Chương 10: Chu tác
Nhiều năm thần chưa gặp Điện hạ, kính mời Điện hạ một chén.
Người ở nơi này lớn hơn hay xấp xỉ tuổi Phong Sách, đều có thể hiểu rõ ý.
Chín năm trước Phong Sách chưa làm Thế tử Nhiếp chính vương, thời điểm chưa bị Phong Duy Châu đưa đến Bình Khê, trong thành Trường Ninh người người đều ca ngợi hai người bọn họ là huynh đệ tốt.
Trước khi xảy ra chuyện tranh đoạt quyền lực, Thái tử phi vì sanh Diệp Lâm khó khăn nên đã qua đời, Đương kim Bệ hạ khi đó chưa có phi tần, đúng lúc Phong phu nhân cũng vừa sinh hạ Phong Sách, mà Phong Duy Châu và Bệ hạ lại xem nhau như huynh đệ ruột thịt nên đã đưa Diệp Lâm đến Phong phủ, nhờ Phong phu nhân cho ăn.
Hai người họ tựa huynh đệ song sinh, luôn bên nhau như hình với bóng sóng vai lớn lên.
Khi đó đâu ai ngờ sau chín năm, một thành Thái tử, một thành Thế tử Nhiếp chính vương, một có tiếng không có miếng tay không thực quyền, một danh không chính ngôn không thuận lại làm mưa làm gió. Một đoạt người yêu người khác, một lại mời rượu xem như chưa phát sinh chuyện gì.
Lúc trước Bệ hạ và Nhiếp chính vương, hiện nay là Thái tử và Thế tử Nhiếp chính vương, đứng giữa tình nghĩa huynh đệ và quyền lực tuyệt đối, rốt cuộc ai có thể nói rõ cái nào nặng hơn.
Bên trong Tử Vân các cực kỳ an tĩnh, tựa như kim châm rơi xuống vẫn nghe thấy rõ ràng. Mọi người không tự chủ hô hấp chậm lại nhìn lên ghế Thái tử.
Tô Anh lặng lẽ đưa một bàn tay qua, cầm lấy bàn tay hơi đổ mồ hôi của Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu cảm kích nhìn Tô Anh, trong đầu bay về một câu nói: Một miếng điểm tâm dẫn đến huyết án...
Lý do là vì sao Thái tử Điện hạ lại mất não đến mức gắp điểm tâm trong đĩa của nàng...
Diệp Lâm không thèm để ý chỉ thờ ơ cười cười, giơ chén lên ra hiệu một cái liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, "Nếu Thế tử muốn ôn chuyện cùng ta, cứ chọn lấy ngày nào đó đến Đông Cung tụ họp một chút."
Tựa như vài ngày trước hắn đã phái thích khách tới Đông cung ám sát, trong mắt hắn chẳng phải Đông cung là nơi muốn đến liền đến muốn đi thì đi sao.
Phong Sách cười lạnh một tiếng, ngửa đầu lên uống sạch ly rượu trong tay.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, hối hả bắt đầu ăn.
Yến tiệc khai mạc được một nửa, liền có yến vũ xuất hiện.
Tô Nghiêu rất thích y phục và trang sức của Nhạn triều, nhất là loại dùng cho Vũ Cơ, vừa không quá nổi bật lại không quá bảo thủ, vòng chuông vang leng keng tăng thêm cảnh đẹp ý vui.
Dáng nữ nhân dẫn đầu cao ráo mặc chiếc váy màu hồng phối thắt lưng màu vàng quanh eo, áo ngực màu đỏ kết hợp với vạt áo khoác bán che mỏng manh hình khóm hoa nhỏ li ti bên ngoài, choàng trên cánh tay là chiếc khăn màu vàng, trên trán vẽ hình đóa hoa tinh xảo, đôi mắt đẹp long lanh linh động , bước nhảy uyển chuyển xoay tròn nhìn thẳng vào Diệp Lâm mỉm cười không nói.
Tim Tô Nghiêu vang lên thình thịch.
Quả nhiên, một khúc múa xong, đợi khi lui về, Diệp Lâm gọi nữ tử múa chính này lại, ánh mắt mỉm cười, hỏi, "Ngươi là người phương nào?"
Cô gái mặc váy đỏ nhẹ nhàng cúi người hành lễ, giọng nói lanh lảnh, "Thần nữ là Hạ Gia Ngọc, gia phụ là Lễ bộ Thượng thư Hạ Ngạn Tiêu."
Lòng Tô Nghiêu lạnh đi một nửa.
Lễ bộ Thượng thư, đã đến cấp bậc này sao còn muốn đưa khuê nữ mình vào Đông cung chứ? Tô Nghiêu lắc đầu thở dài, thật đáng tiếc. Nhiều quan viên đã bị vu tội, vậy mà còn không rõ Đông cung là một động không đáy sao.
Diệp Lâm gật đầu một cái, lộ ra thần sắc cười như không cười, "Người đâu, ban thưởng."
Hạ Gia Ngọc vui mừng ra mặt, nhận ban thưởng lui xuống thay bộ y phục khác, một buổi cung yến dần dần đi vào hồi kết.
Bên kia cung yến tại Diên Gia điện vẫn chưa tan, theo lẽ thường Tử Vân các sẽ giải tán trước, các công tử tiểu thư tụ thành một nhóm đi quanh Tử Vân các. Tử Vân Các được xây trên mặt nước, cảnh trí rất thích hợp cho lòng người say đắm, liếc mắt đưa tình.
Tô Nghiêu và Tô Anh ngồi trong thủy tạ chốc lát, nghe Tô Anh tiếc hận vị "Phong ca ca" của nàng, Tô Nghiêu có chút mất hứng.
Phong Sách người này dù sao cũng khiến nàng có cảm giác quen thuộc. Có thể do thân thể Tô Dao này đang tác quái, suy cho cùng hai người từng yêu nhau không phải sao.
Cho nên nàng luôn không tự chủ mà tránh xa người này, luôn cảm thấy người này rất nguy hiểm.
Tô Anh thấy nàng tư tưởng không tập trung, bên kia lại có người quen đang gọi, được Tô Nghiêu đồng ý liền cùng người quen tán gẫu.
Tô Nghiêu chẳng có người quen nào, lại muốn yên tĩnh một mình, dựa vào lan can nhìn xuống hồ nước ngắm đàn cá bơi qua lại giành thức ăn mà ngẩn người.
Ánh mắt lướt qua bóng dáng màu đỏ dần dần tiến gần, Tô Nghiêu nhìn sơ qua đã nhận ra người này, vì không muốn nói chuyện nên lại nghiêng đầu nhìn cá.
Người nọ thiếu kiên nhẫn, cười duyên một tiếng nói, "Nghe đại danh Tô đại tiểu thư đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền."
Câu mở đầu điển hình nhàm chán mức độ x, một chút sáng tạo cũng không có.
Tô Nghiêu nhíu mày xoay đầu lại, lạnh nhạt nói, "A Dao vốn không muốn cùng Hạ Tứ tiểu thư tranh đoạt cái gì, Hạ Tứ tiểu thư cần gì tự chuốc lấy phiền phức, ngày nào đó vào Đông cung cùng nhau chung sống hòa thuận mới là tốt ."
Nàng không quan tâm Diệp Lâm cưới bao nhiêu phi tần, chỉ hy vọng không bị cuốn vào những thị phi rắc rối, trong lòng Tô Nghiêu cảm thấy không đáng giá phải vì một nam nhân tranh đến ngươi chết ta sống.
Có điều như đã nói, Hạ Gia Ngọc này có thể vào được Đông cung hay không, thật sự rất khó nói.
Hạ Gia Ngọc sửng sờ, không biết vì sao trưởng nữ Tô thị trước mắt lại lớn mật nói ra những lời không quy củ như vậy.
Nàng bày ra bộ dạng không quan tâm, không phải ỷ được Thái tử Điện hạ cưng chiều sao.
Hạ Gia Ngọc nghĩ vậy, mặt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, "Tô đại tiểu thư nói gì Gia Ngọc nghe không hiểu... Nghe nói Tô đại tiểu thư kỳ nghệ rất cao, Gia Ngọc chỉ muốn thân thiết với Tô đại tiểu thư hơn chút thôi."
Tô Nghiêu trầm ngâm thở dài, vừa rồi nàng còn cảm thông với Hạ Gia Ngọc, nghĩ một cô nương tốt vậy lại bị đẩy vào chốn Đông cung, nhưng giờ trong lòng lại thấy chán ghét, cô nương này đúng là quá cố chấp...
"A Dao chỉ là tài hèn ít học, kỳ nghệ không tinh, làm sao dám so với Hạ Tứ tiểu thư."
Tô Nghiêu biết đánh cờ, thậm chí rất khá, nhưng vừa nhìn liền biết Hạ Gia Ngọc này đến không phải vì đánh cờ, cho nên cứ thừa nhận mình không bằng người cũng không mất miếng thịt nào, còn tránh một ít rắc rối thì cớ sao không làm?
Cảm giác mệt mỏi lại ập đến, Tô Nghiêu ngáp một cái không để ý tới Hạ Gia Ngọc, dựa vào lan can nhắm hai mắt lại.
Hạ Gia Ngọc bị nàng chặn họng nói không ra lời, lại thấy nàng không để ý đến mình, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng trắng đỏ đan xen phía đối diện, khóe môi nở nụ cười. Hôm nay nàng cố ý mặc màu đỏ, quả nhiên được Thái tử Điện hạ chú ý.
Đang suy nghĩ thì người kia đã bước đến gần, Hạ Gia Ngọc hành một đại lễ, nũng nịu vấn an, lại chỉ nhận được một tiếng "Ừ" đãng trí của Diệp Lâm.
Hạ Gia Ngọc không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn thấy toàn bộ lực chú ý của Diệp Lâm đều đặt vào người đang ngồi dựa lan can híp mắt lại giống như đã ngủ.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy Thái tử Điện hạ nhìn người khác với ánh mắt dịu dàng như thế.
Diệp Lâm giơ tay khẽ đẩy đẩy, Tô Nghiêu rất nhanh mở mắt ra.
Vừa thấy Diệp Lâm, Tô Nghiêu giật mình đứng lên. Sao ở chỗ nào cũng có hắn, thật khó tìm được chỗ nào yên tĩnh có thể nghỉ ngơi một chút.
Thân thể nàng không khỏe, thật sự mệt chết đi được.
Diệp Lâm thấy nàng tỉnh, hòa nhã nói, "Chỗ này mà ngủ sợ là rất lạnh, lại muốn nhiễm phong hàn nữa sao?"
Tô Nghiêu chợt lắc đầu một cái, thân thể Tô Dao rất yếu làm sao chống đỡ gió lạnh... Nàng không cố ý muốn ngủ chỗ này, chẳng qua hiện tại thấy hơi buồn ngủ, nhất thời nhịn không được thôi...
Còn chưa mở miệng hỏi hắn tới đây làm gì, tay liền bị nắm lên, trong tay Diệp Lâm cầm một chiếc vòng tay thắt nhiều màu đeo vào cổ tay tái nhợt Tô Nghiêu.
Hạ Gia Ngọc đứng bên cạnh không dám tin vào hai mắt mình. Thái tử Điện hạ lại... tự tay buộc dây Chu tác cho Tô Dao...
Dĩ nhiên Tô Nghiêu không biết vật này gọi là Chu tác, nàng chỉ nghĩ nó là sợi dây nhiều màu sắc được đeo vào tiết Đoan Ngọ mà thôi. Vì vậy khen tặng Diệp Lâm quá chu đáo, chứ không có chú ý phản ứng Hạ Gia Ngọc.
"Lại phiền Điện hạ phí tâm." Tô Nghiêu lắc lư cổ tay, ngắm nghía một chút, không phải nói chứ đồ ở cổ đại này, thợ làm còn tinh xảo hơn cả đồ hiện đại.
Diệp Lâm nhếch môi cười, nàng vẫn không biết đây là cái gì, không biết Chu tác này chính là tín vật khóa nàng bên cạnh hắn không bao giờ... rời đi nữa, nàng nhận rồi thì sẽ không thể rời khỏi hắn...
Hạ Gia Ngọc trợn to hai mắt, ả ta được cưng chiều đến mức coi trời bằng vung như vậy mà Thái tử Điện hạ lại còn có thể cười...
Diệp Lâm lúc này mới chú ý nữ nhân chướng mắt này, chỉ nhìn lướt qua rồi không đếm xỉa tới mà lạnh nhạt nói, "Ngươi còn có chuyện gì sao?"
Hạ gia Ngọc lắc đầu một cái, vội vàng tìm lý do bỏ chạy, nàng rốt cuộc đã rõ khiêu khích Tô Nghiêu là một việc làm ngu xuẩn.
Tô Nghiêu nhìn theo bóng lưng đỏ thắm xinh đẹp, thở dài thật nhỏ khiến không thể nghe thấy.
Diệp Lâm hơi nhíu mày giương mắt nhìn nàng.
Nàng đang... ghen sao? Không, sẽ không, nàng căn bản không đặt hắn trong lòng...
Dù vậy, hắn vẫn không nhịn được muốn giải thích để nàng không chút hiểu lầm nào, "Ta là Thái tử, luôn cần phải có chút thủ đoạn... Nàng, không cần quá để tâm."
Tô Nghiêu lắc đầu một cái, nói, "Điện hạ là Đông cung, tương lai cần thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, nạp phi là chuyện hoàn toàn bình thường bao đời nay, A Dao đương nhiên sẽ không để trong lòng."
Dù sao Tô Nghiêu cũng không định ngủ chung với Thái tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ tìm người ngủ cùng thì có sao đâu? Hắn muốn tìm bao nhiêu người thì Tô Nghiêu cũng sẽ không lưu tâm.
Diệp Lâm đã sớm nói, cưới nàng do đã có những suy tính khác.
Diệp Lâm lần này lại không đoán được ý nàng, trong lòng có mấy phần mất mát khi nghe khẩu khí không thèm quan tâm của nàng. Dẫu thế hắn cũng không được phép xảy ra sơ xuất. Sau này khi mất đi nàng hắn mới hiểu ra hắn không cần ba ngàn mỹ nữ, hắn chỉ cần một mình nàng. Một mình nàng là đủ.
"Những năm gần đây khoa cử luôn bị người gây rối, tra tới tra lui vẫn chưa ra kết quả, Hạ Ngạn Tiêu lại là Lễ bộ Thượng thư, nếu muốn giải quyết sạch sẽ chuyện khoa trường, e rằng chỉ có thể đi từ trong tay hắn. Hôm nay hắn lại cố ý muốn quyến rũ Đông cung, có thể nhận ra hắn không phải người Nhiếp chính vương, ta mới nghĩ..."
Diệp Lâm không nói thêm nữa, bởi vì hắn nhìn thấy rất rõ động tác nhíu mày của nữ nhân trước mắt.
Cùng giống như kiếp trước, nàng vẫn có thể rất dễ dàng hiểu ý hắn.
Tô Nghiêu nghĩ, quả nhiên Hạ Gia Ngọc không thể vào được Đông cung...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro