Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76

Mang một thân hình nặng nề đi ăn cơm, đi ngủ, đi vệ sinh, quả thực là tạo thành áp lực lớn lao cho ông Viên, bà Viên và bồn cầu trong nhà. Đương nhiên đây còn không phải trọng điểm, trọng điểm là... trời lạnh như vậy mà cô còn mọc rôm!

Còn Trịnh Diễn Tự, lúc gọi cô ra ngoài lần thứ tư rõ ràng đã khắc ghi vẻ giận dữ của cô trong lần gặp mặt trước nên tuyên bố dõng dạc trong điện thoại. "Em yên tâm, lần này nhất định tôi đưa hết toàn bộ luôn!"

Lần này cũng không cần hẹn trước, Viên Mãn vừa đến hiệu thuốc mua phấn rôm xong chuẩn bị về nhà nên lại hẹn gặp ngay ở dưới lầu nhà cô như những lần trước.

Viên Mãn vừa mang phấn rôm về nhà, bà Viên đã đưa cho cô một phong thư. "Buổi sáng mẹ mở hộp thư nhận được, gửi cho con."

Bây giờ là năm nào rồi, ai còn gửi thư nữa? Viên Mãn vừa mở phong bì vừa về phòng của mình, giữa đường đột nhiên sững lại. Cô lấy ra một tấm thiệp mời từ trong phong thư.

Còn có ai gửi thiệp mời cho cô?

Bạn trai cũ...

Ngày cưới của Bác Yến và Tống Lâm Giai là ngày 14 tháng 2, kết hôn đúng Valentine, quả thực là song hỉ lâm môn.

Tấm thiệp mời đỏ rực trong tay, Viên Mãn không thể không khen ngợi Bác Yến. Thật là to gan lớn mật, lại dám mời bạn gái cũ tham gia hôn lễ, không sợ cô ăn mặc như góa phụ đen đến phá đám sao?

Viên Mãn còn đang ngẩn người nhìn hai chữ Bác Yến được viết tay ở phần đề tên thì tin nhắn lại đến. Xem ra tấn công luôn có đôi có cặp, không chỉ thiệp mời mà Bác Yến còn gửi cả giấy mời điện tử cho nhóm bạn học.

"Chú rể: Bác Yến. Cô dâu: Tống Lâm Giai. Chân thành chờ mong được đón tiếp quý vị". Nhìn câu cuối cùng trên giấy mời, Viên Mãn rất muốn đập lại một câu. "Lần sau anh cưới tôi nhất định sẽ đến!"

Thậm chí đã gõ chữ xong rồi, một giây trước khi bấm "Gửi đi", Viên Mãn lại cắn răng xóa hết câu trả lời này. Cô trả lời như vậy, đám bạn học tọc mạch của cô sẽ chỉ ngấm ngầm nói xấu cô ngày càng tồi tệ mà thôi.

Đêm khuya yên tĩnh, Viên Mãn đứng dưới lầu nhà mình, hơi lơ đãng. Cho đến lúc hai luồng ánh đèn từ xa đến gần, kéo bóng dáng vô cùng phốp pháp của cô trở nên nhỏ dài trên đường.

Xe của Trịnh Diễn Tự đã đến.

Viên Mãn lấy lại tinh thần, không lâu sau xe của Trịnh Diễn Tự đã dừng lại cách đó không xa, một bóng người quen thuộc từ trong bóng tối đi đến.

Viên Mãn nhìn đồng hồ, vừa rồi anh gọi điện thoại giục cô xuống lầu, nói năm phút sau sẽ đến. Quả nhiên đúng năm phút sau anh đã đi tới chỗ cô, không hơn không kém phút nào.

"Hôm nay lại là cái gì?" Giọng Viên Mãn không được tốt lắm, lần này là thật sự không tốt lắm. Trịnh Diễn Tự không nói, chỉ quay lại ôm một thùng giấy từ cốp xe ra đặt xuống dưới chân cô. Viên Mãn cúi xuống xem, không ngờ lại là nguyên một thùng phim Hàn.

"Em xem xem còn thiếu bộ nào không?" Trịnh Diễn Tự hỏi, vẻ mặt không có gì đặc biệt, trong ánh mắt lại lấp lánh... chờ mong?

Viên Mãn dừng lại một lát rồi mới chần chừ ngồi xuống. Kì thực chính cô cũng không nhớ nổi mình đã mua bao nhiêu đĩa phim Hàn đến để ở nhà anh.

"Đống đĩa này... anh đi tìm mua ở đâu?" Giọng Viên Mãn có một chút kinh ngạc. Lần trước cô đã chạy đủ năm sáu con phố mới mua đủ số đĩa này, có rất nhiều đĩa không còn thông dụng nữa, vậy mà tên ngớ ngẩn phim Hàn này lại có thể tìm được đầy đủ?

"Dễ lắm." Trịnh Diễn Tự lại nói hời hợt như mây mờ gió nhẹ. "A đúng rồi, còn cái này nữa..." Anh nói rồi đưa cho cô một hộp nhỏ. Viên Mãn ngẩng đầu lên xem, là một hộp bàn chải đánh răng chạy điện.

Chẳng phải loại bàn chải đánh răng trước đây cô vẫn dùng sao? Nhưng thời gian trước chính cô đi mua đầu bàn chải, nhân viên siêu thị nói với cô loại này đã ngừng sản xuất cơ mà?

"Những thứ em để ở nhà tôi, tôi đã tìm mua lại đầy đủ rồi. Em cũng nên thực hiện lời hứa đi." Trịnh Diễn Tự không hề để ý đến vẻ kinh ngạc và nghi hoặc trên mặt Viên Mãn, giọng nói vẫn thế, gió nhẹ, mây mờ.

"Tôi..." Cô nên trả lời thế nào? Nghe lời anh đến trại huấn luyện giảm béo? Thế thì có mà lộ tẩy ngay.

"Tôi..." Dứt khoát mặt dày, vênh mặt lên một bộ vô lại. "Để tôi suy nghĩ thêm đã."

"Em!" Trịnh Diễn Tự cau mày. "Tại sao em lại có thể lật lọng được?"

Nhưng Viên Mãn một khi đã ngụy biện là ít người sánh kịp. "Anh không biết độc quyền của phụ nữ chính là lật lọng sao?"

Trịnh Diễn Tự tức quá bật cười, người phụ nữ này quả thực ngang ngược, rõ ràng là muốn tốt cho cô mà cô lại không hề cảm kích.

Viên Mãn ôm thùng phim Hàn vất vả đứng lên, quay người bước đi. Rôm trên người cắn ngứa ngáy khó chịu, cô phải nhanh chóng về nhà tháo bỏ hết bộ đồ hóa trang đặc hiệu mới được. "Chờ tôi suy nghĩ xong sẽ trả lời anh!" Cô nói mà không quay đầu lại, bước chân vội vã kết hợp với thân hình vạm vỡ vô hình trung tạo nên một khí trường mạnh mẽ. Một giây trước, Trịnh Diễn Tự gần như không nhịn được chạy lên tóm cổ Viên Mãn lôi đi, một giây sau lại chỉ sầm mặt đứng yên không động.

Cuối cùng có một người như vậy xuất hiện, đánh không được, mắng không xong, đuổi đi thì không nỡ, tránh mặt thì không cam lòng, gặp mặt lần nào cũng tức gần chết, không gặp lại có một chút nhớ nhung... Cảm giác này thật sự rất mâu thuẫn.

"Chờ đã!" Trịnh Diễn Tự gọi Viên Mãn lại. Viên Mãn dừng bước, quay lại, vẻ mặt tương đối khó chịu. Rôm cắn thật là ngứa quá đi...

Nhưng vẻ mặt này rơi vào trong mắt Trịnh Diễn Tự lại khiến anh đau xót.

Trong thời gian cô biến mất, thấy anh gần như loạn hết thế trận, Chung Dĩ Mặc lại cho rằng như thế là đáng đời. "Cô ấy quen biết cậu có ba tháng thôi, sao có thể sinh ra tình cảm không dời không đổi? Cùng lắm chỉ có chút thiện cảm, vậy mà cậu từ chối người ta trước, từ chối nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, không để lại đường sống, không dây dưa dài dòng, cậu còn trông chờ cô ấy tiếp tục bám lấy cậu? Phụ nữ thực ra rất thực dụng, ai tốt với cô ấy, cô ấy sẽ tốt với người đó. Loại phụ nữ em yêu anh yêu anh yêu anh, yêu anh đến chết cũng không thôi, yêu anh đuổi cũng không đi hoàn toàn không tồn tại trên thời gian này. Có câu nói thế nào nhỉ..."

"..."

"À, lúc em biết anh, anh không biết em. Lúc em thích anh, anh biết em. Lúc em yêu anh, anh thích em. Lúc em ra đi, anh yêu em... Tình cảm thường xuyên có hiện tượng không đồng bộ như vậy, nếu không trên thế giới này người người đều có đôi có cặp, làm gì còn những kẻ FA?"

Chung Dĩ Mặc cho Trịnh Diễn Tự uống một bát súp gà tâm hồn (The chicken soup for the soul, thường dịch là Hạt giống tâm hồn) quá hạn đắng ngắt, vì vậy lúc này Trịnh Diễn Tự nhớ lại, khóe miệng không khỏi lộ ra một thoáng cười khổ. Cũng đúng, cô sẽ không đứng ở chỗ cũ chờ anh quay lại, tại sao phải chờ một kẻ chậm chạp trong tình cảm như anh làm gì?

Trịnh Diễn Tự thu nét cười, bước đến gần. "Tôi mang lên nhà giúp em..." Còn chưa nói xong đã khựng lại. Bởi vì hình như anh giẫm phải thứ gì đó.

Trịnh Diễn Tự cúi xuống nhìn, đó là một tấm bìa màu đỏ, một góc còn in chữ 囍 màu vàng. Viên Mãn cũng cúi xuống nhìn theo ánh mắt anh, lập tức đưa tay sờ túi theo phản xạ, và trong túi đương nhiên không có thứ gì.

Thấy Trịnh Diễn Tự định cúi xuống nhặt tấm thiếp cưới, Viên Mãn lập tức buông thùng các tông trong tay ra lao tới.

Nhưng vẫn không kịp.

Trịnh Diễn Tự nhặt thiếp cưới lên trước cô một bước, mở ra xem, vẻ mặt sững sờ.

Ôi... Biết thế đừng mang theo tấm thiếp cưới trên người.

Túi Viên Mãn rất nông, cô không hề phát hiện thiếp cưới từ trong túi rơi ra lúc nào, nhưng để thiếp cưới trên nhà lại sợ mẫu thân đại nhân phát hiện, sau đó an ủi cô. "Con gái của mẹ đừng đau lòng, có bố mẹ ở đây rồi, con phải suy nghĩ thoáng một chút. Mất con tuyệt đối là một tổn thất của thằng đó..."

"..."

"Con gái à, có chuyện gì đừng giấu trong lòng, con cứ nói với mẹ, nói ra được sẽ dễ chịu hơn."

Tấm lòng cha mẹ đương nhiên Viên Mãn phải nhận, nhưng mấu chốt là... Cô hoàn toàn không đau lòng chút nào! Mẫu thân đại nhân lại luôn tự ý coi cô như một cô gái bị vứt bỏ, cô có thể làm thế nào được nữa? Nói thật với mẫu thân đại nhân rằng mình hoàn toàn không đau lòng? Mẫu thân đại nhân chắc chắn sẽ cho rằng cô đang miễn cưỡng cười vui, nước mắt chảy ngược vào tim, chắc chắn sẽ an ủi cô nhiều hơn nữa... Thôi thì dứt khoát cầm luôn cả thiếp cưới theo người.

Không ngờ lại bị Trịnh Diễn Tự nhặt được.

Trịnh Diễn Tự nhìn thiếp cưới, nhìn Viên Mãn, rồi lại nhìn thùng đĩa phim Hàn bị cô ném tung tóe dưới đất, sắc mật gần như lập tức tối sầm.

Vì đống đĩa phim này, trước đây suýt nữa cô trở mặt với anh, khi đó mỗi lời cô nói đều cho thấy rõ sự tổn thương trong lòng cô. Bây giờ vì một tấm thiếp cưới tầm thường, cô lại sẵn sàng ném bỏ hết đống đĩa phim này.

Tạm không nói số đĩa này anh phải đi tìm mấy ngày mới mua được đầy đủ, cũng không nói tới chuyện anh còn phải lên mạng xin giúp đỡ, đăng lên mạng hết những tình tiết nhỏ nhặt anh có thể nhớ được, ngồi online đợi ngày qua ngày, đáp án dân mạng đưa ra không giống nhau, anh còn phải tải từng bộ phim về xem một lượt. Mấy ngày đó quả thực xem phim Hàn nhiều đến mức đêm không ngủ được, xem đến buồn nôn, đến bây giờ với lượng phim Hàn anh đã xem, có gọi anh là chuyên gia phim Hàn cũng không quá đáng.

Vì vậy bây giờ bị ném bỏ như giấy cũ dường như không phải đống đĩa đó là mà tâm huyết của anh. Ba tháng chung quy vẫn đánh không lại tám năm... Cho dù "tám năm" của cô ấy đã sắp cưới một phụ nữ khác.

Viên Mãn giật lại tấm thiếp cưới cất vào trong túi, giữ chặt miệng túi, không hề phát hiện vẻ khác thường của người trước mặt.

Trịnh Diễn Tự nhìn bàn tay cô giữ chặt miệng túi, bật cười một tiếng thê lương. Một tấm thiếp cưới tầm thường mà quý như bảo bối...

"Em sẽ đi chứ?" Hai mắt Trịnh Diễn Tự nheo lại đầy nguy hiểm, nếu cô dám tỏ ra buồn bã đau thương dù chỉ là chút xíu, anh cũng dám chém cô thành từng mảnh.

"Đương nhiên!" Viên Mãn kiêu ngạo đến mức không thể kiêu ngạo hơn được nữa.

Ánh mắt Trịnh Diễn Tự chùng lại.

"Không những phải đi mà còn phải đi thật xinh đẹp, làm cho cô dâu âm u thất sắc, làm cho chú rể hối hận vì đã mời tôi!"

Khóe miệng Trịnh Diễn Tự khẽ cong lên. Thế này còn tạm được.

Lúc này Viên Mãn đang tưởng tượng đến ngày 14 tháng 2 mình rực rỡ giữa tiệc cưới làm Bác Yến méo mặt vì giận dữ. Một giây sau bộ mặt Bác Yến trong tưởng tượng lại biến thành bộ mặt lạnh lùng của Trịnh Diễn Tự, cuối cùng Viên Mãn cũng ý thức được mình đã lỡ lời.

Cúi đầu nhìn chính mình một cái. Bụng béo đến mức cô không nhìn thấy chân mình nữa. Dáng vẻ béo chết người không đền mạng của cô bây giờ sẽ chỉ khiến chú rể hối hận đã mời cô vì sợ cô ăn quá nhiều mà thôi.

Lại ngẩng đầu lên nhìn, Trịnh Diễn Tự chỉ nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, dường như đang cố gắng tìm kiếm xem sự tự tin của cô rốt cuộc từ đâu mà đến. Cuối cùng anh không tìm thấy gì, lông mày hạ xuống. "Tôi đi cùng em."

Viên Mãn lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi. "Không cần!"

Vừa nói xong đã thấy Trịnh Diễn Tự nheo mắt lại. Biểu hiện của cô quá khác thường, cũng khó trách anh lại cảm thấy ngạc nhiên. Viên Mãn giả vờ ho mấy tiếng, cố gắng làm cho chính mình tỏ ra tự nhiên một chút. "Không cần, tôi đi một mình được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hài