến thị vệ trong phủ, có thể thấy được canh phòng của Tướng phủ ta vẫn có điểm yếu kém, phụ thân nhất định phải tăng cường phòng vệ. A Dao này ngay lập tức đi thay y phục, không trì hoãn thêm nữa."
Dứt lời, Tô Nghiêu liền xoay người đi tới khuê phòng của mình.
Tô Anh nhìn bóng lưng Tô Nghiêu vội vàng rời đi, hốc mắt chợt ẩm ướt. Lưng tỷ tỷ vẫn giữ thẳng tắp, bước chân không hề rối loạn, bóng dáng lạnh nhạt thê lương, giống như trên vai tỷ ấy thật sự gánh trách nhiệm cho toàn bộ thiên hạ, chỉ sơ xảy một chút sẽ khiến cho vạn kiếp bất phục. Nàng vẫn cảm thấy tỷ tỷ không để ý đến mọi việc, bất cứ việc gì Tô Anh nàng cũng phải bận tâm lo lắng, nhưng không ngờ rằng nàng sai lầm rồi, tỷ tỷ nàng hiểu chuyện hơn bất cứ ai.
Trở về khuê phòng nhanh chóng thay xong một bộ y phục tối màu, Tô Nghiêu soi gương đồng buộc mái tóc dài của mình thành một cái đuôi ngựa, rồi búi lại thành một búi tóc, nhìn vào dung nhan kiều diễm khuynh thành trong gương rồi cười nhẹ một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Có lẽ đến tận lúc chết Tô Dao cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày nàng lại đi thám thính Hoàng cung vào ban đêm. Bộ y phục này là nàng lặng lẽ tìm may, vốn định đợi sau khi Diệp Lâm lên ngôi, lúc đó mình sẽ giả chết rồi mặc vào để rời đi, không ngờ nhanh như vậy đã phát huy tác dụng. Có lẽ bộ y phục này cũng sẽ trở thành là đồ tang của nàng rồi, chỉ mong nàng sẽ chết không quá thê thảm, có thể lưu lại một thi thể toàn vẹn cho Tô Dao.
Tuy Tướng phủ là phủ quan văn, nhưng cũng không thiếu cao thủ, rốt cuộc Tô Tự cũng không thể yên tâm để cho Tô Nghiêu đơn độc một mình xông vào Hoàng cung, phái thủ hạ trung thành nhất của mình Bất Nhị tử sĩ đi cùng với Tô Nghiêu.
Toàn bộ Hoàng cung đã bị binh lính của phủ Nhiếp Chính vương bao vây, mặt phía bắc Hoàng Thành ngoại trừ Tứ hoàng tử Diệp Tễ sống một mình ở Thuỷ Lam điện thì còn có người canh giữ, cung điện khác nếu không phải bỏ hoang, thì chính là nơi phi tử đã sớm thất sủng ở, phòng thủ tương đối yếu kém, nên có thể tận dụng cơ hội mà xông vào. Còn nữa Tứ hoàng tử Diệp Tễ là người của Đông cung, dù chưa chắc chắn hắn có thể đủ để chi viện cho nàng hay không, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi gây thêm phiền toái. Vào giờ phút này, không gây thêm phiền toái, đã là kết quả tốt nhất mà Tô Nghiêu dự liệu được rồi.
Tô Nghiêu được tử sĩ trong phủ dùng khinh công mang theo, như vậy ngược lại lại đi được nhanh hơn, Tướng phủ cách Hoàng Thành vốn cũng không xa, rất nhanh đã đến mặt bắc Hoàng thành.
Ai ngờ Phong Hoàng hậu lại có cùng suy nghĩ với nàng, chính vì sợ có người bí mật vào hoàng cung làm hỏng chuyện tốt của bà ta, vì vậy tăng thêm không ít binh lực phía bắc Hoàng thành, đúng như tường đồng vách sắt, muốn đi vào còn khó hơn lên trời.
Tô Nghiêu thấy tình cảnh này trong lòng có cảm giác nặng nề, đến cao thủ đụng vào còn phải khiếp sợ, huống chi nàng chỉ là nữ nhi yếu đuối tay trói gà không chặt, nếu muốn thần không biết quỷ không hay mà vượt qua đi vào Hoàng thành, gần như là không có khả năng.
Sau khi ẩn nấp trong chỗ bí ẩn suy nghĩ, Tô Nghiêu đang định hạ lệnh đi tuần tra một vòng dọc theo tường Hoàng Thành, chờ cơ hội tìm kiếm chỗ phòng thủ yếu kém thì bả vai liền bị vỗ một cái nhẹ nhàng.
Tô Nghiêu giật nảy mình, cả trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, quay đầu lại thấy người tới chính là A Cửu mà nàng phái đi phủ Trưởng công chúa Hoài Dương tìm người, đi cùng với Từ Thận Ngôn. Hiển nhiên Từ Thận Ngôn cũng mang theo tử sĩ trong phủ, lúc này cũng đang đứng ngay ngắn ở phía sau hai người.
Tô Nghiêu vừa định mở miệng liền thấy Từ Thận Ngôn giơ tay lên ra hiệu hãy giữ yên lặng, khẽ nói: "Ta vừa mới xem qua, cửa Vĩnh An ở phía đông Hoàng thành, cửa Thừa Thiên, cửa Minh Dậu phía tây, cửa Cảnh Phong, cửa Thuận Nghĩa phía nam, cửa Trường Nhạc, cùng với cửa Quảng Vận phía bắc đều có trọng binh canh giữ, ngươi đoán không sai, chỉ có cửa Định Vũ này phòng thủ yếu kém nhất."
Tô Nghiêu nghe xong đầu óc thiếu chút nữa thì nổ tung, giơ tay lên đè mi tâm, nói: "Ngươi nói binh lực ở cửa Định Vũ..... Là yếu nhất?!"
Rốt cuộc thì Nhiếp chính vương kia đã điều động bao nhiêu phủ binh? Mà trong phủ Nhiếp chính vương có bao nhiêu phủ binh?!
Tô Nghiêu đang mải nghĩ thì Từ Thận Ngôn đã trả lời: "Không chỉ phủ binh của Nhiếp Chính vương phủ, còn có Vũ Lâm quân của Hoàng cung."
Tô Nghiêu nghe thấy thế đầu óc lại càng đau, trong lòng sửng sốt, bật thốt lên: "Hoàng hậu làm sao mà điều động được Vũ Lâm quân?!"
"Khai quốc Hoàng đế đã lập ra một quy củ, Đế Hậu đều có thể dùng khẩu dụ để điều động Vũ Lâm quân. May mà cấm quân chỉ nghe binh phù điều khiển, nếu không..... rằng Điện hạ sẽ vô kế khả thi, chỉ còn nước khoanh tay chịu trói mà thôi." Từ Thận Ngôn nói đến chỗ này liền dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên, nói: "Nếu tại hạ đoán không lầm, Tô đại tiểu thư định vào cung để tìm kiếm binh phù?"
Tô Nghiêu gật đầu nói thẳng, nàng đã biết quan hệ giữa phủ Trưởng công chúa Hoài Dương và Đông cung, nên đương nhiên yên lòng với Từ Thận Ngôn, vì vậy thản nhiên nói: "Quả thật như vậy, Bệ hạ từng phó thác cho ta, đêm nay ta nhất định phải lấy được binh phù."
Từ Thận Ngôn gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, khẽ nói: "Ngươi biết khinh công không?"
Tô Nghiêu đầu lắc như đánh trống, nàng là một đại tiểu thư dòng dõi thư hương thế gia, làm gì có chuyện đi học khinh công chứ? "Không biết."
Từ Thận Ngôn nghe vậy nhíu chặt mi, không biết, hắn còn tưởng rằng..... Nếu nàng không biết, thì tường đồng vách sắt kia sẽ phải đi vào như thế nào đây?
Hai người còn đang do dự thì thấy một phủ binh cưỡi ngựa phi thẳng tới, xuyên qua điểm phòng thủ, lớn tiếng nói:"Phủ binh của phủ Trường An công đang làm ầm ĩ ở trước cửa Thừa Thiên, ý đồ xông vào công kích Hoàng thành, Hoàng hậu Nương nương truyền chỉ, phủ binh của phủ Nhiếp chính vương lập tức khởi binh, theo ta đến cửa Thừa Thiên trợ giúp. Những người còn lại nhất định không được buông lỏng cảnh giác, khiến cho loạn thần tặc tử thừa cơ lợi dụng."
Loạn thần tặc tử? Tô Nghiêu âm thầm cười lạnh trong lòng, hành vi cướp ngôi đại nghịch bất đạo như thế rồi mà còn dám gán cái danh loạn thần tặc tử cho người khác. Đám người phủ Nhiếp Chính vương đúng là cực phẩm, làm chuyện xấu cũng thản nhiên như thế. Mắt thấy phủ binh của phủ Nhiếp Chính vương đi theo kỵ binh kia rời đi, Tô Nghiêu quay đầu nhìn Từ Thận Ngôn: "Phủ Trường An công..... Là Thu Ngự?"
Từ Thận Ngôn gật đầu: "Khi ảnh vệ của ngươi đi tìm ta thì Chiêm sự Thái tử của Đông cung là Thôi Thuật đang ở trong phủ làm khách, liền sai người đến phủ Trường An công tìm nàng ấy, tranh thủ chút thời gian cho chúng ta."
Tô Nghiêu gật đầu, hoá ra là như vậy. Hóa ra ngay từ sớm Thu Ngự và phủ Trường An công đã đứng về phía Đông cung, chẳng trách nàng ấy rõ ràng không thích Diệp Lâm nhưng lại lo lắng như vậy. Đừng nói là bạn bè thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cho dù chỉ là mưu sĩ bình thường, nhất định cũng không hy vọng Diệp Lâm thất bại hoàn toàn.
Đang nghĩ ngợi liền nghe thấy Từ Thận Ngôn tiếp tục nói: "Chỉ tiếc mặc dù phủ binh phủ Nhiếp chính vương đã rút lui, nhưng vẫn còn dư lại nhiều Vũ Lâm quân như vậy, Tô đại tiểu thư không có khinh công, cực kỳ phiền toái."
A Cửu nãy giờ vẫn chưa hề hé răng chợt lên tiếng: "Nô tỳ có biện pháp."
Tô Nghiêu và Từ Thận Ngôn không hẹn mà cùng quay đầu nhìn A Cửu.
Gương mặt kiều diễm như hoa hồng của nữ tử kia vẫn vô cảm trước sau như một, gằn từng chữ nói: "Thủ lĩnh Vũ Lâm quân kia, nô tỳ quen biết."
Nàng ta quen biết?!
Tô Nghiêu không thể không cảm thán vận mệnh thật là huyền diệu và thần kỳ, Vũ Lâm quân vốn là trực thuộc Đế Hậu, chưa hẳn đã là thật lòng muốn mưu phản, chỉ là nghe theo sự sai phái thôi. Nếu như A Cửu có thể xúi giục thủ lĩnh Vũ Lâm quân thành công, bọn họ sẽ giảm bớt đi được một trận đánh đánh giết giết, có thể lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào Hoàng cung rồi.
Mắt thấy A Cửu dần dần đi ra khỏi chỗ nấp, đi về phía một đội Vũ Lâm quân, Tô Nghiêu âm thầm gọi tử sĩ của Tướng phủ và phủ Trưởng công chúa Hoài Dương chuẩn bị sẵn sàng. A Cửu không xảy ra chuyện gì được, nếu như đàm phán không thành công cũng chỉ có thể dùng cứng chọi cứng, tuyệt đối không để cho Vũ Lâm quân có cơ hội trở tay, cần thiết thì sẽ tiêu diệt tất cả không chừa người nào, tránh để báo tin cho Hoàng hậu biết, quấy nhiễu bọn họ thì không còn cách nào mà đi lấy binh phù. Suy cho cùng thì Tô Nghiêu cũng là một người hiện đại, nghĩ đến lát nữa cực kỳ có khả năng là sẽ phải đánh đánh giết giết, trong lòng không khỏi khó chịu.
Từ Thận Ngôn thấy vẻ mặt nàng như vậy, khẽ nói: "Đại tiểu thư lớn lên ở Bình Khê, đương nhiên chưa từng gặp qua những chuyện đẫm máu như thế này, nếu xúi giục không thành công, thì hãy để để tại hạ đi trước, đợi đến lúc quét sạch hết chướng ngại thì Đại tiểu thư mới xuất hiện cũng được."
Tô Nghiêu gật đầu, trong lòng cảm kích Từ Thận Ngôn săn sóc tỉ mỉ, lại nhìn thấy A Cửu bĩnh tĩnh vẫy vẫy tay về bên này, Từ Thận Ngôn cất bước đi ra ngoài, thủ lãnh kia vung tay lên, một đội Vũ Lâm liền buông binh khí trong tay, quỳ một gối xuống đất.
Tô Nghiêu đi theo Từ Thận Ngôn ra khỏi chỗ núp, lúc đi ngang qua thủ lĩnh kia, lại nghe thấy hắn khẽ nói: "Thuộc hạ tham kiến Hoàng hậu Nương nương. Kính xin Nương nương sau này..... đối xử thật tốt với A Thiền."
Hoàng hậu Nương nương? Tô Nghiêu chợt run cầm cập, phản ứng ra được ý trong lời nói của thủ lĩnh này là đã thừa nhận thân phận Tô Nghiêu làm thê tử của Diệp Lâm, Vũ Lâm quân nghe lệnh của Đế Hậu, nhưng lại chưa nói nghe lệnh Hoàng Hậu nào, Tiên hoàng đã chết thì đương nhiên Phong Duy Thư đã không còn là Hoàng hậu, bọn họ phản chiến cũng là một lý do công khai đường hoàng.
Nhưng mà, A Thiền? Đây là tên của A Cửu sao? Quả nhiên thủ lĩnh này vẫn là nhìn mặt mũi A Cửu nên mới bị xúi giục thành công. Nàng vẫn cảm thấy A Cửu không phải là cô nương nhà bình thường, tất nhiên là mang theo một quá khứ nào đó, hiện giờ xem ra chính là một bí mật lớn.
Thế nhưng bây giờ không phải là lúc vướng bận suy nghĩ với những thứ này, Tô Nghiêu "Ừ" một tiếng, gật đầu xong liền đi theo Từ Thận Ngôn vào cửa cung.
Không ngờ mới vừa vào cửa, chưa đi được mấy bước đã gặp Diệp Tễ đến để tiếp ứng. Tô Nghiêu quay đầu nhìn Từ Thận Ngôn, hắn thần thông quảng đại đến mức ngay cả Diệp Tễ ở trong hoàng cung cũng có thể thông báo được ư? Còn chưa nói ra thì Từ Thận Ngôn đã lắc đầu giải thích: "Tại hạ vẫn chưa thông báo cho Diệp Tễ."
Diệp Tễ vừa đến gần, liền vội nói: "Các người làm thế nào đến được đây? Một chút động tĩnh cũng không có. Ta đang suy nghĩ có thể phá vòng vây từ cửa Định Vũ ra ngoài truyền tin cho Tam ca hay không?"
Tô Nghiêu giờ mới hiểu được hoá ra hai nhóm người trùng hợp gặp nhau, nàng nghĩ đến Diệp Lâm liền vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là Thái tử Điện hạ đi đâu, có thể mau chóng quay về Trường Ninh không?"
Nếu như đi quá xa, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, tuy Diệp Lâm có ảnh vệ đi theo bên mình, nhưng nếu Phong hậu nổi lên ý đồ giết chóc thì tuyệt đối cũng không phái đi quân giá áo túi cơm, bây giờ nàng..... cực kỳ lo lắng cho an nguy của Diệp Lâm. Hơn nữa trong thành Trường Ninh cũng không thái bình, chưa nói nàng còn không biết có thể thuận lợi lấy được binh phù rồi thoát thân hay không, cho dù lấy được xong xuôi rồi, cũng chưa chắc đã giữ được.
"Nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, sáng sớm mai là đến Trường Ninh. Nhưng mà hiện nay Trường Ninh đã bị Vũ Lâm quân và phủ binh của Nhiếp Chính vương phủ khống chế, dễ thủ khó công, Tam ca không có binh quyền trong tay, chỉ sợ muốn tấn công vào Trường Ninh cũng không dễ." Diệp Tễ lo lắng trùng trùng, nhưng dưới chân cũng không nhàn rỗi, đoàn người theo Tô Nghiêu đi về hướng Văn Đức điện.
Tô Nghiêu lắc lắc đầu nói: "Chỉ cần hắn trở về an toàn là tốt rồi, tối nay ta chính là tới lấy binh phù, nhất định sẽ đưa đến tay Điện hạ."
Diệp Tễ thoáng kinh ngạc, nhưng rồi cũng không nói gì nữa, lúc này biểu hiện của Tô Nghiêu cực kỳ bình tĩnh và dũng cảm, khiến hắn đột nhiên hiểu được phần nào vì sao Tam ca là người lạnh nhạt như vậy mà lại coi trọng Tô Dao này rồi.
May mà có Diệp Tễ cực kỳ quen thuộc hoàng cung dẫn đường, đoàn người của Tô Nghiêu mới có thể tránh đi những trạm gác công khai và kín đáo trên đường, tình cờ gặp thị vệ đi tuần cũng đều bị tử sĩ của Tô Nghiêu và Từ Thận Ngôn mang tới giải quyết hết lặng yên không một tiếng động, không làm kinh động Hoàng hậu, bình yên tới Văn Đức điện.
Tiên hoàng Diệp Tu chính là băng hà trong Văn Đức điện. Lúc này tình hình trong cung vô cùng căng thẳng, long thể Tiên hoàng được đặt ở chỗ khác, không ai nghĩ tới lúc này sẽ có người mạo hiểm trở lại Văn Đức điện, cho nên bên ngoài điện canh phòng cẩu thả. Tô Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, gọi tử sĩ đi trước tìm hiểu thực hư rồi mới lẻn vào mật thất trong Văn Đức điện.
Trong mật thất vẫn là dáng dấp ban đầu, ngay cả quan tài của tiền Thái tử phi cũng vẫn đặt ở trong đó, xem ra Phong hậu còn chưa kịp xử lý mật thất. Thật đúng là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, xem ra Diệp Tu rất am hiểu bản tính của Phong hậu. Tô Nghiêu thầm than trong lòng. Diệp Tễ và Từ Thận Ngôn thấy quan tài này đều cả kinh, ngay sau đó liền rùng mình một cái, cũng không biết là vì bị khí lạnh trong mật thất xâm nhập, hay là bị di thể đặt trong Văn Đức điện làm cho kinh sợ.
Tô Nghiêu trực tiếp đi tới phòng tối nơi treo mười hai bức họa Đế Hậu, nhẹ nhàng ấn chốt mở, một từ đường nho nhỏ hiện ra trước mặt mấy người.
Từ Thận Ngôn và Diệp Tễ nhìn thấy mười hai bức họa này, lập tức quỳ xuống đất lễ bái, trong lòng Tô Nghiêu thầm than cổ nhân quả nhiên vẫn còn cổ hủ, nàng đi sang bên cạnh, lấy trong túi gấm bên hông ra một cái chìa khóa có hình dáng kỳ lạ, vén lên bức hoạ đầu tiên của Hoàng đế khai quốc, tra chìa vào ổ khóa, trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng động của cơ quan, rồi ngay bên dưới bức họa kia từ từ vươn ra một ngăn kéo ngầm.
Diệp Tễ thấy vậy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mới vừa rồi thấy Tô Nghiêu rõ ràng là không quen thuộc Hoàng cung lắm, nhưng kể từ vào Văn Đức điện, nàng thao tác thuần thục dễ như trở bàn tay. Trong lòng Diệp Tễ còn đang nghi ngờ thì đã thấy Tô Nghiêu lấy ra một hộp gấm.
"Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta vẫn nên rời đi càng nhanh càng tốt." Tô Nghiêu vừa nói vừa đi ra ngoài.
Diệp Tễ và Từ Thận Ngôn cũng đi theo ra ngoài, không ngờ đi được một nửa thì Tô Nghiêu đột nhiên dừng bước lại, giơ tay lên lắc lư hộp gấm kia, lông mày vặn thành một nút, đưa tay mở hộp gấm ra.
Không như Tô Nghiêu đoán, trong hộp gấm kia ngoại trừ một quyển lụa gấm thì ngoài ra không có vật gì khác nữa, hoàn toàn không có binh phù gì cả.
Vẻ mặt Tô Nghiêu tái nhợt, cầm lấy quyển lụa gấm đang bị một sợi dây lụa buộc chặt, trên dây lụa mềm mại lại còn viết một hàng chữ dày đặc: "Nắm bắt mau lên, thân thiết với Diệp Lâm con ta."
Mau lên..... Nhưng rốt cuộc binh phù ở chỗ nào?!
Sắc mặt ba người đều tái mét, Tô Nghiêu khẽ cắn môi, cũng bất chấp rất nhiều lễ giáo, vén áo khoác lên rồi nhét quyển lụa gấm vào trong túi ngầm bên hông, trầm giọng nói: "Chúng ta đi."
Mặc dù trong lòng Diệp Tễ và Từ Thận Ngôn vẫn vấn vương chuyện binh phù, nhưng nhìn thấy bút tích của Diệp Tu, cuối cùng quyết định nghe theo sự an bài của Tô Nghiêu, đi ra ngoài cửa.
Nhưng không ngờ, đoàn người vừa mới ra khỏi Văn Đức điện không bao lâu thì chạm mặt một đội tuần vệ, thủ lĩnh tuần vệ lại rất quỷ quyệt, còn chưa tới gần mà hắn đã kêu lớn, lôi kéo toàn bộ tuần vệ dò xét chung quanh tới đây.
Tô Nghiêu đi ở phía trước thầm kêu không ổn rồi, lùi vài bước vào giữa đám tử sĩ, do Từ Thận Ngôn và Diệp Tễ phụ trách mở một đường máu mà đi.
Tô Nghiêu sinh trưởng ở xã hội dùng luật pháp để cai trị đất nước, chưa bao giờ chân chính gặp phải trường hợp máu tanh bạo lực như thế này. Hiện tại trong dạ dày quằn quại như muốn nôn mửa, nhưng vẫn phải cố gắng nhịn xuống, kìm nén đến mức hốc mắt ẩm ướt, cứ thế phá vòng vây hướng ra bên ngoài. Không biết cuối cùng đã giết bao nhiêu người, không biết quần áo cuối cùng dính bao nhiêu máu tươi, đến khi bọn họ thành công phá vòng vây xông ra ngoài, bỏ lại những kẻ truy đuổi đến cùng ở sau lưng, lúc thở phào nhẹ nhõm thì Tô Nghiêu kiểm lại nhân số, lập tức không chịu nổi nữa.
Nàng mang theo mười người từ Tướng phủ, đều là tinh nhuệ, lại có Từ Thận Ngôn mang đến mười lăm người, cộng thêm Diệp Tễ với chín tùy tùng, tổng cộng là 34 tên tử sĩ, hiện giờ chỉ còn sót lại chín người, nhưng trên người đều đầy vết máu. Ngay cả A Cửu cũng bị thương, máu tươi theo cánh tay chảy tí tách, thậm chí còn không băng bó xử lý.
Diệp Tễ và Từ Thận Ngôn cũng đều bị thương chảy máu, tuy là vết thương nhẹ, nhưng cũng là chảy máu. Chỉ có một mình Tô Nghiêu, không có chút võ công nào lại được bảo vệ tốt nhất, ngay cả lông tóc cũng không tổn hao gì. Nàng biết lý do vì sao, bởi vì nàng là vị hôn thê của Diệp Lâm, là Hoàng hậu tương lai, bất luận như thế nào thì bọn họ cũng sẽ không để nàng gặp chuyện không may.
Trong lòng Tô Nghiêu băn khoăn, trận chiến mới vừa rồi quá ác liệt lại quá thảm thiết, chóp mũi dâng lên một vị đắng chát, tầm mắt dần dần mơ hồ. Tô Nghiêu không ngừng bước, ngửa đầu khịt khịt mũi, cố nén nước mắt sắp phun ra trở về. Nàng không được khóc, nhất là lúc này, Diệp Lâm vẫn còn ở trong nguy hiểm, nàng không thể yếu đuối.
Trải qua trận chiến vừa rồi, Phong Hoàng hậu nhất định là đã biết, họ lại vừa đi ra từ Văn Đức điện, Hoàng hậu nhất định đoán được có đồ vật gì đó quan trọng bị bọn họ cầm đi. Không thể nán lại trong Trường Ninh nữa, Tô Nghiêu nhớ tới vườn thượng uyển lộng lẫy tiếp giáp Đông cung, run rẩy nói: "Chúng ta theo vườn thượng uyển đi ra khỏi Trường Ninh! A Tễ, ngươi nên biết làm thế nào để tìm được Điện hạ đi? Chúng ta trực tiếp đi tìm hắn!"
Diệp Tễ gật đầu, đây cũng là ý của hắn, tuy là phải đi vòng xa hơn một chút, nhưng lại là con đường an toàn nhất.
Đoàn người lần mò ẩn mình vào trong vườn thượng uyển. Không biết đã đi được bao lâu, y phục và mặt mũi đều bị các loại cây cối khác nhau cào cho sờn rách, nhưng ai cũng không để tâm, mãi cho đến khi nhìn thấy mặt trời hơi nhô lên ở phía chân trời, mấy người mới tính đi lên đường lớn.
Tô Nghiêu đã hoàn toàn không còn sức lực, thân thể Tô Dao vốn đã suy yếu, sau nửa đêm thì trên cơ bản là dựa vào ý chí kiên cường của Tô Nghiêu mà chống đỡ, hiện nay tuy là có A Cửu và Diệp Tễ đỡ nàng, nhưng nàng cảm thấy rõ ràng hai người này bị thương cũng rất nhanh sẽ kiệt sức rồi.
Từ Thận Ngôn cũng nhạy cảm cảm nhận được điều này, dứt khoát cúi người nói: "Hay là để tại hạ cõng Đại tiểu thư tiếp tục đi."
Tô Nghiêu đã không quan tâm lắm đến quy củ nam nữ khác biệt, suy cho cùng, nàng một người hiện đại vốn cũng không để ý đến những luật lệ cổ lổ sĩ này, vì vậy gật đầu một cái, thoải mái mà nằm bò lên trên lưng hắn.
Mặt trời cũng sắp nhô lên từ đường chân trời, cuối cùng Tô Nghiêu cũng nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng đến. Một bóng người hiên ngang mạnh mẽ dần dần xuất hiện tại trong tầm mắt, đưa lưng về phía ánh sáng ban mai mờ nhạt, một bộ áo tím lóa mắt, tay áo tung bay, tóc đen như mực.
Đây là Thái tử vốn đang ở ngoài trăm dặm, vị hôn phu của nàng, tân Hoàng đế của Đại Nhạn, Diệp Lâm.
Tô Nghiêu không biết vì sao, khi Diệp Lâm cưỡi ngựa, áo tím tung bay mà xuất hiện trong nắng ban mai hướng về chỗ nàng, mũi nàng chợt cay xè, trong lòng trở nên vô cùng mềm mại, thậm chí muốn nhào vào trong lòng của hắn khóc lớn một trận.
Tô Nghiêu nhảy xuống từ trên lưng Từ Thận Ngôn, đứng yên tại chỗ nhìn Diệp Lâm càng ngày càng tiến đến gần nàng. Mãi cho đến khi hắn đến sát nàng tung người xuống ngựa, ánh mắt đỏ rực vừa nhìn đã biết là ngày đêm thần tốc quay về mà không nghỉ ngơi, vẻ mặt hắn gần như điên cuồng, sớm đã không còn vẻ điềm đạm đẹp đẽ của ngày xưa. Hắn đè chặt bả vai nàng xuống, giọng nói hơi khàn khàn: "Tô Nghiêu! Ai cho nàng mạo hiểm vào cung!"
Nếu là nàng bị thương làm sao bây giờ, nếu là nàng..... nếu là nàng..... Chiết tiệt, hắn luôn không có cách nào bảo vệ nàng chu toàn, thậm chí còn để nàng đặt mình vào nguy hiểm!
Tô Nghiêu nhìn dáng vẻ này của hắn, cảm thấy trong lòng đầy ắp như có cái gì đó muốn trào ra, hắn vẫn còn lo nghĩ cho mình. Nhưng bất kể lúc này nghĩ đến Tô Dao hay là hắn, hiện tại người này còn sống sờ sờ đứng trước mặt nàng, lo lắng đến an nguy của nàng!
Thế nhưng Tô Nghiêu bình tĩnh lại, trên mặt nở ra một nụ cười tươi tắn làm điên đảo chúng sinh, khí khái nói: "Nam nhân của Tô Nghiêu ta, đương nhiên do ta bảo vệ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro