Chương 78
Cô phải tìm một chỗ trốn đi, sau đó tìm lí do điều Trịnh Diễn Tự đi nơi khác. Hôm nay mục đích cô đến là làm Bác Yến ói chết, làm Tống Lâm Giai tức chết. Nếu trước đó lại bị Trịnh Diễn Tự bắt được thì người hôm nay chết thẳng cẳng sẽ không phải Bác Yến và Tống Lâm Giai mà là cô, Viên Mãn...
Nói xong không đợi lớp trưởng phản ứng lại, Viên Mãn đã chuồn nhanh như chớp. Nếu không Trịnh Diễn Tự bắt gặp thì làm thế nào?
Một mình lớp trưởng ở lại chỗ cũ bế con, đưa mắt nhìn bóng dáng vội vã đó. Tặc tặc, chân dài thật. Tặc tặc, eo thon thật. Tặc tặc... Bác Yến ơi là Bác Yến, cậu có thấy cô ấy cũng đừng hủy hôn...
Lớp trưởng đang bận tặc tặc đủ kiểu, đột nhiên bị con gái cắt ngang. "Bố! Bố còn nhìn mụ phù thủy đó nữa là con sẽ mách mẹ!"
Lớp trưởng kinh hãi, vội thu ánh mắt lại. Con gái nhà mình đúng là mắt lửa ngươi vàng.
"Cô ấy là bạn học của bố, mẹ con cũng biết. Cô ấy tên là Viên Mãn, lát nữa gặp lại phải gọi là cô Viên, đừng có mở mồm là mụ phù thủy nữa."
Cô bé lại không nể mặt cha mình, lập tức lắc đầu lí luận. "Mẹ nói rồi, phụ nữ mà tất cả những người đàn ông thích nhìn thì đều là phù thủy! Đáng khinh bỉ!"
Quả nhiên nhìn khắp xung quanh, tất cả khách khứa có đôi có cặp xuất hiện, vẻ mặt của những người đàn ông đều nhất trí: Chăm chú nhìn mụ phù thủy đó. Vẻ mặt những người phụ nữ bên cạnh lại không hề giống nhau, có người nhếch miệng, có người lườm nguýt, có người trợn mắt nhìn đàn ông nhà mình. Trước tình hình này, lớp trưởng không thể cãi được gì nữa, đang định ho một tiếng bỏ qua đề tài này thì lại bị một âm thanh trầm thấp cắt ngang.
"Xin hỏi..."
Lớp trưởng quay sang nhìn, cảm thấy ánh nắng trước mặt mình bị che hết.
"Viên Mãn mà anh nói là Viên Mãn người rất cao, rất béo đúng không?" Người đột nhiên xuất hiện che nắng cho anh ta tiếp tục hỏi.
Lớp trưởng sửng sốt, nheo mắt lại ngẩng đầu lên - biết làm sao được, người đàn ông này cao hơn anh ta một cái đầu mà - ngược chiều ánh sáng quan sát người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.
Lại cảm thấy nhìn hơi quen mắt.
Lớp trưởng sờ sờ cằm. "A, tôi nhớ ra rồi, năm ngoái anh cùng Viên Mãn tham gia họp lớp đúng không? Họ... Họ..." Lớp trưởng cố nhớ xem anh họ gì, Trịnh Diễn Tự sốt ruột đành phải nhắc nhở. "Trịnh."
"Đúng đúng đúng, Trịnh tiên sinh, thì ra anh và Viên Mãn cùng nhau đến à?"
Trịnh Diễn Tự không trả lời, chỉ có hai mắt sáng lên. Xem ra người phụ nữ đó có đến.
Lớp trưởng lại nói. "Cô ấy vừa vào nhà vệ sinh rồi."
Trịnh Diễn Tự không trả lời, chỉ có hai mắt căng thẳng. Xem ra người phụ nữ đó lại hèn nhát trốn đi rồi.
Lúc này Viên Mãn đang sốt ruột đi đi lại lại trước bồn rửa tay. Nên làm thế nào đuổi Trịnh Diễn Tự đi? Đây là vấn đề khó khăn vắt ngang trong đầu cô. Giải quyết được vấn đề khó này, cô mới có thể rảnh tay thi triển quyền cước...
Đúng rồi! Cô có thể nhờ Cao Đăng giúp đỡ!
Cao Đăng là cao thủ phá đám. Nghe chính Cao Đăng nói, thời gian trước cậu đã liên tiếp phá đám mấy vụ hẹn hò của Trần Trình, nhưng không những không làm hỏng quan hệ với Trần Trình mà ngược lại bây giờ ngay cả mẹ của Trần Trình cũng coi cậu như con rể tương lai, giúp đỡ hết mình.
Đúng! Quyết định thế đi!
Động não không bằng động thủ, Viên Mãn lập tức lấy điện thoại ra, đám bấm nút gọi điện thoại cho Cao Đăng, nhưng lúc này...
"Cộc cộc cộc..."
Có người gõ cửa.
Tiếng gõ cửa dừng lại, điện thoại trong tay Viên Mãn cũng đã kết nối. Cô chỉ có thể tạm thời ống nghe điện thoại, hô một câu với người ngoài cửa. "Có người!"
Sau đó đưa điện thoại lên bên tai, đang định lên tiếng cầu cứu Cao Đăng kên kia điện thoại, nhưng lúc này ngoài cửa nhà vệ sinh lại vang lên một giọng nói hết sức quen thuộc đối với Viên Mãn.
"Là tôi, Trịnh Diễn Tự."
Năm chữ vô cùng đơn giản, đầu tiên là nhẹ nhàng truyền vào tai Viên Mãn, ngay sau đó lại biến thành tiếng nổ long trời lở đất, biến thành sóng to gió lớn vỗ cô bay lên trên bờ cát.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!" Viên Mãn không khỏi kêu lên mấy tiếng kinh hãi.
Bên kia, Cao Đăng vừa nghe điện thoại đã bị mắng tới tấp, đương nhiên tức giận. "Viên đầu to, giữa ban ngày ban mặt, chị định rủa ai chết đấy?"
Viên Mãn đâu có thời gian trả lời Cao Đăng? Chỉ run rẩy hỏi người ngoài cửa. "Trịnh... Trịnh Diễn Tự?"
Cao Đăng bên kia điện thoại lại tưởng đây là cô đang trả lời câu hỏi của cậu, lập tức chết sững. "Viên đầu to, chị càng ngày càng quá quắt rồi đấy!"
Quá quắt thì đã làm sao? Sao có thể ngăn cản được thế lực tà ác đang ở ngoài cửa nhà vệ sinh lúc này?
Vốn trong lòng Viên Mãn đã rối như tơ vò, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Cộc cộc cộc!" Ba tiếng, âm thanh như đập thẳng vào ngực cô. Có một nháy mắt, Viên Mãn đã định nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ, nhưng một giây sau cô đã ép được chính mình tỉnh táo, phải tỉnh táo!
Bước đầu tiên, sắp xếp lại các suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Bước thứ hai, nhanh chóng đầu óc vận động, tìm kiếm phương pháp giải quyết.
Bước thứ ba, đọc một số điện thoại di động dài dằng dặc cho Cao Đăng bên kia điện thoại. "186xxxxxx..."
Cao Đăng nghe mà không hiểu ra sao. "Cái gì?"
Giọng Viên Mãn rất nhỏ, rất tỉnh táo. "Đây là số điện thoại di động của chuyên gia trang điểm đặc hiệu, nói với cô ta là giang hồ cần cấp cứu, bảo cô ta mang hết đồ nghề đến! Lập tức! Ngay lập tức!"
Quả nhiên là bạn thân rất ăn ý với nhau, Cao Đăng chỉ mất thời gian ba giây để phản ứng rồi đáp. "Đã hiểu."
Viên Mãn dừng điện thoại, tiếp theo nên làm thế nào?
Hai chữ: Câu giờ!
Năm phút sau, cuối cùng Trịnh Diễn Tự đã hết kiên nhẫn, giọng nói lộ rõ vẻ tức giận kìm nén, cách một cánh cửa mà Viên Mãn vẫn có thể nhận thấy được. "Em làm gì mà còn không ra?"
Nhưng bất kể Trịnh Diễn Tự sốt ruột thế nào, Viên Mãn vẫn khí độ ung dung. "Táo bón."
Mười phút sau, Trịnh Diễn Tự không thể đợi thêm được nữa. "Còn phải bao lâu nữa?"
"Đau bụng."
"Tóm lại là em táo bón hay là đau bụng?"
Đằng nào anh cũng không nhìn thấy mặt cô, Viên mãn chột dạ le lưỡi, mạnh dạn bịa đặt. "Vừa rồi táo bón, bây giờ đau bụng."
Đúng lúc này điện thoại di động của Viên Mãn rung lên. Cô cúi xuống xem, là điện thoại Cao Đăng gọi tới. Viên Mãn vội nghe máy.
"Bọn em đến vườn hoa rồi, vị trí cụ thể của chị ở đâu?"
Viên Mãn vội đi đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Cao Đăng đeo hộp trang điểm, dẫn chuyên gia trang điểm đi loanh quanh trên bãi cỏ.
Viên Mãn ra sức vẫy tay. "Chị ở hướng ba giờ!" (Hướng nhìn thẳng của một người là 12 giờ, hướng ba giờ là hướng bên phải vuông góc với hướng nhìn) Nói xong đã thấy Cao Đăng ngẩng đầu lên nhìn, hai người bắt được sóng nhau.
Năm phút sau, chuyên gia trang điểm và Cao Đăng bắc thang trèo vào nhà vệ sinh. Bạn thân gặp bạn thân, nước mắt lưng tròng. Viên Mãn chỉ muốn khóc rống ôm chặt lấy hai người mới đến.
Thấy dáng vẻ sốt ruột giậm chân của Viên Mãn, chuyên gia trang điểm vẫn phải chán nản hắt nước lạnh. "Cô có biết hóa trang đặc hiệu ít nhất phải mất một tiếng..."
Một tiếng??? Cô thì không ngại, nhưng Trịnh Diễn Tự ngoài cửa... sợ rằng sẽ nổi giận đạp cửa xông vào mất...
"Không được không được, nhiều nhất nửa tiếng, chị cố gắng đơn giản hoá các bước, em xin chị đấy..."
Chuyên gia trang điểm lộ vẻ khó xử, cắn răng nhìn Viên Mãn. Viên Mãn chắp tay làm nũng, tháng này số lần gặp Viên Mãn còn nhiều hơn gặp các diễn viên đóng phim, chuyên gia trang điểm cũng xem như khá thân thiết với Viên Mãn rồi, cuối cùng cũng phải nhượng bộ. "Vậy tôi cố gắng xem sao."
Kế tiếp chính là...
Thời khắc chứng kiến kì tích!
Cao Đăng đứng bên cạnh không dám thở mạnh, hai mắt trợn trừng trừng nhìn chuyên gia trang điểm đắp đắp nặn nặn một thứ chất dẻo giống như silicon lên mặt Viên Mãn. Nếu không có Trịnh Diễn Tự đột nhiên lên tiếng, cậu cũng quên mất ngoài cửa còn có một người. "Rốt cuộc em đã xong chưa?"
Cả khuôn mặt Viên Mãn hoàn toàn không thể hoạt động, đừng nói đến chuyện lên tiếng trả lời Trịnh Diễn Tự. Cao Đăng đành phải giả giọng trả lời thay Viên Mãn. "Sắp rồi sắp rồi..."
Tiếng nói vừa dứt, Trịnh Diễn Tự ngoài cửa nhướng mày. Cô nàng Viên Mãn này đau bụng đến lạc cả giọng, vậy mà anh còn nhẫn tâm giục cô ra ngoài?
Chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, tiếp tục chờ đợi.
Không ngờ vừa rồi anh giục thế nào cũng không có người đi ra, bây giờ bình tĩnh chờ đợi, cửa nhà vệ sinh lại két một tiếng mở ra. Viên Mãn hết sức thận trọng thò đầu ra, cười áy náy với Trịnh Diễn Tự, bộ mặt đầy thịt nhăn lại. "Đợi lâu không..."
Trịnh Diễn Tự nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, lông mày không nhịn được cau lại.
Hôm nay đến dự đám cưới còn tưởng rằng cô sẽ trang điểm cẩn thận. Dà béo cũng phải béo như nhà giàu mới phất chứ không phải như một đầu bếp. Không ngờ cô lại để mặt mộc, trang phục trên người hết sức bình thường, ngang nhiên đi dự đám cưới bạn trai cũ.
"Em... khẳng định em tới để tham dự hôn lễ của bạn trai cũ đấy chứ?"
Bắt cô đi gặp Bác Yến, đi gặp Tống Lâm Giai với hình dạng bây giờ? Viên Mãn vội vàng xua tay. "Không dự nữa, không dự nữa, chúng ta về thôi..."
Vốn định dùng sắc đẹp ép chết Bác Yến và Tống Lâm Giai, nhưng cô còn chưa kịp biểu diễn đã bị sét đánh rồi, nghĩ đi nghĩ lại chuồn vẫn là thượng sách.
Bên này Viên Mãn kéo Trịnh Diễn Tự đi, đi qua hành lang, qua cầu thang, qua khách khứa, đi thẳng đến cổng vòm kết bằng hoa tươi...
Bên kia, đột nhiên có một giọng nói nghi hoặc vang lên...
"Viên Mãn?"
ViênMãn vô thức quay đầu lại nhìn và chết đứng tại trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro