Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 79

Đầu tiên là một câu hỏi hiện lên trong đầu Viên Mãn. Cô đã biến thành thế này mà Bác Yến còn nhận ra cô được sao?

Tiếp theo là một câu khẳng định xuất hiện trong đầu. Trời gây nghiệp chướng còn tha thứ được. Người tự gây nghiệp chướng không thể tha thứ...

Cuối cùng là một câu cảm thán hiện lên trong đầu. Trời hại ta rồi!

Chỉ vì bên cạnh Bác Yến là một Tống Lâm Giai xinh đẹp rực rỡ.

Viên Mãn bộ mặt đầy thịt, Tống Lâm Giai trang điểm xinh đẹp. Viên Mãn áo quần nhếch nhác, Tống Lâm Giai một thân lụa trắng...

Bác Yến kinh ngạc đến mức sắp sửa rơi cằm, còn Tống Lâm Giai thì... đã kinh ngạc rơi mất cằm rồi.

Đôi vợ chồng mới cưới này kinh ngạc đến mức quên cả hôn lễ sắp bắt đầu, thậm chí ngay cả tiếng nhạc chào đón vang lên cũng hoàn toàn không nghe thấy, chỉ đứng sững sờ trước mặt Viên Mãn, đứng đủ một phút.

Cuối cùng Bác Yến lên tiếng. "Tại sao em..."

"..."

Môi Bác Yến gần như run rẩy. "Béo như vậy?"

Khi đó Viên Mãn chỉ muốn kiếm khe nứt nào chui xuống đất. Đáng tiếc là dưới đất không có khe nào. Nếu có một cơn gió thổi đến cũng tốt, thổi cô bay đi luôn thể. Đáng tiếc cô quá nặng.

Trong lúc Viên Mãn tìm khe không thấy khe, chờ gió không thấy gió, một đôi tay dịu dàng nhưng lại không cho người khác từ chối đã gạt Viên Mãn ra phía sau.

Viên Mãn không ngẩng đầu lên. Cô chỉ nghe thấy Trịnh Diễn Tự nói. "Chúc hai người hạnh phúc."

Trả lời Trịnh Diễn Tự là một tiếng cười lạnh của Tống Lâm Giai.

Cười lạnh cái quái gì? Có tin bà lột silicon trên mặt ra hù chết mày không? Đương nhiên Viên Mãn chỉ dám nghĩ như vậy.

Trước khi tất cả trở nên hỗn loạn, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn đóng giả rùa đen rụt đầu.

Tiếng cười lạnh của Tống Lâm Giai cũng không phải không có lí. "Cũng chỉ có anh mới coi cô ta là bảo bối."

Trịnh Diễn Tự lại không bị chọc giận, vẫn tươi cười đáp lại. "Đúng vậy, có tôi coi cô ấy là bảo bối là đủ rồi."

Lần này Tống Lâm Giai không cười lạnh nữa mà thầm nghiến răng nghiến lợi. "Mắt anh mù à?"

Câu hỏi này Viên Mãn cũng cảm thấy quen tai. Dường như rất lâu trước, Tống Lâm Giai cũng từng hỏi Trịnh Diễn Tự câu này. Còn khi đó Trịnh Diễn Tự trả lời thế nào, nói thật Viên Mãn quên rồi.

Nhưng hiển nhiên Tống Lâm Giai vẫn nhớ câu trả lời đó, câu trả lời khiến cô ta cảm thấy nhục nhã đó, cho nên cô ta hoàn toàn không cho Trịnh Diễn Tự cơ hội trả lời, vội vã nói tiếp. "Trên thế giới có rất nhiều phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, sao anh nhất quyết phải tìm cô ta?"

"Tống Lâm Giai!" Bác Yến gần như quát lên, định ngắt lời Tống Lâm Giai. Có lẽ anh ta cũng cảm thấy khó xử, người nào sáng mắt đều có thể thấy vợ mình hơn Viên Mãn mấy ngàn mấy vạn lần, vậy mà Tống Lâm Giai vẫn còn phải tìm niềm vui miệng lưỡi, thật là mất mặt.

So sánh với Bác Yến nghiêm nghị, Trịnh Diễn Tự lại cười rất thoải mái.

"Anh không nhìn được à?"

"Không sai, tôi bị mù, tôi chỉ cần có cô ấy là đủ rồi. Mà trên thế giới này kiểu gì cũng sẽ xuất hiện phụ nữ xinh đẹp hơn cô, trẻ tuổi hơn cô. Bác tiên sinh, anh không mù, cho nên sau này mong anh phải hết sức chú ý, đừng để vuột mất những cô cái xinh đẹp hơn, trẻ tuổi hơn, đương nhiên cũng lương thiện hơn quý phu nhân."

Tốt! Viên Mãn gần như phải vỗ tay khen ngợi trình độ ngụy biện xuất sắc của Trịnh Diễn Tự, nhưng xung quanh đang rất yên tĩnh, cô tiếp tục ngậm miệng là hơn.

Tống Lâm Giai rất tức giận, đang định tiếp tục vặn hỏi nhưng Bác Yến đã không nhìn được nữa, đưa tay kéo cô ta đi. "Đừng cãi vã nữa. Hôn lễ bắt đầu rồi." Bác Yến ngẩng đầu ra hiệu, Tống Lâm Giai nhìn lên theo, phù dâu và phù rể đã đứng trên cầu thang, người nào cũng nghiêm mặt không dám lên tiếng.

Đương nhiên Viên Mãn cũng ngẩng đầu nhìn theo, lại sợ hãi vội vã cúi đầu. Không ngờ có nhiều người đứng xem như vậy, sao vừa rồi cô không hề phát hiện...

Tống Lâm Giai nuốt giận. "Đi!" Nói rồi xách tà váy đi qua, va cả vào vai Viên Mãn. Bác Yến và đám phù dâu phù rể vội đuổi theo.

Viên Mãn quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn sau lưng cũng thấy Tống Lâm Giai đang hổn hển tức giận. Cô vừa định với theo một câu: Sao thế? Không cãi lại thì chạy à?

Nhưng trước khi mở miệng, cô lại chết sững. Chết tiệt! Tảng nhựa trên mặt lỏng ra rồi.

Lời cảnh cáo của chuyên gia trang điểm còn văng vẳng bên tai. "Thời gian quá ngắn, nhựa dính không đủ chắc, cô nhất định không được cử động mạnh, nếu không nhựa sẽ tuột mất."

Thấy Viên Mãn đột nhiên sững lại, Trịnh Diễn Tự vừa lo lắng vừa thắc mắc. "Em làm sao vậy?"

Viên Mãn ngước mắt nhìn anh. Cô chỉ di chuyển con ngươi mà thôi, không phải là cử động mạnh đúng không? Tại sao lại thấy tảng nhựa trên mặt lỏng ra thêm một ít?

Viên Mãn đưa tay ôm mặt. "Tôi... tôi về trước đây..." Còn chưa nói xong đã cắm đầu chạy đi.

"Này!" Trịnh Diễn Tự hoàn toàn không kịp giữ cô lại.

Cô... sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ? Trịnh Diễn Tự căng thẳng, lập tức đuổi theo.

Người phụ nữ này quả nhiên là một cô nàng mập mạp nhanh nhẹn. Trịnh Diễn Tự đuổi theo một đoạn mà không đuổi kịp. Chứ sao nữa, Viên Mãn đã dùng hết sức bình sinh, quả thực chạy nhanh như bay, cố gắng chặn được một chiếc taxi trước khi tảng nhựa trên mặt hoàn toàn rơi xuống.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, vừa nhìn thấy làn xe trước mặt chạy đến một chiếc xe, Viên Mãn định chạy tới bắt xe mới thấy rõ đó không phải là taxi nên đành lui về. Đáng chết là lúc này tảng nhựa trên đùi lại rời ra tuột xuống đất, Viên Mãn nhất thời không tránh kịp, chân giẫm lên tảng nhựa đó, lập tức mất thăng bằng...

Tình cảnh này diễn ra trước mắt, Trịnh Diễn Tự chạy phía sau lập tức trợn mắt: Người phụ nữ này trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ? Bị Tống Lâm Giai chế nhạo vài câu đã lao đầu vào xe tự tử rồi?

"Viên Mãn!"

Trịnh Diễn Tự vội lao tới nhưng đã quá muộn. Thân hình khổng lồ của Viên Mãn bị chiếc xe đó đâm thẳng vào người, chưa đến mức bị đánh bay nhưng cũng ngã văng ra hơn một mét.

Khi đó Trịnh Diễn Tự cảm thấy một luồng máu lạnh chạy thẳng đến tứ chi, toàn thân đều lạnh buốt. Anh vội chạy như điên tới đỡ Viên Mãn lên.

"Viên Mãn? Viên Mãn?"

Bất kể Trịnh Diễn Tự gọi thế nào, Viên Mãn cũng không phản ứng gì.

Trịnh Diễn Tự sốt ruột quan sát Viên Mãn từ đầu đến chân, bây giờ chỉ có thể nhìn thấy đầu gối cô bị rách da, chảy một chút máu. Chỉ có vết thương nhẹ này mà sao gọi thế nào cũng không tỉnh lại? Chẳng lẽ bị thương nội tạng?

"Viên Mãn?" Trịnh Diễn Tự định vỗ má đánh thức Viên Mãn, lúc này mới phát hiện tay cô vẫn che trên mặt. Trong tình thế cấp bách, anh cũng không nghĩ nhiều, đưa tay cố gắng kéo tay cô ra.

Anh muốn kéo tay cô ra khỏi mặt? No!!! Toàn thân Viên Mãn vẫn không động, chỉ có cổ tay im lặng gồng lên.

Đương nhiên lúc này Trịnh Diễn Tự cũng cảm nhận được rõ ràng có một sức mạnh đang liều chết chống cự, không cho anh kéo tay Viên Mãn ra khỏi mặt cô.

Trịnh Diễn Tự cau mày. Cuối cùng anh phát hiện có chuyện không ổn.

Kết quả là một cuộc kéo co bắt đầu!

Sau ba hiệp đấu...

Cuối cùng Trịnh Diễn Tự thành công kéo tay Viên Mãn ra. Viên Mãn nổi giận ngồi dậy. "Anh không thể để tôi im lặng giả chết một lát à?"

Trịnh Diễn Tự khiếp sợ nhìn cảnh tượng không thua gì mượn xác hoàn hồn trước mắt. Một giây, hai giây, ba giây, cuối cùng bàng hoàng tỉnh ngộ. "Em đang sống yên ổn, tự nhiên giả chết làm gì?"

"..."

Trả lời Trịnh Diễn Tự không phải Viên Mãn, mà là cảnh tượng...

Không còn bàn tay Viên Mãn giữ lại, tảng nhựa trên mặt cô từ từ trượt xuống, cuối cùng lộ ra một nửa bộ mặt thật của cô, còn nửa bên kia vẫn đắp một lớp nhựa mềm...

Ôi... Viên Mãn thầm thở dài trong lòng.

Nói thật, khi đồ hóa trang rơi mất, cô cũng cảm thấy thanh thảnh hơn nhiều. Không như vừa rồi mỗi một giây đều căng thẳng.

Trịnh Diễn Tự trước mặt cô lại ngẩn ra. Ngẩn ra, ngẩn ra, rồi hai mắt trợn ngược.

Ngất xỉu.

Còn lúc này trong nhà vệ sinh, Cao Đăng vất vả giúp chuyên gia trang điểm dọn dẹp sạch sẽ đống phế liệu bừa bộn dưới đất, mồ hôi như tắm. Cậu nới cổ áo sơ mi, thở phào một hơi, còn chưa kịp lau mồ hôi thì điện thoại di động đã vang lên.

Nhìn thấy ba chữ "Viên đầu to" trên màn hình gọi đến, Cao Đăng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là cau mày.

Cậu có thể không nghe sao?

Do dự một lát mới nghe máy, quả nhiên lúc này đối tác tồi gọi đến tuyệt đối không có chuyện tốt.

"Mau tới hỗ trợ! Nhanh lên!" Viên Mãn bên kia điện thoại kêu lên như cháy nhà, Cao Đăng đành phải gật đầu với chuyên gia trang điểm xem như tạm biệt, kéo cửa nhà vệ sinh bước thẳng ra ngoài. Không ngờ vừa mở cửa ra ngoài đã đọng ngay phải một phụ nữ đã lớn tuổi.

Thấy một người đàn ông cao to từ trong nhà vệ sinh nữ hùng hổ đi ra, người phụ nữ này hết sức sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn lại biển hiệu phía trên cửa. Nhà vệ sinh nữ, không sai mà.

Đối mặt với ánh mắt sợ hãi của người phụ nữ này, Cao Đăng cũng hết sức sửng sốt. Trong 0,01 giây đó, Cao Đăng cho rằng đây chính là thời khắc tồi tệ nhất của cậu trong ngày hôm nay. Nhưng 0,01 giây sau, Cao Đăng đã quyết định rút lại kết luận vừa rồi. Bởi vì đúng lúc này chuyên gia trang điểm cũng đi ra theo. "Cao tiên sinh, chi phí lần này anh cứ chuyển vào tài khoản của tôi là được..."

Sắc mặt người phụ nữ trước mặt Cao Đăng trở nên trắng bệch, hết nhìn chuyên gia trang điểm lại nhìn Cao Đăng quần áo xộc xệch, lập tức bàng hoàng tỉnh ngộ, cũng lập tức... trong mắt hiện lên hai chữ: Biến thái.

"Khoan đã..." Có thể cho cậu giải thích một chút không?

Nhưng vừa thấy cậu lên tiếng, người phụ nữ trung niên này đã nhảy dựng lên nửa mét như mèo bị giẫm phải đuôi, sau đó vội vã chạy mất dạng. Nhìn theo bóng lưng người phụ nữ đó, Cao Đăng khóc không ra nước mắt, cảm thấy thanh danh một đời của cậu đã trôi theo dòng nước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hài