Chương 65
Nửa phút sau.
Lần thứ 17 bị giẫm chân, Chung Dĩ Mặc đầu đầy vệt đen hỏi bạn nhảy. "Em chỉ biết nhảy little apple thật à?"
Bạn nhảy căng thẳng tay ướt mồ hôi tức giận ngẩng đầu lên. "Đùa chắc?"
Bên kia, Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông nhảy nhịp nhàng thướt tha, trở thành tiêu điểm của cả bữa tiệc. Còn bên này...
"Theo bước của anh nào, một hai ba, hai mà ba... Á!"
"Xin lỗi."
"Đừng căng thẳng, anh dẫn em, một hai ba, hai hai ba... Áo!"
"Xin lỗi..."
"Sao tay chân em không nhịp nhàng gì cả thế? Đã nói rồi, một hai ba, hai..."
Đúng lúc tiếng kêu đau của Chung Dĩ Mặc sắp bật ra, Viên Mãn đã đưa tay bịt miệng anh ta lại. "Đừng có kêu nữa! Đàn ông đàn ang, bị giẫm chân mà thôi, chịu đau một chút thì chết à?"
Khóe miệng Chung Dĩ Mặc giật giật, đúng là ăn cắp lại còn la làng...
Còn Viên Mãn, sau khi cảnh cáo xong lại tiếp tục cúi đầu, siêng năng làm quen với bước nhảy của Chung Dĩ Mặc. Nhưng lúc này người cô bỗng nhiên nhẹ bẫng.
Chung Dĩ Mặc ôm ngang người cô nhấc lên rồi đặt xuống, hai chân Viên Mãn giẫm lên hai chân Chung Dĩ Mặc.
"Anh dẫn em nhảy."
Đây là tư thế kì lạ gì?
Viên Mãn dán sát vào ngực Chung Dĩ Mặc, dưới chân bồng bềnh. Một giây sau đã thấy anh ta ôm eo cô, lòng bàn tay ghì chặt. "Ôm sát anh." Chung Dĩ Mặc ghé sát vào tai cô, khẽ đếm bắt nhịp. "Một hai ba, hai hai ba..."
Vành tai ai nóng lên?
Tim ai đập tăng tốc?
Đáp án của những câu hỏi này bị nhấn chìm trong tiếng nhạc van xơ du dương.
Điệu nhảy kết thúc. Cuối cùng Viên Mãn lại được đặt chân xuống đất.
Chung Dĩ Mặc cũng buông tay ôm eo cô ra. Viên Mãn ngẩng đầu lên nhìn thấy tai anh ta đỏ ửng, nhưng còn chưa kịp nhìn lại xem có phải mình nhìn nhầm hay không, Chung Dĩ Mặc đã ra hiệu cho cô nhìn đôi giầy da bị giẫm vô cùng thê thảm của anh ta.
"Nhớ đền anh một đôi." Người đàn ông với đôi tai đỏ ửng này cười ngán ngẩm.
Không có ai phát hiện, lúc này Hướng Mông đã đứng cách đó không xa, chắm chú nhìn hai người bọn họ. Còn Trịnh Diễn Tự...
Đã biến mất.
Lúc này, trong nhà vệ sinh nam, mấy người đàn ông đang họp chợ trước bệ tiểu.
"Con bé điên cuồng giẫm chân bạn nhảy vừa rồi đúng là buồn cười thật. Hỏi thăm giúp tôi xem công ty nào được không?"
"Con bé này lẳng lơ lắm, biết không? Tôi và nó từng xem mắt, nó cứ sán vào như mấy trăm năm chưa từng thấy đàn ông ấy, tôi không chịu nổi nên rút vội. Sau đó tôi đã lên mạng tra về con bé này, trên người nó không có gì là thật, toàn bộ là phẫu thuật hết. May mà tôi phát hiện sớm, tôi tìm bạn gái chứ không tìm một đống si li côn."
"Thật không?"
"Không tin à? Không tin tôi cho anh số điện thoại di động của nó, anh hẹn nó đi mà xem." Lý Tử Nam khẳng định.
"Được! Ha ha ha ha!"
Tiếng cười vang vọng trong nhà vệ sinh, dư âm còn văng vẳng bên tai đã bị một luồng không khí lạnh đột nhiên ập đến làm cho tắt ngấm.
Lý Tử Nam quay đầu lại nhìn, thì ra là có người đi vào nhà vệ sinh. Sau khi nhìn kĩ, sắc mặt gã ta không khỏi trở nên trịnh trọng.
"Tổng giám đốc Trịnh?"
Tên tổng giám đốc Trịnh này đang khiêu vũ ngoài kia mới phải chứ? Tại sao lại xuất hiện bất ngờ trong nhà vệ sinh? Đúng là xuất quỷ nhập thần...
"Anh nói lại lần nữa." Trịnh Diễn Tự mặt không biểu cảm, câu chữ lạnh lùng. Lý Tử Nam ngẩn ra, bắt gã ta nói lại lần nữa? Mặc dù không hiểu nhưng Lý Tử Nam vẫn phải hắng giọng nhắc lại một lần. "Tổng giám đốc Trịnh..."
Giọng nói của Trịnh Diễn Tự lại lạnh hơn một phần, ngắt lời gã. "Câu trước đó."
Câu trước đó? Lý Tử Nam còn đang nghĩ xem trước đó mình nói câu nào, cổ áo đã bị xách lên...
Viên Mãn hơi vội vàng đi trên hành lang tìm nhà vệ sinh, cuối cùng nhìn thấy biển hiệu nhà vệ sinh, cô lập tức bước nhanh về phía đó.
Nhưng khi bước lên bậc thềm bên ngoài nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh nam đối diện đột nhiên bay ra một người. Bóng người này nặng nề đập xuống ngay sát chân Viên Mãn, sau đó là tiếng ôm mặt kêu đau.
Viên Mãn kinh hãi, vội vàng lui lại một bước, lấy bình tĩnh mất vài giây mới cúi đầu nhìn. Là một người đàn ông, nằm gần dưới chân cô, mặt mũi bầm dập, mặt lại quen quen...
Lý Tử Nam?
Lý Tử Nam mặt sưng như mặt lợn, xấu đến mức làm người ta phẫn nộ, Viên Mãn cũng không nỡ nhìn thẳng. Còn tại sao trong khách sạn năm sao lại xảy ra sự kiện bạo lực? Nghi vấn này mới xẹt qua trong đầu cô, đã có một tiếng bước chân lạnh lùng từ trong nhà vệ sinh nam vọng ra.
Ngay sau đó, một đôi giày da xuất hiện trước cửa nhà vệ sinh nam. Viên Mãn sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, vội đỡ Lý Tử Nam dậy định trốn. Lý Tử Nam đành rằng là đồ tồi, nhưng cô cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Nhưng Viên Mãn vừa nâng gã ta dậy, đôi giầy da đó đã lạnh lùng đứng lại trước mặt cô. Viên Mãn nhát chết một giây trước còn muốn làm anh hùng, một giây sau đã buông tay ra, Lý Tử Nam nặng nề ngã xuống đất, lại kêu rên một trận nữa. Viên Mãn ốc không mang nổi mình ốc, cũng không quản được sống chết của gã ta nữa, vội vã giơ hai tay lên đầu hàng, nói sợ hãi. "Tôi chỉ là người qua đường..."
Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, một giây sau lại há hốc mồm.
Đứng trước mặt cô không phải phần tử bạo lực? Rõ ràng là Trịnh Diễn Tự. Trịnh Diễn Tự chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái rồi bỏ mặc không chú ý đến cô nữa, buông mắt nhìn Lý Tử Nam dưới đất, âm thanh nhỏ nhẹ, khí trường nặng nề. "Xin lỗi đi!"
"Xin lỗi..." Lý Tử Nam ngẩng đầu nhìn Trịnh Diễn Tự, không dám cãi lại.
Viên Mãn bên cạnh không dám cả thở mạnh, chỉ dám đứng nhìn: Lý Tử Nam đắc tội Trịnh Diễn Tự lúc nào? Đắc tội Trịnh Diễn Tự thế nào? Có thể khiến cho Trịnh Diễn Tự động thủ, Lý Tử Nam cũng coi như là một nhân tài.
Viên Mãn vừa thông cảm vừa bội phục Lý Tử Nam, không ngờ giọng Trịnh Diễn Tự lại lạnh thêm vài phần. "Không phải xin lỗi tao." Nói xong lại ngước mắt nhìn về phía Viên Mãn.
Ánh mắt Lý Tử Nam cũng đi theo anh, nhìn về phía Viên Mãn.
Rõ ràng mình là người ngoài cuộc, tại sao đột nhiên lại trở thành tiêu điểm? Viên Mãn đứng giữa giao điểm của hai ánh mắt, phản ứng không kịp, Lý Tử Nam đã cúi đầu đầy đau khổ với cô. "Xin lỗi!" Sau đó mới khóc không ra nước mắt nhìn về phía Trịnh Diễn Tự.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Trịnh Diễn Tự cuối cùng cũng giảm đi vài phần, gương mặt bình tĩnh không buồn không vui, nhìn kĩ chỉ loáng thoáng thấy một chút. "Cút!"
Lý Tử Nam thở phào nhẹ nhõm, nói cút là cút, dùng cả chân cả tay bò lên, rời khỏi hiện trường vụ án với tốc độ chạy một trăm mét, không chậm trễ một giây nào.
Thấy tình hình này, gã bạn của Lý Tử Nam đang nín thở trốn trong nhà vệ sinh nam cũng lập tức lặng lẽ chuồn mất.
Tất cả mọi chuyện vừa rồi...
Viên Mãn tỏ ý mình hoàn toàn không hiểu.
Bây giờ bên ngoài nhà vệ sinh chỉ còn lại cô và Trịnh Diễn Tự trợn mắt nhìn nhau. Còn Trịnh Diễn Tự vì sao lại đại phát thú tính, đánh người thành lợn như vậy? Viên Mãn nghĩ đi nghĩ lại, cho rằng không hỏi là tốt hơn, vì thế nuốt câu hỏi vào bụng, chỉ lối vào nhà vệ sinh nữ đang bị Trịnh Diễn Tự chắn đường. "Làm ơn nhường đường."
Trịnh Diễn Tự nhìn cô một cái, ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ dịch sang một bước.
Viên Mãn đi vào nhà vệ sinh, lại không còn thấy buồn nữa, việc duy nhất có thể làm chính là chống tay lên bồn rửa tay nhìn chính mình trong gương, tự hỏi lòng mình, còn buồn hay không?
Nhìn thấy anh và Hướng Mông ra đôi vào đôi, còn ghen tị đến phát cuồng không? Đáp án lại khiến cô mừng rỡ: Chưa đến mức buồn chỉ thấy có chút cô đơn.
Thời gian tiếp theo phải không ngừng cố gắng, triệt để quên hẳn Trịnh Diễn Tự. Viên Mãn cố lên! Viên Mãn tự động viên khích lệ chính mình như vậy rồi hăng hái bước ra khỏi nhà vệ sinh. Không ngờ lại nhìn thấy một bộ mặt Husky vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Không sai, Trịnh Diễn Tự dựa vào bức tường đối diện với nhà vệ sinh. Xem ra là đang đợi cô. Viên Mãn không thể không đứng lại trên bậc thềm ngoài nhà vệ sinh.
Hai người yên lặng đối mặt. Cô xem không hiểu vẻ mặt anh, anh không nhìn thấy sự căng thẳng của cô. Cuối cùng Trịnh Diễn Tự lên tiếng. "Sau này đừng đi xem mắt lung tung. Nếu thật sự muốn tìm bạn trai..."
Nói đến đoạn then chốt, anh lại tạm dừng. Trong mắt anh có thứ gì đó vùng vẫy, lúc sáng lúc tối, gần như khiến Viên Mãn cho rằng câu tiếp theo của anh sẽ buột miệng mà ra. "Thì cứ tìm tôi."
Trái tim Viên Mãn như bị đè ép, vùng vẫy đập. Rốt cuộc nên chờ mong anh mở miệng hay là sợ anh mở miệng? Chính cô cũng không biết được.
"Tôi giới thiệu người đáng tin cho cô." Cuối cùng Trịnh Diễn Tự lại chỉ nói như vậy.
Tảng đá đè trên ngực Viên Mãn biến mất, nhịp tim nhanh chóng khôi phục bình thường, cả người lại như chìm trong đầm nước lạnh dưới đáy khe núi, ngày càng lạnh giá.
Tâm tàn ý lạnh, đại khái là cách hình dung thỏa đáng nhất lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro